Phi Linh và Gilgamesh cùng nhau quay về. Hơn nữa, trên đường quay về, Gilgamesh còn bắt đầu kể những chuyện liên quan về vùng đất này. Tâm trạng của Gilgamesh lúc này rất sảng khoái, anh ta có thể chia sẻ với Phi Linh rất nhiều điều và anh tự hào thuộc sở hữu của mình.
Mọi một thứ đều được Phi Linh chú tâm lắng nghe. Cậu hy vọng trong những câu chuyện ấy sẽ có một thứ gì đó giúp cậu thực hiện được mong muốn, khiến Gilgamesh phần nào thay đổi bản tính.
Trời đã về đêm, nhưng Gilgamesh vẫn thong thả tận hưởng chuyến đi của mình trước khi quay về thành phố dưới sự cai trị của mình.
Không mất quá lâu để hai người có thể quay về trong khi cả hai đều có thể bay. Cuối cùng, thành phố Uruk lúc về đêm đã nằm trong tầm mắt của họ. Thành phố vẫn sáng dưới những ánh đèn đom đóm và sáp. Mỗi một căn nhà đều sáng và tỏa ra những sự ấm áp.
Ở một phần trên tòa chiêm tinh có vai trò là lâu đài của Gilgamesh, Enkidu đang ngồi trên một khối gạch lớn ở một tầng của kiến trúc này và nhìn về phía hướng của Phi Linh và Gilgamesh. Enkidu có thể cảm nhận cả trận đấu từ rất xa và đã quan sát hết toàn bộ trận so đấu ấy. Quả đúng như Enkidu nghĩ, Phi Linh rất mạnh, tuy rằng không biết thực lực của Phi Linh còn sâu đến đâu, nhưng anh có thể chắc rằng Phi Linh vẫn còn mạnh hơn nữa.
Thêm nữa, Enkidu cũng khá bất ngờ vì mục đích và cũng như ý chí khiến cho Phi Linh chống lại được Ea, lại là mong muốn sửa đổi bản tính của Gilgamesh.
---------
Phi Linh được cấp cho một căn phòng khá rộng để nghỉ ngơi ngay khi về đến thành phố Uruk. Căn phòng không quá cầu kỳ như những gì Phi Linh đã nghĩ, một căn phòng sang trọng như một phòng khách của lâu đài thuộc sở hữu của hoàng tộc. Chỉ một chiếc giường ở trung tâm và vài vật trang trí thông thường. Và căn phòng này có thể nhìn thấy cảnh thành phố với phần giáp ngoài trời chỉ được chắn bởi vài cột đá. Phi Linh bước đến phần ban công đồ sộ này để ngắm nhìn khung cảnh một phần của thành phố Uruk.
Dù đã thắng được trận đấu vừa rồi, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy khó chịu vì mục đích mà bản thân mình đưa ra để thắng trận.
Lúc này, Phi Linh đưa tay lên và vuốt trán, bờ trán rộng lộ ra trước ánh trăng. Cậu dường như đã thay đổi, không, nói đúng hơn là do áp lực mà thay đổi. Vốn dĩ cậu đã phải suy nghĩ đến việc tìm lại thần thể, lại phải lo nghĩ về lời hứa cải tạo thế giới, nhưng giờ đây, thế giới này lại vì cậu hoặc ít ra có một phần lỗi mà lạc vào nghịch thời. Đồng thời, việc gặp phải nhiều đối thủ có sức mạnh chênh lệch quá nhiều, cụ thể là Thần, trong thời gian vừa qua cũng đủ làm cậu cảm thấy căng thẳng tột cùng rồi.
Thế nên, dường như cách hành động và cư xử của Phi Linh đã có chút biến dạng. Bản thân cậu là một người vô tư, thích nghĩ gì thì làm, nhưng lúc này, cậu đang làm một điều ngược với chính mình. Nó làm cậu khó chịu vô cùng.
Cậu lúc này không khác gì đang đi lạc khỏi bản ngã của mình cả. Phi Linh cần được kéo về, cần ai đó ở bên cạnh và chỉn chu lại cậu.
“Mình già thật rồi hử…”
Phi Linh lẩm bẩm trong khi nhìn về phía Tây, nơi đó chính là phương hướng của gia đình cậu, Eri và Illyasviel đang dừng chân.
