Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Chương 65: Chạy trước đám đông, thực thi hoả hình

/191


Cô biết rất có thể là Kiều Tâm cố ý mê hoặc, khích bác chia rẽ, nhưng Bách Lý Ngọc biết mẹ ruột của cô là sự thật, ban đầu tiếng xấu của cô chưa từng thay đổi, nhưng lại nơi nơi tương trợ, thật sự là vì nghĩa mẫu ư?

Giờ phút này, trái tim của Nam Cung Thiển Trang như bị treo lên, nắm thật chặt ống tay áo, chỉ sợ Bách Lý Ngọc trả lời đáp án mà cô không muốn nghe nhất.

"Thiển Thiển!" – Sắc mặt cô quạnh, con mắt hẹp dài của Bách Lý Ngọc hơi nhuộm chút phẫn nộ, tức giận vì Nam Cung Thiển Trang không tin tưởng y, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Nàng cho là ta muốn báo thù, gặp dịp thì chơi sao?"

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu.

Trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, với thân phận địa vị của y căn bản không cần làm vậy, huống chi, không cần thiết vì cô mà thậm chí suýt mất mạng. Nếu vì báo thù, sao không thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô đi tìm cái chết, vì sao còn phải vứt bỏ sự sống liều chết cứu giúp?

Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, rốt cuộc vẫn là bị Kiều Tâm tác động."Huynh. . . Biết cha mẹ ruột của ta?"

"Thiển Thiển, nàng không nên hỏi nhiều!" - Trên mặt Bách Lý Ngọc hiện lên sự đấu tranh, y không xác định được cha ruột của cô là ai, không biết nên trả lời như thế nào.

Nam Cung Thiển Trang sắc mặt ảm đạm, mân chặt đôi môi tái nhợt, đứng dậy, ngã xuống giường, kéo chăn che kín đầu, co ro thân thể, nhắm mắt ngủ.

Cô hiểu Bách Lý Ngọc gạt cô ắt có duyên do, tự đáy lòng cũng bài xích đáp án, thật ra thì rất dễ đoán ra, Kiều Tâm hận nhất là nghĩa mẫu, một lòng muốn tìm di thể của nghĩa mẫu, đáp án cũng gần như nắm chắc, nhưng bộ dáng ấy của Bách Lý Ngọc hẳn nhiên là trong đó có vấn đề.

Cân nhắc từng đoạn một, đáp án cha ruột là người nào lại khiến cô hoảng sợ. Thủy Thiên Diên năm đó mười bảy sinh hạ, tuổi cập kê đã trốn khỏi Nam Chiếu quốc, bị Sở Nam Kình nhốt, một năm sau được cứu ra, nói cách khác sau khi cứu ra không lâu liền có thai, dựa theo tình cảm của Sở Nam Kình đối với Thủy Thiên Diên, thật sự sẽ không đụng vào bà sao?

Nghĩ tới mà thân thể không khỏi khẽ run run, bỗng nhiên, sau lưng nóng lên, một cánh tay vắt ngang qua eo, liền bị ôm vào trong vòm ngực bền chắc.

"Thiển Thiển, nàng đừng nên suy nghĩ nhiều, có lẽ không phải. . ." - Bách Lý Ngọc thấy dáng vẻ đau lòng của cô, cũng đoán ra cô nhất định đã biết, khẽ nhắm mắt, mặt chôn ở giữa gáy của Nam Cung Thiển Trang, nhỏ giọng nói: "Trên đời, cái gì cũng có thể lựa chọn, duy chỉ có cha mẹ là không thể, nếu như thật sự là ông ta, nàng cũng đã bồi thường ông ta một mạng, nàng vẫn là nàng thôi!"

Hai tay bao chặt lấy mình, Nam Cung Thiển Trang chôn mặt ở trong cánh tay, âm thanh buồn bực: "Cảm giác trong lòng ta càng ngày càng mãnh liệt, nếu như ta thật sự là con gái của Thủy Thiên Diên, dựa vào sự thù hận của Kiều Tâm đối với bà, làm sao có thể để cho ta gả cho Sở Mộ Cẩn, ý nghĩ duy nhất chính là trả thù, anh em ruột lấy nhau, còn có cài gì so với điều này ‘trời đất khó dung’ hơn đây?"

Kiều Tâm ước gì cô chết đi, cô càng khổ sở Kiều Tâm càng vui vẻ, Sở Mộ Cẩn là hoàng thân quốc thích được sủng nhất ở Tuyết Lâm quốc, là người có tư cách làm hoàng đế nhất, Kiều Tâm sao có thể để cho cô lên làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ được?

Bách Lý Ngọc chợt thắt chặt vòng tay đang ôm lấy cô, tựa như thật sự không dám tưởng tượng đến tình cảnh cô gả cho Sở Mộ Cẩn.

"Nàng là vợ của ta!" - Bách Lý Ngọc dán sát bên tai Nam Cung Thiển Trang, nỉ non, giống như là đang xác nhận, lại thật giống như nói cho Nam Cung Thiển Trang nghe, để trấn an cô.

