Dịch: Tinna My
Biên: Kidlove
Đúng như Mạc Cửu Khanh đoán, lão Liễu đi đến tiệm cầm đồ Hạo Nhiên, lão bản kia cũng làm theo lời của Mạc Cửu Khanh, cuối cùng mạnh bạo chiếm được một khoản, cũng rất tự giác chia cho Mạc Cửu Khanh 4:6.
Dù sao hắn cũng không tổn thất thứ gì mà lại kiếm một khoản, điều này ngược lại khiến hắn rất hài lòng.
Hồi Oanh sau khi trở lại thì đem bạc giao cho Mạc Cửu Khanh, Cửu Khanh cũng không có nhận, ngược lại còn cho Hồi Oanh và Tử Tô giữ lại một ít để dùng.
Tiểu thư, chúng ta không cần! Người đem bạc cho chúng ta, vậy Người dùng gì? Tử Tô hiểu rõ ý Mạc Cửu Khanh, nói gì cũng không thu những bạc kia.
Hồi Oanh cũng như thế, cùng Tử Tô một dạng đều rất kiên quyết.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, không khỏi chau lông mày, nói: Các em cầm đi, một lát nữa sẽ có người đem tiền tới cho ta, ta sẽ không thiếu tiền dùng.
Tử Tô và Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh nói như vậy, mặc dù không tin nhưng biết đợi lát nữa sẽ có người đến nên đem bạc thu lại và khóa chặt vào một hộc tủ.
Tiểu thư, những bạc này chúng ta cũng không muốn, chúng ta không thiếu cái gì, cũng không mua cái gì nên để ở trong ngăn kéo, nếu sau này tiểu thư cần có thể lấy ra dùng. Tử Tô đưa chìa khóa của hộc tủ cho Mạc Cửu Khanh, nói.
Mạc Cửu Khanh đưa mắt nhìn chìa khóa trong tay nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Tất cả chìa khóa trong thiên hạ này không có cái nào có thể làm khó ta, cho nên đối với ta mà nói, cái chìa khóa này đối có cũng được mà khong có cũng chẳng sao. Cái chìa khóa này em giữ đi.”
Dứt lời, nhét chìa khóa trở về tay Tử Tô.
Tử Tô vừa định nói gì đó, lại nhìn đôi mắt hoa đào như có như không đang cười nhìn mình của Mạc Cửu Khanh, rõ ràng trong đôi mắt ấy không cho phép nàng nghi ngườ cũng khiến nàng không thể nào phản kháng.
Bây giờ tiểu thư rất có khí thế, cho dù nhìn người cười, cũng làm cho người ta cảm thấy khí thế kia rất đáng sợ.
Kia. . . Vậy cũng tốt, cái chìa khóa em thay tiểu thư giữ lại, nếu tiểu thư cần đến, cứ tới tìm em lấy. Tử Tô không dám từ chối, lắp bắp nói.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, vuốt vuốt tóc Tử Tô cười nói: Đúng vậy, như thế mới ngoan. Tiểu thư nhà em tính khí gì cũng tốt, chính là không thích như mấy lão nhân gia đẩy tới đẩy lui, điểm này rất không thích, cho nên các em phải nhớ kỹ, biết không?
Tử Tô và Hồi Oanh nhìn bộ dáng Mạc Cửu Khanh như vậy, cuống quít gật đầu, không dám nói thêm nửa lời.
Được rồi, đã chuẩn bị xong, một chút sẽ đến thật nhiều đồ tốt, lên tinh thần đến đây đi. Mạc Cửu Khanh cũng biết bộ dáng khi nãy của mình hù được Tử Tô và Hồi Oanh, nhưng kiếp trước nàng có rất nhiều thói quen, không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi được.
Hơn nữa nàng cũng không có ý định đổi, nếu nàng bây giờ là người ngu sống lại - Mạc Cửu Khanh, như vậy nàng có thể ngụy trang, đối với nàng mà nói việc ngụy trang là việc đơn giản nhất.
