Chính phi của Văn Tuyên vương gia là chính nữ của đế sư Diệp Vinh, chuyện này ai cũng biết, nhưng Diệp Vinh từng phát bệnh được Diêu Hiển cứu, người biết chuyện này không nhiều, khi đó Phượng Cẩn Nguyên chưa cưới Diêu thị, dĩ nhiên sẽ không biết.
Nay vừa nghe, vị tả tướng đại nhân này lại nghĩ thêm một ý nghĩ: Diệp gia coi Diêu gia là ân nhân, vậy tại sao lúc trước Diêu gia phạm tội, Diệp gia cũng không vì thế mà cầu tình?
Dựa vào giao tình giữa Văn Tuyên vương phi và Diêu thị, chắc chắn ân tình này không thể giả, vậy, thì chỉ có một nguyên nhân.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy sau gáy có hơi lạnh tỏa ra, chẳng lẽ, Diệp gia biết tội trạng kia căn bản không gây tổn hại đến căn cơ của Diêu gia?
Hiển nhiên lão thái thái cũng nghĩ tới cái này, nàng và Phượng Cẩn Nguyên vội nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy hối hận.
Quyết định lúc trước quá bừa bãi! Thật sự là không cẩn thận!
Phượng tướng. Văn Tuyên vương phi mở miệng lần nữa, không nhắc lại lời trước đó, chỉ nói: Ta đã không gặp Thiên Nhu nhiều năm, có rất nhiều điều muốn nói, ba người mẫu tử Thiên Nhu ngồi trong xe của ta. Phượng tướng, ngươi có ý kiến gì không?
Phượng Cẩn Nguyên nào dám ý kiến gì, ước gì Diêu thị có thể thay hắn nói vài lời hay, nhưng lại muốn Phượng Vũ Hành đi theo, lập tức tức giận.
Ai nghĩ lúc này Phượng Vũ Hành lại nói: Dì Lam và mẫu thân ôn chuyện, chúng ta không làm phiền, A Hành dẫn Thiên Ca tỷ tỷ ngồi trong xe ngựa của ta được không?
Vũ Dương cười hì hì gật đầu: Được, rất được.
Rốt cuộc hai đội người ngựa có thể lên đường lần nữa, đã chậm trễ một lúc, giờ cũng chậm rồi, đám xa phu phải đánh xe nhanh hơn, toàn lực đi đến chùa Phổ Độ.
Nhắc tới Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, thật sự là người vốn dễ gần, lên xe ngựa đã xông vào Phượng Vũ Hành kể khổ: Hành muội muội ngươi thật xấu xa, trước kia mẫu phi nói trong nhà dì Nhu có một tiểu muội muội vô cùng xinh đẹp, vì thế ta rất chờ mong, trông chờ ngày nào đó dì Nhu lại tới nhà ta có thể dẫn ngươi đi cùng. Ngươi không biết, mấy hậu bối họ Huyền chúng ta chỉ có mình ta là nữ, từ nhỏ đến lớn đều chơi với mấy tiểu tử này, phiền chết mất. Nhưng cho dù là một lần ngươi cũng không đến. Nàng nói xong, bắt đầu đùa nghịch hai ngón tay của mình, đáng thương làm người ta đau lòng.
Phượng Vũ Hành cảm thấy tính tình của Huyền Thiên Ca rất giống tính cách của mình, đặc biệt khi nàng mắng Trầm thị bằng tiếng thông thường, nghe ra thoải mái hơn so với cổ nhân lấy từ đặt câu. Lập tức không chú ý nữa, ôm lấy Huyền Thiên Ca giao lưu tình cảm.
Một đám rốt cuộc cũng tới chùa Phổ Độ, Huyền Thiên Ca gõ đầu gối của Phượng Vũ Hành: Hóa ra ngươi chính là cô nương mà cửu ca chọn, A Hành, ta rất ngưỡng mộ ngươi đó!
Chùa Phổ Độ là chùa thuộc về hoàng thất Đại Thuận, ở giữa sườn núi Phổ Độ cách kinh thành khoảng bốn mươi dặm, trên đỉnh núi Phổ Độ còn có am (1) Phổ Độ, hương khói nhiều như nhau.
