Nam Cung Thiển Trang vô tri vô giác, không biết làm thế nào về đến tẩm điện, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh ánh nến, nhìn Bách Lý Ngọc lật sách, đáy mắt hơi chua xót.
Nếu là lúc trước, khi chưa yêu hắn, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nói không chừng chết thẳng cẳng, còn có thể trở về, tiếp tục vô tư ngắm mỹ nam, ức hiếp mỹ nam.
- Bách Lý Ngọc, sau này huynh có cưới nữ nhân khác không?
Nam Cung Thiển Trang nghĩ sau khi mình chết, Bách Lý Ngọc vừa quay đầu sẽ quên nàng, ở cùng với nữ nhân khác, nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn cưới Thương Tiệp Ảnh, sau đó Thương Tiệp Ảnh đến mộ của nàng ra oai, lấy tư thế của kẻ thắng cuộc giẫm nàng mấy phát. Trong lòng rất không thoải mái, hung dữ cảnh cáo:
- Nếu lão nương ngủm thật, không cho huynh cưới nữ nhân khác, nếu cô đơn, không cưới không được, vậy chỉ cần không phải làThương Tiệp Ảnh, huynh cưới ai cũng được.
Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân hung thần ác sát đối diện với ánh nến, đầu đầy hắc tuyến.
- Nàng yên tâm, Diêm Vương sẽ không nhận nàng đâu.
- Tại sao?
Nam Cung Thiển Trang khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn Bách Lý Ngọc, chẳng lẽ hắn tìm được phương pháp cứu nàng rồi sao?
- Tam giới Người Quỷ Thần, chỉ có ta có thể chịu được nàng.
Bách Lý Ngọc không ngẩng đầu, tiếp tục tìm kiếm ghi chép.
Miệng Nam Cung Thiển Trang giật giật, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ nàng hung hãn đến mức ngay cả quỷ thần cũng phải sợ sao?
- Bách Lý Ngọc, lão nương còn có một khoản tiền nhỏ, để ở chỗ Lục Y, ngươi cần dùng, cứ tìm nàng ấy là được.
Nam Cung Thiển Trang thở dài, lời nói đơn giản kia của Bách Lý Ngọc đúng là châm chọc nàng, nghĩ đến việc có thể nàng sẽ không sống đến thời gian ba năm, trong lòng đau khổ, nàng rất muốn bắt chước nhân vật chính bị bệnh nan y trong tiểu thuyết, đẻ một đứa con, để lại huyết mạch, khiến cho Bách Lý Ngọc hàng ngày nhìn gương mặt tương tự nàng, sẽ không đến nỗi quên mất nàng, nhưng giỡn mặt là nàng không có dì cả, làm sao đẻ được?
Bách Lý Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhìn những ghi chép về cấm chế ở phía trên.
- Còn nữa, cái đầu chó của Sở Mộ Cẩn kia đang đợi ta đến ngắt, đến lúc đó cũng không còn kịp nữa, huynh ngắt xuống giúp ta, rồi giắt ở đầu giường của ta!
Nam Cung Thiển Trang lải nhải dặn dò, nghe xong Bách Lý Ngọc nhíu chặt lông mày, tựa như có thể kẹp chết một con con ruồi.
- Nam Cung Thiển Trang, nàng muốn làm gì?
Vẻ mặt Bách Lý Ngọc âm trầm nhìn chằm chằm phía sau lưng của Nam Cung Thiển Trang, nữ tử đáng chết này nhớ mãi không quên Sở Mộ Cẩn sao? Dám bảo hắn đem đầu của Sở Mộ Cẩn giắt trên đầu giường của nàng, để mỗi ngày được gặp nhau hả?
- Giao phó di ngôn.
Nam Cung Thiển Trang thuận miệng trả lời.
- Chết rồi còn để cho hắn chôn theo, để cho các ngươi làm đôi uyên ương tự do, đền bù tiếc nuối không thể ở với nhau khi còn sống sao?
Bách Lý Ngọc hận không thể vặn cái đầu của Nam Cung Thiển Trang xuống, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ lung tung.
- Không phải, lão nương chết rồi, hắn vẫn còn sống tốt, làm sao có thể cam lòng, huynh đem cái đầu chó của hắn giắt lên đầu giường của ta, hắn xuống địa ngục, nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt ta, khi còn sống không thể giết hắn, sau khi chết cũng không cho ta hành hạ sao?
Mắt Nam Cung Thiển Trang trợn trắng, nếu nàng muốn gả cho Sở Mộ Cẩn, ban đầu lúc thành thân cùng hắn, thừa dịp đổi kiệu hoa là được.