Kiếp trước nàng chìm nổi từ nhỏ, phải lăn lộn đánh đấm giữa một mặt trái mặt phải của xã hội, việc ngụy trang có ích không nhỏ đối với nàng, nàng cũng hiểu rất rõ tính cách con người.
Dĩ nhiên, tuyệt kỹ độc môn của nàng cũng không dừng lại ở đây. Mặc dù kém hơn so với xú nữ nhân Bạch Ngạo Tuyết thì tóm lại nàng cũng không yếu chút nào.
Dù sao đã từng một thời ở cùng một tổ chức, nhưng nàng và xú nữ nhân đều cùng lúc nổi danh như nhau.
Song nàng vẫn thường nói trắng ra Ngạo Tuyết đoản mệnh, thật không nghĩ rằng người đoản mệnh lại chính là mình, lúc nàng mới cầm được khối ngọc bội đó ít ngày đã bị nổ chết rồi, thật đúng là gặp báo ứng mà.
Không hiểu sau khi Bạch Ngạo Tuyết biết chuyện của nàng thì có lạnh lùng cười một tiếng mắng nàng nửa tiếng đáng đời không nhỉ?
Mạc Cửu Khanh vẫn đắm chìm ở giữa suy nghĩ của mình, nhưng trong mắt Tử Tô và Hồi Oanh thì lại cảm thấy nàng giống như đã trở về bộ dạng ngu dốt ngày trước.
Đã từng là Mạc Cửu Khanh ngu dại, chuyện nàng làm nhiều nhất là tựa vào bên cạnh cửa sổ, nhìn chim bay xẹt qua, nhìn mây cuốn mây tan lại trôi qua một ngày.
Bộ dáng kia giống như rất tịch mịch.
Tiểu thư? Tử Tô lặng lẽ đi tới bên cạnh Mạc Cửu Khanh, vỗ vỗ bả vai nàng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe tiếng bước chân Tử Tô đến gần, vốn buông lỏng thần kinh trong nháy mắt lại căng thẳng, nàng xoay người lại chính xác nắm cổ Tử Tô.
Tử Tô bị ánh mắt của Mạc Cửu Khanh làm cho hết hồn.
Ánh mắt rất lạnh, ngập tràn hung ác cùng hơi thở chết chóc.
Cứ nghĩ đến đây, Tử Tô cũng cảm thấy kinh hãi, tiểu thư sao có thể có ánh mắt như vậy, đây không phải là tiểu thư.
Sao vậy? Trong nháy mắt, Mạc Cửu Khanh thu lại vẻ mặt ban nãy, lạnh nhạt nhìn Tử Tô nói.
Tử Tô nhìn Mạc Cửu Khanh đã phục hồi bộ dạng cười như không cười giống như bất cần đời, đâu còn bộ dạng hung ác chết chóc nữa.
Có lẽ là chính mình nhìn lầm thôi.
Trong lòng an ủi chính mình, Tử Tô nhẹ giọng nói: Em xem tiểu thư vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cho là có cái gì hấp dẫn tiểu thư nên tới đây nhìn một chút.
Không có gì, chẳng qua là cảm thấy bầu trời hôm nay rất xanh. Nhìn rất thoải mái. Mạc Cửu Khanh cười nhạt nói.
Nàng dứt lời thì đặt hai tay đặt ở trên cửa sổ, đầu cũng thuận thế gối lên cánh tay, bộ dáng miễn cưỡng giống như con mèo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, nhìn qua ôn thuận vô cùng, nhưng tùy thời đưa ra móng tay nhọn.
Tiểu thư, lần trước đại phu kê đơn thuốc, bây giờ nhân lúc còn nóng hãy uống đi. Hồi Oanh bưng tới một chén thuốc đen nhánh, nhìn mặt mày ủ rủ của Mạc Cửu Khanh nói.
