Trần Linh Nhi thấy nàng không lên tiếng thì mỉm cười: Nam Cung tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ với ta trở nên xa lạ rồi. Nói xong, nàng giơ tay ra lắc lắc, trên cổ tay truyền ra tiếng chuông bạc đinh đang.
Trần Linh Nhi? Nam Cung Đệ bỗng nhiên nhớ lại nữ tử năm đó quanh quẩn bên Quân Mặc U, nàng còn từng ghen với nàng ta, ai ngờ nàng ta quấn lấy Quân Mặc U là vì muốn lấy được tin tức của Sở Mộ Cẩn.
Nam Cung tỷ tỷ còn nhớ rõ à. Trần Linh Nhi tươi cười, khuôn mặt căng thẳng đã giãn ra, như một đóa hoa hồng mới nở, xinh đẹp quyến rũ.
Nam Cung Đệ thấy nàng ta như thế, buồn bã trong lòng như biến mất, trong thâm cung đã chôn vùi bao nhiêu thiếu nữ lương thiện ngây thơ?
Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?
Trần Linh Nhi im lặng chốc lát, tay đặt ở trên đầu gối siết chặt khăn, nhìn Nam Cung Đệ với vẻ cầu xin: Nam Cung tỷ tỷ, yêu cầu của ta rất đường đột, nhưng không còn cách nào khác, ta cũng hết cách rồi. Tỷ biết ta là phi tử của Sở Mộ Cẩn, hắn đã chết, ta trở thành phi tần của Sở Mộ Khoảnh, cuối cùng bò lên được vị trí Hoàng hậu, bao nhiêu người không cam lòng, không bỏ qua? Ta không muốn, thật sự không muốn, nhưng không leo lên vị trí này, ta vốn không sống nổi, cũng không bảo vệ được đứa bé của ta. Hiện tại, ta không chịu nổi nữa, tỷ có thể mang theo đứa bé của ta cùng rời đi, cho nó một con đường sống hay không?
Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn chăm chú vào Trần Linh Nhi, không ngờ nàng ta lại đưa ra yêu cầu này. Nhưng nàng cũng bội phục sự dũng cảm của nàng ta, ngồi lên ghế Hoàng hậu, chắc chắn là toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng ta và kéo theo thù hận. Nhưng cũng bởi vì đứng ở trước mặt mọi người nên có quá nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy đứa bé kia mới được an toàn. Sở Mộ Khoảnh không có con cháu, nhưng nếu nàng ta chỉ là phi tần nho nhỏ, đứa bé chắc chắn sẽ bị giết trong lặng lẽ, hoặc là không có cơ hội được sinh ra.
Nam Cung tỷ tỷ, ta biết là ta yêu cầu quá đáng, tỷ có thể thu xếp đưa nó cho một gia đình đàng hoàng để nuôi dưỡng, ta không mong nó giàu có, chỉ cần cả đời nó bình an. Trong nhà giàu có quá nhiều âm mưu tính toán, nếu đưa vào, đứa bé không có quan hệ máu mủ, chắc chắn sẽ sống khổ.
Ta giúp ngươi đưa đứa bé đến nhà ngoại. Nam Cung Đệ suy tư chốc lát rồi nói, rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, thì cũng không có người nhà tốt.
Trần Linh Nhi lắc đầu: Phụ mẫu của ta đã sớm không còn là người thành thật chất phác, hiện giờ mang danh hiệu ‘Quốc trượng’, được không ít người nịnh bợ, đã sớm mờ mắt đánh mất bản chất. Nếu ông ấy biết ta đưa đứa bé đi, hại ông ấy mất đi danh hiệu này mà làm vơi bớt lợi ích, tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với đứa bé. . .
Trần Linh Nhi không nói thẳng nửa câu nói sau, Nam Cung Đệ cũng hiểu được. Nếu cuối cùng phụ thân của nàng ta chỉ vì lợi ích mà đưa đứa bé vào cung để lấy lòng Sở Mộ Khoảnh, vậy thì mất công.
Ta đồng ý với ngươi. Nam Cung Đệ gật đầu, nhớ tới nhi tử của mình, trái tim cứng rắn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
Trần Linh Nhi đưa mắt nhìn Nam Cung Đệ một hồi lâu, thở dài nói: Sở Mộ Khoảnh không thể sinh con.
Nam Cung Đệ ngẩn ra, từ từ nuốt trôi câu nói, nàng kinh ngạc: Đứa bé là . . của Sở Mộ Cẩn ư? Nam Cung Đệ không kìm nén được mà muốn chửi thề, nàng giết Sở Mộ Cẩn, hiện tại phải cứu nhi tử của hắn!
