Trong phòng trà trên lầu hai của Linh Lung Các, có một nam tử áo lam nâng vò rượu lên rồi ngửa đầu uống, rượu trong suốt như nước chảy từ khóe miệng xuống, làm ướt cả ngực áo.
Hắn dùng ống tay áo lau cằm, mái tóc được ngọc quan bó lại đã rối tung, người tựa như không xương nằm ở trên giường mỹ nhân, đôi mắt hẹp dài sáng rực chứa đầy vẻ bi thương, buồn bã.
Giờ phút này, con ngươi không hề có tiêu cự của hắn đang nhìn bức tranh vẽ mỹ nữ treo trên tường, khóe miệng hơi lộ ra vẻ giễu cợt. Hắn vuốt bên hông theo bản năng, ngón tay thon dài sắc nhọn chạm vào vạt áo gấm mềm mại, hơi dừng lại, hắn rủ mắt nhìn thì thấy trên hông không có vật gì, bèn cúi đầu cười ra tiếng, cả người mất đi hào quang thường ngày, chán nản uống từng ngụm rượu sầu.
Đã rất lâu rồi, hắn vẫn không thể quên được hình ảnh tuyệt tình trong hôn lễ kia, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, trống vắng cô đơn, giống như mất đi thứ quan trọng nhất.
Hắn khổ sở nhắm mắt lại, không phải là hắn không yêu nàng, mà là. . . Bọn họ không thể nào ở cùng nhau, hắn có quá nhiều điều không thể làm theo ý mình, muốn từ nay về sau thoát khỏi bộ lạc, hắn có thể sao?
Một đám người vì tư lợi sẽ không buông tha hắn. Thậm chí vì để cắt đứt niệm tưởng của hắn, bọn họ sẽ giết Tam Nương. . .
Chỉ cần nàng còn sống, hắn đau lòng thì có sao?
Hắn không có năng lực đấu lại bọn họ, vùng vẫy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là buông tay, để cho nàng được hạnh phúc. . . Thủy Minh Hách là một nam tử hiếm có, chắc hẳn hắn ta sẽ đối xử tử tế với nàng?
Rầm —— Cánh cửa đang khép chặt bị đạp tung ra, bóng dáng màu đen chợt chạy vào với tốc độ ánh sáng, hắn đóng cửa lại rồi ngăn ở cửa ra vào. Khốn khiếp, Mạch Đình Thường, mau đưa cái mụ điên này đi, gia lười phải dây dưa với nàng ta!
Thủy Minh Hách thở hổn hển, hắn thiếu chút nữa nổ tung mà nói tục, nữ nhân thối đáng chết, chẳng phải là nàng ta yêu nam nhân này đến muốn chết à, tại sao trong nháy mắt nàng ta giống như thuốc cao bôi trên da chó dính lên người hắn, xé cũng không ra.
Mạch Đình Thường hơi ngẩn ra, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì thấy cánh cửa bị đạp mạnh, Thủy Minh Hách thiếu chút nữa bị đẩy ra, hắn lập tức chống cửa lại, ‘rầm rầm rầm’ mấy tiếng, cánh cửa rốt cuộc mở toang, Thủy Minh Hách bị cánh cửa đập vào người, cả người vì né tránh mà có chút thảm hại.
Hừ, tưởng như vậy là ta sẽ không bắt được ngươi sao? Khúc Tam Nương đeo khăn che mặt, con ngươi linh động mang theo lửa giận nhìn về phía Thủy Minh Hách đang vỗ áo bào dính bụi, nàng nhấc một chân lên đá vào mông hắn: Chúng ta đã thành thân được một tháng, vì sao ngươi không muốn chạm vào ta? Ngươi chạy đến thanh lâu trêu ghẹo đám dung chi tục phấn kia, ngươi ghét bỏ ta vì ta rất xấu xí sao?
Thủy Minh Hách xoa cái mông, mặt đỏ lên, lúng túng nhìn về phía Mạch Đình Thường đang mượn rượu giải sầu, hắn cười mỉa mấy tiếng: Chẳng phải chúng ta chưa bái đường sao.
Bớt nói nhảm đi, ngươi dùng kiệu hoa đón ta vào phủ, chúng ta chính là phu thê, hôm nay cho dù phải trói, ta cũng phải đưa ngươi vào động phòng. Đôi mắt đẹp của Khúc Tam Nương căm tức nhìn, ngay sau đó nghe thấy Thủy Minh Hách ho nhẹ một tiếng, nàng theo tầm mắt của hắn nhìn lại thì thấy một nam nhân mặc áo lam, gương mặt chán chường, tiều tụy, trên cằm đã mọc một ít râu.
