Người dịch: Michelle Yip
Biên tập: CáoLại Dược Nhi rời phòng Yên Dạ Lai, lòng buồn vô cớ. Y chợt nghe có giọng nói:
“Không cần tìm nữa, ta ở đây.”
Thanh âm chính là của Lý Bố Y. Lại Dược Nhi vui mừng tiến lại gần.
Lý Bố Y từ sau mấy gốc mai thong thả bước tới, miệng mỉm cười. Lại Dược Nhi hỏi:
“Lý huynh có phát hiện hành tung kẻ địch không?”
Lý Bố Y có vẻ cười cười:
“Địch nhân không thấy…”
Lại Dược Nhi nghe ra giọng điệu Lý Bố Y có khác lạ, ngạc nhiên:
“Tại sao?”
Lý Bố Y đáp:
“Kẻ chuyên gây rắc rối thì bắt được một đôi!”
Nghe sau bụi cỏ hoang sơ có tiếng reo:
“Cha!”
Lại có người gọi:
“Lại thần y!”
Lại Dược Nhi xoay người, vừa nhìn thấy Phi Điểu há chiếc mồm đỏ au, lộ ra hàm răng trắng bóc, hướng về phía y vừa xấu hổ vừa bẽn lẽn phẩy tay:
“Lại huynh, xin chào!”
Trên tay ông còn ôm theo Mẫn Tiểu Ngưu.
Lại Dược Nhi hừ một tiếng:
“Các người đều đến rồi.”
Lại Dược Nhi nhìn sang nét mặt tái nhợt của Đường Quả, nổi giận quát mắng:
“Được lắm, đều đến rồi, ngay cả ngươi cũng đến. Bị thương nặng như vậy mà còn đến gây náo nhiệt, xem ra ngươi không muốn khỏe nhanh. Ngươi thà vứt bỏ một tay một chân cũng không chịu nằm dưỡng thương trên giường à!”
Đường Quả tự nhiên sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên. Lý Bố Y nói:
“Chuyến này các ngươi đến trái lại làm được một chuyện quan trọng.”
Phó Vãn Phi biết Lý Bố Y đỡ lời cho cả bọn liền nói:
“Chúng tôi bắt Đồng Thành Tứ Tiễn rồi.”
Lại Dược Nhi hừ lạnh:
“Võ công Đồng Thành Tứ Tiễn kể vào đâu cơ!”
Lý Bố Y nói:
“Sơn trang này cũng là nơi Thiên Dục Cung thao túng. Dưới lòng đất có một thông đạo dẫn thẳng đến gầm giường của Yên nữ hiệp. Lúc nãy Tứ Tiễn cùng phát tên về phía giường, nhưng nhóm Phi Điểu đại sư đã kịp thời khống chế chúng. Bằng không Yên nữ hiệp khó tránh một phen hoảng hốt.”
Lại Dược Nhi nghĩ chuyện này là khó lòng phòng bị, đâu chỉ hoảng hốt, e rằng sẽ trúng thương nữa. Y tằng hắng, tự trách mình bất cẩn, mọi người đã đến rất kịp lúc.
Lúc này Yên Dạ Lai cũng nghe tiếng mà chạy ra. Nàng thấy Phi Điểu dẫn theo Mẫn Tiểu Ngưu, lòng vừa kinh ngạc vừa mừng.
Mẫn Tiểu Ngưu nói:
“Mẹ, con nhớ mẹ, năn nỉ ba vị ca ca dẫn theo. Mẹ không giận chứ?”
Yên Dạ Lai vừa giận vừa buồn cười:
“Làm sao không giận? Giận rồi thì sao? Lẽ nào mang đứa tinh nghịch không biết nghe lời này trở lại?”
Phó Vãn Phi bảo:
“Chúng tôi khống chế Đồng Thành Tứ Tiễn rồi ném bọn chúng ở ven sườn núi, đồng thời còn cứu được một người.”
Lại Dược Nhi nhướng cặp mày trắng, cất tiếng hỏi:
“Ai?”
Đường Quả nhanh nhảu đáp:
“Cốc Tú Phu.”
Cốc Tú Phu vốn trước đây bị Quỷ Y bắt về từ Thiên Tường làm con tin. Gã là người trong võ lâm, vì bị thương nên trốn ở Thiên Tường, nhờ Lại Dược Nhi cứu chữa. Sau này Quỷ Y Gia Cát Bán Lí thống lĩnh tám mươi chín gã đồ đệ tấn công Thiên Tường. Nhờ có Văn Sao Công và Văn Sao Bà chống đỡ, chỉ bắt được Cốc Tú Phu mang về. Gã này phải nói là vận xui cùng cực.
Về sau Quỷ Y và Lại Dược Nhi bỏ qua hiềm khích, cùng đến La Tơ Phú Quý Sơn Trang trị bệnh cho Lữ Phượng Tử, Cốc Tú Phu không biết đã đi đằng nào. Lại Dược Nhi vốn cũng thắc mắc nhưng hiện giờ mới biết gã bị mấy tay cao thủ Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ của Thiên Dục Cung mang lên Mai Sơn muốn dùng gã làm con tin để uy hiếp.
Lại Dược Nhi quan tâm hỏi:
“Y ở đâu?”
Phó Vãn Phi trả lời:
“Y hẵng còn ở trong thông đạo bên dưới chân giường. Thủ pháp khống chế huyệt đạo rất kì quái, chúng tôi giải không được.”
