Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 22 - Chương 12.2

/191


Nữ nhân xấu xí, ngươi đứng lại cho ta!

Thủy Khanh Y không có ý định cãi nhau, vội phủi mông chạy lấy người, nhưng Hách Liên Vũ không có ý định tha cho nàng, hắn gầm lên giận dữ về phía bóng lưng của nàng.

Thủy Khanh Y rơi vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ xem nên cứu chữa như thế nào để né được một kiếp, nên không để ý đến Hách Liên Vũ, nàng đi thẳng đến cửa cung mới phát hiện cái đuôi đi theo phía sau, nàng nhíu mày, không vui nói: Ngươi đi theo ta làm gì?

Nữ nhân, ngươi đuổi mỹ nhân của Tiểu gia đi, trước khi tìm được mỹ nhân, Bản Tiểu gia sẽ đi theo ngươi! Hách Liên Vũ không ngốc, chỉ là được cưng chiều, tính tình ngang ngược, trước sự thay đổi thái độ của Thủy Khanh Y và người nam nhân biến mất trên nóc nhà kia, trong nháy mắt hắn nghĩ đến một lần ở Tuyết Lâm quốc, cũng chính là người nam nhân này trừng trị thoả đáng nữ nhân xấu xí kia, chỉ cần mình đi theo nàng ta, còn sợ không trút được giận sao?

Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, xong rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, lần này dính lấy không đi, đến lúc bị Bách Lý Ngọc phát hiện, không phải là đầu nàng sẽ đầy u sao?

Được rồi, ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi tìm mỹ nhân, được không? Thủy Khanh Y chỉ muốn mau mau đuổi hắn đi, mặc dù đáy lòng nàng bị hắn hấp dẫn, nhưng nàng chỉ đối xử với hắn như một đứa bé, cộng thêm kiếp trước, tuổi của nàng đủ để làm mẹ của nó rồi.

Nữ nhân, người hầu đi mất rồi, Tiểu gia không có ngân lượng, nhất định phải đi cùng ngươi. Đáy mắt của Hách Liên Vũ thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, phồng mặt bánh bao lên, đung đưa trước mặt Thủy Khanh Y.

Đoàng! Thủy Khanh Y hoa mắt, trong lòng bực bội vỗ một chưởng lên đầu của Hách Liên Vũ, chợt nhớ ra, nàng nắm chặt vạt áo của hắn nói: Đại ca của ngươi đâu?

Làm gì? Hách Liên Vũ cảnh giác nhìn Thủy Khanh Y.

Ở đâu?

Hách Liên Vũ mím môi, chớp đôi mắt to vô tội nhìn Thủy Khanh Y chằm chằm, nhất định không chịu mở miệng.

Nếu không nói, lão nương ném ngươi đến doanh trại. Thủy Khanh Y nhe răng, nhếch mép uy hiếp.

Tâm can của Hách Liên Vũ run lên, nhớ ra nữ nhân điên này nói được làm được, vội vàng bán đứng đại ca: Ở Thái Bạch Lâu.

Con ngươi của Thủy Khanh Y tối sầm lại, trước đây Hách Liên Tầm đã đồng ý rút khỏi giang hồ, hôm nay lại xuất hiện ở Nam Chiếu là có ý gì? Có liên quan đến Phùng Vinh Hoa sao? Nghĩ đến đây, nàng vội vàng cưỡi ngựa đến Thái Bạch Lâu, khi tới Thái Bạch Lâu, Thủy Khanh Y trực tiếp nhảy vào phòng riêng của Hách Liên Tầm trên lầu ba, trên bàn vẫn bày trà bánh như cũ, ly trà vẫn đang lượn lờ hơi nước.

Người đâu? Thủy Khanh Y nhanh chân ra khỏi căn phòng, túm một tiểu nhị hỏi.

Công tử có chuyện nên đã rời đi. Tiểu nhị sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trả lời thành thật.

Thủy Khanh Y không nhịn được muốn chửi bậy, nàng rất hy vọng Hách Liên Tầm không can thiệp vào, bất luận là thực lực hay tiền tài đều không thể khinh thường hắn, nếu hắn giúp đỡ Phùng Vinh Hoa, không biết sẽ có biến cố gì.

Có nói đi đâu không?

Có người của Phủ Thái Phó tới mời công tử, bị công tử từ chối, sau đó công tử đã đi biên quan.

Thủy Khanh Y buông tiểu nhị ra, suy nghĩ một chút, chân mày đang nhíu chặt giãn ra, xem ra hắn thực sự không có ý định tham dự.

Có thời gian bồi Bổn vương uống một chén không? Trên miệng Thủy Minh Hách ngậm một thanh gỗ rất nhỏ, giống như cây tăm, lười biếng dựa vào cửa phòng.

Thủy Khanh Y hơi nhếch môi, nàng không phát hiện ra hắn, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, nhớ đến chuyện ở yến tiệc, nàng chỉ vào trong phòng, ý bảo hắn đi vào.

