Tôn ma ma đi mời Kim Trân đến rất thuận lợi, nguyên bản Thẩm thị có nói Kim Trân đối với Liễu Viên bên này dùng dược phải dùng nhiều tâm tư, trước mắt thấy Tôn ma ma tới gọi, chỉ cảm thấy người ở Liễu Viên vẫn tính là hiểu quy củ, làm theo phân phó của đại phu nhân.
Kim Trân ngẩng đầu cao ngạo đi theo Tôn ma ma hướng cửa Kim Ngọc viện đi tới, vừa đi còn vừa nói: " Phu nhân quan tâm Nhị thiếu gia, nghe nói Nhị thiếu gia bị bệnh, cũng chưa ăn bữa sáng vội vã chạy tới vấn an. Bây giờ ngươi tới gọi ta, chờ sau khi trở về ta sẽ hồi bẩm với phu nhân, tránh để phu nhân dùng bữa trưa cũng không ngon. "
Tôn ma ma a a cười bồi, cũng không phản bác, đối với người của Thẩm thị đứng trong sân, Tôn ma ma luôn luôn không có hảo cảm gì.
" Dược là dựa theo toa thuốc của đại phu mà sắc? " Kim Trân vừa đi vừa hỏi, bước chân uyển chuyển, eo người uốn éo, bình tâm nói, trông rất đẹp mắt.
Tôn ma ma cười bồi gật đầu:" Đâu chỉ dựa theo đơn thuốc, ngay cả dược đều chính là Hứa đại phu tự mình đến sắc đây! Tiểu nha đầu khách viện vừa đưa tới, nhị tiểu thư đã phái ta tìm cô nương cùng nhau qua xem thử, cũng bớt để Đại phu nhân lo âu. "
" Đó là tự nhiên, chúng ta mau mau đi thôi, tránh dược lạnh. " Kim Trân bước nhanh được vài bước, làm Tôn ma ma nhìn đến cũng bĩu môi. Đoạn đường đến Ấn Liễu Viên, đi qua cũng thấy lạnh.
Hai người mới vừa vòng qua hành lang uốn khúc, chưa kịp đi ra khỏi Kim Ngọc viện, chỉ thấy trước mặt một tiểu nha đầu vội vã mà chạy qua bên này, vừa thấy Kim Trân, thở dài một hơi, gọi thẳng: " May mà đã đuổi kịp. " Sau đó nhìn Tôn ma ma chớp mắt, lại kéo Kim Trân sang bên cạnh .
Nếu như Tôn ma ma ở đây trước lúc đem chén dược kia đưa đến Liễu Viên, giờ khắc này liền có thể nhận ra được, đây đúng là cái nha đầu hầu hạ khách khanh đại phu tại Khách viện, cũng chính là nàng tự tay bưng chén thuốc cường dương mạnh đến Liễu Viên.
Kim Trân đương nhiên không xa lạ gì nha đầu này, trước mắt thấy nàng vội vàng tới tìm, trong lòng trở nên hồi hộp: " Xảy ra chuyện gì ? "
Nha đầu kia nghiêng người sang, ngăn trở tầm mắt Tôn ma ma, rồi mới từ trong ngực móc ra một thứ đưa cho Kim Trân: " Vừa rồi có người đặt vật này tới trước cửa Hứa đại phu, Hứa đại phu để ta đưa tới cho cô nương, thỉnh cô nương giúp đỡ phân biệt, có thể đừng để xảy ra chuyện gì . "
Kim Trân nhận đến trong tay, tuy gì đó còn dùng vải bông bọc lại, nhưng trong lòng nàng như thế nào liền thình thịch nhảy không ngừng, chỉ e rằng có chuyện xấu.
Nhanh chóng mở vải bao bọc bên ngoài ra, nhìn một cái, đầu " Vù " một tiếng nổ lên —— là giày của nàng.
Chỉ có một cái!
" Người nào đưa tới? " Nàng hỏi câu này giọng cũng run run, một gương mặt vốn hồng hào sáng bóng tức khắc trắng bệch, nắm giày thật chặt, then chốt đều hiện rõ.
" Không biết. " Tiểu nha đầu lắc đầu: " Để lại tại trước cửa Hứa tiên sinh, chúng ta hỏi tất cả hạ nhân, cũng không có ai nhìn thấy có người vào đây."
