Perseus bị Phi Linh đánh bay một quãng dài, hắn ta lướt trên mặt nước đến lực tác động thì dừng lại và chìm xuống nước, nhưng hắn nhanh chóng bơi lên khỏi mặt biển.
“*Cough cough*---tên khốn đó là cái thứ gì? It….!” Perseus liên tiếp ho sù sụ và ôm lấy cánh tay bị đánh gãy của hắn và cắn răng chịu đau, thậm chí với tốc độ hồi phục của Thần cũng không hề lành lại sau sự tấn công của Phi Linh.
“…” Yên lặng quan sát vì vẫn cảm thấy sự nguy hiểm đang quanh quẩn xung quanh hắn, Perseus ngay lập tức triệu hồi Pegasus. Một chú ngựa với đôi cánh trắng và hào quang sáng trưng toát ra, bởi là Thánh Thú nên nó tỏa ra một cảm giác mà khó mà nói được.
Phế mất cánh tay khiến Perseus không thể sử dụng được cung của mình mà chỉ có thể cưỡi Pegasus và dùng thanh kiếm một lưỡi của mình.
“Vẫn còn đủ sức triệu hồi Thánh Thú sao?”
Giọng nói của Phi Linh vang vảng trong khu vực như một con ma đang ám Perseus khiến hắn quay tới quay lui tìm kiếm đồng thời cảnh giác.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Giả thần giả quỷ như vậy đáng là anh hùng sao?”Perseus quát lớn.
“Giả thần giả quỷ….nói năng thật buồn cười đấy. Ngươi là Thần đấy. À nên nói là dị bản mới đúng nhỉ. Dị bản do thế giới tạo ra.” Giọng nói vẫn u ám vang lên nhưng không hề thấy chủ nhân đâu cả.
“Cái gì…ngươi rốt cuộc đang ăn nói hàm hồ gì thế hả?”
“Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi sẽ là tên đầu tiên mà Thần Thoại sẽ đi vào lãng quên ngay sau đây thôi.”
“Cái…?!”
Giọng nói âm u của Phi Linh kết thúc thì Perseus quay lại nhìn về một hướng, ngay lập tức đã thấy Phi Linh trước mặt mình và nắm đấm sẵn sàng.
“Thế giới này sẽ tốt hơn nếu ta thay đổi nó…” Phi Linh nói sau đó vung nắm đấm ra và Perseus không còn có thể trở tay ngay tại thời khắc này------
---------
Sau ngày sự kiến đó. Bát Vương của Nhân Loại, tân Campione lại được trao cho nhân vật lạ lùng không hề có ai biết đến, Phi Linh đưa mình vào danh sách được nhiều người biết đến, Anh Quốc hiệp hội Witengamot đã tuyên bố Bát Vương Phi Linh trực thuộc, và Anh Quốc đã có thêm một Campione nữa làm cho sức mạnh của họ tăng thêm một phần và cả danh tiếng cũng vậy.
Nhanh chóng việc giết Dị Thần đã trở thành công việc cua Phi Linh sau khi đã có thông tin mà tích trữ khá là lâu rồi cũng đến lúc “xả hàng”. Phi Linh liên tiếp giết Metis tại Nhật Bản trong sự kiện chỉ sau Perseus thôi.
Tuy vậy cũng không có quá nhiều Dị Thần, không phải Thần Linh nào cũng rời khỏi Thần Thoại của mình và xuất hiện mà phá hoại Nhân Loại cả. Hơn nữa cũng đã có bảy Campione và có không ít Dị Thần bị họ chém giết rồi.
Dĩ nhiên khi Phi Linh chém giết một Dị Thần thì cậu cũng không quên sử dũng [Ninety-nine Heaven Type] và chép chồng Giới Quan của cậu thực hiện [Thao Túng Thực Tại] xóa bỏ Thần Thoại của Dị Thần khiến không ai biết về họ và thuận lợi thu lấy Linh Hồn và tín ngưỡng của họ.
-.o0o.-
Anh Quốc phố Hamstead. Tại dinh thự của Alice khu vườn thường ngày cô vẫn ngồi ngắm cảnh không biết chán.
