Nam Cung Đệ nhìn bức thư trong tay, rồi trông thấy Ngự lâm quân bị triệu hồi, trong lòng nàng rối rắm, luôn cảm thấy bất an.
Nàng biết đây là kế của Sở Mộ Khoảnh, hắn cố ý điều động Quý Vân đi, như vậy sẽ có thể nắm chắc trong tay hành tung của nàng!
Lãnh Vụ, Thái Lã là ai? Nam Cung Đệ xoa huyệt thái dương, nhìn Lãnh Vụ mặc y phục màu tím, trong lòng nàng chợt cảm thấy ấm áp, cho dù xảy ra chuyện gì thì Lãnh Vụ đều chưa từng rời bỏ nàng.
Chủ tử, Thái Lã là nữ nhi thuộc dòng nhánh của Thái gia, từ trước đến nay có quan hệ tốt với Thái Niệu và Thái Phù. Sau khi Thái gia suy tàn, các dòng nhánh liền vùng dậy. Lãnh Vụ bẩm báo tư liệu đã điều tra được, nàng nhìn Nam Cung Đệ, muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ lại một lát rồi nói: Phu nhân của Quý Vân là cô cô ruột của Thái Lã.
Nam Cung Đệ kinh ngạc, xem ra quan hệ này cực kỳ thân cận, vì sao Thái Lã lại liên tiếp hãm hại Quý Tương Hồng? Chẳng lẽ Quý Vân cưới vợ kế nên dòng nhánh Thái thị oán giận?
Quân Mặc U sao rồi? Nam Cung Đệ có chút nhớ hắn, vài ngày trôi qua rồi, tại sao hắn chưa tới gặp nàng?
Khụ. . . Lãnh Vụ không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút thương cảm, nói với vẻ mặt thương xót: Từ khi người bị mang vào cung, Đại chủ tử ăn không ngon ngủ không yên, long đong vất vả chạy tới gặp người, không biết đã xảy ra chuyện gì, trở về thì bị thổ huyết. Hiện giờ một ngày sáng chiều tối nôn ba lần, trông gầy đi, gió to cũng có thể thổi bay mất!
Nam Cung Đệ sốt ruột, nhưng sau khi nghe xong, nàng có chút không phúc hậu mà cười một tràng: Thổ huyết cũng giống như dùng bữa, thật đúng giờ! Một bộ xương như hắn có gầy thêm nữa thì cũng không thể gầy thành mầm đậu bị gió to thổi bay, ngươi cứ nói như hắt hơi mạnh một cái là có thể thổi bay hắn đi vậy!
Lãnh Vụ thấy Nam Cung Đệ không tin, nàng bèn lấy khăn gấm trắng như tuyết từ trong lồng ngực ra, Chủ tử, đây là thứ Đại chủ tử để lại cho người, sợ người không ra ngoài được nên đưa cho người giữ để nhớ.
Nam Cung Đệ nghi ngờ về chiếc khăn, tay run rẩy mở ra, trông thấy chữ viết màu đỏ bên trong, trái tim chợt run lên, tên kia viết huyết thư gì chứ? Giống như viết lời trăng trối vậy!
Sau khi xem xong từng chữ, Nam Cung Đệ giận dữ, vỗ một chưởng lên bàn: Đi, chúng ta mau chóng đi ra ngoài!
Lãnh Vụ nghĩ thầm thật thần kỳ, Đại chủ tử nói chủ tử nhìn thấy nội dung bên trong thì sẽ rời cung, không ngờ quả thực như vậy, không biết bên trên viết cái gì?
Chủ tử, Đại chủ tử thật sự bị bệnh nặng sao? Trong lòng Lãnh Vụ lo lắng, tuy Đại chủ tử không thổ huyết, nhưng sự thật đúng là gầy đi rất nhiều. Trong lòng nàng cảm thấy có chút hâm mộ tình cảm của hai vị chủ tử, sâu đậm bao nhiêu mới có thể không quan tâm đến nguy hiểm như vậy?
Con bà nó, vậy mà hắn dám giấu riêng nhiều bạc như thế, may mà hắn nhiễm bệnh rồi thích nghĩ quá nhiều, nên đã nói hết về nơi cất bạc cho ta biết rồi. Nam Cung Đệ ôm bao y phục vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Lãnh Vụ có dự cảm không tốt: Chủ tử, người ra ngoài là để tìm bạc ư?
Nói thừa! Nam Cung Đệ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tên nhãi ranh này biết giấu quỹ đen rồi!
Lãnh Vụ đổ mồ hôi lạnh thay Đại chủ tử, nàng muốn thu lại lời nói trước đó, tìm một nam nhân yêu tiền bạc như mạng, nàng sẽ tức chết, may mà chủ tử có lương tâm, không mang Đại chủ tử đi đổi lấy tiền!
Lãnh Vụ, ngươi nói xem hiện giờ tiểu quan (1) có giá bao nhiêu ngân lượng một người? Nam Cung Đệ vỗ gáy, không biết quán tiểu quan kia của nàng thu được lợi nhuận như thế nào rồi.