Thấy Trần Linh Nhi gật đầu, Nam Cung Đệ nghiêm túc hỏi: Ngươi có biết Sở Mộ Cẩn chết trong tay ta không?
Trong hốc mắt Trần Linh Nhi dâng lên một tầng hơi nước, lắc đầu một cái rồi nói: Ta yêu hắn, nhưng người hắn yêu vẫn là tỷ, ta biết Sở Mộ Cẩn vẫn luôn làm khó mọi người, năm đó biết được hắn đã chết, mặc dù nói là đột tử, nhưng ta không tin, ta biết chắc chắn rằng hắn xuống tay lần nữa với mọi ngươi. Ban đầu có oán hận tỷ, sau đó ta biến thành nữ nhân của Sở Mộ Khoảnh, kinh nghiệm quá nhiều mới hiểu được là vì tỷ bất đắc dĩ, nên dần dần quên được.
Nam Cung Đệ hơi khép mi lại, nàng biết điều Trần Linh Nhi nói là lời thật lòng. Lúc Sở Mộ Cẩn làm vua có rất nhiều thị thiếp, nhưng có thể làm Hoàng hậu, trong hậu cung thì chỉ có một mình Trần Linh Nhi. Nàng ấy vốn là nữ tử ngây thơ, tất nhiên mất đi người yêu thì sẽ hận nàng, chắc hẳn trong lòng càng oán giận Sở Mộ Cẩn hơn!
Nếu không phải hắn vọng tưởng đến thứ không thuộc về mình, thì cũng không đến nỗi khiến cho thê tử của mình trở thành nữ nhân của chính huynh đệ mình, Trần Linh Nhi oán hắn vì hắn đã khiến nàng ấy gặp phải tất cả khó khăn không đáng nhận được!
Không cần cố nén sự chán ghét ghê tởm ở trong lòng, giả bộ uốn éo nũng nịu thuận theo Sở Mộ Khoảnh.
Nam Cung Đệ dự tính chặng đường chạy trốn ngày mai, nàng sẽ dẫn đứa bé đi, Trần Linh Nhi sẽ yểm trợ cho nàng, điều này sẽ càng nguy hiểm hơn vì nếu Sở Mộ Khoảnh có nhi tử nối dõi khác thì cũng không khó khăn như vậy.
Ngã xuống giường, Nam Cung Đệ sờ thấy tờ giấy Tuyên thành, nàng bèn giơ trước đèn vàng rồi mở ra, đó là một tấm bản đồ, con đường được vẽ bằng màu đỏ hẳn là an toàn, có thể Quân Mặc U sẽ đón ở lối ra bên kia.
Đuôi mắt nàng hiện lên ý cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, nàng nhìn lại mấy lần, chờ xem bọn họ có phát hiện ra Thủy Dật mất tích hay không, lúc lục soát bốn phía thì nàng có thể thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội chạy trốn.
Trong lúc đang tính toán kỹ lưỡng thì cánh cửa bị mở ra kêu ‘ken két’, Nam Cung Đệ liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy đó là Tương phi ăn bận thành cung nữ, nàng hơi ngạc nhiên, nữ nhân này tới đây làm cái gì?
Ngươi đi về hướng này, bổn cung đã mua chuộc thị vệ. Nói xong, Tương phi ném bao đồ vào mặt Nam Cung Đệ, bĩu môi nói: Mặt của ngươi quá bắt mắt, tốt nhất là vẽ xấu đi một chút rồi thay y phục của nô tài.
Nam Cung Đệ tâm lĩnh, cười nói: Bản chất ta đẹp, vẽ xấu đi cũng không che giấu được sự thật ta là đại mỹ nữ.
Quý Tương Hồng phát bực, có người tự luyến như vậy sao?
Hừ, bổn cung mới không lạ gì, có rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp mà nguy hiểm như vậy, vẫn là bổn cung an toàn nhất. Quý Tương Hồng cắn môi, nhìn khuôn mặt khiến nữ nhân ghen ghét, nam nhân ái mộ này, khiến nàng cắn chặt môi trong vô thức.
Ơ ơ ơ, không ăn được nho thì nói nho còn xanh à. Nam Cung Đệ hất bọc y phục trên mặt ra, nằm kê đầu lên trên gối nháy mắt, nhìn gương mặt lúc trắng lúc đỏ của Quý Tương Hồng, nàng cười híp mắt: Ta mặc kệ lý do vì sao ngươi tới lấy lòng ta, ta đều đón nhận, ai bảo ta là người rộng lượng chứ?