Thủy Minh Hách thấy Khúc Tam Nương ngơ ngác nhìn Mạch Đình Thường đến mất hồn, hắn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể ném bỏ cái đuôi chó này, hắn xoay người như một làn khói đi về phía cửa.
Thủy Minh Hách, ngươi muốn đi đâu hả? Khúc Tam Nương thờ ơ bỏ qua tầm mắt của Mạch Đình Thường, nàng khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn nam nhân đã bước một cái chân ra ngoài, người đang đóng băng ở ngay cửa ra vào.
Vẻ mặt của Thủy Minh Hách cứng đờ, gia đã dẫn ngươi tới tìm tình lang rồi, bỏ qua cho gia đi!
Ngươi bỏ qua cho ta đi, ta tốt bụng đưa ngươi đến chỗ tình lang, ngươi cũng không cần phải quấn lấy ta đòi động phòng. Vẻ mặt của Thủy Minh Hách như đưa đám, ôm đầu như muốn chạy trối chết, nàng ta cũng đã đuổi theo hắn gần một tháng rồi, còn chưa kiệt sức à?
Khúc Tam Nương chau chặt chân mày, nhìn Mạch Đình Thường rồi nhìn Thủy Minh Hách, trong con ngươi có vẻ bối rối: Ai? Hắn ta sao? Là ai? Bàn tay trắng nõn chỉ vào Mạch Đình Thường, đáy mắt xa lạ đâm thẳng vào trái tim Mạch Đình Thường, đau đớn như bị khoét thịt.
Thủy Minh Hách đứng ngẩn ra ở cửa, tình huống này có chút bất ngờ, cho nên không thể lập tức hoàn hồn, vì vậy hắn đã bị Khúc Tam Nương điểm trúng huyệt đạo.
Ngươi đánh lén ta? Một lúc lâu sau, Thủy Minh Hách cắn răng nghiến lợi nói.
Khúc Tam Nương cười nhạt, nàng chỉ vào Mạch Đình Thường: Quả thực ta không biết hắn ta, ngươi đừng cho rằng đẩy ta cho hắn ta thì ngươi sẽ nhẹ nhõm, ta là thê tử của ngươi, cả đời này chính là người của ngươi.
Thủy Minh Hách há to miệng, đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại giữa hai người, người nào có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra không?
Ngươi, thật sự không biết hắn ta? Thủy Minh Hách nghi ngờ hỏi, hắn đã thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong hôn lễ, tình cảm của Khúc Tam Nương đối với Mạch Đình Thường không phải là giả, vì sao sau khi đoạn tuyệt, đảo mắt một cái là có thể quên hắn ta? Có chuyện vô tình như vậy sao?
Không biết.
Hai chữ của Khúc Tam Nương như búa nặng ngàn cân nện vào ngực Mạch Đình Thường, máu thịt be bét, đau đến nỗi hắn khó có thể hô hấp.
Khóe miệng của Mạch Đình Thường lộ ra nụ cười đắng chát, hắn nhìn thật sâu vào mắt Khúc Tam Nương, đáy mắt xa lạ của nàng là thật, xem ra nàng đã thật sự quên hắn.
Điều này cũng tốt, không phải là kết quả mà hắn muốn sao?
Thủy Minh Hách bị đả kích không hề nhẹ, trong lòng hắn đã có người mình thích, không thể nào tiếp nhận nữ nhân này.
Được, ta nói thẳng nhé, đuổi đi đuổi lại ta cũng đã mệt rồi. Thủy Minh Hách khẽ nháy mắt, nhìn Khúc Tam Nương, nói từng câu từng chữ: Ta đã có người mình thích, có dung mạo tương tự ngươi, ngươi có thể chấp nhận sao?
Khúc Tam Nương sững sờ nhìn Thủy Minh Hách, có chút khó tiêu hóa lời của hắn, nàng gượng cười: Ngươi nói cái gì?