Hơi thở nóng ẩm phun bên tai, Nam Cung Thiển Trang khẽ run lên, nghiêng người, đối mặt với Bách Lý Ngọc, ngón tay mảnh khảnh trắng như ngó cần, phỏng vẽ lại gương mặt của Bách Lý Ngọc, nhoẻn miệng cười: "Ừ, ta là vợ của chàng!"

Có Bách Lý Ngọc ở bên người, Nam Cung Thiển Trang cực kỳ an tâm, giống như không có hiểm nguy nào là không qua được, nếu như thật sự là Sở Nam Kình, giống như y vừa nói, đã sớm trả sạch từ khi sinh ra.

Đến lúc này đây, cô chỉ là cô, Nam Cung Thiển Trang!

. . . . . .

Hôm sau, Nam Cung Thiển Trang tỉnh lại rất sớm, nhưng Bách Lý Ngọc đã không thấy bóng dáng từ trước đó, vén màn giường lên, ánh mắt bị thu hút bởi tờ giấy trên bàn.

Chậm rãi đi tới trước bàn, trên giấy Tuyên Thành có hai câu ngắn gọn, nói rõ Bách Lý Ngọc đi đến nơi nào, rồi dặn dò cô dùng bữa, khóe miệng không tự chủ được hiện lên mỉm cười nhè nhẹ, lòng cảm thấy ấm áp, cảm giác hạnh phúc đang quanh quẩn trong lòng.

"Cốc, cốc." - Cánh cửa bị gõ vang, kéo suy nghĩ của Nam Cung Thiển Trang trở về.

"Mời vào!" - Nam Cung Thiển Trang đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào trong tay áo giấu kỹ.

Lãnh Sương bưng khay đi vào, một chén cháo nhỏ, một đĩa dưa muối nhỏ, một đĩa củ cải trắng dầm, đồ khai vị thanh đạm.

"Chủ tử, đây là đồ ăn sáng mà Đại chủ tử chuẩn bị sẵn!"- Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Sương tràn đầy nụ cười, sau khi dọn xong từng món, hai tay nâng đôi đũa đưa cho Nam Cung Thiển Trang.

"Bách Lý Ngọc tự làm à?" - Nam Cung Thiển Trang hơi kinh ngạc, nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng củ cải trắng dầm, giòn ngọt ngon miệng, không mặn cũng không nhạt, hương vị vừa đúng.

"Khi trời hửng sáng, đại chủ tử đã mượn dùng phòng bếp của khách sạn nấu cháo!" - Lãnh Sương vui vẻ

vì chủ tử của nàng tìm được người thật lòng thương yêu, trước kia chủ tử từng nếm trải quá khổ.

Nam Cung Thiển Trang thấy cảm động, nhai kỹ nuốt chậm uống hết bát cháo, giống như muốn đem mùi vị khắc vào trong ký ức, "Chỗ Thương Tiệp Ánh đó như thế nào rồi?"

Thầm cảm thấy đáng tiếc, đột nhiên xảy ra chuyện ngày hôm qua, không tự mình đốc thúc được sự tình tiến triển, không biết ả ta uống thuốc của Bách Lý Ngọc cho đã phát huy tác dụng ra sao?

"Phi Hoa sai người đến đưa tin, mấy người Quản Đức Khoan sáng nay rời đi, Thương Tiệp Ảnh bị mang đi ném trở về phòng khách của khách sạn, thợ vẽ ở lại Linh Lung Các chờ xem chủ tử có hài lòng với bản vẽ, để cho thêm tiền bạc!" - Nói xong, Lãnh Sương từ trong lòng móc ra một chồng lớn giấy vẽ, để lên bàn, đứng yên ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, xem bản vẽ, nhìn phía trên có nhiều loại tư thế, "chậc chậc" nói: "Eo này giống như rắn nước vậy, uốn như thế này mà cũng không gãy!" - Nam Cung Thiển Trang chỉ ngón tay vào hình Thương Tiệp Ảnh nằm bò ở mép giường, một gã đàn ông đưa hai tay xuyên qua dưới nách của ả ta, kéo uốn về phía sau, hiện lên nửa đường con như hình dây cung.

Theo bản năng vuốt eo của mình, trong đầu không tự chủ được ảo tưởng cô và Bách Lý Ngọc....Đoán chừng eo liệu có đứt không?

Nghĩ như vậy gương mặt khẽ đỏ bừng, âm thầm hứ mấy tiếng, nghĩ cái gì vậy?

Lãnh Sương nhìn Nam Cung Thiển Trang chỉ cho nàng bản vẽ, trên gương mặt lạnh lùng không biểu cảm nhất thời sung huyết, dồn đến mức đỏ bừng, lại thấy Nam Cung Thiển Trang bình tĩnh lật xem, ở mỗi tấm đều cho lời bình, thì ánh mắt có chút quái dị.

"A, ngươi xem cái này đi, hai người này quấn nhau thành cái bánh xoắn quẩy rồi hả?" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang khẽ cau mày, nét mặt Thương Tiệp Ảnh quá hưởng thụ đến mất hồn, rốt cuộc là cô đang hành hạ đồ tiện nhân này, hay là đang ban ân huệ cho Thương Tiệp Ảnh vậy?