Kim Trân nặng nề hít vài hơi, nhét chiếc giày vào trong tay áo, vỗ vỗ tiểu nha đầu: " Nhanh đi về, nói với Hứa đại phu ta đã biết, để hắn đừng lo lắng. " Sau đó xoay người lại liền chủ động lôi kéo Tôn ma ma, nói rất gấp, nhưng thái độ lại hòa hoãn rất nhiều: " Ma ma chúng ta mau mau đi, đừng để nhị tiểu thư chờ sốt ruột. "
Tôn ma ma không biết sao lại thế này, chỉ thấy tiểu nha đầu đến nói chuyện kia chạy nhanh như làn khói, mà Kim Trân trên đoạn đường này chính là chạy chậm hướng Liễu Viên đuổi tới, mấy lần bà đều muốn nói chậm một chút, bộ xương già này của bà không thể chịu nổi chạy như thế. Nhưng Kim Trân cứ y như lửa lan đến nhà, hoàn toàn không để ý bà .
Cuối cùng đến Liễu Viên, Tôn ma ma ở ngưỡng cửa viện thở vù vù a! Kim Trân lại xách làn váy trực tiếp xông vào bên trong, mãi cho đến cửa phòng Phượng Vũ Hành mới duừng lại, gấp giọng hô một câu: " Nhị tiểu thư! Nô tỳ Kim Trân cầu kiến nhị tiể thư! "
Bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh .
Kim Trân lại vỗ hai cái vào cửa thấy như cũ không có phản ứng, nhanh chóng lại xoay người chạy tới một gian chủ ốc khác.
Gian phòng kia chính là nơi Phượng Tử Duệ ở, lúc Kim Trân đi vào, chỉ thấy trên bàn đặt một cái chén không, trong chén còn lưu lại một chút cặn thuốc.
Nàng thoáng cái ngốc, chăm chú nhìn chiếc chén ấy, lại nhìn nhìn Phượng Tử Duệ nằm trên giường, cảm thấy chân cũng đang rút gân.
" A ! " Hoàng Tuyền hầu hạ ở bên người Tử Duệ quay đầu lại, như đùa giỡn mà nhìn Kim Trân: " Đây không phải Kim Trân cô nương người bên cạnh đại phu nhân sao, thế nào đứng ở nơi này? "
Kim Trân chỉ cảm thấy tâm cũng sắp nhảy tới cổ họng, giọng the thé hỏi một câu: " Nhị tiểu thư đâu? "
" Tiểu thư chiếu cố thiếu gia mệt mỏi, nghỉ ngơi trong phòng mình a?. "
" Ta đi tìm nàng. " Kim Trân không muốn cùng Hoàng Tuyền nói nhiều, quay người lại trở về trước cửa phòng Phượng Vũ Hành, nghĩ một lát, thẳng thắn quỳ xuống, vừa gõ cửa vừa vội lên tiếng: " Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư gặp Kim Trân. Nhị thiếu gia chén dược kia đưa sai, đúng là đưa sai nha! "
Cửa " Kẹt kẹt " Một tiếng mở ra, Vong Xuyên phía sau, Phượng Vũ Hành bước đi nhẹ nhàng, ngay trước mặt Kim Trân đứng lại, nhíu mày tâm thấy lạ hỏi câu: " Hả? Dược là Hứa đại phu tự mình sắc, sao lại sai? Lại nói, muốn đưa sai rồi cũng nên là nha đầu khách viện đưa tới xin tội, Kim Trân cô nương đây là đang làm gì? Mau đứng lên, trên đất lạnh lắm . "
Nàng vươn tay nâng đỡ, Kim Trân thoáng cái ngốc .
Đúng a! Nàng quá gấp, vừa thấy được đôi giày kia đã nghĩ ngay nhất định là chuyện đêm đó bại lộ, đặc biệt điểm mấu chốt là giày này xuất hiện tại trước cửa Hứa đại phu, vậy khẳng định chính là bại lộ trong tay vị nhị tiểu thư này.
Nàng từ tối bị mất giày, trái tim này chưa từng buông xuống, luôn nghĩ đôi giày kia rơi vào trong tay người nào. Trước mắt rốt cục có manh mối, nhưng lại là kết quả nàng không muốn nhìn thấy nhất. Huống chi... người ta vẫn còn giữ một chiếc giày còn lại.