Quý Tương Hồng chỉ ngón trỏ vào Nam Cung Đệ, cánh môi
Trần Linh Nhi? Nam Cung Đệ bỗng nhiên nhớ lại nữ tử năm đó quanh quẩn bên Quân Mặc U, nàng còn từng ghen với nàng ta, ai ngờ nàng ta quấn lấy Quân Mặc U là vì muốn lấy được tin tức của Sở Mộ Cẩn.
Nam Cung tỷ tỷ còn nhớ rõ à. Trần Linh Nhi tươi cười, khuôn mặt căng thẳng đã giãn ra, như một đóa hoa hồng mới nở, xinh đẹp quyến rũ.
Nam Cung Đệ thấy nàng ta như thế, buồn bã trong lòng như biến mất, trong thâm cung đã chôn vùi bao nhiêu thiếu nữ lương thiện ngây thơ?
Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?
Trần Linh Nhi im lặng chốc lát, tay đặt ở trên đầu gối siết chặt khăn, nhìn Nam Cung Đệ với vẻ cầu xin: Nam Cung tỷ tỷ, yêu cầu của ta rất đường đột, nhưng không còn cách nào khác, ta cũng hết cách rồi. Tỷ biết ta là phi tử của Sở Mộ Cẩn, hắn đã chết, ta trở thành phi tần của Sở Mộ Khoảnh, cuối cùng bò lên được vị trí Hoàng hậu, bao nhiêu người không cam lòng, không bỏ qua? Ta không muốn, thật sự không muốn, nhưng không leo lên vị trí này, ta vốn không sống nổi, cũng không bảo vệ được đứa bé của ta. Hiện tại, ta không chịu nổi nữa, tỷ có thể mang theo đứa bé của ta cùng rời đi, cho nó một con đường sống hay không?
Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn chăm chú vào Trần Linh Nhi, không ngờ nàng ta lại đưa ra yêu cầu này. Nhưng nàng cũng bội phục sự dũng cảm của nàng ta, ngồi lên ghế Hoàng hậu, chắc chắn là toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng ta và kéo theo thù hận. Nhưng cũng bởi vì đứng ở trước mặt mọi người nên có quá nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy đứa bé kia mới được an toàn. Sở Mộ Khoảnh không có con cháu, nhưng nếu nàng ta chỉ là phi tần nho nhỏ, đứa bé chắc chắn sẽ bị giết trong lặng lẽ, hoặc là không có cơ hội được sinh ra.
Nam Cung tỷ tỷ, ta biết là ta yêu cầu quá đáng, tỷ có thể thu xếp đưa nó cho một gia đình đàng hoàng để nuôi dưỡng, ta không mong nó giàu có, chỉ cần cả đời nó bình an. Trong nhà giàu có quá nhiều âm mưu tính toán, nếu đưa vào, đứa bé không có quan hệ máu mủ, chắc chắn sẽ sống khổ.
Ta giúp ngươi đưa đứa bé đến nhà ngoại. Nam Cung Đệ suy tư chốc lát rồi nói, rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, thì cũng không có người nhà tốt.
Trần Linh Nhi lắc đầu: Phụ mẫu của ta đã sớm không còn là người thành thật chất phác, hiện giờ mang danh hiệu ‘Quốc trượng’, được không ít người nịnh bợ, đã sớm mờ mắt đánh mất bản chất. Nếu ông ấy biết ta đưa đứa bé đi, hại ông ấy mất đi danh hiệu này mà làm vơi bớt lợi ích, tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với đứa bé. . .
Trần Linh Nhi không nói thẳng nửa câu nói sau, Nam Cung Đệ cũng hiểu được. Nếu cuối cùng phụ thân của nàng ta chỉ vì lợi ích mà đưa đứa bé vào cung để lấy lòng Sở Mộ Khoảnh, vậy thì mất công.
Ta đồng ý với ngươi. Nam Cung Đệ gật đầu, nhớ tới nhi tử của mình, trái tim cứng rắn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
Trần Linh Nhi đưa mắt nhìn Nam Cung Đệ một hồi lâu, thở dài nói: Sở Mộ Khoảnh không thể sinh con.
Nam Cung Đệ ngẩn ra, từ từ nuốt trôi câu nói, nàng kinh ngạc: Đứa bé là . . của Sở Mộ Cẩn ư? Nam Cung Đệ không kìm nén được mà muốn chửi thề, nàng giết Sở Mộ Cẩn, hiện tại phải cứu nhi tử của hắn!
