Sau khi Trầm Ngư đưa ngân phiếu hai trăm vạn cho Phượng Vũ Hoành cũng không nén lại Đồng Sinh Hiên, thậm chí cũng không cùng Phượng Vũ Hoành viết chứng từ. Không phải là nàng tin tưởng đối phương mà là nghe được tiểu nha đầu ở Đồng Sinh Hiên nói: Lão gia đang đi về phía này a?
Nàng không biết Phượng Cẩn Nguyên đến đây làm gì, nhưng Trầm Ngư tuyệt đối không muốn để Phượng Cẩn Nguyên biết nàng dùng ngân lượng của Thẩm gia để giải quyết việc của mình. Bên phía Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn cần gấp một trăm vạn lượng, nếu như để hắn biết chắc chắn sẽ lấy ngân lượng đi.
Đây là đặt cọc hai trăm vạn lượng, chuyện của chúng ta coi như đã định chưa? Trầm Ngư vội vã đứng dậy hỏi Phượng Vũ Hoành.
Chắc chắn rồi. Phượng Vũ Hoành gật đầu, sau đó lại nhắc nhở nói: Nhưng nếu tới lúc đó tỷ không mang đủ ba trăm vạn lượng còn lại thì không những ta không trị bệnh cho tỷ mà hai trăm vạn lượng này cũng coi như mất.
Phượng Trầm Ngư khẽ cắn răng, chỉ nói: Ngươi yên tâm, về chuyện tiền nông ta sẽ không thiếu ngươi. Lại nhìn về phía trước cửa, bất đắc dĩ hỏi: Chỗ này của ngươi còn đường khác để đi ra không?
Phượng Vũ Hoành hướng Hoàng Tuyền liếc mắt ra hiệu, Hoàng Tuyền tiến lên hai bước nói: Đại tiểu thư xin theo nô tỳ đến đây, nô tỳ đưa người đi qua cửa lớn.
Bên này người vừa đi, không lâu sau Thanh Sương đến báo: Phượng lão gia đã ở chính sảnh chờ người, phu nhân cũng đang ở đó.
Phượng Vũ Hoành không chờ thêm, mang theo Vong Xuyên vội vã đi tới đại viện.
Lúc các nàng đến đó, Phượng Cẩn Nguyên đang ngồi ở tiền sảnh, bưng một chén trà oán trách Diêu thị: Tuy nói hai người chúng ta đã hòa ly, nhưng tốt xấu gì cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lão thái thái còn đang bệnh nặng, ngươi thì hay rồi, bao nhiêu ngày như thế vẫn không qua hỏi thăm được một câu?
Diêu thị nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy người này đặc biệt tới đây không phải là để gặp mình, chính hắn cũng đã nói là hai người bọn họ đã hòa ly, có ai từng nghe nói hai người sau khi hòa ly vẫn phải qua lại không? Có ai từng nghe sau khi hòa ly mà vẫn phải tới hỏi thăm mẹ chồng không?
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Diêu thị, Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn chưa nguôi giận: Thái độ này của ngươi là ý gì?
Diêu thị rốt cục trở mặt —— Thái độ của ta đối với ngươi không tốt thì đã sao. Thừa tướng đại nhân, giữa ta với ngươi đã không có bất cứ quan hệ gì, hôm nay ngươi tới đây, ta có thể cho ngươi ghế để ngồi cũng như cho ngươi trà để uống là đã nhân từ với ngươi, nếu như không phải hôm nay ngươi tới tìm A Hoành thì ngay cả cánh cửa này ngươi cũng đừng hòng bước qua!
Nếu là Diêu thị của trước đây chắc chắn sẽ không dám nói chuyện kịch liệt như thế này, nhưng đi theo Phượng Vũ Hoành lâu rồi, cũng học tập không ít từ nàng. Hơn nữa từ lúc hồi kinh đến giờ, Diêu thị nhận ra được Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng quá đáng, nàng tự cảm thấy lúc trước bản thân quả thực mắt bị mù. Phụ thân Diêu lão gia khôn khéo như thế, nhưng cũng có lúc hồ đồ, đó chính là gả nữ nhi bảo bối của mình cho Phượng Cẩn Nguyên.
