Một trường phong ba cứ thế kết thúc.
Với bản thân Lục Vũ thì rời khỏi Thanh Sơn tông, đến chỗ Đỗ vương gia là một bắt đầu, khởi đầu mới.
Tuyết rơi cuối năm, qua nhăm ngày nữa chính là ba mươi tết, trong Phượng Nguyệt thành muôn hình vạn trạng, hết sức náo nhiệt.
Trên đường cái, dân chúng chỉ trỏ, ánh mắt tò mò dừng trên người Lục Vũ.
Đỗ vương phủ mười phần khí khái, người tầm thường tới đây sẽ sinh ra cảm giác kính sợ.
Lục Vũ lộ vẻ bình thản, điểm này Đỗ vương gia thấy trong mắt, trong lòng thầm khen.
“Phụ vương quá ghê tởm, chúng ta không cần để ý đến hắn.”
Tiểu quận chúa luôn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, dám định trụ nàng khiến nàng không thể nói chuyện, không thể động đậy, gấp đến sắp chết
.
Nếu không phải sau cùng hắn cứu Lục Vũ thì tiểu quận chúa đã sớm trở mặt với Đỗ vương gia!
“Hiền tế này, ngươi trước đi chung quanh làm quen hoàn cảnh một chút. Bản vương còn có chút chuyện cần xử lý. Chờ khi hết bận thì hai người chúng ta lại ngồi tâm sự.”
Đỗ vương gia vỗ vỗ bả vai Lục Vũ, liếc mắt ra hiệu cho hắn một cái, lập tức cười ha ha rời đi.
Tiểu quận chúa chu miệng nhỏ, một mặt không vui.
Lục Vũ ôn nhu an ủi, lôi kéo quận chúa đi vào vườn hoa.
Thư phòng, Đỗ vương gia một mặt nghiêm túc, cau mày.
“Tin tức xác định?”
“Trong cung đã truyền tin, hoàng thượng không sống được mấy ngày, mấy vị vương tử ngo ngoe muốn động, đều đang kín đáo chuẩn bị, tây bộ thất thành xem ra chỉ sợ khó thoát khỏi trận này.”
“Xem ra hôn sự của Tuyết Liên ta phải nắm cho thật chắc.”
Đỗ vương gia đột nhiên lộ vẻ sầu lo trong mắt.
Lục Vũ mới tới vương phủ nên còn chưa thích ứng kịp, lấy cớ chữa thương liền về tới trong phòng.
Chiến một trận ở Thanh Sơn tông, Lục Vũ hót một tiếng kinh người, bởi có Kim Thân Bất Diệt nên không bị ngoại nhưng nội thương lại không nhẹ.
Vương phủ có một phòng luyện công, vốn là nơi tu luyện thường ngày của quận chúa và vương gia, ai ngờ quận chúa trời sinh tính ham chơi, không thích luyện võ nên liền tiện nghi cho Lục Vũ.
Phòng luyện công này linh khí nồng đậm, dựng nên một tòa ngũ phẩm Tụ Linh trận tinh xảo, điều này khiến Lục Vũ cảm thấy giật mình.
Trong phòng còn có các loại tài nguyên tu luyện, không dưới mười loại linh đan, có thể cung cấp cho Lục Vũ tùy ý phục dụng.
“Đỗ vương phủ quả nhiên không phải bình thường.”
Vương gia là cường giả Linh Vũ cảnh, danh xưng đệ nhất cao thủ tây bộ thất thành của đế quốc, nơi luyện công tự nhiên bất phàm.
Lục Vũ cẩn thận tra xét tài nguyên tu luyện trong phòng, sợ hãi than: “Thật quá xa hoa, mười ba loại linh đan, chín loại linh dược, kết hợp ngũ phẩm Tụ Linh trận, khó trách vương gia có thể đánh lui Sở Hoài Nam.”
Lục Vũ bắt đầu tu luyện, đồng thời nuốt nhiều loại linh đan để dược lực kích phát, tiếp theo sinh ra dược hiệu mạnh hơn.
Làm được điều này thì cần tinh thông đan đạo chi thuật, nếu không nuốt linh đan lung tung như thế sẽ rất nguy hiểm.
Trước đây đánh với Tiết Kim Long một trận, Lục Vũ phát ra một chưởng uy lực vô song kia khiến đến giờ hắn vẫn mê luyến.
