Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Nhưng mà tám thanh phi đao lại như đá chìm xuống đáy biển, khi phóng vào trong xe ngựa hoàn toàn không có động tĩnh.
Vân Chỉ Tịch mắt đẹp chợt lóe, một luồng sát khí tràn ngập chung quanh: Động thủ!
Tiểu đệ Đoan Chính nhận được mệnh lệnh, lập tức quát lớn: Các huynh đệ, thừa dịp hắn đang bị thương chúng ta lấy mạng hắn!
Lập tức tiếng hô Giết! vang vọng sơn cốc. Sau tiếng hô, bọn sơn tặc tuân lệnh xông lên thẳng hướng đoàn xe Vân gia đang trúng độc, khí thế mạnh mẽ thô bạo.
Vân Nhất Mặc không nghĩ đến đối phương nói động thủ liền động thủ! Mà bên cạnh bọn họ lúc này trừ hắn cùng một lão giả tạm thời không bị độc phát, những người còn lại hoàn toàn không có cách nào phản kháng! Cứ như vậy người Vân gia chỉ có thể bất động chịu trận!
Chậm đã! Ta cho các ngươi tiền tài! Rơi vào đường cùng, Vân Nhất Mặc chỉ có thể dùng tiền tài trừ tai họa.
Sắc mặt hắn lúc này hết sức khó coi, trong nội tâm sóng lớn cuồn cuộn. Một đám lưu manh mà thôi, sao có thể hiểu loại thủ đoạn này, còn khiến hắn không thể không nghẹn khuất lấy tiền trừ tai họa, bất quá hiện tại hắn chỉ hy vọng vị trong xe ngựa kia không có nổi giận mới tốt. Nhưng dung mạo của vị cô nương kia, hắn thế nào lại cảm thấy có chút quen mắt?
Cũng đúng vào lúc này, xe ngựa kia tỏa ra một cỗ Huyền Kính kinh người! Một thanh âm tỏ có vẻ nồng đậm hứng thú cất lên: Có ý tứ, thuận gió núi rải độc. Lại là độc vô sắc vô vị, không nghĩ tới huyện Thanh Thành còn có người giỏi dùng độc, còn tinh thông cả ám khí. Không ít sơn tặc Chu gia trại bị luồng huyền kính của hắn chấn thương ngã xuống đất không dậy nổi!
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch sâu thẳm nhìn chằm chằm xe ngựa kia, dưới khăn lụa mỏng bờ môi hơi cong lên, người này có thể phát hiện được cách bố trận của nàng thật khiến nàng nổi lên ý muốn khiêu chiến.
Dung công tử, Vân Nhất Mặc có tội. Vân Nhất Mặc sắc mặt trắng bệch, lập tức sợ hãi cung kính nói.
Ngay lúc Vân Chỉ Tịch đang muốn xuất chiêu lần nữa, trong xe ngựa lại tuôn ra một lực hút mạnh mẽ trực tiếp kéo nàng vào trong xe!
Lão đại! Đoan Chính rống lên một tiếng, liền muốn tiến lên giữ chặt Vân Chỉ Tịch. Người trong xe ngựa cuốn ra một ngọn gió đem Đoan Chính văng ra ngoài cả mười dặm.
Lão đại! Sơn tặc Chu gia trại thấy vậy sắc mặt đại biến đều muốn đi lên, Vân Chỉ Tịch trầm giọng hét ra lệnh: Không được nhúc nhích! Bởi vì nàng biết rõ tất cả mọi người ở đây đều không phải đối thủ của người này, thực lực của người này so với tưởng tượng của nàng còn mạnh hơn.
Biết điều. Thanh âm mờ ảo của nam tử vừa dứt, Vân Chỉ Tịch đã bị hắn kéo vào trong xe ngựa.
Toa xe rất rộng rãi, vật dụng đều quý giá, một cỗ hơi thở nam tính nhàn nhạt tràn ngập bên trong toa xe.
