- Tiểu San đấy à ! - Thiên cười tươi vẫy vẫy tay với cô gái đó.
- Trông họ có vẻ thân nhau ! – Nó vừa ăn vừa nghĩ
Cô bé là Âu Dương San San , em của Âu Dương Na Na. Bằng tuổi với Thiên và còn là bạn thân từ tiểu học của Thiên. San San sở hữu vẻ ngoài xinh xắn, giọng nói nhỏ nhẹ lại học rất giỏi. Tuy không nổi tiếng bằng chị nhưng cô nàng không thua gì chị mình. Cô biết chơi violin, dương cầm và một số loại nhạc cụ khác. Ngoài ra cô nàng còn chơi bóng rổ khá cừ. Đúng là một người hoàn hảo mà.
- Cậu đi đâu mà không nghe điện thoại của tớ hã ?
- Xin lỗi ~ Tớ bỏ quên điện thoại ở nhà. - Nói xong Thiên gọi phục vụ và tự gọi nước cho San.
- Thiên biết cô ấy muốn uống nước gì à ? – Nó nhìn hai người họ
- Tập của cậu nè - San để lên bàn mấy quyển vở
- Cậu chép rồi à ?
- Ùm ! Thấy tớ giỏi không ?
- Giỏi giỏi - Thiên cười tít mắt.
Nãy giờ nó ngồi cúi mặt ăn mà trong lòng mặn chát. Nó bỏ nĩa xuống đứng dậy.
- Tớ ăn xong rồi ! Tớ đi trước ! Cảm ơn cậu về bữa ăn- Nó nói vội rồi chạy vọt đi.
- Ơ ! Chưa ăn hết mà ?
- Ai vậy ?
- Cô bé hàng xóm ý mà !
- À !
Nó chạy một mạch lên nhà. Mắt nó cay. Nó nghĩ cô gái đó là gì của Thiên. Nó tự nhủ mình không được tiếp xúc nhiều với Thiên. Chỉ được nhìn trên mạng, chỉ được thích trên mạng, không được thích Thiên ngoài đời. Nó hứa với mình sẽ không gặp Thiên. Sẽ coi như chưa từng gặp Thiên ở ngoài. Nó nằm trên ghế ngủ giấc tới sáng.
- Con dậy rồi à ? - Mẹ nó hỏi
- Vâng. Cha đi nữa rồi hã mẹ ?
- Mới qua nên còn nhiều chuyện cần giải quyết. Con kiếm cha có chuyện gì không ?
- Da không ! không thấy nên con hỏi.
Nó vẫn còn nhớ chuyện hôm qua. Nó đi vào phòng. Ngồi viết cả chục trang tâm sự thành một quyển nhật kí. 17 năm nó có hơn 17 quyển với nhiều hoàn cảnh, cảm xúc khác nhau. Nó lướt lướt YouTube . Nó thấy clip của Thiên. Thiên lúc nào cũng chăm điện thoại rồi tự cười. Và giờ nó cũng biết lí do mà Thiên cười là gì rồi.
- Phải trở lại như cũ thôi. Không được quá mức - Nó dặn mình phải như thế.
Ngày thứ ba nó không bước chân ra khỏi nhà. Mẹ nó cũng lo nhưng nó nói nó làm biếng đi nên thôi. Sự yên tỉnh của nó của làm người khác sợ.
- Bị ốm à ? Hay đi đâu rồi ? Sao dạo này mình không thấy ra ngoài ? Hay là ra ngoài mà mình không biết đấy thôi. - Thiên cầm điện thoại mà lẩm bẩm một mình.
- Tại sao mình phải lo chứ ? - Thiên cũng tự hỏi mình.
- Anh hai ! Cho em mượn điện thoại chơi game tí đi. - Nam Nam xin anh
- Nè ! - Vốn thương em nên em mượn gì cũng cho.
- Cảm ơn anh !
- Anh anh ! Đây là ai thế ? - Nam Nam chỉ vào màn hình hình của nó.
- Bạn anh thôi ! - Thiên Tỉ giựt máy lại thoát ra.
- Em không được vào ảnh của anh biết chưa !
- Dạ ! Mà chị ấy quen lắm. Chị kế bên nhà mình đúng không anh ?
- Ùm. Em không được nói với chị ấy là anh có hình chỉ nghe chưa ?
- Haha. Anh thích chị ấy rồi ! Mẹ ơi ! Anh thích chị Giao mẹ ơi !
- Anh không có ! - Tỉ lẹ tay bịt miệng Nam Nam lại.
