Cơ mà dùng cái dấu ngoặc kia thì mọi người lại không nhìn ra được bởi trang nó xóa luôn cái dấu khi đăng lên.
Notes:
-“”: suy nghĩ
-{}: status
(Từ từ sửa tiếp:v)
Có một sự thật là đồng hồ sinh học của ta bị sai rồi @@. Báo thức 7h mà mệt, tắt, ngủ tiếp tới 10h. T.T kiểu này viết được cái gì nữa.
-----------
-Oji-san, cháu có thể hỏi một chút về lời đồn quái thú ở phía Bắc được không?
Illyaviel chấp hai tay thành khẩn như một con chiên hỏi. Đám người đang bàn luận về lời đồn là 2 người trung niên, trông có vẻ là một lữ khách, một thương nhân.
-Ôi chà! Là tín đồ của nhà thờ à?
Người trung niên thương nhân nghe Illyasviel nói mà xoay đầu sang nhìn, nói.
-Vâng. Chúng tôi là xơ tôn thờ Thần Hikatousei (gg dịch: Phi Linh:v) Chúng tôi được ngài ban xuống giọng nói thần thánh rằng hãy tìm kiếm những thứ vấy bẩn thế giới này. Cho nên, ngài có thể nói chi tiết về những con quái vật ở phía Bắc ấy được không?
Illyasviel nhắm hờ hai mắt mỉm cười vẫn đang chấp tay nói, nhìn thế thôi chứ cô bé trong nội tâm đang lo gần chết, mồ hôi mồ kê chảy như suối ấy, cô bé bấn loạn mà nghĩ, được không? Người trung niên nghe có vẻ hơi hiểu chút chút, nhưng lại không hiểu lắm việc vị Thần tên Hikatousei kia mà Illyasviel nói đến là ai. Evangeline đóng vai con chiên nhút nhát, chùm khăn không dám tiếp xúc với ai, và tất nhiên là cô bé không muốn nói chuyện với những người này, có lẽ duy có Illyasviel là cô mở lòng mình thôi. (trường hợp này chưa có chỗ cho Phi Linh chiếm vị trí gì đâu:v)
-Thần Hikatousei là ai? Sao tôi chưa nghe nói qua về vị Thần này bao giờ?
Trung niên lữ khách chen vào nói, thật ra không phải chen vào mà là tham gia.
“Đến rồi @@” Cuối cùng điều Illyasviel không mong cũng đến. Nhưng như chong chóng quay, Illyasviel nghĩ ra một cách để lách qua câu hỏi này, cô bé nhìn sang người trung niên lữ khách, cười nói:
-Ngài thật là! Làm sao ngài có thể không biết Người được cơ chứ. Đây thật là một sự xúc phạm không thể tha thứ được, hay là ngài đang nghi ngờ thân phận của chúng tôi cũng như của Người, người có năng lực tối cao nhất thế giới?
Nói thì nói, nhưng mà cái mặt Illyasviel trưng ra thì hơi hơi có chút vấn đề, nhất là cái nụ cười, nó như muốn giết người ấy. Hình như anh bạn lữ khách này chạm trúng yếu huyệt của Illyasviel, tuy lí do có hơi vô lý một chút, không biết Phi Linh là ai. Con cái ai chẳng muốn bậc cha mẹ mình nổi tiếng, kỳ vọng cao vào cha mẹ.
Cảm nhận nụ cười kinh dị mĩ kia, lữ khách trung niên chợt đổ mồ hôi lạnh.
-Ma~ tóm lại là cô bé muốn biết về lời đồn đó phải không? Liệu cô bé có cái gì để trao đổi để lấy được thông tin không?
Người trung niên thương nhân vẩy tay nói. Illyasviel bỏ cái nụ cười “giết người” đi và quay sang cười tươi đáp:
-Vâng. Tôi không có thứ gì để trao đổi, nhưng nếu ngài có bất kỳ vết thương nào, tôi có thể sử dụng món quà của Ngài để giúp ngài chữa trị một lần, coi như là vì ngài có công giúp Người tìm ra những thứ dơ bẩn.
