Vân gia bảo
Vân Chỉ Tịch vừa luyện xong hỏa quyền, Vân Chỉ Đào chạy như bay đến: Thất tỷ —— nhị thúc —— khụ khụ ——
Làm sao vậy? Vân Chỉ Tịch hồ nghi nhìn qua, thấy Vân Chỉ Đào chạy thở hồng hộc.
Nhị thúc và nhị thẩm, bị người ta bắt cóc! Hình tượng Thất tỷ trong lòng Vân Chỉ Đào vẫn luôn rất mạnh mẽ. Cho nên khi hắn phát hiện Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm xảy ra chuyện liền tới tìm Vân Chỉ Tịch trước tiên.
Nói rõ ràng! Vân Chỉ Tịch vừa nghe nói cha mẹ xảy ra chuyện, sắc mặt lập tức trở nên lãnh lẽo.
Vân Chỉ Đào bị khí lạnh của nàng khiến kinh ngạc một chút, run rẩy đem những gì mắt thấy tai nghe nói: Nhị thúc và nhị thẩm......
Có biết bọn họ là ai? Vân Chỉ Tịch dò hỏi.
Vân Chỉ Đào lắc đầu, lại không chắc chắn nên nghiêm túc tưởng tượng nói: Thất tỷ hỏi như vậy, đệ nhớ bọn họ hình như là...... tùy tùng của Tiền thiếu chủ?
Đệ mau dẫn ta tới nơi xảy ra sự việc! Lòng Vân Chỉ Tịch dâng lên dự cảm chẳng lành, lôi kéo Vân Chỉ Đào lập tức ra Vân gia bảo, Vân Thất và Vân Bát cũng lập tức đuổi kịp.
Bất quá nàng mới bước ra sân, một cái bóng trắng lập tức bổ nhào lên trên người nàng: meo meo——
Vân Chỉ Đào nghe tiếng nhìn lại thì nhìn thấy một con vật thân trắng như tuyết, chỉ có bàn tay lớn rất giống mèo! Một đôi mắt xanh như ngọc bích long lanh rất đáng yêu!
Hắn tò mò muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt sát khí của Vân Chỉ Tịch, hắn liền ngậm miệng.
Hai người vội vàng tới nơi xảy ra sự việc, Vân Chỉ Tịch lập tức tìm hàng rong bên ngoài ngõ nhỏ dò hỏi, nhận được tin tức mới đi tới tiệm thuốc nọ.
Nói, vừa rồi ở chỗ các ngươi có một đôi phu thê ba bốn mươi tuổi xảy ra chuyện? Trả lời ta không được thiếu một từ, nếu không giết ngươi! Hai tròng mắt Vân Chỉ Tịch hai âm trầm, cả người sát khí lành lạnh khiến chủ tiệm sợ tới mức lập tức một năm một mười nói rõ ràng.
Tiền thiếu chủ và Tiền đại tiểu thư giỏi lắm! Vân Chỉ Tịch cười lạnh lẽo, làm chủ tiệm sợ tới mức căng thẳng run run. Vừa suy nghĩ thì nàng đã ngay lập tức thấu hiểu mọi điều.
Chỉ sợ người Tiền gia vì che dấu sự thật, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng!
Nghĩ đến đây, sát khí trên người Vân Chỉ Tịch càng thêm mãnh liệt, chủ tiệm không chịu nổi đe dọa trực tiếp xụi lơ trên mặt đất. Hắn cũng không biết là bà cô này từ nơi nào đến mà toàn thân sát khí y như tiểu ma nữ!
Meo —— Mèo con lại meo meo kêu ngay lúc này.
Đừng làm phiền ta! Vân Chỉ Tịch ôm mèo con một chút, nàng hiện tại cần nhanh chóng nghĩ ra đối sách cứu người!
Meo meo —— Tểu Bạch nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến cửa tiệm, nhưng lại đứng thẳng đứng lên: Meo meo —— Một chân của nó chỉ ra bên ngoài, một chân khác chỉ vào Vân Chỉ Tịch, bộ dáng giống người đáng yêu đến cực điểm.
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch sáng ngời: Ngươi biết bọn họ đi đâu à?
Meo meo. Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu!