- Thật chứ?
Đôi mắt nhỏ của Bách Lý Ngọc có chút hoài nghi nhìn Nam Cung Thiển Trang, như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
- Là thật!
Nam Cung Thiển Trang thành thật nói, lập tức nghĩ đến còn có một việc lớn quên giao phó, vỗ ót một cái, nghênh ngang đi đến bên cạnh giường, tiến đến sát Bách Lý Ngọc, hì hì nói:
- Thiếu chút nữa là quên, Thủy Minh Hách giúp ta mở một cửa hiệu nhỏ, nghe nói buôn bán không tệ, mỗi ngày thu được cả đấu vàng, huynh phải lấy được khế ước mua nhà từ chỗ hắn, giúp ta kinh doanh thật tốt, chờ ta đi rồi, hàng năm huynh đốt sáu tám mười mỹ nam người giấy cho ta.
Nói xong, Nam Cung Thiển Trang có chút phấn khởi, nghiễm nhiên quên mất, giao phó di chúc, là một vấn đề đau buồn thế nào, nhưng nàng nói rất hân hoan, giống như chỉ là chuyện chuyển chỗ ở vậy.
Ngón tay thon dài như ngọc của Bách Lý Ngọc dùng lực bắn lên ót của Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói:
- Ở dưới cô đơn, muốn có sáu tám mười người cho nàng tiêu khiển?
Mặt Nam Cung Thiển Trang đang giãn ra, thoáng chốc cứng đờ, giật mình nhớ lại những lời động kinh của mình, che miệng cười gượng nhìn Bách Lý Ngọc, suy nghĩ làm thế nào để hòa giải!
- Hả?
Bách Lý Ngọc kéo dài giọng nói đầy mờ ám, kéo Nam Cung Thiển Trang trong lòng đang sợ hãi.
- Việc đó không tạo quá nhiều tội lỗi, có rất nhiều kẻ thù chờ ta ở dưới, nhất định phải đốt thêm vài gã trẻ tuổi cường tráng xuống làm ám vệ cho ta, còn thừa thì giúp ta kinh doanh, để tránh không có bạc để tiêu.
Nam Cung Thiển Trang nói hai câu, cười gượng mấy tiếng ha ha, để nói cho giống như thật, thô lỗ chà xát tay, tự nhủ:
- Huynh cũng biết, ta chỉ thích mỹ nam.
Bách Lý Ngọc nghiêng người dựa vào đầu giường, con ngươi lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, cười như không cười nói:
- Nam Cung Thiển Trang, nàng thật có bản lĩnh, ta rời đi không bao lâu, nàng đã có hôn ước với Thủy Minh Hách, thậm chí còn giúp nàng mở một cửa hiệu nhỏ, nói xem, nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?
Bách Lý Ngọc phát hiện càng ngày hắn càng không nhìn thấu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí cảm thấy quan hệ giữa hắn và nàng trở nên xa cách, có một số chuyện nàng thà rằng nói cho nam nhân khác, cũng không muốn nói cho hắn biết.
Hy vọng của hắn là thẳng thắn, là hai người tâm ý tương thông, chứ không phải giống như trưởng bối Tao lão đầu, phụ thân quản thúc nàng, khiến cho nàng sợ hắn, không muốn chia sẻ thứ nàng yêu thích cho hắn nghe!
Nam Cung Thiển Trang mở to con mắt, nhìn màn trướng trên nóc, rất lâu không lên tiếng, nàng không biết vì sao giao phó di ngôn lại biến thành chất vấn.
Trong lòng khó chịu, phiền đến phát hoảng, nàng chính là một người vô tâm, nữ nhân không biết giữ mồm miệng, tâm tư Bách Lý Ngọc tỉ mỉ, tham muốn mạnh mẽ mà giữ lấy, nàng có thể hiểu được đó là vì yêu nàng, cho nên không chấp nhận được trong mắt nàng có sự tồn tại của nam nhân khác, nhưng nàng đã cố hết sức để tránh, thậm chí trở nên thần kinh như vậy, chỉ là bạn bè với nam nhân khác, hoặc là có những chuyện cần phải nói chuyện với nhau, cũng phải thật cẩn thận, rất sợ bị vượt rào.
Nàng cảm thấy mình giống như một con chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, không có tự do, không có phạm vi cuộc sống của mình, trong thế giới ngoại trừ hắc bạch thì chỉ có hắn. Cuộc sống như thế, bắt đầu được hắn thương yêu cưng chiều, được hắn quan tâm, rất mỹ miều, rất hưởng thụ, lâu ngày, nàng sẽ cảm thấy nghẹt thở.