Lại Dược Nhi nghe vậy liền chạy vào phòng Yên Dạ Lai. Yên Dạ Lai hiểu ý, mở cửa phòng, bước lại nâng chiếc giường lên, một làn hương êm dịu lan tỏa khiến tâm thần Lại Dược Nhi hơi rung động. Yên Dạ Lai mau chóng tìm được tấm ván chứa cơ quan, dùng lực nâng lên, quả nhiên mở ra được tấm ván đó.
Bên trong có thông đạo, một người đang nằm ở dưới, mặc y phục đen, hai mắt mở to nhưng không cử động được, chính là Cốc Tú Phu.
Lại Dược Nhi thở dài:
“Huynh chịu khổ rồi…”
Y vươn tay điểm một vài chỗ nhưng Cốc Tú Phu vẫn không hề phản ứng.
Lý Bố Y đứng bên cạnh nói:
“Thủ pháp phong huyệt này thật quái dị…”
Trán Lại Dược Nhi thấm mấy giọt mồ hôi. Y phát hiện mấy ngày gần đây khi vận lực thường cảm thấy không đủ, thân thể rõ ràng có dấu hiệu lão hóa, liền bảo:
“Phiền Lý huynh giúp ta một chút. Ta giữ đốc mạch của y, huynh xoa lên đái mạch của y.”
Lý Bố Y đáp:
“Được.”
Hai người đặt Cốc Tú Phu lên giường, vận lực thôi nã. Bỗng dưng Cốc Tú Phu bật dậy, nhanh như chớp xác định mục tiêu, tay phải điểm liền năm đại huyệt trên thân Lại Dược Nhi, song cước liên hoàn đá trúng bảy yếu huyệt của Lý Bố Y.
Muốn phong bế huyệt đạo hai người có công lực thâm hậu như Lại Dược Nhi và Lý Bố Y, nói thì dễ hơn làm. Nhưng hai người trong một lúc không hề phòng bị, vận công lực giải huyệt cho đối phương, đột ngột đối phương tập kích nên loáng cả hai cùng lúc bị đánh bại.
Hai người vừa ngã xuống, Cốc Tú Phu bật cười ha hả.
Lại Dược Nhi giận dữ:
“Lẽ nào ngươi…không phải Cốc Tú Phu?”
Cốc Tú Phu đáp:
“Ta là Cốc Tú Phu, Hắc y tuần sứ Cốc Tú Phu.”
Lại Dược Nhi giận đến cùng cực:
“Ngươi đến Thiên Tường để ẩn náu à?”
Cốc Tú Phu nói:
“Lần đó bị Lục từ tán nhân Ôn Phong Tuyết truy sát trọng thương, nếu chẳng phải nhờ Lại thần y, tại hạ cũng không nói chuyện được như hôm nay… Khi ấy nếu ta không chợt nảy ra ý định âm thầm thỉnh mệnh Thiên Dục Cung, quyết định tiềm phục tại Thiên Tường, hiện tại chuyện làm sao thành!”
Khi đó, Phó Vãn Phi, Phi Điểu, Yên Dạ Lai đều chạy lại chắn trước Lại Dược Nhi và Lý Bố Y, chú tâm bảo vện, vừa hận không thể há miệng nuốt lấy Cốc Tú Phu.
Lại Dược Nhi oán hận:
“Ngươi muốn thế nào?”
Cốc Tú Phu cười ha ha đáp:
“Rất đơn giản, mang ngươi về Thiên Dục Cung trị bệnh cho tiểu cung chủ. Ta có thể thăng cấp. Lý Bố Y là cái gai trong mắt Thiên Dục Cung, bắt sống được hắn lại được thăng một cấp. Nữ nhân này rất xinh đẹp, ta giữ lại. Những kẻ khác thì giết cả!”
Phi Điểu rút song phủ thốt:
“Ngươi làm được à?”
Cốc Tú Phu chợt giậm mạnh ba cái:
“Một mình ta cũng làm được, huống hồ còn có tam vị sư huynh đến trợ giúp!”
Nghe dưới đất nổ vang ba tiếng, tiếp đó nhảy ra ba quái nhân, một người gầy, một người lùn, một người mập mạp.
Mọi người vừa nhìn thấy họ liền biết phiền phức. Ba kẻ này chính là ba trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trước đây ép Lại Dược Nhi đến Thiên Dục Cung. Ba kẻ võ công đều cao, tính tình kì quái. Nếu Lại Dược Nhi và Lý Bố Y chưa bị đánh ngã, tự nhiên sẽ dễ dàng thủ thắng. Những với tình hình trước mắt, có thể động võ chỉ còn Phi Điểu, còn Yên Dạ Lai và Phó Vãn Phi, quyết không phải đối thủ của chúng.
Lý Bố Y trầm giọng quát:
“Nhanh chóng dẫn Tiểu Ngưu chạy đi!”
Phó Vãn Phi lớn tiếng:
“Tôi không chạy!”
Cốc Tú Phu liếc mắt, cười âm hiểm:
“Các ngươi hỏi ta nhiều câu, nhân lúc đó muốn vận công phá huyệt đạo. Nhưng các ngươi vận khí thế cũng phá giải không được thủ pháp phong huyệt Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ của ta đâu!”