Đi! Vân Chỉ Tịch không có tâm tư thưởng thức mèo con đáng yêu, lập tức nắm mèo con lên, đi theo chỉ dẫn của nó.
Sau khi chủ tiệm tiễn được sát tinh này đi, mất một khoảng thời gian mới bình thường trở lại, phát hiện ra dưới đũng quần truyền đến một mùi bất thường, hắn vậy mà sợ tới mức đái ra quần......
Ở bãi tha ma ngoại ô Huyện Thanh Thành.
Lúc này có một nam tử trung niên dáng người gầy gò và một người thanh niên béo tốt như táo chín sắp nứt đang khiêng một cuộn chiếu, bao lấy một người. Bọn họ đi tới chỗ sâu trong bãi tha ma, từng luồng gió mang theo mùi ghê tởm của thi thể mục ruỗng phả vào chỗ họ nhưng bọn họ dường như không có cảm giác gì, như thể tới bãi tha ma là việc bọn họ vẫn thường làm hàng năm.
Lại nói tiếp, thường xuyên có thi thể bị giết báo thù bị ném tới nơi này, trên người còn có vài món đồ có giá trị, nam tử trung niên dáng người gầy gò và người thanh niên béo tốt chính là dựa vào việc này nuôi gia đình sống tạm qua ngày.
Lại thúc, ngươi nói người này đã chết, trực tiếp ném người này đi không phải nhanh hơn sao, tại sao phải phân phó ta đào hố chôn người? Thanh niên béo tốt nhịn không được liền hỏi.
Đưa tiền, phải làm việc. Lại Nhị cũng không phải lần đầu làm loại chuyện này kiếm sống, nên không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Đang nói thì Lại Nhị thấy được một khối đất trống, lập tức nói: Lại đây, chôn nơi này.
Được rồi. Thanh niên béo tốt nghe vậy tùy ý ném tấm chiếu bọc thi thể lên trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói: Nhìn qua không mập, chết lại nặng như vậy!
Trước lục lọi xem có cái thứ gì tốt, xong rồi đào hố chôn. Lại Nhị ngồi xuống lột chiếu, lộ ra thi thể rõ ràng là Vân Nhất Minh.
Lúc này Vân Nhất Minh cũng chưa chết hẳn, chỉ là thương thế quá nặng, làm hô hấp của hắn đặc biệt mỏng manh. Đó là bởi vì lúc trước đã nuốt hoa mai tiên cho nên tuy không khôi phục Huyền Kính, nhưng thể chất so người bình thường tốt hơn rất nhiều, vậy nên lúc này mới không bị đánh đến lập tức chết đi.
Thanh niên béo tốt nhanh chóng lấy ra từ người Vân Nhất Minh rất nhiều ngân lượng! Lại còn có một khối lệnh bài giắt eo khắc chữ Minh hoa văn mây cực kỳ tinh xảo không hề tầm thường.
Xem ra người chết này thuộc dòng dõi giàu sang, mau mau đào hố chôn người, chúng ta chạy nhanh đi. Lại nhị rốt cuộc lớn tuổi, kiến thức so với thanh niên béo tốt nhiều hơn. Thấy người chết khuôn mặt trắng nõn, lại thấy khối lệnh bài giắt eo này, lập tức nheo mắt, cảm thấy giải quyết đại sự càng nhanh càng tốt.
Được rồi, ta đem đồ tới đây. Thanh niên béo tốt răm rắp nghe Lại thúc nói, lập tức đi khiêng cái cuốc bọn họ giấu ở bãi tha ma tới.
Hai người vung thiết cuốc lên, chỉ chốc lát đã đào xong cái hố sâu đủ để nhét một người.
Lại đây, nâng người này vứt xuống hố. Lại Nhị thét to một câu, thanh niên béo tốt cùng hắn nâng Vân Nhất Minh lên, Phanh một tiếng quăng ngã vào hố.
Lấp đất. Lại Nhị liếc Vân Nhất Minh một cái, lắc đầu nói. Thanh niên béo tốt không nói hai lời, dùng cái xẻng lấy đất lấp cái hố bên dưới!
Chỉ chốc lát, hố sâu kia đã bị san phẳng. Thanh niên béo tốt như thường lệ giẫm chân một cái lên trên mặt để đất trông bằng hơn.