Thủy Minh Hách chỉ vào Mạch Đình Thường, gần như vô tình nói: Vết thương trên mặt ngươi là vì hắn ta thích người có diện mạo tương tự ngươi, ngươi đã rạch rách mặt rồi. Hôm nay, ngươi đã hết hy vọng với hắn ta nên muốn quấn lấy ta, đáng tiếc người ta yêu cũng là người có dáng dấp tương tự ngươi, chẳng lẽ ngươi phải hủy dung một lần nữa hay sao? Ta không biết ngươi đang giả ngây giả dại hay là như thế nào, ta muốn nói cho ngươi là gia không thích ngươi, không muốn nửa đời sau sống cùng ngươi, thực sự coi gia là kẻ nhặt đồ bỏ đi , ngươi bị người ta vứt bỏ nên ỷ lại vào gia sao?
Dứt lời, mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, sắc mặt Khúc Tam Nương trắng bệch, nàng nắm chặt nắm đấm tay theo bản năng, lồng ngực đau đớn như bị xé rách, kìm nén đến nỗi khiến nàng như sắp không thể hít thở, nàng cố gắng nghĩ lại lời nói của Thủy Minh Hách, trong đầu không tìm ra được hình ảnh có liên quan tới điều được nhắc tới trong lời nói của hắn, như có vô số kim châm đâm vào đầu, hai tay nàng ôm đầu, đau như sắp nổ tung.
A —— Trong đầu Khúc Tam Nương xuất hiện một hình ảnh ngọt ngào mà mơ hồ, hình ảnh giống như ti vi trắng đen không có màu sắc rực rỡ, bị phủ một tầng sương trắng, không thấy rõ diện mạo, nàng cố gắng để nhìn rõ hơn, nhưng không được, ngược lại là nhức đầu đến mức bất tỉnh.
Tam Nương —— Mạch Đình Thường ném vò rượu đi, bước chân lảo đảo đi tới, hắn giơ tay muôn ôm Khúc Tam Nương, nhưng chợt dừng lại khi chỉ cách nàng một ngón tay, hắn cứng ngắc thu tay lại, con ngươi vằn tia máu nhìn Thủy Minh Hách. Cho dù như thế nào, nàng ấy cũng là thê tử của ngươi. . .
Biến, nàng ấy là nữ nhân của ngươi, gia khinh thường nhúng chàm nữ nhân của người khác, chăm sóc nàng ấy thật tốt, tốt nhất là trói ở trên thắt lưng, đừng đến làm phiền gia! Dứt lời, Thủy Minh Hách không dừng lại nữa, hắn xoay người nhanh nhẹn rời đi.
Nam tử áo xám ở phòng trà sát vách hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay dán lại giấy cửa sổ mà hắn đã chọc thủng, suy tư một
Hắn dùng ống tay áo lau cằm, mái tóc được ngọc quan bó lại đã rối tung, người tựa như không xương nằm ở trên giường mỹ nhân, đôi mắt hẹp dài sáng rực chứa đầy vẻ bi thương, buồn bã.
Giờ phút này, con ngươi không hề có tiêu cự của hắn đang nhìn bức tranh vẽ mỹ nữ treo trên tường, khóe miệng hơi lộ ra vẻ giễu cợt. Hắn vuốt bên hông theo bản năng, ngón tay thon dài sắc nhọn chạm vào vạt áo gấm mềm mại, hơi dừng lại, hắn rủ mắt nhìn thì thấy trên hông không có vật gì, bèn cúi đầu cười ra tiếng, cả người mất đi hào quang thường ngày, chán nản uống từng ngụm rượu sầu.
Đã rất lâu rồi, hắn vẫn không thể quên được hình ảnh tuyệt tình trong hôn lễ kia, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, trống vắng cô đơn, giống như mất đi thứ quan trọng nhất.
Hắn khổ sở nhắm mắt lại, không phải là hắn không yêu nàng, mà là. . . Bọn họ không thể nào ở cùng nhau, hắn có quá nhiều điều không thể làm theo ý mình, muốn từ nay về sau thoát khỏi bộ lạc, hắn có thể sao?
Một đám người vì tư lợi sẽ không buông tha hắn. Thậm chí vì để cắt đứt niệm tưởng của hắn, bọn họ sẽ giết Tam Nương. . .
Chỉ cần nàng còn sống, hắn đau lòng thì có sao?
Hắn không có năng lực đấu lại bọn họ, vùng vẫy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là buông tay, để cho nàng được hạnh phúc. . . Thủy Minh Hách là một nam tử hiếm có, chắc hẳn hắn ta sẽ đối xử tử tế với nàng?
Rầm —— Cánh cửa đang khép chặt bị đạp tung ra, bóng dáng màu đen chợt chạy vào với tốc độ ánh sáng, hắn đóng cửa lại rồi ngăn ở cửa ra vào. Khốn khiếp, Mạch Đình Thường, mau đưa cái mụ điên này đi, gia lười phải dây dưa với nàng ta!