(1) Am: cũng là chùa, nhưng am chỉ chùa của ni cô.
Hai nhà đại quyền quý đi vào chùa Phổ Độ dâng hương, trong chùa cực kỳ coi trọng, chia người để sắp xếp việc ăn ở của hai nhà.
Sau khi Phượng Vũ Hành cáo biệt Huyền Thiên Ca, lập tức dắt Tử Duệ đến bên người Diêu thị, giao Tử Duệ vào trong tay Diêu thị, lại để Hoàng Tuyền đi theo, đồng thời dặn dò Diêu thị: Trong chùa nhiều người, mẫu thân chú ý Tử Duệ.
Diêu thị cười nàng thái quá, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: Yên tâm.
Dọc đường xe ngựa xóc nảy, miệng vết thương của Vong Xuyên không được tốt lắm, Phượng Vũ Hành lại tiêu độc cho nàng, ngoài da thoa một chút thuốc, cố ý để Vong Xuyên ở trong phòng dọn dẹp, chỉ mang theo Hoàng Tuyền và người nhà ra ngoại đường ăn cơm chay.
Đây là bữa cơm thứ nhất sau khi Phượng gia đến chùa Phổ Độ, lão thái thái thấy mọi người đến đông đủ, lúc này mới mở miệng nói: Hôm nay đi xe mệt nhọc, chủ trì trong chùa sắp xếp cho chúng ta dâng hương vào ngày mai, đồng thời còn muốn đốt đèn cầu bình an. Nàng vừa nói đã sắp xếp việc này, vừa nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo, trong lòng có chút không thoải mái, trầm giọng nói: Các ngươi nhất định không được có tranh chấp! Làm trưởng tử chính nữ, phải ra dáng gương mẫu.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói tiếp: Sau khi vết thương của Tử Hạo đã tốt thì đi thư viện, vi phụ lại chuẩn bị cho ngươi ở Tiêu Châu bên kia lần nữa. Hắn vừa nói vừa nhìn Diêu thị, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.
Diêu thị lại là dáng vẻ cúi đầu như cũ, hoàn toàn bất vi sở động.
Nhưng Trầm thị lại bắt đầu kích động, luôn miệng nói: Đúng, nhất định phải chuẩn bị tốt, ra bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần Tử Hạo có tiền đồ. Vừa nói vừa bắt lấy tay Phượng Tử Hạo, Mẹ phải dựa vào ngươi và Trầm Ngư.
Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Trầm thị đã bị đánh thành đầu heo.
Cũng như vậy, Phượng Trầm Ngư cũng mặt lạnh xuống, cảm thấy phải tính kế vài phần.
Một bữa cơm, ăn trong sự im ắng nặng nề, ngay cả Hàn thị hay nói cười khanh khách, cũng bị Phượng Cẩn Nguyên ngăn cản vì phải chú ý đức hạnh trong chùa miếu.
Rốt cuộc, mọi người đều đã ăn no, dường như đã được giải phóng, thở dài một hơi.
Sau khi ăn xong đều tự giải tán, Phượng Vũ Hành đi chậm một chút, chú ý đến tám người đến dùng bữa sau đó. Đi đầu là một nam một nữ chắc là huynh muội, cũng không biết có phải do nàng quá mẫn cảm hay không, cảm thấy hai người kia nhìn đến nàng, ánh mắt mang theo địch ý rõ ràng.
Phượng Vũ Hành tìm hai người kia trong trí nhớ nguyên chủ, lại không thu hoạch được gì.
Sau bữa trưa, Huyền Thiên Ca bám lấy Phượng Vũ Hành hỏi nàng cách chinh phục cửu hoàng tử, Phượng Vũ Hành lại nhớ tới hai huynh muội mới gặp trước đó kia, nên hỏi Huyền Thiên Ca: Hôm nay trong chùa có thêm thế gia quý tộc nào đến dâng hương nữa không?
Huyền Thiên Ca thấy nàng hỏi mới sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại: Ngươi thấy bọn họ rồi?