Thương nhân ngạc nhiên nghe thế, hắn liền gãi đầu hỏi:
-Thế vết thương đó dù là di chứng hay bệnh tật có được không?
-Vâng. Dĩ nhiên là có thể rồi. Món quà của Người vô cùng tuyệt vời. Mà ngươi muốn chữa gì sao?
Illyasviel tự hào đáp, rồi lại hỏi.
-Không, không phải cho tôi…thực ra là cho vợ tôi.
Người thương nhân ấp úng nói.
-Thế…vợ của ngài đâu?
Illyasviel nhìn xung quanh hỏi.
-À, cô ấy do không muốn gặp ai cho nên đã lên phòng rồi. Cô có thể lên phòng cùng tôi để chữa cho vợ tôi không? Tôi sẽ nói cho cô hết những gì tôi biết về tin đồn đó.
Thương nhân trung niên thành khẩn nói.
-Ưm…ngài có thể mời vợ ngài xuống được không? Ở nơi kín quá cũng không tiện thực hiện Phép Thuật lắm.
Illyasviel kiếm cớ nói. Nhìn người thương nhân có vẻ khó xử, Illyasviel lại nói:
-Không sao đâu. Vợ ngài sẽ mau chóng khỏi hẳn, cho nên không cần phải ngại gì cả.
Thương nhân nghe được cũng bớt lo và đồng ý dẫn vợ ông ta xuống gặp Illyasviel.
Sau nửa tiếng thuyết phục, cuối cùng người vợ cũng xuống gặp mặt Illyasviel, người phụ nữ này chiều cao cũng tầm 1m5, áo khoác chùm từ đầu đến chân, che đi khuôn mặt, người vợ cúi đầu cố ý không muốn người khác nhìn mặt của mình.
-Xin chào. Chắc bà là vợ của ngài thương nhân. Theo như trao đổi đã thỏa thuận, tôi sẽ giúp bà chữa trị vết bỏng trên khuôn mặt của bà.
Theo như những gì người chồng tường thuật, thì bà vợ bị bỏng từ ngày xưa hai người lấy nhau, vì tình yêu nên cả hai đến với nhau chứ không phải vì nhan sắc.
Chả mất thời gian, Illyasviel và vợ thương nhân đã đối diện nhau. Illyasviel cũng không có yêu cầu người vợ lấy áo chùm ra, cô bé đưa tay ra và đưa nó đến gần khuôn mặt đang được chùm khăn của người vợ kia.
-Hỡi Thần Hikatousei của chúng con, với lòng trung thành của con, xin người hãy ban cho người này một chút ân huệ chữa lành mọi thứ. Holy Cure.
Illyasviel giả vờ nghiệm xướng trong khi âm thầm kích hoạt Phép Thuật. Một vòng tròn màu vàng sáng hào quang với những hoa văn kì lạ, phức tạp xuất hiện ra từ trong hư không, dần dần tỏa ra từng tia sáng ấm bao trùm khuôn mặt của người vợ. Điều này khiến cả những người trong khu vực ăn uống bắt đầu bàn tán. Người thương nhân tuy đã chuẩn bị tình thần rồi nhưng vẫn không kiềm được sự kinh ngạc.
Chỉ một lát sau đó, khi hào quang và vòng tròn Phép Thuật đã hoàn toàn tan biến, không khí xung quanh vẫn im ắng từ lúc đầu đến giờ vẫn được duy trì, Illyasviel rút tay trở về.
Người vợ thấy thế liền lấy tay bản thân sờ lên mặt mình dưới tấm khăn che mặt, đột nhiên nước mắt bắt đầu tràn ra. Bà ta cởi áo choàng chùm đầu ra và ôm lấy người chồng trong vui mừng, vết bỏng có vẻ được Illyasviel hoàn toàn chữa trị đúng như thỏa thuận.
Sau một hồi giây phút ôm ấp hạnh phúc của gia đình hai người thương nhân, thương nhân không quên việc trao đổi thông tin với Illyasviel.