Bên cạnh hắn đủ loại nữ nhân vây quanh, thậm chí cũng có hôn ước trên người, nàng ghen tỵ, nhưng trước giờ nàng không nói một câu, không phải vì không yêu, mà là lượng thứ cho hắn, những nữ nhân kia không phải do chính hắn trêu chọc, điều nàng làm chỉ là diệt trừ đám oanh oanh yến yến ham muốn có được hắn.
- Bách Lý Ngọc, ta chỉ không nói thật với huynh hai điều này, nhưng huynh bố trí tai mắt ở bên cạnh ta, hiểu rõ nhất cử nhất động của ta, ở trước mặt huynh, ta giống như một người trần trụi, không có cái khỉ gì, có phải huynh muốn mỗi lần ta đi ra ngoài làm việc, phải cách xa những nam nhân kia mấy mét, hay là trước khi ra cửa, phải bảo Mạc Vấn, người huynh sắp xếp theo dõi ở bên cạnh ta, quét đường phố sao?
Nam Cung Thiển Trang nói xong, trong lòng có chút uất ức, nàng không biết còn sống được bao lâu, hắn không giúp đỡ nàng, thậm chí còn tranh cãi với nàng vì chút chuyện này.
- Nàng đang trách ta?
Mặt Bách Lý Ngọc không chút thay đổi, âm trầm nhìn khóe mắt ẩm ướt của Nam Cung Thiển Trang, nắm chặt lòng bàn tay, khống chế được cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng.
- Bách Lý Ngọc, ta nào dám trách huynh, nhìn thấy huynh giống như chuột thấy mèo, phải thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ có thỉnh thoảng động kinh ăn phải gan hùm, mới dám lỗ mãng trước mặt huynh!
Trên mặt Nam Cung Thiển Trang hiện lên nụ cười yếu ớt, nghiêng đầu, mắt phượng sáng trong như nước nhìn vào trong con ngươi của Bách Lý Ngọc, nhẹ nhàng nói:
- Rốt cuộc huynh hỏi ta có bao nhiêu chuyện giấu huynh, vậy huynh có bao nhiêu chuyện giấu ta? Ngoại trừ biết huynh là sư đệ của mẫu thân, Bắc Thương Ám Đế, có một vị hôn thê là công chúa, hầu như ta không biết gì về
Nếu là lúc trước, khi chưa yêu hắn, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nói không chừng chết thẳng cẳng, còn có thể trở về, tiếp tục vô tư ngắm mỹ nam, ức hiếp mỹ nam.
- Bách Lý Ngọc, sau này huynh có cưới nữ nhân khác không?
Nam Cung Thiển Trang nghĩ sau khi mình chết, Bách Lý Ngọc vừa quay đầu sẽ quên nàng, ở cùng với nữ nhân khác, nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn cưới Thương Tiệp Ảnh, sau đó Thương Tiệp Ảnh đến mộ của nàng ra oai, lấy tư thế của kẻ thắng cuộc giẫm nàng mấy phát. Trong lòng rất không thoải mái, hung dữ cảnh cáo:
- Nếu lão nương ngủm thật, không cho huynh cưới nữ nhân khác, nếu cô đơn, không cưới không được, vậy chỉ cần không phải làThương Tiệp Ảnh, huynh cưới ai cũng được.
Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân hung thần ác sát đối diện với ánh nến, đầu đầy hắc tuyến.
- Nàng yên tâm, Diêm Vương sẽ không nhận nàng đâu.
- Tại sao?
Nam Cung Thiển Trang khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn Bách Lý Ngọc, chẳng lẽ hắn tìm được phương pháp cứu nàng rồi sao?
- Tam giới Người Quỷ Thần, chỉ có ta có thể chịu được nàng.
Bách Lý Ngọc không ngẩng đầu, tiếp tục tìm kiếm ghi chép.
Miệng Nam Cung Thiển Trang giật giật, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ nàng hung hãn đến mức ngay cả quỷ thần cũng phải sợ sao?
- Bách Lý Ngọc, lão nương còn có một khoản tiền nhỏ, để ở chỗ Lục Y, ngươi cần dùng, cứ tìm nàng ấy là được.
Nam Cung Thiển Trang thở dài, lời nói đơn giản kia của Bách Lý Ngọc đúng là châm chọc nàng, nghĩ đến việc có thể nàng sẽ không sống đến thời gian ba năm, trong lòng đau khổ, nàng rất muốn bắt chước nhân vật chính bị bệnh nan y trong tiểu thuyết, đẻ một đứa con, để lại huyết mạch, khiến cho Bách Lý Ngọc hàng ngày nhìn gương mặt tương tự nàng, sẽ không đến nỗi quên mất nàng, nhưng giỡn mặt là nàng không có dì cả, làm sao đẻ được?