Trước mắt, dưới trạng thái bình thường, Lục Vũ căn bản không thể thi triển ra được một chưởng kia, chỉ có mượn nhờ Vạn Pháp Trì và Thiên mạch chi lực mới có thể phát động được một chiêu này.
Thốn Tâm Vạn Kình của Lục Vũ đang nhanh chóng tăng lên, đã đạt tới Thốn Tâm 960 kình, ám văn hiện lên da thịt ánh lên màu vàng kim nhạt.
Trong đan điền, linh chủng đang thăng hoa, nội bộ hỏa phù càng ngày càng cường đại, đang chuyển hóa chung quanh cuốn rốn.
Thảo hồn xoay quanh trên đầu Lục Vũ, phun nuốt linh khí cường thịnh, tự thân đang nhanh chóng trưởng thành.
Từ Hoàng cấp võ hồn tiến hóa thành Huyền cấp võ hồn, cửa này rất khó.
Nhưng do có Vạn Pháp Trì nên võ hồn của Lục Vũ trưởng thành rất nhanh.
Có đôi khi Lục Vũ cảm thấy, Vạn Pháp Trì tựa như đại não thứ hai của mình, gặp chuyện không thể giải quyết được thì nó có thể đưa ra biện pháp.
Tựa như hiện tại, Lục Vũ đang nhất tâm nhị dụng, vừa vận chuyển Tam Huyền Ngự Linh quyết, vừa tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình, đồng thời tiến hành tu luyện hồn quyết và công pháp, rèn luyện cả võ hồn lẫn nhục thân.
Lục Vũ biết, tỉ lệ hợp nhất võ hồn ở Tụ Linh cảnh là rất thấp, trừ phi là tuyệt thế thiên tài có thiên phú đáng sợ.
Bình thường đều ở Linh Vũ cảnh mới có thể hợp nhất võ hồn, hỗn hợp hồn quyết và công pháp vào một thể, đồng bộ vận chuyển, như thế hiệu suất sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Nhưng nhờ có Vạn Pháp Trì nên dưới tình huống Lục Vũ hết sức chuyên chú thì cũng có thể đồng thời vận chuyển hồn quyết và công pháp.
Kể từ đó, Thốn Tâm Vạn Kình tiến triển thần tốc, Kim Thân Bất Diệt đang lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Một ngày sau, Lục Vũ đạt tới Tụ Linh tứ trọng đỉnh phong.
Đúng lúc này, Lâm Phong tới.
“Lão đại, vương phủ này thật khí phái, ở thoải mái chứ?”
Lâm Phong mặt mũi tràn đầy tò mò, lần đầu tiên tới vương phủ nên ngóng trông khắp nơi.
“Yên tĩnh hơn Thanh Sơn tông nhiều, đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh.”
Vườn hoa, Lâm Phong thấp giọng nói: “Lão đại, võ hồn của ta đã trưởng thành tới Hoàng cấp cửu phẩm.”
Lục Vũ nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại đây đã, ta sẽ mau chóng tăng võ hồn ngươi lên Huyền cấp nhất phẩm. Đến lúc đó, ngươi đi tìm Hứa tiễn sư, nàng sẽ dẫn ngươi vào thượng viện, năm sau đi đế đô tham gia đại hội chiêu đồ của Huyền cấp tông môn.”
Lâm Phong đại hỉ, hỏi: “Lão đại, vậy còn ngươi?”
Lục Vũ nói: “Ta tự có tính toán, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Lúc này, Tiểu Đóa bồi tiếp quận chúa đi vào vườn hoa.
Lục Vũ lôi kéo Lâm Phong tiến lên, giới thiệu hai bên.
“Lâm Phong xin chào quận chúa, ta theo đuôi lão đại, sau này xin quận chúa chiếu cố nhiều hơn.”
Tiểu quận chúa nghe xong, lập tức vui vẻ.
“Theo đuôi? Ta nhớ ra ngươi, lúc Lục Vũ chiến thắng thì ngươi là người hô to nhất.”
Tiểu Đóa tò mò hỏi: “Ngươi là luyện đan sư?”
Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Ta đi theo lão đại kiếm miếng cơn ăn, tất cả là nhờ lão đại có phương pháp giáo dục.”