"Chủ tử có gì không hài lòng sao?" - Lãnh Sương quan sát sắc mặt của Nam Cung Thiển Trang, thấy có điều gì đó không đúng, mở miệng hỏi thăm.

"Ta muốn cho Quản Đức Khoang một bài học thật tốt, hắn làm như vậy là không được, không phải là đồn rằng hắn ở trên giường rất thô bạo, sơ ý một chút sẽ chơi đến hỏng luôn sao? Hay là Thương Tiệp Ảnh làm rất giỏi?" - Nam Cung Thiển Trang vuốt cằm, cảm thấy lời đồn quả thật không thể tin được.

Lười biếng nằm ở trên sập êm, cầm nước trà khẽ uống một hớp, thờ ơ lật xem phía sau, khi thấy đến cảnh 4P, suýt nữa thì phun cả nước trà trong miệng ra ngoài, đưa ra kết luận là -- Thương Tiệp Ảnh làm rất giỏi rồi!

Lãnh Sương thấy vẻ mặt kích động của Nam Cung Thiển Trang, rướn cổ lên, ghé mắt nhìn xuống, tim gan run lên, dạ dày cuộn lên, nếu không phải có nhiều năm huấn luyện như vậy, Thái Sơn đè đầu nhưng mặt không đổi sắc, thì đã sớm thất lễ rồi.

Nhìn Nam Cung Thiển Trang thấy thú vị, hồn nhiên không hề biết hành động vô tình của cô nàng đã tàn phá tâm linh thuộc hạ của mình, lưu lại ám ảnh, thế nên làm cho một nửa kia của Lãnh Sương phải chịu nhiều đau khổ.

"Kỹ thuật vẽ không tệ, bảo bọn họ mỗi tư thế tất cả vẽ 100 bản, xong chuyện mỗi người được thưởng năm ngàn lượng vàng!" - Số tiền thưởng chưa kịp trải qua suy ngẫm đã bật thốt ra, ngay lập tức tỉnh táo lại thần trí, nghiêng đầu hỏi: "Lãnh Sương, tiền thưởng vậy không quá nhiều chứ?"

"Chủ tử, hôm qua ngài còn nói ban thưởng vạn lượng vàng."

"......' - Nam Cung Thiển Trang đau lòng một phen, dạ dày co rút, thít chặt, cọ sát, quặn đau. Nhẹ nhàng xoa dạ dày, phất tay nói: "Năm ngàn lượng vàng, bây giờ ngươi đến phòng cảu Thương Tiệp Ảnh, thu hết đồ đáng tiền lại. Vì sao ả ta hưởng thụ sung sướng, ta còn phải cho tiền chứ?" - Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu lại có chút giận dữ.

Lãnh Sương há miệng, thật sự cảm thấy suy nghĩ của chủ tử khác với người thường. Con gái quan tâm nhất chính là danh dự, đường đường công chúa của một nước bị đám dâm dật đổi phiên ngủ, Thương Tiệp Ảnh nếu biết hẳn sẽ có ý nghĩ muốn tự tử, nói gì mà hưởng thụ?

"Thuộc hạ đi ngay!" - Mặc dù nghĩ như vậy, Lãnh Sương không thể đồng tình chút nào với Thương Tiệp Ảnh được, ngược lại cảm thấy ả là tự làm tự chịu, đắc tội với chủ tử, hình phạt như vậy là nhẹ rồi. Nghĩ đến vẻ mặt của Thương Tiệp Ảnh trên bản vẽ, cũng tán thành với lời nói của chủ tử, ả quả thật là rất hưởng thụ không sai đi?

"Vẽ xong rồi thì sai người dán đầy đường phố Mân thành, Mân thành có một con đường văn nhã, rất nhiều nhân vật hội tụ ở chỗ đó, đến lúc ấy ngươi cho người rắc đồ xuống từ lầu ba, đảm bảo ai cũng có một tờ!" - Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua ánh sáng quỷ quyệt. Muốn hại cô hả? Từ từ đùa chết ngươi đi!

Lãnh Sương đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Nam Cung Thiển Trang ở một mình trong khách sạn, có chút nhàm chán không thú vị. Cô biết kể từ sau việc bị bỏ thuốc ở Mân thành, Bách Lý Ngọc đã để Mạc Vấn đi theo phía sau, ẩn nấp trong chỗ kín, một tấc cũng không rời.

"Mạc Vấn, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi!" - Nam Cung Thiển Trang ngáp dài, vươn vai giãn gân cốt, rũ váy áo đứng dậy, vừa đi ra cửa đã nghe thấy từ gian phòng của Thương Tiệp Ảnh truyền ra tiếng gào chói tai, tiếp đó phát ra tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống đất.

Nam Cung Thiển Trang tạm dừng bước chân, đưa ngón trỏ vào trong miệng nhấm nhấm, rồi chọc thủng giấy dán cửa sổ, quan sát động tĩnh bên trong.

"Biến, tất cả đều cút cho bản công chúa!" - Thương Tiệp Ảnh thân thể trần truồng, vết ứ đọng màu đỏ thâm phủ kín toàn thân, tay phải run run với lấy cây roi da màu đỏ ở đầu giường, đánh về phía cung nữ, lại bởi vì túng dục quá độ mà cánh tay không có lực, rơi thõng vào khoảng không.