Nhưng giờ nên đáp thế nào chứ? Dược chẳng phải nàng đưa, tội nhưng từ nàng vội nhận. Kim Trân quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành, trong lúc nhất thời mắt choáng váng.
Phượng Vũ Hành nhếch môi cười lạnh, cái này kêu là gặp chuyện sẽ bị loạn, nàng chính là làm cho Kim Trân hoảng loạn .
Giày đưa đến nơi Hứa đại, Hứa đại phu có tật giật mình, sẽ liên tưởng đến chuyện hôm nay. Dù cho Hàn di nương trên tờ giấy không nói, nàng cũng hiểu rõ, chắc không thể nào là Thẩm thị trực tiếp nói với đại phu này, như vậy Kim Trân liền đúng lúc là một cầu nối. Giày này ở chỗ Hứa đại phu tất nhiên sẽ đến trong tay Kim Trân, Kim Trân sợ chuyện tình mình cùng Lý Trụ bị phơi bày, nên muốn trước mắt phải thu hồi chén dược động tay động chân, để cầu khoan dung.
" Nha đầu thủ hạ của Hứa đại phu thực sự bất cẩn. " Phượng Vũ Hành giúp nàng nói trọn lời: " Chẳng qua mẫu thân đã dặn Kim Trân cô nương nhìn chằm chằm toa thuốc bên này, chính là muốn để cô nương quan tâm bệnh của Nhị thiếu gia hơn nữa. Dược đều có thể đưa sai, Kim Trân cô nương chuyện này có thể coi như chẳng làm tốt việc a. "
Kim Trân cúi thấp đầu, giọng run nhận tội: " Là nô tỳ sơ sẩy, không có đi Khách viện nhìn chằm chằm. Không biết... dược kia nhị thiếu gia dùng hay chưa? "
Nàng ngẩng đầu, lòng mang kỳ vọng mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nhiều cái chén không trong phòng cách vách kia chẳng phải dược đã được uống sạch a!
" Không uống. " Phượng Vũ Hành thật cho nàng hi vọng, mắt thấy Kim Trân thở phào một hơi, rồi lại nhanh đi theo một câu: " Dược còn giữ, Kim Trân cô nương mau mau đưa đi cho cha thôi. "
Kim Trân ngẩng đầu cao ngạo đi theo Tôn ma ma hướng cửa Kim Ngọc viện đi tới, vừa đi còn vừa nói: " Phu nhân quan tâm Nhị thiếu gia, nghe nói Nhị thiếu gia bị bệnh, cũng chưa ăn bữa sáng vội vã chạy tới vấn an. Bây giờ ngươi tới gọi ta, chờ sau khi trở về ta sẽ hồi bẩm với phu nhân, tránh để phu nhân dùng bữa trưa cũng không ngon. "
Tôn ma ma a a cười bồi, cũng không phản bác, đối với người của Thẩm thị đứng trong sân, Tôn ma ma luôn luôn không có hảo cảm gì.
" Dược là dựa theo toa thuốc của đại phu mà sắc? " Kim Trân vừa đi vừa hỏi, bước chân uyển chuyển, eo người uốn éo, bình tâm nói, trông rất đẹp mắt.
Tôn ma ma cười bồi gật đầu:" Đâu chỉ dựa theo đơn thuốc, ngay cả dược đều chính là Hứa đại phu tự mình đến sắc đây! Tiểu nha đầu khách viện vừa đưa tới, nhị tiểu thư đã phái ta tìm cô nương cùng nhau qua xem thử, cũng bớt để Đại phu nhân lo âu. "
" Đó là tự nhiên, chúng ta mau mau đi thôi, tránh dược lạnh. " Kim Trân bước nhanh được vài bước, làm Tôn ma ma nhìn đến cũng bĩu môi. Đoạn đường đến Ấn Liễu Viên, đi qua cũng thấy lạnh.
Hai người mới vừa vòng qua hành lang uốn khúc, chưa kịp đi ra khỏi Kim Ngọc viện, chỉ thấy trước mặt một tiểu nha đầu vội vã mà chạy qua bên này, vừa thấy Kim Trân, thở dài một hơi, gọi thẳng: " May mà đã đuổi kịp. " Sau đó nhìn Tôn ma ma chớp mắt, lại kéo Kim Trân sang bên cạnh .