Phượng Vũ Hành nhíu mày: Ngươi nói bọn họ là ai?
Huyền Thiên Ca nói rõ với nàng: Là vua khác họ duy nhất của Đại Thuận triều chúng ta, quận chúa của An Định vương gia và Chất thiếu gia.
Vừa nghe nhắc tới An Định vương, Phượng Vũ Hành cũng có ấn tượng, nàng nhớ ngày Chu phu nhân đến đưa sính lễ, từng nhắc qua độc nữ của An Định vương vừa ý Huyền Thiên Minh, kết quả bị Huyền Thiên Minh đốt cháy An Định vương phủ.
Chả trách nàng có thể cảm giác được địch ý nồng đậm, hóa ra là tình địch! A Hành ngươi không cần sợ. Huyền Thiên Ca vỗ vỗ vai nàng, Mặc dù An Định vương kia cũng thừa kế vương vị, nhưng hắn không sinh con trai. Nay tuổi cũng lớn, thân thể càng ngày càng không khỏe, rõ ràng không có người nối nghiệp. Huống chi thân hắn kỳ thực không có thực quyền vương gia, lại là phong vương khác họ, so với Văn Tuyên vương phủ hoàn toàn là hai cấp bậc.
Phượng Vũ Hành nói với nàng, Thật ra ta không sợ, chỉ cảm thán mị lực của cửu ca ngươi. Vậy thôi.
Hai cô nương còn nói chuyện vui vẻ hồi lâu, đến khi Văn Tuyên vương phi bên kia cử nha hoàn đến mời Huyền Thiên Ca trở về, lúc này nàng mới lưu luyến không rời, cáo biệt Phượng Vũ Hành, lúc gần đi lại nói: Chờ khi trở về kinh thành, ta giới thiệu cho ngươi vài tỷ muội tốt. Tháng sau là Nguyệt Tịch, trong cung mở hoan yến, năm nay ngươi về kinh thành, nhất định phải đi.
Phượng Vũ Hành phản ứng hồi lâu mới nghĩ ra Nguyệt tịch là cách gọi khác của Trung thu, hóa ra bất tri bất khác một chút, nàng đã đến thời đại này lâu như vậy.
Tiễn Huyền Thiên Ca, rồi chuẩn bị đi thăm Tử Duệ và Diêu thị, Vong Xuyên nghỉ ngơi một hồi, lại ăn chút ít, cuối cùng thể lực cũng khôi phục lại. Phượng Vũ Hành cho nàng dùng thuốc giảm đau, giúp nàng giảm bớt mệt mỏi.
Hai người chuẩn bị ra khỏi phòng, đã thấy Hoàng Tuyền đang ôm Tử Duệ đang ngủ đến đây. Phượng Vũ Hành nhìn, không thấy Diêu thị, liền hỏi: Mẫu thân ta đâu?
Hoàng Tuyền nhỏ giọng nói: Phu nhân và Tôn ma ma đi đưa điểm tâm cho lão thái thái và Trầm thị.
Phượng Vũ Hành khó hiểu: Sao điểm tâm phải để các nàng đưa?
Hoàng Tuyền giải thích nói: Là mang từ trong nhà đến. Buổi tối hôm qua Tôn ma ma nói vài năm nay lão thái thái không quen ăn điểm tâm trong miếu, từ trước đều do Trầm thị chuẩn bị tốt ở nhà mang đi, năm nay Trầm thị bị như vậy dĩ nhiên không thể chuẩn bị được, rồi cùng phu nhân thương lượng làm một ít suốt đêm.
Mí mắt Phượng Vũ Hành bỗng rạo rực, một loại dự cảm bất an đánh úp lại.
Các nàng đi bao lâu rồi?
Một lát rồi. Hoàng Tuyền đáp.
Phượng Vũ Hành nhanh chóng nhận lấy Tử Duệ, tự mình ôm đến giường của mình, đắp chăn cho hắn, lúc này mới nói với Hoàng Tuyền: Ngươi đi đến nơi của Trầm thị ở, đừng để nàng đưa điểm tâm. Đi nhanh đi, Tử Duệ ở đây không thể không có người.
