Vân Chỉ Tịch lắc đầu, một đôi mắt như mũi tên, lạnh lùng quét về phía đám nam nhân vây xem, còn có đám người của tú bà kia! Thế nhưng dám công khai bán đấu giá mẫu thân của nàng, những người này thật là gan to bằng trời!
Tú bà bị nhìn đến ngực chợt lạnh, lập tức ngoài mạnh trong yếu nói với vài tên hộ vệ: Còn thất thần ra đấy làm gì! Không mau giữ tiểu mỹ nhân này lại!
Các hộ vệ nghe vậy, lập tức hung thần ác sát vây tới. Có một số tùy tùng của Tiền Dược cũng xung phong nhận việc tiến lên! Bọn họ thấp nhất cũng là Huyền Đồ lục giai, cao nhất là Huyền Đồ thất giai, một đám cường tráng hung hãn nhào đến chỗ Vân Chỉ Tịch.
Tịch Nhi, đi mau! Văn Tố Tâm nhận ra được vài người trong đó, là hung đồ đã đánh phu quân của nàng ở cửa hàng dược liệu. Nàng cảm thấy những người này rất lợi hại!
Vân Chỉ Tịch nhận ra sự sợ hãi của mẫu thân, ôn nhu nói: Nương nhận ra bọn họ?
Không sai, trong số họ có rất nhiều người đã đánh cha con, Tịch Nhi con đi mau, bọn họ là lũ vô nhân tính! Lúc này Văn Tố Tâm tuy rằng rất muốn được cứu vớt, nhưng nàng càng muốn bảo hộ con gái. Lúc này nàng quên mất con gái có tu vi cao hơn so với nàng, chỉ biết là con gái có nguy hiểm, nàng phải bảo vệ tốt nàng!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Vân Chỉ Tịch đè lại bả vai mẫu thân, sát khí trong đôi mắt đẹp bắn ra bốn phía. Nàng chậm rãi đứng ở phía trước mẫu thân, cong môi cười lạnh: Quá tốt! Trước hết để con đưa bọn họ đi dạo hoàng tuyền đã!
Tiểu mỹ nhân, ngươi ở lại Thiên —— tên to khỏe lợi hại nhất trước đây đánh Vân Nhất Minh xung phong nhận việc tay giơ ác quyền, mở miệng muốn nói lời xấu xa. Nhưng hắn nói chưa hết, Vân Chỉ Tịch thân hình đã động.
Mọi người chỉ thấy hồng quang chợt lóe, theo sau chỉ nghe Thông thông vài tiếng, vài tên hộ vệ tùy tùng nháy mắt ngã xuống đất, một mùi máu tươi quỷ dị lan tràn.
Tú bà chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng duỗi tay sờ thấy máu: A —— giết người rồi ——
Bảy tám tên Huyền Đồ bưu hãn đồ chỉ mới đối mặt đã bị giết chết toàn bộ!
Người ngồi ở Thiên Hương Lâu đầy khiếp sợ, tất cả mọi người ngây dại. Những tiếng hét mất hồn chói tai lại vang lên hết đợt này đến đợt khác, những người đó ngày thường chưa thấy qua trường hợp máu me bậc này lập tức điên cuồng trốn ra.
Cũng có vài người sợ tới mức chân mềm vô pháp chạy, nhưng cũng liều mạng bò ra bên ngoài.
Người còn ở lại thì đều can đảm hơn người, nhìn quen tinh phong huyết vũ.
Meo meo —— lúc này một đạo bóng trắng kéo màu xám nhảy lên bả vai Vân Chỉ Tịch, thứ này đúng là mèo con đã dẫn đường mà đến đây.
Vân Chỉ Tịch thấy mèo con kéo một cái trường bào, một đôi mắt xanh lấp lánh tỏa sáng nhìn nàng.
Thông minh! Vân Chỉ Tịch cầm lấy trường bào che lại Văn Tố Tâm: Nương, ngài đừng lo lắng. Hôm nay, Tịch Nhi sẽ làm tất cả những người đã làm nhục ngài quỳ xuống sám hối, lấy máu tạ tội!
Tám chữ cuối cùng, Vân Chỉ Tịch leng keng nói ra, chữ chữ ẩn chứa sát khí sung mãn! Sắc bén sát khí, trong phút chốc lấy nàng vì trung tâm mạnh mẽ tản ra.
