Trọng Tôn Phi Ngọc tức giận lườm nàng, lúc nào cũng chỉ biết tới trai đẹp, không thể cứu chữa.
Nhờ nàng khuyên can, cuối cùng Trọng Tôn Phi Ngọc cũng không nói thêm gì nữa.
Quan Nhạc Đan cười hắc hắc: “Các người đừng để ý, Phi Ngọc là nghi trượng của tứ đại gia, nên hơi nghiêm túc một chút.”
Quý Như Yên đâu phải kẻ ngóc, ánh mắt Quan Nhạc Đan nhìn Lạc Thuấn Thần tràn đầy trái tim, muốn bỏ qua cũng không được.
Tư Đồ Mộng Nguyệt thấy Quan Nhạc Đan đứng về phía mình, vô cùng cao hứng: “Nhạc Đan, ngươi đồng ý cho bọn họ ở lại tứ đại gia làm khách sao?”
Quan Nhạc Đan sửng sốt: “Chuyện này ta không làm chủ được, hay là ngươi hỏi ý kiến của các trưởng lão thì hơn.”
“Như vậy sao, vậy ta đi hỏi nhị trưởng lão thôi.”
“Umh, có muốn ta đi với ngươi không?”
Quan Nhạc Đan xung phong nhận việc, muốn cùng đi.
“Được, có Nhạc Đan đi cùng, ta bớt chút lo lắng.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt tự nhiên gật đầu.
Nàng cảm kích Quan Nhạc Đan, Quan Nhạc Đan lại cực kỳ khinh thường nàng.
Như Yên quan sát tất cả, Tư Đồ Mộng Nguyệt này thật khiến người ta lo lắng.
Có thể đừng khiến nàng nàng phát hỏa được không.
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc có nhìn thấy trong mắt người ta khinh thường mình hay không?
Cư nhìn còn cảm kích người ta đối với mình hư tình giả ý.
Bốn người đi tới sân của nhị trưởng lão, cũng chính là ông nội của Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Bình thường Tư Đồ Mộng Nguyệt không hiểu kiếm kỹ, nên nhị trưởng lão vẫn dạy chút chiêu phòng thân cho nàng.
Nhị trưởng lão vừa yêu vừa hận đứa cháu gái này.
Yêu chính là trong một đám con cháu, chỉ có nàng hiếu thuận nhất, hận chính là đứa nhỏ này chậm hiểu, bị người khác bắt nạt còn tươi cười hớn hở.
Giáo huấn nàng, nàng lại nói: “Chịu thiệt là phúc.”
Chịu thiệt tới mười mấy năm, ông chưa từng thấy phúc khí của tiểu nha đầu vô tâm vô phế ở đâu!
Nhanh sắp tới cập kê, không có lấy một người tới cửa cầu thân.
Nghĩ tới chuyện này, nhị trưởng lão, Tư Đồ Không lại phiền lòng.
Trước đó vài ngày, đứa nhỏ này bị người hãm hại, phạt quỳ ở từ đường, kết quả ngày hôm sau nàng to gan dám bỏ trốn.
Bây giờ còn chưa rõ tung tích, khiến ông lo bạc cả đầu.
Đột nhiên thấy nàng trở về liền tức giận khiển trách: “Cháu còn mặt mũi trở về? Đại trưởng lão phạt cháu quỳ từ đường, lại dám bỏ trốn?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt che lỗ tai dạ dạ thưa thưa: “Nhị trưởng lão, Mộng Nguyệt biết sai rồi! Xin trưởng lão trách phạt.
“Trách phạt? Trách phạt cháu lại tới từ đường, lại dám tiếp tục bỏ trốn?”
“Mộng Nguyệt không dám!”
“Đã vậy, cháu tới từ đường quỳ đi.”
“Á!”
Tư Đồ Mộng Nguyệt ngoan ngoãn đứng dậy muốn đi tới từ đường.
Lúc này nhị trưởng lão mới thấy một đôi nam nữ xa lạ đứng ở một bên, ông ngẩn ra: “Nhan nha đầu! Bọn họ là ai?”
Quan Nhạc Đan mỉm cười: “Nhị trưởng lão, hai vị này là bằng hữu Mộng Nguyệt dẫn về, nàng muốn hỏi có thể để bọn họ ở lại tứ đại gia làm khách không? Vì thế dẫn bọn họ tới gặp ngài xin ý kiến.”
“Bằng hữu của nha đầu Mộng Nguyệt.’
Tư Đồ Không nhìn lướt qua đôi tuấn nam mỹ nữ kia, nam tử phóng khoáng, nữ ngạo khí kinh người.
