Edit: Bé Na
“Cảm thấy mệt?”
Chu Luật vẩy vẩy cái khăn tay, lau qua mặt, trả lời:
“…. đúng vậy.”
“Có phải cảm thấy bọn họ thực ồn ào?”
“…… đúng vậy.”
“Không khí cậu vẫn chưa quen?”
“…… đúng vậy.”
Sau khi liên tục nghe Chu Luật trả lời ba lần “Đúng vậy”, người đang đứng cạnh cửa rốt cục không nhịn được cười nói:
“Luật…… Cậu dùng mãi hai từ đó không chán ah?”
Chu Luật vo vo khăn tay thành một khối, bỏ vào sọt rác, xoay người nói:
“Cũng được thôi, nhưng anh cũng phải thay đổi cái ngữ điệu nhàm chán trong lời nói.”
“Khó có cơ hội được ở riêng một chỗ cùng cậu, tôi không nghĩ muốn lãng phí a.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng đi qua cửa, đến bên cạnh Chu Luật, cùng cậu sóng vai tựa vào thành bồn rửa tay.
“Chẳng qua… có chút khó nói, gặp được cậu lại không biết nên nói với cậu thế nào.”
“Có gì mà khó nói ?” Chu Luật quay sang,“Tôi cảm thấy anh cùng nhân vật trong trò chơi cũng không khác nhau nhiều lắm.”
“Úc?” Thanh Dạ hơi nhướn mi, bộ dáng tựa hồ thật cao hứng,“Nếu cậu có thể cảm thấy như vậy, thật không còn gì tốt hơn .”
Chu Luật gật gật đầu.
Cậu tất nhiên cũng hiểu được đối phương đang lo lắng cái gì. Kỳ thật chính cậu cũng thường lo lắng về vấn đề này…. Mình ở ngoài hiện thực so với trong trò chơi có bao nhiêu chênh lệch, mình ở ngoài hiện thực có thể khiến đối phương thích không? Có thể khiến đối phương vừa lòng lòng không? Đáp án nhận được, có khả năng sẽ phá hủy tình cảm khó khăn lắm mới có thể xác nhận này.
Mà hiện tại, hai người có thể mỉm cười đứng nơi này nói chuyện với nhau, điều đó có phải đại biểu bọn họ đã có thể…… vượt qua chướng ngại lớn nhất hay không?
“Người có vẻ ngoài làm tôi giật mình , là Cá Chết cùng Đu Đủ.” Chu Luật nhớ tới hai người có ngoại hình bù trừ nhau, buồn cười nói,“So sánh hai người, Đu Đủ có vẻ giống người hai mươi tư tuổi đã đi làm, Cá Chết ngược lại giống học sinh trung học mới đúng.”
“Bây giờ mọi người đã quen rồi.” Thanh Dạ cũng cười,“Lần đầu tiên gặp mặt, khi mọi người biết tuổi hai người bọn họ, ước chừng bò lăn cười nửa giờ mới có thể dừng lại.”
“Còn có Khả Nhạc đại ca, thật sự nhìn không ra anh ấy đã ba mươi mốt.” Chu Luật tiếp tục nói,“Ngoài ra…… Trà Trà quả thật cũng rất đẹp.”
“Úc?” Thanh Dạ ngẩn người, cười nói,“Đúng vậy, ai cũng nói như vậy. Về phần Ly Ca, cô bé đó tuy rằng không xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái…… Đúng không?”
“Ly Ca?”
Chu Luật không rõ Thanh Dạ vì sao lại nhắc tới Ly Ca. Như Thanh Dạ đã nói, Ly Ca quả thật vẻ ngoài bình thường, nhưng tuyệt đối không tính là khó coi.
“Đầu năm mới bị bọn họ đoạt mất cơ hội, hôm nay lại bị tước đoạt quyền lợi được ngồi bên cạnh cậu. Lúc đó, quả thực tôi rất muốn mang hai người bọn họ ra ngoài đánh mông.” Thanh Dạ mỉm cười thở dài,“Nhưng là hôm nay…… Người nào đó lại còn cùng đầu sỏ gây tội tán gẫu hợp ý như vậy, thực làm tôi tan nát cõi lòng mà.”
“Người nào đó” đương nhiên là chỉ Chu Luật. Mà “Đầu sỏ gây tội”…… không nghi ngờ gì là chỉ Ly Ca.