Lời nói của Diêu thị làm Phượng Cẩn Nguyên xém chút không nén được lửa giận, bị một nữ nhân hạ thấp như vậy, sao hắn có thể cư nhiên ngồi đây chịu đựng, rốt cuộc là sao đây?
Vừa nghĩ tới đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy, dằn mạnh chén trà xuống bàn, xoay người đi ra ngoài.
Diêu thị căn bản không cản, thậm chí còn không chút khách khí nói: Không tiễn.
Phượng Cẩn Nguyên đúng là tức đến bể phổi, đã có ý nhanh chóng rời khỏi Đồng Sinh Hiên, cái chỗ chết tiệt này hắn một khắc cũng không muốn ở lại.
Bước chưa được hai bước, đã thấy Phượng Vũ Hoành mang theo nha đầu từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy thì liền ngạc nhiên, nữ nhi này của hắn trổ mã càng dễ nhìn, đặc biệt là cặp mắt kia luôn lộ ra mấy phần linh khí khiến người khác càng nhìn càng thích.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, liền dừng bước.
Phượng Vũ Hoành đương nhiên là nghe được cuộc đối thoại của hai người, lúc này thấy Phượng Cẩn Nguyên không đi, không khỏi buồn bực hỏi: Chẳng phải phụ thân muốn đi sao? Vừa vặn A Hoành muốn cùng mẫu thân nói chuyện, phụ thân đi thong thả, không tiễn.
Phượng Cẩn Nguyên bị nàng làm cho ở cũng không được mà đi cũng không xong. Trong lúc nhất thời phải đứng tại chỗ không biết làm thế nào mới phải.
Diêu thị là người hiểu biết, đương nhiên nhìn ra được người này nhất định tìm Phượng Vũ Hoàng có chuyện, vì thế chủ động nói: A Hoành, ta cũng mệt rồi, ngươi ở lại đi, chỉ cần không giữ lại dùng bữa, hắn muốn ngồi bao lâu thì tùy, nương thân phải đi nghỉ ngơi.
Phượng Vũ Hoành cười phá lên, thật muốn vì lời nói của Diêu thị cho một like. Nàng hoạt bát hướng Diêu thị nháy mắt mấy cái, cười duyên nói: Mẫu thân yên tâm, cơm tối chúng ta đã ăn rồi, ở trù phòng cũng chẳng còn đồ ăn dư thừa gì đâu.
Diêu thị gật đầu, không hề liếc mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, mang theo nha đầu rời đi.
Phượng Vũ Hoành lúc này mới đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, sau đó hướng Phượng Cẩn Nguyên nói: Phụ thân đừng đứng nữa, ngồi đi.
Phượng Cẩn Nguyên không quen kiểu nói chuyện này, nhìn Phượng Vũ Hoành ngồi ghế trên, mà bản thân mình ngồi ở dưới, cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nhưng hắn không có lập trường. Đừng nói là hôm nay tới đây vay tiền, chủ nhà là huyện chủ, nói đây là Huyện chủ phủ, hắn có tư cách gì yêu cầu ngồi ghế trên?
Bất đắc dĩ trong lòng than một tiếng, nâng chén trà trên bàn lên tiếp tục uống, đối với lời nói muốn nói cũng cảm thấy khó mà mở miệng.
Phượng Vũ Hoành cũng không biết vị phụ thân đại nhân này tìm nàng rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là từ thần thái của đối phương có thể nhìn ra, sợ là có chuyện muốn cầu cạnh nàng, bằng không thái độ của hắn cũng không khó xử như vậy.
Nàng cũng không hỏi, bèn ngồi đợi, Phượng Cẩn Nguyên uống sạch trà, liền gọi hạ nhân lại châm trà, tổng cộng uống ba tách trà, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện: Vi phụ... Là tới mượn ngân lượng.