Hoàng Tuyền không hỏi vì sao, chỉ gật đầu, xoay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Phượng Vũ Hành lôi kéo Vong Xuyên: Đi, chúng ta đi đến chỗ lão thái thái.
Nàng không cho rằng Tôn ma ma dẫn Diêu thị làm điểm tâm lúc hơn nửa đêm thật sự chỉ cho lão thái thái ăn, nếu đối phượng thừa dịp lúc Diêu thị không chút ý, động tay động chân trên điểm tâm, chỉ sợ tội này sẽ bị Diêu thị gánh chịu.
Sắc mặt hai người u buồn, một đường vội vã, nửa đường lại bị Phượng Trầm Ngư ngăn cản.
Sắc mặt Phượng Trầm Ngư rất lo lắng, vừa thấy Phượng Vũ Hành chạy tới đã giữ chặt nàng, gấp gáp nói: Nhị muội muội, ngươi biết y thuật, nhanh đến xem tam muội muội.
Hả? Phượng Vũ Hành sửng sốt, thuận miệng hỏi: Tưởng Dung làm sao vậy?
Phượng Trầm Ngư lắc đầu, Ta cũng không biết, phụ thân nói để ta chăm sóc mấy vị muội muội, rồi ta chuẩn bị đến phòng mọi người nhìn một cái. Nhưng vừa rồi phát hiện sắc mặt của tam muội muội rất kém, đổ người trên mặt giường cũng không động đậy.
Phượng Vũ Hành nhíu mày, An di nương đâu?
Trầm Ngư nói: Ở chỗ tổ mẫu rồi. Nhị muội muội mau nhìn một chút đi.
Phượng Vũ Hành thấy Trầm Ngư như vậy không giống đang giả vờ, nghĩ ngợi, rồi dặn Vong Xuyên: Ta đi theo đại tỷ tỷ một chuyến, ngươi đi đến bên kia trước.
Vong Xuyên gật đầu, vội vàng rời đi.
Phượng Vũ Hành đi theo Trầm Ngư vào phòng Tưởng Dung, quả nhiên, vẻ mặt Tưởng Dung tiều tụy nằm trên giường, tinh thần suy sụp.
Làm sao vậy? Nàng đi nhanh hai bước đến gần Tưởng Dung, tay nàng áp lên tráng một chút, nóng.
Sao nhị tỷ tỷ đến đây? Tưởng Dung thụ sủng nhược kinh. So với khuôn mặt kinh diễm của Phượng Trầm Ngư, nàng càng thích khí chất độc đáo của nhị tỷ tỷ, theo một chút đã thích. Ta chỉ hơi mệt, nằm nghỉ ngơi là được rồi.
Phượng Trầm Ngư nói tiếp: Tưởng Dung, thân thể không thoải mái cũng không nên cố gắng, nhị muội muội biết y thuật, có nàng ở đây chăm ngươi, ta cũng yên tâm.
Phượng Tưởng Dung nhìn Trầm Ngư một cái, thản nhiên nói: Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm.
Phượng Vũ Hành không nói gì, chỉ ở cổ tay Tưởng Dung bắt mạch một lát, rồi mới yên lòng.
Không sao, chỉ hơi nóng thôi, ngươi nằm nghỉ một lát, để nha đầu đun ít nước ấm uống. Ta còn muốn đi thăm tổ mẫu, chờ khi trở về, lấy ít thuốc cho ngươi.
Không cần phiền đâu. Tưởng Dung nghĩ đến phải uống canh thuốc đắng thì chống đối, Nhị tỷ tỷ có việc nhanh đi đi, Tưởng Dung không sao.
Nghỉ ngơi tốt, quay về ta lại đến thăm ngươi. Phượng Vũ Hành không nói nhiều, đứng dậy muốn đi.
Trầm Ngư cũng đi theo, Ta đi cùng nhị muội muội, đúng lúc đến thăm mẫu thân.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, đi thẳng ra tiểu viện, mới lại thấy âm thanh của Trầm Ngư. Chính là lúc này, cũng không còn là loại người từ bi, thương xót, mà là âm lãnh nói: Bất cứ cái gì cũng phải lưu lại đường sống, thì ai cũng đều tốt.
