Chương 11: Sự dịu dàng lãnh khốc.
Tòa lâu đài cổ kính, nam nhân áo đen dễ dàng đi qua được gai nhọn của hoa hồng điều quan trọng là anh đi đến đâu gai nhọn bảo vệ quanh cửa sắt tự động di chuyển tránh ra, dừng trước một cành hồng mọc thẳng vươn cao đưa tay ra nắm lấy cành hoa gai nhọn phủ đầy bạc nhưng đặc biệt ở chỗ gai nhọn không làm anh chảy máu.
Xoay tròn cành hồng một vòng cánh cổng sắt tự động mở ra, anh chậm rãi đi vào trong cửa cũng đóng lại những gai nhọn lại tiếp tục vây quanh.
Cửa chính tòa lâu đài mở ra lặp tức đèn trên trần nhà điêu khắc văn hoa phức tạp tự động sáng lên tựa như những cung điện cổ kính đầy huyền bí tối tăm và đáng sợ.
Nón áo choàng rơi xuống để lộ khuôn mặt tuấn mỹ đầy ma mị song đôi mắt lộ rõ một sự lãnh khốc tàn nhẫn khiến người khác nhìn thấy đều phải khiếp sợ.
Tòa lâu đài lớn như thế nhưng chỉ duy nhất có một mình anh, cô đơn, lạnh lẽo. Không phải, đây là cuộc sống của anh, không tiếng nói, không hơi ấm, chỉ âm u đơn độc.
Đưa tay lên khóe môi của mình vẫn cảm nhận được mùi máu tươi của cô, đôi mắt càng trở nên thâm trầm đáng sợ hơn, anh nhất định sẽ tìm đến cô.
Anh đi lên tầng trên tiến thẳng đến phòng của mình đứng trước cửa không bước vào.
Dường như suy tính gì đó, anh rốt cục cũng mở cửa trong tích tắc bàn tay tóm lấy cổ tay của người núp sau cánh cửa.
-Là em, là em...
Cô gái bị tóm chặt vội vàng lên tiếng giải cứu bản thân, anh buông ra đi một mạch đến ghế dựa ngồi xuống.
-Cô đến đây làm gì?
Nói xong liếc mắt đến bàn tay đang không ngừng chảy máu của cô gái nhưng tâm tình vẫn hờ hững lạnh lùng.
-Sao anh không hỏi tại sao em có thể vượt qua gai nhọn kia?-cô gái không chú ý đến vết thương ở tay còn mỉm cười vui vẻ đi lại gần anh
-Đã mấy trăm lần thử, nếu còn không vào được là tư chất cô quá kém.
-Nếu anh không niêm phong lại làm sao em phải tốn công như vậy, nơi này có ai dám đến, anh có cần phải thận trọng vậy không?
-Đây không phải thận trọng, mà là nghiêm cấm kẻ khác đến. Ngay cả là cô.
Đối với những lời lạnh lùng của anh, cô gái tất nhiên đã quá quen thuộc, không những buồn lòng mà còn cười vui vẻ, lòng của anh, trái tim của anh tựa như tòa lâu đài này, muốn vào phải vượt qua gai nhọn khiến bản thân bị thương đến chết đi cũng không thể nào vào được.
Anh sớm đã không có trái tim...
Vì muốn vào được tòa lâu đài này, cô đã thử rất nhiều cách, cũng đã thử đến mấy trăm lần nhưng mà đều vô ích, cô vốn không có tư chất giống như anh nói, năng lực có hạn không cách nào phá vỡ hàng rào đầy gai độc kia, đối với những người có năng lực ngoại trừ anh ra thì không ai phá vỡ được. Nhưng cô đã đưa mình mặc kệ đau đớn để vượt qua còn phải dùng tay chạm vào vật khắc tinh với bản thân là cây hồng cuối cùng phủ đầy bạc.
Trên người không chỗ nào là đầy thương tích nhưng mà vẫn không đau lòng bằng việc mấy trăm năm nay sự lạnh lùng của anh vẫn không thay đổi.
-Cô trở về ngoan ngoãn với bà ấy, còn nữa nhờ cô nói với bà ấy dùm tôi.
-...
-Tôi đã tìm thấy,
-Anh tìm được Kỷ Dương rồi đúng không?
-Hậu nhân của Tích Khê.
Cái gì? Cô gái chân tay bủn rủn không tin nhìn anh, đôi mắt đen càng thêm lãnh đạm, đôi môi mỏng chỉ khẽ nhếch lên.