Chẳng lẽ còn ăn dấm chua của Ly Ca bất thành……?
Chu Luật cười cười, cũng khẽ thở dài:
“Nói đi cũng phải nói lại… Anh cũng không phải đã ngồi bên cạnh đại mỹ nữ tán gẫu vô cùng vui vẻ sao?”
Đại mỹ nữ…… là Trà Trà.
“Trà Trà là người đã có ‘Chồng’, cậu cũng biết .” Thanh Dạ vẻ mặt vô tội.
“Ly Ca cũng là người đã có ‘Chồng’, chẳng lẽ anh không biết?” Chu Luật nghiêng đầu nhìn đối phương.
“Tốt lắm, Luật…. Tôi không nói lại được cậu.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt dừng lại nơi Chu Luật, so với vừa rồi tăng thêm một phần thâm tình ái muội.
Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, chỉ sợ không ai dám cảm thấy tự nhiên đi…… Huống chi hai người vẫn là đang đứng ở một nơi nhỏ hẹp.
Chu Luật thùy hạ mi mắt, nhìn xuống dưới.
Bình tĩnh đến hiện tại, đều là nhờ mạnh mẽ tự chủ áp chế tim đập nhanh.
Thật ra…. Tại con đường dành cho người đi bộ đông đúc kia, lần đầu tiên bị đôi mắt này chăm chú nhìn, thanh âm huyên náo xung quanh liền trở lên im lặng. Cho tới nay, con người chỉ tồn tại trong tưởng tượng lại không hề báo trước xuất hiện trước mặt cậu, làm nhiễu loạn cả nỗi lòng.
Sau đó cậu phát hiện, con người tưởng tượng trước kia làm cho mình cảm thấy cái ‘Thích’ đó không quá chân thật, lần này gặp mặt, dần dần đã trở nên chân thật hơn.
Cậu biết đối phương cũng giống như vậy. Thanh Dạ…… cũng đã kiệt lực áp chế tình cảm mãnh liệt đó.
Bởi vì không biết có nên hay không, cho nên mới thật cẩn thận.
Thôi thì, cứ như vậy đi.
Bất luận sự tình xảy ra dưới hình thức gì, tốc độ phát triển như thế nào, chỉ cần mình có thể cảm nhận được tâm ý của Thanh Dạ, như vậy là đủ rồi.
Thời gian rồi cũng dần qua…… Trời cũng lập tức sáng ngay thôi.
Hôm nay qua đi, không biết tới khi nào mới có thể gặp lại người lần nữa…
“Luật, đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, chúng ta đã cùng nhau biến mất lâu như vậy, những người khác trong phòng sẽ đoán ra việc gì.”
“Nếu cậu để ý đến việc đó.” Thanh Dạ mỉm cười,“Chúng ta bây giờ trở về nhé.”
“Vâng.”
Chu Luật gật gật đầu, đứng dậy đi đến cửa.
Kế tiếp, bọn họ có thể xem như không có việc gì trở lại phòng hát.
Xem như không có việc gì …
Đương nhiên, hai người bọn họ vừa rồi vẫn chưa phát sinh chuyện gì…… Phải không?
Chu Luật thật không ngờ.
Cậu thật không ngờ, bàn tay mình trong một khắc, bị người đứng sau nắm chặt.
Sau đó, không hề chuẩn bị bị đối phương ôm lấy, thuận thế đặt trên vách tường trơn bóng.
Vách tường rất lạnh, nhưng thân thể đối phương thật nóng.
“Thanh……”
Giật mình kêu tên Thanh Dạ, có chút mông lung.
Mặt đối mặt…… Lần đầu tiên tiếp cận gần như vậy.
Cảm nhận được đối phương hô hấp dồn dập. Tự chủ trong lòng khó khăn lắm mới xây lên được, nhanh chóng sụp đổ.
“Cậu….”
“Luật.”
Đầu sỏ gây tội không một lời xin lỗi, ngược lại còn dùng giọng điệu cực kỳ ái muội nói:“Nhớ trước kia, tôi đã nói với cậu cái gì không?”
“Cái gì?”
“Tôi nói…… Tôi đã nhận thức cậu từ trước rồi.”
“Nhưng tôi lại chưa từng nhận thức anh.”
Nói chuyện ở khoảng cách quá mức thân cận, Chu Luật có chút không thích ứng liền chấn động, nhưng lập tức bị khí lực lớn hơn áp chế.