Một nam tử mặc bạch y thắng tuyết (y phục trắng hơn tuyết) ngồi trên ghế xe, lông mày hắn tựa như kiếm, mắt đen thâm thúy, mũi ngọc thẳng tắp, tóc đen như mực, đôi môi gợi cảm, sáng bóng như hoa đào tháng ba. Đây là một nam tử thập phần tuấn mỹ, quanh thân tản ra một cỗ khí thế cao quý ung dung. Quan trọng nhất là, trên người hắn mơ hồ còn cất giấu một loại hơi thở thâm sâu.
Vân Chỉ Tịch kinh ngạc phát hiện nàng nhìn không thấu cỗ hơi thở này! Từ lúc nàng thành danh tình huống như thế này chưa bao giờ phát sinh qua. Nhờ vào bản năng sát thủ, bình thường nàng đều có thể nhạy cảm bắt được hơi thở của bất luận kẻ nào, hơn nữa phân tích nghiên cứu rõ ràng.
Nhưng người trước mắt này, nàng lại nhìn không ra nửa điểm manh mối hơi thở mà hắn đang cất giấu! Điều này làm nàng có chút khiếp sợ...
Đồng thời lúc nàng nghiên cứu về nam tử thì hắn cũng cẩn thận nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt so với Vân Chỉ Tịch có nhiều lực sát thương hơn! Đôi mắt đen kia thâm thúy mà xa xăm, tựa như có thể nhìn thấu quần áo nàng trắng trợn nghiên cứu!
Loại cảm giác bị người nhìn kỹ này khiến Vân Chỉ Tịch cực kỳ khó chịu!
Dung Hoàng vung tay lên, không đợi Vân Chỉ Tịch kịp phản ứng thì khăn che mặt của nàng liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. Khuôn mặt tuyệt sắc như kiểu nguyệt của nàng lộ ra hắn mới hài lòng khẽ nhếch đôi môi mỏng gợi cảm: Nhan sắc không tệ.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy mày hơi nâng lên, thần sắc vừa động, một luồng sáng mê ly từ đáy mắt nàng nổi lên, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Dung Hoàng.
Trong nháy mắt Dung Hoàng chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt toàn thân vờn quanh khí chất linh hoạt kỳ ảo, dáng người xinh đẹp tuyệt ẩn chứa vô tận sức quyến rũ. Nhất là đôi môi mềm mê người kia, giống như đang hấp dẫn hắn, khiến hắn có ý nghĩ muốn tiến lên đè nữ tử này, hung hăng nếm thử tư vị!
Trong thoáng chốc, bụng hắn dâng lên một cảm giác nôn nao, sâu trong ánh mắt đen kia nhiễm một tầng sương mù nhàn nhạt tỏ ra mờ mịt mê ly. Giờ phút này hắn rất muốn ôm lấy nữ tử trước mắt, cho nên hắn lại lần nữa đưa tay đem Vân Chỉ Tịch ôm mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng...
Đúng vào thời điểm này, ám khí trong tay Vân Chỉ Tịch xuất ra, thế nhưng rất nhanh bị những ngón tay thon dài hơi lạnh của Dung Hoàng nắm lại, phạn âm một lần nữa vang lên: Độc của ngươi không thể làm gì được bổn công tử, ngược lại mị công của ngươi lại có vài phần bản lĩnh, ngươi là đệ tử Mị Tông?
Dung Hoàng hời hợt hỏi, lúc nói chuyện thì ánh mắt hắn đã hồi phục thanh minh, nơi nào còn có nửa điểm mờ mịt.
Nội tâm Vân Chỉ Tịch trầm xuống, biết rõ kiếp trước mị thuật chưa bao giờ thất thủ lần này lại thất bại. Trong lòng kiêng kỵ đối với nam nhân này lại cao hơn một bậc.
Nhưng lúc này tay Dung Hoàng lại di động, bàn tay hắn bỗng chạm vào chân nàng! Lập tức, ánh mắt Vân Chỉ Tịch tràn ngập lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc nhiễm lên hơi thở băng sương. Nhưng hai tay kia không để ý đến sắc mặt của nàng, trực tiếp từ dưới chân nàng sờ đi lên!