Đã nhanh như vậy xuất hiện!?
- - -
Buổi tối, Y Anh cầm ly sữa đi ra ngoài vườn hoa ngồi, Sầm Kỷ Dương đứng trong nhà nhìn ra thấy cô suy tư ngồi một chỗ thì rũ mi mắt. Cô chắc chắn nghĩ đến chuyện lúc sáng.
Anh cũng không phải tùy tiện đoán bừa, cô và anh bị loại người lợi nhất sẽ là kẻ trong đội bầu chọn, đáng nghi nhất vẫn là Vân Du.
Anh không biết Vân Du là cô gái tốt hay xấu, chưa từng tiếp xúc với cô ta cho nên cũng chỉ là lòng nghi ngờ của cá nhân mà thôi.
Nghĩ đoạn anh đi ra ngoài ngồi bên cạnh cô, Y Anh giật mình xoay qua nhìn anh.
-Còn nghĩ về việc lúc sáng sao?
-Ai bảo anh nói với tôi làm gì để bây giờ tôi phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Sầm Kỷ Dương nghe cô nói thì quay người đưa tay đặt lên thành ghế chống đầu nhìn cô: Nói như cô dù tôi biết bí mật gì liên quan đến cô thì cô đều không cần biết!?
-Cái đó không hẳn. Có một số việc nếu tàn nhẫn quá không cần nói tôi biết, tôi sợ bản thân sẽ không chịu được, lòng tôi rất mềm yếu.
Nói xong cô đưa tay đặt lên lồng ngực mình làm dáng vẻ yếu đuối.
-Đôi khi đối mặt để bản thân đau lòng không phải là điều tệ hại, mà tệ hại là bản thân ngay cả đau lòng cũng không thể.
-Là sao?-hàm ý anh quá cao minh, cô không hiểu nổi
-Chính là cảm giác có một đùi gà trước mặt mà cô không thể ăn được.
Cảm giác đó còn tệ hơn nhiều.
-Có đùi gà mà không được ăn thì đúng là hành hạ người mà, vậy thì liên quan gì đến chuyện chúng ta?
-Không phải chúng ta mà là cô, vấn đề bây giờ của cô là đi tiến hóa não của mình đi, đồ trư đầu.
Y Anh mặt mày khó coi nhìn anh sau đó hai tay ra nhéo má anh: Anh dám coi thường tôi, cho anh dám coi tôi là con heo.
Anh lặp tức phản kháng dùng tay túm gọn hai tay cô lại đè xuống sau đó nhíu mày nói: Dám nhéo tôi!?
-Tôi nhịn anh lâu rồi, đừng nghĩ tôi sẽ bị anh ức hiếp nữa, tôi nói anh biết lúc nhỏ tôi bị chó cắn đó, là chó dại. Anh dám ra tay tôi liền cắn anh.
Nhìn thái độ điêu ngoa hung dữ của cô, anh đặc biệt thích thú: Tôi giỏi nhất là cắn người. Môi, cổ, hai chỗ đó đặc biệt thích.
Nghe thấy lời anh hù dọa Y Anh sớm đã xanh méc mặt mày lại nghe anh bổ sung thêm.
-Còn có cái chỗ không đủ to của cô.
Mặt đã sớm không còn máu, trắng bệch nhìn anh liếc mắt xuống phía dưới cơ thể mình. Anh ám chỉ chính là ngực của cô, là ngực đó.
-Đồ biến thái.-Y Anh sợ thét lên rụt về sau né tránh
-Thói hư này bao giờ mới bỏ? Chỉ giỏi chửi người khác mà không thể làm gì người ta.
-Tôi, không nói với anh nữa.
Cô vùng dậy đẩy mạnh anh ra, anh cũng không làm khó giữ cô lại để cô dễ dàng thoát ra bỏ chạy vào nhà.
Sầm Kỷ Dương khóe môi giần giật ngửa đầu nhìn trời đen chỉ lác đác vài ngôi sao, người áo đen suy cho cùng là ai?
. . .
Buổi sáng đến trường nữ sinh đặc biệt chú tâm đến Y Anh, lí do bởi vì đã nghe được việc xảy ra ở phòng hội trường hôm qua.
Y Anh không được tự nhiên đi về lớp mặt có chút cúi thấp. Đi về lớp giống như bị ma đuổi gấp gáp chạy muốn mau chóng giấu bản mặt đi không ngờ lúc chạy lên cầu thang thì đụng phải một người.