Cái gì? Phượng Vũ Hoành thoáng cái rất vui, Phượng Cẩn Nguyên tìm nàng vay tiền?
Ngươi phản ứng như vậy là có ý gì? Phượng Cẩn Nguyên có chút không tình nguyện, nữ nhi này của hắn thế nào cũng không thể nể mặt hắn một chút nào sao? Hiện tại vi phụ quả thực cần một số tiền để làm việc, không còn cách nào nên mới đến tìm ngươi… Nếu như ngươi không cho mượn, nói một tiếng là được.
Phượng Vũ Hoành cố nín cười, hỏi lại Phượng Cẩn Nguyên: Phụ thân muốn mượn ít nhiều? Để làm gì? Thân là chủ nợ ta cũng phải có quyền được biết chứ?
Chủ nợ?
Phượng Cẩn Nguyên quả thực muốn biến ra khỏi đây.
Lời đã nói, nên không thể bỏ dở nửa chừng, hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, lại nói: Vi phụ mượn ngân lượng là có chỗ để dùng, cái này ngươi không cần biết. Còn về mượn bao nhiêu thì…một trăm vạn lượng.
Hắn đã nói xong, quan sát cẩn thận phản ứng của Phượng Vũ Hoành. Phượng Cẩn Nguyên vào giờ phút này rất sợ Phượng Vũ Hoành nói với hắn nàng không còn tiền, hai tiếng này quả thực là đau không chịu nổi! Hiện tại nha đầu này là nhân vật có tiền nhất Phượng gia, nếu như ở đây cũng không có một trăm vạn lượng thì quả thực hắn sẽ phải thất hứa với Tam hoàng tử.
May mà Phượng Vũ Hoành không làm hắn thất vọng, hơn nữa còn nói rõ ràng: Ngân lượng thì nữ nhi có, chỉ là phụ thân cũng biết tất cả số đó là do Ngự vương điện hạ cho, tương lai mấy thứ này cũng là hồi môn mà nữ nhi chuẩn bị cho bản thân. Chẳng qua nếu phụ thân đã mở lời thì nữ nhi cũng không thể nói không được, nếu như mượn thì định khi nào trả?
Phượng Cẩn Nguyên rất vui, chỉ cần nàng đáp ứng cho mượn, những chuyện khác cũng dễ nói hơn.
Thời hạn hai năm, chờ tới lúc ngươi mười lăm tuổi, vi phu sẽ trả lại số ngân lượng này.
Phượng Vũ Hoành sửng sờ: Phụ thân, người tính thế thì có vẻ không đúng nhỉ?
Hử? Phượng Cẩn Nguyên cũng sửng sờ: Sao lại không đúng?
Người xem a! Nàng đếm trên đầu ngón tay cho Phượng Cẩn Nguyên thấy: Hiện tại nữ nhi có một trăm vạn lượng, nếu để số tiền này vào tiền trang mỗi tháng sẽ có lợi tức, nhiêu đó lợi tức cũng đủ cho bọn hạ nhân Đồng Sinh Hiên ăn uống. Hiện tại ta mang số này cho phụ thân mượn, thời hạn lại còn là đến lúc ta mười lăm tuổi, ta cho mượn một trăm vạn, nhận lại cũng chỉ có một trăm vạn, thế chẳng phải mỗi tháng ta bị mất một phần lời rồi sao? Không được, không được, nếu là như thế, nữ nhi không cho mượn.
Phượng Cẩn Nguyên suýt nữa tức hộc máu, nghĩ ngươi đã là huyện chủ có đất phong chút lời ấy cũng tính sao?
Kết quả hắn chưa kịp nói, chợt nghe Phượng Vũ Hoành bồi một câu: Tiền của huyện chủ cũng không dư nhiều, tất nhiên là phải tính toán!