Chậc chậc —— đây là tiểu mỹ nhân đến từ chỗ nào, đủ cay đủ vị! Ngay lúc Vân Chỉ Tịch lên sân khấu thì Tiền Dược đã kinh vi thiên nhân! Thiếu nữ tư sắc thế này hắn chưa bao giờ gặp qua ở Huyện Thanh Thành, quả thực chính là cực phẩm!
Nguyên lai Vân Chỉ Tịch bởi vì chuyện của phụ thân Vân Nhất Minh mà nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, cho nên tính cách tương đối cổ quái kiêu ngạo, không có giao lưu với đệ tử thế gia. Mà đại bỉ thế gia, đều yêu cầu thế hệ trẻ tuổi mới từ mười lăm tuổi trở lên tham gia, cho nên đám người Tiền Dược không biết nàng cũng thực bình thường.
Tịch Nhi! Văn Tố Tâm nghe vậy trong lòng cả kinh, lập tức cầm tay con gái.
Đôi mắt đẹp của Vân Chỉ Tịch hơi chuyển, đại khái đoán được thân phận người nói. Ở cửa hàng dược liệu, nàng đã xác định là Tiền gia thiếu chủ và đại tiểu thư khi dễ cha mẹ nàng.
Vân Chỉ Tịch cầm tay mẫu thân, ý bảo nàng an tâm, lúc sau mới ngước mắt nhìn Tiền Dược: Ngươi chính là Tiền gia thiếu chủ, là ngươi hố giết cha ta, trói nương ta đến nơi đây.
Vị cô nương này, lời nói cũng không thể nói bậy. Tiền gia ta làm buôn bán, phụ nhân nàng tới như thế nào, chúng ta cũng không biết, chỉ cần có người bán, chúng ta liền thu thôi. Trả lời Vân Chỉ Tịch, lại là nguyên bản tính toán về nhà Tiền Sương Ngữ. Nàng thấy Vân Chỉ Tịch đi vào lập tức bị khuôn mặt tuyệt sắc của nàng kích thích!
Ha hả —— Vân Chỉ Tịch cười, mắt lộ ra sát khí nhìn chằm chằm Tiền Sương Ngữ: Như vậy, người đánh ta cha mẹ, chính là các ngươi?
Không sai! Đúng là bổn thiếu gia, ai bảo bọn họ đi đường không có mắt! Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi đồng ý theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia tất nhiên sẽ sai người thả nương của ngươi ra, thấy sao hả? Tiền Dược một ngụm đồng ý, dùng ánh mắt dâm đãng đánh giá Vân Chỉ Tịch.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Cha ta đâu? Vân Chỉ Tịch hỏi lại.
Cha ngươi đã chết, người chết khẳng định không cách nào sống lại. Tiền Dược rõ ràng sự tình chân tướng, lập tức trả lời.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy cười như không cười nhìn này hai anh em: Từ trong tiệm đi ra, nương của ta đã cõng cha ta, Tiền thiếu gia lại biết cha ta đã chết? Còn nói không phải các ngươi trói cha mẹ ta?
Sắc mặt Tiền Dược cứng đờ, cuồng ngôn kiêu ngạo nói: Không sai! Cha mẹ ngươi chính là do bản thiếu chủ trói, ngươi cứ việc ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, nếu không ——
Nếu không như thế nào? Vân Chỉ Tịch không giận mà ngược lại lại cười nói.
Nếu không bản thiếu chủ khiến cho ngươi hối hận vì sinh ra là nữ tử! Nơi này có không ít người sẽ vui cống hiến sức lực đâu. Tiền Dược âm ròng ròng nói.
Ha ha ha! Đúng là như thế, nữ nhân cay nghiệt như thế, tất nhiên là sinh mệnh lực ngoan cường, rất tốt rất tốt! Tham Lang - người tranh đoạt Văn Tố Tâm dùng ánh mắt dâm tặc quét trên người hai mẹ con thật lâu.
Quá tốt! Vân Chỉ Tịch nâng tay phải có thanh chủy thủ còn nhiễm máu lên, đôi mắt âm lãnh hắc ám vô biên, tiếng nói bình tĩnh trong trẻo đã trở nên khàn khàn, thanh âm như ám dạ Tu La: Vậy để ta nhìn xem, huynh đệ các ngươi có đủ thô đủ cứng hay không!