Thương Tiệp Ảnh nhìn thấy cung nữ né tránh, lửa giận trong lòng bốc cao giống như đổ thêm dầu, bốc cháy phừng phừng, thiêu đốt khiến nội tạng của ả đau rát."Tiện nhân, ngươi dám tránh né hả, quay lại đây, quỳ trên đất!"

Vẻ mặt dữ tợn, Thương Tiệp Ảnh chỉ vào mảnh vỡ trên đất, bắt cung nữ quỳ xuống, xách roi quật một trận, thân thể nhỏ yếu của cung nữ run rẩy, bộ áo cung nữ màu hồng dính vào một vệt máu dài, trên gương mặt non nớt cũng bị trầy da sứt thịt.

Sắc mặt của Nam Cung Thiển Trang tối sầm lạnh lẽo, không phải là Thương Tiệp Ảnh đã bị chuốc thuốc của Bách Lý Ngọc rồi ư, làm sao lại không có phản ứng đây? Tinh thần tốt như vậy, tính khí vẫn thô bạo như trước thế này.

Suy nghĩ một chút, Nam Cung Thiển Trang đẩy cửa ra, cất bước nhảy vào bên trong phòng, trực tiếp ngồi ngay ngắn trên ghế tròn, hai chân vắt chéo xem cuộc vui!

Thương Tiệp Ảnh nghe được tiếng động, tay ngừng lại động tác, khi thấy Nam Cung Thiển Trang thì có hơi sững sờ, ném roi xuống, quát cung nữ: "Tiện nhân, cút ngay cho bản công chúa!"

Cung nữ nghe vậy, như nhặt được đại xá, cảm kích liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Thiển Trang, liền lăn lê bò toài ra ngoài cửa phòng.

"Ngươi là ai?" - Thương Tiệp Ảnh kéo chăn đắp cho dấu vết mập mờ ở toàn thân, âm độc cảnh giác nhìn Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang dừng động tác xoay chén sứ trong tay lại. Mình là ai sao?

"Tiện nhân, bản công chúa hỏi thì ngươi mau nói!" - Thương Tiệp Ảnh nhìn bộ dáng như có điều suy nghĩ của Nam Cung Thiển Trang, nghiễm nhiên không đem ả bỏ vào đáy mắt, nhất thời nổi giận, cầm lên lư hương ở đầu giường đánh tới phía Nam Cung Thiển Trang.

Ả ghen tỵ với tất cả sự vật tốt đẹp, nhất là cô gái dáng dấp xinh đẹp hơn so với ả!

Cho nên, mặc dù ả không nhận ra Nam Cung Thiển Trang, đáy lòng vẫn như cũ dấy lên lửa ghen, muốn phá hủy gương mặt đó.

Nam Cung Thiển Trang rõ ràng bắt được ánh mắt ghen tỵ lửa giận của Thương Tiệp Ảnh, cảm thấy bên trong quan hệ giữa con người rất vi diệu, cho dù ả quên mất mình, vẫn ghen ghét, cừu thị như cũ, không những không giảm mà lại tăng.

"Công chúa chẳng lẽ giả vờ ngu, thật không nhận ra ta ư?" - Nam Cung Thiển Trang cười như có như không nhìn Thương Tiệp Ảnh, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào con ngươi của Thương Tiệp Ảnh, giống như muốn nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn của ả.

Trong phút chốc, Nam Cung Thiển Trang phản ứng trở lại, nếu là Thương Tiệp Ảnh thật quên cô, vẫn còn nhớ thân phận của cô, như vậy thuốc của Bách Lý Ngọc là thuốc quên lãng sao? Đã quên mất cô rồi?

Bất chợt cảm thấy rất thú vị, Thương Tiệp Ảnh quên lãng nhưng lại chưa từng quên thù hận với cô, vậy nếu như Bách Lý Ngọc quên mất cô, có thể lại một lần nữa rung động với cô hay không?

Đáp án tựa hồ đang ở trong lòng, bọn họ có Âm Dương đồng tâm cổ gắn kết với nhau, cho dù quên, y cũng nhất định sẽ trở lại bên người cô!

Thương Tiệp Ảnh như có một tầng sương che phủ lên mắt to long lanh, trừng lớn nhãn châu, tỉ mỉ quan sát Nam Cung Thiển Trang, cái trán trơn bóng nhăn thành chữ Xuyên (川), khốn đốn lắc đầu. "Bản công chúa có biết ngươi?"

Trong lòng suy đoán thân phận của Nam Cung Thiển Trang, thái độ của tiện nhân kia đối với ả không biết là địch hay bạn, nhưng ả biết mình rất không chào hoan nghênh tiện nhân kia.

Nam Cung Thiển Trang cười cười, nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói: "Ừ, cái vấn đề này ta cũng không biết trả lời ngươi như thế nào, ta không phải là ngươi, dĩ nhiên sẽ không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào, nói không chừng ngươi cảm thấy tâm của ta thuần lương thân thiện, xinh đẹp như hoa, rất muốn cùng ta làm bạn bè đấy?" - Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang một tay chống cằm, mắt phượng gợn nước lóng lánh, nói: "Người bình thường đều sẽ như vậy!"

