Ngươi...... Ngươi...... Tam trưởng lão căn bản không nghĩ tới Vân Chỉ Tịch lại dám mắng hắn!
Ngươi cái gì ngươi, nói chính là ngươi! Già mà không đứng đắn, còn tưởng rằng chính mình rất giỏi đâu. Mạc lão người ta còn chưa nói cái gì, ngươi đã ồn ào nói này nói nọ. Vân Chỉ Tịch không hề khiêm tốn nói.
Tam trưởng lão tức khắc tức giận đến râu bay loạn, đầu ngón tay run run chỉ vào Vân Chỉ Tịch, sắc mặt xanh mét nói: Làm càn! Bổn trưởng lão là người ngươi có thể vô lễ sao? Gia chủ, ngươi cũng thấy rồi, đứa nhỏ này rất cứng đầu, nếu hôm nay không dùng gia quy dạy bảo về sau ai biết còn dám làm cái gì nữa!
Lời nói của Tam trưởng lão tưởng như vì tức giận mà bộc phát, thực tế không chỉ buộc Vân Ngạo Thành trị tội Vân Chỉ Tịch mà còn châm ngòi ly gián quan hệ ông cháu của hai người. Bởi vì một khi Vân Ngạo Thành thật sự trị tội, đứa cháu gái không biết bằng cách nào mới vừa khôi phục tu vi chắc chắn sẽ bất mãn. Loại tâm tư 'một hòn đá ném chết hai con chim' này không thể nói không ác độc.
Vân Ngạo Thành tất nhiên hiểu được dụng tâm của Tam trưởng lão, nhưng mà Vân Chỉ Tịch thật sự có chút vô lễ, hắn lúc này cảm thấy thật khó xử.
Chính lúc này, Mạc lão lại hiền lành cười nói: Đứa nhỏ này vẫn bướng bỉnh như trước, mau tới đây đi. Mạc thái gia gia sao có thể khiến ngươi thiệt thòi, đây là khen thưởng cho ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Mạc lão không biết từ nơi nào biến ra một thanh kiếm rách nát, trên mặt vết rỉ sét loang lổ khiến nó không có sức hấp dẫn gì.
Sao lại xấu như vậy. Vân Chỉ Tịch càng thêm hết chỗ nói rồi, tuy rằng vẫn duỗi tay tiếp nhận tú kiếm, nhưng vẻ mặt ghét bỏ hoàn toàn không che giấu.
Ngươi truyền Huyền Kính vào thử xem. Mạc lão cười tủm tỉm vuốt ve chòm râu trắng tinh, một bộ dáng thần tiên rất dễ lừa người.
Vân Chỉ Tịch do dự một chút, mới truyền Huyền Kính của bản thân vào trong tú kiếm. Không nghĩ tới vừa truyền năng lượng vào, thanh kiếm rách nát này lại như cái động không đáy, lập tức hút sạch Huyền Kính trên người nàng! Hại nàng thiếu chút nữa đứng không vững bật ngã rồi.
Bất quá đôi mắt ẩn tàng mũi nhọn của Vân Chỉ Tịch lại đột nhiên sáng ngời! Chỉ là nàng cúi đầu, cặp lông mi như cánh bướm đã che dấu ánh sáng này. Người khác không biết nhưng nàng tự biết tu vi của bản thân đã tới huyền sĩ giai! Hơn nữa Huyền Kính trong cơ thể nàng bởi vì tu luyện ở Linh Lung Tiên cảnh nên càng nhiều hơn người khác!
Nhưng thanh tú kiếm như là sắt vụn đồng nát này lại có thể hút sạch Huyền Kính trong cơ thể nàng! Hơn nữa mờ mịt có tin tức chưa bão hòa truyền đến, thanh kiếm này chỉ sợ không tầm thường! Rất có khả năng là Huyền Binh!
Giống như để chứng minh ý tưởng của nàng, từ trên thân kiếm bỗng nhiên truyền ra một tin tức: Hạ phẩm Huyền Binh kinh hoàng!
Quả nhiên là Huyền Binh! Mặc dù Vân Chỉ Tịch tâm cảnh mạnh mẽ cũng khó kìm nén rung động! Không nghĩ tới nàng mới tùy tiện nói với Phong Tòng một nguyện vọng nhanh như vậy đã thực hiện được!
Khen thưởng này làm nàng rất vừa lòng!
Vân Chỉ Tịch lập tức đem bề ngoài khó nhìn Kinh Hoàng Kiếm đeo ở sau lưng, lập tức bái một cái, nói: Đa tạ Mạc thái gia gia ban khen thưởng, nếu đã không có chuyện gì ta liền đi về ăn cơm. Mọi người cứ từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy.