Thấy Trần Linh Nhi gật đầu, Nam Cung Đệ nghiêm túc hỏi: Ngươi có biết Sở Mộ Cẩn chết trong tay ta không?
Trong hốc mắt Trần Linh Nhi dâng lên một tầng hơi nước, lắc đầu một cái rồi nói: Ta yêu hắn, nhưng người hắn yêu vẫn là tỷ, ta biết Sở Mộ Cẩn vẫn luôn làm khó mọi người, năm đó biết được hắn đã chết, mặc dù nói là đột tử, nhưng ta không tin, ta biết chắc chắn rằng hắn xuống tay lần nữa với mọi ngươi. Ban đầu có oán hận tỷ, sau đó ta biến thành nữ nhân của Sở Mộ Khoảnh, kinh nghiệm quá nhiều mới hiểu được là vì tỷ bất đắc dĩ, nên dần dần quên được.
Nam Cung Đệ hơi khép mi lại, nàng biết điều Trần Linh Nhi nói là lời thật lòng. Lúc Sở Mộ Cẩn làm vua có rất nhiều thị thiếp, nhưng có thể làm Hoàng hậu, trong hậu cung thì chỉ có một mình Trần Linh Nhi. Nàng ấy vốn là nữ tử ngây thơ, tất nhiên mất đi người yêu thì sẽ hận nàng, chắc hẳn trong lòng càng oán giận Sở Mộ Cẩn hơn!
Nếu không phải hắn vọng tưởng đến thứ không thuộc về mình, thì cũng không đến nỗi khiến cho thê tử của mình trở thành nữ nhân của chính huynh đệ mình, Trần Linh Nhi oán hắn vì hắn đã khiến nàng ấy gặp phải tất cả khó khăn không đáng nhận được!
Không cần cố nén sự chán ghét ghê tởm ở trong lòng, giả bộ uốn éo nũng nịu thuận theo Sở Mộ Khoảnh.
Nam Cung Đệ dự tính chặng đường chạy trốn ngày mai, nàng sẽ dẫn đứa bé đi, Trần Linh Nhi sẽ yểm trợ cho nàng, điều này sẽ càng nguy hiểm hơn vì nếu Sở Mộ Khoảnh có nhi tử nối dõi khác thì cũng không khó khăn như vậy.
Ngã xuống giường, Nam Cung Đệ sờ thấy tờ giấy Tuyên thành, nàng bèn giơ trước đèn vàng rồi mở ra, đó là một tấm bản đồ, con đường được vẽ bằng màu đỏ hẳn là an toàn, có thể Quân Mặc U sẽ đón ở lối ra bên kia.
Đuôi mắt nàng hiện lên ý cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, nàng nhìn lại mấy lần, chờ xem bọn họ có phát hiện ra Thủy Dật mất tích hay không, lúc lục soát bốn phía thì nàng có thể thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội chạy trốn.
Trong lúc đang tính toán kỹ lưỡng thì cánh cửa bị mở ra kêu ‘ken két’, Nam Cung Đệ liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy đó là Tương phi ăn bận thành cung nữ, nàng hơi ngạc nhiên, nữ nhân này tới đây làm cái gì?
Ngươi đi về hướng này, bổn cung đã mua chuộc thị vệ. Nói xong, Tương phi ném bao đồ vào mặt Nam Cung Đệ, bĩu môi nói: Mặt của ngươi quá bắt mắt, tốt nhất là vẽ xấu đi một chút rồi thay y phục của nô tài.
Nam Cung Đệ tâm lĩnh, cười nói: Bản chất ta đẹp, vẽ xấu đi cũng không che giấu được sự thật ta là đại mỹ nữ.
Quý Tương Hồng phát bực, có người tự luyến như vậy sao?
Hừ, bổn cung mới không lạ gì, có rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp mà nguy hiểm như vậy, vẫn là bổn cung an toàn nhất. Quý Tương Hồng cắn môi, nhìn khuôn mặt khiến nữ nhân ghen ghét, nam nhân ái mộ này, khiến nàng cắn chặt môi trong vô thức.
Ơ ơ ơ, không ăn được nho thì nói nho còn xanh à. Nam Cung Đệ hất bọc y phục trên mặt ra, nằm kê đầu lên trên gối nháy mắt, nhìn gương mặt lúc trắng lúc đỏ của Quý Tương Hồng, nàng cười híp mắt: Ta mặc kệ lý do vì sao ngươi tới lấy lòng ta, ta đều đón nhận, ai bảo ta là người rộng lượng chứ?
Quý Tương Hồng chỉ ngón trỏ vào Nam Cung Đệ, cánh môi
/191
|