“Phụ hoàng, Đức phi là do nhi thần sai ám vệ giết.”
Tam điện hạ kinh hãi nói ra sự thật.
Hiên đế nghe xong, lập tức cầm chung trà ném về phía hắn.
“Ngươi ăn gan trời hay sao, phi tử của trẫm cũng dám giết, có phải ngày khác ngay cả ta cũng giết?”
Thanh âm Hiên đế lạnh lùng, như một con dao sắc bén cắm vào lòng hắn.
Tam điện hạ biết, phụ hoàng thật sự nổi giận nếu mình không có cách nào khiến ông nguôi giận, có khi mình sẽ bị xử phạt.
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, xin phụ hoàng tha mạng.”
Tam điện hạ bất chấp thể diện dập đầu xin tha.
“Ngươi tự xem đi, phải xử ngươi như thế nào, ngươi mới cảm thấy công bằng.”
Hiên đế lập tức đá vấn đề khó khăn cho hắn.
Vốn đang đứng yên ở một bên, Dực vương cuối cùng cũng lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.”
“Nói?”
Hiên đế sớm biết, Dực vương nhìn như thờ ơ nhưng lại rất quan tâm tới đệ đệ.
Chẳng qua tam điện hạ là một kẻ khiến người khác không bớt lo.
Luôn gặp rắc rối, nếu không dạy dỗ cẩn thận, chỉ sợ sớm muộn có ngày Thiên Độc sẽ bị hắn đâm.
Dật vương tiến lên chắp tay: “Phụ hoàng, nhi thần cả gan lấy một ví dụ, xin ngài nghe xong rồi hãy xử phạt.’
...
Hiên đế im lặng, cũng không nói phản đối.
“Người giàu có đều có chính thê cùng di nương, di nương ở trong phủ chỉ như nửa chủ tử, cũng không phải chủ tử chân chính. Mặt khác nếu di nương phạm sai lầm, chính thê đều có quyền xử lí, cái đó gọi là không dẹp yên chuyện nhà sao có thể bình thiên hạ?”
Dật vương quả thật lớn mật.
Hắn đang ám chỉ Hiên đế không quản lý tốt hậu cung, mới khiến Vệ hoàng hậu ngay cả phượng ấn cũng không có.
Một đám phi tử càn rỡ, nên tam điện hạ ra tay đối phó Đức phi cũng là chuyện có thể hiểu.
Hiên đế đột nhiên nở nụ cười: “Ý của con trẫm hiểu, vậy con nói nên xử hắn thế nào?”
Tầm mắt ông dừng trên người Lạc Thiên Thụy.
Dật vương không chớp mắt: “Xin phụ hoàng làm chủ.”
Hắn cũng không ngốc, để cho tam đệ ghi hận lên người mình.
Hiên đế bĩu mỗi, Dật vương đúng là tiểu hồ ly.
Vừa muốn cứu Lạc Thiên Thụy, vừa muốn không làm người xấu.
Nào có chuyện tốt như vậy.
Hiên đế cười lạnh: “Một khi đã như vậy, trẫm hạ chỉ, tam điện hạ lo gan lớn mật dám giết phi tử, mất đi tư cách hoàng thất, biếm làm thứ dân, sau này không có chiếu không được quay về.”
“Phụ hoàng anh minh.”
Dật vương âm thầm thở ra, cuối cùng cũng có thể giữ cho tam đệ một mạng.
Nhưng Lạc Thiên Thụy đang quỳ lại bất ngờ, Hiên đế vô tình như vậy.
Biếm làm thứ dân, không có chiếu không được về kinh.
Đây là muốn xóa tên hắn khỏi hoàng thất, thậm chí còn đuổi hắn phiêu phạt.
Hiên đế liếc mắt nhìn Lạc Thiên Thụy âm hàn nói: “Ngươi muốn ý kiến? Nếu có ý khác, trẫm có thể hạ thánh chỉ, cho ngươi lập tức xuống địa phủ gặp tổ tiên.”