Thương Tiệp Ảnh đặt bàn tay xanh ở trên giường, chợt nắm chặt bàn tay, tóm lấy thật chặt tấm ga lụa trên giường, đốt ngón tay trắng bệch. Ả cảm thấy nụ cười sáng rỡ của Nam Cung Thiển Trang cực kỳ chói mắt, nói như vậy, là ả không bình thường sao?

"Bản công chúa ngược lại không thấy ngươi hợp mắt, hơn nữa thân phận của bản công chúa cao quý, không phải chỉ xem tướng mạo mà kết giao bạn bè, người có thân phận đê tiện thì xách giày cho bản công chúa cũng không xứng!" - Thương Tiệp Ảnh cắn răng nghiến lợi nói ra, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiển Trang, bỗng nhiên có cảm giác họ là thiên địch.

Ả thích được người khác tang bốc nịnh nọt, cũng rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của người khác, Nam Cung Thiển Trang chẳng những không tôn kính, nịnh bợ, thậm chí còn lên tiếng châm chọc ả, không xé nát cô ta, coi như là Nam Cung Thiển Trang đã thắp nhiều hương.

Nam Cung Thiển Trang biết Thương Tiệp Ảnh kiêu ngạo như chim Khổng Tước cao quý, không muốn gặp người khác tốt hơn ả, càng thê thảm càng tốt, hôm nay, ả đã quên mất, cũng có nghĩa quên đi chuyện đã làm lúc trước, thậm chí cả việc cô dạy dỗ Thương Tiệp Ảnh, sau này, còn chưa biết sẽ sinh ra cái yêu tinh quỉ quái gì.

Ý định xoay vần, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang hiện thoáng qua tia sáng, ả cũng quên luôn Bách Lý Ngọc hay không?

"Công chúa chuyến này có mục đích gì?" - Nam Cung Thiển Trang có phần sâu xa nhìn quét qua Thương Tiệp Ảnh, trong lời nói mơ hồ thử dò xét.

Thương Tiệp Ảnh không vui, mắt to tròn xoe thoáng qua sự giận dữ. "Vì sao bản công chúa phải nói cho ngươi biết?"

"Ta là nhắc nhở ngươi, viên Xá Lợi bảy màu bị Kiều Tâm đoạt đi, hoàng thân quốc thích của ba nước khác ngày mai lên đường trở về nước, hành trình của công chúa cũng giống vậy chăng?" – Đôi mắt sáng trong của Nam Cung Thiển Trang lóe ra ánh sáng nh lưu ly, trong lòng tính toán thật nhanh.

Thương Tiệp Ảnh ngẩn ra, ả tới để tìm viên Xá Lợi bảy màu sao? Mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy chuyện không chỉ dựng tại đây, nhưng lại không nhớ nổi, không nhịn được gầm nhẹ nói: "Nói nhảm, chuyện cũng xong rồi, bọn họ đều đi rồi, bản công chúa đương nhiên phải đi, lưu lại nơi này làm chi?" - Quả thật không có đầu óc, thân phận đê tiện nói chuyện cũng mệt mỏi, theo không kịp ý nghĩ của hoàng thân quốc thích bọn họ.

Trong ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang tràn đầy ý cười, xem ra ả thật sự đã quên Bách Lý Ngọc, nhưng vì cái gì lại nhớ duy nhất thân phận của mình đây?

"Ừ, đã như vậy, ta liền tốt bụng thay công chúa chuyển lời cho chủ thành, ngày mai công chúa lên đường!" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang vuốt xuôi nếp nhăn của ống tay áo, đứng dậy đi tới cửa, bước chân ngừng lại một chút, nghiêng đầu chỉ vào khóe mắt của mình, mở miệng nói: "Công chúa đêm qua vất vả quá độ, hãy nghỉ ngơi đi, chớ để nổi giận, trên mặt sẽ dễ có nếp nhăn!"

Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang bước ra ngoài ngưỡng cửa, hai tay đóng cửa lại.

"Rầm!" - Cánh cửa chấn động, bên trong nhà vang lên tiếng vỡ vụn giòn tan, kèm theo tiếng rống giận dữ của Thương Tiệp Ảnh: "Đồ tiện nhân, bản công chúa nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nam Cung Thiển Trang nhẹ cong khóe miệng, khẽ thở dài, ngươi bỏ qua cho ta, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi, sau này có nhiều thời gian từ từ chơi cùng ngươi!

Nam Cung Thiển Trang xuống lầu, có phần đói bụng, bèn tìm bàn trống ngồi xuống, lại cảm thấy rằng cãi lộn đấu chí cũng là một loại công việc rất tiêu tốn thể lực.

"Tiểu nhị mang mấy món thịt đầu bảng lên!" - Nam Cung Thiển Trang ngoắc gọi, nghĩ tới hôm qua cô nàng đã không dùng bữa tối, gọi xong món thịt cũng quên luôn lời đã cam đoan, thừa dịp Bách Lý Ngọc không có ở đây, phải ăn cho đỡ thèm.

"Được ạ!" - Tiểu nhị trả lời, chạy vào phòng bếp, không lâu sau bưng ra bốn đĩa thức ăn, tất cả đều là món thịt.