Bách Lý Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhìn những ghi chép về cấm chế ở phía trên.
- Còn nữa, cái đầu chó của Sở Mộ Cẩn kia đang đợi ta đến ngắt, đến lúc đó cũng không còn kịp nữa, huynh ngắt xuống giúp ta, rồi giắt ở đầu giường của ta!
Nam Cung Thiển Trang lải nhải dặn dò, nghe xong Bách Lý Ngọc nhíu chặt lông mày, tựa như có thể kẹp chết một con con ruồi.
- Nam Cung Thiển Trang, nàng muốn làm gì?
Vẻ mặt Bách Lý Ngọc âm trầm nhìn chằm chằm phía sau lưng của Nam Cung Thiển Trang, nữ tử đáng chết này nhớ mãi không quên Sở Mộ Cẩn sao? Dám bảo hắn đem đầu của Sở Mộ Cẩn giắt trên đầu giường của nàng, để mỗi ngày được gặp nhau hả?
- Giao phó di ngôn.
Nam Cung Thiển Trang thuận miệng trả lời.
- Chết rồi còn để cho hắn chôn theo, để cho các ngươi làm đôi uyên ương tự do, đền bù tiếc nuối không thể ở với nhau khi còn sống sao?
Bách Lý Ngọc hận không thể vặn cái đầu của Nam Cung Thiển Trang xuống, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ lung tung.
- Không phải, lão nương chết rồi, hắn vẫn còn sống tốt, làm sao có thể cam lòng, huynh đem cái đầu chó của hắn giắt lên đầu giường của ta, hắn xuống địa ngục, nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt ta, khi còn sống không thể giết hắn, sau khi chết cũng không cho ta hành hạ sao?
Mắt Nam Cung Thiển Trang trợn trắng, nếu nàng muốn gả cho Sở Mộ Cẩn, ban đầu lúc thành thân cùng hắn, thừa dịp đổi kiệu hoa là được.
- Thật chứ?
Đôi mắt nhỏ của Bách Lý Ngọc có chút hoài nghi nhìn Nam Cung Thiển Trang, như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
- Là thật!
Nam Cung Thiển Trang thành thật nói, lập tức nghĩ đến còn có một việc lớn quên giao phó, vỗ ót một cái, nghênh ngang đi đến bên cạnh giường, tiến đến sát Bách Lý Ngọc, hì hì nói:
- Thiếu chút nữa là quên, Thủy Minh Hách giúp ta mở một cửa hiệu nhỏ, nghe nói buôn bán không tệ, mỗi ngày thu được cả đấu vàng, huynh phải lấy được khế ước mua nhà từ chỗ hắn, giúp ta kinh doanh thật tốt, chờ ta đi rồi, hàng năm huynh đốt sáu tám mười mỹ nam người giấy cho ta.
Nói xong, Nam Cung Thiển Trang có chút phấn khởi, nghiễm nhiên quên mất, giao phó di chúc, là một vấn đề đau buồn thế nào, nhưng nàng nói rất hân hoan, giống như chỉ là chuyện chuyển chỗ ở vậy.
Ngón tay thon dài như ngọc của Bách Lý Ngọc dùng lực bắn lên ót của Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói:
- Ở dưới cô đơn, muốn có sáu tám mười người cho nàng tiêu khiển?
Mặt Nam Cung Thiển Trang đang giãn ra, thoáng chốc cứng đờ, giật mình nhớ lại những lời động kinh của mình, che miệng cười gượng nhìn Bách Lý Ngọc, suy nghĩ làm thế nào để hòa giải!
- Hả?
Bách Lý Ngọc kéo dài giọng nói đầy mờ ám, kéo Nam Cung Thiển Trang trong lòng đang sợ hãi.
- Việc đó không tạo quá nhiều tội lỗi, có rất nhiều kẻ thù chờ ta ở dưới, nhất định phải đốt thêm vài gã trẻ tuổi cường tráng xuống làm ám vệ cho ta, còn thừa thì giúp ta kinh doanh, để tránh không có bạc để tiêu.
Nam Cung Thiển Trang nói hai câu, cười gượng mấy tiếng ha ha, để nói cho giống như thật, thô lỗ chà xát tay, tự nhủ:
- Huynh cũng biết, ta chỉ thích mỹ nam.