Dứt lời, Vân Chỉ Tịch liền xoay người muốn đi.
Mọi người đều vẫn không hiểu ra sao, trừ bỏ một vài trưởng lão lộ ra ánh mắt kinh ngạc khó dò nhìn tú kiếm của Vân Chỉ Tịch, còn lại đều là rất là khinh bỉ. Đặc biệt Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi xem ra đó chẳng qua là sắt vụn đồng nát mà thôi.
Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh không cho rằng như vậy, hắn biết rõ Mạc lão trừ bỏ là luyện dược sư còn là chưởng quản nội khố, đồ vật do hắn lấy ra không có khả năng là sắt vụn đồng nát. Nhưng mà lai lịch của tú kiếm kia hắn thật sự không biết. Nhưng lúc này thấy bộ dáng của Vân Chỉ Tịch cũng không vui vẻ gì, chẳng biết rốt cuộc là thế nào đây.
Tịch Nhi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy, nhanh chóng bái tạ Mạc lão đi! Vân Ngạo Thành trong lòng quả thật không biết nói gì, chỉ cảm thấy đứa cháu gái này khi tỷ thí thì rất nhanh trí, hiện tại lại y như một cái bao cỏ, một chút đều không ngoan ngoãn thông tuệ. Nếu không phải Mạc lão còn ở đây, hắn rất muốn vỗ đầu đứa nhỏ này để nó tỉnh ra, hỏi nó rốt cuộc tỉnh ngủ hay chưa.
Con đã cảm ơn rồi nha, con còn vội vã về nhà ăn cơm đây, cha mẹ khẳng định chờ con sốt ruột. Các ngài từ từ trò chuyện, không cần tiễn đâu, ta trở về trước đây. Vân Chỉ Tịch xua xua tay, đi nhanh về phía trước.
Nha đầu chết tiệt kia! Vân Ngạo Thành lúc này thật muốn chụp chết đứa nhỏ này, bất quá bàn tay đã đưa ra lại không nỡ động thủ. Chỉ là duỗi tay muốn kéo người trở lại!
Ha hả a —— Không ngờ Mạc lão cười ha hả phất tay chắn lại, sau đó đứng dậy đi theo Vân Chỉ Tịch, bàn tay khô gầy cầm lấy bàn tay mềm mại của Vân Chỉ Tịch, cười tủm tỉm nói: Mạc thái gia gia cũng đói bụng, vừa lúc đến nhà ngươi ăn bữa cơm.
Một đám người đứng tại chỗ trố mắt nhìn một già một trẻ đi thật xa......
... ...
Khi Vân Chỉ Tịch được đưa đến trong viện của Dung Hoàng thì đã vào ban đêm. Chấp sự dẫn đường khi đưa nàng tới cửa viện đã rời đi.
Bên tai vẫn còn tiếng Vân Ngạo Thành ngàn dặn dò vạn dặn dò, đơn giản chính là bảo nàng phải nói chuyện thật tốt với Dung công tử, không thể tùy hứng như với Mạc lão. Khi đặt yêu cầu cũng không thể quá trực tiếp nhưng vẫn bảo đảm nàng có thể vào Tử Vân Tông gì đó.
Có thể nói sau khi cơm nước xong, Mạc lão cũng đi rồi, Vân Ngạo Thành liền đi đến tiểu viện của một nhà Vân Chỉ Tịch nói lải nhải hồi lâu.
Vào đi. Tựa hồ nhìn ra Vân Chỉ Tịch không quá muốn đi vào, Dung Hoàng bèn lên tiếng.
Vân Chỉ Tịch bĩu môi, cuối cùng vẫn bước lên thềm đá đi tới cửa phòng. Bởi vì Dung Hoàng kêu nàng đi vào nên nàng cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào nhà. Chỉ là nàng đi vào cũng không thấy đăng đồ tử kia, nàng nhìn xung quanh một chút cũng không thấy người.
Này —— ta vào rồi đây. Vân Chỉ Tịch cất giọng thăm dò.
Thanh âm mờ ảo của Dung Hoàng giống như từ buồng trong truyền ra: Đợi lát nữa.
Vân Chỉ Tịch vẻ mặt vô ngữ, kêu nàng đi vào còn muốn nàng đợi lát nữa...... Bất quá ai kêu người ta là đại gia đâu, chờ một chút đi.