Được. Hắn cố nén dưới tức giận, hỏi Phượng Vũ Hoành: Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Cứ theo như tỉ lệ của tiền trang là được. Phượng Vũ Hoành trông có vẻ thoải mái: Ngoài ra, món tiền lớn thế này, phụ thân không thể lấy là lấy được, lập văn tự đi.
Được. Cái này Phượng Cẩn Nguyên cũng có thể chấp nhận. Cùng nữ nhi này nói chuyện y hệt như đang bàn chuyện làm ăn, giấy trắng mực đen, rất rõ ràng. Cho người mang giấy mực lên đi!
Phượng Vũ Hoành khoát tay cho Vong Xuyên lui xuống chuẩn bị. Lúc quay trở lại đã cầm theo giấy bút.
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, đi tới cầm bút mực bên cạnh, đang chuẩn bị viết lại nghe Phượng Vũ Hoành cản lại: Chậm đã.
Lại có gì chuyện? Phượng Cẩn Nguyên rất sợ nói chuyện cũng nàng, mắt thấy sắp cầm được một trăm vạn lại vuột mất, vậy thì công sức nãy giờ gắng gượng nói chuyện với nàng đều sẽ đổ sông đổ bể.
Phượng Vũ Hoành đứng lên đi về phía trước, mãi đến khi đến bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, nhíu mày trong chốc lát, mới nói: Một trăm vạn quả thực rất nhiều.
Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ngươi đường đường là Huyện chủ chẳng lẽ còn muốn đổi ý? Hắn có chút gấp, tiền đã tới tay không thể để mất.
Cuối cùng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành lắc đầu, chợt nghe nàng nói: Cái đó thì không hẳn, cho mượn thì chắc chắn cho có bao giờ ta nuốt lời đâu? Chỉ là một trăm vạn thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một tờ văn tự mà cho mượn, thì thấy trong lòng không yên, đúng không?
Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bất đắt dĩ: Ta đường đường thừa tướng một triều, lại là cha của ngươi, chẳng lẽ còn đi gạt ngân lượng của ngươi sao?
Tất nhiên phụ thân sẽ không. Nàng cười nói: Nhưng A Hoành chỉ là tiểu nữ tử, tiểu nữ tử có tâm tư của tiểu nữ tử, đành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, quả thực đáng xấu hổ. Nhưng chuyện gì cũng sẽ có nếu như, nếu như đến lúc đó phụ thân không thể trả nổi số ngân lượng này, A Hoành nên làm thế nào bây giờ? Ngự vương điện hạ sớm đã nói, chờ nữ nhi đến tuổi cập kê liền thỉnh phụ hoàng chủ hôn, nếu như chỗ ngân lượng này đến lúc đó không thể thu về được thì đúng là xấu hổ.
Phượng Cẩn Nguyên sắp đặt bút xuống, cũng không còn biện pháp: Vậy ngươi nói xem bây giờ nên làm gì?
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát: Thường thì nói, mượn số ngân lượng lớn như vậy thì cần dùng thứ gì có giá trị ngang ngửa để đặt cọc, như thế thì bên cho mượn mới có thể yên tâm được, phụ thân thấy có đúng không?
Ngươi muốn thế nào? Phượng Cẩn Nguyên bị nàng nói đến phát bực, lại ngẫm hình như mình không có cái gì đáng một trăm vạn lượng.
Phụ thân nên dùng thứ gì đó để đặt cọc đi chứ? Trong mắt Phượng Vũ Hoành lóe lên, khóe môi hiện lên nụ cười.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng cười như thế liền cảm thấy đau đầu, nha đầu này đi theo Cửu Hoàng tử một thời gian, nói chuyện cùng phương thức biểu đạt gần giống như đúc.
Hắn lui về sau hai bước, tránh cái loại áp lực vô hình của Phượng Vũ Hoành, hỏi ngược lại nàng: Ngươi muốn thế nào?
Phượng Vũ Hoành không nói gì, chỉ là cất bước hướng ra ngoài cửa. Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu, nhanh chóng đi theo, hai người nhìn vào trong viện, chỉ thấy hai mắt nàng hướng về phía Phượng phủ.
Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên căng thẳng, chợt nghe nữ nhi này mở miệng: Không bằng, lấy Phượng phủ ra đặt cọc đi!
Nàng không biết Phượng Cẩn Nguyên đến đây làm gì, nhưng Trầm Ngư tuyệt đối không muốn để Phượng Cẩn Nguyên biết nàng dùng ngân lượng của Thẩm gia để giải quyết việc của mình. Bên phía Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn cần gấp một trăm vạn lượng, nếu như để hắn biết chắc chắn sẽ lấy ngân lượng đi.
Đây là đặt cọc hai trăm vạn lượng, chuyện của chúng ta coi như đã định chưa? Trầm Ngư vội vã đứng dậy hỏi Phượng Vũ Hoành.
Chắc chắn rồi. Phượng Vũ Hoành gật đầu, sau đó lại nhắc nhở nói: Nhưng nếu tới lúc đó tỷ không mang đủ ba trăm vạn lượng còn lại thì không những ta không trị bệnh cho tỷ mà hai trăm vạn lượng này cũng coi như mất.
Phượng Trầm Ngư khẽ cắn răng, chỉ nói: Ngươi yên tâm, về chuyện tiền nông ta sẽ không thiếu ngươi. Lại nhìn về phía trước cửa, bất đắc dĩ hỏi: Chỗ này của ngươi còn đường khác để đi ra không?
Phượng Vũ Hoành hướng Hoàng Tuyền liếc mắt ra hiệu, Hoàng Tuyền tiến lên hai bước nói: Đại tiểu thư xin theo nô tỳ đến đây, nô tỳ đưa người đi qua cửa lớn.
Bên này người vừa đi, không lâu sau Thanh Sương đến báo: Phượng lão gia đã ở chính sảnh chờ người, phu nhân cũng đang ở đó.
Phượng Vũ Hoành không chờ thêm, mang theo Vong Xuyên vội vã đi tới đại viện.
Lúc các nàng đến đó, Phượng Cẩn Nguyên đang ngồi ở tiền sảnh, bưng một chén trà oán trách Diêu thị: Tuy nói hai người chúng ta đã hòa ly, nhưng tốt xấu gì cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lão thái thái còn đang bệnh nặng, ngươi thì hay rồi, bao nhiêu ngày như thế vẫn không qua hỏi thăm được một câu?
Diêu thị nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy người này đặc biệt tới đây không phải là để gặp mình, chính hắn cũng đã nói là hai người bọn họ đã hòa ly, có ai từng nghe nói hai người sau khi hòa ly vẫn phải qua lại không? Có ai từng nghe sau khi hòa ly mà vẫn phải tới hỏi thăm mẹ chồng không?
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Diêu thị, Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn chưa nguôi giận: Thái độ này của ngươi là ý gì?
Diêu thị rốt cục trở mặt —— Thái độ của ta đối với ngươi không tốt thì đã sao. Thừa tướng đại nhân, giữa ta với ngươi đã không có bất cứ quan hệ gì, hôm nay ngươi tới đây, ta có thể cho ngươi ghế để ngồi cũng như cho ngươi trà để uống là đã nhân từ với ngươi, nếu như không phải hôm nay ngươi tới tìm A Hoành thì ngay cả cánh cửa này ngươi cũng đừng hòng bước qua!
Nếu là Diêu thị của trước đây chắc chắn sẽ không dám nói chuyện kịch liệt như thế này, nhưng đi theo Phượng Vũ Hoành lâu rồi, cũng học tập không ít từ nàng. Hơn nữa từ lúc hồi kinh đến giờ, Diêu thị nhận ra được Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng quá đáng, nàng tự cảm thấy lúc trước bản thân quả thực mắt bị mù. Phụ thân Diêu lão gia khôn khéo như thế, nhưng cũng có lúc hồ đồ, đó chính là gả nữ nhi bảo bối của mình cho Phượng Cẩn Nguyên.