Lại Dược Nhi biến sắc:
“Thì ra ngươi sử dụng Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ…”
Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ là đứng thứ sáu trong trong bảy đại danh gia điểm huyệt của võ lâm. Những huyệt đạo bị người này phong bế, trừ phi là y dùng thủ pháp độc môn giải khai, cho dù người có công lực rất thâm hậu cũng không thể trong thời gian chốc lát vận công mà giải huyệt đạo, có giải được thì sẽ bị chứng tê liệt. Trước đây gã từng bị Quỷ Y dùng thủ pháp tàn khốc này gần như hủy đi tay trái. Lại Dược Nhi cố gắng cứu chữa, cũng hoàn toàn không nghi ngờ gã nên lúc này mới bị ám toán.
Lý Bố Y và Lại Dược Nhi nghe Cốc Tú Phu nói ra thủ pháp điểm huyệt, biết rằng vô vọng, tự nhiên trở thành chán nản.
Cốc Tú Phu ngạo nghễ:
“Người người đều cho rằng ta chỉ còn lại một tay , lại không hay công phu điểm huyệt bằng chân của ta cái thế vô song!”
Phó Vãn Phi bỗng thốt:
“Xác thực là cái thế vô song.”
Đường Quả hỏi:
“Như vậy mà gọi là cái thế vô song sao?”
Phó Vãn Phi nói:
“Khoác lác, kẻ thổi phồng có thể mang con trâu nói thành da trâu, bởi vậy mới bảo cái thế vô song.”
Đường Quả nói thêm:
“Ta thấy sự cái thế vô song của hắn vẫn là giống một thứ khác.”
Phó Vãn Phi cố ý hỏi:
“Giống thứ gì?”
Đường Quả đáp:
“Đáng chết. Kẻ đáng chết mới có thể xưng là “cai tử vô song”!
Cốc Tú Phu bỗng biến sắc, chân trái giẫm mạnh.
Bàn Quỷ Hoàn Trùng hỏi:
“Ngươi muốn chúng ta giết hai gã con nít này trước à?”
Sấu Quỷ Tịch Tráng lắc đầu:
“Không được, không được, chúng ta không giết trẻ con!”
Ải Tiên Đào Tảo tiếp lời:
“Chúng ta hay hơn hết là giết gã hòa thượng mập!”
Phó Vãn Phi quát lớn:
“Ta là đại nhân, không phải tiểu hài tử!”
Đường Quả cũng ưỡn ngực nói:
“Ta là người trẻ tuổi, không phải con nít!”
Phi Điểu giơ cao song phủ trên đỉnh đầu, đập vào nhau, nổi giận thốt:
“Ta khôi ngô khỏe mạnh, mập chỗ nào!”
Y hận nhất ai bảo y mập, cũng như Phó Vãn Phi sợ người khác bảo gã không từng trải, Đường Quả sợ người bảo nó là trẻ con.
Bàn, Sấu, Ải tam quỷ không để ý nhiều. Ba người cùng tấn công Phi Điểu hòa thượng.
Song phủ của Phi Điểu mỗi lần được huy động tựa như tiếng sét đánh. Mắt búa loang loáng điện quang, thanh thế bức nhân. Tam quỷ tránh chỗ cao, phục dưới thấp, lựa chọn góc độ, công kích Phi Điểu.
Sát tính Phi Điểu trỗi lên, song phủ phát ra âm thanh như sấm cuồn cuộn, vô cùng uy thế. Ba ngọn ngân thụ của tam quỷ dài ngắn không giống nhau, tựa như từng cột từng cột điện quang nhảy vào vùng sấm vang động, bộc phát quang mang rực rỡ chói mắt. Phó Vãn Phi trông thấy, trong lòng khẩn trương.
Bốn người trong phòng không có khả năng kháng cự chính là Đường Quả trọng thương chưa khỏi, tiểu hài Mẫn Tiểu Ngưu không biết võ công, Lý Bố Y và Lại Dược Nhi đang bị khống chế huyệt đạo.
Song phủ tam thủ giao đấu, chỉ cần một chút sơ sẩy, liền ảnh hưởng đến người không có khả năng chống đỡ. Tình thế này giống như tùy tiện ném một con quạ trên cây lúc nào cũng được.
Phó Vãn Phi lớn tiếng:
“Phi Điểu, ra ngoài hãy đánh!”
Song phủ của Phi Điểu giống như phóng ra sấm sét, nổ rần liên hồi. Nhưng thủy chung không hạ được Bàn, Sấu, Ải tam quỷ, đừng nói xông qua cửa rời phòng.
Phó Vãn Phi lúc nguy cấp chợt lanh trí, kêu lên:
“Ba con quỷ các ngươi lấn lướt người di chuyển bất tiện trong phòng chật chội. Tên nào dám theo ta ra ngoài giao đấu!”
Nói xong gã phá cửa sổ lao ra ngoài trước tiên.
Tam quỷ rất quý sĩ diện. Bàn Quỷ nói:
“Ra thì ra!”
Rồi hắn lao theo Phó Vãn Phi.
Sấu Quỷ thốt:
“Chúng ta cũng ra đó!”
Song phủ của Phi Điểu quay cuồng chuyển động như muốn phá núi. Y trịch thượng:
“Chúng ta không ra!”
Ải Quỷ nói:
“Ngươi không đi ta đi!”
Nhị Quỷ gia tăng thế công. Từ trong thế giao tranh liên miên thoắt động như thiểm điện, gạt Phi Điểu cứng rắn khổng lồ mà rời phòng. Năm người kịch chiến ngoài phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cốc Tú Phu và Yên Dạ Lai, cùng với Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Đường Quả và Mẫn Tiểu Ngưu không thể sử dụng võ công.