Dù cho Phi Linh đã là Campione đại diện cho Witegamot chăng nữa, Alexander vẫn không quá tin tưởng Phi Linh. Bản thân Nhân Loại không hề có sức mạnh áp đảo Dị Thần mà chỉ xác suất may mắn sống sót giết được Dị Thần trên thế giới tính đến hiện tại là bảy người, toàn bộ đều được cho là ưu tú nhất của Nhân Loại. Phi Linh chỉ đơn giản oanh sát Dị Thần, nhưng thậm chí mọi người đều không thể biết được những Dị Thần mà Phi Linh đã giết. Cái tên của Phi Linh được mọi người biết đến mơ hồ, liên tiếp những câu hỏi của người trong cuộc đặt ra, “tại sao hắn có thể trở thành Campione?”, “hắn đã giết Dị Thần gì?”,…Chỉ có cái tên là Alice công nhân, bởi được công nhận bởi ‘Bạch công chúa’ nên mọi người cũng không quá ngờ vực, kể cả Alice cũng không hề nhớ được Phi Linh đã giết những ai, chỉ sau khi Eriserine sử dụng một sức mạnh cho cô biết về sự thật Phi Linh làm gì thì cô thậm chí xém nữa ngất đi rồi.
Xóa bỏ sự tồn tại của Thần Thoại, việc mà Phi Linh đã làm không kém gì một Đấng Tạo Hóa cả. Phải biết là khi không tồn tại một vật cũng có thể gây ảnh hưởng lớn đến Thực Tại. Nhưng Thần Thoại tại đây bị xóa bỏ và không có tác động gì đến thế giới cả là điều làm Alice không ngừng suy ngẫm.
Phi Linh cùng hai người hiện không có tham gia tiệc trà lần này mà để cho Alice thông thả nói chuyện với Alexander. Vì Alexander đang có chuyện muốn nói với Alice nên anh ta mới đến chứ thật thì anh ta cũng không muốn đến làm gì.
Diện mạo không đổi, Alexander chưng bộ mặt đáng chán nản của anh ta ra với Alice.
“Nhờ cô pha thêm trà cho tôi nhé.” Alice hướng câu nói cho cô hầu gái của mình.
“V-vâng, công chúa.”
Cô hầu gái gật đầu đã rõ và đi vào đi sang xe khay cạnh cô và bắt đầu loay hoay với bộ trà cụ, cô hầu gái này dường như là rất lạ ở đây, có lẽ là người mới đến nên giọng điệu của cô vài phần lúng túng hiện rõ.
“Quả thật hôm nay lại có cơn gió FOt7UzY1 nào mang anh đến đây sao, Alexander?” Alice nhìn về hướng Alexander đang bước đến. Alexander thì liếc mắt đảo điêng để quan sát mọi việc, sau đó anh ta nhìn Alice và nói.
“Tên kia không có ở đây sao?”“Phi Linh và hai người khác đã đi đâu đó rồi, họ cho chúng ta không gian riêng để nói chuyện, quả là chu đáo!” Alice cười.
“Cơ thể cô sao rồi?” Alexander hỏi.
“Ara~ hiếm khi anh lại đi hỏi tôi điều này nhỉ? Thường thì sẽ không nói ra…đợi một chút, trà của anh sắp xong rồi.” Alice nhìn cô hầu gái đã pha gần xong trà rồi và nói.
“Không, không cần thiết. Điều đó quá thừa thải với lạo tôi không khát chút nào.” Alexander lạnh lùng nói.
“Vậy anh đến đây có việc gì quan trọng?” Alice vào đề.
“Thánh Tổ đã rời đi, chuyện này đã được xác nhận.” Alexander không muốn làm thêm việc thừa thải nên cũng theo ý của Alice mà nói.
“Guineverse? Lý do?” Alice nhíu mày.
Guineverse là Thánh Tổ, đơn giản để miêu tả thì Guineverse từ xưa là một Nữ Thần, tên là Gwenhwyfar nhưng hiện tại lại không phải, lúc này cô chỉ có sức mạnh xưng danh ‘Phù thủy xứ Anh’ hay ‘Nữ hoàng phù thủy’. Cô ấy là con cháu của một Thần rắn, là phù thủy siêu việt kiến thức loài người, và cũng là đối thủ chung của cả Witengamot và tổ chức được Alexander lãnh đạo, ‘Royal Arsenal’.
Và lý đo vì sao Alexander biết hành tung của Guineverse, bởi vì cô có thứ mà Alexander theo đuổi cho nên Alexander không ngại việc theo dõi cô ta.
“Ai biết được. Nhưng gần đây có vẻ cô ta bắt đầu tiếp xúc với ‘Cô Nàng Trung Quốc Mạnh Kỳ Cục’ kia. Hay đơn giản là hợp mặt với ‘Kẻ Chủ Trương Sức Mạnh Là Trên Hết’ đó, và họ đồng thời mưu đồ gì đó với nhau.”