-Xin lỗi.
Y Anh nói một tiếng mới ngẩng đầu lên nhìn sau đó người cũng ngẩn ra.
Người này...
Khuôn mặt tuấn mỹ, là hảo mỹ nam. Trên đời này ngoại trừ Sầm Kỷ Dương thì đây chính là người duy nhất có thể so sánh với anh, là đẹp đến động lòng người.
Người này đôi mắt lạnh lùng, đen thẳm giống như Sầm Kỷ Dương nhưng tựa hồ bên trong là một sự bí hiểm khiến người khác tò mò.
-Xin hỏi, tôi đang tìm lớp 12B.
Nụ cười ấy giống như nắng mai nhẹ nhàng vắt qua vai cô, từng chút đi vào lòng người.
Lạnh lùng lại ấm áp!
Chàng trai trước mắt cô hiện tại là người khi cười lên đẹp đẽ và ấm áp ẩn chứa chút xa lạ giữ khoảng cách với mọi thứ, lòng cô bị anh mê hoặc, là không thoát ra được nụ cười ấy.
Nhìn thái độ ngây ra của cô, anh có chút cười thầm. Con người luôn là vậy bị thứ hào nhoáng bên ngoài mê hoặc đến thần trí mơ hồ, thật ra không biết thứ hào nhoáng đẹp đẽ đó chính là vũ khí giết người.
Con người mãi là sinh vật tham lam và ngu ngốc nhất, trắng đen phải trái không cần phân rõ.
-Này...-vẻ mặt anh hơn bao giờ hết không còn sự lãnh đạm đến nhẫn tâm
-Cậu tìm lớp 12B làm gì?-cô giật mình đáp
-Tôi là học sinh mới.
-Oh, tôi là học sinh lớp 12B, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng lớp. Tôi tên Y Anh.
-Tôi là Đình Thâm.
Sau đó anh vươn tay ra, Y Anh ngẩng đầu nhìn anh một giây sau nở nụ cười tay cũng vươn ra bắt tay với anh.
-Y Anh, rất vui được làm bạn với cậu.
Một tia lạnh lùng khẽ xẹt qua chỉ trong tích tắc đã vụt tan mất.
Tòa lâu đài cổ kính, nam nhân áo đen dễ dàng đi qua được gai nhọn của hoa hồng điều quan trọng là anh đi đến đâu gai nhọn bảo vệ quanh cửa sắt tự động di chuyển tránh ra, dừng trước một cành hồng mọc thẳng vươn cao đưa tay ra nắm lấy cành hoa gai nhọn phủ đầy bạc nhưng đặc biệt ở chỗ gai nhọn không làm anh chảy máu.
Xoay tròn cành hồng một vòng cánh cổng sắt tự động mở ra, anh chậm rãi đi vào trong cửa cũng đóng lại những gai nhọn lại tiếp tục vây quanh.
Cửa chính tòa lâu đài mở ra lặp tức đèn trên trần nhà điêu khắc văn hoa phức tạp tự động sáng lên tựa như những cung điện cổ kính đầy huyền bí tối tăm và đáng sợ.
Nón áo choàng rơi xuống để lộ khuôn mặt tuấn mỹ đầy ma mị song đôi mắt lộ rõ một sự lãnh khốc tàn nhẫn khiến người khác nhìn thấy đều phải khiếp sợ.
Tòa lâu đài lớn như thế nhưng chỉ duy nhất có một mình anh, cô đơn, lạnh lẽo. Không phải, đây là cuộc sống của anh, không tiếng nói, không hơi ấm, chỉ âm u đơn độc.
Đưa tay lên khóe môi của mình vẫn cảm nhận được mùi máu tươi của cô, đôi mắt càng trở nên thâm trầm đáng sợ hơn, anh nhất định sẽ tìm đến cô.
Anh đi lên tầng trên tiến thẳng đến phòng của mình đứng trước cửa không bước vào.
Dường như suy tính gì đó, anh rốt cục cũng mở cửa trong tích tắc bàn tay tóm lấy cổ tay của người núp sau cánh cửa.
-Là em, là em...
Cô gái bị tóm chặt vội vàng lên tiếng giải cứu bản thân, anh buông ra đi một mạch đến ghế dựa ngồi xuống.
-Cô đến đây làm gì?
Nói xong liếc mắt đến bàn tay đang không ngừng chảy máu của cô gái nhưng tâm tình vẫn hờ hững lạnh lùng.