Lời nói của Diêu thị làm Phượng Cẩn Nguyên xém chút không nén được lửa giận, bị một nữ nhân hạ thấp như vậy, sao hắn có thể cư nhiên ngồi đây chịu đựng, rốt cuộc là sao đây?
Vừa nghĩ tới đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy, dằn mạnh chén trà xuống bàn, xoay người đi ra ngoài.
Diêu thị căn bản không cản, thậm chí còn không chút khách khí nói: Không tiễn.
Phượng Cẩn Nguyên đúng là tức đến bể phổi, đã có ý nhanh chóng rời khỏi Đồng Sinh Hiên, cái chỗ chết tiệt này hắn một khắc cũng không muốn ở lại.
Bước chưa được hai bước, đã thấy Phượng Vũ Hoành mang theo nha đầu từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy thì liền ngạc nhiên, nữ nhi này của hắn trổ mã càng dễ nhìn, đặc biệt là cặp mắt kia luôn lộ ra mấy phần linh khí khiến người khác càng nhìn càng thích.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, liền dừng bước.
Phượng Vũ Hoành đương nhiên là nghe được cuộc đối thoại của hai người, lúc này thấy Phượng Cẩn Nguyên không đi, không khỏi buồn bực hỏi: Chẳng phải phụ thân muốn đi sao? Vừa vặn A Hoành muốn cùng mẫu thân nói chuyện, phụ thân đi thong thả, không tiễn.
Phượng Cẩn Nguyên bị nàng làm cho ở cũng không được mà đi cũng không xong. Trong lúc nhất thời phải đứng tại chỗ không biết làm thế nào mới phải.
Diêu thị là người hiểu biết, đương nhiên nhìn ra được người này nhất định tìm Phượng Vũ Hoàng có chuyện, vì thế chủ động nói: A Hoành, ta cũng mệt rồi, ngươi ở lại đi, chỉ cần không giữ lại dùng bữa, hắn muốn ngồi bao lâu thì tùy, nương thân phải đi nghỉ ngơi.
Phượng Vũ Hoành cười phá lên, thật muốn vì lời nói của Diêu thị cho một like. Nàng hoạt bát hướng Diêu thị nháy mắt mấy cái, cười duyên nói: Mẫu thân yên tâm, cơm tối chúng ta đã ăn rồi, ở trù phòng cũng chẳng còn đồ ăn dư thừa gì đâu.
Diêu thị gật đầu, không hề liếc mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, mang theo nha đầu rời đi.
Phượng Vũ Hoành lúc này mới đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, sau đó hướng Phượng Cẩn Nguyên nói: Phụ thân đừng đứng nữa, ngồi đi.
Phượng Cẩn Nguyên không quen kiểu nói chuyện này, nhìn Phượng Vũ Hoành ngồi ghế trên, mà bản thân mình ngồi ở dưới, cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nhưng hắn không có lập trường. Đừng nói là hôm nay tới đây vay tiền, chủ nhà là huyện chủ, nói đây là Huyện chủ phủ, hắn có tư cách gì yêu cầu ngồi ghế trên?
Bất đắc dĩ trong lòng than một tiếng, nâng chén trà trên bàn lên tiếp tục uống, đối với lời nói muốn nói cũng cảm thấy khó mà mở miệng.
Phượng Vũ Hoành cũng không biết vị phụ thân đại nhân này tìm nàng rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là từ thần thái của đối phương có thể nhìn ra, sợ là có chuyện muốn cầu cạnh nàng, bằng không thái độ của hắn cũng không khó xử như vậy.
Nàng cũng không hỏi, bèn ngồi đợi, Phượng Cẩn Nguyên uống sạch trà, liền gọi hạ nhân lại châm trà, tổng cộng uống ba tách trà, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện: Vi phụ... Là tới mượn ngân lượng.
Cái gì? Phượng Vũ Hoành thoáng cái rất vui, Phượng Cẩn Nguyên tìm nàng vay tiền?
