Edit: haivan98
Phượng Vũ Hoành mơ mơ hồ hồ đã bị tiểu nha đầu kéo vào phòng, sau đó thì nghe nha hoàn kia cùng lão thái thái nói với mọi người đang ngồi: Tử Dương đạo trưởng đến đây.
Lão thái thái sửng sờ, mọi người cũng là sững sờ, Phượng Vũ Hoành đem Tử Dương đạo trưởng bốn chữ này trong đầu điểm qua một lần, ngờ ngợ nhớ tới ba năm trước lúc Diêu gia xảy ra chuyện, lại có một vị gọi là Tử Dương lão đạo đi tới Phượng gia, còn chỉa về phía nàng nói là ngôi sao tai họa.
Trách không được tiểu nha đầu này nói sự tình có liên quan tới nàng, lúc như thế này lão đạo kia lại tới, chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Đạo trưởng ở đâu? Lão thái thái đối với Tử Dương đạo trưởng vẫn đủ cung kính.
Tiểu nha đầu đáp: Đạo trưởng sẽ chờ ở tiền viện.
Sao không mời đến Mẫu Đan viện đi ngồi chính đường? Phượng Trầm Ngư vội vàng phân phó nha đầu kia: Tử Dương đạo trưởng là khách quý của quý phủ, tại sao có thể để quý khách đợi trong sân a?
Lão thái thái cùng gật đầu, Đúng vậy a, Phượng gia nhiều năm qua ít nhiều được đạo trưởng che chở, bây giờ đạo sĩ không mời mà tới, chỉ sợ là. . . Nói đến đây, lão thái thái nhanh chóng chống Triệu ma ma đứng lên, Đi đi đi, lão thân tự mình đi nghênh nghênh đón đạo trưởng.
Một đám người đã đứng lên, nối đuôi đi theo lão thái thái đến tiền viện.
Phượng Vũ Hoành vừa đi vừa nghĩ lão thái thái nói, Những năm này nhờ có người đạo trưởng kia che chở , nói vậy có rất nhiều chủ ý cũng là lão đạo kia cho ra, sợ không chỉ nói nàng là ngôi sao tai họa, nhất định còn có những lời khác xuất từ miệng Tử Dương đạo trưởng kia.
Một đoàn người rốt cục đi tới chính viện, nhưng thấy giữa viện đang đứng một người, một thân đạo bào lam sắc, tóc lưu loát kéo lên búi tóc, một tay nắm phất trần, một tay mang theo cái la bàn đang lãi nhãi không ngừng cái gì đó.
Lão thái thái mau đi hai bước, cất giọng nói: Không biết Tử Dương đạo trưởng đến phủ, không có từ xa tiếp đón, mong rằng đạo trưởng chớ trách.
Tử Dương đạo trưởng vừa thấy là lão thái thái, phất trần trong tay vung một cái, chắp tay nói: Lão thái quá khách khí. Bần đạo ngày gần đây vừa vặn du lịch đến kinh thành, thấy ẩn hiện Phượng phủ hình như có chút dị động, liền muốn những năm này cùng Phượng gia cũng tính hữu duyên, lúc này mới vội đuổi tới.
Có dị động? Lão thái thái vừa nghe lời này thì sợ hãi, Đạo trưởng theo lời dị động là chỉ cái gì? Nhưng đối với Phượng gia bất lợi?
Tử Dương gật đầu, Bần đạo trước hàng đêm xem mệnh tướng, nhưng thấy đã rời xa Phượng gia nhiều năm ngôi sao tai họa không ngờ lặng yên trở về, theo nó trở về, Phượng gia tinh bàn cũng sinh mấy phần gợn sóng, thậm chí có mấy ngôi sao cùng đã sáng hiện ra bất ổn.
Phượng Vũ Hoành cau mày lại, ngôi sao tai họa, nói là nàng sao?
Tổ mẫu. Phượng Trầm Ngư thản nhiên mở miệng: Trước hết mời đạo trưởng đi ngồi chính đường thôi, có việc chúng ta từ từ nói.
Chậm đã! Phượng Trầm Ngư lời nói đột nhiên bị kia Tử Dương đánh gãy, chỉ thấy lão đạo kia nhìn chăm chú Phượng Trầm Ngư, một bên nhìn vừa cân nhắc, vừa cân nhắc vừa lắc đầu.