“Hai người ra sao rồi?”
Cậu lại thì thầm trong lòng vài câu an ủi bản thân. Bây giờ, cậu chỉ muốn sống với gia đình vào lúc này. Cứ như một cuộc sống bình thường, khi căng thẳng về nhà sau công việc nặng nhọc, được say đắm trong hơi ấm của gia đình quả thật là một thứ xa xỉ.
Nói đến đây, Phi Linh bước lên giường và ngả lưng trên nó. Cậu bắt đầu chợp mắt đồng thời cho những chuyện nay sang một bên.
…
Đã được một lúc kể từ khi Phi Linh chìm vào giấc, nói giản đơn là vì cậu đã đủ mệt để ngủ ngay khi ngả lưng xuống giường. Phi Linh chợt cảm thấy khó chịu trên người. Cứ như có một vật nặng gì đó đang đè lên cậu vậy. Cậu lờ mờ tỉnh dậy.
Phi Linh mở mắt ra, trước mặt cậu, chính là bóng dáng của một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim xõa dài phủ lấy ngọn đồi nhỏ nhỏ trước ngực cô. Cô ấy sở hữu một làn da trắng thật mịn màng. Phi Linh lúc này chỉ mặc một chiếc quần đùi, khi cô ấy nhẹ nhàng di chuyển cặp đùi, cậu có thể cảm nhận được làn da mềm mại ấy cọ xát vào hông.
“Eri…”
Đúng vậy. Cô gái trẻ với mái tóc óng ánh dưới ánh trăng kia chính là Eriserine. Đáp lại Phi Linh, Eriserine nở một nụ cười quyến rũ và nói.
“Trông anh cô đơn quá nhỉ. Em đến chơi với anh đây.”
Vừa nói, Eriserine vừa đưa tay mình lên ngực Phi Linh và bắt đầu di chuyển. Sự nhẹ nhàng khiến Phi Linh cảm thấy kích thích, hơn cả thế, Eriserine lúc này không hề có một tấm vải trên thân. Cô ấy hoàn toàn khỏa thân và đang ngồi trên người Phi Linh như thể sẵn sàng làm tình với cậu vậy.
“Eri, em làm gì vậy…”
Phi Linh vẫn còn thấy có chút mệt mỏi, nên không thể không phản ứng quá nhiều. Nhưng Eriserine không hề quan tâm điều đó, cô dần tiến xát lại gần Phi Linh hơn nữa, gần đến nổi, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Eriserine chờm lấy đôi môi của Phi Linh và bắt đầu hôn cậu.
Cơ thể Phi Linh dần nóng rang khi Eriserine không ngừng dùng lưỡi của cô để túm lấy lưỡi cậu, dường như Eriserine bắt đầu chiếm ưu thế khi cậu không có nhiều sức lực để làm chuyện hôn hít này.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, kéo dài hơn một phút và Eriserine cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, từng sợi nước bọt vẫn còn thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu lười cô nối đến miệng Phi Linh. Cả hai vô cùng kích thích khi làm thế.
Phi Linh nhìn vào mắt Eriserine dưới ánh sáng của trăng, đôi mắt ấy thật mông lung, thật khêu gợi lòng người. Phi Linh nhấc tay lên và đặt lên má Eriserine.
“Em đẹp thật đấy, Eri.”
Eriserine đỏ mặt ngay khi Phi Linh khen cô. Một cơ thể không chút tì vết, trắng trẻo xinh đẹp, tất cả mọi thứ khiến Phi Linh khó lòng kiềm chế được dục vọng của bản thân.
“Anh có thể-”
“Không!”
Ngay khi Phi Linh dự định đề nghị một yêu cầu, Eriserine đã chặn họng và thẳng thừng từ chối. Yêu cầu của Phi Linh rõ ràng chẳng hay ho gì, Phi Linh đang dần đi vào con đường sa đọa rồi.
“Dường như anh đang lầm đường lạc lối đấy, Linh.”
Eriserine lại nói. Phi Linh biết điều đó, cậu đang cảm thấy rất khó chịu, khó chịu vì bản thân không còn là chính mình nữa. Cậu đang thay đổi và điều đó không phải thứ mà cậu mong muốn, cái tôi của đang bị biến chất đến một thứ gì đó tệ hại, một tên điên bần cùng vì nhiều lí do.