Ngươi khốn khiếp! Vân Chỉ Tịch lần thứ hai khiếp sợ, nàng không nghĩ tới nam nhân này lại là một đăng đồ tử! Trên đời này có loại đăng đồ tử không bị mị thuật mê hoặc sao?!
Vân Chỉ Tịch lập tức ngăn cản bàn tay của nam nhân chết tiệt này, nhưng hai tay lại bị một bàn tay lớn của hắn trói chặt ấn trên vách xe! Mà tay còn lại của nam nhân kia cứ như qua núi vượt đèo, từ mông nàng trèo lên lưng nàng...
Dừng tay! Đang lúc tay Hoàng Dung đã sắp chạm đến ngực nàng, Vân Chỉ Tịch lạnh giọng cảnh cáo, một cỗ sát khí lạnh như băng tràn ra! Trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải nàng đang dùng thân thể của phế vật này tuyệt đối sẽ không để người tuy tiện xâm phạm!
Nhưng Dung Hoàng căn bản không để ý tới Vân Chỉ Tịch cảnh cáo, ngược lại một thân sát khí của nàng khiến mắt hắn hơi chú ý. Hắn thấy lúc này sắc mặt nàng xanh mét, một đôi mắt vốn lười biếng lạnh nhạt giờ ẩn chứa ngàn vạn sát khí trừng hắn. Hắn tin tưởng nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn giờ phút này đã bị bầm thây vạn đoạn.
Không được, phải sờ xong hết đã. Dung Hoàng lại nói năng hung hồn lý lẽ, bàn tay không chút nào để ý đến sát khí của Vân Chỉ Tịch, trực tiếp sờ lên cấm địa của nàng! Trong nháy mắt xúc cảm mềm mại , ân - - xúc cảm không sai...
Sát khí trong mắt Vân Chỉ Tịch bạo phát, chỉ nghe một tiếng Bang - - vừa vang lên, xe ngựa Ầm vỡ vụn! Trong nháy mắt bụi đất tung bay, mảnh vụn bay tán loạn, chấn động đến mức mọi người bên ngoài vô thức lùi về phía sau mấy trượng.
Sau đó đám người Vân Nhất Mặc nhìn thấy Dung Hoàng ôm ngang hông Vân Chỉ Tịch, bên trái khuôn mặt tú có một dấu tay năm ngón đỏ chót, chật vật đứng trên mặt đất nơi xe ngựa đổ nát.
Vân Chỉ Tịch giận không kiềm được, mà nam tử trước mắt đến bây giờ còn chưa chịu buông nàng ra! Nàng dùng lực muốn xoay người nhảy xuống, Dung Hoàng lại ôm chặt eo thon của nàng không buông tay!
Đừng có làm càn! Khẩu khí Dung Hoàng cũng nhiễm một tia lãnh ý, nữ nhân này đúng là không biết điều !
Vân Chỉ Tịch bật cười: Con mẹ nó, ngươi mà không buông tay có tin ta phế luôn ngươi hay không! Nàng làm càn cái gì chứ, lẽ nào có người muốn vô lễ với nàng, nàng nên nằm yên không động chờ người? Nàng lại không có bệnh, cũng không não tàn suốt ngày muốn nam nhân ...
Dung Hoàng cau mày, Vân Nhất Mặc đúng lúc này thất thanh hô lên: Tịch nhi?!
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch cùng Dung Hoàng đồng thời nhìn đến Vân Nhất Mặc, thì ra sau khi Vân Nhất Mặc trông thấy khuôn mặt của Vân Chỉ Tịch, rốt cuộc hắn đã biết vì cái gì mà bản thân thấy cô nương này quen mắt! Này đâu chỉ là quen mắt a, rõ ràng chính là quen đến không thể quen hơn a.