“Đúng, cậu không biết tôi. Kỳ thật lần đó là ngẫu nhiên……” Thanh Dạ ôn nhu nói nhỏ,“Ngày đó, tôi trong lúc vô tình nhìn thấy cậu và Hồ Ly, Vân Trung ba người đi cùng nhau.”
“……”
Chu Luật cùng Vân Trung gặp mặt, tất nhiên là qua Hồ Ly. Khoảng thời gian đó ba người bọn họ thường xuyên ra ngoài.
“Lúc ấy tôi cảm thấy thực kinh ngạc. Ngoại trừ người cùng học trung học, Vân Trung, Hồ Ly còn có một người bạn thân thiết đến vậy.”
“Ân?” Chu Luật giống như đùa vui nói,“Đừng nói với tôi anh đang trình diễn tiết mục nhất kiến chung tình cũ rích.”
“Không phải.” Thanh Dạ cũng cười,“Lúc ấy chỉ cảm thấy khí chất của cậu phi thường đặc biệt, cho nên trong trò chơi gặp được Vân Trung, liền theo hỏi chuyện của cậu. Tôi không nghĩ tới, thì ra cậu chính là vị Luật thần quan đại danh đỉnh đỉnh của Bi Luyến Hồ.”
“Vân Trung…… Lúc đó cậu ta đồng ý nói với anh?”
“Cậu ta a, trong lòng tất nhiên là chán ghét tôi, nhưng ở bên ngoài lại duy trì cái dáng vẻ…… Nghĩ bộ dáng mặt mày co rút của cậu ta, tôi cảm thấy thật sự rất thú vị.”
“Anh thực ác liệt……”
“Chân chính thích cậu, vẫn là sau khi mời cậu gia nhập Ánh Sáng.” Thanh Dạ hơi hơi cười, lời nói thập phần đáng tin cậy,“Lần đầu tiên chỉ huy công thành chiến, tôi bị cậu hoàn toàn thuyết phục. Sau đó dần dần , nhất cử nhất động của cậu, đều có thể tác động tới tâm tình của tôi.”
“…… Buồn nôn.”
Thanh Dạ lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
“Hiện tại tôi đang nghĩ, may mắn là cậu đã lựa chọn Ánh Sáng. Nếu cậu gia nhập Ngân Cánh hoặc Ảo Giác, tôi đại khái sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội theo đuổi cậu.”
“Tôi hiểu…… Thanh Dạ.” Chu Luật cười tưởng anh ra,“Nói xong rồi chứ,bây giờ chúng ta nên trở vể.”
“Không…… Còn có một việc khác.”
Thanh Dạ cắt đứt ngang nói của cậu.
“Lúc đưa cậu Thần Vô Chi Nguyệt, cậu có cảm xúc gì?”
“Cảm xúc gì……? Tôi thật sự rất vui vẻ.”
“Thật không? Nhưng tôi đang lại rất đau khổ.” Thanh Dạ cúi đầu nói,“Bởi vì người nào đó tức giận, cho nên thậm chí ngay cả lễ vật Giáng Sinh cũng không chịu đưa tặng.”
“Àh, đó là……” Chu Luật ngẩn ra, trả lời,“ Thật ra là tôi chưa đưa…… Phần của anh, tôi vẫn đang giữ.”
Cậu là đang nói thật. Hộp lễ vật Giáng Sinh màu vàng cuối cùng, bây giờ vẫn còn lẳng lặng nằm trong kho hàng.
“Mặc kệ, tôi không muốn nghe giải thích.”
“……”
“Luật…… Lễ vật Giáng Sinh có thể không cần, nhưng lễ vật mừng năm mới không thể không cần, đúng không?”
“…… Anh nghĩ muốn cái gì?”
Thanh Dạ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Tôi muốn, cái này……”
Thanh Dạ bỗng cúi đầu. Đôi môi ấm áp, đặt nhẹ lên môi Chu Luật.
Nhẹ nhàng như một sợi lông rơi.
…… Bị hôn rồi.
Trong đầu, nhất thời trống rỗng.
Bốn giờ sáng, trong toilet trống trơn không ai qua lại.
Bởi vì rất im lặng, cho nên trên hành lang nếu có người đi qua, nhất định có thể nghe được tiếng bước chân của họ.
Chỉ là.