Nói xong, sát khí cả người nàng tỏa bốn phía, hồng mang như máu tản ra!
Tú bà bị nhìn đến ngực chợt lạnh, lập tức ngoài mạnh trong yếu nói với vài tên hộ vệ: Còn thất thần ra đấy làm gì! Không mau giữ tiểu mỹ nhân này lại!
Các hộ vệ nghe vậy, lập tức hung thần ác sát vây tới. Có một số tùy tùng của Tiền Dược cũng xung phong nhận việc tiến lên! Bọn họ thấp nhất cũng là Huyền Đồ lục giai, cao nhất là Huyền Đồ thất giai, một đám cường tráng hung hãn nhào đến chỗ Vân Chỉ Tịch.
Tịch Nhi, đi mau! Văn Tố Tâm nhận ra được vài người trong đó, là hung đồ đã đánh phu quân của nàng ở cửa hàng dược liệu. Nàng cảm thấy những người này rất lợi hại!
Vân Chỉ Tịch nhận ra sự sợ hãi của mẫu thân, ôn nhu nói: Nương nhận ra bọn họ?
Không sai, trong số họ có rất nhiều người đã đánh cha con, Tịch Nhi con đi mau, bọn họ là lũ vô nhân tính! Lúc này Văn Tố Tâm tuy rằng rất muốn được cứu vớt, nhưng nàng càng muốn bảo hộ con gái. Lúc này nàng quên mất con gái có tu vi cao hơn so với nàng, chỉ biết là con gái có nguy hiểm, nàng phải bảo vệ tốt nàng!
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Vân Chỉ Tịch đè lại bả vai mẫu thân, sát khí trong đôi mắt đẹp bắn ra bốn phía. Nàng chậm rãi đứng ở phía trước mẫu thân, cong môi cười lạnh: Quá tốt! Trước hết để con đưa bọn họ đi dạo hoàng tuyền đã!
Tiểu mỹ nhân, ngươi ở lại Thiên —— tên to khỏe lợi hại nhất trước đây đánh Vân Nhất Minh xung phong nhận việc tay giơ ác quyền, mở miệng muốn nói lời xấu xa. Nhưng hắn nói chưa hết, Vân Chỉ Tịch thân hình đã động.
Mọi người chỉ thấy hồng quang chợt lóe, theo sau chỉ nghe Thông thông vài tiếng, vài tên hộ vệ tùy tùng nháy mắt ngã xuống đất, một mùi máu tươi quỷ dị lan tràn.
Tú bà chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng duỗi tay sờ thấy máu: A —— giết người rồi ——
Bảy tám tên Huyền Đồ bưu hãn đồ chỉ mới đối mặt đã bị giết chết toàn bộ!
Người ngồi ở Thiên Hương Lâu đầy khiếp sợ, tất cả mọi người ngây dại. Những tiếng hét mất hồn chói tai lại vang lên hết đợt này đến đợt khác, những người đó ngày thường chưa thấy qua trường hợp máu me bậc này lập tức điên cuồng trốn ra.
Cũng có vài người sợ tới mức chân mềm vô pháp chạy, nhưng cũng liều mạng bò ra bên ngoài.
Người còn ở lại thì đều can đảm hơn người, nhìn quen tinh phong huyết vũ.
Meo meo —— lúc này một đạo bóng trắng kéo màu xám nhảy lên bả vai Vân Chỉ Tịch, thứ này đúng là mèo con đã dẫn đường mà đến đây.
Vân Chỉ Tịch thấy mèo con kéo một cái trường bào, một đôi mắt xanh lấp lánh tỏa sáng nhìn nàng.
Thông minh! Vân Chỉ Tịch cầm lấy trường bào che lại Văn Tố Tâm: Nương, ngài đừng lo lắng. Hôm nay, Tịch Nhi sẽ làm tất cả những người đã làm nhục ngài quỳ xuống sám hối, lấy máu tạ tội!
Tám chữ cuối cùng, Vân Chỉ Tịch leng keng nói ra, chữ chữ ẩn chứa sát khí sung mãn! Sắc bén sát khí, trong phút chốc lấy nàng vì trung tâm mạnh mẽ tản ra.