Nay vừa nghe, vị tả tướng đại nhân này lại nghĩ thêm một ý nghĩ: Diệp gia coi Diêu gia là ân nhân, vậy tại sao lúc trước Diêu gia phạm tội, Diệp gia cũng không vì thế mà cầu tình?
Dựa vào giao tình giữa Văn Tuyên vương phi và Diêu thị, chắc chắn ân tình này không thể giả, vậy, thì chỉ có một nguyên nhân.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy sau gáy có hơi lạnh tỏa ra, chẳng lẽ, Diệp gia biết tội trạng kia căn bản không gây tổn hại đến căn cơ của Diêu gia?
Hiển nhiên lão thái thái cũng nghĩ tới cái này, nàng và Phượng Cẩn Nguyên vội nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy hối hận.
Quyết định lúc trước quá bừa bãi! Thật sự là không cẩn thận!
Phượng tướng. Văn Tuyên vương phi mở miệng lần nữa, không nhắc lại lời trước đó, chỉ nói: Ta đã không gặp Thiên Nhu nhiều năm, có rất nhiều điều muốn nói, ba người mẫu tử Thiên Nhu ngồi trong xe của ta. Phượng tướng, ngươi có ý kiến gì không?
Phượng Cẩn Nguyên nào dám ý kiến gì, ước gì Diêu thị có thể thay hắn nói vài lời hay, nhưng lại muốn Phượng Vũ Hành đi theo, lập tức tức giận.
Ai nghĩ lúc này Phượng Vũ Hành lại nói: Dì Lam và mẫu thân ôn chuyện, chúng ta không làm phiền, A Hành dẫn Thiên Ca tỷ tỷ ngồi trong xe ngựa của ta được không?
Vũ Dương cười hì hì gật đầu: Được, rất được.
Rốt cuộc hai đội người ngựa có thể lên đường lần nữa, đã chậm trễ một lúc, giờ cũng chậm rồi, đám xa phu phải đánh xe nhanh hơn, toàn lực đi đến chùa Phổ Độ.
Nhắc tới Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, thật sự là người vốn dễ gần, lên xe ngựa đã xông vào Phượng Vũ Hành kể khổ: Hành muội muội ngươi thật xấu xa, trước kia mẫu phi nói trong nhà dì Nhu có một tiểu muội muội vô cùng xinh đẹp, vì thế ta rất chờ mong, trông chờ ngày nào đó dì Nhu lại tới nhà ta có thể dẫn ngươi đi cùng. Ngươi không biết, mấy hậu bối họ Huyền chúng ta chỉ có mình ta là nữ, từ nhỏ đến lớn đều chơi với mấy tiểu tử này, phiền chết mất. Nhưng cho dù là một lần ngươi cũng không đến. Nàng nói xong, bắt đầu đùa nghịch hai ngón tay của mình, đáng thương làm người ta đau lòng.
Phượng Vũ Hành cảm thấy tính tình của Huyền Thiên Ca rất giống tính cách của mình, đặc biệt khi nàng mắng Trầm thị bằng tiếng thông thường, nghe ra thoải mái hơn so với cổ nhân lấy từ đặt câu. Lập tức không chú ý nữa, ôm lấy Huyền Thiên Ca giao lưu tình cảm.
Một đám rốt cuộc cũng tới chùa Phổ Độ, Huyền Thiên Ca gõ đầu gối của Phượng Vũ Hành: Hóa ra ngươi chính là cô nương mà cửu ca chọn, A Hành, ta rất ngưỡng mộ ngươi đó!
Chùa Phổ Độ là chùa thuộc về hoàng thất Đại Thuận, ở giữa sườn núi Phổ Độ cách kinh thành khoảng bốn mươi dặm, trên đỉnh núi Phổ Độ còn có am (1) Phổ Độ, hương khói nhiều như nhau.
(1) Am: cũng là chùa, nhưng am chỉ chùa của ni cô.