Theo như trung niên thương nhân kia đã nghe qua và nói lại nguyên vẹn cho Illyasviel. Đám quái thú kia có hình dạng của những con sói tuyết, tuy nhiên không phải sói tuyết thông thường, có vẻ giống ma thú hơn, và cũng có một nhiệm vụ cho những lính đánh thuê xuất phát từ một gia tộc ở gần đó. Gia tộc đó và cả đám ma thú đều cư ngụ tại sâu trong rừng. Dù sao thì ma thú vẫn là ma thú, chúng nguy hiêm không phải thứ ai có thể bỏ mặc. Cho nên lính đánh thuê cũng không ngại gi đi giết ma thú để kiếm thu nhập, ít nhất là qua ngày.
Lấy được thông tin, Illyasviel dẫn Evangeline quay về phòng.Hành lang gần phòng.
-Lawrence-san? Horo-san? Hai người đi đâu thế?
Cánh cửa phòng mở ra, bước ra là Lawrence và Horo. Illyasviel thắc mắc hỏi.
-Chính tôi mới là người hỏi em câu đó đấy. Cơ mà, bọn tôi đi ngó xung quanh kiếm mối ấy mà. Nếu thích cả hai có thể theo cùng.
Lawrence gãi đầu nói.
-Không. Chúng em ổn, chúng em muốn vào trong nghỉ ngơi trước đây. Hai người cứ tự nhiên.
Illyasviel lắc đầu từ chối nhẹ nhàng rồi dắt tay Evangeline vào phòng, Lawrence nhúng vai rồi đi tiếp, Horo miệng mỉm cười sau đó theo sát kế bên.
Vao trong phòng, Illyasviel liền nhảy choảng lên giường và lăn lăn mấy vòng.
-Lâu rồi không có nằm trên giường. Thoái mái quá~
Illyasviel vừa rên rỉ vì thoái mái, Evangeline ngồi lên giường. Căn phòng có hai giường nên cả hai cô bé đều ngồi trên 1 giường.
-Illya, tại sao cậu lại hỏi về mấy thứ đó làm gì?
Evangeline mở miệng nói. Illyasviel đang lăn lông lốc liền choàng dậy khi Evangeline hỏi.
-Eva-chan, cậu có thích dùng Phép Thuật không?
Illyasviel đột nhiên lại hỏi Evangeline câu này khiến cô bé không phản ứng lại không kịp, ai ngờ Illyasviel lại hỏi một câu hỏi thay vì trả lời câu hỏi trước của Evangeline.
-….tất nhiên là thích rồi. Không lẽ cậu sẽ dạy tôi Phép Thuật sao?
Evangeline hơi ngượng nói. Illyasviel đang dí sát bản mặt của cô bé vào Evangeline, có thể nói là mũi đụng mũi luôn đấy. Ánh mắt của Evangeline do ngượng mà chuyển đi nơi khác.
-Vậy à! Nếu thế thì ổn rồi.
Illyasviel cười cao hứng. Phi Linh lúc này hiện ra ngoài.
-…
Evangeline nhìn Phi Linh nhưng không nói gì, có vẻ cô bé không sợ Phi Linh bất ngờ xuất hiện như vậy.
-Thật ra thì, Phi Linh và Illya đến từ thế giới khác. Illya và Phi Linh quyết định đi tìm hiểu thế giới này, đặc biệt là về Phép Thuật. Khi nhắc đến ma thú, chắc chắn phải có sự can thiệp của Phép Thuật vào trong mới xuất hiện chúng, có lẽ là Không Gian Ma Thuật. Ưm…mình nghĩ có lẽ là do bên gia tộc gì đó triệu hồi ra….
Illyasviel hào hứng phân tích trong khi không biết Phi Linh đang ở ngay kế bên.
-Illya…
Evangeline đưa ngón tay trỏ chỉ về phía kế bên Illyasviel, là chỉ về Phi Linh đấy.