(1) Tiểu quan: Từ để chỉ trai bán sắc thời xưa.
Phân thành nhiều loại, mặt hàng tốt nhất có thể đến vạn lượng hoàng kim.
Ồ.... Vậy chúng ta để Đại chủ tử của ngươi làm, gặp mặt một lần trả một ngàn lượng, thế nào?
. . .
Chân vừa bước ra khỏi cửa điện thì Nam Cung Đệ đã lấy lại vẻ bình thường, sắc mặt nghiêm túc: Không được! Cứ đi bừa ra ngoài như này, chắc chắn Sở Mộ Khoảnh sẽ bám theo ta, đến lúc đó bạc bị cướp đi thì sẽ mất nhiều hơn được.
Chủ tử, lúc thuộc hạ đến, trong lúc vô tình nghe được Đại chủ tử nhắc tới 'Nếu nàng ấy không đến, ngày mai hãy chuyển tất cả tới hang núi.' Chủ tử, có phải Đại chủ tử nói đến việc cất giấu bạc hay không? Lãnh Vụ đề nghị: Nếu như đổi nơi cất giấu thì làm thế nào?
Nam Cung Đệ cười lạnh vài tiếng: Quân Mặc U là người có thân phận, mỗi nơi ta giấu một số lượng bạc nhất định cho hắn, đến lúc đó để hắn đi tìm.
Dạ, vậy chuyện Đại chủ tử nói cho Hoa Nhi cô nương là sao?
Hoa Nhi?
Hoán Nhi?
Nàng nghiến răng nghiến lợi, lấy một chiếc dao găm từ trong tay áo ra, nói với giọng âm trầm: Để hắn đi! Nói xong, nàng vung ống tay áo lên, Lãnh Vụ lập tức bị gió cuốn ra ngoài cửa.
Nam Cung Đệ càng nghĩ càng lo lắng, nàng tìm lệnh bài mà Quý Vân đưa cho rồi đứng dậy đi tới hậu viện. Đến nơi trồng cây hoa quế to lớn, nàng cúi người quỳ xuống đất, dùng đá đập xuống đất, ánh mắt dừng lại trên cây hoa trà, nàng dùng sức kéo ra. Cây hoa trà được trồng trên khung sắt hình vuông, nàng kéo khung sắt ra, làm lộ ra một cái hố tối như mực. Nàng lấy dạ minh châu ra chiếu sáng rồi đi xuống bên dưới. Bên trong lối đi u ám nhỏ hẹp cực kỳ ẩm thấp, bị
Nàng biết đây là kế của Sở Mộ Khoảnh, hắn cố ý điều động Quý Vân đi, như vậy sẽ có thể nắm chắc trong tay hành tung của nàng!
Lãnh Vụ, Thái Lã là ai? Nam Cung Đệ xoa huyệt thái dương, nhìn Lãnh Vụ mặc y phục màu tím, trong lòng nàng chợt cảm thấy ấm áp, cho dù xảy ra chuyện gì thì Lãnh Vụ đều chưa từng rời bỏ nàng.
Chủ tử, Thái Lã là nữ nhi thuộc dòng nhánh của Thái gia, từ trước đến nay có quan hệ tốt với Thái Niệu và Thái Phù. Sau khi Thái gia suy tàn, các dòng nhánh liền vùng dậy. Lãnh Vụ bẩm báo tư liệu đã điều tra được, nàng nhìn Nam Cung Đệ, muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ lại một lát rồi nói: Phu nhân của Quý Vân là cô cô ruột của Thái Lã.
Nam Cung Đệ kinh ngạc, xem ra quan hệ này cực kỳ thân cận, vì sao Thái Lã lại liên tiếp hãm hại Quý Tương Hồng? Chẳng lẽ Quý Vân cưới vợ kế nên dòng nhánh Thái thị oán giận?
Quân Mặc U sao rồi? Nam Cung Đệ có chút nhớ hắn, vài ngày trôi qua rồi, tại sao hắn chưa tới gặp nàng?
Khụ. . . Lãnh Vụ không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút thương cảm, nói với vẻ mặt thương xót: Từ khi người bị mang vào cung, Đại chủ tử ăn không ngon ngủ không yên, long đong vất vả chạy tới gặp người, không biết đã xảy ra chuyện gì, trở về thì bị thổ huyết. Hiện giờ một ngày sáng chiều tối nôn ba lần, trông gầy đi, gió to cũng có thể thổi bay mất!
Nam Cung Đệ sốt ruột, nhưng sau khi nghe xong, nàng có chút không phúc hậu mà cười một tràng: Thổ huyết cũng giống như dùng bữa, thật đúng giờ! Một bộ xương như hắn có gầy thêm nữa thì cũng không thể gầy thành mầm đậu bị gió to thổi bay, ngươi cứ nói như hắt hơi mạnh một cái là có thể thổi bay hắn đi vậy!