Lục Vũ cười mắng: “Tiểu tử thúi, bớt nịnh bợ đi, Không cho phép đùa giỡn trước mặt quận chúa.”
Lâm Phong ngưng cười, bày ra dáng vẻ đường đường chính chính, lập tức khiến cho tiểu quận chúa tức cười.
Bốn người vui cười đùa giỡn trong vườn hoa, sau khi ăn trưa xong, Đỗ vương gia sai người gọi Lục Vũ tới.
Trong thư phòng, Đỗ vương gia nhìn Lục Vũ, hỏi tới thân thế của hắn.
“Ngươi là con của Lục Chiến?”
“Đúng vậy, vương gia.”
Thân thế của Lục Vũ cũng chẳng phải bí mật gì, tùy tiện có thể tra được.
“Ngồi đi.”
Đỗ vương gia hơi xúc động, nói khẽ: “Cha ngươi, ta có ấn tượng nhưng tiếp xúc không nhiều. Mặc dù ta chưởng quản cả tây bộ thất thành nhưng cha ngươi không ham quyền thế, rất ít tới gặp. Ta có biết chút chuyện của Ngô thành, cha ngươi hiện tại ở phương nào?”
Lục Vũ nói: “Tuyết Phong sơn, nhưng đã ba năm không có tin tức.”
Đỗ vương gia nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi tìm. Hôm nay gọi ngươi tới, một là muốn tâm sự với ngươi, hai là muốn hỏi ngươi về tình huống của Tuyết Liên.”
“Vương gia muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Đỗ vương gia cười nói: “Trước nói chút chuyện vê dự định tương lai của ngươi đi, ngươi bị trục xuất khỏi Thanh Sơn tông thì có oán hận gì bản vương không?”
Lục Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ vương gia lại thẳng thắn như vậy.
“Nói sao đây nhỉ? Oán hận thì có một chút, nhưng Sở Hoài Nam ở Thanh Sơn tông thì ta không thể sống ở đó được, cho nên rời đi là chuyện hiển nhiên.”
“Nói thẳng không sợ, tốt.”
Đỗ vương gia tán thưởng sự thản nhiên của Lục Vũ, nếu như Lục Vũ không dám nói thì hắn lại không quen.
“Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Với bản thân Lục Vũ thì rời khỏi Thanh Sơn tông, đến chỗ Đỗ vương gia là một bắt đầu, khởi đầu mới.
Tuyết rơi cuối năm, qua nhăm ngày nữa chính là ba mươi tết, trong Phượng Nguyệt thành muôn hình vạn trạng, hết sức náo nhiệt.
Trên đường cái, dân chúng chỉ trỏ, ánh mắt tò mò dừng trên người Lục Vũ.
Đỗ vương phủ mười phần khí khái, người tầm thường tới đây sẽ sinh ra cảm giác kính sợ.
Lục Vũ lộ vẻ bình thản, điểm này Đỗ vương gia thấy trong mắt, trong lòng thầm khen.
“Phụ vương quá ghê tởm, chúng ta không cần để ý đến hắn.”
Tiểu quận chúa luôn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, dám định trụ nàng khiến nàng không thể nói chuyện, không thể động đậy, gấp đến sắp chết
.
Nếu không phải sau cùng hắn cứu Lục Vũ thì tiểu quận chúa đã sớm trở mặt với Đỗ vương gia!
“Hiền tế này, ngươi trước đi chung quanh làm quen hoàn cảnh một chút. Bản vương còn có chút chuyện cần xử lý. Chờ khi hết bận thì hai người chúng ta lại ngồi tâm sự.”
Đỗ vương gia vỗ vỗ bả vai Lục Vũ, liếc mắt ra hiệu cho hắn một cái, lập tức cười ha ha rời đi.
Tiểu quận chúa chu miệng nhỏ, một mặt không vui.
Lục Vũ ôn nhu an ủi, lôi kéo quận chúa đi vào vườn hoa.
Thư phòng, Đỗ vương gia một mặt nghiêm túc, cau mày.
“Tin tức xác định?”
“Trong cung đã truyền tin, hoàng thượng không sống được mấy ngày, mấy vị vương tử ngo ngoe muốn động, đều đang kín đáo chuẩn bị, tây bộ thất thành xem ra chỉ sợ khó thoát khỏi trận này.”
“Xem ra hôn sự của Tuyết Liên ta phải nắm cho thật chắc.”