Nhưng mà Vân Chỉ Tịch ngồi đợi từ lúc trăng mới lên cho đến khi ánh trăng sáng rực rỡ thì nam nhân bên trong còn không có đi ra!
Lúc này, Vân Chỉ Tịch đã hao hết kiên nhẫn. Gia hỏa này lại không phải hộ khách của nàng, dựa vào cái gì làm nàng chờ lâu như vậy?!
Phô trương a!
Vì thế nàng nhịn không được liền đứng lên đi vào phòng trong.
Nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, dù sao khuê phòng của nàng, gia hỏa này còn không phải nghênh ngang đi vào sao.
Này —— ta nói...... Vân Chỉ Tịch mới đi vàophòng trong, còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã ngửi được một làn thanh nhã phạn hương. Nàng vội vàng dừng lại, gần trong gang tấc đều là một mảng tuyết trắng.
Làm gì? Dung Hoàng rất cao, ít nhất Vân Chỉ Tịch hiện tại chỉ cao tới ngực hắn. Kỳ thật nàng bởi vì tu luyện, dáng người thuộc dạng tương đối trưởng thành sớm, chiều cao cũng cao hơn nữ tử thông thường rất nhiều. Nhưng mà lúc này đứng cùng với Dung Hoàng lại có vẻ nhỏ xinh.
Vân Chỉ Tịch vội vàng lui ra phía sau vài bước, tâm nói trước đây không phát hiện chiều cao của đăng đồ tử này đến một mét chín, nhưng ngày thường thoạt nhìn cũng không quá cao.
Ngươi ở bên trong làm cái gì, ta đã chờ cả buổi. Vân Chỉ Tịch nói một câu, bởi vì lui xa một ít nên có thể nhìn thẳng nam nhân này.
Bất quá Dung Hoàng lại bước tới gần nàng, lần thứ hai khoảng cách giữa hai người lại kéo gần! Vân Chỉ Tịch thấy rõ ràng trên mái tóc đen như mực của hắn vẫn còn ẩm ướt, trên mặt tựa hồ còn có sương mù nhàn nhạt khiến cho cả người hắn càng thêm mờ ảo như trích tiên.
Tắm rửa. Quả nhiên, Dung Hoàng ung dung nói.
Trong nháy mắt, Vân Chỉ Tịch liền nhịn không được tưởng tượng trong lúc nam nhân cởi sạch quần áo......
Ngươi cái gì ngươi, nói chính là ngươi! Già mà không đứng đắn, còn tưởng rằng chính mình rất giỏi đâu. Mạc lão người ta còn chưa nói cái gì, ngươi đã ồn ào nói này nói nọ. Vân Chỉ Tịch không hề khiêm tốn nói.
Tam trưởng lão tức khắc tức giận đến râu bay loạn, đầu ngón tay run run chỉ vào Vân Chỉ Tịch, sắc mặt xanh mét nói: Làm càn! Bổn trưởng lão là người ngươi có thể vô lễ sao? Gia chủ, ngươi cũng thấy rồi, đứa nhỏ này rất cứng đầu, nếu hôm nay không dùng gia quy dạy bảo về sau ai biết còn dám làm cái gì nữa!
Lời nói của Tam trưởng lão tưởng như vì tức giận mà bộc phát, thực tế không chỉ buộc Vân Ngạo Thành trị tội Vân Chỉ Tịch mà còn châm ngòi ly gián quan hệ ông cháu của hai người. Bởi vì một khi Vân Ngạo Thành thật sự trị tội, đứa cháu gái không biết bằng cách nào mới vừa khôi phục tu vi chắc chắn sẽ bất mãn. Loại tâm tư 'một hòn đá ném chết hai con chim' này không thể nói không ác độc.
Vân Ngạo Thành tất nhiên hiểu được dụng tâm của Tam trưởng lão, nhưng mà Vân Chỉ Tịch thật sự có chút vô lễ, hắn lúc này cảm thấy thật khó xử.
Chính lúc này, Mạc lão lại hiền lành cười nói: Đứa nhỏ này vẫn bướng bỉnh như trước, mau tới đây đi. Mạc thái gia gia sao có thể khiến ngươi thiệt thòi, đây là khen thưởng cho ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Mạc lão không biết từ nơi nào biến ra một thanh kiếm rách nát, trên mặt vết rỉ sét loang lổ khiến nó không có sức hấp dẫn gì.
Sao lại xấu như vậy. Vân Chỉ Tịch càng thêm hết chỗ nói rồi, tuy rằng vẫn duỗi tay tiếp nhận tú kiếm, nhưng vẻ mặt ghét bỏ hoàn toàn không che giấu.