Cốc Tú Phu lắc đầu:
“Hết hi vọng rồi.”
Yên Dạ Lai nói:
“Nếu ngươi sợ, bỏ chạy vẫn còn kịp.”
Cốc Tú Phu cười:
“Ta bảo các ngươi hết hi vọng rồi.”
Hắn ngừng một chút lại nói thêm:
“Hòa thượng và tiểu tử đó quyết không phải đối thủ của Câu Lậu Tam Tiên. Một đấu hai thì kém không nhiều lắm…Đáng tiếc hiện lại là ba đấu hai.”
Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay để so sánh.
Lý Bố Y bỗng kêu lên:
“Cẩn thận!”
Yên Dạ Lai ngón tay Cốc Tú Phu từ xa trỏ vào nàng, kịp thời né tránh một đạo tiễn chỉ như gió lướt qua gò má nàng. Ánh mắt Cốc Tú Phu ẩn chứa vẻ tà ác:
“Giỏi!”
Đoạn hắn giương tay lại muốn lăng không phát chỉ.
Yên Dạ Lai rút xoạt hoài kiếm ra, chú tâm nghênh đón.
Không ngờ Cốc Tú Phu lăng không phát chiêu mà điểm vào á huyệt Lý Bố Y làm nhất thời Lý Bố Y lên tiếng không được. Yên Dạ Lai vừa khẩn trương vừa hận, bay lên, lướt tới đâm Cốc Tú Phu. Lúc nàng xuất kiếm, mái tóc đen tuyền nhấp nhô theo tư thế như vũ động. Nhãn thần sắc bén ẩn chứa kiếm phong, trong tình thế cấp bách liều lĩnh để lộ ra vẻ vừa mĩ lệ vừa thông tuệ. Nàng đã xuất mười chiêu, tư thế đẹp đẽ đó làm Cốc Tú Phu quên cả phản công.
Nhưng Cốc Tú Phu dù sao cũng là Hắc y tuần sứ của Thiên Dục Cung. Dù hắn say mê tư thái của Yên Dạ Lai những không đến độ mê mẫn.
Hắn vừa tránh né vừa trêu cợt:
“Tiểu nương tử, nàng trưởng thành rồi thật là xinh đẹp.”
Yên Dạ Lai giận đến mặt trắng bệch. Cốc Tú Phu đã bắt đầu vận chỉ phong, phản công.
“Phong lưu một đêm với nàng, chết cũng không ngại. Tiểu nương tử, nàng hoàn thành tâm nguyện của ta chứ.”
Yên Dạ Lai cắn chặt môi gắng sức phòng thủ. Cốc Tú Phu đã chiếm hết thượng phong.
“Tiểu nương tử, đây là con trai của nàng à. Có nó ở đây bất tiện quá. Ta giết nó thay nàng nhé.”
Yên Dạ Lai quả thực khó lòng chống đỡ. Một lời vừa rồi của Cốc Tú Phu càng làm nàng nóng vội.
Bỗng nghe Lại Dược Nhi trầm giọng:
“Đừng nghe lời hắn, chú tâm đối phó.”
Yên Dạ Lai liền tỉnh táo, không cần biết đối phương nói gì, kiếm quang loang loáng, tử thủ không lui. Cốc Tu Phú nhất thời không thu phục được.
Lại Dược Nhi nói tiếp:
“Tấn công bên trái của hắn… Đừng lui! Phía sau là cửa… Không nên cố công, đó là cách dụ địch!… Tiến lên đâm vào tả quyền hắn!… Cẩn thận”
Yên Dạ Lai theo chỉ dẫn của Lại Dược Nhi miễn cưỡng kéo dài cục diện, đổi thành bình thủ.
Đường Quả dù bị thương, không thể động võ. Nhưng nó có linh cơ, lặng lẽ đi qua chỗ Lại Dược Nhi giải khai huyệt đạo, nghe Cốc Tú Phu cười cuồng loạn:
“Huyệt đạo ta phong, không đến thời gian, ai cũng không thể giải!”
Đường Quả theo Lại Dược Nhi đã lâu, ít nhiều hiểu được chút y lý. Đối với việc lưu chuyển khí huyết trong cơ thể người nó càng có chỗ tâm đắc. Phép điểm huyệt của Cốc Tú Phu dù quỷ diệu, phức tạp, kình lực thâm trầm, nhưng tuyệt chẳng phải không giải được. Chỉ là Đường Quả toàn thân yếu sức, làm sao có biện pháp phá giải thủ pháp phong cung bế huyết dặc dị này?
Đường Quả thử liền mấy lượt, chấn động thương thế, cảm giác thống khổ, thở dốc.
Lại Dược Nhi hạ giọng quát:
“Ngươi mau dẫn Tiểu Ngưu chạy đi!”
Lời y vừa dứt, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động. Thì ra Cốc Tú Phu đã tiếp cận Lại Dược Nhi, phát chỉ phong á huyệt của y.
Lần này ngay cả Lại Dược Nhi cũng không thể nói được.
Yên Dạ Lai cấp bách, hòa kiếm bị chỉ phong đánh rơi.
Đường Quả lén nhặt hoài kiếm giấu đi, muốn chạy qua giúp Yên Dạ Lai. Nó vừa đứng dậy, vết thương nhức nhối, toàn thân suy kiệt, lại ngã phịch xuống.