Trầm Ngư lo âu hỏi: Đạo trưởng?
Tử Dương bất chợt chỉ vào Trầm Ngư nói Phượng tinh dần tối, chỉ sợ đại tiểu thư mệnh số đang bị ngôi sao tai họa ảnh hưởng a!
Một câu nói, đây tất cả mọi người cả kinh.
Trầm Ngư nhiều năm trước cũng bị đạo nhân này vạch ra trong số mệnh mang phượng, mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa Trầm Ngư lại sinh trưởng dáng dấp như vậy, người trong Phượng phủ là kiên định bởi vì nàng nhất định sẽ có tiền đồ.
Có thể hiện tại, đạo nhân này còn nói phượng tinh tối sầm, nói như vậy thì ...
Ngươi sao lại ở đây? Tử Dương lại đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, vừa xem thấy kinh ngạc, Trách không được Phượng gia tinh bàn hiện ra dáng dấp như vậy, quả nhiên, ngôi sao tai họa trở về, bốn phía đều ám!
Tà thuyết mê hoặc người khác! Hoàng Tuyền lạnh giọng mở miệng, Đây là Ngự vương vương phi tương lai, ở đâu là ngôi sao tai họa trong miệng ngươi? Phượng Nhị Tiểu Thư bây giờ đã cùng Ngự Vương điện hạ đính xuống việc hôn nhân, canh thiếp đều đã đổi qua, đại sính đã hạ, coi như là ngôi sao tai họa, bây giờ cũng tai họa không tới Phượng gia. Đạo trưởng vì sao không tới Ngự vương phủ đi xem thử nơi đó ánh sao sáng mờ hay không mờ?
Hoàng Tuyền một phen cảnh cáo, nguyên bản Lão thái thái muốn nói điểm gì không lại lên tiếng. Phượng Vũ Hoành là ngôi sao tai họa một chuyện trong lòng nàng sớm đã có chuẩn bị, bây giờ có Ngự vương phủ ở trên đẩy, Phượng gia lại nghĩ đem Phượng Vũ Hoành đuổi ra ngoài là vạn vạn không được. May mà Phượng Vũ Hoành hiện tại không hề cùng Phượng gia ở cùng một chỗ, tuy nói cách cánh cửa nhỏ, nhưng dù sao cũng tính hai cái phủ đệ, khế đất cũng là tách ra, sẽ không có chuyện gì.
Nha đầu này nói đúng. Lão thái thái đánh tới giảng hòa, Ngự vương gia đã cùng A Hoành nhà chúng ta đặt tốt việc hôn nhân, ngôi sao tai họa không ngôi sao tai họa, đạo trưởng liền không cần nhắc lại a! Về phần Trầm Ngư... Nàng xem Trầm Ngư chớp mắt, Quay lại còn thỉnh đạo trưởng giúp Trầm Ngư lập đàn thi pháp, bảo đảm tôn nữ của ta tiền đồ bình an.
Tử Dương cũng không phải người ngu, nghe vậy liền minh bạch kia Ngự Vương điện hạ nhất định là người Phượng gia không chọc nổi, cũng không ở trên mặt xoắn xuýt, chỉ là nghĩ, lại nói: Trong phủ ngày gần đây nhưng có quái sự phát sinh? Có người hành vi quỷ dị?
Mọi người nghĩ một lát, dường như cũng không có gì quỷ dị. Đã thấy Phượng Trầm Ngư vặn chặt lông mày, làm ra dáng dấp cẩn thận suy tư.
Nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: Đại ca! Đại ca gần đây không quá bình thường.
Lão thái thái nhớ tới Phượng Tử Hạo cái việc chết tiệt kia, theo tâm lý mà nói, Phượng Tử Hạo ở bên ngoài nuôi mấy người tiểu thiếp chuyện này nàng là tin, nhưng nửa đêm bò giường thứ muội, cái này đáp lại Tử Dương lời nói, nghĩ thế nào cảm giác Phượng Tử Hạo hành vi quỷ dị.
Có. Lão thái thái gật đầu, Tử Hạo là có gì đó không đúng.