“Guineverse tiếp cận Luo Hao? Rốt cuộc là chuyện gì đây…” Alice thật nhíu mày và suy nghĩ càng sâu khi nghe được Alexander nói về người tên Luo Hao.
Bản thân Luo Hao, một Campione xuất thân từ Trung Quốc, cô ta ta sở hữu 5 đức tính của Nho Gia bao gồm nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Cô ta là một nhân vật vĩ đại, người đã tự mình đạt tới vương đạo huy hoàng. Tuy nhiên, Luo Hao tin dũng khí của mình mới là cao quý nhất trên thế giới, và so sánh với sự sống của 5 tỷ con người, cô ta càng coi trọng Trái Đất hơn. Đơn giản là, cô ảo tưởng như một học sinh cấp 2.
“Không có gì bất hạnh hơn việc họ sẽ gây ra. 2 người đó tuyệt đối là cặp đôi tồi tệ nhất.” Alexander nhíu mày hai tay chấp lại và để chúng che trước miệng mình trong khi hay tay chống lên bàn thể hiện anh đang rất lo về điều này.
“Đúng rồi, tại sao anh đến thông báo chuyện này với tôi?”
Alexander cười hô hô và lờ đi không trả lời. Cả hai biết chính xác người kia đang nghĩ gì.
Một Thánh Tổ mất tích và Giáo Chủ ma giáo – Campione hung hãn nhất. Việc này cần có cơ quan tình báo rộng rãi nhất của Alice và cả sự giúp đỡ của tên Campione đại diện cho Witegamot gần đây của Alice nữa. Alexander chưa thể xác định được thực lực của Phi Linh sâu đến cỡ nào nhưng với Eriserine, người được xưng là vợ của Phi Linh, hoàn toàn áp chế anh không có một đường đánh trả được, thậm chí là anh đặt chân vào lĩnh vực thần tốc của mình, thứ Quyền Năng mà anh đạt được từ Dị Thần.
Trong quá khứ, có lẽ Witegamot chỉ là một túi khôn mà thôi, nhưng lúc này thì đã khác, Campione họ cũng có, hơn nữa nếu hiện tại mời đến hai Campione khác trong 3 người còn lại ở Châu Âu là Salvatore Doni và Sasha Dejanstahl Vonban thì chỉ tỏ gây thêm phiền phức mà thôi.
Vì thế, Phi Linh và Alexander cùng hợp tác, hai Campione của Anh Quốc cùng nhau tham gia vụ này sẽ đáng tin cậy và xác suất hiệu quả sẽ càng cao. Alexander không nói, nhưng Alice rất tin tưởng phong cách làm việc của Phi Linh.
“Tôi đã nói những gì cần phải nói, hãy tha thứ cho sự xâm nhập này.”
“Thứ lỗi vì không thể đích thân đưa tiễn, hắc hoàng tử.”
Đã xác nhận mục đích của nhau, không cần thiết phải thảo luận thêm. Alexander biến thành tia lửa điện và tiến vào lĩnh vực thần tốc một lần nữa.
Nhận ra Alexander đã biến mất, Alice liền chuyển suy nghĩ của mình sang nơi khác và bắt đầu liên lạc với Phi Linh thông qua thần giao cách cảm.
----Phi Linh đang nghiên cứu một chút những gì mình đã thu thập, Linh Hồn của các Dị Thần mà cậu đã giết hiện đã làm công việc mình cần làm, tuy vậy, cơ thể cậu vẫn chưa thể khôi phục, Phi Linh cảm nhận được điều đó.
“…Vẫn còn chặng đường dài nhỉ…” Phi Linh lẩm bẩm và thất vọng rằng Dị Thần không phải kẹo bánh mà có nhiều để cậu có thể ngay lập tức đạt được thân thể mới.
“…Hửm?!” Đang trong dòng suy nghĩ, một giọng nói vang lên trong đầu cậu khiến cậu bỏ đi ý nghĩ vừa rồi và lắng nghe.
“…Vậy sao. Được rồi lần này ta sẽ đến đó một chuyến…nhưng có lẽ tên nhóc kia không tham gia với ta đâu.”
Phi Linh thầm nói với chủ nhân của giọng nói đang vang trong đầu cậu là Alice.
“Anh đang nói gì thế? Tại sao Alexander không tham gia?” Dù đã suy nghĩ nhưng cô cũng khó hiểu với lời nói của Phi Linh, Alexander là người đưa ra đề xuất này mà.
