Phượng Vũ Hành rất hài lòng với thái độ ham học hỏi của lão thái thái, “Còn phải xoa bóp nữa, nhưng nhất định phải do đại phu có kinh nghiệm đầy mình tới làm, bằng không sẽ phản tác dụng. À, còn phải phối hợp với thuốc thoa ngoài da, chỉ là thuốc này rất khó tìm.” Nói đến đây, dừng một chút, liếc nhìn Phượng Trầm Ngư còn đang quỳ, “Tổ mẫu hãy để đại tỷ đứng lên đi.” Khi nói chuyện, nàng cũng không quên nhìn Phấn Đại hơi nhếch môi cười trên sự đau khổ của người khác.
Nàng không thể không cảm thán, hài tử ở cổ đại trưởng thành thật là sớm, tiểu hài tử mới mười tuổi, mới chừng đó tuổi mà nhiều tâm tư như vậy.
Lão thái thái không phải thật sự muốn Trầm Ngư quỳ, chỉ là bà luôn tiếc cái mạng nhỏ này, vừa rồi nghe bệnh chứng nghiêm trọng, hỏa khí liền xông lên. Trước mắt hơi bình phục chút, nhanh chóng đỡ Trầm Ngư lên: “Mau đứng lên, tổ mẫu không có trách ngươi.”
Trầm Ngư nhẹ đỏ cả vành mắt: “Đa tạ tổ mẫu, tổ mẫu yên tâm, Trầm Ngư nhất định sẽ tìm kiếm danh y là tổ mẫu trị liệu.”
“Được.” Lão thái thái vỗ mu bàn tay nàng, “Đúng là hài tử có lòng.”
Phượng Trầm Ngư nở nụ cười hết sức thân mật, sau đó như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Là ta sơ sẩy, như thế nào lại quên tổ phụ của Nhị muội từng là thái y trong cung có danh vọng nhất, Nhị muội muội lúc nhỏ cũng là theo chân học được một chút nga ~.”
Nàng nói như vậy, Phượng Phấn Đại lập tức cũng tiếp lời: “Cái gì thái y có danh vọng nhất a, chẳng phải không chữa được quý phi bị hoàng thượng bị đuổi đến Hoang Châu sao? Tổ mẫu ngài cũng không thể nghe Phượng Vũ Hành nói lung tung, lang băm tới dạy dỗ, sao có thể tốt được?”
Phượng Trầm Ngư kịp thời nhắc nhở nàng: “Phải gọi Nhị tỷ.”
Phấn Đại “Nga” một tiếng, cũng không kêu lên nữa.
Nhắc tới Diêu gia, lão thái thái nháy mắt tâm tình liền trùng xuống. Đúng vậy a, chữa quý phi trong cung chết, sao còn gọi là danh y a?
Vốn đang đối với lời của Phượng Vũ Hành có chút tin tưởng, hiện tại lập tức liền không còn. Vẫy tay Triệu ma ma bên người nói “Nhanh đem gối mềm mà Trầm Ngư đưa tới, eo của ta không lót một chút thật đúng là không được.”
Phượng Vũ Hành cũng không tranh luận với các nàng, cái cần nói nàng cũng nói, có tin hay không chuyện cũng không liên quan đến nàng. Huống chi nàng rất rõ tâm lý của người già và trẻ em, hai loại người này luôn tồn tại tâm lý phản nghịch, người càng không muốn cho bọn họ làm gì, thì bọn họ càng làm cái đó. Đêm ngủ đến mức dưới giường nhiều thêm mấy tầng chăn, nàng không phải nói muốn ván cứng sao? Nhân gia liền muốn đệm êm càng tốt.
Vậy hãy để cho lão thái thái này chịu khổ đi, chờ đến khi bệnh nặng không chịu được, nàng lại tìm một cơ hội hù họ một phen.
Phát hiện trong phòng nhất thời tĩnh lặng, Phượng Vũ Hành cảm thấy như vậy có chút xấu hổ, vì thế liếc Mãn Hỉ một cái.
Mãn Hỉ ngầm hiểu trong lòng, nâng tay gãi nơi cổ, một bên vừa gã, vừa làm ra dáng vẻ rất khó chịu.
Hoàng Lăng trông thấy, lại nghĩ tới nàng nhìn đến chỗ kia từng mảng từng hồng, nhanh chóng liền nói: “Mãn Hỉ tỷ tỷ thấy như thế nào rồi?”
Tiểu nha đầu vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người liền dừng lại chỗ Mãn Hỉ.
Phượng Trầm Ngư cũng buồn bực, “Mãn Hỉ, nếu như không thoải mái thì không nên đi theo hầu hạ nhị tiểu thư.”
Mãn Hỉ nhanh chóng quỳ xuống, trước tiên hành lễ với lão thái thái, rồi hướng Phượng Trầm Ngư nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải không thoải mái, chỉ là cổ có chút ngứa.”
Phượng Tưởng Dung nhìn ra trò hay, tò mò hỏi: “Vì sao cổ của ngươi xuất hiện từng mảng hồng vậy?”