Biên tập: CáoLại Dược Nhi rời phòng Yên Dạ Lai, lòng buồn vô cớ. Y chợt nghe có giọng nói:
“Không cần tìm nữa, ta ở đây.”
Thanh âm chính là của Lý Bố Y. Lại Dược Nhi vui mừng tiến lại gần.
Lý Bố Y từ sau mấy gốc mai thong thả bước tới, miệng mỉm cười. Lại Dược Nhi hỏi:
“Lý huynh có phát hiện hành tung kẻ địch không?”
Lý Bố Y có vẻ cười cười:
“Địch nhân không thấy…”
Lại Dược Nhi nghe ra giọng điệu Lý Bố Y có khác lạ, ngạc nhiên:
“Tại sao?”
Lý Bố Y đáp:
“Kẻ chuyên gây rắc rối thì bắt được một đôi!”
Nghe sau bụi cỏ hoang sơ có tiếng reo:
“Cha!”
Lại có người gọi:
“Lại thần y!”
Lại Dược Nhi xoay người, vừa nhìn thấy Phi Điểu há chiếc mồm đỏ au, lộ ra hàm răng trắng bóc, hướng về phía y vừa xấu hổ vừa bẽn lẽn phẩy tay:
“Lại huynh, xin chào!”
Trên tay ông còn ôm theo Mẫn Tiểu Ngưu.
Lại Dược Nhi hừ một tiếng:
“Các người đều đến rồi.”
Lại Dược Nhi nhìn sang nét mặt tái nhợt của Đường Quả, nổi giận quát mắng:
“Được lắm, đều đến rồi, ngay cả ngươi cũng đến. Bị thương nặng như vậy mà còn đến gây náo nhiệt, xem ra ngươi không muốn khỏe nhanh. Ngươi thà vứt bỏ một tay một chân cũng không chịu nằm dưỡng thương trên giường à!”
Đường Quả tự nhiên sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên. Lý Bố Y nói:
“Chuyến này các ngươi đến trái lại làm được một chuyện quan trọng.”
Phó Vãn Phi biết Lý Bố Y đỡ lời cho cả bọn liền nói:
“Chúng tôi bắt Đồng Thành Tứ Tiễn rồi.”
Lại Dược Nhi hừ lạnh:
“Võ công Đồng Thành Tứ Tiễn kể vào đâu cơ!”
Lý Bố Y nói:
“Sơn trang này cũng là nơi Thiên Dục Cung thao túng. Dưới lòng đất có một thông đạo dẫn thẳng đến gầm giường của Yên nữ hiệp. Lúc nãy Tứ Tiễn cùng phát tên về phía giường, nhưng nhóm Phi Điểu đại sư đã kịp thời khống chế chúng. Bằng không Yên nữ hiệp khó tránh một phen hoảng hốt.”
Lại Dược Nhi nghĩ chuyện này là khó lòng phòng bị, đâu chỉ hoảng hốt, e rằng sẽ trúng thương nữa. Y tằng hắng, tự trách mình bất cẩn, mọi người đã đến rất kịp lúc.
Lúc này Yên Dạ Lai cũng nghe tiếng mà chạy ra. Nàng thấy Phi Điểu dẫn theo Mẫn Tiểu Ngưu, lòng vừa kinh ngạc vừa mừng.
Mẫn Tiểu Ngưu nói:
“Mẹ, con nhớ mẹ, năn nỉ ba vị ca ca dẫn theo. Mẹ không giận chứ?”
Yên Dạ Lai vừa giận vừa buồn cười:
“Làm sao không giận? Giận rồi thì sao? Lẽ nào mang đứa tinh nghịch không biết nghe lời này trở lại?”
Phó Vãn Phi bảo:
“Chúng tôi khống chế Đồng Thành Tứ Tiễn rồi ném bọn chúng ở ven sườn núi, đồng thời còn cứu được một người.”
Lại Dược Nhi nhướng cặp mày trắng, cất tiếng hỏi:
“Ai?”
Đường Quả nhanh nhảu đáp:
“Cốc Tú Phu.”
Cốc Tú Phu vốn trước đây bị Quỷ Y bắt về từ Thiên Tường làm con tin. Gã là người trong võ lâm, vì bị thương nên trốn ở Thiên Tường, nhờ Lại Dược Nhi cứu chữa. Sau này Quỷ Y Gia Cát Bán Lí thống lĩnh tám mươi chín gã đồ đệ tấn công Thiên Tường. Nhờ có Văn Sao Công và Văn Sao Bà chống đỡ, chỉ bắt được Cốc Tú Phu mang về. Gã này phải nói là vận xui cùng cực.
Về sau Quỷ Y và Lại Dược Nhi bỏ qua hiềm khích, cùng đến La Tơ Phú Quý Sơn Trang trị bệnh cho Lữ Phượng Tử, Cốc Tú Phu không biết đã đi đằng nào. Lại Dược Nhi vốn cũng thắc mắc nhưng hiện giờ mới biết gã bị mấy tay cao thủ Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ của Thiên Dục Cung mang lên Mai Sơn muốn dùng gã làm con tin để uy hiếp.
Lại Dược Nhi quan tâm hỏi:
“Y ở đâu?”
Phó Vãn Phi trả lời:
“Y hẵng còn ở trong thông đạo bên dưới chân giường. Thủ pháp khống chế huyệt đạo rất kì quái, chúng tôi giải không được.”