Hai nhà đại quyền quý đi vào chùa Phổ Độ dâng hương, trong chùa cực kỳ coi trọng, chia người để sắp xếp việc ăn ở của hai nhà.
Sau khi Phượng Vũ Hành cáo biệt Huyền Thiên Ca, lập tức dắt Tử Duệ đến bên người Diêu thị, giao Tử Duệ vào trong tay Diêu thị, lại để Hoàng Tuyền đi theo, đồng thời dặn dò Diêu thị: Trong chùa nhiều người, mẫu thân chú ý Tử Duệ.
Diêu thị cười nàng thái quá, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: Yên tâm.
Dọc đường xe ngựa xóc nảy, miệng vết thương của Vong Xuyên không được tốt lắm, Phượng Vũ Hành lại tiêu độc cho nàng, ngoài da thoa một chút thuốc, cố ý để Vong Xuyên ở trong phòng dọn dẹp, chỉ mang theo Hoàng Tuyền và người nhà ra ngoại đường ăn cơm chay.
Đây là bữa cơm thứ nhất sau khi Phượng gia đến chùa Phổ Độ, lão thái thái thấy mọi người đến đông đủ, lúc này mới mở miệng nói: Hôm nay đi xe mệt nhọc, chủ trì trong chùa sắp xếp cho chúng ta dâng hương vào ngày mai, đồng thời còn muốn đốt đèn cầu bình an. Nàng vừa nói đã sắp xếp việc này, vừa nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo, trong lòng có chút không thoải mái, trầm giọng nói: Các ngươi nhất định không được có tranh chấp! Làm trưởng tử chính nữ, phải ra dáng gương mẫu.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói tiếp: Sau khi vết thương của Tử Hạo đã tốt thì đi thư viện, vi phụ lại chuẩn bị cho ngươi ở Tiêu Châu bên kia lần nữa. Hắn vừa nói vừa nhìn Diêu thị, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.
Diêu thị lại là dáng vẻ cúi đầu như cũ, hoàn toàn bất vi sở động.
Nhưng Trầm thị lại bắt đầu kích động, luôn miệng nói: Đúng, nhất định phải chuẩn bị tốt, ra bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần Tử Hạo có tiền đồ. Vừa nói vừa bắt lấy tay Phượng Tử Hạo, Mẹ phải dựa vào ngươi và Trầm Ngư.
Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Trầm thị đã bị đánh thành đầu heo.
Cũng như vậy, Phượng Trầm Ngư cũng mặt lạnh xuống, cảm thấy phải tính kế vài phần.
Một bữa cơm, ăn trong sự im ắng nặng nề, ngay cả Hàn thị hay nói cười khanh khách, cũng bị Phượng Cẩn Nguyên ngăn cản vì phải chú ý đức hạnh trong chùa miếu.
Rốt cuộc, mọi người đều đã ăn no, dường như đã được giải phóng, thở dài một hơi.
Sau khi ăn xong đều tự giải tán, Phượng Vũ Hành đi chậm một chút, chú ý đến tám người đến dùng bữa sau đó. Đi đầu là một nam một nữ chắc là huynh muội, cũng không biết có phải do nàng quá mẫn cảm hay không, cảm thấy hai người kia nhìn đến nàng, ánh mắt mang theo địch ý rõ ràng.
Phượng Vũ Hành tìm hai người kia trong trí nhớ nguyên chủ, lại không thu hoạch được gì.
Sau bữa trưa, Huyền Thiên Ca bám lấy Phượng Vũ Hành hỏi nàng cách chinh phục cửu hoàng tử, Phượng Vũ Hành lại nhớ tới hai huynh muội mới gặp trước đó kia, nên hỏi Huyền Thiên Ca: Hôm nay trong chùa có thêm thế gia quý tộc nào đến dâng hương nữa không?
Huyền Thiên Ca thấy nàng hỏi mới sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại: Ngươi thấy bọn họ rồi?
Phượng Vũ Hành nhíu mày: Ngươi nói bọn họ là ai?