Nam Cung Thiển Trang khẩu vị dâng trào, vội vã cầm đũa kẹp lấy miếng thịt hấp thật to bắt đầu ăn.

"Mỹ nhân, một thân một mình dùng bữa, tịch mịch vô vị biết bao, bản vương thấy thương xót, sẽ dùng bữa cùng nàng!" - Thủy Minh Hách cười như cây đón gió xuân, phất tay để tiểu nhị mang lên một bộ bát đũa, gắp lấy miếng thịt hấp hoa mai.

Nam Cung Thiển Trang mắt nhìn thẳng, nhanh chóng vươn đôi đũa giành lại miếng thịt hấp mà Thủy Minh Hách gắp đi. Thủy Minh Hách bị kích thích ý chí chiến đấu, hai người ngươi đến ta đi, chưa đầy chốc lát, bốn đĩa thức ăn chỉ còn lại cuối cùng một bát thịt xào lại (1).

(1) Món thịt xào lại này có xuất xứ từ Tứ Xuyên tên gốc là回锅肉 (editor dịch tạm vì chưa biết dịch tên gọi như thế nào cho hay và hợp lý, bạn nào biết thì góp ý nhé!). Thịt lợn nửa nạc nửa mỡ cạo bì, rửa sạch cho và luộc chín mềm đến độ đũa có thể xuyên qua bì, rồi thái thịt thành các miếng 5x4cm dày 2mm, sau đó đặt chảo lên bếp (lửa phải thật bốc), dùng mỡ hoặc dầu hạt cải phi hành tỏi băm thơm, rồi cho thịt vào xào với boaro xắt khúc (hoặc tỏi tây), gừng thái sợi, ớt xanh, trộn đều cùng nước tương xì dầu, chao (một dạng lên men của đậu nành), rượu nếp, đường trắng, và một loại tương ớt đậu nành lên men đặc trưng của Tứ Xuyên.

Thủy Minh Hách thừa dịp Nam Cung Thiển Trang đang gắp miếng thịt gà cuối cùng đưa vào trong miệng, đặt đũa xuống, ôm thịt xào lại vào trong ngực, khiêu khích nhìn Nam Cung Thiển Trang: "Bát thịt này là của bản vương rồi!"

Nam Cung Thiển Trang híp đôi mắt phượng, khóe miệng hé ra, cười cười âm hiểm, nói: "Vậy sao?"

Duỗi tay ra, gắp lên một miếng thịt xào, trước cái nhìn lom lom của Thủy Minh Hách, bỏ vào trong miệng, nhai một lúc, lại dùng chiếc đũa gắp ra ngoài, thịt xào trộn ớt nhất thời phiếm đầy thứ nước trong suốt, dưới cái nhìn chằm chằm kinh ngạc của Thủy Minh Hách, ném vào rồi trộn đều cái bát trong ngực hắn."Tuyên vương còn muốn không?"

Thủy Minh Hách sững sờ, rũ mắt nhìn món thịt xào trong ngực, ở giữa còn cắm đôi đũa của Nam Cung Thiển Trang, bất giác nuốt khan một ngụm nước miếng, trong đầu nảy ra hai chữ: Ngoan độc!

Rất muốn gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, nhưng đũa đưa đến nửa đường, lại xuống tay không được, nghĩ đến cái miếng thịt dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng trắng, phiếm óng ánh thứ nước miếng trong suốt đó, mà da đầu tê dại.

Nhất thời mất cả khẩu vị, cảm thấy vô vị tẻ nhạt bèn đặt đũa xuống, đem thịt xào đẩy tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, hào hiệp phất tay nói: "Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác!"

"Ta còn tưởng rằng Tuyên vương thích ăn nước miếng của ta!" - Nam Cung Thiển Trang hả hê cầm bát bưng vào trong ngực, lúm đồng tiền như hoa, kẹp thịt, đưa tới khóe miệng, bất chợt, cũng cảm thấy không ổn, không hạ được miệng.

Không thể không phát hiện ra một sự thật khiến cho cô nàng nảy sinh tức giận, cô nàng bị chính mình làm cho ghê tởm!

Tỉnh bơ cầm chiếc bát đặt lên trên bàn, xoa cái bụng tròn vo, nấc lên, buông tay, nói: "Tổng cộng mười lăm bạc hai văn tiền, cám ơn!"

Thủy Minh Hách nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt, cười hì hì nói: "Làm chi?"

"Trả tiền á? Chẳng lẽ Tuyên vương để cho ta một cô gái yếu đuối trả tiền? Người khác biết sẽ cười Tuyên vương là một kẻ ăn cơm bao đó!" - Nam Cung Thiển Trang trợn trắng mắt, đã ăn thịt của cô, còn để cô phải trả tiền à? Buồn cười!

Thủy Minh Hách mặt tối sầm, cô nàng này không nói thì ai biết?

Khụ khụ. . . Thủy Minh Hách lúng túng khẽ ho, ai nói hắn là dạng ăn cơm chùa?