Mạc Cửu Khanh nhìn thấy Hồi Oanh bưng thuốc tới, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Nàng thật sự ghét nhất loại thuốc bắc này.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng từng sống giữa mưa bom bão đạn, sống hay chết cũng vô số lần, nhưng nàng lại không hề sợ hãi, nhưng chỉ đối với loại thuốc bắc này lại luôn có sự kháng cự ở sâu trong lòng.
Một thời đã từng ở rừng rậm của Việt Nam, nàng còn trực tiếp đem hơ nóng con dao rồi trực tiếp lấy đạn ra khỏi cánh tay, khi đó cũng không hề có thuốc gây tê tốt nhưng nàng vẫn nhịn được đau đớn.
Nhưng đối với thuốc bắc, nàng thật là không nhịn được.
Mứt hoa quả đâu? Mạc Cửu Khanh nhìn Hồi Oanh trong tay không có mứt hoa quả, không khỏi lên tiếng hỏi.
Đại phu nói, loại thuốc bắc này uống xong không thể ăn thứ quá ngọt, tiểu thư người nhịn một chút, uống thuốc bắc thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều, thân thể người bây giờ rất yếu, không chú ý một chút sẽ ngã bệnh. Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh bộ dáng khổ não nên vội lên tiếng an ủi.
Bây giờ nàng cũng đã hiểu, tiểu thư nhà các nàng bất luận làm chuyện gì đều không quan tâm hơn thua bộ dáng dày dạn kinh nghiệm, chỉ khi đối mặt với thuốc bắc mới trở về đúng số tuổi. À tiểu thư nhà các nàng dù làm việc gì cũng sẽ sẽ là bộ dạng dày dạn kinh nghiệm nhưng chỉ khi đối mặt với thuốc bắc thì mới trở về đúng số tuổi
Bây giờ nhìn lại, thuốc bắc thật đúng là đồ tốt!
Mạc Cửu Khanh dĩ nhiên là không biết trong lòng Hồi Oanh đang nghĩ gì, nhưng vì cần sớm điều dưỡng thân thể tốt để sớm dùng tới sở học tự vệ của kiếp trước nên đành phải nhắm mắt uống thuốc bắc vào.
À bởi vì thân thể này từ nhỏ không đầy đủ dinh dưỡng lại còn bị đánh nhiều nên rất yếu ớt, bây giờ chỉ cần gặp trời mưa thì xương đùi sẽ bị đau, tuổi nhỏ như vậy còn bị phong thấp, Mạc Cửu Khanh cũng cảm thán cho thân thể yếu ớt này.
Ta uống xong rồi, nhanh đi chuẩn bị mứt hoa quả cho ta. Mạc Cửu Khanh ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch chén thuốc bắc, đem chén giao cho Hồi Oanh cũng không quên vội vàng thúc giục.
Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh uống sạch thuốc bắc, cũng rất hài lòng cười cười, rồi đi chuẩn bị mứt hoa quả cho Mạc Cửu Khanh.
Tiểu thư, người vẫn giống hệt khi còn bé, mỗi khi phu nhân cho người uống thuốc bắc đều phải dỗ trái dỗ phải, cuối cùng còn phải lấy cho người một khối mức hoa quả lớn thì người mới chịu uống thuốc bắc. Bây giờ cũng như vậy. Tử Tô không khỏi cười khi nhìn vẻ mặt nhăn lại của Mạc Cửu Khanh vì bị uống thuốc bắc.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của Tử Tô thì trí nhớ trong đầu cũng thoáng hiện hình ảnh khi còn bé của thân thể cũ.
Trong trí nhớ của thân thể cũ hiện lên nữ tử vĩnh viễn đều dịu dàng đang ở bên tai dạy bảo, lời nói mềm nhẹ nhưng không hề bị ngán, dù có nhớ lại vẫn không thể quên thời gian…
Song… đây đều không phải là của nàng, xêm rồi sẽ quên thôi.