-Vậy nên mình đang định đi về phía Bắc để tìm gia tộc ấy…
Illyasviel vừa nghe Evangeline nói và xoay đầu sang phía Evangeline đã chỉ, vừa nói.
-….
-….
Evangeline im lặng nhìn Illyasviel và Phi Linh. Illyasviel nhìn Phi Linh với miệng đang cứng đơ và há ra đang định gì nữa nhưng bị khựng lại. Phi Linh khoanh tay nhìn Illyasviel cười.
Tình huống khá vui.
…..
Phía bên Lawrence thì hai người đang thăm dò và có vẻ có một vụ làm ăn gì đó.
Hiện tại Illyasviel đang quỳ tư thế kiểu seiza, đầu cúi xuống nhìn xuống đất, có vẻ cô bé đang hối lỗi.
-Thật là! Chuyện này là do Illya làm. Ta không can thiệp nhiều, dù sao Evangeline-chan cũng là Chân Tổ, không sớm thì muộn Evangeline-chan cũng sẽ học được Phép Thuật thôi.
-Chân Tổ?
Evangeline nghe chuyện có liên quan đến mình nên hỏi.
-Đúng vậy. Cô bé là 1 Chân Tổ. Vampire thuần huyết ấy, có thể dịch là hấp huyết quỷ, Kyuuketsuki (JP) cũng được.
Phi Linh đáp. Evangeline sắc mặt có chút xuống sắc, nói đúng hơn là sầu hơn. Cô bé đang bị gợi nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
-Có phải đó là lí do làm cơ thể tôi không thể chết không?
Evangeline hỏi. Phi Linh đáp lại là một cái gật đầu chắc như đinh đóng cộc.
-Liệu có cách nào khiến tôi quay về cơ thể người thường không?
Evangeline lại hỏi.
-Tại sao lại phải cầu xin quay lại?
Phi Linh lạnh hỏi.
-…
Evangeline không biết câu trả lời của mình là gì nhưng trên cơ bản thì Nhân Loại lúc nào cũng vậy, bị 1 thứ gì mình không muốn thì luôn muốn quay trở lại lúc mình hoàn toàn không bị gì.
Notes:
-“”: suy nghĩ
-{}: status
(Từ từ sửa tiếp:v)
Có một sự thật là đồng hồ sinh học của ta bị sai rồi @@. Báo thức 7h mà mệt, tắt, ngủ tiếp tới 10h. T.T kiểu này viết được cái gì nữa.
-----------
-Oji-san, cháu có thể hỏi một chút về lời đồn quái thú ở phía Bắc được không?
Illyaviel chấp hai tay thành khẩn như một con chiên hỏi. Đám người đang bàn luận về lời đồn là 2 người trung niên, trông có vẻ là một lữ khách, một thương nhân.
-Ôi chà! Là tín đồ của nhà thờ à?
Người trung niên thương nhân nghe Illyasviel nói mà xoay đầu sang nhìn, nói.
-Vâng. Chúng tôi là xơ tôn thờ Thần Hikatousei (gg dịch: Phi Linh:v) Chúng tôi được ngài ban xuống giọng nói thần thánh rằng hãy tìm kiếm những thứ vấy bẩn thế giới này. Cho nên, ngài có thể nói chi tiết về những con quái vật ở phía Bắc ấy được không?
Illyasviel nhắm hờ hai mắt mỉm cười vẫn đang chấp tay nói, nhìn thế thôi chứ cô bé trong nội tâm đang lo gần chết, mồ hôi mồ kê chảy như suối ấy, cô bé bấn loạn mà nghĩ, được không? Người trung niên nghe có vẻ hơi hiểu chút chút, nhưng lại không hiểu lắm việc vị Thần tên Hikatousei kia mà Illyasviel nói đến là ai. Evangeline đóng vai con chiên nhút nhát, chùm khăn không dám tiếp xúc với ai, và tất nhiên là cô bé không muốn nói chuyện với những người này, có lẽ duy có Illyasviel là cô mở lòng mình thôi. (trường hợp này chưa có chỗ cho Phi Linh chiếm vị trí gì đâu:v)
-Thần Hikatousei là ai? Sao tôi chưa nghe nói qua về vị Thần này bao giờ?