Ngươi truyền Huyền Kính vào thử xem. Mạc lão cười tủm tỉm vuốt ve chòm râu trắng tinh, một bộ dáng thần tiên rất dễ lừa người.
Vân Chỉ Tịch do dự một chút, mới truyền Huyền Kính của bản thân vào trong tú kiếm. Không nghĩ tới vừa truyền năng lượng vào, thanh kiếm rách nát này lại như cái động không đáy, lập tức hút sạch Huyền Kính trên người nàng! Hại nàng thiếu chút nữa đứng không vững bật ngã rồi.
Bất quá đôi mắt ẩn tàng mũi nhọn của Vân Chỉ Tịch lại đột nhiên sáng ngời! Chỉ là nàng cúi đầu, cặp lông mi như cánh bướm đã che dấu ánh sáng này. Người khác không biết nhưng nàng tự biết tu vi của bản thân đã tới huyền sĩ giai! Hơn nữa Huyền Kính trong cơ thể nàng bởi vì tu luyện ở Linh Lung Tiên cảnh nên càng nhiều hơn người khác!
Nhưng thanh tú kiếm như là sắt vụn đồng nát này lại có thể hút sạch Huyền Kính trong cơ thể nàng! Hơn nữa mờ mịt có tin tức chưa bão hòa truyền đến, thanh kiếm này chỉ sợ không tầm thường! Rất có khả năng là Huyền Binh!
Giống như để chứng minh ý tưởng của nàng, từ trên thân kiếm bỗng nhiên truyền ra một tin tức: Hạ phẩm Huyền Binh kinh hoàng!
Quả nhiên là Huyền Binh! Mặc dù Vân Chỉ Tịch tâm cảnh mạnh mẽ cũng khó kìm nén rung động! Không nghĩ tới nàng mới tùy tiện nói với Phong Tòng một nguyện vọng nhanh như vậy đã thực hiện được!
Khen thưởng này làm nàng rất vừa lòng!
Vân Chỉ Tịch lập tức đem bề ngoài khó nhìn Kinh Hoàng Kiếm đeo ở sau lưng, lập tức bái một cái, nói: Đa tạ Mạc thái gia gia ban khen thưởng, nếu đã không có chuyện gì ta liền đi về ăn cơm. Mọi người cứ từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy.
Dứt lời, Vân Chỉ Tịch liền xoay người muốn đi.
Mọi người đều vẫn không hiểu ra sao, trừ bỏ một vài trưởng lão lộ ra ánh mắt kinh ngạc khó dò nhìn tú kiếm của Vân Chỉ Tịch, còn lại đều là rất là khinh bỉ. Đặc biệt Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Phi xem ra đó chẳng qua là sắt vụn đồng nát mà thôi.
Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh không cho rằng như vậy, hắn biết rõ Mạc lão trừ bỏ là luyện dược sư còn là chưởng quản nội khố, đồ vật do hắn lấy ra không có khả năng là sắt vụn đồng nát. Nhưng mà lai lịch của tú kiếm kia hắn thật sự không biết. Nhưng lúc này thấy bộ dáng của Vân Chỉ Tịch cũng không vui vẻ gì, chẳng biết rốt cuộc là thế nào đây.
Tịch Nhi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy, nhanh chóng bái tạ Mạc lão đi! Vân Ngạo Thành trong lòng quả thật không biết nói gì, chỉ cảm thấy đứa cháu gái này khi tỷ thí thì rất nhanh trí, hiện tại lại y như một cái bao cỏ, một chút đều không ngoan ngoãn thông tuệ. Nếu không phải Mạc lão còn ở đây, hắn rất muốn vỗ đầu đứa nhỏ này để nó tỉnh ra, hỏi nó rốt cuộc tỉnh ngủ hay chưa.
Con đã cảm ơn rồi nha, con còn vội vã về nhà ăn cơm đây, cha mẹ khẳng định chờ con sốt ruột. Các ngài từ từ trò chuyện, không cần tiễn đâu, ta trở về trước đây. Vân Chỉ Tịch xua xua tay, đi nhanh về phía trước.
Nha đầu chết tiệt kia! Vân Ngạo Thành lúc này thật muốn chụp chết đứa nhỏ này, bất quá bàn tay đã đưa ra lại không nỡ động thủ. Chỉ là duỗi tay muốn kéo người trở lại!