Tiểu thư, Liễu quản gia tới. Hồi Oanh lấy mứt hoa quả trở về, thấy Liễu quản gia đi tới nên cũng thuận tiện thông báo một tiếng.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy bảo lão Liễu tới, chỉ nhìn Tử Tô nói nhẹ: Một lát các em chỉ cần để ý dọn đồ, những thứ khác đều không cần nói.
Tử Tô mặc dù không hiểu ý tứ của Mạc Cửu Khanh nhưng vẫn gật đầu tính toán làm theo.
Nhị tiểu thư, vòng tay của ngài lão nô đã thu hồi lại rồi. Liễu quản gia vào nhà, trong tay còn càm một hộp gấm giao cho Tử Tô.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói vừa từ trong tay Tử Tô nhận lấy hộp gấm nói: Thật sự là vòng tay của ta! Hi vọng Liễu quản gia thay ta tới chỗ phụ thân lần nữa,cảm ơn, đây là vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta , nếu ngay cả vòng tay này cũng bị mất, ta không còn mặt mũi nào gặp mặt với mẫu thân.
Liễu quản gia thở dài một hơi khi nhìn vẻ mặt xấu hổ lại khổ sở của Mạc Cửu Khanh.
Nhị tiểu thư người yên tâm đi, ta sẽ thay người nhắn nhủ với Tướng Quân, mấy thứ bên ngoài là Tướng Quân phân phó ta đặt mua cho Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư nếu thích thì giữ lại, nếu không thích thì sai nha đầu tới nói cho ta biết, ta lại đi đặt mua lần nữa cho Nhị tiểu thư. Lão Liễu một bên an ủi Mạc Cửu Khanh, một bên nói rõ lai lịch của mấy rương đồ phía bên ngoài.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói, có chút kinh ngạc lại có chút cảm động nói: Phụ thân có lòng như vậy, Cửu Khanh thật rất cảm động. Cũng khó vì Liễu quản gia phí tâm.
Nhị tiểu thư nói gì vậy chứ, căn bản không phí tâm, chỉ cần Nhị tiểu thư vui vẻ là được rồi. Lão Liễu vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói, cũng vội vàng nói.
Tướng Quân còn dặn dò ta nói cho Nhị tiểu thư, buổi tối ngày mai, mời Nhị tiểu thư cùng Tướng Quân đi vào hoàng cung dự tiệc. Lão Liễu thấy Mạc Cửu Khanh không nói gì, chỉ cảm thấy nàng cảm động, lần nữa lên tiếng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói, trên mặt có chút giật mình, nhưng trong lòng đối với chuyến đi Hoàng Cung có kế hoạch khác. Đây là lão thiên cũng đang giúp nàng.
Ta nhất định sẽ không để cho phụ thân mất thể diện! Kính xin Liễu quản gia chuyển lời phụ thân, ngày mai ta sẽ tới đúng giờ. Mạc Cửu Khanh hai tay nắm chặt, nhìn Liễu quản gia nói.
Liễu quản gia cũng biết mình không còn chuyện gì ở đây, lên tiếng nói: Nhị tiểu thư yên tâm đi, Nhị tiểu thư nói lão nô sẽ thay Nhị tiểu thư chuyển đạt, Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, Tướng Quân nói trong cung lễ tiết phong phú, cũng rất hao phí tinh thần, Nhị tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi chuẩn bị tốt tinh thần.
Mạc Cửu Khanh gật đầu một cái, lại để cho Hồi Oanh tiễn Liễu quản gia, trong ánh mắt hoa đào sáng lên nhìn rương chứa đồ ở bên tường ngoài cửa.
Lần này cung yến, nàng sẽ làm tất cả mọi người hiểu rõ, rốt cuộc Mạc Cửu Khanh đến là ai!