-Sao anh không hỏi tại sao em có thể vượt qua gai nhọn kia?-cô gái không chú ý đến vết thương ở tay còn mỉm cười vui vẻ đi lại gần anh
-Đã mấy trăm lần thử, nếu còn không vào được là tư chất cô quá kém.
-Nếu anh không niêm phong lại làm sao em phải tốn công như vậy, nơi này có ai dám đến, anh có cần phải thận trọng vậy không?
-Đây không phải thận trọng, mà là nghiêm cấm kẻ khác đến. Ngay cả là cô.
Đối với những lời lạnh lùng của anh, cô gái tất nhiên đã quá quen thuộc, không những buồn lòng mà còn cười vui vẻ, lòng của anh, trái tim của anh tựa như tòa lâu đài này, muốn vào phải vượt qua gai nhọn khiến bản thân bị thương đến chết đi cũng không thể nào vào được.
Anh sớm đã không có trái tim...
Vì muốn vào được tòa lâu đài này, cô đã thử rất nhiều cách, cũng đã thử đến mấy trăm lần nhưng mà đều vô ích, cô vốn không có tư chất giống như anh nói, năng lực có hạn không cách nào phá vỡ hàng rào đầy gai độc kia, đối với những người có năng lực ngoại trừ anh ra thì không ai phá vỡ được. Nhưng cô đã đưa mình mặc kệ đau đớn để vượt qua còn phải dùng tay chạm vào vật khắc tinh với bản thân là cây hồng cuối cùng phủ đầy bạc.
Trên người không chỗ nào là đầy thương tích nhưng mà vẫn không đau lòng bằng việc mấy trăm năm nay sự lạnh lùng của anh vẫn không thay đổi.
-Cô trở về ngoan ngoãn với bà ấy, còn nữa nhờ cô nói với bà ấy dùm tôi.
-...
-Tôi đã tìm thấy,
-Anh tìm được Kỷ Dương rồi đúng không?
-Hậu nhân của Tích Khê.
Cái gì? Cô gái chân tay bủn rủn không tin nhìn anh, đôi mắt đen càng thêm lãnh đạm, đôi môi mỏng chỉ khẽ nhếch lên.
Đã nhanh như vậy xuất hiện!?
- - -
Buổi tối, Y Anh cầm ly sữa đi ra ngoài vườn hoa ngồi, Sầm Kỷ Dương đứng trong nhà nhìn ra thấy cô suy tư ngồi một chỗ thì rũ mi mắt. Cô chắc chắn nghĩ đến chuyện lúc sáng.
Anh cũng không phải tùy tiện đoán bừa, cô và anh bị loại người lợi nhất sẽ là kẻ trong đội bầu chọn, đáng nghi nhất vẫn là Vân Du.
Anh không biết Vân Du là cô gái tốt hay xấu, chưa từng tiếp xúc với cô ta cho nên cũng chỉ là lòng nghi ngờ của cá nhân mà thôi.
Nghĩ đoạn anh đi ra ngoài ngồi bên cạnh cô, Y Anh giật mình xoay qua nhìn anh.
-Còn nghĩ về việc lúc sáng sao?
-Ai bảo anh nói với tôi làm gì để bây giờ tôi phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Sầm Kỷ Dương nghe cô nói thì quay người đưa tay đặt lên thành ghế chống đầu nhìn cô: Nói như cô dù tôi biết bí mật gì liên quan đến cô thì cô đều không cần biết!?
-Cái đó không hẳn. Có một số việc nếu tàn nhẫn quá không cần nói tôi biết, tôi sợ bản thân sẽ không chịu được, lòng tôi rất mềm yếu.
Nói xong cô đưa tay đặt lên lồng ngực mình làm dáng vẻ yếu đuối.
-Đôi khi đối mặt để bản thân đau lòng không phải là điều tệ hại, mà tệ hại là bản thân ngay cả đau lòng cũng không thể.
-Là sao?-hàm ý anh quá cao minh, cô không hiểu nổi
-Chính là cảm giác có một đùi gà trước mặt mà cô không thể ăn được.
Cảm giác đó còn tệ hơn nhiều.
-Có đùi gà mà không được ăn thì đúng là hành hạ người mà, vậy thì liên quan gì đến chuyện chúng ta?
-Không phải chúng ta mà là cô, vấn đề bây giờ của cô là đi tiến hóa não của mình đi, đồ trư đầu.