“Ra là vậy, em đến để mắng anh à…”
Phi Linh nhận ra điều mà Eriserine đang nói và thứ sắp làm, cậu cười khổ. Ngược lại với khuôn mặt cười trừ ấy, cậu lại cảm thấy vui khi người mà cậu yêu thương ở bên cậu và nhắc nhở cậu.
Không phải điều đó rất tuyệt sao?
Đục!
Một âm thanh trầm đục phát ra, Phi Linh cảm thấy nhói ở phần ngực. Khi cậu nhìn lại, thì ở đó chính là nắm đấm của Eriserine vừa đánh vào ngực cậu. Phi Linh cảm thấy không ổn, cậu đổ mồ hôi và nhìn vẻ mặt của Eriserine lúc này.
“Anh vừa nghĩ cái gì không chính chắn hử?”
Eriserine thừa biết cậu đang nghĩ gì. Cô cũng không ngại, nhưng đó không phải người mà cô muốn làm. Một Phi Linh vô tư, khí phách mới là Phi Linh của cô, còn người mà cô vừa quyến rũ, chỉ là một tên càng rỡ ham muốn điều khiển người khác thôi.
“Eri-san!?”
Phi Linh càng lúc càng sợ, mồ hôi liên tục tuôn ra. Bà vợ hiền của cậu sắp trở thành con cọp rồi. Điều này không tốt tí nào.
“Nào, anh đang nghĩ gì?”
Với nụ cười thánh thiện nhưng ẩn sau đó là sát ý không gì sánh bằng, Eriserine mỉm cười hỏi. Phi Linh không hề muốn bị cái ý định phía sau dày vò đâu. Mỗi lần là mỗi lần chết lên chết xuống. Eriserine mà nổi trận lôi đình thì có trời mới biết cô ấy sẽ làm gì.
“Tại em đẹp quá thôi mà. Làm sao anh chịu nổi khi em đến nhắc nhở anh với bộ dạng khêu gợi như vậy.”
“…”
Eriserine bất ngờ đấm một cú nữa vào ngực Phi Linh và cũng là tại vị trí cũ. Mặt Eriserine mơ hồ có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng.
“Còn lời trăn trối nào không anh?”
“… vâng, không còn…”
Phi Linh lí nhí đáp. Câu trả lời vừa rồi chẳng khác gì khai trình toàn bộ cho Eriserine cả. Cậu nhắm mắt lại đón nhận hình phạt.
Tuy nhiên…
Lúc Phi Linh bó tay chịu trận, cậu lại cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn của Eriserine đặt trên mặt mình.
“Bình tĩnh đi, em biết anh chỉ quá căng thẳng thôi, đúng không?”
Eriserine nhẹ nhàng nói. Lời lẽ nhỏ nhẹ đến xao xuyến lòng người, Phi Linh cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều. Cậu đột nhiên vươn tay và ôm lấy Eriserine, lôi cô cùng nằm xuống giường.
Không quá bất ngờ trước hành động này của Phi Linh, Eriserine giữ bình tĩnh và mặt vài phần ửng đỏ. Cô ấy nhẹ nói ra những từ chất chứa trong lòng mình.
“… Chỉ hôm nay thôi nhé, đồ ngốc.”
Giọng điệu của cô vài phần e lệ, thật khác so với Eriserine lạnh lùng, sắc bén mọi người. Trông thấy Phi Linh ôm mình rất chặt, Eriserine chỉ cười nhẹ một cái và nói như thế. Sau đó, cô nhắm mắt lại và ôm lấy Phi Linh. Eriserine dúi mặt vào mái tóc bạch kim của Phi Linh và thưởng thức mùi hương của người đàn ông mình yêu.
Dù bộ ngực nhỏ của Eriserine không quá lớn để làm bầu ngực an ủi cho Phi Linh, nhưng Phi Linh vẫn không hề quan tâm đến những chuyện đó. Đây là người cậu yêu nhất, mọi thứ của cô ấy đối với cậu là tuyệt nhất.