Tử Dương không nói cái gì nữa, tay nâng la bàn trong sân đi một vòng lớn, lại về đến trước mặt mọi người, chợt nghe hắn vẫn lẩm bẩm: Có một nơi phương vị còn có vật cùng Đại thiếu gia xung đột lẫn nhau, chỗ kia nói là Phượng phủ cũng không phải Phượng phủ, nói chẳng phải Phượng phủ, rồi lại cùng Phượng phủ một mạch tương liên. Chỉ tiếc, hai mươi mấy năm liền nhau không quen biết nhau, chỉ vào ngày gần đây mới phát hiện thông suốt chi nhãn.
Hắn nói những lời này gầm gầm gừ gừ, nhưng người nhà họ Phượng nghe vẫn là đã hiểu.
Đặc biệt cuối cùng Tử Dương chỉ tay một cái, xông thẳng tới chỗ Phượng Vũ Hoành phương hướng Đồng Sinh Hiên: Chính là chỗ đó!
Lão thái thái mặt trong nháy mắt liền âm trầm xuống dưới.
Việc quan hệ Phượng gia dòng chính, nàng có thể không chút nào có thể hàm hồ, ngay lập tức liền dò hỏi Phượng Vũ Hoành: Ngươi trong vườn kia đến cùng cho thêm cái gì?
Phượng Vũ Hoành mắt to trợn lớn vô tội: Ta làm sao biết? Vị đạo trưởng này nếu là có tâm, dù cho trong viện của ta có tảng đá, hắn đều có thể cho nói thành là vật bẩn.
Phượng Trầm Ngư khuyên nàng: Nhị muội muội không nên nói như vậy, Tử Dương đạo trưởng là đắc đạo cao nhân, là khách quý Phượng phủ.
Diêu thị thấy lão thái thái như ủy khuất Phượng Vũ Hoành, tức không nhịn nổi chen lời: Nhị tiểu thư từ trước đến giờ sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, trốn đến sống nơi xa như thế, làm sao còn có người tự dưng sinh sự?
Phượng Tử Duệ cũng đi theo nói câu lời nói có tính trẻ con: Đại ca ca tối đó tại sao tới nơi chúng ta ở? Hắn chơi chuột trốn mèo sao?
Tôn ma ma lúc này có biểu hiện, nhưng là trông vẻ cực điểm oan ức cho Diêu thị cùng Phượng Vũ Hoành nói: Di nương, nhị tiểu thư, mọi người đã không tin, ta để cho bọn hắn đi tìm đi! Thanh giả tự thanh.[1]
[1] Thanh giả tự thanh: Câu này nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng.
Phượng Vũ Hoành tán thành lời nói Tôn ma ma: Vậy tìm đi, chỉ là vị đạo trưởng này, chúng ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu như ngươi đến thời điểm thật chỉ cho ta một cục đá nói chuyện, cũng đừng trách ta trở mặt.
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ phát động vô số hạ nhân hướng Đồng Sinh Hiên bên kia chạy tới, từng cái từng cái chân đều rút nhanh chóng, như chỉ lo lạc hậu.
An thị ân cần hướng Phượng Vũ Hoành nhìn tới bên này, thấy Phượng Vũ Hoành khẽ lắc đầu với nàng, này mới yên tâm, xem ra, nhị tiểu thư trong lòng hiểu rõ.
Đồng Sinh Hiên cách khá xa, vừa đi vừa về hơn nữa tìm kiếm, đầy đủ giằng co hơn một canh giờ.
Chỉ là lúc hạ nhân trở ra đều là hai tay trống trơn, chẳng tìm được gì.
Tôn ma ma có chút hoảng rồi, không khỏi há mồm đến đây một câu: Đều tìm cẩn thận? Đừng giảm bớt nơi nào đó, đến thời điểm lại muốn đi tìm lần hai. Vườn của Nhị tiểu thư cũng chẳng phải nơi người đều có thể tùy tiện vào.
Dẫn đầu gã sai vặt hành lễ trước lão thái thái, nói: Lão thái thái, Đồng Sinh Hiên của nhị tiểu thư thật không có vật gì đặc biệt a! Chúng ta mỗi một nơi sân gian phòng đều lục soát qua, chẳng tìm được gì.
Lão thái thái gật gật đầu, lại theo Tử Dương đạo nhân nói: Đạo trưởng, phải không nhìn nhầm phương hướng?