Trung niên lữ khách chen vào nói, thật ra không phải chen vào mà là tham gia.
“Đến rồi @@” Cuối cùng điều Illyasviel không mong cũng đến. Nhưng như chong chóng quay, Illyasviel nghĩ ra một cách để lách qua câu hỏi này, cô bé nhìn sang người trung niên lữ khách, cười nói:
-Ngài thật là! Làm sao ngài có thể không biết Người được cơ chứ. Đây thật là một sự xúc phạm không thể tha thứ được, hay là ngài đang nghi ngờ thân phận của chúng tôi cũng như của Người, người có năng lực tối cao nhất thế giới?
Nói thì nói, nhưng mà cái mặt Illyasviel trưng ra thì hơi hơi có chút vấn đề, nhất là cái nụ cười, nó như muốn giết người ấy. Hình như anh bạn lữ khách này chạm trúng yếu huyệt của Illyasviel, tuy lí do có hơi vô lý một chút, không biết Phi Linh là ai. Con cái ai chẳng muốn bậc cha mẹ mình nổi tiếng, kỳ vọng cao vào cha mẹ.
Cảm nhận nụ cười kinh dị mĩ kia, lữ khách trung niên chợt đổ mồ hôi lạnh.
-Ma~ tóm lại là cô bé muốn biết về lời đồn đó phải không? Liệu cô bé có cái gì để trao đổi để lấy được thông tin không?
Người trung niên thương nhân vẩy tay nói. Illyasviel bỏ cái nụ cười “giết người” đi và quay sang cười tươi đáp:
-Vâng. Tôi không có thứ gì để trao đổi, nhưng nếu ngài có bất kỳ vết thương nào, tôi có thể sử dụng món quà của Ngài để giúp ngài chữa trị một lần, coi như là vì ngài có công giúp Người tìm ra những thứ dơ bẩn.
Thương nhân ngạc nhiên nghe thế, hắn liền gãi đầu hỏi:
-Thế vết thương đó dù là di chứng hay bệnh tật có được không?
-Vâng. Dĩ nhiên là có thể rồi. Món quà của Người vô cùng tuyệt vời. Mà ngươi muốn chữa gì sao?
Illyasviel tự hào đáp, rồi lại hỏi.
-Không, không phải cho tôi…thực ra là cho vợ tôi.
Người thương nhân ấp úng nói.
-Thế…vợ của ngài đâu?
Illyasviel nhìn xung quanh hỏi.
-À, cô ấy do không muốn gặp ai cho nên đã lên phòng rồi. Cô có thể lên phòng cùng tôi để chữa cho vợ tôi không? Tôi sẽ nói cho cô hết những gì tôi biết về tin đồn đó.
Thương nhân trung niên thành khẩn nói.
-Ưm…ngài có thể mời vợ ngài xuống được không? Ở nơi kín quá cũng không tiện thực hiện Phép Thuật lắm.
Illyasviel kiếm cớ nói. Nhìn người thương nhân có vẻ khó xử, Illyasviel lại nói:
-Không sao đâu. Vợ ngài sẽ mau chóng khỏi hẳn, cho nên không cần phải ngại gì cả.
Thương nhân nghe được cũng bớt lo và đồng ý dẫn vợ ông ta xuống gặp Illyasviel.
Sau nửa tiếng thuyết phục, cuối cùng người vợ cũng xuống gặp mặt Illyasviel, người phụ nữ này chiều cao cũng tầm 1m5, áo khoác chùm từ đầu đến chân, che đi khuôn mặt, người vợ cúi đầu cố ý không muốn người khác nhìn mặt của mình.
-Xin chào. Chắc bà là vợ của ngài thương nhân. Theo như trao đổi đã thỏa thuận, tôi sẽ giúp bà chữa trị vết bỏng trên khuôn mặt của bà.