Chậc chậc —— đây là tiểu mỹ nhân đến từ chỗ nào, đủ cay đủ vị! Ngay lúc Vân Chỉ Tịch lên sân khấu thì Tiền Dược đã kinh vi thiên nhân! Thiếu nữ tư sắc thế này hắn chưa bao giờ gặp qua ở Huyện Thanh Thành, quả thực chính là cực phẩm!
Nguyên lai Vân Chỉ Tịch bởi vì chuyện của phụ thân Vân Nhất Minh mà nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, cho nên tính cách tương đối cổ quái kiêu ngạo, không có giao lưu với đệ tử thế gia. Mà đại bỉ thế gia, đều yêu cầu thế hệ trẻ tuổi mới từ mười lăm tuổi trở lên tham gia, cho nên đám người Tiền Dược không biết nàng cũng thực bình thường.
Tịch Nhi! Văn Tố Tâm nghe vậy trong lòng cả kinh, lập tức cầm tay con gái.
Đôi mắt đẹp của Vân Chỉ Tịch hơi chuyển, đại khái đoán được thân phận người nói. Ở cửa hàng dược liệu, nàng đã xác định là Tiền gia thiếu chủ và đại tiểu thư khi dễ cha mẹ nàng.
Vân Chỉ Tịch cầm tay mẫu thân, ý bảo nàng an tâm, lúc sau mới ngước mắt nhìn Tiền Dược: Ngươi chính là Tiền gia thiếu chủ, là ngươi hố giết cha ta, trói nương ta đến nơi đây.
Vị cô nương này, lời nói cũng không thể nói bậy. Tiền gia ta làm buôn bán, phụ nhân nàng tới như thế nào, chúng ta cũng không biết, chỉ cần có người bán, chúng ta liền thu thôi. Trả lời Vân Chỉ Tịch, lại là nguyên bản tính toán về nhà Tiền Sương Ngữ. Nàng thấy Vân Chỉ Tịch đi vào lập tức bị khuôn mặt tuyệt sắc của nàng kích thích!
Ha hả —— Vân Chỉ Tịch cười, mắt lộ ra sát khí nhìn chằm chằm Tiền Sương Ngữ: Như vậy, người đánh ta cha mẹ, chính là các ngươi?
Không sai! Đúng là bổn thiếu gia, ai bảo bọn họ đi đường không có mắt! Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi đồng ý theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia tất nhiên sẽ sai người thả nương của ngươi ra, thấy sao hả? Tiền Dược một ngụm đồng ý, dùng ánh mắt dâm đãng đánh giá Vân Chỉ Tịch.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
Cha ta đâu? Vân Chỉ Tịch hỏi lại.
Cha ngươi đã chết, người chết khẳng định không cách nào sống lại. Tiền Dược rõ ràng sự tình chân tướng, lập tức trả lời.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy cười như không cười nhìn này hai anh em: Từ trong tiệm đi ra, nương của ta đã cõng cha ta, Tiền thiếu gia lại biết cha ta đã chết? Còn nói không phải các ngươi trói cha mẹ ta?
Sắc mặt Tiền Dược cứng đờ, cuồng ngôn kiêu ngạo nói: Không sai! Cha mẹ ngươi chính là do bản thiếu chủ trói, ngươi cứ việc ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, nếu không ——
Nếu không như thế nào? Vân Chỉ Tịch không giận mà ngược lại lại cười nói.
Nếu không bản thiếu chủ khiến cho ngươi hối hận vì sinh ra là nữ tử! Nơi này có không ít người sẽ vui cống hiến sức lực đâu. Tiền Dược âm ròng ròng nói.
Ha ha ha! Đúng là như thế, nữ nhân cay nghiệt như thế, tất nhiên là sinh mệnh lực ngoan cường, rất tốt rất tốt! Tham Lang - người tranh đoạt Văn Tố Tâm dùng ánh mắt dâm tặc quét trên người hai mẹ con thật lâu.
Quá tốt! Vân Chỉ Tịch nâng tay phải có thanh chủy thủ còn nhiễm máu lên, đôi mắt âm lãnh hắc ám vô biên, tiếng nói bình tĩnh trong trẻo đã trở nên khàn khàn, thanh âm như ám dạ Tu La: Vậy để ta nhìn xem, huynh đệ các ngươi có đủ thô đủ cứng hay không!
Nói xong, sát khí cả người nàng tỏa bốn phía, hồng mang như máu tản ra!
/48
|