“Nô tỳ không biết, nô tỳ cái gì cũng không biết.”
Phượng Vũ Hành bất chợt “A...” Một tiếng, sau đó đứng dậy đi lật y phục Mãn Hỉ lên xem, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Sao lại như vậy?”
Lão thái thái cau mày trừng nàng: “Lại làm sao?”
Phượng Vũ Hành chỉ vào xiêm y của Mãn Hỉ nói: “Y phục này cư nhiên phai màu!”
Lão thái thái rất tức giận, trách cứ Mãn Hỉ: “Ngươi cũng là người hầu hạ trong phủ nhiều năm, sao cả ngay cả mặc y phục cũng không tốt? Nha hoàn nhất đẳng của Phượng phủ như thế nào lại mặc y phục phai màu đi dạo khắp nơi? Cũng không ngại, khiến cho chủ tử các ngươi mất mặt.”
Mãn Hỉ vô cùng ủy khuất: “Lão thái thái, xiêm y này... Xiêm y này là nhị tiểu thư ban thưởng xuống.”
Ân?
Ánh mắt mọi người lại nhìn về Phượng Vũ Hành, chỉ thấy nàng cũng đặc biệt ủy khuất: “Đúng là ta ban thưởng nga ~, nhưng ta là ban thưởng đồ tốt. Xiêm y này là ngày hôm qua Lý ma ma đưa tới cho Diêu di nương, nói là trong phủ đặc biệt chuẩn bị cho Diêu di nương. Di nương nói chúng ta mới đến, trong tay không có ngân lượng để khen thưởng cho hạ nhân, ba hạ nhân hầu hạ một là bà vú của mẫu thân, hai người khác là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh mẫu thân. Ta và di nương suy nghĩ trong phủ chuẩn bị xiêm y dĩ nhiên là đồ tốt nhất, liền đưa chiếc váy này cho Mãn Hỉ.”
Nghe nàng nói thì mọi người đều hiểu. Thì ra đây là Thẩm thị có ý làm khó mẹ con Diêu thị, kết quả bị Phượng Vũ Hành mượn hoa hiến phật, rốt cục nháo đến trước trước mặt lão thái thái.
Phượng Trầm Ngư có chút hối hận, ngầm trừng mắt với Hoàng Lăng, trách nàng nhiều chuyện.
Mà Phượng Tưởng Dung nhưng lại vô cùng xác định chuyện này tuyệt đối là nhị tỷ tỷ của nàng cố ý.
Trước mắt đưa hai bộ quần áo đến Liễu Viên đều có vấn đề, tuy cái thứ nhất bị xử lý qua loa nhờ bệnh lưng của lão thái thái, nhưng cái thứ hai này chỉ sợ thì chẳng phải dễ gạt như vậy. Nhìn Phượng Vũ Hành một bộ biểu tình ủy khuất, Tưởng Dung liền thấy rất hứng thú.
Nàng không thể không cảm thán, hài tử ở cổ đại trưởng thành thật là sớm, tiểu hài tử mới mười tuổi, mới chừng đó tuổi mà nhiều tâm tư như vậy.
Lão thái thái không phải thật sự muốn Trầm Ngư quỳ, chỉ là bà luôn tiếc cái mạng nhỏ này, vừa rồi nghe bệnh chứng nghiêm trọng, hỏa khí liền xông lên. Trước mắt hơi bình phục chút, nhanh chóng đỡ Trầm Ngư lên: “Mau đứng lên, tổ mẫu không có trách ngươi.”
Trầm Ngư nhẹ đỏ cả vành mắt: “Đa tạ tổ mẫu, tổ mẫu yên tâm, Trầm Ngư nhất định sẽ tìm kiếm danh y là tổ mẫu trị liệu.”
“Được.” Lão thái thái vỗ mu bàn tay nàng, “Đúng là hài tử có lòng.”
Phượng Trầm Ngư nở nụ cười hết sức thân mật, sau đó như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Là ta sơ sẩy, như thế nào lại quên tổ phụ của Nhị muội từng là thái y trong cung có danh vọng nhất, Nhị muội muội lúc nhỏ cũng là theo chân học được một chút nga ~.”
Nàng nói như vậy, Phượng Phấn Đại lập tức cũng tiếp lời: “Cái gì thái y có danh vọng nhất a, chẳng phải không chữa được quý phi bị hoàng thượng bị đuổi đến Hoang Châu sao? Tổ mẫu ngài cũng không thể nghe Phượng Vũ Hành nói lung tung, lang băm tới dạy dỗ, sao có thể tốt được?”
Phượng Trầm Ngư kịp thời nhắc nhở nàng: “Phải gọi Nhị tỷ.”
Phấn Đại “Nga” một tiếng, cũng không kêu lên nữa.
Nhắc tới Diêu gia, lão thái thái nháy mắt tâm tình liền trùng xuống. Đúng vậy a, chữa quý phi trong cung chết, sao còn gọi là danh y a?
