Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 95 - Chương 58

/191


Quay trở về?

Nam Cung Đệ ngẩn ra, chẳng lẽ hắn thật sự là sư phụ?

Trong lòng nàng dâng lên cảm xúc xa lạ khác thường, nó lan ra khắp thân thể, ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Dật gầy gò yếu ớt, ngoại trừ mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ cũng có vài phần tương tự với sư phụ. Nhưng mấy năm nay ở chung, cảm giác hắn mang đến cho nàng không giống như sư phụ, bọn họ cũng đã dần dần quên đi chuyện hắn có thể thật sự là sư phụ của nàng.

Nếu như không phải là hắn, thì làm thế nào hắn biết được thành phố gọi là ‘đô thị’, còn biết đến khái niệm ‘xa hoa trụy lạc?

Trái tim nàng đập như đánh trống, nếu đúng là hắn, thì trước đây hắn hôn mê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ linh hồn đã xuyên đến thời hiện đại? Thế nên bây giờ hắn mới mơ thấy quay về đô thị… Tiếp theo nàng không dám nghĩ nữa, lần đầu tiên nàng bất chấp tất cả xoay người ôm lấy Thủy Dật vào lòng, thân thể hắn không to lớn rắn chắc như Quân Mặc U, gầy gò y như cây gậy trúc, chỉ hơi ôm chặt một chút có lẽ xương cốt sẽ rời cả ra.

“Không, ta sẽ không để cho huynh chết, sẽ không để huynh chết…” Đầu óc Nam Cung Đệ hoảng loạn, nói năng lộn xộn, nàng cứ lặp đi lặp lại câu không để Thủy Dật chết, trong lòng thì hoang mang.

Ở trong cảm nhận của nàng, tình cảm Thủy Dật giành cho nàng còn hơn cả của sư phụ, hắn yêu thương che chở nàng giống như huynh trưởng ruột thịt, có lúc lại giống như phụ mẫu chăm sóc nàng cẩn thận từng li từng tý, làm sao nàng có thể không cảm động?

Nếu như trước đó không phải đi đến nhà trọ như trong giao ước để cứu mẫu hậu, thì lần gặp nhau này không phải bất ngờ ngoài ý muốn. Nàng động tâm suy nghĩ, nghĩ đến lời của A Hận, đi đến bộ lạc Lạc Khắc tìm được Thiên nhãn, phải chăng sẽ thật sự có thể đưa Thủy Dật trở về đô thị?

“Đồ ngốc… Ta sẽ không chết, chỉ là thay đổi chỗ sinh sống mà thôi.” Con ngươi thanh tịnh đẹp đẽ của Thủy Dật giăng đầy một tầng sương mù, mang theo một chút tuyệt vọng trống rỗng nhìn về rèm xe màu đen, hắn khẽ cong khóe miệng kéo lên một nụ cười thê lương.

Kiếp này, nàng chính là số phận của hắn.

Từ nhỏ, hắn sinh ra bị thiếu tháng, thân thể suy nhược, luôn sống nhờ vào thuốc, hắn đã sớm nhìn thấu được sinh tử. Tiếc rằng, mười năm trước hắn hôn mê sâu, linh hồn hắn trôi dạt đến một thế giới mới lạ mỹ lệ, phá vỡ hết tất cả nhận thức của hắn. Hóa ra nữ tử cũng có thể có nghề nghiệp, y phục hở hang, cùng kết giao bằng hữu với nam tử, so với thời cổ đại nơi hắn sinh trưởng mà nói thì quả thực là kinh hãi thế tục. Nhất là cái hộp sắt chạy băng băng thần tốc kia cùng với cái máy móc màu xám bay trong không trung, hắn kinh ngạc thiếu chút nữa thì rớt cả cằm.

Điều làm hắn ngạc nhiên mừng rỡ nhất chính là không cần phải chịu đựng đau ốm hành hạ, nhưng mới vui vẻ được mấy ngày thì lại gặp phải vấn đề mới, tri thức mới, nhận thức mới, lại còn phải bôn ba để sinh tồn, đã phải sống những ngày tháng làm ăn mày.

Sau đó hắn được một lão ăn mày ‘nhặt’ về, kế thừa y bát ‘thần trộm’, ngày tháng sau này càng ngày càng tốt, không cần sống cuộc sống phải chịu đựng đủ mọi xem thường khinh miệt phỉ nhổ. Nhưng sau đó, sự trống rỗng quả thực lên tới cực điểm, trong cuộc sống cứ giống như thiếu một thứ gì đó. Mãi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nhìn thấy một ‘chú mèo hoang’ đang cuộn mình trong xó xỉnh tối tăm, ốm yếu tựa vào bên vách tường, khuôn mặt vàng vọt lộ ra vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi mắt to ướt sũng ẩn chứa nỗi sợ hãi bất an, nhìn hắn đề phòng.

Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy nàng cực kỳ thú vị rồi tiện tay ‘nhặt’ về nhà. Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trong đôi mắt bồ câu đó, không hiểu sao đáy lòng hắn lại dâng lên cảm giác thương xót, giống như nhìn thấy được chính mình từ trên người nàng, thân thể ốm yếu kia khiến hắn nhớ lại những năm tháng hắn đấu tranh chống lại bệnh tật trong Vương phủ, vẻ ngỡ ngàng bất chấp kia khiến hắn liên tưởng tới lúc hắn mới đến dị thế. Vì thế lần đầu tiên hắn hiểu thấu được có một loại cảm giác gọi là ‘đau lòng’. Cũng vì thế, ban đầu chỉ coi nàng là ‘đồ chơi’ nhưng sau đó lại thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng, đơn giản, chỉ đối tốt với nàng!

Hắn cho rằng sẽ sống cả đời này với nàng đến già, mãi cho đến một lần nàng ra ngoài nhận nhiệm vụ, tâm trạng hắn trở nên bất ổn, cảm thấy tựa như có cái gì đó đang dần dần xa cách hắn. Lần đầu tiên hắn liều mạng xông bừa đến nơi nàng làm nhiệm vụ, quả nhiên nhìn thấy người đã mất đi nhân khí nằm sõng soài trên mặt đất, nỗi đau như xé rách trái tim vốn bình lặng của hắn, hắn đã hiểu rõ được tình cảm của mình đối với nàng. Nhưng khi nghe thấy hai tiếng thét the thé chói tai, kéo hắn từ trong nỗi bi thương cực hạn trở về, người luôn điềm tĩnh như hắn lại suýt chút nữa thì nổi điên, gân xanh bạo phát bóp nát cổ của nàng, sao lại có thể chết bất lực uất ức như vậy?

Hắn tức giận đến đau thắt tim, khiến cho hai mắt tối sầm, hít thở không nổi, đến lần thứ hai tỉnh dậy lại quay trở về Vương phủ, trong chớp mắt đã cảm thấy như cách cả mấy đời. Ý nghĩ khủng khiếp đầu tiên tràn vào trong ý thức của hắn chính là đồ nhi của hắn, có phải cũng đến Thương Minh này giống như hắn hay không?

Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng hắn cũng tìm được đồ nhi, nhưng hội ngộ rồi hắn mới nhận ra, hắn vẫn chậm một bước. Nàng đã không còn là đồ nhi mà hắn một tay nuôi lớn, hắn đã sớm bị loại ra khỏi thế giới nội tâm của nàng, ghi dấu trong lòng nàng là một nam nhân khác. Đoạn ký ức nàng đối xử với hắn hết mực trân quý ở dị thế kia đã trở thành


/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status