Theo như những gì người chồng tường thuật, thì bà vợ bị bỏng từ ngày xưa hai người lấy nhau, vì tình yêu nên cả hai đến với nhau chứ không phải vì nhan sắc.
Chả mất thời gian, Illyasviel và vợ thương nhân đã đối diện nhau. Illyasviel cũng không có yêu cầu người vợ lấy áo chùm ra, cô bé đưa tay ra và đưa nó đến gần khuôn mặt đang được chùm khăn của người vợ kia.
-Hỡi Thần Hikatousei của chúng con, với lòng trung thành của con, xin người hãy ban cho người này một chút ân huệ chữa lành mọi thứ. Holy Cure.
Illyasviel giả vờ nghiệm xướng trong khi âm thầm kích hoạt Phép Thuật. Một vòng tròn màu vàng sáng hào quang với những hoa văn kì lạ, phức tạp xuất hiện ra từ trong hư không, dần dần tỏa ra từng tia sáng ấm bao trùm khuôn mặt của người vợ. Điều này khiến cả những người trong khu vực ăn uống bắt đầu bàn tán. Người thương nhân tuy đã chuẩn bị tình thần rồi nhưng vẫn không kiềm được sự kinh ngạc.
Chỉ một lát sau đó, khi hào quang và vòng tròn Phép Thuật đã hoàn toàn tan biến, không khí xung quanh vẫn im ắng từ lúc đầu đến giờ vẫn được duy trì, Illyasviel rút tay trở về.
Người vợ thấy thế liền lấy tay bản thân sờ lên mặt mình dưới tấm khăn che mặt, đột nhiên nước mắt bắt đầu tràn ra. Bà ta cởi áo choàng chùm đầu ra và ôm lấy người chồng trong vui mừng, vết bỏng có vẻ được Illyasviel hoàn toàn chữa trị đúng như thỏa thuận.
Sau một hồi giây phút ôm ấp hạnh phúc của gia đình hai người thương nhân, thương nhân không quên việc trao đổi thông tin với Illyasviel.
Theo như trung niên thương nhân kia đã nghe qua và nói lại nguyên vẹn cho Illyasviel. Đám quái thú kia có hình dạng của những con sói tuyết, tuy nhiên không phải sói tuyết thông thường, có vẻ giống ma thú hơn, và cũng có một nhiệm vụ cho những lính đánh thuê xuất phát từ một gia tộc ở gần đó. Gia tộc đó và cả đám ma thú đều cư ngụ tại sâu trong rừng. Dù sao thì ma thú vẫn là ma thú, chúng nguy hiêm không phải thứ ai có thể bỏ mặc. Cho nên lính đánh thuê cũng không ngại gi đi giết ma thú để kiếm thu nhập, ít nhất là qua ngày.
Lấy được thông tin, Illyasviel dẫn Evangeline quay về phòng.Hành lang gần phòng.
-Lawrence-san? Horo-san? Hai người đi đâu thế?
Cánh cửa phòng mở ra, bước ra là Lawrence và Horo. Illyasviel thắc mắc hỏi.
-Chính tôi mới là người hỏi em câu đó đấy. Cơ mà, bọn tôi đi ngó xung quanh kiếm mối ấy mà. Nếu thích cả hai có thể theo cùng.
Lawrence gãi đầu nói.
-Không. Chúng em ổn, chúng em muốn vào trong nghỉ ngơi trước đây. Hai người cứ tự nhiên.
Illyasviel lắc đầu từ chối nhẹ nhàng rồi dắt tay Evangeline vào phòng, Lawrence nhúng vai rồi đi tiếp, Horo miệng mỉm cười sau đó theo sát kế bên.
Vao trong phòng, Illyasviel liền nhảy choảng lên giường và lăn lăn mấy vòng.
-Lâu rồi không có nằm trên giường. Thoái mái quá~
Illyasviel vừa rên rỉ vì thoái mái, Evangeline ngồi lên giường. Căn phòng có hai giường nên cả hai cô bé đều ngồi trên 1 giường.
-Illya, tại sao cậu lại hỏi về mấy thứ đó làm gì?