Thủy Minh Hách thở hổn hển, hắn thiếu chút nữa nổ tung mà nói tục, nữ nhân thối đáng chết, chẳng phải là nàng ta yêu nam nhân này đến muốn chết à, tại sao trong nháy mắt nàng ta giống như thuốc cao bôi trên da chó dính lên người hắn, xé cũng không ra.
Mạch Đình Thường hơi ngẩn ra, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì thấy cánh cửa bị đạp mạnh, Thủy Minh Hách thiếu chút nữa bị đẩy ra, hắn lập tức chống cửa lại, ‘rầm rầm rầm’ mấy tiếng, cánh cửa rốt cuộc mở toang, Thủy Minh Hách bị cánh cửa đập vào người, cả người vì né tránh mà có chút thảm hại.
Hừ, tưởng như vậy là ta sẽ không bắt được ngươi sao? Khúc Tam Nương đeo khăn che mặt, con ngươi linh động mang theo lửa giận nhìn về phía Thủy Minh Hách đang vỗ áo bào dính bụi, nàng nhấc một chân lên đá vào mông hắn: Chúng ta đã thành thân được một tháng, vì sao ngươi không muốn chạm vào ta? Ngươi chạy đến thanh lâu trêu ghẹo đám dung chi tục phấn kia, ngươi ghét bỏ ta vì ta rất xấu xí sao?
Thủy Minh Hách xoa cái mông, mặt đỏ lên, lúng túng nhìn về phía Mạch Đình Thường đang mượn rượu giải sầu, hắn cười mỉa mấy tiếng: Chẳng phải chúng ta chưa bái đường sao.
Bớt nói nhảm đi, ngươi dùng kiệu hoa đón ta vào phủ, chúng ta chính là phu thê, hôm nay cho dù phải trói, ta cũng phải đưa ngươi vào động phòng. Đôi mắt đẹp của Khúc Tam Nương căm tức nhìn, ngay sau đó nghe thấy Thủy Minh Hách ho nhẹ một tiếng, nàng theo tầm mắt của hắn nhìn lại thì thấy một nam nhân mặc áo lam, gương mặt chán chường, tiều tụy, trên cằm đã mọc một ít râu.
Thủy Minh Hách thấy Khúc Tam Nương ngơ ngác nhìn Mạch Đình Thường đến mất hồn, hắn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể ném bỏ cái đuôi chó này, hắn xoay người như một làn khói đi về phía cửa.
Thủy Minh Hách, ngươi muốn đi đâu hả? Khúc Tam Nương thờ ơ bỏ qua tầm mắt của Mạch Đình Thường, nàng khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn nam nhân đã bước một cái chân ra ngoài, người đang đóng băng ở ngay cửa ra vào.
Vẻ mặt của Thủy Minh Hách cứng đờ, gia đã dẫn ngươi tới tìm tình lang rồi, bỏ qua cho gia đi!
Ngươi bỏ qua cho ta đi, ta tốt bụng đưa ngươi đến chỗ tình lang, ngươi cũng không cần phải quấn lấy ta đòi động phòng. Vẻ mặt của Thủy Minh Hách như đưa đám, ôm đầu như muốn chạy trối chết, nàng ta cũng đã đuổi theo hắn gần một tháng rồi, còn chưa kiệt sức à?
Khúc Tam Nương chau chặt chân mày, nhìn Mạch Đình Thường rồi nhìn Thủy Minh Hách, trong con ngươi có vẻ bối rối: Ai? Hắn ta sao? Là ai? Bàn tay trắng nõn chỉ vào Mạch Đình Thường, đáy mắt xa lạ đâm thẳng vào trái tim Mạch Đình Thường, đau đớn như bị khoét thịt.
Thủy Minh Hách đứng ngẩn ra ở cửa, tình huống này có chút bất ngờ, cho nên không thể lập tức hoàn hồn, vì vậy hắn đã bị Khúc Tam Nương điểm trúng huyệt đạo.
Ngươi đánh lén ta? Một lúc lâu sau, Thủy Minh Hách cắn răng nghiến lợi nói.
Khúc Tam Nương cười nhạt, nàng chỉ vào Mạch Đình Thường: Quả thực ta không biết hắn ta, ngươi đừng cho rằng đẩy ta cho hắn ta thì ngươi sẽ nhẹ nhõm, ta là thê tử của ngươi, cả đời này chính là người của ngươi.