Lại Dược Nhi nghe vậy liền chạy vào phòng Yên Dạ Lai. Yên Dạ Lai hiểu ý, mở cửa phòng, bước lại nâng chiếc giường lên, một làn hương êm dịu lan tỏa khiến tâm thần Lại Dược Nhi hơi rung động. Yên Dạ Lai mau chóng tìm được tấm ván chứa cơ quan, dùng lực nâng lên, quả nhiên mở ra được tấm ván đó.
Bên trong có thông đạo, một người đang nằm ở dưới, mặc y phục đen, hai mắt mở to nhưng không cử động được, chính là Cốc Tú Phu.
Lại Dược Nhi thở dài:
“Huynh chịu khổ rồi…”
Y vươn tay điểm một vài chỗ nhưng Cốc Tú Phu vẫn không hề phản ứng.
Lý Bố Y đứng bên cạnh nói:
“Thủ pháp phong huyệt này thật quái dị…”
Trán Lại Dược Nhi thấm mấy giọt mồ hôi. Y phát hiện mấy ngày gần đây khi vận lực thường cảm thấy không đủ, thân thể rõ ràng có dấu hiệu lão hóa, liền bảo:
“Phiền Lý huynh giúp ta một chút. Ta giữ đốc mạch của y, huynh xoa lên đái mạch của y.”
Lý Bố Y đáp:
“Được.”
Hai người đặt Cốc Tú Phu lên giường, vận lực thôi nã. Bỗng dưng Cốc Tú Phu bật dậy, nhanh như chớp xác định mục tiêu, tay phải điểm liền năm đại huyệt trên thân Lại Dược Nhi, song cước liên hoàn đá trúng bảy yếu huyệt của Lý Bố Y.
Muốn phong bế huyệt đạo hai người có công lực thâm hậu như Lại Dược Nhi và Lý Bố Y, nói thì dễ hơn làm. Nhưng hai người trong một lúc không hề phòng bị, vận công lực giải huyệt cho đối phương, đột ngột đối phương tập kích nên loáng cả hai cùng lúc bị đánh bại.
Hai người vừa ngã xuống, Cốc Tú Phu bật cười ha hả.
Lại Dược Nhi giận dữ:
“Lẽ nào ngươi…không phải Cốc Tú Phu?”
Cốc Tú Phu đáp:
“Ta là Cốc Tú Phu, Hắc y tuần sứ Cốc Tú Phu.”
Lại Dược Nhi giận đến cùng cực:
“Ngươi đến Thiên Tường để ẩn náu à?”
Cốc Tú Phu nói:
“Lần đó bị Lục từ tán nhân Ôn Phong Tuyết truy sát trọng thương, nếu chẳng phải nhờ Lại thần y, tại hạ cũng không nói chuyện được như hôm nay… Khi ấy nếu ta không chợt nảy ra ý định âm thầm thỉnh mệnh Thiên Dục Cung, quyết định tiềm phục tại Thiên Tường, hiện tại chuyện làm sao thành!”
Khi đó, Phó Vãn Phi, Phi Điểu, Yên Dạ Lai đều chạy lại chắn trước Lại Dược Nhi và Lý Bố Y, chú tâm bảo vện, vừa hận không thể há miệng nuốt lấy Cốc Tú Phu.
Lại Dược Nhi oán hận:
“Ngươi muốn thế nào?”
Cốc Tú Phu cười ha ha đáp:
“Rất đơn giản, mang ngươi về Thiên Dục Cung trị bệnh cho tiểu cung chủ. Ta có thể thăng cấp. Lý Bố Y là cái gai trong mắt Thiên Dục Cung, bắt sống được hắn lại được thăng một cấp. Nữ nhân này rất xinh đẹp, ta giữ lại. Những kẻ khác thì giết cả!”
Phi Điểu rút song phủ thốt:
“Ngươi làm được à?”
Cốc Tú Phu chợt giậm mạnh ba cái:
“Một mình ta cũng làm được, huống hồ còn có tam vị sư huynh đến trợ giúp!”
Nghe dưới đất nổ vang ba tiếng, tiếp đó nhảy ra ba quái nhân, một người gầy, một người lùn, một người mập mạp.
Mọi người vừa nhìn thấy họ liền biết phiền phức. Ba kẻ này chính là ba trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trước đây ép Lại Dược Nhi đến Thiên Dục Cung. Ba kẻ võ công đều cao, tính tình kì quái. Nếu Lại Dược Nhi và Lý Bố Y chưa bị đánh ngã, tự nhiên sẽ dễ dàng thủ thắng. Những với tình hình trước mắt, có thể động võ chỉ còn Phi Điểu, còn Yên Dạ Lai và Phó Vãn Phi, quyết không phải đối thủ của chúng.
Lý Bố Y trầm giọng quát:
“Nhanh chóng dẫn Tiểu Ngưu chạy đi!”
Phó Vãn Phi lớn tiếng:
“Tôi không chạy!”
Cốc Tú Phu liếc mắt, cười âm hiểm:
“Các ngươi hỏi ta nhiều câu, nhân lúc đó muốn vận công phá huyệt đạo. Nhưng các ngươi vận khí thế cũng phá giải không được thủ pháp phong huyệt Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ của ta đâu!”
