Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu
Chương 40: Niềm ham mê trở thành gốc rễ của sinh mạng
/191
|
Nội tâm của Nam Cung Thiển Trang thấy vô cùng áy náy, ban đầu cô không cẩn thận đụng hỏng ‘gốc rễ sinh mệnh’ (mệnh căn) của y, thề son sắt bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với y, nhưng chịu trách nhiệm ấy đâu phải là kiểu trách nhiệm như thế này, cô chỉ là chịu trách nhiệm tìm thần y trị lành cho y thôi chứ!
Hiện tại, điều này có liên quan đến tự do của cô, đang nghĩ phải buộc lòng gật đầu, nhưng Bách Lý Ngọc lại bị cô gái mặc áo đen gọi đi, trước khi đi cũng không quên cất từ thư của cô viết vào trong ngực.
Đây là. . . Đồng ý rồi hả ?
Nam Cung Thiển Trang vui mừng nhướn mày, nhìn cả phòng toàn màu đỏ mà cảm thấy cực kỳ chói mắt, muốn đi tìm một gian phòng khác, lại phát hiện ra cô không quen thuộc với Tướng phủ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ôm chăn nằm ở sập mềm qua một đêm!
"Tiểu thư, mau tỉnh lại !" - Bích Hàm đẩy cửa đi vào, thấy Nam Cung Thiển Trang một mình ngủ ở sập mềm, cảm thấy thật kinh ngạc, có thể tưởng tượng được có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi, lập tức vội vàng gọi tỉnh Nam Cung Thiển Trang.
"Ưmh. . ." - Nam Cung Thiển Trang duỗi thẳng bắp chân cứng đờ, mở mắt ra, mơ hồ một hồi, "Bích Hàm, làm sao gọi sớm như vậy?"
"Tiểu thư ơi ! Hôm qua ngài và cô gia thành hôn, hôm nay theo lý thì phải dậy sớm kính trà, nhưng cô gia không cha không mẹ, cũng không cần làm những lễ nghi này, nhưng Dạ Vương Điện hạ từ sáng sớm đã tới Tướng phủ, nói hoàng thượng cho tiểu thư và cô gia vào cung gặp vua !" - Bích Hàm bỏ qua giường đệm nhìn vẫn chỉnh tề, có chút lo lắng cho Nam Cung Thiển Trang, hôm qua là động phòng mà tiểu thư lại không ngủ chung với cô gia, cái này là sẽ thành chuyện bị chê cười mất.
"Ừ ! Bách Lý Ngọc đã trở lại chưa ?" - Nam Cung Thiển Trang ngáp dài gật đầu, trong lòng thì nghĩ chuyện Bách Lý Ngọc không cha không mẹ chỉ sợ cũng là giả thôi, nếu không, vị phu nhân mà Mạc Ưu nói tới là ai ?
"Tiểu thư ! Cô gia tối hôm qua không có ở trong phủ ư ?” - Bích Hàm kinh ngạc hô lên, chẳng lẽ trong lòng cô gia không có tiểu thư sao ?
Nam Cung Thiển Trang trợn mắt nhìn Bích Hàm một cái, gọi lớn tiếng như vậy, bị người có tâm xấu nghe được thì phiền phức lớn rồi."Y trở lại chưa ?"
"Cô gia ở tiền sảnh tiếp đãi Dạ Vương !" - Bích Hàm gật đầu, há miệng muốn nói rồi lại thôi, nhìn đến sắc mặt căng thẳng của Nam Cung Thiển Trang, cấm khẩu.
Nam Cung Thiển Trang bảo Bích Hàm trang điểm cho mình, cô thật sự muốn xem cẩu hoàng đế để cho Dạ Vương truyền lời là đang toan tính cái gì, cô không tin cẩu hoàng đế còn chưa tra ra được chuyện Dạ Vương tìm Ám Trang Các để ám sát!
Liếc mắt nhin cô gái búi tóc kiểu phụ nữ đã có chồng ở trong gương, khẽ cau mày, đưa tay nhổ hết trâm cài, tóc xanh thả xõa, tùy ý buộc túm lên cao.
"Tiểu thư ! Không được đâu, ngài còn chải kiểu tóc của cô gái chưa lấy chồng thì sẽ thất lễ !" - Bích Hàm luống cuống đưa tay ngăn cản động tác của Nam Cung Thiển Trang, tiểu thư vốn không được yêu chiều, nếu cứ giữ tính tình tùy ý, chẳng phải là càng không làm cho cô gia chào đón?