Beta: tdbbkt
------
Nhưng mà tám thanh phi đao lại như đá chìm xuống đáy biển, khi phóng vào trong xe ngựa hoàn toàn không có động tĩnh.
Vân Chỉ Tịch mắt đẹp chợt lóe, một luồng sát khí tràn ngập chung quanh: Động thủ!
Tiểu đệ Đoan Chính nhận được mệnh lệnh, lập tức quát lớn: Các huynh đệ, thừa dịp hắn đang bị thương chúng ta lấy mạng hắn!
Lập tức tiếng hô Giết! vang vọng sơn cốc. Sau tiếng hô, bọn sơn tặc tuân lệnh xông lên thẳng hướng đoàn xe Vân gia đang trúng độc, khí thế mạnh mẽ thô bạo.
Vân Nhất Mặc không nghĩ đến đối phương nói động thủ liền động thủ! Mà bên cạnh bọn họ lúc này trừ hắn cùng một lão giả tạm thời không bị độc phát, những người còn lại hoàn toàn không có cách nào phản kháng! Cứ như vậy người Vân gia chỉ có thể bất động chịu trận!
Chậm đã! Ta cho các ngươi tiền tài! Rơi vào đường cùng, Vân Nhất Mặc chỉ có thể dùng tiền tài trừ tai họa.
Sắc mặt hắn lúc này hết sức khó coi, trong nội tâm sóng lớn cuồn cuộn. Một đám lưu manh mà thôi, sao có thể hiểu loại thủ đoạn này, còn khiến hắn không thể không nghẹn khuất lấy tiền trừ tai họa, bất quá hiện tại hắn chỉ hy vọng vị trong xe ngựa kia không có nổi giận mới tốt. Nhưng dung mạo của vị cô nương kia, hắn thế nào lại cảm thấy có chút quen mắt?
Cũng đúng vào lúc này, xe ngựa kia tỏa ra một cỗ Huyền Kính kinh người! Một thanh âm tỏ có vẻ nồng đậm hứng thú cất lên: Có ý tứ, thuận gió núi rải độc. Lại là độc vô sắc vô vị, không nghĩ tới huyện Thanh Thành còn có người giỏi dùng độc, còn tinh thông cả ám khí. Không ít sơn tặc Chu gia trại bị luồng huyền kính của hắn chấn thương ngã xuống đất không dậy nổi!
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch sâu thẳm nhìn chằm chằm xe ngựa kia, dưới khăn lụa mỏng bờ môi hơi cong lên, người này có thể phát hiện được cách bố trận của nàng thật khiến nàng nổi lên ý muốn khiêu chiến.
Dung công tử, Vân Nhất Mặc có tội. Vân Nhất Mặc sắc mặt trắng bệch, lập tức sợ hãi cung kính nói.
Ngay lúc Vân Chỉ Tịch đang muốn xuất chiêu lần nữa, trong xe ngựa lại tuôn ra một lực hút mạnh mẽ trực tiếp kéo nàng vào trong xe!
Lão đại! Đoan Chính rống lên một tiếng, liền muốn tiến lên giữ chặt Vân Chỉ Tịch. Người trong xe ngựa cuốn ra một ngọn gió đem Đoan Chính văng ra ngoài cả mười dặm.
Lão đại! Sơn tặc Chu gia trại thấy vậy sắc mặt đại biến đều muốn đi lên, Vân Chỉ Tịch trầm giọng hét ra lệnh: Không được nhúc nhích! Bởi vì nàng biết rõ tất cả mọi người ở đây đều không phải đối thủ của người này, thực lực của người này so với tưởng tượng của nàng còn mạnh hơn.
Biết điều. Thanh âm mờ ảo của nam tử vừa dứt, Vân Chỉ Tịch đã bị hắn kéo vào trong xe ngựa.
Toa xe rất rộng rãi, vật dụng đều quý giá, một cỗ hơi thở nam tính nhàn nhạt tràn ngập bên trong toa xe.