Lại Dược Nhi biến sắc:
“Thì ra ngươi sử dụng Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ…”
Điểm Thạch Thành Kim Thần Tiên Chỉ là đứng thứ sáu trong trong bảy đại danh gia điểm huyệt của võ lâm. Những huyệt đạo bị người này phong bế, trừ phi là y dùng thủ pháp độc môn giải khai, cho dù người có công lực rất thâm hậu cũng không thể trong thời gian chốc lát vận công mà giải huyệt đạo, có giải được thì sẽ bị chứng tê liệt. Trước đây gã từng bị Quỷ Y dùng thủ pháp tàn khốc này gần như hủy đi tay trái. Lại Dược Nhi cố gắng cứu chữa, cũng hoàn toàn không nghi ngờ gã nên lúc này mới bị ám toán.
Lý Bố Y và Lại Dược Nhi nghe Cốc Tú Phu nói ra thủ pháp điểm huyệt, biết rằng vô vọng, tự nhiên trở thành chán nản.
Cốc Tú Phu ngạo nghễ:
“Người người đều cho rằng ta chỉ còn lại một tay , lại không hay công phu điểm huyệt bằng chân của ta cái thế vô song!”
Phó Vãn Phi bỗng thốt:
“Xác thực là cái thế vô song.”
Đường Quả hỏi:
“Như vậy mà gọi là cái thế vô song sao?”
Phó Vãn Phi nói:
“Khoác lác, kẻ thổi phồng có thể mang con trâu nói thành da trâu, bởi vậy mới bảo cái thế vô song.”
Đường Quả nói thêm:
“Ta thấy sự cái thế vô song của hắn vẫn là giống một thứ khác.”
Phó Vãn Phi cố ý hỏi:
“Giống thứ gì?”
Đường Quả đáp:
“Đáng chết. Kẻ đáng chết mới có thể xưng là “cai tử vô song”!
Cốc Tú Phu bỗng biến sắc, chân trái giẫm mạnh.
Bàn Quỷ Hoàn Trùng hỏi:
“Ngươi muốn chúng ta giết hai gã con nít này trước à?”
Sấu Quỷ Tịch Tráng lắc đầu:
“Không được, không được, chúng ta không giết trẻ con!”
Ải Tiên Đào Tảo tiếp lời:
“Chúng ta hay hơn hết là giết gã hòa thượng mập!”
Phó Vãn Phi quát lớn:
“Ta là đại nhân, không phải tiểu hài tử!”
Đường Quả cũng ưỡn ngực nói:
“Ta là người trẻ tuổi, không phải con nít!”
Phi Điểu giơ cao song phủ trên đỉnh đầu, đập vào nhau, nổi giận thốt:
“Ta khôi ngô khỏe mạnh, mập chỗ nào!”
Y hận nhất ai bảo y mập, cũng như Phó Vãn Phi sợ người khác bảo gã không từng trải, Đường Quả sợ người bảo nó là trẻ con.
Bàn, Sấu, Ải tam quỷ không để ý nhiều. Ba người cùng tấn công Phi Điểu hòa thượng.
Song phủ của Phi Điểu mỗi lần được huy động tựa như tiếng sét đánh. Mắt búa loang loáng điện quang, thanh thế bức nhân. Tam quỷ tránh chỗ cao, phục dưới thấp, lựa chọn góc độ, công kích Phi Điểu.
Sát tính Phi Điểu trỗi lên, song phủ phát ra âm thanh như sấm cuồn cuộn, vô cùng uy thế. Ba ngọn ngân thụ của tam quỷ dài ngắn không giống nhau, tựa như từng cột từng cột điện quang nhảy vào vùng sấm vang động, bộc phát quang mang rực rỡ chói mắt. Phó Vãn Phi trông thấy, trong lòng khẩn trương.
Bốn người trong phòng không có khả năng kháng cự chính là Đường Quả trọng thương chưa khỏi, tiểu hài Mẫn Tiểu Ngưu không biết võ công, Lý Bố Y và Lại Dược Nhi đang bị khống chế huyệt đạo.
Song phủ tam thủ giao đấu, chỉ cần một chút sơ sẩy, liền ảnh hưởng đến người không có khả năng chống đỡ. Tình thế này giống như tùy tiện ném một con quạ trên cây lúc nào cũng được.
Phó Vãn Phi lớn tiếng:
“Phi Điểu, ra ngoài hãy đánh!”
Song phủ của Phi Điểu giống như phóng ra sấm sét, nổ rần liên hồi. Nhưng thủy chung không hạ được Bàn, Sấu, Ải tam quỷ, đừng nói xông qua cửa rời phòng.
Phó Vãn Phi lúc nguy cấp chợt lanh trí, kêu lên:
“Ba con quỷ các ngươi lấn lướt người di chuyển bất tiện trong phòng chật chội. Tên nào dám theo ta ra ngoài giao đấu!”
Nói xong gã phá cửa sổ lao ra ngoài trước tiên.
Tam quỷ rất quý sĩ diện. Bàn Quỷ nói:
“Ra thì ra!”
Rồi hắn lao theo Phó Vãn Phi.
Sấu Quỷ thốt:
“Chúng ta cũng ra đó!”
Song phủ của Phi Điểu quay cuồng chuyển động như muốn phá núi. Y trịch thượng:
“Chúng ta không ra!”
Ải Quỷ nói:
“Ngươi không đi ta đi!”
Nhị Quỷ gia tăng thế công. Từ trong thế giao tranh liên miên thoắt động như thiểm điện, gạt Phi Điểu cứng rắn khổng lồ mà rời phòng. Năm người kịch chiến ngoài phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cốc Tú Phu và Yên Dạ Lai, cùng với Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Đường Quả và Mẫn Tiểu Ngưu không thể sử dụng võ công.