Thủy Minh Hách há to miệng, đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại giữa hai người, người nào có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra không?
Ngươi, thật sự không biết hắn ta? Thủy Minh Hách nghi ngờ hỏi, hắn đã thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong hôn lễ, tình cảm của Khúc Tam Nương đối với Mạch Đình Thường không phải là giả, vì sao sau khi đoạn tuyệt, đảo mắt một cái là có thể quên hắn ta? Có chuyện vô tình như vậy sao?
Không biết.
Hai chữ của Khúc Tam Nương như búa nặng ngàn cân nện vào ngực Mạch Đình Thường, máu thịt be bét, đau đến nỗi hắn khó có thể hô hấp.
Khóe miệng của Mạch Đình Thường lộ ra nụ cười đắng chát, hắn nhìn thật sâu vào mắt Khúc Tam Nương, đáy mắt xa lạ của nàng là thật, xem ra nàng đã thật sự quên hắn.
Điều này cũng tốt, không phải là kết quả mà hắn muốn sao?
Thủy Minh Hách bị đả kích không hề nhẹ, trong lòng hắn đã có người mình thích, không thể nào tiếp nhận nữ nhân này.
Được, ta nói thẳng nhé, đuổi đi đuổi lại ta cũng đã mệt rồi. Thủy Minh Hách khẽ nháy mắt, nhìn Khúc Tam Nương, nói từng câu từng chữ: Ta đã có người mình thích, có dung mạo tương tự ngươi, ngươi có thể chấp nhận sao?
Khúc Tam Nương sững sờ nhìn Thủy Minh Hách, có chút khó tiêu hóa lời của hắn, nàng gượng cười: Ngươi nói cái gì?
Thủy Minh Hách chỉ vào Mạch Đình Thường, gần như vô tình nói: Vết thương trên mặt ngươi là vì hắn ta thích người có diện mạo tương tự ngươi, ngươi đã rạch rách mặt rồi. Hôm nay, ngươi đã hết hy vọng với hắn ta nên muốn quấn lấy ta, đáng tiếc người ta yêu cũng là người có dáng dấp tương tự ngươi, chẳng lẽ ngươi phải hủy dung một lần nữa hay sao? Ta không biết ngươi đang giả ngây giả dại hay là như thế nào, ta muốn nói cho ngươi là gia không thích ngươi, không muốn nửa đời sau sống cùng ngươi, thực sự coi gia là kẻ nhặt đồ bỏ đi , ngươi bị người ta vứt bỏ nên ỷ lại vào gia sao?
Dứt lời, mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, sắc mặt Khúc Tam Nương trắng bệch, nàng nắm chặt nắm đấm tay theo bản năng, lồng ngực đau đớn như bị xé rách, kìm nén đến nỗi khiến nàng như sắp không thể hít thở, nàng cố gắng nghĩ lại lời nói của Thủy Minh Hách, trong đầu không tìm ra được hình ảnh có liên quan tới điều được nhắc tới trong lời nói của hắn, như có vô số kim châm đâm vào đầu, hai tay nàng ôm đầu, đau như sắp nổ tung.
A —— Trong đầu Khúc Tam Nương xuất hiện một hình ảnh ngọt ngào mà mơ hồ, hình ảnh giống như ti vi trắng đen không có màu sắc rực rỡ, bị phủ một tầng sương trắng, không thấy rõ diện mạo, nàng cố gắng để nhìn rõ hơn, nhưng không được, ngược lại là nhức đầu đến mức bất tỉnh.
Tam Nương —— Mạch Đình Thường ném vò rượu đi, bước chân lảo đảo đi tới, hắn giơ tay muôn ôm Khúc Tam Nương, nhưng chợt dừng lại khi chỉ cách nàng một ngón tay, hắn cứng ngắc thu tay lại, con ngươi vằn tia máu nhìn Thủy Minh Hách. Cho dù như thế nào, nàng ấy cũng là thê tử của ngươi. . .
Biến, nàng ấy là nữ nhân của ngươi, gia khinh thường nhúng chàm nữ nhân của người khác, chăm sóc nàng ấy thật tốt, tốt nhất là trói ở trên thắt lưng, đừng đến làm phiền gia! Dứt lời, Thủy Minh Hách không dừng lại nữa, hắn xoay người nhanh nhẹn rời đi.
Nam tử áo xám ở phòng trà sát vách hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay dán lại giấy cửa sổ mà hắn đã chọc thủng, suy tư một
/191
|