Lại nhị nghỉ ngơi một hồi: Bắt người tiền tài, thay người tiêu tai. Dưa oa, dắp thêm đất cũ lên đi.
Được rồi. Thanh niên béo tốt không nói hai lời, ngay lập tức quét đất lại đây.
Lại Nhị che dấu nơi vùi lấp Vân Nhất Minh bằng đất cũ, lúc này mới thở dài một tiếng nói: Oan có đầu nợ có chủ, hai người chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc, ngươi nếu có hóa thành oan hồn, hãy tự đi tìm người hại ngươi.
Dứt lời, Lại Nhị quỳ xuống dập đầu ba cái với Vân Nhất Minh. Thanh niên béo tốt học theo, cũng quỳ xuống dập đầu ba cái.
Đi. Mang lên ngân lượng cùng eo bài, Lại Nhị cùng thanh niên béo tốt từ bãi tha ma rời đi.
Lúc này đang đúng lúc giữa trưa, là thời điểm bãi tha ma mùi hôi thối của thi thể mục rữa nồng đậm nhất. Một ít thi thể bị ném ở chỗ này, cũng không có chôn lộ ra bộ dạng khủng bố của những con thi trùng mấp máy, quạ đen kền kền sôi nổi lên xuống mổ, trường hợp mười phần ghê tởm khiếp người.
Thực mau Lại Nhị và thanh niên béo tốt đã từ bãi tha ma đi ra, bãi tha ma tràn ngập tiếng kêu Oa oa Pi pi của quạ đen kền kền thi nhau tới lui hết đợt này đến đợt khác!
Khi đó đám người Vân Chỉ Tịch dưới sự dẫn dắt của mèo con ngừng ở một giao lộ phân nhánh. Mèo con dùng móng vuốt gãi lông tơ trên trán Meo —— meo —— kêu, bộ dáng vô cùng phiền não.
Bởi vì ở chỗ này là nơi Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm bị tách ra mỗi người một hướng. Một đường là đi bãi tha ma, một đường là đi Thiên Hương Lâu!
Mèo con không biết phải đi bên nào cho nên mới xuất hiện một màn này.
Vân Chỉ Tịch vừa luyện xong hỏa quyền, Vân Chỉ Đào chạy như bay đến: Thất tỷ —— nhị thúc —— khụ khụ ——
Làm sao vậy? Vân Chỉ Tịch hồ nghi nhìn qua, thấy Vân Chỉ Đào chạy thở hồng hộc.
Nhị thúc và nhị thẩm, bị người ta bắt cóc! Hình tượng Thất tỷ trong lòng Vân Chỉ Đào vẫn luôn rất mạnh mẽ. Cho nên khi hắn phát hiện Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm xảy ra chuyện liền tới tìm Vân Chỉ Tịch trước tiên.
Nói rõ ràng! Vân Chỉ Tịch vừa nghe nói cha mẹ xảy ra chuyện, sắc mặt lập tức trở nên lãnh lẽo.
Vân Chỉ Đào bị khí lạnh của nàng khiến kinh ngạc một chút, run rẩy đem những gì mắt thấy tai nghe nói: Nhị thúc và nhị thẩm......
Có biết bọn họ là ai? Vân Chỉ Tịch dò hỏi.
Vân Chỉ Đào lắc đầu, lại không chắc chắn nên nghiêm túc tưởng tượng nói: Thất tỷ hỏi như vậy, đệ nhớ bọn họ hình như là...... tùy tùng của Tiền thiếu chủ?
Đệ mau dẫn ta tới nơi xảy ra sự việc! Lòng Vân Chỉ Tịch dâng lên dự cảm chẳng lành, lôi kéo Vân Chỉ Đào lập tức ra Vân gia bảo, Vân Thất và Vân Bát cũng lập tức đuổi kịp.
Bất quá nàng mới bước ra sân, một cái bóng trắng lập tức bổ nhào lên trên người nàng: meo meo——
Vân Chỉ Đào nghe tiếng nhìn lại thì nhìn thấy một con vật thân trắng như tuyết, chỉ có bàn tay lớn rất giống mèo! Một đôi mắt xanh như ngọc bích long lanh rất đáng yêu!
Hắn tò mò muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt sát khí của Vân Chỉ Tịch, hắn liền ngậm miệng.