"Bích Hàm ! Hôm qua, tiểu thư đã bỏ Bách Lý Ngọc rồi, về sau đừng gọi là cô gia nữa!" - Nam Cung Thiển Trang có chút không vui. Trong lòng Bách Lý Ngọc cũng không phải là thật sự có cô, đoán chừng lúc trước chưa muốn thả cho cô đi, chỉ là phòng ngừa hôm nay hoàng thượng triệu kiến, hoặc là thuận tiện đùa giỡn cô thôi !
"Tiểu thư, như vậy sao được, nếu truyền ra ngoài, ngài liền biến thành người phụ nữ tệ hại rồi, đâu còn nơi nào gả được ra ngoài nữa ? Khó trách cô gia tức giận vậy, tiểu thư, người hãy nói chuyện tử tế một chút với cô gia!" - Bích Hàm nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang giống như đang trông thấy kẻ quái gở, từ xưa tới nay, đều là nam bỏ nữ, hôm nay, tiểu thư đảo ngược lại, bỏ rơi cô gia, nếu quay trở lại phủ tướng quân, đâu còn có chỗ cho tiểu thư đặt chân ?
"Gả không được cũng không gả, Bách Lý Ngọc cũng nên thấy may mắn vì y đã mở ra một tiền lệ, là Tuyết Lâm quốc, à không, là nam nhân đầu tiên trong khắp thiên hạ bị vợ bỏ, y nên cảm thấy vinh hạnh !" - Nam Cung Thiển Trang khinh thường. Nếu như cô vừa ý Bách Lý Ngọc, chuyện hôn sự này còn đáng nói tới, nhưng kết hôn vì lí do gi thì hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ, cho dù tạm thời không tách ra, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ giải tán thôi.
Bích Hàm không ủng hộ với ngôn luận của Nam Cung Thiển Trang, trong tư tưởng cũ kỹ bảo thủ của nàng, nữ nhân chính là phụ thuộc vào nam nhân, chẳng qua tiểu thư chưa biết sự lợi hại trong mối quan hệ đó mới có thể làm ra chuyện hồ đồ, đang muốn khuyên bảo, lại nhìn thấy vạt màu trắng nhẹ lướt đi tới cửa, sợ đến há mồm cứng lưỡi: "Tiểu thư. . . Cô. . . Cô gia. . ."
Nam Cung Thiển Trang nghiêng đầu nhìn nam nhân đứng ở cửa, chân mày cau lại. Nghe thấy chưa nhỉ ?
Bách Lý Ngọc giống như không nghe thấy, đứng ngược sáng, từ từ đi tới, rất có vài phần tư thế của tiên nhân: "Đêm qua, Tả Tướng ở trong tù uống thuốc độc tự vận, đợi khi ta chạy đến thì cả người đã thối rữa, không nhận biết rõ được diện mạo !"
Trong mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng có chút kinh ngạc, y đang giải thích với cô đấy hả?
"Ừ, huynh hoài nghi là Tả Tướng đã lẻn trốn, thi thể trong nhà lao kia là người khác cải trang sao ?"
"Vẫn còn ở trong vòng điều tra !" – Khẩu khí Bách Lý Ngọc lạnh nhạt, nghiễm nhiên không muốn nhiều lời, đáy mắt thâm thúy hội tụ ánh sáng phức tạp: "Có một số việc, nàng sớm muộn sẽ hiểu, hiện tại chưa đến lúc !"
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra. Ám chỉ những chuyện gì vậy ? Thân phận của y sao?
"Chuẩn bị xong chưa ? Chúng ta vào cung đi !" - Bách Lý Ngọc thấy cô đang hoang mang khó xử, cũng không có ý định nói quá rõ, huống chi, thân phận của y cũng quả thật quá mức phức tạp, ngay một lúc khó có thể nói rõ được.
Hai người ngồi lên xe ngựa, đi theo đằng sau Dạ Vương có vẻ mặt tâm tình không yên, cùng nhau vào cung.
Trần công công đã sớm chờ đợi ở cổng Huyền Vũ, nhìn thấy Nam Cung Thiển Trang thì khẽ hừ một tiếng, ân cần chào hỏi Bách Lý Ngọc. Mà Bách Lý Ngọc trước sau chỉ mím môi, im lặng không nói.
Nam Cung Thiển Trang thấy thế, mí mắt giật nảy, chẳng lẽ là thái giám này còn ghi hận chuyện cô chưa thưởng bạc cho ư ?