Bất đắc dĩ móc ra một thỏi bạc từ trong ngực, ném lên bàn, đôi mắt đào hoa hàm chứa cảnh xuân, lơ đãng hỏi "Mỹ nhân biết thừa tướng Mộ Chanh của Bắc Thương à?" - Hôm qua ở hồ, hai người có hành vi cổ quái, Mộ Chanh tính tình biểu hiện rất tốt, thực tế là rất khó đến gần, bảo trì khoảng cách nhất định với người khác, cũng không thâm giao. Hắn cũng khôngcho rằng, chỉ vừa gặp mặt một lần, Mộ Chanh sẽ tốt bụng mà giải cứu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí ở trong hồ ôm nhau một khoảng thời gian.

Nam Cung Thiển Trang khép nửa phần lông mi dài mà cong vểnh lên, che lại ánh sáng phức tạp chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt, nâng ly trà nóng bốc hơi lên bờ môi để thổi, nhẹ giọng nói: "Không biết!"

"Mỹ nhân thực vô tình, Mộ thừa tướng nếu biết được sẽ đau lòng, người ta hôm qua vừa mới làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà nàng trong nháy mắt liền quên rồi!" - Khóe mắt đào hoa của Thủy Minh Hách cong lên, giọng điệu đượm vẻ mị ý nói ra.

Nam Cung Thiển Trang thầm mắng đồ lẳng lơ, bất cứ lúc nào cũng không quên phóng điện quyến rũ người khác.

"Tuyên vương nói gì vậy, thân ta là gái có chồng, trong lòng đương nhiên chỉ chứa được phu quân, sao có thể khắc ghi người đàn ông khác, đó chẳng phải là ‘thủy tính dương hoa’ sao? Mộ thừa tướng ra tay cứu giúp, đó là xem bởi dung mạo nghiêng thành của ta đây, nếu tiêu vẫn rồi, thế gian chỉ sợ sẽ thiếu đi một cảnh trí đẹp đẽ, rất đáng tiếc mà!" - Nam Cung Thiển Trang chớp đôi mắt phượng sáng trong quyến rũ, ngón tay trắng như ngó cần nửa che mặt, cười nhẹ ngân nga nói: "Nếu như Tuyên vương rơi xuống hồ, Mộ thừa tướng cũng sẽ nảy sinh không đành lòng mà cứu người, chẳng lẽ Tuyên vương sẽ vì thế mà cùng Mộ thừa tướng di tới một đoạn yêu đương trong đời?"

Da mặt Thủy Minh Hách co giật mãnh liệt, trong lòng biết cô nàng miệng lưỡi bén nhọn, lắm mồm vô cùng, thu lại vẻ không đứng đắn trên mặt, hắng họng, nghiêm túc nói: "Hôm qua dân chúng đến vây xem, về đến nhà liên tiếp bị bệnh, mới đầu là choáng váng đầu, miệng khô, không lâu sau liền nóng sốt, có người nghiêm trọng thậm chí trong một đêm chỉ còn lại da bọc xương, giống như bị hút cạn tinh khí!"

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, nghĩ đến Bách Lý Ngọc nói sẽ đến hồ Sư Tử tra tìm đầu mối, nặng nề hỏi thăm: "Tin tức có khả năng bị để lộ không?"

Nàng cũng biết Kiều Tâm không thể không có chiêu kế tiếp, chỉ là quá âm hiểm. Những người dân này xiết bao vô tội đây? Nếu vây xem cũng bị bệnh, vậy gần như một nửa người Mân thành này phải chết!

"Sợ rằng sứ giả của bốn nước đều biết." - Thủy Minh Hách cười khổ, hôm nay chết một phần năm, theo tốc độ này, không mấy ngày nữa thì cũng không sai biệt lắm rồi, lại không biết có truyền nhiễm hay không, có gì khác biệt so với tàn sát hàng loạt dân trong thành đâu? - "Nàng phải chú ý một chút, người của ta đang điều tra theo dấu vết, rất

bất lợi đối với nàng!”

Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang nghiêm nghị, đã sớm nên nghĩ đến Kiều Tâm vu khống hãm hại nàng, đầu mối tự nhiên chĩa về phía nàng. “Ta sẽ chú ý, chỉ là không hiểu vì sao chúng ta không có chuyện gì, chỉ riêng dân chúng xảy ra chuyện?”

“Nàng xảy ra chuyện thì làm thế nào gài tang vật được? Chúng ta xảy ra chuyện, bà ta làm thế nào tiến hành thuận lợi?” Trong lời nói của Thủy Minh Hách có giễu cợt. Hoàng thân quốc thích của bốn nước gặp chuyện không may, sự việc sẽ không thể tính như vậy rồi, chắc chắn phải điều tra kỹ, nhiều người như vậy nhất định sẽ tìm được sơ hở, Kiều Tâm không dám mạo hiểm, chỉ cần Mân thành gặp chuyện không may, phủ Thành chủ bị dân chúng bức bách gây áp lực, cũng sẽ động thủ đối với Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, không thể nào bác bẻ lại, chỉ là không biết bước kế tiếp Kiều Tâm làm thế nào kích động dân chúng.

“Có phải nàng cũng nên đi tra xét một chút?” – Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách u ám, mất đi phong thái thường ngày, nhưng vẫn mê người như cũ, tốp hai tốp ba cô gái quăng tới ánh mắt trộm nhìn.