Nam Nam xí một cái rồi chạy vô phòng. Thiên lại mở mấy tấm hình chụp nó ra ngắm rồi tự cười. Cậu ấy cũng không biết mình đang làm gì. Một lúc sau San San gọi cho Thiên.
- Mình nghe ! – Thiên bắt máy
- Tụi mình đi chơi nhé ! - San San vui vẻ nói
- Ừm cũng được.
- Vậy mình đứng trước khu chung cư đợi cậu nhé. Bye !
- Ùm Bye !
Nó không ra ngoài cũng thấy bực bội trong mình. Nó mặc cái đầm jean với đôi giày thể thao màu đỏ. Bước ra cửa đi lại thang máy. Nó thấy có người đúng kế bên nó.
- Thiên Thiên ! – Nó giật mình
- ( Thiên liếc nhìn nó rồi bước vô thang máy )
Nó cũng bước vào. Nó đứng cách xa Tỉ. Hai đứa đứng trong thang máy không nói tiếng nào với nhau. Thang máy vừa mở cửa. Nó đã thấy San San đứng đợi trước cổng khu chung cư. Hình như nó đang hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Nó lặng lẽ bước nhanh qua cô ấy. Rồi chạy về hướng khác.
- Hàng xóm . . . – San ngoáy nhìn theo cô
- Đi thôi. Kệ cậu ấy đi – Thiên làm lơ nhưng mắt thì cứ dõi theo nó.
Nó chạy nhanh chạy mà không biết lí do mình chạy là gì. Nó đứng lại trước một tiệm kem, hai tay chống gối thở hì hục. Nó lau mồ hôi rồi đi vô quán.
- Mệt quá ! Mắc gì mình phải chạy không biết, thiệt tình – Nó tự hỏi
Nó ngồi thảnh thơi ăn kem. Nó nhìn ra cửa. Có một người con gái đang khoác tay người con trai đẩy cửa bước vào.
- Trời ạ ! – Nó cúi xuống nhăn mặt.
- Bình tĩnh Giao, bình tĩnh Giao, chuyện này là bình thường, mày thấy trên hình hoài mà, khoác tay thôi mà. Không được ! – Tự nhiên nó đứng dậy hét to.
Mọi người xung quanh đều nhìn nó. Trong đó có cả Thiên và San đang đứng gọi kem cũng nhìn nó. Mặt nó đỏ ửng. Nó cười tươi một cái như không có chuyện gì xảy ra rồi cầm ly kem chạy đi.
- Aizzz ! Mày điên hã Giao ! Tao thực sự không biết mày đang làm gì ! – Nó tự trách mình trong suốt khoảng đường đi.
Nó đi vòng vòng rồi cũng vòng về nhà. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo của nó. Hết chuyện la làng trong quán, đi ra đường còn đụng cái đèn đường, lại còn mưa nữa chứ. Về tới nhà mà mình nó ướt như chuột.
- Con đi đâu mà ướt nhem vậy ? – Mẹ nó lấy khăn đưa nó.
- Dạ con bị dính mưa mẹ ạ ! – Nó hắt xì một cái mạnh.
- Sao không kiếm chỗ núp hết mưa rồi hãy về !
- Dạ con quên.
Nó vào phòng. Căn phòng hôm nay ấm áp làm sao. Khắp nơi đều là Thiên Tỉ của mình nó chứ không phải của ai cả. Nó lại lật đật lôi quyển nhật kí ra. Ngày xui xẻo nhất của tôi là tựa đề cho ngày hôm nay của nó.
- Giao à ! Ra đây mẹ nói nghe nè
- Dạ ! Con ra liền. – Nó vội chạy ra
- Có chuyện gì vậy mẹ ?
- Đi du lịch không con ?
- Đi đi ạ . Mà đi đâu mới được mẹ ? – Nghe tới đi chơi là nó quên bén chuyện hồi sáng.
- Đi biển. Con vô soạn đồ đi. Mai nhà mình đi. Cha con sắp xếp công việc bên này xong xuôi hết rồi. Nhà mình đi chơi cho thoải mái rồi về chuẩn bị việc nhập học cho con.
- Dạ dạ con biết rồi. Con soạn đồ ngay ! – Nó vui vẻ vào phòng soạn đồ.
Sáng hôm sau. Nó đang loay hoay với cái vali thì cha nó chạy xe lại.
- Xe nhà mình đâu mà đi xe lớn vậy cha ? – Nó ngạc nhiên hỏi
- Gia đình mình đi với gia đình bác Dịch nữa con
- Dạ ??? – Nó giật mình hỏi ngược lại
Thiên Tỉ bước ra. Chiếc áo sơmi đỏ, đội nón ngược đang hướng về phía nó.
- Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi !!!
- Trông họ có vẻ thân nhau ! – Nó vừa ăn vừa nghĩ
Cô bé là Âu Dương San San , em của Âu Dương Na Na. Bằng tuổi với Thiên và còn là bạn thân từ tiểu học của Thiên. San San sở hữu vẻ ngoài xinh xắn, giọng nói nhỏ nhẹ lại học rất giỏi. Tuy không nổi tiếng bằng chị nhưng cô nàng không thua gì chị mình. Cô biết chơi violin, dương cầm và một số loại nhạc cụ khác. Ngoài ra cô nàng còn chơi bóng rổ khá cừ. Đúng là một người hoàn hảo mà.
- Cậu đi đâu mà không nghe điện thoại của tớ hã ?
- Xin lỗi ~ Tớ bỏ quên điện thoại ở nhà. - Nói xong Thiên gọi phục vụ và tự gọi nước cho San.
- Thiên biết cô ấy muốn uống nước gì à ? – Nó nhìn hai người họ
- Tập của cậu nè - San để lên bàn mấy quyển vở
- Cậu chép rồi à ?
- Ùm ! Thấy tớ giỏi không ?
- Giỏi giỏi - Thiên cười tít mắt.
Nãy giờ nó ngồi cúi mặt ăn mà trong lòng mặn chát. Nó bỏ nĩa xuống đứng dậy.
- Tớ ăn xong rồi ! Tớ đi trước ! Cảm ơn cậu về bữa ăn- Nó nói vội rồi chạy vọt đi.
- Ơ ! Chưa ăn hết mà ?
- Ai vậy ?
- Cô bé hàng xóm ý mà !
- À !
Nó chạy một mạch lên nhà. Mắt nó cay. Nó nghĩ cô gái đó là gì của Thiên. Nó tự nhủ mình không được tiếp xúc nhiều với Thiên. Chỉ được nhìn trên mạng, chỉ được thích trên mạng, không được thích Thiên ngoài đời. Nó hứa với mình sẽ không gặp Thiên. Sẽ coi như chưa từng gặp Thiên ở ngoài. Nó nằm trên ghế ngủ giấc tới sáng.
- Con dậy rồi à ? - Mẹ nó hỏi
- Vâng. Cha đi nữa rồi hã mẹ ?
- Mới qua nên còn nhiều chuyện cần giải quyết. Con kiếm cha có chuyện gì không ?
- Da không ! không thấy nên con hỏi.
Nó vẫn còn nhớ chuyện hôm qua. Nó đi vào phòng. Ngồi viết cả chục trang tâm sự thành một quyển nhật kí. 17 năm nó có hơn 17 quyển với nhiều hoàn cảnh, cảm xúc khác nhau. Nó lướt lướt YouTube . Nó thấy clip của Thiên. Thiên lúc nào cũng chăm điện thoại rồi tự cười. Và giờ nó cũng biết lí do mà Thiên cười là gì rồi.
- Phải trở lại như cũ thôi. Không được quá mức - Nó dặn mình phải như thế.
Ngày thứ ba nó không bước chân ra khỏi nhà. Mẹ nó cũng lo nhưng nó nói nó làm biếng đi nên thôi. Sự yên tỉnh của nó của làm người khác sợ.
- Bị ốm à ? Hay đi đâu rồi ? Sao dạo này mình không thấy ra ngoài ? Hay là ra ngoài mà mình không biết đấy thôi. - Thiên cầm điện thoại mà lẩm bẩm một mình.
- Tại sao mình phải lo chứ ? - Thiên cũng tự hỏi mình.
- Anh hai ! Cho em mượn điện thoại chơi game tí đi. - Nam Nam xin anh
- Nè ! - Vốn thương em nên em mượn gì cũng cho.
- Cảm ơn anh !
- Anh anh ! Đây là ai thế ? - Nam Nam chỉ vào màn hình hình của nó.
- Bạn anh thôi ! - Thiên Tỉ giựt máy lại thoát ra.
- Em không được vào ảnh của anh biết chưa !
- Dạ ! Mà chị ấy quen lắm. Chị kế bên nhà mình đúng không anh ?
- Ùm. Em không được nói với chị ấy là anh có hình chỉ nghe chưa ?
- Haha. Anh thích chị ấy rồi ! Mẹ ơi ! Anh thích chị Giao mẹ ơi !
- Anh không có ! - Tỉ lẹ tay bịt miệng Nam Nam lại.
Nam Nam xí một cái rồi chạy vô phòng. Thiên lại mở mấy tấm hình chụp nó ra ngắm rồi tự cười. Cậu ấy cũng không biết mình đang làm gì. Một lúc sau San San gọi cho Thiên.