Chỉ là, nếu có bất kì ai đến vào lúc này, đều rất nguy hiểm .
Mình và Thanh Dạ, sau này nhất định không thể cứ coi như không có việc gì mà ở chung.
Dần dần , hôn quá mức nhẹ nhàng, tựa hồ giống như vẫn chưa thế cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim.
Thanh Dạ động tác trở nên thô lỗ hơn, dần dần xâm nhập, tận tình đoạt lấy.
Ngực Chu Luật, nổi lên một cảm giác đau đớn ngọt ngào.
Cậu không có đẩy Thanh Dạ ra. Mà lựa chọn nhắm mắt lại.
Cậu ngầm đồng ý , ngầm tiếp nhận, thậm chí…… còn phản ứng lại .
Chu Luật vươn tay, nắm lấy cổ áo dày rộng của đôi phương.
Có chút khó thở, nhưng vẫn không có vấn đề gì cả.
Bởi vì, đây là chính là cảm giác được người khác yêu thương.
Trở lại cùng mọi người bên trong phòng, bọn họ tất nhiên là bị tra hỏi.
“Bàn luận chuyện công hội” Thanh Dạ thoải mái mà trả lời vấn đề qua loa tắc trách.
Dù sao hiện tại đại đa số mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, không có ai tiếp tục truy cứu bọn họ đi nơi nào, làm cái gì, cũng không có ai rảnh chú ý tới…… môi Luật vốn sáng màu, so với bình thường bây giờ lại càng hồng.
Còn ít người , nên Thanh Dạ tự nhiên mà ngồi lại bên cạnh Chu Luật, dùng thời gian ít ỏi còn lại để ở cạnh người mình yêu.
Sáu giờ sáng. Chu Luật đang ngủ.
Tựa vào trên vai Thanh Dạ, ngủ rất thoải mái.
Cá Chết thấy cảnh này, xuất ra máy ảnh làm bộ như muốn chụp ảnh lưu niệm, bị Thanh Dạ cười vẫy lui.
Ly Ca ngồi một bên, thản nhiên mỉm cười.
Không nghĩ tới…… Luật phó hội luôn giữ khoảng cách với mọi người, hiện tại lại thân cận như thế cùng một người.
Cậu khi ngủ, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng giỏi giang như bình thường, mà lại hiện ra vài phần trẻ con.
Biểu tình như vậy, lần đầu tiên gặp.
Ly Ca cảm thấy mình thực hạnh phúc.
Bởi vì mọi người đều hạnh phúc, cho nên cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Luật…… Dậy nào.”
Hừng đông, Chu Luật được Thanh Dạ lay dậy.
“Phải trở về rồi.”
“…… Được.”
Chu Luật dụi dụi mắt, trả lời.
Thanh Dạ ôn nhu mỉm cười, con người trước mắt vẫn chân thật như thế.
Xem ra những chuyện trước đó quả nhiên không phải là mộng.
Không phải là mộng…… Thật tốt.
Đoàn người đi xuống dưới lầu, mới phát hiện, thì ra bên ngoài tuyết đang rơi.
Tuyết bay lả tả, trong suốt, trong trắng vô ngần.
“Tuyết rơi rồi……”Yoyo phi thường vui sướng nói,“Đã vài năm không thấy tuyết rơi .”
Ở thành phố này, rất ít khi tuyết rơi.
Bông tuyết đậu ở trên mặt, trên tay, cảm giác buồn ngủ lúc trước bị quét sạch.
Bông tuyết xinh đẹp lạnh như băng, làm cho người ta không tự chủ, càng muốn lại gần chạm vào nó.
Chu Luật đang nhìn trời đất mênh mông, bỗng nhiên có cảm giác trên cổ ấm áp.
Cúi đầu, thấy khăn quàng cổ kẻ ô của Thanh Dạ, đang được quàng trên cổ mình.
“Ăn mặc phong phanh như vậy, không sợ bị cảm sao?.”
“Tôi không biết là lạnh như vậy.”
“Không lạnh cũng phải cầm.” Lời Thanh Dạ nóinăm phần mệnh lệnh, năm phần vô cùng thân thiết,“Điều này không phụ thuộc vào cậu.”
Chu Luật cười cười, thản nhiên nói:
“Đựợc……”
Dù trong lòng còn lo lắng, nhưng cậu cũng không nghĩ từ chối sự ấm áp nơi anh.