Tử Dương lắc đầu, Bần đạo nếu ngay cả chút bản lãnh này cũng không có, cũng không dám để lão thái thái xưng một tiếng đạo trưởng.
Phượng Vũ Hoành nhưng bước nhẹ tiến lên, nhìn la bàn trong tay lão đạo kia, nghiên cứu trong chốc lát, sau đó càng bất chợt nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi Phượng Phấn Đại một câu nói —— Chà? Các ngươi vì sao lại hoài nghi ta? Người khác tùy tiện chỉ cái phương hướng thì nhất định là vườn của ta a?
Nói vậy như đang nói chuyện nhà ném ra, Phượng Phấn Đại hoàn toàn không có chuẩn bị, theo bản năng liền nói: Ai cho ngươi có cừu oán với Đại ca ca.
Phượng Vũ Hoành gật đầu, A, nếu như các ngươi cho là ta sẽ trả thù việc tối đó, kia ... Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, Đại ca ca cũng không chỉ tiến vào một mình sân của ta.
Nàng nói một câu nhắc nhở mọi người, muốn nói Phượng Tử Hạo đắc tội qua, thật đúng không chỉ Phượng Vũ Hoành.
Vẫn luôn không nói lời nào Kim Trân lúc này bồi thêm một câu: Đại tiểu thư tối đó khóc đến có bao thương tâm, thiếp thân đến nay đều còn nhớ.
Câm miệng! Lão thái thái quát mắng Kim Trân, đối với Phượng Vũ Hoành nói Bọn hắn là đồng bào huynh muội, cùng một bụng nương thân chui ra ngoài, cùng ngươi tự nhiên bất đồng.
A? Phượng Vũ Hoành nhíu mày, lại đi nhìn la bàn trong tay Tử Dương đạo nhân. Chủ ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta giao phó gấp ba. Câu nói này dùng thanh âm cực nhỏ nói ra, gần đủ Tử Dương cùng nàng hai người nghe được.
Tử Dương sửng sờ, theo bản năng nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt.
Đang lúc này, Phượng Vũ Hoành xoay cổ tay một cái, một viên nam châm nhỏ bị nàng từ không gian điều ra để vào lòng bàn tay. Để nam châm tại dưới la bàn, chỉ thấy kim chỉ nam thiết chế phía trên trong nháy mắt liền chếch đi phương hướng lúc đầu, chỉ thẳng đến một chỗ khác.
Đạo trường xin mời nhìn! Nàng kinh ngạc thốt lên, La bàn lại động!
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ mọi người cũng vây quanh kiểm tra, chỉ thấy kim chỉ nam vững vàng ngừng ở một chỗ, chỉ vào một phương hướng không nhúc nhích.
A...! Kim Trân kinh ngạc nói: Cái hướng kia... là đại tiểu thư và phu nhân ở Như Ý viện!
Phượng Trầm Ngư nổi giận: Nói bậy! Ta cùng mẫu thân sao có thể hại ca ca!
Có thể hay không hại, điều tra liền biết. Phượng Vũ Hoành mặt lạnh xuống, xoay người nói với mấy tên hạ nhân: Đến Kim Ngọc viện đi tiếp tục tìm!
Bọn hạ nhân không dám động.
Tổ mẫu. Nàng đưa mắt nhìn lão thái thái, Bất công với người rất bình thường, nhưng nếu làm quá rõ ràng, vậy thì quá khó coi.
Lão thái thái còn có thể nói cái gì, đành phải khoát khoát tay: Đi tìm đi! Sau đó lại cùng Triệu ma ma bên người nói: Ngươi cũng cùng đi xem thử.
Trầm Ngư chịu cực lớn ủy khuất, trốn đến một bên vụng trộm lau nước mắt.
Hàn thị làm bộ khuyên một trận, Trầm Ngư càng khóc to hơn.
Vẫn cứ lúc này lại có người thêm vào cùng quấy rối, chỉ thấy hành lang uốn khúc bên kia, Phượng Tử Hạo đang bị hai gã sai vặt nâng đỡ đi về phía bên này, vừa đi còn vừa hỏi: Ta nghe nói có người muốn hại ta! Rốt cuộc là ai? Tổ mẫu ngươi phải làm chủ cho ta a!