Cậu rồi sẽ quay lại bình thường, Phi Linh thì thầm trong lòng. Cậu quyết định không để bản thân phải lạc lối một lần nữa.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua trên thành phố Uruk đã đi vào tĩnh lặng và sẵn sàng cho một ngày mới sắp sửa đến…
Mọi một thứ đều được Phi Linh chú tâm lắng nghe. Cậu hy vọng trong những câu chuyện ấy sẽ có một thứ gì đó giúp cậu thực hiện được mong muốn, khiến Gilgamesh phần nào thay đổi bản tính.
Trời đã về đêm, nhưng Gilgamesh vẫn thong thả tận hưởng chuyến đi của mình trước khi quay về thành phố dưới sự cai trị của mình.
Không mất quá lâu để hai người có thể quay về trong khi cả hai đều có thể bay. Cuối cùng, thành phố Uruk lúc về đêm đã nằm trong tầm mắt của họ. Thành phố vẫn sáng dưới những ánh đèn đom đóm và sáp. Mỗi một căn nhà đều sáng và tỏa ra những sự ấm áp.
Ở một phần trên tòa chiêm tinh có vai trò là lâu đài của Gilgamesh, Enkidu đang ngồi trên một khối gạch lớn ở một tầng của kiến trúc này và nhìn về phía hướng của Phi Linh và Gilgamesh. Enkidu có thể cảm nhận cả trận đấu từ rất xa và đã quan sát hết toàn bộ trận so đấu ấy. Quả đúng như Enkidu nghĩ, Phi Linh rất mạnh, tuy rằng không biết thực lực của Phi Linh còn sâu đến đâu, nhưng anh có thể chắc rằng Phi Linh vẫn còn mạnh hơn nữa.
Thêm nữa, Enkidu cũng khá bất ngờ vì mục đích và cũng như ý chí khiến cho Phi Linh chống lại được Ea, lại là mong muốn sửa đổi bản tính của Gilgamesh.
---------
Phi Linh được cấp cho một căn phòng khá rộng để nghỉ ngơi ngay khi về đến thành phố Uruk. Căn phòng không quá cầu kỳ như những gì Phi Linh đã nghĩ, một căn phòng sang trọng như một phòng khách của lâu đài thuộc sở hữu của hoàng tộc. Chỉ một chiếc giường ở trung tâm và vài vật trang trí thông thường. Và căn phòng này có thể nhìn thấy cảnh thành phố với phần giáp ngoài trời chỉ được chắn bởi vài cột đá. Phi Linh bước đến phần ban công đồ sộ này để ngắm nhìn khung cảnh một phần của thành phố Uruk.
Dù đã thắng được trận đấu vừa rồi, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy khó chịu vì mục đích mà bản thân mình đưa ra để thắng trận.
Lúc này, Phi Linh đưa tay lên và vuốt trán, bờ trán rộng lộ ra trước ánh trăng. Cậu dường như đã thay đổi, không, nói đúng hơn là do áp lực mà thay đổi. Vốn dĩ cậu đã phải suy nghĩ đến việc tìm lại thần thể, lại phải lo nghĩ về lời hứa cải tạo thế giới, nhưng giờ đây, thế giới này lại vì cậu hoặc ít ra có một phần lỗi mà lạc vào nghịch thời. Đồng thời, việc gặp phải nhiều đối thủ có sức mạnh chênh lệch quá nhiều, cụ thể là Thần, trong thời gian vừa qua cũng đủ làm cậu cảm thấy căng thẳng tột cùng rồi.
Thế nên, dường như cách hành động và cư xử của Phi Linh đã có chút biến dạng. Bản thân cậu là một người vô tư, thích nghĩ gì thì làm, nhưng lúc này, cậu đang làm một điều ngược với chính mình. Nó làm cậu khó chịu vô cùng.
Cậu lúc này không khác gì đang đi lạc khỏi bản ngã của mình cả. Phi Linh cần được kéo về, cần ai đó ở bên cạnh và chỉn chu lại cậu.
“Mình già thật rồi hử…”
Phi Linh lẩm bẩm trong khi nhìn về phía Tây, nơi đó chính là phương hướng của gia đình cậu, Eri và Illyasviel đang dừng chân.
“Hai người ra sao rồi?”