Hai người vội vàng tới nơi xảy ra sự việc, Vân Chỉ Tịch lập tức tìm hàng rong bên ngoài ngõ nhỏ dò hỏi, nhận được tin tức mới đi tới tiệm thuốc nọ.
Nói, vừa rồi ở chỗ các ngươi có một đôi phu thê ba bốn mươi tuổi xảy ra chuyện? Trả lời ta không được thiếu một từ, nếu không giết ngươi! Hai tròng mắt Vân Chỉ Tịch hai âm trầm, cả người sát khí lành lạnh khiến chủ tiệm sợ tới mức lập tức một năm một mười nói rõ ràng.
Tiền thiếu chủ và Tiền đại tiểu thư giỏi lắm! Vân Chỉ Tịch cười lạnh lẽo, làm chủ tiệm sợ tới mức căng thẳng run run. Vừa suy nghĩ thì nàng đã ngay lập tức thấu hiểu mọi điều.
Chỉ sợ người Tiền gia vì che dấu sự thật, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng!
Nghĩ đến đây, sát khí trên người Vân Chỉ Tịch càng thêm mãnh liệt, chủ tiệm không chịu nổi đe dọa trực tiếp xụi lơ trên mặt đất. Hắn cũng không biết là bà cô này từ nơi nào đến mà toàn thân sát khí y như tiểu ma nữ!
Meo —— Mèo con lại meo meo kêu ngay lúc này.
Đừng làm phiền ta! Vân Chỉ Tịch ôm mèo con một chút, nàng hiện tại cần nhanh chóng nghĩ ra đối sách cứu người!
Meo meo —— Tểu Bạch nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến cửa tiệm, nhưng lại đứng thẳng đứng lên: Meo meo —— Một chân của nó chỉ ra bên ngoài, một chân khác chỉ vào Vân Chỉ Tịch, bộ dáng giống người đáng yêu đến cực điểm.
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch sáng ngời: Ngươi biết bọn họ đi đâu à?
Meo meo. Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu!
Đi! Vân Chỉ Tịch không có tâm tư thưởng thức mèo con đáng yêu, lập tức nắm mèo con lên, đi theo chỉ dẫn của nó.
Sau khi chủ tiệm tiễn được sát tinh này đi, mất một khoảng thời gian mới bình thường trở lại, phát hiện ra dưới đũng quần truyền đến một mùi bất thường, hắn vậy mà sợ tới mức đái ra quần......
Ở bãi tha ma ngoại ô Huyện Thanh Thành.
Lúc này có một nam tử trung niên dáng người gầy gò và một người thanh niên béo tốt như táo chín sắp nứt đang khiêng một cuộn chiếu, bao lấy một người. Bọn họ đi tới chỗ sâu trong bãi tha ma, từng luồng gió mang theo mùi ghê tởm của thi thể mục ruỗng phả vào chỗ họ nhưng bọn họ dường như không có cảm giác gì, như thể tới bãi tha ma là việc bọn họ vẫn thường làm hàng năm.
Lại nói tiếp, thường xuyên có thi thể bị giết báo thù bị ném tới nơi này, trên người còn có vài món đồ có giá trị, nam tử trung niên dáng người gầy gò và người thanh niên béo tốt chính là dựa vào việc này nuôi gia đình sống tạm qua ngày.
Lại thúc, ngươi nói người này đã chết, trực tiếp ném người này đi không phải nhanh hơn sao, tại sao phải phân phó ta đào hố chôn người? Thanh niên béo tốt nhịn không được liền hỏi.
Đưa tiền, phải làm việc. Lại Nhị cũng không phải lần đầu làm loại chuyện này kiếm sống, nên không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Đang nói thì Lại Nhị thấy được một khối đất trống, lập tức nói: Lại đây, chôn nơi này.
Được rồi. Thanh niên béo tốt nghe vậy tùy ý ném tấm chiếu bọc thi thể lên trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói: Nhìn qua không mập, chết lại nặng như vậy!
Trước lục lọi xem có cái thứ gì tốt, xong rồi đào hố chôn. Lại Nhị ngồi xuống lột chiếu, lộ ra thi thể rõ ràng là Vân Nhất Minh.