Huyền Thiên Ca nói rõ với nàng: Là vua khác họ duy nhất của Đại Thuận triều chúng ta, quận chúa của An Định vương gia và Chất thiếu gia.
Vừa nghe nhắc tới An Định vương, Phượng Vũ Hành cũng có ấn tượng, nàng nhớ ngày Chu phu nhân đến đưa sính lễ, từng nhắc qua độc nữ của An Định vương vừa ý Huyền Thiên Minh, kết quả bị Huyền Thiên Minh đốt cháy An Định vương phủ.
Chả trách nàng có thể cảm giác được địch ý nồng đậm, hóa ra là tình địch! A Hành ngươi không cần sợ. Huyền Thiên Ca vỗ vỗ vai nàng, Mặc dù An Định vương kia cũng thừa kế vương vị, nhưng hắn không sinh con trai. Nay tuổi cũng lớn, thân thể càng ngày càng không khỏe, rõ ràng không có người nối nghiệp. Huống chi thân hắn kỳ thực không có thực quyền vương gia, lại là phong vương khác họ, so với Văn Tuyên vương phủ hoàn toàn là hai cấp bậc.
Phượng Vũ Hành nói với nàng, Thật ra ta không sợ, chỉ cảm thán mị lực của cửu ca ngươi. Vậy thôi.
Hai cô nương còn nói chuyện vui vẻ hồi lâu, đến khi Văn Tuyên vương phi bên kia cử nha hoàn đến mời Huyền Thiên Ca trở về, lúc này nàng mới lưu luyến không rời, cáo biệt Phượng Vũ Hành, lúc gần đi lại nói: Chờ khi trở về kinh thành, ta giới thiệu cho ngươi vài tỷ muội tốt. Tháng sau là Nguyệt Tịch, trong cung mở hoan yến, năm nay ngươi về kinh thành, nhất định phải đi.
Phượng Vũ Hành phản ứng hồi lâu mới nghĩ ra Nguyệt tịch là cách gọi khác của Trung thu, hóa ra bất tri bất khác một chút, nàng đã đến thời đại này lâu như vậy.
Tiễn Huyền Thiên Ca, rồi chuẩn bị đi thăm Tử Duệ và Diêu thị, Vong Xuyên nghỉ ngơi một hồi, lại ăn chút ít, cuối cùng thể lực cũng khôi phục lại. Phượng Vũ Hành cho nàng dùng thuốc giảm đau, giúp nàng giảm bớt mệt mỏi.
Hai người chuẩn bị ra khỏi phòng, đã thấy Hoàng Tuyền đang ôm Tử Duệ đang ngủ đến đây. Phượng Vũ Hành nhìn, không thấy Diêu thị, liền hỏi: Mẫu thân ta đâu?
Hoàng Tuyền nhỏ giọng nói: Phu nhân và Tôn ma ma đi đưa điểm tâm cho lão thái thái và Trầm thị.
Phượng Vũ Hành khó hiểu: Sao điểm tâm phải để các nàng đưa?
Hoàng Tuyền giải thích nói: Là mang từ trong nhà đến. Buổi tối hôm qua Tôn ma ma nói vài năm nay lão thái thái không quen ăn điểm tâm trong miếu, từ trước đều do Trầm thị chuẩn bị tốt ở nhà mang đi, năm nay Trầm thị bị như vậy dĩ nhiên không thể chuẩn bị được, rồi cùng phu nhân thương lượng làm một ít suốt đêm.
Mí mắt Phượng Vũ Hành bỗng rạo rực, một loại dự cảm bất an đánh úp lại.
Các nàng đi bao lâu rồi?
Một lát rồi. Hoàng Tuyền đáp.
Phượng Vũ Hành nhanh chóng nhận lấy Tử Duệ, tự mình ôm đến giường của mình, đắp chăn cho hắn, lúc này mới nói với Hoàng Tuyền: Ngươi đi đến nơi của Trầm thị ở, đừng để nàng đưa điểm tâm. Đi nhanh đi, Tử Duệ ở đây không thể không có người.
Hoàng Tuyền không hỏi vì sao, chỉ gật đầu, xoay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Phượng Vũ Hành lôi kéo Vong Xuyên: Đi, chúng ta đi đến chỗ lão thái thái.
