Vừa đến sảnh chính bên trong liền truyền ra tiếng cười vui vẻ của gia gia cùng tiếng nói chuyện trầm thấp của thất hoàng tử Nam Cung Mộ Ân.Tô Tiểu Điềm liền nhanh chóng nâng làn váy nhẹ nhàng bước qua thềm cửa chạy vào.
-Mộ Ân ca ca~ quà của muội đâu rồi?
Hắn nhăn mi, hắn đau lòng nga, nàng hỏi quà mà nàng không hỏi thăm hắn, cho nên cái món quà đó trong lòng nàng còn hơn hẳn hắn, làm hắn thật đau lòng T_T.
-Tiểu Điềm, mới gặp ca tại sao lại không chào hỏi? Mà muội nói quà gì? Kẹo hồ lô ngào đường phải không? Ta có đem hai xâu đây!
Nghe vậy nàng ngẩn mạnh đầu
-Mộ Ân ca ca huynh quên thỏ con của muội rồi? Huynh mà quên là muội giận huynh, muội không ăn với huynh đâu.
-Thỏ con? Thỏ con nào? Muội đâu có kêu ta mang thỏ con cho muội đâu? Hôm nay tiện đường đến đây nên mua hai xâu kẹo cho muội, muội không ăn thì thôi, ta không có quà cho muội đâu.
Nàng tức giận, quay đầu nhỏ giọng nói thầm. Mộ Ân ca ca là kẻ thất hứa, Mộ Ân ca ca không thương ta, ta giận Mộ Ân ca ca. Ai huynh ấy cũng tặng quà chỉ có ta là không, nhất là Ngọc Phi tỉ tỉ huynh ấy tặng cho hẳn một hộp bánh to đúng là đồ trọng sắc khinh muội muội, ta khinh bỉ Mộ Ân ca ca....
Hắn hắc tuyến rơi... muội có cần nói to như vậy không? kẻ mà muội đang khinh bỉ đang ở sau lưng muội đây nè!
-Thôi được rồi, ta chỉ giỡn thôi mà, xem nè, Huyết Nhãn Bạch thố dòng thuần chủng của muội nè, Tiểu Điềm đừng giận nữa mà.
Tiểu Điềm vẫn quay lưng lại, không nói chuyện với hắn, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn con thỏ nhỏ đã tố cáo mức độ ưa thích của nàng về con thỏ. Nam Cung Mộ Ân thầm đếm. 1...2...3........10
-Oaaaaa dễ thương quá hà, tiểu thố thố nói cho tỉ biết tại sao ngươi lại dễ thương như vậy hả? Ngươi dễ thương như vậy ta là sao nhẫn tâm đem nướng ngươi đây hả? Thật là không nỡ mà, nhưng làm sao đây? gần nơi này đâu có thỏ đâu nha, mà ta lại rất muốn thử thịt thỏ ăn ra sao. Làm sao bây giờ? Phân vân quá.
Nam Cung Mộ Ân & Tiểu Thỏ:=.=”
Tô Tiểu Điềm: tiết tháo là cái gì? ta không quen, ta chỉ có tiểu thố thố thôi. Ôi, bộ lông mềm mịn, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, cái má phúng phính, đôi tai dài, quan trọng nhất là cái đùi tròn quay, thật muốn cắn một cái! (T/G: mô phật)
-Mộ Ân ca ca~ quà của muội đâu rồi?
Hắn nhăn mi, hắn đau lòng nga, nàng hỏi quà mà nàng không hỏi thăm hắn, cho nên cái món quà đó trong lòng nàng còn hơn hẳn hắn, làm hắn thật đau lòng T_T.
-Tiểu Điềm, mới gặp ca tại sao lại không chào hỏi? Mà muội nói quà gì? Kẹo hồ lô ngào đường phải không? Ta có đem hai xâu đây!
Nghe vậy nàng ngẩn mạnh đầu
-Mộ Ân ca ca huynh quên thỏ con của muội rồi? Huynh mà quên là muội giận huynh, muội không ăn với huynh đâu.
-Thỏ con? Thỏ con nào? Muội đâu có kêu ta mang thỏ con cho muội đâu? Hôm nay tiện đường đến đây nên mua hai xâu kẹo cho muội, muội không ăn thì thôi, ta không có quà cho muội đâu.
Nàng tức giận, quay đầu nhỏ giọng nói thầm. Mộ Ân ca ca là kẻ thất hứa, Mộ Ân ca ca không thương ta, ta giận Mộ Ân ca ca. Ai huynh ấy cũng tặng quà chỉ có ta là không, nhất là Ngọc Phi tỉ tỉ huynh ấy tặng cho hẳn một hộp bánh to đúng là đồ trọng sắc khinh muội muội, ta khinh bỉ Mộ Ân ca ca....
Hắn hắc tuyến rơi... muội có cần nói to như vậy không? kẻ mà muội đang khinh bỉ đang ở sau lưng muội đây nè!
-Thôi được rồi, ta chỉ giỡn thôi mà, xem nè, Huyết Nhãn Bạch thố dòng thuần chủng của muội nè, Tiểu Điềm đừng giận nữa mà.
Tiểu Điềm vẫn quay lưng lại, không nói chuyện với hắn, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn con thỏ nhỏ đã tố cáo mức độ ưa thích của nàng về con thỏ. Nam Cung Mộ Ân thầm đếm. 1...2...3........10
-Oaaaaa dễ thương quá hà, tiểu thố thố nói cho tỉ biết tại sao ngươi lại dễ thương như vậy hả? Ngươi dễ thương như vậy ta là sao nhẫn tâm đem nướng ngươi đây hả? Thật là không nỡ mà, nhưng làm sao đây? gần nơi này đâu có thỏ đâu nha, mà ta lại rất muốn thử thịt thỏ ăn ra sao. Làm sao bây giờ? Phân vân quá.
Nam Cung Mộ Ân & Tiểu Thỏ:=.=”
Tô Tiểu Điềm: tiết tháo là cái gì? ta không quen, ta chỉ có tiểu thố thố thôi. Ôi, bộ lông mềm mịn, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, cái má phúng phính, đôi tai dài, quan trọng nhất là cái đùi tròn quay, thật muốn cắn một cái! (T/G: mô phật)
/9
|