Lãnh Vụ thấy Nam Cung Đệ không tin, nàng bèn lấy khăn gấm trắng như tuyết từ trong lồng ngực ra, Chủ tử, đây là thứ Đại chủ tử để lại cho người, sợ người không ra ngoài được nên đưa cho người giữ để nhớ.
Nam Cung Đệ nghi ngờ về chiếc khăn, tay run rẩy mở ra, trông thấy chữ viết màu đỏ bên trong, trái tim chợt run lên, tên kia viết huyết thư gì chứ? Giống như viết lời trăng trối vậy!
Sau khi xem xong từng chữ, Nam Cung Đệ giận dữ, vỗ một chưởng lên bàn: Đi, chúng ta mau chóng đi ra ngoài!
Lãnh Vụ nghĩ thầm thật thần kỳ, Đại chủ tử nói chủ tử nhìn thấy nội dung bên trong thì sẽ rời cung, không ngờ quả thực như vậy, không biết bên trên viết cái gì?
Chủ tử, Đại chủ tử thật sự bị bệnh nặng sao? Trong lòng Lãnh Vụ lo lắng, tuy Đại chủ tử không thổ huyết, nhưng sự thật đúng là gầy đi rất nhiều. Trong lòng nàng cảm thấy có chút hâm mộ tình cảm của hai vị chủ tử, sâu đậm bao nhiêu mới có thể không quan tâm đến nguy hiểm như vậy?
Con bà nó, vậy mà hắn dám giấu riêng nhiều bạc như thế, may mà hắn nhiễm bệnh rồi thích nghĩ quá nhiều, nên đã nói hết về nơi cất bạc cho ta biết rồi. Nam Cung Đệ ôm bao y phục vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Lãnh Vụ có dự cảm không tốt: Chủ tử, người ra ngoài là để tìm bạc ư?
Nói thừa! Nam Cung Đệ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tên nhãi ranh này biết giấu quỹ đen rồi!
Lãnh Vụ đổ mồ hôi lạnh thay Đại chủ tử, nàng muốn thu lại lời nói trước đó, tìm một nam nhân yêu tiền bạc như mạng, nàng sẽ tức chết, may mà chủ tử có lương tâm, không mang Đại chủ tử đi đổi lấy tiền!
Lãnh Vụ, ngươi nói xem hiện giờ tiểu quan (1) có giá bao nhiêu ngân lượng một người? Nam Cung Đệ vỗ gáy, không biết quán tiểu quan kia của nàng thu được lợi nhuận như thế nào rồi.
(1) Tiểu quan: Từ để chỉ trai bán sắc thời xưa.
Phân thành nhiều loại, mặt hàng tốt nhất có thể đến vạn lượng hoàng kim.
Ồ.... Vậy chúng ta để Đại chủ tử của ngươi làm, gặp mặt một lần trả một ngàn lượng, thế nào?
. . .
Chân vừa bước ra khỏi cửa điện thì Nam Cung Đệ đã lấy lại vẻ bình thường, sắc mặt nghiêm túc: Không được! Cứ đi bừa ra ngoài như này, chắc chắn Sở Mộ Khoảnh sẽ bám theo ta, đến lúc đó bạc bị cướp đi thì sẽ mất nhiều hơn được.
Chủ tử, lúc thuộc hạ đến, trong lúc vô tình nghe được Đại chủ tử nhắc tới 'Nếu nàng ấy không đến, ngày mai hãy chuyển tất cả tới hang núi.' Chủ tử, có phải Đại chủ tử nói đến việc cất giấu bạc hay không? Lãnh Vụ đề nghị: Nếu như đổi nơi cất giấu thì làm thế nào?
Nam Cung Đệ cười lạnh vài tiếng: Quân Mặc U là người có thân phận, mỗi nơi ta giấu một số lượng bạc nhất định cho hắn, đến lúc đó để hắn đi tìm.
Dạ, vậy chuyện Đại chủ tử nói cho Hoa Nhi cô nương là sao?
Hoa Nhi?
Hoán Nhi?
Nàng nghiến răng nghiến lợi, lấy một chiếc dao găm từ trong tay áo ra, nói với giọng âm trầm: Để hắn đi! Nói xong, nàng vung ống tay áo lên, Lãnh Vụ lập tức bị gió cuốn ra ngoài cửa.
Nam Cung Đệ càng nghĩ càng lo lắng, nàng tìm lệnh bài mà Quý Vân đưa cho rồi đứng dậy đi tới hậu viện. Đến nơi trồng cây hoa quế to lớn, nàng cúi người quỳ xuống đất, dùng đá đập xuống đất, ánh mắt dừng lại trên cây hoa trà, nàng dùng sức kéo ra. Cây hoa trà được trồng trên khung sắt hình vuông, nàng kéo khung sắt ra, làm lộ ra một cái hố tối như mực. Nàng lấy dạ minh châu ra chiếu sáng rồi đi xuống bên dưới. Bên trong lối đi u ám nhỏ hẹp cực kỳ ẩm thấp, bị
/191
|