Lúc này Vân Nhất Minh cũng chưa chết hẳn, chỉ là thương thế quá nặng, làm hô hấp của hắn đặc biệt mỏng manh. Đó là bởi vì lúc trước đã nuốt hoa mai tiên cho nên tuy không khôi phục Huyền Kính, nhưng thể chất so người bình thường tốt hơn rất nhiều, vậy nên lúc này mới không bị đánh đến lập tức chết đi.
Thanh niên béo tốt nhanh chóng lấy ra từ người Vân Nhất Minh rất nhiều ngân lượng! Lại còn có một khối lệnh bài giắt eo khắc chữ Minh hoa văn mây cực kỳ tinh xảo không hề tầm thường.
Xem ra người chết này thuộc dòng dõi giàu sang, mau mau đào hố chôn người, chúng ta chạy nhanh đi. Lại nhị rốt cuộc lớn tuổi, kiến thức so với thanh niên béo tốt nhiều hơn. Thấy người chết khuôn mặt trắng nõn, lại thấy khối lệnh bài giắt eo này, lập tức nheo mắt, cảm thấy giải quyết đại sự càng nhanh càng tốt.
Được rồi, ta đem đồ tới đây. Thanh niên béo tốt răm rắp nghe Lại thúc nói, lập tức đi khiêng cái cuốc bọn họ giấu ở bãi tha ma tới.
Hai người vung thiết cuốc lên, chỉ chốc lát đã đào xong cái hố sâu đủ để nhét một người.
Lại đây, nâng người này vứt xuống hố. Lại Nhị thét to một câu, thanh niên béo tốt cùng hắn nâng Vân Nhất Minh lên, Phanh một tiếng quăng ngã vào hố.
Lấp đất. Lại Nhị liếc Vân Nhất Minh một cái, lắc đầu nói. Thanh niên béo tốt không nói hai lời, dùng cái xẻng lấy đất lấp cái hố bên dưới!
Chỉ chốc lát, hố sâu kia đã bị san phẳng. Thanh niên béo tốt như thường lệ giẫm chân một cái lên trên mặt để đất trông bằng hơn.
Lại nhị nghỉ ngơi một hồi: Bắt người tiền tài, thay người tiêu tai. Dưa oa, dắp thêm đất cũ lên đi.
Được rồi. Thanh niên béo tốt không nói hai lời, ngay lập tức quét đất lại đây.
Lại Nhị che dấu nơi vùi lấp Vân Nhất Minh bằng đất cũ, lúc này mới thở dài một tiếng nói: Oan có đầu nợ có chủ, hai người chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc, ngươi nếu có hóa thành oan hồn, hãy tự đi tìm người hại ngươi.
Dứt lời, Lại Nhị quỳ xuống dập đầu ba cái với Vân Nhất Minh. Thanh niên béo tốt học theo, cũng quỳ xuống dập đầu ba cái.
Đi. Mang lên ngân lượng cùng eo bài, Lại Nhị cùng thanh niên béo tốt từ bãi tha ma rời đi.
Lúc này đang đúng lúc giữa trưa, là thời điểm bãi tha ma mùi hôi thối của thi thể mục rữa nồng đậm nhất. Một ít thi thể bị ném ở chỗ này, cũng không có chôn lộ ra bộ dạng khủng bố của những con thi trùng mấp máy, quạ đen kền kền sôi nổi lên xuống mổ, trường hợp mười phần ghê tởm khiếp người.
Thực mau Lại Nhị và thanh niên béo tốt đã từ bãi tha ma đi ra, bãi tha ma tràn ngập tiếng kêu Oa oa Pi pi của quạ đen kền kền thi nhau tới lui hết đợt này đến đợt khác!
Khi đó đám người Vân Chỉ Tịch dưới sự dẫn dắt của mèo con ngừng ở một giao lộ phân nhánh. Mèo con dùng móng vuốt gãi lông tơ trên trán Meo —— meo —— kêu, bộ dáng vô cùng phiền não.
Bởi vì ở chỗ này là nơi Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm bị tách ra mỗi người một hướng. Một đường là đi bãi tha ma, một đường là đi Thiên Hương Lâu!
Mèo con không biết phải đi bên nào cho nên mới xuất hiện một màn này.
/48
|