Đỗ vương gia đột nhiên lộ vẻ sầu lo trong mắt.
Lục Vũ mới tới vương phủ nên còn chưa thích ứng kịp, lấy cớ chữa thương liền về tới trong phòng.
Chiến một trận ở Thanh Sơn tông, Lục Vũ hót một tiếng kinh người, bởi có Kim Thân Bất Diệt nên không bị ngoại nhưng nội thương lại không nhẹ.
Vương phủ có một phòng luyện công, vốn là nơi tu luyện thường ngày của quận chúa và vương gia, ai ngờ quận chúa trời sinh tính ham chơi, không thích luyện võ nên liền tiện nghi cho Lục Vũ.
Phòng luyện công này linh khí nồng đậm, dựng nên một tòa ngũ phẩm Tụ Linh trận tinh xảo, điều này khiến Lục Vũ cảm thấy giật mình.
Trong phòng còn có các loại tài nguyên tu luyện, không dưới mười loại linh đan, có thể cung cấp cho Lục Vũ tùy ý phục dụng.
“Đỗ vương phủ quả nhiên không phải bình thường.”
Vương gia là cường giả Linh Vũ cảnh, danh xưng đệ nhất cao thủ tây bộ thất thành của đế quốc, nơi luyện công tự nhiên bất phàm.
Lục Vũ cẩn thận tra xét tài nguyên tu luyện trong phòng, sợ hãi than: “Thật quá xa hoa, mười ba loại linh đan, chín loại linh dược, kết hợp ngũ phẩm Tụ Linh trận, khó trách vương gia có thể đánh lui Sở Hoài Nam.”
Lục Vũ bắt đầu tu luyện, đồng thời nuốt nhiều loại linh đan để dược lực kích phát, tiếp theo sinh ra dược hiệu mạnh hơn.
Làm được điều này thì cần tinh thông đan đạo chi thuật, nếu không nuốt linh đan lung tung như thế sẽ rất nguy hiểm.
Trước đây đánh với Tiết Kim Long một trận, Lục Vũ phát ra một chưởng uy lực vô song kia khiến đến giờ hắn vẫn mê luyến.
Trước mắt, dưới trạng thái bình thường, Lục Vũ căn bản không thể thi triển ra được một chưởng kia, chỉ có mượn nhờ Vạn Pháp Trì và Thiên mạch chi lực mới có thể phát động được một chiêu này.
Thốn Tâm Vạn Kình của Lục Vũ đang nhanh chóng tăng lên, đã đạt tới Thốn Tâm 960 kình, ám văn hiện lên da thịt ánh lên màu vàng kim nhạt.
Trong đan điền, linh chủng đang thăng hoa, nội bộ hỏa phù càng ngày càng cường đại, đang chuyển hóa chung quanh cuốn rốn.
Thảo hồn xoay quanh trên đầu Lục Vũ, phun nuốt linh khí cường thịnh, tự thân đang nhanh chóng trưởng thành.
Từ Hoàng cấp võ hồn tiến hóa thành Huyền cấp võ hồn, cửa này rất khó.
Nhưng do có Vạn Pháp Trì nên võ hồn của Lục Vũ trưởng thành rất nhanh.
Có đôi khi Lục Vũ cảm thấy, Vạn Pháp Trì tựa như đại não thứ hai của mình, gặp chuyện không thể giải quyết được thì nó có thể đưa ra biện pháp.
Tựa như hiện tại, Lục Vũ đang nhất tâm nhị dụng, vừa vận chuyển Tam Huyền Ngự Linh quyết, vừa tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình, đồng thời tiến hành tu luyện hồn quyết và công pháp, rèn luyện cả võ hồn lẫn nhục thân.
Lục Vũ biết, tỉ lệ hợp nhất võ hồn ở Tụ Linh cảnh là rất thấp, trừ phi là tuyệt thế thiên tài có thiên phú đáng sợ.
Bình thường đều ở Linh Vũ cảnh mới có thể hợp nhất võ hồn, hỗn hợp hồn quyết và công pháp vào một thể, đồng bộ vận chuyển, như thế hiệu suất sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Nhưng nhờ có Vạn Pháp Trì nên dưới tình huống Lục Vũ hết sức chuyên chú thì cũng có thể đồng thời vận chuyển hồn quyết và công pháp.