“Cảm thấy mệt?”
Chu Luật vẩy vẩy cái khăn tay, lau qua mặt, trả lời:
“…. đúng vậy.”
“Có phải cảm thấy bọn họ thực ồn ào?”
“…… đúng vậy.”
“Không khí cậu vẫn chưa quen?”
“…… đúng vậy.”
Sau khi liên tục nghe Chu Luật trả lời ba lần “Đúng vậy”, người đang đứng cạnh cửa rốt cục không nhịn được cười nói:
“Luật…… Cậu dùng mãi hai từ đó không chán ah?”
Chu Luật vo vo khăn tay thành một khối, bỏ vào sọt rác, xoay người nói:
“Cũng được thôi, nhưng anh cũng phải thay đổi cái ngữ điệu nhàm chán trong lời nói.”
“Khó có cơ hội được ở riêng một chỗ cùng cậu, tôi không nghĩ muốn lãng phí a.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng đi qua cửa, đến bên cạnh Chu Luật, cùng cậu sóng vai tựa vào thành bồn rửa tay.
“Chẳng qua… có chút khó nói, gặp được cậu lại không biết nên nói với cậu thế nào.”
“Có gì mà khó nói ?” Chu Luật quay sang,“Tôi cảm thấy anh cùng nhân vật trong trò chơi cũng không khác nhau nhiều lắm.”
“Úc?” Thanh Dạ hơi nhướn mi, bộ dáng tựa hồ thật cao hứng,“Nếu cậu có thể cảm thấy như vậy, thật không còn gì tốt hơn .”
Chu Luật gật gật đầu.
Cậu tất nhiên cũng hiểu được đối phương đang lo lắng cái gì. Kỳ thật chính cậu cũng thường lo lắng về vấn đề này…. Mình ở ngoài hiện thực so với trong trò chơi có bao nhiêu chênh lệch, mình ở ngoài hiện thực có thể khiến đối phương thích không? Có thể khiến đối phương vừa lòng lòng không? Đáp án nhận được, có khả năng sẽ phá hủy tình cảm khó khăn lắm mới có thể xác nhận này.
Mà hiện tại, hai người có thể mỉm cười đứng nơi này nói chuyện với nhau, điều đó có phải đại biểu bọn họ đã có thể…… vượt qua chướng ngại lớn nhất hay không?
“Người có vẻ ngoài làm tôi giật mình , là Cá Chết cùng Đu Đủ.” Chu Luật nhớ tới hai người có ngoại hình bù trừ nhau, buồn cười nói,“So sánh hai người, Đu Đủ có vẻ giống người hai mươi tư tuổi đã đi làm, Cá Chết ngược lại giống học sinh trung học mới đúng.”
“Bây giờ mọi người đã quen rồi.” Thanh Dạ cũng cười,“Lần đầu tiên gặp mặt, khi mọi người biết tuổi hai người bọn họ, ước chừng bò lăn cười nửa giờ mới có thể dừng lại.”
“Còn có Khả Nhạc đại ca, thật sự nhìn không ra anh ấy đã ba mươi mốt.” Chu Luật tiếp tục nói,“Ngoài ra…… Trà Trà quả thật cũng rất đẹp.”
“Úc?” Thanh Dạ ngẩn người, cười nói,“Đúng vậy, ai cũng nói như vậy. Về phần Ly Ca, cô bé đó tuy rằng không xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái…… Đúng không?”
“Ly Ca?”
Chu Luật không rõ Thanh Dạ vì sao lại nhắc tới Ly Ca. Như Thanh Dạ đã nói, Ly Ca quả thật vẻ ngoài bình thường, nhưng tuyệt đối không tính là khó coi.
“Đầu năm mới bị bọn họ đoạt mất cơ hội, hôm nay lại bị tước đoạt quyền lợi được ngồi bên cạnh cậu. Lúc đó, quả thực tôi rất muốn mang hai người bọn họ ra ngoài đánh mông.” Thanh Dạ mỉm cười thở dài,“Nhưng là hôm nay…… Người nào đó lại còn cùng đầu sỏ gây tội tán gẫu hợp ý như vậy, thực làm tôi tan nát cõi lòng mà.”
“Người nào đó” đương nhiên là chỉ Chu Luật. Mà “Đầu sỏ gây tội”…… không nghi ngờ gì là chỉ Ly Ca.