"Trần công công ! Chúng ta là người trong đồng đạo, đều có ham mê giống nhau, coi nó như gốc rễ của sinh mạng, cho nên người cũng đừng ghi hận ta !" - Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ một chút, ban đầu Trần công công đòi hỏi thưởng bạc nhưng biểu đạt rất mịt mờ, đoán chừng cũng là ngại mất thể diện, nói quá thẳng thắn không được, vì vậy uyển chuyển mà nói ra .
Khi Trần công công vừa nghe xong, sắc mặt lúc xanh lét lúc trắng toát, hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang một cái, dậm chân, lỗ mũi hướng lên trời hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Nam Cung Thiển Trang nhất thời không hiểu, bối rối nhìn Bách Lý Ngọc, thấy y ánh mắt lấp láy chuyển động, không được tự nhiên nói: "Nàng đâm chọc đúng chỗ đau của Trần công công !"
Nghe vậy, con ngươi Nam Cung Thiển Trang xoay đảo một vòng, lập tức hiểu ra, ánh mắt như có như không quét qua Trần công công ở phía trước, Trần công công bị cô nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi, sống lưng ưỡn thẳng cứng còng, trong lòng thầm nghĩ: Nam Cung Thiển Trang là cái đồ đáng chết, ta nhất định phải cực lực tố cáo trạng cô ở trước mặt hoàng thượng !
Mấy người một trước một sau đến điện Kim Loan, Cần vương và Sở Mộng Ly đã đến từ trước, Nam Cung Thiển Trang nhìn Sở Mộng Ly vẫn che vải voan mỏng như cũ, lộ ra bên ngoài là đôi mắt hạnh ửng đỏ, đọng nước mắt, nhất định là đã nói chuyện gả lầm người với hoàng thượng.
"To gan ! Gặp hoàng thượng và bản cung còn không hành lễ hả ?" - Ở trên cao, một nữ nhân ngồi ngay ngắn dáng vẻ tha thướt cao quý, áo the mỏng màu hồng phấn hoa hồng bó sát người, áo ngực màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc váy vải sa màu xanh lá đục xòe tán ta như đóa hoa, đai lưng bằng tơ mềm Yên La màu vàng, tóc mai buông xuống cắm xiên cây trâm phượng loại bích ngọc thứ phẩm, lộ ra thân thể thon thả sung túc, quyến rũ quyến rũ người khác.
Nam Cung Thiển Trang tìm tòi thông tin ở trong đầu, biết được bà chính là Du quý phi - muội muội của Thượng thư Kiều Dụ, cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của Sở Mộng Ly, ở hậu cung được thánh ân cưng chiều không hề ít, từ khi hoàng hậu bị phế biếm vào lãnh cung, bà trở thành người tôn quý nhất một phương, nắm giữ Phượng ấn, mặc dù không chính thức được sắc phong, ăn mặc đồ dùng đều không khác đãi ngộ của hoàng hậu.
Đoán chừng, Sở Mộng Ly đổi phu thất bại đã nói là do cô tác động tay chân, Du quý phi tranh cãi với bọn họ cũng là điều bình thường.
Sở Mộng Ly và Cần vương trên bề mặt nổi thì nói là huynh muội ruột thịt, nhưng không người nào biết bọn họ không hề có chút liên hệ về mặt huyết thống, do đó hôm qua bái đường thành thân chính là một vụ tai tiếng bê bối lớn của Hoàng thất, trở thành đàm tiếu của dân gian, cho dù không có quan hệ gì với cô thì Sở Mộng Ly cũng sẽ giận chó đánh mèo đem tội danh đổ lên trên người của cô.
"Du quý phi nương nương thứ tội, thần phụ trông thấy công chúa Mộng Ly và Cần vương cùng nhau đi tới thì rất kinh ngạc, đang suy nghĩ vì sao Cần vương phi và phò mã còn chưa đến triều thánh (gặp vua) kính trà !" - Nam Cung Thiển Trang cúi đầu nói, che lại ánh sáng trong đôi mắt.
"Nhanh mồm nhanh miệng ! Ngươi làm sao mà không biết hả ? Đây đều là do một tay của ngươi bày ra, hôm nay, Bản cung cũng có nghe thấy ‘phong thái’ của thừa tướng phu nhân đêm qua ! Ngươi có biết tội của ngươi không ?" - Du quý phi gằn nặng hai chữ cuối cùng, thịnh nộ vỗ ghế phượng, nhớ lại cảnh nữ nhi uất ức khóc lóc kể lể, còn có lời gièm pha chuyện tân nương phủ Thượng Thư mất trinh, đều là vì tiểu tiện nhân này, kêu bà có thể nào không giận được sao?