“*Cough cough*---tên khốn đó là cái thứ gì? It….!” Perseus liên tiếp ho sù sụ và ôm lấy cánh tay bị đánh gãy của hắn và cắn răng chịu đau, thậm chí với tốc độ hồi phục của Thần cũng không hề lành lại sau sự tấn công của Phi Linh.
“…” Yên lặng quan sát vì vẫn cảm thấy sự nguy hiểm đang quanh quẩn xung quanh hắn, Perseus ngay lập tức triệu hồi Pegasus. Một chú ngựa với đôi cánh trắng và hào quang sáng trưng toát ra, bởi là Thánh Thú nên nó tỏa ra một cảm giác mà khó mà nói được.
Phế mất cánh tay khiến Perseus không thể sử dụng được cung của mình mà chỉ có thể cưỡi Pegasus và dùng thanh kiếm một lưỡi của mình.
“Vẫn còn đủ sức triệu hồi Thánh Thú sao?”
Giọng nói của Phi Linh vang vảng trong khu vực như một con ma đang ám Perseus khiến hắn quay tới quay lui tìm kiếm đồng thời cảnh giác.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Giả thần giả quỷ như vậy đáng là anh hùng sao?”Perseus quát lớn.
“Giả thần giả quỷ….nói năng thật buồn cười đấy. Ngươi là Thần đấy. À nên nói là dị bản mới đúng nhỉ. Dị bản do thế giới tạo ra.” Giọng nói vẫn u ám vang lên nhưng không hề thấy chủ nhân đâu cả.
“Cái gì…ngươi rốt cuộc đang ăn nói hàm hồ gì thế hả?”
“Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi sẽ là tên đầu tiên mà Thần Thoại sẽ đi vào lãng quên ngay sau đây thôi.”
“Cái…?!”
Giọng nói âm u của Phi Linh kết thúc thì Perseus quay lại nhìn về một hướng, ngay lập tức đã thấy Phi Linh trước mặt mình và nắm đấm sẵn sàng.
“Thế giới này sẽ tốt hơn nếu ta thay đổi nó…” Phi Linh nói sau đó vung nắm đấm ra và Perseus không còn có thể trở tay ngay tại thời khắc này------
---------
Sau ngày sự kiến đó. Bát Vương của Nhân Loại, tân Campione lại được trao cho nhân vật lạ lùng không hề có ai biết đến, Phi Linh đưa mình vào danh sách được nhiều người biết đến, Anh Quốc hiệp hội Witengamot đã tuyên bố Bát Vương Phi Linh trực thuộc, và Anh Quốc đã có thêm một Campione nữa làm cho sức mạnh của họ tăng thêm một phần và cả danh tiếng cũng vậy.
Nhanh chóng việc giết Dị Thần đã trở thành công việc cua Phi Linh sau khi đã có thông tin mà tích trữ khá là lâu rồi cũng đến lúc “xả hàng”. Phi Linh liên tiếp giết Metis tại Nhật Bản trong sự kiện chỉ sau Perseus thôi.
Tuy vậy cũng không có quá nhiều Dị Thần, không phải Thần Linh nào cũng rời khỏi Thần Thoại của mình và xuất hiện mà phá hoại Nhân Loại cả. Hơn nữa cũng đã có bảy Campione và có không ít Dị Thần bị họ chém giết rồi.
Dĩ nhiên khi Phi Linh chém giết một Dị Thần thì cậu cũng không quên sử dũng [Ninety-nine Heaven Type] và chép chồng Giới Quan của cậu thực hiện [Thao Túng Thực Tại] xóa bỏ Thần Thoại của Dị Thần khiến không ai biết về họ và thuận lợi thu lấy Linh Hồn và tín ngưỡng của họ.
-.o0o.-
Anh Quốc phố Hamstead. Tại dinh thự của Alice khu vườn thường ngày cô vẫn ngồi ngắm cảnh không biết chán.