Evangeline mở miệng nói. Illyasviel đang lăn lông lốc liền choàng dậy khi Evangeline hỏi.
-Eva-chan, cậu có thích dùng Phép Thuật không?
Illyasviel đột nhiên lại hỏi Evangeline câu này khiến cô bé không phản ứng lại không kịp, ai ngờ Illyasviel lại hỏi một câu hỏi thay vì trả lời câu hỏi trước của Evangeline.
-….tất nhiên là thích rồi. Không lẽ cậu sẽ dạy tôi Phép Thuật sao?
Evangeline hơi ngượng nói. Illyasviel đang dí sát bản mặt của cô bé vào Evangeline, có thể nói là mũi đụng mũi luôn đấy. Ánh mắt của Evangeline do ngượng mà chuyển đi nơi khác.
-Vậy à! Nếu thế thì ổn rồi.
Illyasviel cười cao hứng. Phi Linh lúc này hiện ra ngoài.
-…
Evangeline nhìn Phi Linh nhưng không nói gì, có vẻ cô bé không sợ Phi Linh bất ngờ xuất hiện như vậy.
-Thật ra thì, Phi Linh và Illya đến từ thế giới khác. Illya và Phi Linh quyết định đi tìm hiểu thế giới này, đặc biệt là về Phép Thuật. Khi nhắc đến ma thú, chắc chắn phải có sự can thiệp của Phép Thuật vào trong mới xuất hiện chúng, có lẽ là Không Gian Ma Thuật. Ưm…mình nghĩ có lẽ là do bên gia tộc gì đó triệu hồi ra….
Illyasviel hào hứng phân tích trong khi không biết Phi Linh đang ở ngay kế bên.
-Illya…
Evangeline đưa ngón tay trỏ chỉ về phía kế bên Illyasviel, là chỉ về Phi Linh đấy.
-Vậy nên mình đang định đi về phía Bắc để tìm gia tộc ấy…
Illyasviel vừa nghe Evangeline nói và xoay đầu sang phía Evangeline đã chỉ, vừa nói.
-….
-….
Evangeline im lặng nhìn Illyasviel và Phi Linh. Illyasviel nhìn Phi Linh với miệng đang cứng đơ và há ra đang định gì nữa nhưng bị khựng lại. Phi Linh khoanh tay nhìn Illyasviel cười.
Tình huống khá vui.
…..
Phía bên Lawrence thì hai người đang thăm dò và có vẻ có một vụ làm ăn gì đó.
Hiện tại Illyasviel đang quỳ tư thế kiểu seiza, đầu cúi xuống nhìn xuống đất, có vẻ cô bé đang hối lỗi.
-Thật là! Chuyện này là do Illya làm. Ta không can thiệp nhiều, dù sao Evangeline-chan cũng là Chân Tổ, không sớm thì muộn Evangeline-chan cũng sẽ học được Phép Thuật thôi.
-Chân Tổ?
Evangeline nghe chuyện có liên quan đến mình nên hỏi.
-Đúng vậy. Cô bé là 1 Chân Tổ. Vampire thuần huyết ấy, có thể dịch là hấp huyết quỷ, Kyuuketsuki (JP) cũng được.
Phi Linh đáp. Evangeline sắc mặt có chút xuống sắc, nói đúng hơn là sầu hơn. Cô bé đang bị gợi nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
-Có phải đó là lí do làm cơ thể tôi không thể chết không?
Evangeline hỏi. Phi Linh đáp lại là một cái gật đầu chắc như đinh đóng cộc.
-Liệu có cách nào khiến tôi quay về cơ thể người thường không?
Evangeline lại hỏi.
-Tại sao lại phải cầu xin quay lại?
Phi Linh lạnh hỏi.
-…
Evangeline không biết câu trả lời của mình là gì nhưng trên cơ bản thì Nhân Loại lúc nào cũng vậy, bị 1 thứ gì mình không muốn thì luôn muốn quay trở lại lúc mình hoàn toàn không bị gì.
/347
|