Nếu như Tôn ma ma ở đây trước lúc đem chén dược kia đưa đến Liễu Viên, giờ khắc này liền có thể nhận ra được, đây đúng là cái nha đầu hầu hạ khách khanh đại phu tại Khách viện, cũng chính là nàng tự tay bưng chén thuốc cường dương mạnh đến Liễu Viên.
Kim Trân đương nhiên không xa lạ gì nha đầu này, trước mắt thấy nàng vội vàng tới tìm, trong lòng trở nên hồi hộp: " Xảy ra chuyện gì ? "
Nha đầu kia nghiêng người sang, ngăn trở tầm mắt Tôn ma ma, rồi mới từ trong ngực móc ra một thứ đưa cho Kim Trân: " Vừa rồi có người đặt vật này tới trước cửa Hứa đại phu, Hứa đại phu để ta đưa tới cho cô nương, thỉnh cô nương giúp đỡ phân biệt, có thể đừng để xảy ra chuyện gì . "
Kim Trân nhận đến trong tay, tuy gì đó còn dùng vải bông bọc lại, nhưng trong lòng nàng như thế nào liền thình thịch nhảy không ngừng, chỉ e rằng có chuyện xấu.
Nhanh chóng mở vải bao bọc bên ngoài ra, nhìn một cái, đầu " Vù " một tiếng nổ lên —— là giày của nàng.
Chỉ có một cái!
" Người nào đưa tới? " Nàng hỏi câu này giọng cũng run run, một gương mặt vốn hồng hào sáng bóng tức khắc trắng bệch, nắm giày thật chặt, then chốt đều hiện rõ.
" Không biết. " Tiểu nha đầu lắc đầu: " Để lại tại trước cửa Hứa tiên sinh, chúng ta hỏi tất cả hạ nhân, cũng không có ai nhìn thấy có người vào đây."
Kim Trân nặng nề hít vài hơi, nhét chiếc giày vào trong tay áo, vỗ vỗ tiểu nha đầu: " Nhanh đi về, nói với Hứa đại phu ta đã biết, để hắn đừng lo lắng. " Sau đó xoay người lại liền chủ động lôi kéo Tôn ma ma, nói rất gấp, nhưng thái độ lại hòa hoãn rất nhiều: " Ma ma chúng ta mau mau đi, đừng để nhị tiểu thư chờ sốt ruột. "
Tôn ma ma không biết sao lại thế này, chỉ thấy tiểu nha đầu đến nói chuyện kia chạy nhanh như làn khói, mà Kim Trân trên đoạn đường này chính là chạy chậm hướng Liễu Viên đuổi tới, mấy lần bà đều muốn nói chậm một chút, bộ xương già này của bà không thể chịu nổi chạy như thế. Nhưng Kim Trân cứ y như lửa lan đến nhà, hoàn toàn không để ý bà .
Cuối cùng đến Liễu Viên, Tôn ma ma ở ngưỡng cửa viện thở vù vù a! Kim Trân lại xách làn váy trực tiếp xông vào bên trong, mãi cho đến cửa phòng Phượng Vũ Hành mới duừng lại, gấp giọng hô một câu: " Nhị tiểu thư! Nô tỳ Kim Trân cầu kiến nhị tiể thư! "
Bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh .
Kim Trân lại vỗ hai cái vào cửa thấy như cũ không có phản ứng, nhanh chóng lại xoay người chạy tới một gian chủ ốc khác.
Gian phòng kia chính là nơi Phượng Tử Duệ ở, lúc Kim Trân đi vào, chỉ thấy trên bàn đặt một cái chén không, trong chén còn lưu lại một chút cặn thuốc.
Nàng thoáng cái ngốc, chăm chú nhìn chiếc chén ấy, lại nhìn nhìn Phượng Tử Duệ nằm trên giường, cảm thấy chân cũng đang rút gân.