Biên: Kidlove
Đúng như Mạc Cửu Khanh đoán, lão Liễu đi đến tiệm cầm đồ Hạo Nhiên, lão bản kia cũng làm theo lời của Mạc Cửu Khanh, cuối cùng mạnh bạo chiếm được một khoản, cũng rất tự giác chia cho Mạc Cửu Khanh 4:6.
Dù sao hắn cũng không tổn thất thứ gì mà lại kiếm một khoản, điều này ngược lại khiến hắn rất hài lòng.
Hồi Oanh sau khi trở lại thì đem bạc giao cho Mạc Cửu Khanh, Cửu Khanh cũng không có nhận, ngược lại còn cho Hồi Oanh và Tử Tô giữ lại một ít để dùng.
Tiểu thư, chúng ta không cần! Người đem bạc cho chúng ta, vậy Người dùng gì? Tử Tô hiểu rõ ý Mạc Cửu Khanh, nói gì cũng không thu những bạc kia.
Hồi Oanh cũng như thế, cùng Tử Tô một dạng đều rất kiên quyết.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, không khỏi chau lông mày, nói: Các em cầm đi, một lát nữa sẽ có người đem tiền tới cho ta, ta sẽ không thiếu tiền dùng.
Tử Tô và Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh nói như vậy, mặc dù không tin nhưng biết đợi lát nữa sẽ có người đến nên đem bạc thu lại và khóa chặt vào một hộc tủ.
Tiểu thư, những bạc này chúng ta cũng không muốn, chúng ta không thiếu cái gì, cũng không mua cái gì nên để ở trong ngăn kéo, nếu sau này tiểu thư cần có thể lấy ra dùng. Tử Tô đưa chìa khóa của hộc tủ cho Mạc Cửu Khanh, nói.
Mạc Cửu Khanh đưa mắt nhìn chìa khóa trong tay nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Tất cả chìa khóa trong thiên hạ này không có cái nào có thể làm khó ta, cho nên đối với ta mà nói, cái chìa khóa này đối có cũng được mà khong có cũng chẳng sao. Cái chìa khóa này em giữ đi.”
Dứt lời, nhét chìa khóa trở về tay Tử Tô.
Tử Tô vừa định nói gì đó, lại nhìn đôi mắt hoa đào như có như không đang cười nhìn mình của Mạc Cửu Khanh, rõ ràng trong đôi mắt ấy không cho phép nàng nghi ngườ cũng khiến nàng không thể nào phản kháng.
Bây giờ tiểu thư rất có khí thế, cho dù nhìn người cười, cũng làm cho người ta cảm thấy khí thế kia rất đáng sợ.
Kia. . . Vậy cũng tốt, cái chìa khóa em thay tiểu thư giữ lại, nếu tiểu thư cần đến, cứ tới tìm em lấy. Tử Tô không dám từ chối, lắp bắp nói.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, vuốt vuốt tóc Tử Tô cười nói: Đúng vậy, như thế mới ngoan. Tiểu thư nhà em tính khí gì cũng tốt, chính là không thích như mấy lão nhân gia đẩy tới đẩy lui, điểm này rất không thích, cho nên các em phải nhớ kỹ, biết không?
Tử Tô và Hồi Oanh nhìn bộ dáng Mạc Cửu Khanh như vậy, cuống quít gật đầu, không dám nói thêm nửa lời.
Được rồi, đã chuẩn bị xong, một chút sẽ đến thật nhiều đồ tốt, lên tinh thần đến đây đi. Mạc Cửu Khanh cũng biết bộ dáng khi nãy của mình hù được Tử Tô và Hồi Oanh, nhưng kiếp trước nàng có rất nhiều thói quen, không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi được.
Hơn nữa nàng cũng không có ý định đổi, nếu nàng bây giờ là người ngu sống lại - Mạc Cửu Khanh, như vậy nàng có thể ngụy trang, đối với nàng mà nói việc ngụy trang là việc đơn giản nhất.