Dù cho Phi Linh đã là Campione đại diện cho Witegamot chăng nữa, Alexander vẫn không quá tin tưởng Phi Linh. Bản thân Nhân Loại không hề có sức mạnh áp đảo Dị Thần mà chỉ xác suất may mắn sống sót giết được Dị Thần trên thế giới tính đến hiện tại là bảy người, toàn bộ đều được cho là ưu tú nhất của Nhân Loại. Phi Linh chỉ đơn giản oanh sát Dị Thần, nhưng thậm chí mọi người đều không thể biết được những Dị Thần mà Phi Linh đã giết. Cái tên của Phi Linh được mọi người biết đến mơ hồ, liên tiếp những câu hỏi của người trong cuộc đặt ra, “tại sao hắn có thể trở thành Campione?”, “hắn đã giết Dị Thần gì?”,…Chỉ có cái tên là Alice công nhân, bởi được công nhận bởi ‘Bạch công chúa’ nên mọi người cũng không quá ngờ vực, kể cả Alice cũng không hề nhớ được Phi Linh đã giết những ai, chỉ sau khi Eriserine sử dụng một sức mạnh cho cô biết về sự thật Phi Linh làm gì thì cô thậm chí xém nữa ngất đi rồi.
Xóa bỏ sự tồn tại của Thần Thoại, việc mà Phi Linh đã làm không kém gì một Đấng Tạo Hóa cả. Phải biết là khi không tồn tại một vật cũng có thể gây ảnh hưởng lớn đến Thực Tại. Nhưng Thần Thoại tại đây bị xóa bỏ và không có tác động gì đến thế giới cả là điều làm Alice không ngừng suy ngẫm.
Phi Linh cùng hai người hiện không có tham gia tiệc trà lần này mà để cho Alice thông thả nói chuyện với Alexander. Vì Alexander đang có chuyện muốn nói với Alice nên anh ta mới đến chứ thật thì anh ta cũng không muốn đến làm gì.
Diện mạo không đổi, Alexander chưng bộ mặt đáng chán nản của anh ta ra với Alice.
“Nhờ cô pha thêm trà cho tôi nhé.” Alice hướng câu nói cho cô hầu gái của mình.
“V-vâng, công chúa.”
Cô hầu gái gật đầu đã rõ và đi vào đi sang xe khay cạnh cô và bắt đầu loay hoay với bộ trà cụ, cô hầu gái này dường như là rất lạ ở đây, có lẽ là người mới đến nên giọng điệu của cô vài phần lúng túng hiện rõ.
“Quả thật hôm nay lại có cơn gió FOt7UzY1 nào mang anh đến đây sao, Alexander?” Alice nhìn về hướng Alexander đang bước đến. Alexander thì liếc mắt đảo điêng để quan sát mọi việc, sau đó anh ta nhìn Alice và nói.
“Tên kia không có ở đây sao?”“Phi Linh và hai người khác đã đi đâu đó rồi, họ cho chúng ta không gian riêng để nói chuyện, quả là chu đáo!” Alice cười.
“Cơ thể cô sao rồi?” Alexander hỏi.
“Ara~ hiếm khi anh lại đi hỏi tôi điều này nhỉ? Thường thì sẽ không nói ra…đợi một chút, trà của anh sắp xong rồi.” Alice nhìn cô hầu gái đã pha gần xong trà rồi và nói.
“Không, không cần thiết. Điều đó quá thừa thải với lạo tôi không khát chút nào.” Alexander lạnh lùng nói.
“Vậy anh đến đây có việc gì quan trọng?” Alice vào đề.
“Thánh Tổ đã rời đi, chuyện này đã được xác nhận.” Alexander không muốn làm thêm việc thừa thải nên cũng theo ý của Alice mà nói.
“Guineverse? Lý do?” Alice nhíu mày.
Guineverse là Thánh Tổ, đơn giản để miêu tả thì Guineverse từ xưa là một Nữ Thần, tên là Gwenhwyfar nhưng hiện tại lại không phải, lúc này cô chỉ có sức mạnh xưng danh ‘Phù thủy xứ Anh’ hay ‘Nữ hoàng phù thủy’. Cô ấy là con cháu của một Thần rắn, là phù thủy siêu việt kiến thức loài người, và cũng là đối thủ chung của cả Witengamot và tổ chức được Alexander lãnh đạo, ‘Royal Arsenal’.
Và lý đo vì sao Alexander biết hành tung của Guineverse, bởi vì cô có thứ mà Alexander theo đuổi cho nên Alexander không ngại việc theo dõi cô ta.
“Ai biết được. Nhưng gần đây có vẻ cô ta bắt đầu tiếp xúc với ‘Cô Nàng Trung Quốc Mạnh Kỳ Cục’ kia. Hay đơn giản là hợp mặt với ‘Kẻ Chủ Trương Sức Mạnh Là Trên Hết’ đó, và họ đồng thời mưu đồ gì đó với nhau.”