Một nam tử mặc bạch y thắng tuyết (y phục trắng hơn tuyết) ngồi trên ghế xe, lông mày hắn tựa như kiếm, mắt đen thâm thúy, mũi ngọc thẳng tắp, tóc đen như mực, đôi môi gợi cảm, sáng bóng như hoa đào tháng ba. Đây là một nam tử thập phần tuấn mỹ, quanh thân tản ra một cỗ khí thế cao quý ung dung. Quan trọng nhất là, trên người hắn mơ hồ còn cất giấu một loại hơi thở thâm sâu.
Vân Chỉ Tịch kinh ngạc phát hiện nàng nhìn không thấu cỗ hơi thở này! Từ lúc nàng thành danh tình huống như thế này chưa bao giờ phát sinh qua. Nhờ vào bản năng sát thủ, bình thường nàng đều có thể nhạy cảm bắt được hơi thở của bất luận kẻ nào, hơn nữa phân tích nghiên cứu rõ ràng.
Nhưng người trước mắt này, nàng lại nhìn không ra nửa điểm manh mối hơi thở mà hắn đang cất giấu! Điều này làm nàng có chút khiếp sợ...
Đồng thời lúc nàng nghiên cứu về nam tử thì hắn cũng cẩn thận nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt so với Vân Chỉ Tịch có nhiều lực sát thương hơn! Đôi mắt đen kia thâm thúy mà xa xăm, tựa như có thể nhìn thấu quần áo nàng trắng trợn nghiên cứu!
Loại cảm giác bị người nhìn kỹ này khiến Vân Chỉ Tịch cực kỳ khó chịu!
Dung Hoàng vung tay lên, không đợi Vân Chỉ Tịch kịp phản ứng thì khăn che mặt của nàng liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. Khuôn mặt tuyệt sắc như kiểu nguyệt của nàng lộ ra hắn mới hài lòng khẽ nhếch đôi môi mỏng gợi cảm: Nhan sắc không tệ.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy mày hơi nâng lên, thần sắc vừa động, một luồng sáng mê ly từ đáy mắt nàng nổi lên, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Dung Hoàng.
Trong nháy mắt Dung Hoàng chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt toàn thân vờn quanh khí chất linh hoạt kỳ ảo, dáng người xinh đẹp tuyệt ẩn chứa vô tận sức quyến rũ. Nhất là đôi môi mềm mê người kia, giống như đang hấp dẫn hắn, khiến hắn có ý nghĩ muốn tiến lên đè nữ tử này, hung hăng nếm thử tư vị!
Trong thoáng chốc, bụng hắn dâng lên một cảm giác nôn nao, sâu trong ánh mắt đen kia nhiễm một tầng sương mù nhàn nhạt tỏ ra mờ mịt mê ly. Giờ phút này hắn rất muốn ôm lấy nữ tử trước mắt, cho nên hắn lại lần nữa đưa tay đem Vân Chỉ Tịch ôm mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng...
Đúng vào thời điểm này, ám khí trong tay Vân Chỉ Tịch xuất ra, thế nhưng rất nhanh bị những ngón tay thon dài hơi lạnh của Dung Hoàng nắm lại, phạn âm một lần nữa vang lên: Độc của ngươi không thể làm gì được bổn công tử, ngược lại mị công của ngươi lại có vài phần bản lĩnh, ngươi là đệ tử Mị Tông?
Dung Hoàng hời hợt hỏi, lúc nói chuyện thì ánh mắt hắn đã hồi phục thanh minh, nơi nào còn có nửa điểm mờ mịt.
Nội tâm Vân Chỉ Tịch trầm xuống, biết rõ kiếp trước mị thuật chưa bao giờ thất thủ lần này lại thất bại. Trong lòng kiêng kỵ đối với nam nhân này lại cao hơn một bậc.
Nhưng lúc này tay Dung Hoàng lại di động, bàn tay hắn bỗng chạm vào chân nàng! Lập tức, ánh mắt Vân Chỉ Tịch tràn ngập lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc nhiễm lên hơi thở băng sương. Nhưng hai tay kia không để ý đến sắc mặt của nàng, trực tiếp từ dưới chân nàng sờ đi lên!