Kiếp trước nàng chìm nổi từ nhỏ, phải lăn lộn đánh đấm giữa một mặt trái mặt phải của xã hội, việc ngụy trang có ích không nhỏ đối với nàng, nàng cũng hiểu rất rõ tính cách con người.
Dĩ nhiên, tuyệt kỹ độc môn của nàng cũng không dừng lại ở đây. Mặc dù kém hơn so với xú nữ nhân Bạch Ngạo Tuyết thì tóm lại nàng cũng không yếu chút nào.
Dù sao đã từng một thời ở cùng một tổ chức, nhưng nàng và xú nữ nhân đều cùng lúc nổi danh như nhau.
Song nàng vẫn thường nói trắng ra Ngạo Tuyết đoản mệnh, thật không nghĩ rằng người đoản mệnh lại chính là mình, lúc nàng mới cầm được khối ngọc bội đó ít ngày đã bị nổ chết rồi, thật đúng là gặp báo ứng mà.
Không hiểu sau khi Bạch Ngạo Tuyết biết chuyện của nàng thì có lạnh lùng cười một tiếng mắng nàng nửa tiếng đáng đời không nhỉ?
Mạc Cửu Khanh vẫn đắm chìm ở giữa suy nghĩ của mình, nhưng trong mắt Tử Tô và Hồi Oanh thì lại cảm thấy nàng giống như đã trở về bộ dạng ngu dốt ngày trước.
Đã từng là Mạc Cửu Khanh ngu dại, chuyện nàng làm nhiều nhất là tựa vào bên cạnh cửa sổ, nhìn chim bay xẹt qua, nhìn mây cuốn mây tan lại trôi qua một ngày.
Bộ dáng kia giống như rất tịch mịch.
Tiểu thư? Tử Tô lặng lẽ đi tới bên cạnh Mạc Cửu Khanh, vỗ vỗ bả vai nàng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe tiếng bước chân Tử Tô đến gần, vốn buông lỏng thần kinh trong nháy mắt lại căng thẳng, nàng xoay người lại chính xác nắm cổ Tử Tô.
Tử Tô bị ánh mắt của Mạc Cửu Khanh làm cho hết hồn.
Ánh mắt rất lạnh, ngập tràn hung ác cùng hơi thở chết chóc.
Cứ nghĩ đến đây, Tử Tô cũng cảm thấy kinh hãi, tiểu thư sao có thể có ánh mắt như vậy, đây không phải là tiểu thư.
Sao vậy? Trong nháy mắt, Mạc Cửu Khanh thu lại vẻ mặt ban nãy, lạnh nhạt nhìn Tử Tô nói.
Tử Tô nhìn Mạc Cửu Khanh đã phục hồi bộ dạng cười như không cười giống như bất cần đời, đâu còn bộ dạng hung ác chết chóc nữa.
Có lẽ là chính mình nhìn lầm thôi.
Trong lòng an ủi chính mình, Tử Tô nhẹ giọng nói: Em xem tiểu thư vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cho là có cái gì hấp dẫn tiểu thư nên tới đây nhìn một chút.
Không có gì, chẳng qua là cảm thấy bầu trời hôm nay rất xanh. Nhìn rất thoải mái. Mạc Cửu Khanh cười nhạt nói.
Nàng dứt lời thì đặt hai tay đặt ở trên cửa sổ, đầu cũng thuận thế gối lên cánh tay, bộ dáng miễn cưỡng giống như con mèo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, nhìn qua ôn thuận vô cùng, nhưng tùy thời đưa ra móng tay nhọn.
Tiểu thư, lần trước đại phu kê đơn thuốc, bây giờ nhân lúc còn nóng hãy uống đi. Hồi Oanh bưng tới một chén thuốc đen nhánh, nhìn mặt mày ủ rủ của Mạc Cửu Khanh nói.