Hiện tại, điều này có liên quan đến tự do của cô, đang nghĩ phải buộc lòng gật đầu, nhưng Bách Lý Ngọc lại bị cô gái mặc áo đen gọi đi, trước khi đi cũng không quên cất từ thư của cô viết vào trong ngực.
Đây là. . . Đồng ý rồi hả ?
Nam Cung Thiển Trang vui mừng nhướn mày, nhìn cả phòng toàn màu đỏ mà cảm thấy cực kỳ chói mắt, muốn đi tìm một gian phòng khác, lại phát hiện ra cô không quen thuộc với Tướng phủ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ôm chăn nằm ở sập mềm qua một đêm!
"Tiểu thư, mau tỉnh lại !" - Bích Hàm đẩy cửa đi vào, thấy Nam Cung Thiển Trang một mình ngủ ở sập mềm, cảm thấy thật kinh ngạc, có thể tưởng tượng được có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi, lập tức vội vàng gọi tỉnh Nam Cung Thiển Trang.
"Ưmh. . ." - Nam Cung Thiển Trang duỗi thẳng bắp chân cứng đờ, mở mắt ra, mơ hồ một hồi, "Bích Hàm, làm sao gọi sớm như vậy?"
"Tiểu thư ơi ! Hôm qua ngài và cô gia thành hôn, hôm nay theo lý thì phải dậy sớm kính trà, nhưng cô gia không cha không mẹ, cũng không cần làm những lễ nghi này, nhưng Dạ Vương Điện hạ từ sáng sớm đã tới Tướng phủ, nói hoàng thượng cho tiểu thư và cô gia vào cung gặp vua !" - Bích Hàm bỏ qua giường đệm nhìn vẫn chỉnh tề, có chút lo lắng cho Nam Cung Thiển Trang, hôm qua là động phòng mà tiểu thư lại không ngủ chung với cô gia, cái này là sẽ thành chuyện bị chê cười mất.
"Ừ ! Bách Lý Ngọc đã trở lại chưa ?" - Nam Cung Thiển Trang ngáp dài gật đầu, trong lòng thì nghĩ chuyện Bách Lý Ngọc không cha không mẹ chỉ sợ cũng là giả thôi, nếu không, vị phu nhân mà Mạc Ưu nói tới là ai ?
"Tiểu thư ! Cô gia tối hôm qua không có ở trong phủ ư ?” - Bích Hàm kinh ngạc hô lên, chẳng lẽ trong lòng cô gia không có tiểu thư sao ?
Nam Cung Thiển Trang trợn mắt nhìn Bích Hàm một cái, gọi lớn tiếng như vậy, bị người có tâm xấu nghe được thì phiền phức lớn rồi."Y trở lại chưa ?"
"Cô gia ở tiền sảnh tiếp đãi Dạ Vương !" - Bích Hàm gật đầu, há miệng muốn nói rồi lại thôi, nhìn đến sắc mặt căng thẳng của Nam Cung Thiển Trang, cấm khẩu.
Nam Cung Thiển Trang bảo Bích Hàm trang điểm cho mình, cô thật sự muốn xem cẩu hoàng đế để cho Dạ Vương truyền lời là đang toan tính cái gì, cô không tin cẩu hoàng đế còn chưa tra ra được chuyện Dạ Vương tìm Ám Trang Các để ám sát!
Liếc mắt nhin cô gái búi tóc kiểu phụ nữ đã có chồng ở trong gương, khẽ cau mày, đưa tay nhổ hết trâm cài, tóc xanh thả xõa, tùy ý buộc túm lên cao.
"Tiểu thư ! Không được đâu, ngài còn chải kiểu tóc của cô gái chưa lấy chồng thì sẽ thất lễ !" - Bích Hàm luống cuống đưa tay ngăn cản động tác của Nam Cung Thiển Trang, tiểu thư vốn không được yêu chiều, nếu cứ giữ tính tình tùy ý, chẳng phải là càng không làm cho cô gia chào đón?