Ha hả a —— Không ngờ Mạc lão cười ha hả phất tay chắn lại, sau đó đứng dậy đi theo Vân Chỉ Tịch, bàn tay khô gầy cầm lấy bàn tay mềm mại của Vân Chỉ Tịch, cười tủm tỉm nói: Mạc thái gia gia cũng đói bụng, vừa lúc đến nhà ngươi ăn bữa cơm.
Một đám người đứng tại chỗ trố mắt nhìn một già một trẻ đi thật xa......
... ...
Khi Vân Chỉ Tịch được đưa đến trong viện của Dung Hoàng thì đã vào ban đêm. Chấp sự dẫn đường khi đưa nàng tới cửa viện đã rời đi.
Bên tai vẫn còn tiếng Vân Ngạo Thành ngàn dặn dò vạn dặn dò, đơn giản chính là bảo nàng phải nói chuyện thật tốt với Dung công tử, không thể tùy hứng như với Mạc lão. Khi đặt yêu cầu cũng không thể quá trực tiếp nhưng vẫn bảo đảm nàng có thể vào Tử Vân Tông gì đó.
Có thể nói sau khi cơm nước xong, Mạc lão cũng đi rồi, Vân Ngạo Thành liền đi đến tiểu viện của một nhà Vân Chỉ Tịch nói lải nhải hồi lâu.
Vào đi. Tựa hồ nhìn ra Vân Chỉ Tịch không quá muốn đi vào, Dung Hoàng bèn lên tiếng.
Vân Chỉ Tịch bĩu môi, cuối cùng vẫn bước lên thềm đá đi tới cửa phòng. Bởi vì Dung Hoàng kêu nàng đi vào nên nàng cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào nhà. Chỉ là nàng đi vào cũng không thấy đăng đồ tử kia, nàng nhìn xung quanh một chút cũng không thấy người.
Này —— ta vào rồi đây. Vân Chỉ Tịch cất giọng thăm dò.
Thanh âm mờ ảo của Dung Hoàng giống như từ buồng trong truyền ra: Đợi lát nữa.
Vân Chỉ Tịch vẻ mặt vô ngữ, kêu nàng đi vào còn muốn nàng đợi lát nữa...... Bất quá ai kêu người ta là đại gia đâu, chờ một chút đi.
Nhưng mà Vân Chỉ Tịch ngồi đợi từ lúc trăng mới lên cho đến khi ánh trăng sáng rực rỡ thì nam nhân bên trong còn không có đi ra!
Lúc này, Vân Chỉ Tịch đã hao hết kiên nhẫn. Gia hỏa này lại không phải hộ khách của nàng, dựa vào cái gì làm nàng chờ lâu như vậy?!
Phô trương a!
Vì thế nàng nhịn không được liền đứng lên đi vào phòng trong.
Nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, dù sao khuê phòng của nàng, gia hỏa này còn không phải nghênh ngang đi vào sao.
Này —— ta nói...... Vân Chỉ Tịch mới đi vàophòng trong, còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã ngửi được một làn thanh nhã phạn hương. Nàng vội vàng dừng lại, gần trong gang tấc đều là một mảng tuyết trắng.
Làm gì? Dung Hoàng rất cao, ít nhất Vân Chỉ Tịch hiện tại chỉ cao tới ngực hắn. Kỳ thật nàng bởi vì tu luyện, dáng người thuộc dạng tương đối trưởng thành sớm, chiều cao cũng cao hơn nữ tử thông thường rất nhiều. Nhưng mà lúc này đứng cùng với Dung Hoàng lại có vẻ nhỏ xinh.
Vân Chỉ Tịch vội vàng lui ra phía sau vài bước, tâm nói trước đây không phát hiện chiều cao của đăng đồ tử này đến một mét chín, nhưng ngày thường thoạt nhìn cũng không quá cao.
Ngươi ở bên trong làm cái gì, ta đã chờ cả buổi. Vân Chỉ Tịch nói một câu, bởi vì lui xa một ít nên có thể nhìn thẳng nam nhân này.
Bất quá Dung Hoàng lại bước tới gần nàng, lần thứ hai khoảng cách giữa hai người lại kéo gần! Vân Chỉ Tịch thấy rõ ràng trên mái tóc đen như mực của hắn vẫn còn ẩm ướt, trên mặt tựa hồ còn có sương mù nhàn nhạt khiến cho cả người hắn càng thêm mờ ảo như trích tiên.
Tắm rửa. Quả nhiên, Dung Hoàng ung dung nói.
Trong nháy mắt, Vân Chỉ Tịch liền nhịn không được tưởng tượng trong lúc nam nhân cởi sạch quần áo......
/48
|