Chẳng lẽ còn ăn dấm chua của Ly Ca bất thành……?
Chu Luật cười cười, cũng khẽ thở dài:
“Nói đi cũng phải nói lại… Anh cũng không phải đã ngồi bên cạnh đại mỹ nữ tán gẫu vô cùng vui vẻ sao?”
Đại mỹ nữ…… là Trà Trà.
“Trà Trà là người đã có ‘Chồng’, cậu cũng biết .” Thanh Dạ vẻ mặt vô tội.
“Ly Ca cũng là người đã có ‘Chồng’, chẳng lẽ anh không biết?” Chu Luật nghiêng đầu nhìn đối phương.
“Tốt lắm, Luật…. Tôi không nói lại được cậu.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt dừng lại nơi Chu Luật, so với vừa rồi tăng thêm một phần thâm tình ái muội.
Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, chỉ sợ không ai dám cảm thấy tự nhiên đi…… Huống chi hai người vẫn là đang đứng ở một nơi nhỏ hẹp.
Chu Luật thùy hạ mi mắt, nhìn xuống dưới.
Bình tĩnh đến hiện tại, đều là nhờ mạnh mẽ tự chủ áp chế tim đập nhanh.
Thật ra…. Tại con đường dành cho người đi bộ đông đúc kia, lần đầu tiên bị đôi mắt này chăm chú nhìn, thanh âm huyên náo xung quanh liền trở lên im lặng. Cho tới nay, con người chỉ tồn tại trong tưởng tượng lại không hề báo trước xuất hiện trước mặt cậu, làm nhiễu loạn cả nỗi lòng.
Sau đó cậu phát hiện, con người tưởng tượng trước kia làm cho mình cảm thấy cái ‘Thích’ đó không quá chân thật, lần này gặp mặt, dần dần đã trở nên chân thật hơn.
Cậu biết đối phương cũng giống như vậy. Thanh Dạ…… cũng đã kiệt lực áp chế tình cảm mãnh liệt đó.
Bởi vì không biết có nên hay không, cho nên mới thật cẩn thận.
Thôi thì, cứ như vậy đi.
Bất luận sự tình xảy ra dưới hình thức gì, tốc độ phát triển như thế nào, chỉ cần mình có thể cảm nhận được tâm ý của Thanh Dạ, như vậy là đủ rồi.
Thời gian rồi cũng dần qua…… Trời cũng lập tức sáng ngay thôi.
Hôm nay qua đi, không biết tới khi nào mới có thể gặp lại người lần nữa…
“Luật, đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, chúng ta đã cùng nhau biến mất lâu như vậy, những người khác trong phòng sẽ đoán ra việc gì.”
“Nếu cậu để ý đến việc đó.” Thanh Dạ mỉm cười,“Chúng ta bây giờ trở về nhé.”
“Vâng.”
Chu Luật gật gật đầu, đứng dậy đi đến cửa.
Kế tiếp, bọn họ có thể xem như không có việc gì trở lại phòng hát.
Xem như không có việc gì …
Đương nhiên, hai người bọn họ vừa rồi vẫn chưa phát sinh chuyện gì…… Phải không?
Chu Luật thật không ngờ.
Cậu thật không ngờ, bàn tay mình trong một khắc, bị người đứng sau nắm chặt.
Sau đó, không hề chuẩn bị bị đối phương ôm lấy, thuận thế đặt trên vách tường trơn bóng.
Vách tường rất lạnh, nhưng thân thể đối phương thật nóng.
“Thanh……”
Giật mình kêu tên Thanh Dạ, có chút mông lung.
Mặt đối mặt…… Lần đầu tiên tiếp cận gần như vậy.
Cảm nhận được đối phương hô hấp dồn dập. Tự chủ trong lòng khó khăn lắm mới xây lên được, nhanh chóng sụp đổ.
“Cậu….”
“Luật.”
Đầu sỏ gây tội không một lời xin lỗi, ngược lại còn dùng giọng điệu cực kỳ ái muội nói:“Nhớ trước kia, tôi đã nói với cậu cái gì không?”
“Cái gì?”
“Tôi nói…… Tôi đã nhận thức cậu từ trước rồi.”
“Nhưng tôi lại chưa từng nhận thức anh.”
Nói chuyện ở khoảng cách quá mức thân cận, Chu Luật có chút không thích ứng liền chấn động, nhưng lập tức bị khí lực lớn hơn áp chế.