Tại sao Tuyên Vương cam lòng rời khỏi ôn nhu hương (1) để uống rượu cùng ta? Thủy Khanh Y xoay ly trà trống không, mắt phượng điểm xuyết lấm tấm hào quang, thăm dò tâm tình của Thủy Minh Hách.

Ba nghìn nữ nhân hậu viện Vương phủ, cũng không bằng phong thái của Y Nhi. Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy chán nản, càng không nói đến đối ẩm. Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách gợn màu nước, bất ngờ kéo khăn che mặt của Thủy Khanh Y xuống, trêu chọc: Dung nhan tựa tiên nhân, bị một tấm vải rách che khuất, rất đáng tiếc.

Tuyên Vương, ngươi đang ám chỉ ngươi dùng phong lưu phóng đãng để che giấu sự tài hoa kinh thế của ngươi sao? Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên lộ vẻ chế giễu, lạnh lùng nhìn Thủy Minh Hách, nói: Ta không nói chuyện vô nghĩa với ngươi, để ta đoán một chút, tại sao ngươi lại làm như vậy, là sợ Lệnh Quý phi ra tay với ngươi sao?

Chẳng trách Thủy Khanh Y sẽ nghĩ như thế, Thủy Minh Hách không quyền không thế, chỉ có Thủy Triệt là núi dựa của hắn, nhưng hình như núi dựa này không vững chắc, Thủy Triệt rất ít khi chú ý đến hắn, nếu Thủy Minh Hách muốn tiếp tục sống, nhất định phải xóa bỏ sự đề phòng của Lệnh Quý phi, phương pháp duy nhất chính là bày ra vẻ phong lưu, y phục là lượt, không làm được trò trống gì.

Bổn vương hợp tác với ngươi. Thủy Minh Hách nghiêm mặt nói, hắn không cam lòng đứng dưới kẻ khác, ở ẩn mấy chục năm, cần thời điểm phản kích.

Tuyên Vương, ngươi giấu tài nhiều năm, hiện giờ muốn bộc lộ tài năng, hình như đã quá muộn. Thủy Khanh Y mỉa mai, trước khi nàng tới Nam Chiếu, có lẽ Thủy Minh Hách đã nắm chắc một nửa ngôi vị Hoàng đế, nhưng sau khi nàng đến, nàng còn có dã tâm giúp đỡ Bách Lý Ngọc tranh giành thiên hạ, tất nhiên sẽ không chia sẻ miếng mồi ngon trong tay.

Có ý gì? Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách thoáng hiện lên vẻ tối tăm khó hiểu.

Ai cũng muốn làm Chúa Tể quyền lực, ta cũng không ngoại lệ, Tuyên Vương không cam lòng đứng dưới người khác, thật khéo, ta cũng thích làm người nắm giữ quân cờ. Mắt Thủy Khanh Y lộ ra thần sắc, nàng sẽ không ngu ngốc đi giúp người khác ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, rồi sau đó quay lại đối phó nàng.

Trường Nhạc không muốn sao? Đột nhiên Thủy Minh Hách nắm chặt ly trà, hôm nay, mục đích hợp tác chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thăm dò thái độ của Thủy Khanh Y, như vậy, không cần nói điều không cần thiết.

Bằng bản lĩnh của mình!

. . . . . .

Thần Hi cung

Lệnh Quý phi ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi, ánh mắt chăm chú nhìn người áo đen đeo mặt nạ.

Ngươi chính là người mà Chân Thiến nói đến sao? Lệnh Quý phi âm nhu cười một tiếng, đáy mắt lấp lánh tia sáng sắc bén, nghiêng người nằm nghiêng ở trên giường đệm, lạnh lùng nói: Kế tiếp ngươi có dự tính gì?

Quý phi nương nương có thể hợp tác với Tuyết Lâm Hoàng. Giọng nói của người áo đen âm trầm giống như tới từ địa ngục, lạnh lẽo đáng sợ.

Lông mày vẽ tinh xảo nhỏ nhắn của Lệnh Quý phi khẽ cau lại, không hiểu ý của hắn.

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Lệnh Quý phi, người áo đen cười khằng khặc, hắn nói: Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.

Lệnh Quý phi lẩm nhẩm mấy lần, bỗng nhiên hiểu ra. Ngươi nói rất đúng, không có kẻ địch vĩnh viễn, đương nhiên cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

Lệnh Quý phi cảm thấy người này rất nguy hiểm, nhưng cũng bất chấp tất cả để hợp tác, chỉ vì muốn đánh bại Thủy Khanh Y.

Bổn tọa thích giao thiệp với người thông minh, Thủy Khanh Y quan tâm tới Thái Thụy và Thái Phù của Phủ Quốc Công ở Tuyết Lâm quốc, Thái Phù ở Bắc Thương, còn Thái Thụy bị Thủy Khanh Y sắp xếp rèn luyện ở biên quan, nương nương nên biết phải làm thế nào? Đáy mắt của




/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status