Một đôi nam nữ như vậy, cũng không phải người thường.
Nhờ nàng khuyên can, cuối cùng Trọng Tôn Phi Ngọc cũng không nói thêm gì nữa.
Quan Nhạc Đan cười hắc hắc: “Các người đừng để ý, Phi Ngọc là nghi trượng của tứ đại gia, nên hơi nghiêm túc một chút.”
Quý Như Yên đâu phải kẻ ngóc, ánh mắt Quan Nhạc Đan nhìn Lạc Thuấn Thần tràn đầy trái tim, muốn bỏ qua cũng không được.
Tư Đồ Mộng Nguyệt thấy Quan Nhạc Đan đứng về phía mình, vô cùng cao hứng: “Nhạc Đan, ngươi đồng ý cho bọn họ ở lại tứ đại gia làm khách sao?”
Quan Nhạc Đan sửng sốt: “Chuyện này ta không làm chủ được, hay là ngươi hỏi ý kiến của các trưởng lão thì hơn.”
“Như vậy sao, vậy ta đi hỏi nhị trưởng lão thôi.”
“Umh, có muốn ta đi với ngươi không?”
Quan Nhạc Đan xung phong nhận việc, muốn cùng đi.
“Được, có Nhạc Đan đi cùng, ta bớt chút lo lắng.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt tự nhiên gật đầu.
Nàng cảm kích Quan Nhạc Đan, Quan Nhạc Đan lại cực kỳ khinh thường nàng.
Như Yên quan sát tất cả, Tư Đồ Mộng Nguyệt này thật khiến người ta lo lắng.
Có thể đừng khiến nàng nàng phát hỏa được không.
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc có nhìn thấy trong mắt người ta khinh thường mình hay không?
Cư nhìn còn cảm kích người ta đối với mình hư tình giả ý.
Bốn người đi tới sân của nhị trưởng lão, cũng chính là ông nội của Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Bình thường Tư Đồ Mộng Nguyệt không hiểu kiếm kỹ, nên nhị trưởng lão vẫn dạy chút chiêu phòng thân cho nàng.
Nhị trưởng lão vừa yêu vừa hận đứa cháu gái này.
Yêu chính là trong một đám con cháu, chỉ có nàng hiếu thuận nhất, hận chính là đứa nhỏ này chậm hiểu, bị người khác bắt nạt còn tươi cười hớn hở.
Giáo huấn nàng, nàng lại nói: “Chịu thiệt là phúc.”
Chịu thiệt tới mười mấy năm, ông chưa từng thấy phúc khí của tiểu nha đầu vô tâm vô phế ở đâu!
Nhanh sắp tới cập kê, không có lấy một người tới cửa cầu thân.
Nghĩ tới chuyện này, nhị trưởng lão, Tư Đồ Không lại phiền lòng.
Trước đó vài ngày, đứa nhỏ này bị người hãm hại, phạt quỳ ở từ đường, kết quả ngày hôm sau nàng to gan dám bỏ trốn.
Bây giờ còn chưa rõ tung tích, khiến ông lo bạc cả đầu.
Đột nhiên thấy nàng trở về liền tức giận khiển trách: “Cháu còn mặt mũi trở về? Đại trưởng lão phạt cháu quỳ từ đường, lại dám bỏ trốn?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt che lỗ tai dạ dạ thưa thưa: “Nhị trưởng lão, Mộng Nguyệt biết sai rồi! Xin trưởng lão trách phạt.
“Trách phạt? Trách phạt cháu lại tới từ đường, lại dám tiếp tục bỏ trốn?”
“Mộng Nguyệt không dám!”
“Đã vậy, cháu tới từ đường quỳ đi.”
“Á!”
Tư Đồ Mộng Nguyệt ngoan ngoãn đứng dậy muốn đi tới từ đường.
Lúc này nhị trưởng lão mới thấy một đôi nam nữ xa lạ đứng ở một bên, ông ngẩn ra: “Nhan nha đầu! Bọn họ là ai?”
Quan Nhạc Đan mỉm cười: “Nhị trưởng lão, hai vị này là bằng hữu Mộng Nguyệt dẫn về, nàng muốn hỏi có thể để bọn họ ở lại tứ đại gia làm khách không? Vì thế dẫn bọn họ tới gặp ngài xin ý kiến.”
“Bằng hữu của nha đầu Mộng Nguyệt.’
Tư Đồ Không nhìn lướt qua đôi tuấn nam mỹ nữ kia, nam tử phóng khoáng, nữ ngạo khí kinh người.
Một đôi nam nữ như vậy, cũng không phải người thường.
/800
|