Ngươi phản ứng như vậy là có ý gì? Phượng Cẩn Nguyên có chút không tình nguyện, nữ nhi này của hắn thế nào cũng không thể nể mặt hắn một chút nào sao? Hiện tại vi phụ quả thực cần một số tiền để làm việc, không còn cách nào nên mới đến tìm ngươi… Nếu như ngươi không cho mượn, nói một tiếng là được.
Phượng Vũ Hoành cố nín cười, hỏi lại Phượng Cẩn Nguyên: Phụ thân muốn mượn ít nhiều? Để làm gì? Thân là chủ nợ ta cũng phải có quyền được biết chứ?
Chủ nợ?
Phượng Cẩn Nguyên quả thực muốn biến ra khỏi đây.
Lời đã nói, nên không thể bỏ dở nửa chừng, hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, lại nói: Vi phụ mượn ngân lượng là có chỗ để dùng, cái này ngươi không cần biết. Còn về mượn bao nhiêu thì…một trăm vạn lượng.
Hắn đã nói xong, quan sát cẩn thận phản ứng của Phượng Vũ Hoành. Phượng Cẩn Nguyên vào giờ phút này rất sợ Phượng Vũ Hoành nói với hắn nàng không còn tiền, hai tiếng này quả thực là đau không chịu nổi! Hiện tại nha đầu này là nhân vật có tiền nhất Phượng gia, nếu như ở đây cũng không có một trăm vạn lượng thì quả thực hắn sẽ phải thất hứa với Tam hoàng tử.
May mà Phượng Vũ Hoành không làm hắn thất vọng, hơn nữa còn nói rõ ràng: Ngân lượng thì nữ nhi có, chỉ là phụ thân cũng biết tất cả số đó là do Ngự vương điện hạ cho, tương lai mấy thứ này cũng là hồi môn mà nữ nhi chuẩn bị cho bản thân. Chẳng qua nếu phụ thân đã mở lời thì nữ nhi cũng không thể nói không được, nếu như mượn thì định khi nào trả?
Phượng Cẩn Nguyên rất vui, chỉ cần nàng đáp ứng cho mượn, những chuyện khác cũng dễ nói hơn.
Thời hạn hai năm, chờ tới lúc ngươi mười lăm tuổi, vi phu sẽ trả lại số ngân lượng này.
Phượng Vũ Hoành sửng sờ: Phụ thân, người tính thế thì có vẻ không đúng nhỉ?
Hử? Phượng Cẩn Nguyên cũng sửng sờ: Sao lại không đúng?
Người xem a! Nàng đếm trên đầu ngón tay cho Phượng Cẩn Nguyên thấy: Hiện tại nữ nhi có một trăm vạn lượng, nếu để số tiền này vào tiền trang mỗi tháng sẽ có lợi tức, nhiêu đó lợi tức cũng đủ cho bọn hạ nhân Đồng Sinh Hiên ăn uống. Hiện tại ta mang số này cho phụ thân mượn, thời hạn lại còn là đến lúc ta mười lăm tuổi, ta cho mượn một trăm vạn, nhận lại cũng chỉ có một trăm vạn, thế chẳng phải mỗi tháng ta bị mất một phần lời rồi sao? Không được, không được, nếu là như thế, nữ nhi không cho mượn.
Phượng Cẩn Nguyên suýt nữa tức hộc máu, nghĩ ngươi đã là huyện chủ có đất phong chút lời ấy cũng tính sao?
Kết quả hắn chưa kịp nói, chợt nghe Phượng Vũ Hoành bồi một câu: Tiền của huyện chủ cũng không dư nhiều, tất nhiên là phải tính toán!
Được. Hắn cố nén dưới tức giận, hỏi Phượng Vũ Hoành: Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Cứ theo như tỉ lệ của tiền trang là được. Phượng Vũ Hoành trông có vẻ thoải mái: Ngoài ra, món tiền lớn thế này, phụ thân không thể lấy là lấy được, lập văn tự đi.