“Đúng, cậu không biết tôi. Kỳ thật lần đó là ngẫu nhiên……” Thanh Dạ ôn nhu nói nhỏ,“Ngày đó, tôi trong lúc vô tình nhìn thấy cậu và Hồ Ly, Vân Trung ba người đi cùng nhau.”
“……”
Chu Luật cùng Vân Trung gặp mặt, tất nhiên là qua Hồ Ly. Khoảng thời gian đó ba người bọn họ thường xuyên ra ngoài.
“Lúc ấy tôi cảm thấy thực kinh ngạc. Ngoại trừ người cùng học trung học, Vân Trung, Hồ Ly còn có một người bạn thân thiết đến vậy.”
“Ân?” Chu Luật giống như đùa vui nói,“Đừng nói với tôi anh đang trình diễn tiết mục nhất kiến chung tình cũ rích.”
“Không phải.” Thanh Dạ cũng cười,“Lúc ấy chỉ cảm thấy khí chất của cậu phi thường đặc biệt, cho nên trong trò chơi gặp được Vân Trung, liền theo hỏi chuyện của cậu. Tôi không nghĩ tới, thì ra cậu chính là vị Luật thần quan đại danh đỉnh đỉnh của Bi Luyến Hồ.”
“Vân Trung…… Lúc đó cậu ta đồng ý nói với anh?”
“Cậu ta a, trong lòng tất nhiên là chán ghét tôi, nhưng ở bên ngoài lại duy trì cái dáng vẻ…… Nghĩ bộ dáng mặt mày co rút của cậu ta, tôi cảm thấy thật sự rất thú vị.”
“Anh thực ác liệt……”
“Chân chính thích cậu, vẫn là sau khi mời cậu gia nhập Ánh Sáng.” Thanh Dạ hơi hơi cười, lời nói thập phần đáng tin cậy,“Lần đầu tiên chỉ huy công thành chiến, tôi bị cậu hoàn toàn thuyết phục. Sau đó dần dần , nhất cử nhất động của cậu, đều có thể tác động tới tâm tình của tôi.”
“…… Buồn nôn.”
Thanh Dạ lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
“Hiện tại tôi đang nghĩ, may mắn là cậu đã lựa chọn Ánh Sáng. Nếu cậu gia nhập Ngân Cánh hoặc Ảo Giác, tôi đại khái sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội theo đuổi cậu.”
“Tôi hiểu…… Thanh Dạ.” Chu Luật cười tưởng anh ra,“Nói xong rồi chứ,bây giờ chúng ta nên trở vể.”
“Không…… Còn có một việc khác.”
Thanh Dạ cắt đứt ngang nói của cậu.
“Lúc đưa cậu Thần Vô Chi Nguyệt, cậu có cảm xúc gì?”
“Cảm xúc gì……? Tôi thật sự rất vui vẻ.”
“Thật không? Nhưng tôi đang lại rất đau khổ.” Thanh Dạ cúi đầu nói,“Bởi vì người nào đó tức giận, cho nên thậm chí ngay cả lễ vật Giáng Sinh cũng không chịu đưa tặng.”
“Àh, đó là……” Chu Luật ngẩn ra, trả lời,“ Thật ra là tôi chưa đưa…… Phần của anh, tôi vẫn đang giữ.”
Cậu là đang nói thật. Hộp lễ vật Giáng Sinh màu vàng cuối cùng, bây giờ vẫn còn lẳng lặng nằm trong kho hàng.
“Mặc kệ, tôi không muốn nghe giải thích.”
“……”
“Luật…… Lễ vật Giáng Sinh có thể không cần, nhưng lễ vật mừng năm mới không thể không cần, đúng không?”
“…… Anh nghĩ muốn cái gì?”
Thanh Dạ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Tôi muốn, cái này……”
Thanh Dạ bỗng cúi đầu. Đôi môi ấm áp, đặt nhẹ lên môi Chu Luật.
Nhẹ nhàng như một sợi lông rơi.
…… Bị hôn rồi.
Trong đầu, nhất thời trống rỗng.
Bốn giờ sáng, trong toilet trống trơn không ai qua lại.
Bởi vì rất im lặng, cho nên trên hành lang nếu có người đi qua, nhất định có thể nghe được tiếng bước chân của họ.
Chỉ là.