Phượng Vũ Hoành mơ mơ hồ hồ đã bị tiểu nha đầu kéo vào phòng, sau đó thì nghe nha hoàn kia cùng lão thái thái nói với mọi người đang ngồi: Tử Dương đạo trưởng đến đây.
Lão thái thái sửng sờ, mọi người cũng là sững sờ, Phượng Vũ Hoành đem Tử Dương đạo trưởng bốn chữ này trong đầu điểm qua một lần, ngờ ngợ nhớ tới ba năm trước lúc Diêu gia xảy ra chuyện, lại có một vị gọi là Tử Dương lão đạo đi tới Phượng gia, còn chỉa về phía nàng nói là ngôi sao tai họa.
Trách không được tiểu nha đầu này nói sự tình có liên quan tới nàng, lúc như thế này lão đạo kia lại tới, chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Đạo trưởng ở đâu? Lão thái thái đối với Tử Dương đạo trưởng vẫn đủ cung kính.
Tiểu nha đầu đáp: Đạo trưởng sẽ chờ ở tiền viện.
Sao không mời đến Mẫu Đan viện đi ngồi chính đường? Phượng Trầm Ngư vội vàng phân phó nha đầu kia: Tử Dương đạo trưởng là khách quý của quý phủ, tại sao có thể để quý khách đợi trong sân a?
Lão thái thái cùng gật đầu, Đúng vậy a, Phượng gia nhiều năm qua ít nhiều được đạo trưởng che chở, bây giờ đạo sĩ không mời mà tới, chỉ sợ là. . . Nói đến đây, lão thái thái nhanh chóng chống Triệu ma ma đứng lên, Đi đi đi, lão thân tự mình đi nghênh nghênh đón đạo trưởng.
Một đám người đã đứng lên, nối đuôi đi theo lão thái thái đến tiền viện.
Phượng Vũ Hoành vừa đi vừa nghĩ lão thái thái nói, Những năm này nhờ có người đạo trưởng kia che chở , nói vậy có rất nhiều chủ ý cũng là lão đạo kia cho ra, sợ không chỉ nói nàng là ngôi sao tai họa, nhất định còn có những lời khác xuất từ miệng Tử Dương đạo trưởng kia.
Một đoàn người rốt cục đi tới chính viện, nhưng thấy giữa viện đang đứng một người, một thân đạo bào lam sắc, tóc lưu loát kéo lên búi tóc, một tay nắm phất trần, một tay mang theo cái la bàn đang lãi nhãi không ngừng cái gì đó.
Lão thái thái mau đi hai bước, cất giọng nói: Không biết Tử Dương đạo trưởng đến phủ, không có từ xa tiếp đón, mong rằng đạo trưởng chớ trách.
Tử Dương đạo trưởng vừa thấy là lão thái thái, phất trần trong tay vung một cái, chắp tay nói: Lão thái quá khách khí. Bần đạo ngày gần đây vừa vặn du lịch đến kinh thành, thấy ẩn hiện Phượng phủ hình như có chút dị động, liền muốn những năm này cùng Phượng gia cũng tính hữu duyên, lúc này mới vội đuổi tới.
Có dị động? Lão thái thái vừa nghe lời này thì sợ hãi, Đạo trưởng theo lời dị động là chỉ cái gì? Nhưng đối với Phượng gia bất lợi?
Tử Dương gật đầu, Bần đạo trước hàng đêm xem mệnh tướng, nhưng thấy đã rời xa Phượng gia nhiều năm ngôi sao tai họa không ngờ lặng yên trở về, theo nó trở về, Phượng gia tinh bàn cũng sinh mấy phần gợn sóng, thậm chí có mấy ngôi sao cùng đã sáng hiện ra bất ổn.
Phượng Vũ Hoành cau mày lại, ngôi sao tai họa, nói là nàng sao?
Tổ mẫu. Phượng Trầm Ngư thản nhiên mở miệng: Trước hết mời đạo trưởng đi ngồi chính đường thôi, có việc chúng ta từ từ nói.
Chậm đã! Phượng Trầm Ngư lời nói đột nhiên bị kia Tử Dương đánh gãy, chỉ thấy lão đạo kia nhìn chăm chú Phượng Trầm Ngư, một bên nhìn vừa cân nhắc, vừa cân nhắc vừa lắc đầu.