Được. Cái này Phượng Cẩn Nguyên cũng có thể chấp nhận. Cùng nữ nhi này nói chuyện y hệt như đang bàn chuyện làm ăn, giấy trắng mực đen, rất rõ ràng. Cho người mang giấy mực lên đi!
Phượng Vũ Hoành khoát tay cho Vong Xuyên lui xuống chuẩn bị. Lúc quay trở lại đã cầm theo giấy bút.
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, đi tới cầm bút mực bên cạnh, đang chuẩn bị viết lại nghe Phượng Vũ Hoành cản lại: Chậm đã.
Lại có gì chuyện? Phượng Cẩn Nguyên rất sợ nói chuyện cũng nàng, mắt thấy sắp cầm được một trăm vạn lại vuột mất, vậy thì công sức nãy giờ gắng gượng nói chuyện với nàng đều sẽ đổ sông đổ bể.
Phượng Vũ Hoành đứng lên đi về phía trước, mãi đến khi đến bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, nhíu mày trong chốc lát, mới nói: Một trăm vạn quả thực rất nhiều.
Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ngươi đường đường là Huyện chủ chẳng lẽ còn muốn đổi ý? Hắn có chút gấp, tiền đã tới tay không thể để mất.
Cuối cùng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành lắc đầu, chợt nghe nàng nói: Cái đó thì không hẳn, cho mượn thì chắc chắn cho có bao giờ ta nuốt lời đâu? Chỉ là một trăm vạn thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một tờ văn tự mà cho mượn, thì thấy trong lòng không yên, đúng không?
Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bất đắt dĩ: Ta đường đường thừa tướng một triều, lại là cha của ngươi, chẳng lẽ còn đi gạt ngân lượng của ngươi sao?
Tất nhiên phụ thân sẽ không. Nàng cười nói: Nhưng A Hoành chỉ là tiểu nữ tử, tiểu nữ tử có tâm tư của tiểu nữ tử, đành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, quả thực đáng xấu hổ. Nhưng chuyện gì cũng sẽ có nếu như, nếu như đến lúc đó phụ thân không thể trả nổi số ngân lượng này, A Hoành nên làm thế nào bây giờ? Ngự vương điện hạ sớm đã nói, chờ nữ nhi đến tuổi cập kê liền thỉnh phụ hoàng chủ hôn, nếu như chỗ ngân lượng này đến lúc đó không thể thu về được thì đúng là xấu hổ.
Phượng Cẩn Nguyên sắp đặt bút xuống, cũng không còn biện pháp: Vậy ngươi nói xem bây giờ nên làm gì?
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát: Thường thì nói, mượn số ngân lượng lớn như vậy thì cần dùng thứ gì có giá trị ngang ngửa để đặt cọc, như thế thì bên cho mượn mới có thể yên tâm được, phụ thân thấy có đúng không?
Ngươi muốn thế nào? Phượng Cẩn Nguyên bị nàng nói đến phát bực, lại ngẫm hình như mình không có cái gì đáng một trăm vạn lượng.
Phụ thân nên dùng thứ gì đó để đặt cọc đi chứ? Trong mắt Phượng Vũ Hoành lóe lên, khóe môi hiện lên nụ cười.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng cười như thế liền cảm thấy đau đầu, nha đầu này đi theo Cửu Hoàng tử một thời gian, nói chuyện cùng phương thức biểu đạt gần giống như đúc.
Hắn lui về sau hai bước, tránh cái loại áp lực vô hình của Phượng Vũ Hoành, hỏi ngược lại nàng: Ngươi muốn thế nào?
Phượng Vũ Hoành không nói gì, chỉ là cất bước hướng ra ngoài cửa. Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu, nhanh chóng đi theo, hai người nhìn vào trong viện, chỉ thấy hai mắt nàng hướng về phía Phượng phủ.
Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên căng thẳng, chợt nghe nữ nhi này mở miệng: Không bằng, lấy Phượng phủ ra đặt cọc đi!
/250
|