Bách Lý Ngọc nghiêng người dựa vào đầu giường, con ngươi lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, cười như không cười nói:
- Nam Cung Thiển Trang, nàng thật có bản lĩnh, ta rời đi không bao lâu, nàng đã có hôn ước với Thủy Minh Hách, thậm chí còn giúp nàng mở một cửa hiệu nhỏ, nói xem, nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?
Bách Lý Ngọc phát hiện càng ngày hắn càng không nhìn thấu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí cảm thấy quan hệ giữa hắn và nàng trở nên xa cách, có một số chuyện nàng thà rằng nói cho nam nhân khác, cũng không muốn nói cho hắn biết.
Hy vọng của hắn là thẳng thắn, là hai người tâm ý tương thông, chứ không phải giống như trưởng bối Tao lão đầu, phụ thân quản thúc nàng, khiến cho nàng sợ hắn, không muốn chia sẻ thứ nàng yêu thích cho hắn nghe!
Nam Cung Thiển Trang mở to con mắt, nhìn màn trướng trên nóc, rất lâu không lên tiếng, nàng không biết vì sao giao phó di ngôn lại biến thành chất vấn.
Trong lòng khó chịu, phiền đến phát hoảng, nàng chính là một người vô tâm, nữ nhân không biết giữ mồm miệng, tâm tư Bách Lý Ngọc tỉ mỉ, tham muốn mạnh mẽ mà giữ lấy, nàng có thể hiểu được đó là vì yêu nàng, cho nên không chấp nhận được trong mắt nàng có sự tồn tại của nam nhân khác, nhưng nàng đã cố hết sức để tránh, thậm chí trở nên thần kinh như vậy, chỉ là bạn bè với nam nhân khác, hoặc là có những chuyện cần phải nói chuyện với nhau, cũng phải thật cẩn thận, rất sợ bị vượt rào.
Nàng cảm thấy mình giống như một con chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, không có tự do, không có phạm vi cuộc sống của mình, trong thế giới ngoại trừ hắc bạch thì chỉ có hắn. Cuộc sống như thế, bắt đầu được hắn thương yêu cưng chiều, được hắn quan tâm, rất mỹ miều, rất hưởng thụ, lâu ngày, nàng sẽ cảm thấy nghẹt thở.
Bên cạnh hắn đủ loại nữ nhân vây quanh, thậm chí cũng có hôn ước trên người, nàng ghen tỵ, nhưng trước giờ nàng không nói một câu, không phải vì không yêu, mà là lượng thứ cho hắn, những nữ nhân kia không phải do chính hắn trêu chọc, điều nàng làm chỉ là diệt trừ đám oanh oanh yến yến ham muốn có được hắn.
- Bách Lý Ngọc, ta chỉ không nói thật với huynh hai điều này, nhưng huynh bố trí tai mắt ở bên cạnh ta, hiểu rõ nhất cử nhất động của ta, ở trước mặt huynh, ta giống như một người trần trụi, không có cái khỉ gì, có phải huynh muốn mỗi lần ta đi ra ngoài làm việc, phải cách xa những nam nhân kia mấy mét, hay là trước khi ra cửa, phải bảo Mạc Vấn, người huynh sắp xếp theo dõi ở bên cạnh ta, quét đường phố sao?
Nam Cung Thiển Trang nói xong, trong lòng có chút uất ức, nàng không biết còn sống được bao lâu, hắn không giúp đỡ nàng, thậm chí còn tranh cãi với nàng vì chút chuyện này.
- Nàng đang trách ta?
Mặt Bách Lý Ngọc không chút thay đổi, âm trầm nhìn khóe mắt ẩm ướt của Nam Cung Thiển Trang, nắm chặt lòng bàn tay, khống chế được cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng.
- Bách Lý Ngọc, ta nào dám trách huynh, nhìn thấy huynh giống như chuột thấy mèo, phải thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ có thỉnh thoảng động kinh ăn phải gan hùm, mới dám lỗ mãng trước mặt huynh!
Trên mặt Nam Cung Thiển Trang hiện lên nụ cười yếu ớt, nghiêng đầu, mắt phượng sáng trong như nước nhìn vào trong con ngươi của Bách Lý Ngọc, nhẹ nhàng nói:
- Rốt cuộc huynh hỏi ta có bao nhiêu chuyện giấu huynh, vậy huynh có bao nhiêu chuyện giấu ta? Ngoại trừ biết huynh là sư đệ của mẫu thân, Bắc Thương Ám Đế, có một vị hôn thê là công chúa, hầu như ta không biết gì về
/191
|