Cậu lại thì thầm trong lòng vài câu an ủi bản thân. Bây giờ, cậu chỉ muốn sống với gia đình vào lúc này. Cứ như một cuộc sống bình thường, khi căng thẳng về nhà sau công việc nặng nhọc, được say đắm trong hơi ấm của gia đình quả thật là một thứ xa xỉ.
Nói đến đây, Phi Linh bước lên giường và ngả lưng trên nó. Cậu bắt đầu chợp mắt đồng thời cho những chuyện nay sang một bên.
…
Đã được một lúc kể từ khi Phi Linh chìm vào giấc, nói giản đơn là vì cậu đã đủ mệt để ngủ ngay khi ngả lưng xuống giường. Phi Linh chợt cảm thấy khó chịu trên người. Cứ như có một vật nặng gì đó đang đè lên cậu vậy. Cậu lờ mờ tỉnh dậy.
Phi Linh mở mắt ra, trước mặt cậu, chính là bóng dáng của một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim xõa dài phủ lấy ngọn đồi nhỏ nhỏ trước ngực cô. Cô ấy sở hữu một làn da trắng thật mịn màng. Phi Linh lúc này chỉ mặc một chiếc quần đùi, khi cô ấy nhẹ nhàng di chuyển cặp đùi, cậu có thể cảm nhận được làn da mềm mại ấy cọ xát vào hông.
“Eri…”
Đúng vậy. Cô gái trẻ với mái tóc óng ánh dưới ánh trăng kia chính là Eriserine. Đáp lại Phi Linh, Eriserine nở một nụ cười quyến rũ và nói.
“Trông anh cô đơn quá nhỉ. Em đến chơi với anh đây.”
Vừa nói, Eriserine vừa đưa tay mình lên ngực Phi Linh và bắt đầu di chuyển. Sự nhẹ nhàng khiến Phi Linh cảm thấy kích thích, hơn cả thế, Eriserine lúc này không hề có một tấm vải trên thân. Cô ấy hoàn toàn khỏa thân và đang ngồi trên người Phi Linh như thể sẵn sàng làm tình với cậu vậy.
“Eri, em làm gì vậy…”
Phi Linh vẫn còn thấy có chút mệt mỏi, nên không thể không phản ứng quá nhiều. Nhưng Eriserine không hề quan tâm điều đó, cô dần tiến xát lại gần Phi Linh hơn nữa, gần đến nổi, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Eriserine chờm lấy đôi môi của Phi Linh và bắt đầu hôn cậu.
Cơ thể Phi Linh dần nóng rang khi Eriserine không ngừng dùng lưỡi của cô để túm lấy lưỡi cậu, dường như Eriserine bắt đầu chiếm ưu thế khi cậu không có nhiều sức lực để làm chuyện hôn hít này.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, kéo dài hơn một phút và Eriserine cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, từng sợi nước bọt vẫn còn thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu lười cô nối đến miệng Phi Linh. Cả hai vô cùng kích thích khi làm thế.
Phi Linh nhìn vào mắt Eriserine dưới ánh sáng của trăng, đôi mắt ấy thật mông lung, thật khêu gợi lòng người. Phi Linh nhấc tay lên và đặt lên má Eriserine.
“Em đẹp thật đấy, Eri.”
Eriserine đỏ mặt ngay khi Phi Linh khen cô. Một cơ thể không chút tì vết, trắng trẻo xinh đẹp, tất cả mọi thứ khiến Phi Linh khó lòng kiềm chế được dục vọng của bản thân.
“Anh có thể-”
“Không!”
Ngay khi Phi Linh dự định đề nghị một yêu cầu, Eriserine đã chặn họng và thẳng thừng từ chối. Yêu cầu của Phi Linh rõ ràng chẳng hay ho gì, Phi Linh đang dần đi vào con đường sa đọa rồi.
“Dường như anh đang lầm đường lạc lối đấy, Linh.”
Eriserine lại nói. Phi Linh biết điều đó, cậu đang cảm thấy rất khó chịu, khó chịu vì bản thân không còn là chính mình nữa. Cậu đang thay đổi và điều đó không phải thứ mà cậu mong muốn, cái tôi của đang bị biến chất đến một thứ gì đó tệ hại, một tên điên bần cùng vì nhiều lí do.