Trầm Ngư lo âu hỏi: Đạo trưởng?
Tử Dương bất chợt chỉ vào Trầm Ngư nói Phượng tinh dần tối, chỉ sợ đại tiểu thư mệnh số đang bị ngôi sao tai họa ảnh hưởng a!
Một câu nói, đây tất cả mọi người cả kinh.
Trầm Ngư nhiều năm trước cũng bị đạo nhân này vạch ra trong số mệnh mang phượng, mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa Trầm Ngư lại sinh trưởng dáng dấp như vậy, người trong Phượng phủ là kiên định bởi vì nàng nhất định sẽ có tiền đồ.
Có thể hiện tại, đạo nhân này còn nói phượng tinh tối sầm, nói như vậy thì ...
Ngươi sao lại ở đây? Tử Dương lại đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, vừa xem thấy kinh ngạc, Trách không được Phượng gia tinh bàn hiện ra dáng dấp như vậy, quả nhiên, ngôi sao tai họa trở về, bốn phía đều ám!
Tà thuyết mê hoặc người khác! Hoàng Tuyền lạnh giọng mở miệng, Đây là Ngự vương vương phi tương lai, ở đâu là ngôi sao tai họa trong miệng ngươi? Phượng Nhị Tiểu Thư bây giờ đã cùng Ngự Vương điện hạ đính xuống việc hôn nhân, canh thiếp đều đã đổi qua, đại sính đã hạ, coi như là ngôi sao tai họa, bây giờ cũng tai họa không tới Phượng gia. Đạo trưởng vì sao không tới Ngự vương phủ đi xem thử nơi đó ánh sao sáng mờ hay không mờ?
Hoàng Tuyền một phen cảnh cáo, nguyên bản Lão thái thái muốn nói điểm gì không lại lên tiếng. Phượng Vũ Hoành là ngôi sao tai họa một chuyện trong lòng nàng sớm đã có chuẩn bị, bây giờ có Ngự vương phủ ở trên đẩy, Phượng gia lại nghĩ đem Phượng Vũ Hoành đuổi ra ngoài là vạn vạn không được. May mà Phượng Vũ Hoành hiện tại không hề cùng Phượng gia ở cùng một chỗ, tuy nói cách cánh cửa nhỏ, nhưng dù sao cũng tính hai cái phủ đệ, khế đất cũng là tách ra, sẽ không có chuyện gì.
Nha đầu này nói đúng. Lão thái thái đánh tới giảng hòa, Ngự vương gia đã cùng A Hoành nhà chúng ta đặt tốt việc hôn nhân, ngôi sao tai họa không ngôi sao tai họa, đạo trưởng liền không cần nhắc lại a! Về phần Trầm Ngư... Nàng xem Trầm Ngư chớp mắt, Quay lại còn thỉnh đạo trưởng giúp Trầm Ngư lập đàn thi pháp, bảo đảm tôn nữ của ta tiền đồ bình an.
Tử Dương cũng không phải người ngu, nghe vậy liền minh bạch kia Ngự Vương điện hạ nhất định là người Phượng gia không chọc nổi, cũng không ở trên mặt xoắn xuýt, chỉ là nghĩ, lại nói: Trong phủ ngày gần đây nhưng có quái sự phát sinh? Có người hành vi quỷ dị?
Mọi người nghĩ một lát, dường như cũng không có gì quỷ dị. Đã thấy Phượng Trầm Ngư vặn chặt lông mày, làm ra dáng dấp cẩn thận suy tư.
Nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: Đại ca! Đại ca gần đây không quá bình thường.
Lão thái thái nhớ tới Phượng Tử Hạo cái việc chết tiệt kia, theo tâm lý mà nói, Phượng Tử Hạo ở bên ngoài nuôi mấy người tiểu thiếp chuyện này nàng là tin, nhưng nửa đêm bò giường thứ muội, cái này đáp lại Tử Dương lời nói, nghĩ thế nào cảm giác Phượng Tử Hạo hành vi quỷ dị.
Có. Lão thái thái gật đầu, Tử Hạo là có gì đó không đúng.