Nàng không cho rằng Tôn ma ma dẫn Diêu thị làm điểm tâm lúc hơn nửa đêm thật sự chỉ cho lão thái thái ăn, nếu đối phượng thừa dịp lúc Diêu thị không chút ý, động tay động chân trên điểm tâm, chỉ sợ tội này sẽ bị Diêu thị gánh chịu.
Sắc mặt hai người u buồn, một đường vội vã, nửa đường lại bị Phượng Trầm Ngư ngăn cản.
Sắc mặt Phượng Trầm Ngư rất lo lắng, vừa thấy Phượng Vũ Hành chạy tới đã giữ chặt nàng, gấp gáp nói: Nhị muội muội, ngươi biết y thuật, nhanh đến xem tam muội muội.
Hả? Phượng Vũ Hành sửng sốt, thuận miệng hỏi: Tưởng Dung làm sao vậy?
Phượng Trầm Ngư lắc đầu, Ta cũng không biết, phụ thân nói để ta chăm sóc mấy vị muội muội, rồi ta chuẩn bị đến phòng mọi người nhìn một cái. Nhưng vừa rồi phát hiện sắc mặt của tam muội muội rất kém, đổ người trên mặt giường cũng không động đậy.
Phượng Vũ Hành nhíu mày, An di nương đâu?
Trầm Ngư nói: Ở chỗ tổ mẫu rồi. Nhị muội muội mau nhìn một chút đi.
Phượng Vũ Hành thấy Trầm Ngư như vậy không giống đang giả vờ, nghĩ ngợi, rồi dặn Vong Xuyên: Ta đi theo đại tỷ tỷ một chuyến, ngươi đi đến bên kia trước.
Vong Xuyên gật đầu, vội vàng rời đi.
Phượng Vũ Hành đi theo Trầm Ngư vào phòng Tưởng Dung, quả nhiên, vẻ mặt Tưởng Dung tiều tụy nằm trên giường, tinh thần suy sụp.
Làm sao vậy? Nàng đi nhanh hai bước đến gần Tưởng Dung, tay nàng áp lên tráng một chút, nóng.
Sao nhị tỷ tỷ đến đây? Tưởng Dung thụ sủng nhược kinh. So với khuôn mặt kinh diễm của Phượng Trầm Ngư, nàng càng thích khí chất độc đáo của nhị tỷ tỷ, theo một chút đã thích. Ta chỉ hơi mệt, nằm nghỉ ngơi là được rồi.
Phượng Trầm Ngư nói tiếp: Tưởng Dung, thân thể không thoải mái cũng không nên cố gắng, nhị muội muội biết y thuật, có nàng ở đây chăm ngươi, ta cũng yên tâm.
Phượng Tưởng Dung nhìn Trầm Ngư một cái, thản nhiên nói: Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm.
Phượng Vũ Hành không nói gì, chỉ ở cổ tay Tưởng Dung bắt mạch một lát, rồi mới yên lòng.
Không sao, chỉ hơi nóng thôi, ngươi nằm nghỉ một lát, để nha đầu đun ít nước ấm uống. Ta còn muốn đi thăm tổ mẫu, chờ khi trở về, lấy ít thuốc cho ngươi.
Không cần phiền đâu. Tưởng Dung nghĩ đến phải uống canh thuốc đắng thì chống đối, Nhị tỷ tỷ có việc nhanh đi đi, Tưởng Dung không sao.
Nghỉ ngơi tốt, quay về ta lại đến thăm ngươi. Phượng Vũ Hành không nói nhiều, đứng dậy muốn đi.
Trầm Ngư cũng đi theo, Ta đi cùng nhị muội muội, đúng lúc đến thăm mẫu thân.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, đi thẳng ra tiểu viện, mới lại thấy âm thanh của Trầm Ngư. Chính là lúc này, cũng không còn là loại người từ bi, thương xót, mà là âm lãnh nói: Bất cứ cái gì cũng phải lưu lại đường sống, thì ai cũng đều tốt.
/250
|