Chỉ là, nếu có bất kì ai đến vào lúc này, đều rất nguy hiểm .
Mình và Thanh Dạ, sau này nhất định không thể cứ coi như không có việc gì mà ở chung.
Dần dần , hôn quá mức nhẹ nhàng, tựa hồ giống như vẫn chưa thế cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim.
Thanh Dạ động tác trở nên thô lỗ hơn, dần dần xâm nhập, tận tình đoạt lấy.
Ngực Chu Luật, nổi lên một cảm giác đau đớn ngọt ngào.
Cậu không có đẩy Thanh Dạ ra. Mà lựa chọn nhắm mắt lại.
Cậu ngầm đồng ý , ngầm tiếp nhận, thậm chí…… còn phản ứng lại .
Chu Luật vươn tay, nắm lấy cổ áo dày rộng của đôi phương.
Có chút khó thở, nhưng vẫn không có vấn đề gì cả.
Bởi vì, đây là chính là cảm giác được người khác yêu thương.
Trở lại cùng mọi người bên trong phòng, bọn họ tất nhiên là bị tra hỏi.
“Bàn luận chuyện công hội” Thanh Dạ thoải mái mà trả lời vấn đề qua loa tắc trách.
Dù sao hiện tại đại đa số mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, không có ai tiếp tục truy cứu bọn họ đi nơi nào, làm cái gì, cũng không có ai rảnh chú ý tới…… môi Luật vốn sáng màu, so với bình thường bây giờ lại càng hồng.
Còn ít người , nên Thanh Dạ tự nhiên mà ngồi lại bên cạnh Chu Luật, dùng thời gian ít ỏi còn lại để ở cạnh người mình yêu.
Sáu giờ sáng. Chu Luật đang ngủ.
Tựa vào trên vai Thanh Dạ, ngủ rất thoải mái.
Cá Chết thấy cảnh này, xuất ra máy ảnh làm bộ như muốn chụp ảnh lưu niệm, bị Thanh Dạ cười vẫy lui.
Ly Ca ngồi một bên, thản nhiên mỉm cười.
Không nghĩ tới…… Luật phó hội luôn giữ khoảng cách với mọi người, hiện tại lại thân cận như thế cùng một người.
Cậu khi ngủ, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng giỏi giang như bình thường, mà lại hiện ra vài phần trẻ con.
Biểu tình như vậy, lần đầu tiên gặp.
Ly Ca cảm thấy mình thực hạnh phúc.
Bởi vì mọi người đều hạnh phúc, cho nên cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Luật…… Dậy nào.”
Hừng đông, Chu Luật được Thanh Dạ lay dậy.
“Phải trở về rồi.”
“…… Được.”
Chu Luật dụi dụi mắt, trả lời.
Thanh Dạ ôn nhu mỉm cười, con người trước mắt vẫn chân thật như thế.
Xem ra những chuyện trước đó quả nhiên không phải là mộng.
Không phải là mộng…… Thật tốt.
Đoàn người đi xuống dưới lầu, mới phát hiện, thì ra bên ngoài tuyết đang rơi.
Tuyết bay lả tả, trong suốt, trong trắng vô ngần.
“Tuyết rơi rồi……”Yoyo phi thường vui sướng nói,“Đã vài năm không thấy tuyết rơi .”
Ở thành phố này, rất ít khi tuyết rơi.
Bông tuyết đậu ở trên mặt, trên tay, cảm giác buồn ngủ lúc trước bị quét sạch.
Bông tuyết xinh đẹp lạnh như băng, làm cho người ta không tự chủ, càng muốn lại gần chạm vào nó.
Chu Luật đang nhìn trời đất mênh mông, bỗng nhiên có cảm giác trên cổ ấm áp.
Cúi đầu, thấy khăn quàng cổ kẻ ô của Thanh Dạ, đang được quàng trên cổ mình.
“Ăn mặc phong phanh như vậy, không sợ bị cảm sao?.”
“Tôi không biết là lạnh như vậy.”
“Không lạnh cũng phải cầm.” Lời Thanh Dạ nóinăm phần mệnh lệnh, năm phần vô cùng thân thiết,“Điều này không phụ thuộc vào cậu.”
Chu Luật cười cười, thản nhiên nói:
“Đựợc……”
Dù trong lòng còn lo lắng, nhưng cậu cũng không nghĩ từ chối sự ấm áp nơi anh.
/80
|