Kể từ đó, Thốn Tâm Vạn Kình tiến triển thần tốc, Kim Thân Bất Diệt đang lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Một ngày sau, Lục Vũ đạt tới Tụ Linh tứ trọng đỉnh phong.
Đúng lúc này, Lâm Phong tới.
“Lão đại, vương phủ này thật khí phái, ở thoải mái chứ?”
Lâm Phong mặt mũi tràn đầy tò mò, lần đầu tiên tới vương phủ nên ngóng trông khắp nơi.
“Yên tĩnh hơn Thanh Sơn tông nhiều, đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh.”
Vườn hoa, Lâm Phong thấp giọng nói: “Lão đại, võ hồn của ta đã trưởng thành tới Hoàng cấp cửu phẩm.”
Lục Vũ nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại đây đã, ta sẽ mau chóng tăng võ hồn ngươi lên Huyền cấp nhất phẩm. Đến lúc đó, ngươi đi tìm Hứa tiễn sư, nàng sẽ dẫn ngươi vào thượng viện, năm sau đi đế đô tham gia đại hội chiêu đồ của Huyền cấp tông môn.”
Lâm Phong đại hỉ, hỏi: “Lão đại, vậy còn ngươi?”
Lục Vũ nói: “Ta tự có tính toán, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Lúc này, Tiểu Đóa bồi tiếp quận chúa đi vào vườn hoa.
Lục Vũ lôi kéo Lâm Phong tiến lên, giới thiệu hai bên.
“Lâm Phong xin chào quận chúa, ta theo đuôi lão đại, sau này xin quận chúa chiếu cố nhiều hơn.”
Tiểu quận chúa nghe xong, lập tức vui vẻ.
“Theo đuôi? Ta nhớ ra ngươi, lúc Lục Vũ chiến thắng thì ngươi là người hô to nhất.”
Tiểu Đóa tò mò hỏi: “Ngươi là luyện đan sư?”
Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Ta đi theo lão đại kiếm miếng cơn ăn, tất cả là nhờ lão đại có phương pháp giáo dục.”
Lục Vũ cười mắng: “Tiểu tử thúi, bớt nịnh bợ đi, Không cho phép đùa giỡn trước mặt quận chúa.”
Lâm Phong ngưng cười, bày ra dáng vẻ đường đường chính chính, lập tức khiến cho tiểu quận chúa tức cười.
Bốn người vui cười đùa giỡn trong vườn hoa, sau khi ăn trưa xong, Đỗ vương gia sai người gọi Lục Vũ tới.
Trong thư phòng, Đỗ vương gia nhìn Lục Vũ, hỏi tới thân thế của hắn.
“Ngươi là con của Lục Chiến?”
“Đúng vậy, vương gia.”
Thân thế của Lục Vũ cũng chẳng phải bí mật gì, tùy tiện có thể tra được.
“Ngồi đi.”
Đỗ vương gia hơi xúc động, nói khẽ: “Cha ngươi, ta có ấn tượng nhưng tiếp xúc không nhiều. Mặc dù ta chưởng quản cả tây bộ thất thành nhưng cha ngươi không ham quyền thế, rất ít tới gặp. Ta có biết chút chuyện của Ngô thành, cha ngươi hiện tại ở phương nào?”
Lục Vũ nói: “Tuyết Phong sơn, nhưng đã ba năm không có tin tức.”
Đỗ vương gia nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi tìm. Hôm nay gọi ngươi tới, một là muốn tâm sự với ngươi, hai là muốn hỏi ngươi về tình huống của Tuyết Liên.”
“Vương gia muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Đỗ vương gia cười nói: “Trước nói chút chuyện vê dự định tương lai của ngươi đi, ngươi bị trục xuất khỏi Thanh Sơn tông thì có oán hận gì bản vương không?”
Lục Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ vương gia lại thẳng thắn như vậy.
“Nói sao đây nhỉ? Oán hận thì có một chút, nhưng Sở Hoài Nam ở Thanh Sơn tông thì ta không thể sống ở đó được, cho nên rời đi là chuyện hiển nhiên.”
“Nói thẳng không sợ, tốt.”
Đỗ vương gia tán thưởng sự thản nhiên của Lục Vũ, nếu như Lục Vũ không dám nói thì hắn lại không quen.
“Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
/209
|