" A ! " Hoàng Tuyền hầu hạ ở bên người Tử Duệ quay đầu lại, như đùa giỡn mà nhìn Kim Trân: " Đây không phải Kim Trân cô nương người bên cạnh đại phu nhân sao, thế nào đứng ở nơi này? "
Kim Trân chỉ cảm thấy tâm cũng sắp nhảy tới cổ họng, giọng the thé hỏi một câu: " Nhị tiểu thư đâu? "
" Tiểu thư chiếu cố thiếu gia mệt mỏi, nghỉ ngơi trong phòng mình a?. "
" Ta đi tìm nàng. " Kim Trân không muốn cùng Hoàng Tuyền nói nhiều, quay người lại trở về trước cửa phòng Phượng Vũ Hành, nghĩ một lát, thẳng thắn quỳ xuống, vừa gõ cửa vừa vội lên tiếng: " Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư gặp Kim Trân. Nhị thiếu gia chén dược kia đưa sai, đúng là đưa sai nha! "
Cửa " Kẹt kẹt " Một tiếng mở ra, Vong Xuyên phía sau, Phượng Vũ Hành bước đi nhẹ nhàng, ngay trước mặt Kim Trân đứng lại, nhíu mày tâm thấy lạ hỏi câu: " Hả? Dược là Hứa đại phu tự mình sắc, sao lại sai? Lại nói, muốn đưa sai rồi cũng nên là nha đầu khách viện đưa tới xin tội, Kim Trân cô nương đây là đang làm gì? Mau đứng lên, trên đất lạnh lắm . "
Nàng vươn tay nâng đỡ, Kim Trân thoáng cái ngốc .
Đúng a! Nàng quá gấp, vừa thấy được đôi giày kia đã nghĩ ngay nhất định là chuyện đêm đó bại lộ, đặc biệt điểm mấu chốt là giày này xuất hiện tại trước cửa Hứa đại phu, vậy khẳng định chính là bại lộ trong tay vị nhị tiểu thư này.
Nàng từ tối bị mất giày, trái tim này chưa từng buông xuống, luôn nghĩ đôi giày kia rơi vào trong tay người nào. Trước mắt rốt cục có manh mối, nhưng lại là kết quả nàng không muốn nhìn thấy nhất. Huống chi... người ta vẫn còn giữ một chiếc giày còn lại.
Nhưng giờ nên đáp thế nào chứ? Dược chẳng phải nàng đưa, tội nhưng từ nàng vội nhận. Kim Trân quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành, trong lúc nhất thời mắt choáng váng.
Phượng Vũ Hành nhếch môi cười lạnh, cái này kêu là gặp chuyện sẽ bị loạn, nàng chính là làm cho Kim Trân hoảng loạn .
Giày đưa đến nơi Hứa đại, Hứa đại phu có tật giật mình, sẽ liên tưởng đến chuyện hôm nay. Dù cho Hàn di nương trên tờ giấy không nói, nàng cũng hiểu rõ, chắc không thể nào là Thẩm thị trực tiếp nói với đại phu này, như vậy Kim Trân liền đúng lúc là một cầu nối. Giày này ở chỗ Hứa đại phu tất nhiên sẽ đến trong tay Kim Trân, Kim Trân sợ chuyện tình mình cùng Lý Trụ bị phơi bày, nên muốn trước mắt phải thu hồi chén dược động tay động chân, để cầu khoan dung.
" Nha đầu thủ hạ của Hứa đại phu thực sự bất cẩn. " Phượng Vũ Hành giúp nàng nói trọn lời: " Chẳng qua mẫu thân đã dặn Kim Trân cô nương nhìn chằm chằm toa thuốc bên này, chính là muốn để cô nương quan tâm bệnh của Nhị thiếu gia hơn nữa. Dược đều có thể đưa sai, Kim Trân cô nương chuyện này có thể coi như chẳng làm tốt việc a. "
Kim Trân cúi thấp đầu, giọng run nhận tội: " Là nô tỳ sơ sẩy, không có đi Khách viện nhìn chằm chằm. Không biết... dược kia nhị thiếu gia dùng hay chưa? "
Nàng ngẩng đầu, lòng mang kỳ vọng mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nhiều cái chén không trong phòng cách vách kia chẳng phải dược đã được uống sạch a!
" Không uống. " Phượng Vũ Hành thật cho nàng hi vọng, mắt thấy Kim Trân thở phào một hơi, rồi lại nhanh đi theo một câu: " Dược còn giữ, Kim Trân cô nương mau mau đưa đi cho cha thôi. "
/250
|