Y Anh mặt mày khó coi nhìn anh sau đó hai tay ra nhéo má anh: Anh dám coi thường tôi, cho anh dám coi tôi là con heo.
Anh lặp tức phản kháng dùng tay túm gọn hai tay cô lại đè xuống sau đó nhíu mày nói: Dám nhéo tôi!?
-Tôi nhịn anh lâu rồi, đừng nghĩ tôi sẽ bị anh ức hiếp nữa, tôi nói anh biết lúc nhỏ tôi bị chó cắn đó, là chó dại. Anh dám ra tay tôi liền cắn anh.
Nhìn thái độ điêu ngoa hung dữ của cô, anh đặc biệt thích thú: Tôi giỏi nhất là cắn người. Môi, cổ, hai chỗ đó đặc biệt thích.
Nghe thấy lời anh hù dọa Y Anh sớm đã xanh méc mặt mày lại nghe anh bổ sung thêm.
-Còn có cái chỗ không đủ to của cô.
Mặt đã sớm không còn máu, trắng bệch nhìn anh liếc mắt xuống phía dưới cơ thể mình. Anh ám chỉ chính là ngực của cô, là ngực đó.
-Đồ biến thái.-Y Anh sợ thét lên rụt về sau né tránh
-Thói hư này bao giờ mới bỏ? Chỉ giỏi chửi người khác mà không thể làm gì người ta.
-Tôi, không nói với anh nữa.
Cô vùng dậy đẩy mạnh anh ra, anh cũng không làm khó giữ cô lại để cô dễ dàng thoát ra bỏ chạy vào nhà.
Sầm Kỷ Dương khóe môi giần giật ngửa đầu nhìn trời đen chỉ lác đác vài ngôi sao, người áo đen suy cho cùng là ai?
. . .
Buổi sáng đến trường nữ sinh đặc biệt chú tâm đến Y Anh, lí do bởi vì đã nghe được việc xảy ra ở phòng hội trường hôm qua.
Y Anh không được tự nhiên đi về lớp mặt có chút cúi thấp. Đi về lớp giống như bị ma đuổi gấp gáp chạy muốn mau chóng giấu bản mặt đi không ngờ lúc chạy lên cầu thang thì đụng phải một người.
-Xin lỗi.
Y Anh nói một tiếng mới ngẩng đầu lên nhìn sau đó người cũng ngẩn ra.
Người này...
Khuôn mặt tuấn mỹ, là hảo mỹ nam. Trên đời này ngoại trừ Sầm Kỷ Dương thì đây chính là người duy nhất có thể so sánh với anh, là đẹp đến động lòng người.
Người này đôi mắt lạnh lùng, đen thẳm giống như Sầm Kỷ Dương nhưng tựa hồ bên trong là một sự bí hiểm khiến người khác tò mò.
-Xin hỏi, tôi đang tìm lớp 12B.
Nụ cười ấy giống như nắng mai nhẹ nhàng vắt qua vai cô, từng chút đi vào lòng người.
Lạnh lùng lại ấm áp!
Chàng trai trước mắt cô hiện tại là người khi cười lên đẹp đẽ và ấm áp ẩn chứa chút xa lạ giữ khoảng cách với mọi thứ, lòng cô bị anh mê hoặc, là không thoát ra được nụ cười ấy.
Nhìn thái độ ngây ra của cô, anh có chút cười thầm. Con người luôn là vậy bị thứ hào nhoáng bên ngoài mê hoặc đến thần trí mơ hồ, thật ra không biết thứ hào nhoáng đẹp đẽ đó chính là vũ khí giết người.
Con người mãi là sinh vật tham lam và ngu ngốc nhất, trắng đen phải trái không cần phân rõ.
-Này...-vẻ mặt anh hơn bao giờ hết không còn sự lãnh đạm đến nhẫn tâm
-Cậu tìm lớp 12B làm gì?-cô giật mình đáp
-Tôi là học sinh mới.
-Oh, tôi là học sinh lớp 12B, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng lớp. Tôi tên Y Anh.
-Tôi là Đình Thâm.
Sau đó anh vươn tay ra, Y Anh ngẩng đầu nhìn anh một giây sau nở nụ cười tay cũng vươn ra bắt tay với anh.
-Y Anh, rất vui được làm bạn với cậu.
Một tia lạnh lùng khẽ xẹt qua chỉ trong tích tắc đã vụt tan mất.
/69
|