Nam Cung Thiển trang gật đầu, nhìn xem có thể chữa trị được hay không, mặc kệ nói thế nào, những người đó đều là bởi vì cô mà phải chịu liên lụy!

Hai người chạy thẳng tới hộ tiểu nông phía nam thành, thấy trên giường gạch là người đàn ông khô gầy, tóc hoa râm, hơi thở mỏng manh, vốn là một tráng hán,chỉ một đêm đã biến thành ông lão bảy mươi.

Nam Cung Thiển trang xúc động hồi lâu, mạng người quả thật yếu ớt, cho nên cô nhất định phải kiên cường, càng phải quý trọng.

Đặt tay lên cổ tay gầy nhe que củi, rồi Nam Cung Thiển trang phẫn nộ thu tay lại: “Lúc ta còn nhỏ thường bị thương, không người nào chăm sóc nên âm thầm học tập y lý để bôi thuốc cho mình, lại cũng chỉ hiểu một chút xíu bề ngoài!” – Độc dược và thuốc trị thương đơn giản. Nam Cung Thiển trang lúng túng không nói ra miệng nửa vế sau đó. Cảm thấy có phần bất lực, hai người cùng không hiểu y thuật, kích động chạy tới có thể điều tra ra cái thứ gì đây?

Thủy Minh Hách liền giật mình, vỗ bắp đùi, nhếch môi cười ha ha: “Nàng cũng có điểm không hiểu!”

Nam Cung Thiển trang đầy mồ hôi lạnh trên đầu, thực sự coi cô là vô địch từng trải muôn vàn sao?

“Bên cạnh ngươi có người biết y thuật không?” – Nam Cung Thiển trang lạnh nhạt hỏi. Bách Lý Ngọc không ở bên cạnh, không liên lạc được với Mạc Tình, tình huống bên này lại khẩn cấp, không thể trì hoãn.

Thủy Minh Hách lắc đầu, hắn đi đến chỗ này là khinh xa (2) ra trận, chỉ dẫn theo mấy thị vệ, còn có phu xe, làm sao sẽ mang theo kẻ hiểu y thuật?

(2) Khinh xa = loại xe gọn nhẹ.

“Mạc Vấn!” – Nam Cung Thiển trang hết cách rồi, gọi Mạc Vấn: “Ngươi có thể liên lạc với Mạc Tình không?”

“Chủ mẫu, Mạc Tình đi biếu rượu cho sư phụ của cô ấy, nhanh nhất cũng phải một ngày rưỡi mới có thể chạy về!” – Trên gương mặt lạnh lùng không có một tia biểu cảm của Mạc Vấn khi nhìn đến cái người khô gầy trên giường, trong lòng khiếp sợ, cũng chỉ có thể cảm thấy gấp gáp, chủ tử bên đó có chuyện quan trọng cần xử lý, cũng không thể kêu đến, khóe miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nam Cung Thiển trang tinh mắt nhìn ra Mạc Vấn có lời nén trong lòng, trầm mặt nói: “Mạc Vấn, ngươi biết điều gì vậy?”

“Thuộc hạ không biết, Bắc Viên Thế tử là đệ tử của thần y cốc, y thuật xuất thần nhập hóa, không người nào đưa ra chừng, Mạc Tình cũng không thể bằng hắn, vì sao chủ mẫu không mời Bắc Viên Thế tử giúp một tay?” – Mạc Vấn nói ra mà cơ bắp căng cứng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng chủ tử không biết là hắn nói, nếu không, cuộc sống của hắn chắc chắn là nước sôi lửa bỏng.

Nam Cung Thiển trang đột nhiên sáng tỏ, cô nhất thời đã quên Bắc Viên Trần rồi, giữa bọn họ hẳn cũng nên bắt tay giảng hòa đi?

“Ngươi đi mời Bắc Viên Thế tử, nếu hắn không muốn, người nói là Bách Lý Ngọc gọi hắn!” – Nam Cung Thiển trang dò không ra thái độ của Bắc Viên Trần đối với cô, nghe Lãnh Sương nói trong lúc điều trị thi độc cho cô, vẫn là Bách Lý Ngọc dùng phép khích tướng, trong quá trình đó cô chịu không ít khổ.

Ở mức độ nào đó, Lãnh Sương thiên vị Bách Lý Ngọc, Bắc Viên Trần không muốn chữa trị là sự thực, khiến trực quan ấn tượng của Lãnh Sương đối với hắn không tốt, không thiếu việc thêm dầu thêm mỡ chê bai Bắc Viên Trần, nâng cao Bách Lý Ngọc.

Mạc Vấn xấu hổ rất muốn nói chủ mẫu đa tâm rồi, hắn nói là chủ tử thì Bắc Viên Trần chưa chắc đã nhận, nếu nói là chủ mẫu, Bắc Viên Trần chắc chắn vô cùng vui lòng.

Lời này hắn sẽ không nói ra, chủ mẫu không biết tâm ý của Bắc Viên Trần đối với cô, vậy hắn tuyệt đối sẽ không chuốc thêm phiền cho chủ tử.

“Vâng!” – Dứt lời, bóng dáng ở bên trong nhà lá chợt biến mất.

/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status