"Bích Hàm ! Hôm qua, tiểu thư đã bỏ Bách Lý Ngọc rồi, về sau đừng gọi là cô gia nữa!" - Nam Cung Thiển Trang có chút không vui. Trong lòng Bách Lý Ngọc cũng không phải là thật sự có cô, đoán chừng lúc trước chưa muốn thả cho cô đi, chỉ là phòng ngừa hôm nay hoàng thượng triệu kiến, hoặc là thuận tiện đùa giỡn cô thôi !
"Tiểu thư, như vậy sao được, nếu truyền ra ngoài, ngài liền biến thành người phụ nữ tệ hại rồi, đâu còn nơi nào gả được ra ngoài nữa ? Khó trách cô gia tức giận vậy, tiểu thư, người hãy nói chuyện tử tế một chút với cô gia!" - Bích Hàm nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang giống như đang trông thấy kẻ quái gở, từ xưa tới nay, đều là nam bỏ nữ, hôm nay, tiểu thư đảo ngược lại, bỏ rơi cô gia, nếu quay trở lại phủ tướng quân, đâu còn có chỗ cho tiểu thư đặt chân ?
"Gả không được cũng không gả, Bách Lý Ngọc cũng nên thấy may mắn vì y đã mở ra một tiền lệ, là Tuyết Lâm quốc, à không, là nam nhân đầu tiên trong khắp thiên hạ bị vợ bỏ, y nên cảm thấy vinh hạnh !" - Nam Cung Thiển Trang khinh thường. Nếu như cô vừa ý Bách Lý Ngọc, chuyện hôn sự này còn đáng nói tới, nhưng kết hôn vì lí do gi thì hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ, cho dù tạm thời không tách ra, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ giải tán thôi.
Bích Hàm không ủng hộ với ngôn luận của Nam Cung Thiển Trang, trong tư tưởng cũ kỹ bảo thủ của nàng, nữ nhân chính là phụ thuộc vào nam nhân, chẳng qua tiểu thư chưa biết sự lợi hại trong mối quan hệ đó mới có thể làm ra chuyện hồ đồ, đang muốn khuyên bảo, lại nhìn thấy vạt màu trắng nhẹ lướt đi tới cửa, sợ đến há mồm cứng lưỡi: "Tiểu thư. . . Cô. . . Cô gia. . ."
Nam Cung Thiển Trang nghiêng đầu nhìn nam nhân đứng ở cửa, chân mày cau lại. Nghe thấy chưa nhỉ ?
Bách Lý Ngọc giống như không nghe thấy, đứng ngược sáng, từ từ đi tới, rất có vài phần tư thế của tiên nhân: "Đêm qua, Tả Tướng ở trong tù uống thuốc độc tự vận, đợi khi ta chạy đến thì cả người đã thối rữa, không nhận biết rõ được diện mạo !"
Trong mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng có chút kinh ngạc, y đang giải thích với cô đấy hả?
"Ừ, huynh hoài nghi là Tả Tướng đã lẻn trốn, thi thể trong nhà lao kia là người khác cải trang sao ?"
"Vẫn còn ở trong vòng điều tra !" – Khẩu khí Bách Lý Ngọc lạnh nhạt, nghiễm nhiên không muốn nhiều lời, đáy mắt thâm thúy hội tụ ánh sáng phức tạp: "Có một số việc, nàng sớm muộn sẽ hiểu, hiện tại chưa đến lúc !"
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra. Ám chỉ những chuyện gì vậy ? Thân phận của y sao?
"Chuẩn bị xong chưa ? Chúng ta vào cung đi !" - Bách Lý Ngọc thấy cô đang hoang mang khó xử, cũng không có ý định nói quá rõ, huống chi, thân phận của y cũng quả thật quá mức phức tạp, ngay một lúc khó có thể nói rõ được.
Hai người ngồi lên xe ngựa, đi theo đằng sau Dạ Vương có vẻ mặt tâm tình không yên, cùng nhau vào cung.
Trần công công đã sớm chờ đợi ở cổng Huyền Vũ, nhìn thấy Nam Cung Thiển Trang thì khẽ hừ một tiếng, ân cần chào hỏi Bách Lý Ngọc. Mà Bách Lý Ngọc trước sau chỉ mím môi, im lặng không nói.
Nam Cung Thiển Trang thấy thế, mí mắt giật nảy, chẳng lẽ là thái giám này còn ghi hận chuyện cô chưa thưởng bạc cho ư ?
"Trần công công ! Chúng ta là người trong đồng đạo, đều có ham mê giống nhau, coi nó như gốc rễ của sinh mạng, cho nên người cũng đừng ghi hận ta !" - Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ một chút, ban đầu Trần công công đòi hỏi thưởng bạc nhưng biểu đạt rất mịt mờ, đoán chừng cũng là ngại mất thể diện, nói quá thẳng thắn không được, vì vậy uyển chuyển mà nói ra .