Tam điện hạ nghe thấy vậy, sao còn dám rên.
Tam điện hạ kinh hãi nói ra sự thật.
Hiên đế nghe xong, lập tức cầm chung trà ném về phía hắn.
“Ngươi ăn gan trời hay sao, phi tử của trẫm cũng dám giết, có phải ngày khác ngay cả ta cũng giết?”
Thanh âm Hiên đế lạnh lùng, như một con dao sắc bén cắm vào lòng hắn.
Tam điện hạ biết, phụ hoàng thật sự nổi giận nếu mình không có cách nào khiến ông nguôi giận, có khi mình sẽ bị xử phạt.
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, xin phụ hoàng tha mạng.”
Tam điện hạ bất chấp thể diện dập đầu xin tha.
“Ngươi tự xem đi, phải xử ngươi như thế nào, ngươi mới cảm thấy công bằng.”
Hiên đế lập tức đá vấn đề khó khăn cho hắn.
Vốn đang đứng yên ở một bên, Dực vương cuối cùng cũng lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.”
“Nói?”
Hiên đế sớm biết, Dực vương nhìn như thờ ơ nhưng lại rất quan tâm tới đệ đệ.
Chẳng qua tam điện hạ là một kẻ khiến người khác không bớt lo.
Luôn gặp rắc rối, nếu không dạy dỗ cẩn thận, chỉ sợ sớm muộn có ngày Thiên Độc sẽ bị hắn đâm.
Dật vương tiến lên chắp tay: “Phụ hoàng, nhi thần cả gan lấy một ví dụ, xin ngài nghe xong rồi hãy xử phạt.’
...
Hiên đế im lặng, cũng không nói phản đối.
“Người giàu có đều có chính thê cùng di nương, di nương ở trong phủ chỉ như nửa chủ tử, cũng không phải chủ tử chân chính. Mặt khác nếu di nương phạm sai lầm, chính thê đều có quyền xử lí, cái đó gọi là không dẹp yên chuyện nhà sao có thể bình thiên hạ?”
Dật vương quả thật lớn mật.
Hắn đang ám chỉ Hiên đế không quản lý tốt hậu cung, mới khiến Vệ hoàng hậu ngay cả phượng ấn cũng không có.
Một đám phi tử càn rỡ, nên tam điện hạ ra tay đối phó Đức phi cũng là chuyện có thể hiểu.
Hiên đế đột nhiên nở nụ cười: “Ý của con trẫm hiểu, vậy con nói nên xử hắn thế nào?”
Tầm mắt ông dừng trên người Lạc Thiên Thụy.
Dật vương không chớp mắt: “Xin phụ hoàng làm chủ.”
Hắn cũng không ngốc, để cho tam đệ ghi hận lên người mình.
Hiên đế bĩu mỗi, Dật vương đúng là tiểu hồ ly.
Vừa muốn cứu Lạc Thiên Thụy, vừa muốn không làm người xấu.
Nào có chuyện tốt như vậy.
Hiên đế cười lạnh: “Một khi đã như vậy, trẫm hạ chỉ, tam điện hạ lo gan lớn mật dám giết phi tử, mất đi tư cách hoàng thất, biếm làm thứ dân, sau này không có chiếu không được quay về.”
“Phụ hoàng anh minh.”
Dật vương âm thầm thở ra, cuối cùng cũng có thể giữ cho tam đệ một mạng.
Nhưng Lạc Thiên Thụy đang quỳ lại bất ngờ, Hiên đế vô tình như vậy.
Biếm làm thứ dân, không có chiếu không được về kinh.
Đây là muốn xóa tên hắn khỏi hoàng thất, thậm chí còn đuổi hắn phiêu phạt.
Hiên đế liếc mắt nhìn Lạc Thiên Thụy âm hàn nói: “Ngươi muốn ý kiến? Nếu có ý khác, trẫm có thể hạ thánh chỉ, cho ngươi lập tức xuống địa phủ gặp tổ tiên.”
Tam điện hạ nghe thấy vậy, sao còn dám rên.
/800
|