“Guineverse tiếp cận Luo Hao? Rốt cuộc là chuyện gì đây…” Alice thật nhíu mày và suy nghĩ càng sâu khi nghe được Alexander nói về người tên Luo Hao.
Bản thân Luo Hao, một Campione xuất thân từ Trung Quốc, cô ta ta sở hữu 5 đức tính của Nho Gia bao gồm nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Cô ta là một nhân vật vĩ đại, người đã tự mình đạt tới vương đạo huy hoàng. Tuy nhiên, Luo Hao tin dũng khí của mình mới là cao quý nhất trên thế giới, và so sánh với sự sống của 5 tỷ con người, cô ta càng coi trọng Trái Đất hơn. Đơn giản là, cô ảo tưởng như một học sinh cấp 2.
“Không có gì bất hạnh hơn việc họ sẽ gây ra. 2 người đó tuyệt đối là cặp đôi tồi tệ nhất.” Alexander nhíu mày hai tay chấp lại và để chúng che trước miệng mình trong khi hay tay chống lên bàn thể hiện anh đang rất lo về điều này.
“Đúng rồi, tại sao anh đến thông báo chuyện này với tôi?”
Alexander cười hô hô và lờ đi không trả lời. Cả hai biết chính xác người kia đang nghĩ gì.
Một Thánh Tổ mất tích và Giáo Chủ ma giáo – Campione hung hãn nhất. Việc này cần có cơ quan tình báo rộng rãi nhất của Alice và cả sự giúp đỡ của tên Campione đại diện cho Witegamot gần đây của Alice nữa. Alexander chưa thể xác định được thực lực của Phi Linh sâu đến cỡ nào nhưng với Eriserine, người được xưng là vợ của Phi Linh, hoàn toàn áp chế anh không có một đường đánh trả được, thậm chí là anh đặt chân vào lĩnh vực thần tốc của mình, thứ Quyền Năng mà anh đạt được từ Dị Thần.
Trong quá khứ, có lẽ Witegamot chỉ là một túi khôn mà thôi, nhưng lúc này thì đã khác, Campione họ cũng có, hơn nữa nếu hiện tại mời đến hai Campione khác trong 3 người còn lại ở Châu Âu là Salvatore Doni và Sasha Dejanstahl Vonban thì chỉ tỏ gây thêm phiền phức mà thôi.
Vì thế, Phi Linh và Alexander cùng hợp tác, hai Campione của Anh Quốc cùng nhau tham gia vụ này sẽ đáng tin cậy và xác suất hiệu quả sẽ càng cao. Alexander không nói, nhưng Alice rất tin tưởng phong cách làm việc của Phi Linh.
“Tôi đã nói những gì cần phải nói, hãy tha thứ cho sự xâm nhập này.”
“Thứ lỗi vì không thể đích thân đưa tiễn, hắc hoàng tử.”
Đã xác nhận mục đích của nhau, không cần thiết phải thảo luận thêm. Alexander biến thành tia lửa điện và tiến vào lĩnh vực thần tốc một lần nữa.
Nhận ra Alexander đã biến mất, Alice liền chuyển suy nghĩ của mình sang nơi khác và bắt đầu liên lạc với Phi Linh thông qua thần giao cách cảm.
----Phi Linh đang nghiên cứu một chút những gì mình đã thu thập, Linh Hồn của các Dị Thần mà cậu đã giết hiện đã làm công việc mình cần làm, tuy vậy, cơ thể cậu vẫn chưa thể khôi phục, Phi Linh cảm nhận được điều đó.
“…Vẫn còn chặng đường dài nhỉ…” Phi Linh lẩm bẩm và thất vọng rằng Dị Thần không phải kẹo bánh mà có nhiều để cậu có thể ngay lập tức đạt được thân thể mới.
“…Hửm?!” Đang trong dòng suy nghĩ, một giọng nói vang lên trong đầu cậu khiến cậu bỏ đi ý nghĩ vừa rồi và lắng nghe.
“…Vậy sao. Được rồi lần này ta sẽ đến đó một chuyến…nhưng có lẽ tên nhóc kia không tham gia với ta đâu.”
Phi Linh thầm nói với chủ nhân của giọng nói đang vang trong đầu cậu là Alice.
“Anh đang nói gì thế? Tại sao Alexander không tham gia?” Dù đã suy nghĩ nhưng cô cũng khó hiểu với lời nói của Phi Linh, Alexander là người đưa ra đề xuất này mà.
/347
|