Mạc Cửu Khanh nhìn thấy Hồi Oanh bưng thuốc tới, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Nàng thật sự ghét nhất loại thuốc bắc này.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng từng sống giữa mưa bom bão đạn, sống hay chết cũng vô số lần, nhưng nàng lại không hề sợ hãi, nhưng chỉ đối với loại thuốc bắc này lại luôn có sự kháng cự ở sâu trong lòng.
Một thời đã từng ở rừng rậm của Việt Nam, nàng còn trực tiếp đem hơ nóng con dao rồi trực tiếp lấy đạn ra khỏi cánh tay, khi đó cũng không hề có thuốc gây tê tốt nhưng nàng vẫn nhịn được đau đớn.
Nhưng đối với thuốc bắc, nàng thật là không nhịn được.
Mứt hoa quả đâu? Mạc Cửu Khanh nhìn Hồi Oanh trong tay không có mứt hoa quả, không khỏi lên tiếng hỏi.
Đại phu nói, loại thuốc bắc này uống xong không thể ăn thứ quá ngọt, tiểu thư người nhịn một chút, uống thuốc bắc thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều, thân thể người bây giờ rất yếu, không chú ý một chút sẽ ngã bệnh. Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh bộ dáng khổ não nên vội lên tiếng an ủi.
Bây giờ nàng cũng đã hiểu, tiểu thư nhà các nàng bất luận làm chuyện gì đều không quan tâm hơn thua bộ dáng dày dạn kinh nghiệm, chỉ khi đối mặt với thuốc bắc mới trở về đúng số tuổi. À tiểu thư nhà các nàng dù làm việc gì cũng sẽ sẽ là bộ dạng dày dạn kinh nghiệm nhưng chỉ khi đối mặt với thuốc bắc thì mới trở về đúng số tuổi
Bây giờ nhìn lại, thuốc bắc thật đúng là đồ tốt!
Mạc Cửu Khanh dĩ nhiên là không biết trong lòng Hồi Oanh đang nghĩ gì, nhưng vì cần sớm điều dưỡng thân thể tốt để sớm dùng tới sở học tự vệ của kiếp trước nên đành phải nhắm mắt uống thuốc bắc vào.
À bởi vì thân thể này từ nhỏ không đầy đủ dinh dưỡng lại còn bị đánh nhiều nên rất yếu ớt, bây giờ chỉ cần gặp trời mưa thì xương đùi sẽ bị đau, tuổi nhỏ như vậy còn bị phong thấp, Mạc Cửu Khanh cũng cảm thán cho thân thể yếu ớt này.
Ta uống xong rồi, nhanh đi chuẩn bị mứt hoa quả cho ta. Mạc Cửu Khanh ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch chén thuốc bắc, đem chén giao cho Hồi Oanh cũng không quên vội vàng thúc giục.
Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh uống sạch thuốc bắc, cũng rất hài lòng cười cười, rồi đi chuẩn bị mứt hoa quả cho Mạc Cửu Khanh.
Tiểu thư, người vẫn giống hệt khi còn bé, mỗi khi phu nhân cho người uống thuốc bắc đều phải dỗ trái dỗ phải, cuối cùng còn phải lấy cho người một khối mức hoa quả lớn thì người mới chịu uống thuốc bắc. Bây giờ cũng như vậy. Tử Tô không khỏi cười khi nhìn vẻ mặt nhăn lại của Mạc Cửu Khanh vì bị uống thuốc bắc.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của Tử Tô thì trí nhớ trong đầu cũng thoáng hiện hình ảnh khi còn bé của thân thể cũ.
Trong trí nhớ của thân thể cũ hiện lên nữ tử vĩnh viễn đều dịu dàng đang ở bên tai dạy bảo, lời nói mềm nhẹ nhưng không hề bị ngán, dù có nhớ lại vẫn không thể quên thời gian…
Song… đây đều không phải là của nàng, xêm rồi sẽ quên thôi.