Tử Dương không nói cái gì nữa, tay nâng la bàn trong sân đi một vòng lớn, lại về đến trước mặt mọi người, chợt nghe hắn vẫn lẩm bẩm: Có một nơi phương vị còn có vật cùng Đại thiếu gia xung đột lẫn nhau, chỗ kia nói là Phượng phủ cũng không phải Phượng phủ, nói chẳng phải Phượng phủ, rồi lại cùng Phượng phủ một mạch tương liên. Chỉ tiếc, hai mươi mấy năm liền nhau không quen biết nhau, chỉ vào ngày gần đây mới phát hiện thông suốt chi nhãn.
Hắn nói những lời này gầm gầm gừ gừ, nhưng người nhà họ Phượng nghe vẫn là đã hiểu.
Đặc biệt cuối cùng Tử Dương chỉ tay một cái, xông thẳng tới chỗ Phượng Vũ Hoành phương hướng Đồng Sinh Hiên: Chính là chỗ đó!
Lão thái thái mặt trong nháy mắt liền âm trầm xuống dưới.
Việc quan hệ Phượng gia dòng chính, nàng có thể không chút nào có thể hàm hồ, ngay lập tức liền dò hỏi Phượng Vũ Hoành: Ngươi trong vườn kia đến cùng cho thêm cái gì?
Phượng Vũ Hoành mắt to trợn lớn vô tội: Ta làm sao biết? Vị đạo trưởng này nếu là có tâm, dù cho trong viện của ta có tảng đá, hắn đều có thể cho nói thành là vật bẩn.
Phượng Trầm Ngư khuyên nàng: Nhị muội muội không nên nói như vậy, Tử Dương đạo trưởng là đắc đạo cao nhân, là khách quý Phượng phủ.
Diêu thị thấy lão thái thái như ủy khuất Phượng Vũ Hoành, tức không nhịn nổi chen lời: Nhị tiểu thư từ trước đến giờ sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, trốn đến sống nơi xa như thế, làm sao còn có người tự dưng sinh sự?
Phượng Tử Duệ cũng đi theo nói câu lời nói có tính trẻ con: Đại ca ca tối đó tại sao tới nơi chúng ta ở? Hắn chơi chuột trốn mèo sao?
Tôn ma ma lúc này có biểu hiện, nhưng là trông vẻ cực điểm oan ức cho Diêu thị cùng Phượng Vũ Hoành nói: Di nương, nhị tiểu thư, mọi người đã không tin, ta để cho bọn hắn đi tìm đi! Thanh giả tự thanh.[1]
[1] Thanh giả tự thanh: Câu này nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng.
Phượng Vũ Hoành tán thành lời nói Tôn ma ma: Vậy tìm đi, chỉ là vị đạo trưởng này, chúng ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu như ngươi đến thời điểm thật chỉ cho ta một cục đá nói chuyện, cũng đừng trách ta trở mặt.
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ phát động vô số hạ nhân hướng Đồng Sinh Hiên bên kia chạy tới, từng cái từng cái chân đều rút nhanh chóng, như chỉ lo lạc hậu.
An thị ân cần hướng Phượng Vũ Hoành nhìn tới bên này, thấy Phượng Vũ Hoành khẽ lắc đầu với nàng, này mới yên tâm, xem ra, nhị tiểu thư trong lòng hiểu rõ.
Đồng Sinh Hiên cách khá xa, vừa đi vừa về hơn nữa tìm kiếm, đầy đủ giằng co hơn một canh giờ.
Chỉ là lúc hạ nhân trở ra đều là hai tay trống trơn, chẳng tìm được gì.
Tôn ma ma có chút hoảng rồi, không khỏi há mồm đến đây một câu: Đều tìm cẩn thận? Đừng giảm bớt nơi nào đó, đến thời điểm lại muốn đi tìm lần hai. Vườn của Nhị tiểu thư cũng chẳng phải nơi người đều có thể tùy tiện vào.
Dẫn đầu gã sai vặt hành lễ trước lão thái thái, nói: Lão thái thái, Đồng Sinh Hiên của nhị tiểu thư thật không có vật gì đặc biệt a! Chúng ta mỗi một nơi sân gian phòng đều lục soát qua, chẳng tìm được gì.
Lão thái thái gật gật đầu, lại theo Tử Dương đạo nhân nói: Đạo trưởng, phải không nhìn nhầm phương hướng?