“Ra là vậy, em đến để mắng anh à…”
Phi Linh nhận ra điều mà Eriserine đang nói và thứ sắp làm, cậu cười khổ. Ngược lại với khuôn mặt cười trừ ấy, cậu lại cảm thấy vui khi người mà cậu yêu thương ở bên cậu và nhắc nhở cậu.
Không phải điều đó rất tuyệt sao?
Đục!
Một âm thanh trầm đục phát ra, Phi Linh cảm thấy nhói ở phần ngực. Khi cậu nhìn lại, thì ở đó chính là nắm đấm của Eriserine vừa đánh vào ngực cậu. Phi Linh cảm thấy không ổn, cậu đổ mồ hôi và nhìn vẻ mặt của Eriserine lúc này.
“Anh vừa nghĩ cái gì không chính chắn hử?”
Eriserine thừa biết cậu đang nghĩ gì. Cô cũng không ngại, nhưng đó không phải người mà cô muốn làm. Một Phi Linh vô tư, khí phách mới là Phi Linh của cô, còn người mà cô vừa quyến rũ, chỉ là một tên càng rỡ ham muốn điều khiển người khác thôi.
“Eri-san!?”
Phi Linh càng lúc càng sợ, mồ hôi liên tục tuôn ra. Bà vợ hiền của cậu sắp trở thành con cọp rồi. Điều này không tốt tí nào.
“Nào, anh đang nghĩ gì?”
Với nụ cười thánh thiện nhưng ẩn sau đó là sát ý không gì sánh bằng, Eriserine mỉm cười hỏi. Phi Linh không hề muốn bị cái ý định phía sau dày vò đâu. Mỗi lần là mỗi lần chết lên chết xuống. Eriserine mà nổi trận lôi đình thì có trời mới biết cô ấy sẽ làm gì.
“Tại em đẹp quá thôi mà. Làm sao anh chịu nổi khi em đến nhắc nhở anh với bộ dạng khêu gợi như vậy.”
“…”
Eriserine bất ngờ đấm một cú nữa vào ngực Phi Linh và cũng là tại vị trí cũ. Mặt Eriserine mơ hồ có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng.
“Còn lời trăn trối nào không anh?”
“… vâng, không còn…”
Phi Linh lí nhí đáp. Câu trả lời vừa rồi chẳng khác gì khai trình toàn bộ cho Eriserine cả. Cậu nhắm mắt lại đón nhận hình phạt.
Tuy nhiên…
Lúc Phi Linh bó tay chịu trận, cậu lại cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn của Eriserine đặt trên mặt mình.
“Bình tĩnh đi, em biết anh chỉ quá căng thẳng thôi, đúng không?”
Eriserine nhẹ nhàng nói. Lời lẽ nhỏ nhẹ đến xao xuyến lòng người, Phi Linh cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều. Cậu đột nhiên vươn tay và ôm lấy Eriserine, lôi cô cùng nằm xuống giường.
Không quá bất ngờ trước hành động này của Phi Linh, Eriserine giữ bình tĩnh và mặt vài phần ửng đỏ. Cô ấy nhẹ nói ra những từ chất chứa trong lòng mình.
“… Chỉ hôm nay thôi nhé, đồ ngốc.”
Giọng điệu của cô vài phần e lệ, thật khác so với Eriserine lạnh lùng, sắc bén mọi người. Trông thấy Phi Linh ôm mình rất chặt, Eriserine chỉ cười nhẹ một cái và nói như thế. Sau đó, cô nhắm mắt lại và ôm lấy Phi Linh. Eriserine dúi mặt vào mái tóc bạch kim của Phi Linh và thưởng thức mùi hương của người đàn ông mình yêu.
Dù bộ ngực nhỏ của Eriserine không quá lớn để làm bầu ngực an ủi cho Phi Linh, nhưng Phi Linh vẫn không hề quan tâm đến những chuyện đó. Đây là người cậu yêu nhất, mọi thứ của cô ấy đối với cậu là tuyệt nhất.
Cậu rồi sẽ quay lại bình thường, Phi Linh thì thầm trong lòng. Cậu quyết định không để bản thân phải lạc lối một lần nữa.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua trên thành phố Uruk đã đi vào tĩnh lặng và sẵn sàng cho một ngày mới sắp sửa đến…
/347
|