Ngươi khốn khiếp! Vân Chỉ Tịch lần thứ hai khiếp sợ, nàng không nghĩ tới nam nhân này lại là một đăng đồ tử! Trên đời này có loại đăng đồ tử không bị mị thuật mê hoặc sao?!
Vân Chỉ Tịch lập tức ngăn cản bàn tay của nam nhân chết tiệt này, nhưng hai tay lại bị một bàn tay lớn của hắn trói chặt ấn trên vách xe! Mà tay còn lại của nam nhân kia cứ như qua núi vượt đèo, từ mông nàng trèo lên lưng nàng...
Dừng tay! Đang lúc tay Hoàng Dung đã sắp chạm đến ngực nàng, Vân Chỉ Tịch lạnh giọng cảnh cáo, một cỗ sát khí lạnh như băng tràn ra! Trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải nàng đang dùng thân thể của phế vật này tuyệt đối sẽ không để người tuy tiện xâm phạm!
Nhưng Dung Hoàng căn bản không để ý tới Vân Chỉ Tịch cảnh cáo, ngược lại một thân sát khí của nàng khiến mắt hắn hơi chú ý. Hắn thấy lúc này sắc mặt nàng xanh mét, một đôi mắt vốn lười biếng lạnh nhạt giờ ẩn chứa ngàn vạn sát khí trừng hắn. Hắn tin tưởng nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn giờ phút này đã bị bầm thây vạn đoạn.
Không được, phải sờ xong hết đã. Dung Hoàng lại nói năng hung hồn lý lẽ, bàn tay không chút nào để ý đến sát khí của Vân Chỉ Tịch, trực tiếp sờ lên cấm địa của nàng! Trong nháy mắt xúc cảm mềm mại , ân - - xúc cảm không sai...
Sát khí trong mắt Vân Chỉ Tịch bạo phát, chỉ nghe một tiếng Bang - - vừa vang lên, xe ngựa Ầm vỡ vụn! Trong nháy mắt bụi đất tung bay, mảnh vụn bay tán loạn, chấn động đến mức mọi người bên ngoài vô thức lùi về phía sau mấy trượng.
Sau đó đám người Vân Nhất Mặc nhìn thấy Dung Hoàng ôm ngang hông Vân Chỉ Tịch, bên trái khuôn mặt tú có một dấu tay năm ngón đỏ chót, chật vật đứng trên mặt đất nơi xe ngựa đổ nát.
Vân Chỉ Tịch giận không kiềm được, mà nam tử trước mắt đến bây giờ còn chưa chịu buông nàng ra! Nàng dùng lực muốn xoay người nhảy xuống, Dung Hoàng lại ôm chặt eo thon của nàng không buông tay!
Đừng có làm càn! Khẩu khí Dung Hoàng cũng nhiễm một tia lãnh ý, nữ nhân này đúng là không biết điều !
Vân Chỉ Tịch bật cười: Con mẹ nó, ngươi mà không buông tay có tin ta phế luôn ngươi hay không! Nàng làm càn cái gì chứ, lẽ nào có người muốn vô lễ với nàng, nàng nên nằm yên không động chờ người? Nàng lại không có bệnh, cũng không não tàn suốt ngày muốn nam nhân ...
Dung Hoàng cau mày, Vân Nhất Mặc đúng lúc này thất thanh hô lên: Tịch nhi?!
Ánh mắt Vân Chỉ Tịch cùng Dung Hoàng đồng thời nhìn đến Vân Nhất Mặc, thì ra sau khi Vân Nhất Mặc trông thấy khuôn mặt của Vân Chỉ Tịch, rốt cuộc hắn đã biết vì cái gì mà bản thân thấy cô nương này quen mắt! Này đâu chỉ là quen mắt a, rõ ràng chính là quen đến không thể quen hơn a.
/48
|