Tử Dương lắc đầu, Bần đạo nếu ngay cả chút bản lãnh này cũng không có, cũng không dám để lão thái thái xưng một tiếng đạo trưởng.
Phượng Vũ Hoành nhưng bước nhẹ tiến lên, nhìn la bàn trong tay lão đạo kia, nghiên cứu trong chốc lát, sau đó càng bất chợt nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi Phượng Phấn Đại một câu nói —— Chà? Các ngươi vì sao lại hoài nghi ta? Người khác tùy tiện chỉ cái phương hướng thì nhất định là vườn của ta a?
Nói vậy như đang nói chuyện nhà ném ra, Phượng Phấn Đại hoàn toàn không có chuẩn bị, theo bản năng liền nói: Ai cho ngươi có cừu oán với Đại ca ca.
Phượng Vũ Hoành gật đầu, A, nếu như các ngươi cho là ta sẽ trả thù việc tối đó, kia ... Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, Đại ca ca cũng không chỉ tiến vào một mình sân của ta.
Nàng nói một câu nhắc nhở mọi người, muốn nói Phượng Tử Hạo đắc tội qua, thật đúng không chỉ Phượng Vũ Hoành.
Vẫn luôn không nói lời nào Kim Trân lúc này bồi thêm một câu: Đại tiểu thư tối đó khóc đến có bao thương tâm, thiếp thân đến nay đều còn nhớ.
Câm miệng! Lão thái thái quát mắng Kim Trân, đối với Phượng Vũ Hoành nói Bọn hắn là đồng bào huynh muội, cùng một bụng nương thân chui ra ngoài, cùng ngươi tự nhiên bất đồng.
A? Phượng Vũ Hoành nhíu mày, lại đi nhìn la bàn trong tay Tử Dương đạo nhân. Chủ ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta giao phó gấp ba. Câu nói này dùng thanh âm cực nhỏ nói ra, gần đủ Tử Dương cùng nàng hai người nghe được.
Tử Dương sửng sờ, theo bản năng nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt.
Đang lúc này, Phượng Vũ Hoành xoay cổ tay một cái, một viên nam châm nhỏ bị nàng từ không gian điều ra để vào lòng bàn tay. Để nam châm tại dưới la bàn, chỉ thấy kim chỉ nam thiết chế phía trên trong nháy mắt liền chếch đi phương hướng lúc đầu, chỉ thẳng đến một chỗ khác.
Đạo trường xin mời nhìn! Nàng kinh ngạc thốt lên, La bàn lại động!
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ mọi người cũng vây quanh kiểm tra, chỉ thấy kim chỉ nam vững vàng ngừng ở một chỗ, chỉ vào một phương hướng không nhúc nhích.
A...! Kim Trân kinh ngạc nói: Cái hướng kia... là đại tiểu thư và phu nhân ở Như Ý viện!
Phượng Trầm Ngư nổi giận: Nói bậy! Ta cùng mẫu thân sao có thể hại ca ca!
Có thể hay không hại, điều tra liền biết. Phượng Vũ Hoành mặt lạnh xuống, xoay người nói với mấy tên hạ nhân: Đến Kim Ngọc viện đi tiếp tục tìm!
Bọn hạ nhân không dám động.
Tổ mẫu. Nàng đưa mắt nhìn lão thái thái, Bất công với người rất bình thường, nhưng nếu làm quá rõ ràng, vậy thì quá khó coi.
Lão thái thái còn có thể nói cái gì, đành phải khoát khoát tay: Đi tìm đi! Sau đó lại cùng Triệu ma ma bên người nói: Ngươi cũng cùng đi xem thử.
Trầm Ngư chịu cực lớn ủy khuất, trốn đến một bên vụng trộm lau nước mắt.
Hàn thị làm bộ khuyên một trận, Trầm Ngư càng khóc to hơn.
Vẫn cứ lúc này lại có người thêm vào cùng quấy rối, chỉ thấy hành lang uốn khúc bên kia, Phượng Tử Hạo đang bị hai gã sai vặt nâng đỡ đi về phía bên này, vừa đi còn vừa hỏi: Ta nghe nói có người muốn hại ta! Rốt cuộc là ai? Tổ mẫu ngươi phải làm chủ cho ta a!
/250
|