- Mình nghe ! – Thiên bắt máy
- Tụi mình đi chơi nhé ! - San San vui vẻ nói
- Ừm cũng được.
- Vậy mình đứng trước khu chung cư đợi cậu nhé. Bye !
- Ùm Bye !
Nó không ra ngoài cũng thấy bực bội trong mình. Nó mặc cái đầm jean với đôi giày thể thao màu đỏ. Bước ra cửa đi lại thang máy. Nó thấy có người đúng kế bên nó.
- Thiên Thiên ! – Nó giật mình
- ( Thiên liếc nhìn nó rồi bước vô thang máy )
Nó cũng bước vào. Nó đứng cách xa Tỉ. Hai đứa đứng trong thang máy không nói tiếng nào với nhau. Thang máy vừa mở cửa. Nó đã thấy San San đứng đợi trước cổng khu chung cư. Hình như nó đang hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Nó lặng lẽ bước nhanh qua cô ấy. Rồi chạy về hướng khác.
- Hàng xóm . . . – San ngoáy nhìn theo cô
- Đi thôi. Kệ cậu ấy đi – Thiên làm lơ nhưng mắt thì cứ dõi theo nó.
Nó chạy nhanh chạy mà không biết lí do mình chạy là gì. Nó đứng lại trước một tiệm kem, hai tay chống gối thở hì hục. Nó lau mồ hôi rồi đi vô quán.
- Mệt quá ! Mắc gì mình phải chạy không biết, thiệt tình – Nó tự hỏi
Nó ngồi thảnh thơi ăn kem. Nó nhìn ra cửa. Có một người con gái đang khoác tay người con trai đẩy cửa bước vào.
- Trời ạ ! – Nó cúi xuống nhăn mặt.
- Bình tĩnh Giao, bình tĩnh Giao, chuyện này là bình thường, mày thấy trên hình hoài mà, khoác tay thôi mà. Không được ! – Tự nhiên nó đứng dậy hét to.
Mọi người xung quanh đều nhìn nó. Trong đó có cả Thiên và San đang đứng gọi kem cũng nhìn nó. Mặt nó đỏ ửng. Nó cười tươi một cái như không có chuyện gì xảy ra rồi cầm ly kem chạy đi.
- Aizzz ! Mày điên hã Giao ! Tao thực sự không biết mày đang làm gì ! – Nó tự trách mình trong suốt khoảng đường đi.
Nó đi vòng vòng rồi cũng vòng về nhà. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo của nó. Hết chuyện la làng trong quán, đi ra đường còn đụng cái đèn đường, lại còn mưa nữa chứ. Về tới nhà mà mình nó ướt như chuột.
- Con đi đâu mà ướt nhem vậy ? – Mẹ nó lấy khăn đưa nó.
- Dạ con bị dính mưa mẹ ạ ! – Nó hắt xì một cái mạnh.
- Sao không kiếm chỗ núp hết mưa rồi hãy về !
- Dạ con quên.
Nó vào phòng. Căn phòng hôm nay ấm áp làm sao. Khắp nơi đều là Thiên Tỉ của mình nó chứ không phải của ai cả. Nó lại lật đật lôi quyển nhật kí ra. Ngày xui xẻo nhất của tôi là tựa đề cho ngày hôm nay của nó.
- Giao à ! Ra đây mẹ nói nghe nè
- Dạ ! Con ra liền. – Nó vội chạy ra
- Có chuyện gì vậy mẹ ?
- Đi du lịch không con ?
- Đi đi ạ . Mà đi đâu mới được mẹ ? – Nghe tới đi chơi là nó quên bén chuyện hồi sáng.
- Đi biển. Con vô soạn đồ đi. Mai nhà mình đi. Cha con sắp xếp công việc bên này xong xuôi hết rồi. Nhà mình đi chơi cho thoải mái rồi về chuẩn bị việc nhập học cho con.
- Dạ dạ con biết rồi. Con soạn đồ ngay ! – Nó vui vẻ vào phòng soạn đồ.
Sáng hôm sau. Nó đang loay hoay với cái vali thì cha nó chạy xe lại.
- Xe nhà mình đâu mà đi xe lớn vậy cha ? – Nó ngạc nhiên hỏi
- Gia đình mình đi với gia đình bác Dịch nữa con
- Dạ ??? – Nó giật mình hỏi ngược lại
Thiên Tỉ bước ra. Chiếc áo sơmi đỏ, đội nón ngược đang hướng về phía nó.
- Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi !!!
/52
|