Tiểu thư, Liễu quản gia tới. Hồi Oanh lấy mứt hoa quả trở về, thấy Liễu quản gia đi tới nên cũng thuận tiện thông báo một tiếng.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy bảo lão Liễu tới, chỉ nhìn Tử Tô nói nhẹ: Một lát các em chỉ cần để ý dọn đồ, những thứ khác đều không cần nói.
Tử Tô mặc dù không hiểu ý tứ của Mạc Cửu Khanh nhưng vẫn gật đầu tính toán làm theo.
Nhị tiểu thư, vòng tay của ngài lão nô đã thu hồi lại rồi. Liễu quản gia vào nhà, trong tay còn càm một hộp gấm giao cho Tử Tô.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói vừa từ trong tay Tử Tô nhận lấy hộp gấm nói: Thật sự là vòng tay của ta! Hi vọng Liễu quản gia thay ta tới chỗ phụ thân lần nữa,cảm ơn, đây là vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta , nếu ngay cả vòng tay này cũng bị mất, ta không còn mặt mũi nào gặp mặt với mẫu thân.
Liễu quản gia thở dài một hơi khi nhìn vẻ mặt xấu hổ lại khổ sở của Mạc Cửu Khanh.
Nhị tiểu thư người yên tâm đi, ta sẽ thay người nhắn nhủ với Tướng Quân, mấy thứ bên ngoài là Tướng Quân phân phó ta đặt mua cho Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư nếu thích thì giữ lại, nếu không thích thì sai nha đầu tới nói cho ta biết, ta lại đi đặt mua lần nữa cho Nhị tiểu thư. Lão Liễu một bên an ủi Mạc Cửu Khanh, một bên nói rõ lai lịch của mấy rương đồ phía bên ngoài.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói, có chút kinh ngạc lại có chút cảm động nói: Phụ thân có lòng như vậy, Cửu Khanh thật rất cảm động. Cũng khó vì Liễu quản gia phí tâm.
Nhị tiểu thư nói gì vậy chứ, căn bản không phí tâm, chỉ cần Nhị tiểu thư vui vẻ là được rồi. Lão Liễu vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói, cũng vội vàng nói.
Tướng Quân còn dặn dò ta nói cho Nhị tiểu thư, buổi tối ngày mai, mời Nhị tiểu thư cùng Tướng Quân đi vào hoàng cung dự tiệc. Lão Liễu thấy Mạc Cửu Khanh không nói gì, chỉ cảm thấy nàng cảm động, lần nữa lên tiếng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão Liễu nói, trên mặt có chút giật mình, nhưng trong lòng đối với chuyến đi Hoàng Cung có kế hoạch khác. Đây là lão thiên cũng đang giúp nàng.
Ta nhất định sẽ không để cho phụ thân mất thể diện! Kính xin Liễu quản gia chuyển lời phụ thân, ngày mai ta sẽ tới đúng giờ. Mạc Cửu Khanh hai tay nắm chặt, nhìn Liễu quản gia nói.
Liễu quản gia cũng biết mình không còn chuyện gì ở đây, lên tiếng nói: Nhị tiểu thư yên tâm đi, Nhị tiểu thư nói lão nô sẽ thay Nhị tiểu thư chuyển đạt, Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, Tướng Quân nói trong cung lễ tiết phong phú, cũng rất hao phí tinh thần, Nhị tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi chuẩn bị tốt tinh thần.
Mạc Cửu Khanh gật đầu một cái, lại để cho Hồi Oanh tiễn Liễu quản gia, trong ánh mắt hoa đào sáng lên nhìn rương chứa đồ ở bên tường ngoài cửa.
Lần này cung yến, nàng sẽ làm tất cả mọi người hiểu rõ, rốt cuộc Mạc Cửu Khanh đến là ai!
/40
|