Khi Trần công công vừa nghe xong, sắc mặt lúc xanh lét lúc trắng toát, hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang một cái, dậm chân, lỗ mũi hướng lên trời hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Nam Cung Thiển Trang nhất thời không hiểu, bối rối nhìn Bách Lý Ngọc, thấy y ánh mắt lấp láy chuyển động, không được tự nhiên nói: "Nàng đâm chọc đúng chỗ đau của Trần công công !"
Nghe vậy, con ngươi Nam Cung Thiển Trang xoay đảo một vòng, lập tức hiểu ra, ánh mắt như có như không quét qua Trần công công ở phía trước, Trần công công bị cô nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi, sống lưng ưỡn thẳng cứng còng, trong lòng thầm nghĩ: Nam Cung Thiển Trang là cái đồ đáng chết, ta nhất định phải cực lực tố cáo trạng cô ở trước mặt hoàng thượng !
Mấy người một trước một sau đến điện Kim Loan, Cần vương và Sở Mộng Ly đã đến từ trước, Nam Cung Thiển Trang nhìn Sở Mộng Ly vẫn che vải voan mỏng như cũ, lộ ra bên ngoài là đôi mắt hạnh ửng đỏ, đọng nước mắt, nhất định là đã nói chuyện gả lầm người với hoàng thượng.
"To gan ! Gặp hoàng thượng và bản cung còn không hành lễ hả ?" - Ở trên cao, một nữ nhân ngồi ngay ngắn dáng vẻ tha thướt cao quý, áo the mỏng màu hồng phấn hoa hồng bó sát người, áo ngực màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc váy vải sa màu xanh lá đục xòe tán ta như đóa hoa, đai lưng bằng tơ mềm Yên La màu vàng, tóc mai buông xuống cắm xiên cây trâm phượng loại bích ngọc thứ phẩm, lộ ra thân thể thon thả sung túc, quyến rũ quyến rũ người khác.
Nam Cung Thiển Trang tìm tòi thông tin ở trong đầu, biết được bà chính là Du quý phi - muội muội của Thượng thư Kiều Dụ, cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của Sở Mộng Ly, ở hậu cung được thánh ân cưng chiều không hề ít, từ khi hoàng hậu bị phế biếm vào lãnh cung, bà trở thành người tôn quý nhất một phương, nắm giữ Phượng ấn, mặc dù không chính thức được sắc phong, ăn mặc đồ dùng đều không khác đãi ngộ của hoàng hậu.
Đoán chừng, Sở Mộng Ly đổi phu thất bại đã nói là do cô tác động tay chân, Du quý phi tranh cãi với bọn họ cũng là điều bình thường.
Sở Mộng Ly và Cần vương trên bề mặt nổi thì nói là huynh muội ruột thịt, nhưng không người nào biết bọn họ không hề có chút liên hệ về mặt huyết thống, do đó hôm qua bái đường thành thân chính là một vụ tai tiếng bê bối lớn của Hoàng thất, trở thành đàm tiếu của dân gian, cho dù không có quan hệ gì với cô thì Sở Mộng Ly cũng sẽ giận chó đánh mèo đem tội danh đổ lên trên người của cô.
"Du quý phi nương nương thứ tội, thần phụ trông thấy công chúa Mộng Ly và Cần vương cùng nhau đi tới thì rất kinh ngạc, đang suy nghĩ vì sao Cần vương phi và phò mã còn chưa đến triều thánh (gặp vua) kính trà !" - Nam Cung Thiển Trang cúi đầu nói, che lại ánh sáng trong đôi mắt.
"Nhanh mồm nhanh miệng ! Ngươi làm sao mà không biết hả ? Đây đều là do một tay của ngươi bày ra, hôm nay, Bản cung cũng có nghe thấy ‘phong thái’ của thừa tướng phu nhân đêm qua ! Ngươi có biết tội của ngươi không ?" - Du quý phi gằn nặng hai chữ cuối cùng, thịnh nộ vỗ ghế phượng, nhớ lại cảnh nữ nhi uất ức khóc lóc kể lể, còn có lời gièm pha chuyện tân nương phủ Thượng Thư mất trinh, đều là vì tiểu tiện nhân này, kêu bà có thể nào không giận được sao?
/191
|