Vốn đang đối với lời của Phượng Vũ Hành có chút tin tưởng, hiện tại lập tức liền không còn. Vẫy tay Triệu ma ma bên người nói “Nhanh đem gối mềm mà Trầm Ngư đưa tới, eo của ta không lót một chút thật đúng là không được.”
Phượng Vũ Hành cũng không tranh luận với các nàng, cái cần nói nàng cũng nói, có tin hay không chuyện cũng không liên quan đến nàng. Huống chi nàng rất rõ tâm lý của người già và trẻ em, hai loại người này luôn tồn tại tâm lý phản nghịch, người càng không muốn cho bọn họ làm gì, thì bọn họ càng làm cái đó. Đêm ngủ đến mức dưới giường nhiều thêm mấy tầng chăn, nàng không phải nói muốn ván cứng sao? Nhân gia liền muốn đệm êm càng tốt.
Vậy hãy để cho lão thái thái này chịu khổ đi, chờ đến khi bệnh nặng không chịu được, nàng lại tìm một cơ hội hù họ một phen.
Phát hiện trong phòng nhất thời tĩnh lặng, Phượng Vũ Hành cảm thấy như vậy có chút xấu hổ, vì thế liếc Mãn Hỉ một cái.
Mãn Hỉ ngầm hiểu trong lòng, nâng tay gãi nơi cổ, một bên vừa gã, vừa làm ra dáng vẻ rất khó chịu.
Hoàng Lăng trông thấy, lại nghĩ tới nàng nhìn đến chỗ kia từng mảng từng hồng, nhanh chóng liền nói: “Mãn Hỉ tỷ tỷ thấy như thế nào rồi?”
Tiểu nha đầu vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người liền dừng lại chỗ Mãn Hỉ.
Phượng Trầm Ngư cũng buồn bực, “Mãn Hỉ, nếu như không thoải mái thì không nên đi theo hầu hạ nhị tiểu thư.”
Mãn Hỉ nhanh chóng quỳ xuống, trước tiên hành lễ với lão thái thái, rồi hướng Phượng Trầm Ngư nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải không thoải mái, chỉ là cổ có chút ngứa.”
Phượng Tưởng Dung nhìn ra trò hay, tò mò hỏi: “Vì sao cổ của ngươi xuất hiện từng mảng hồng vậy?”
“Nô tỳ không biết, nô tỳ cái gì cũng không biết.”
Phượng Vũ Hành bất chợt “A...” Một tiếng, sau đó đứng dậy đi lật y phục Mãn Hỉ lên xem, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Sao lại như vậy?”
Lão thái thái cau mày trừng nàng: “Lại làm sao?”
Phượng Vũ Hành chỉ vào xiêm y của Mãn Hỉ nói: “Y phục này cư nhiên phai màu!”
Lão thái thái rất tức giận, trách cứ Mãn Hỉ: “Ngươi cũng là người hầu hạ trong phủ nhiều năm, sao cả ngay cả mặc y phục cũng không tốt? Nha hoàn nhất đẳng của Phượng phủ như thế nào lại mặc y phục phai màu đi dạo khắp nơi? Cũng không ngại, khiến cho chủ tử các ngươi mất mặt.”
Mãn Hỉ vô cùng ủy khuất: “Lão thái thái, xiêm y này... Xiêm y này là nhị tiểu thư ban thưởng xuống.”
Ân?
Ánh mắt mọi người lại nhìn về Phượng Vũ Hành, chỉ thấy nàng cũng đặc biệt ủy khuất: “Đúng là ta ban thưởng nga ~, nhưng ta là ban thưởng đồ tốt. Xiêm y này là ngày hôm qua Lý ma ma đưa tới cho Diêu di nương, nói là trong phủ đặc biệt chuẩn bị cho Diêu di nương. Di nương nói chúng ta mới đến, trong tay không có ngân lượng để khen thưởng cho hạ nhân, ba hạ nhân hầu hạ một là bà vú của mẫu thân, hai người khác là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh mẫu thân. Ta và di nương suy nghĩ trong phủ chuẩn bị xiêm y dĩ nhiên là đồ tốt nhất, liền đưa chiếc váy này cho Mãn Hỉ.”
Nghe nàng nói thì mọi người đều hiểu. Thì ra đây là Thẩm thị có ý làm khó mẹ con Diêu thị, kết quả bị Phượng Vũ Hành mượn hoa hiến phật, rốt cục nháo đến trước trước mặt lão thái thái.
Phượng Trầm Ngư có chút hối hận, ngầm trừng mắt với Hoàng Lăng, trách nàng nhiều chuyện.
Mà Phượng Tưởng Dung nhưng lại vô cùng xác định chuyện này tuyệt đối là nhị tỷ tỷ của nàng cố ý.
Trước mắt đưa hai bộ quần áo đến Liễu Viên đều có vấn đề, tuy cái thứ nhất bị xử lý qua loa nhờ bệnh lưng của lão thái thái, nhưng cái thứ hai này chỉ sợ thì chẳng phải dễ gạt như vậy. Nhìn Phượng Vũ Hành một bộ biểu tình ủy khuất, Tưởng Dung liền thấy rất hứng thú.
/250
|