Cốc Tú Phu lắc đầu:
“Hết hi vọng rồi.”
Yên Dạ Lai nói:
“Nếu ngươi sợ, bỏ chạy vẫn còn kịp.”
Cốc Tú Phu cười:
“Ta bảo các ngươi hết hi vọng rồi.”
Hắn ngừng một chút lại nói thêm:
“Hòa thượng và tiểu tử đó quyết không phải đối thủ của Câu Lậu Tam Tiên. Một đấu hai thì kém không nhiều lắm…Đáng tiếc hiện lại là ba đấu hai.”
Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay để so sánh.
Lý Bố Y bỗng kêu lên:
“Cẩn thận!”
Yên Dạ Lai ngón tay Cốc Tú Phu từ xa trỏ vào nàng, kịp thời né tránh một đạo tiễn chỉ như gió lướt qua gò má nàng. Ánh mắt Cốc Tú Phu ẩn chứa vẻ tà ác:
“Giỏi!”
Đoạn hắn giương tay lại muốn lăng không phát chỉ.
Yên Dạ Lai rút xoạt hoài kiếm ra, chú tâm nghênh đón.
Không ngờ Cốc Tú Phu lăng không phát chiêu mà điểm vào á huyệt Lý Bố Y làm nhất thời Lý Bố Y lên tiếng không được. Yên Dạ Lai vừa khẩn trương vừa hận, bay lên, lướt tới đâm Cốc Tú Phu. Lúc nàng xuất kiếm, mái tóc đen tuyền nhấp nhô theo tư thế như vũ động. Nhãn thần sắc bén ẩn chứa kiếm phong, trong tình thế cấp bách liều lĩnh để lộ ra vẻ vừa mĩ lệ vừa thông tuệ. Nàng đã xuất mười chiêu, tư thế đẹp đẽ đó làm Cốc Tú Phu quên cả phản công.
Nhưng Cốc Tú Phu dù sao cũng là Hắc y tuần sứ của Thiên Dục Cung. Dù hắn say mê tư thái của Yên Dạ Lai những không đến độ mê mẫn.
Hắn vừa tránh né vừa trêu cợt:
“Tiểu nương tử, nàng trưởng thành rồi thật là xinh đẹp.”
Yên Dạ Lai giận đến mặt trắng bệch. Cốc Tú Phu đã bắt đầu vận chỉ phong, phản công.
“Phong lưu một đêm với nàng, chết cũng không ngại. Tiểu nương tử, nàng hoàn thành tâm nguyện của ta chứ.”
Yên Dạ Lai cắn chặt môi gắng sức phòng thủ. Cốc Tú Phu đã chiếm hết thượng phong.
“Tiểu nương tử, đây là con trai của nàng à. Có nó ở đây bất tiện quá. Ta giết nó thay nàng nhé.”
Yên Dạ Lai quả thực khó lòng chống đỡ. Một lời vừa rồi của Cốc Tú Phu càng làm nàng nóng vội.
Bỗng nghe Lại Dược Nhi trầm giọng:
“Đừng nghe lời hắn, chú tâm đối phó.”
Yên Dạ Lai liền tỉnh táo, không cần biết đối phương nói gì, kiếm quang loang loáng, tử thủ không lui. Cốc Tu Phú nhất thời không thu phục được.
Lại Dược Nhi nói tiếp:
“Tấn công bên trái của hắn… Đừng lui! Phía sau là cửa… Không nên cố công, đó là cách dụ địch!… Tiến lên đâm vào tả quyền hắn!… Cẩn thận”
Yên Dạ Lai theo chỉ dẫn của Lại Dược Nhi miễn cưỡng kéo dài cục diện, đổi thành bình thủ.
Đường Quả dù bị thương, không thể động võ. Nhưng nó có linh cơ, lặng lẽ đi qua chỗ Lại Dược Nhi giải khai huyệt đạo, nghe Cốc Tú Phu cười cuồng loạn:
“Huyệt đạo ta phong, không đến thời gian, ai cũng không thể giải!”
Đường Quả theo Lại Dược Nhi đã lâu, ít nhiều hiểu được chút y lý. Đối với việc lưu chuyển khí huyết trong cơ thể người nó càng có chỗ tâm đắc. Phép điểm huyệt của Cốc Tú Phu dù quỷ diệu, phức tạp, kình lực thâm trầm, nhưng tuyệt chẳng phải không giải được. Chỉ là Đường Quả toàn thân yếu sức, làm sao có biện pháp phá giải thủ pháp phong cung bế huyết dặc dị này?
Đường Quả thử liền mấy lượt, chấn động thương thế, cảm giác thống khổ, thở dốc.
Lại Dược Nhi hạ giọng quát:
“Ngươi mau dẫn Tiểu Ngưu chạy đi!”
Lời y vừa dứt, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động. Thì ra Cốc Tú Phu đã tiếp cận Lại Dược Nhi, phát chỉ phong á huyệt của y.
Lần này ngay cả Lại Dược Nhi cũng không thể nói được.
Yên Dạ Lai cấp bách, hòa kiếm bị chỉ phong đánh rơi.
Đường Quả lén nhặt hoài kiếm giấu đi, muốn chạy qua giúp Yên Dạ Lai. Nó vừa đứng dậy, vết thương nhức nhối, toàn thân suy kiệt, lại ngã phịch xuống.
/20
|