Bầu không khí trong Cung Ngưng Hòa rất áp lực, tất cả Ngự lâm quân đều cúi đầu đứng trong đại điện, chờ sự sắp xếp của Quân Mặc U.
Quân Mặc U liếc mắt về phía An Linh đã chỉnh trang lại dung nhan, đang ôm Quân Trần Kiêu ngồi ngay ngắn trên giường, trong con mắt thâm độc của bà ta hiện lên vẻ đắc ý, hắn nặng nề nói: “Lục soát kỹ chưa?”
Nghe thấy vậy, ý cười trong đáy mắt An Linh càng thêm nồng đậm, trong lòng hận đứa con hoang kia sao không chết luôn đi, để cho Quân Mặc U lại thất bại thảm hại một lần nữa, sự trừng phạt tốt nhất đối với hắn chính là nội tâm bị hành hạ giày vò.
“Hoàng thượng, việc gì mà phải gây khó dễ cho Tạ thống lĩnh, cho dù có đào sâu ba thước đất ở Cung Ngưng Hòa, lật đáy lên trời thì cũng không thể tìm ra Hi Nhi đâu.” Cánh môi đỏ tươi của Thái Hậu lúc đóng lúc mở, tràn đầy vẻ châm chọc. “Hay là nên tranh thủ thời gian đến chỗ khác mà tìm, nếu như kéo dài thời gian thì có lẽ Hi Nhi đã có thể gặp nguy hiểm rồi.”
Lời nói quan tâm lo lắng của bà lọt vào trong tai Quân Mặc U lại càng chói tai hơn, hắn cười lạnh nói: “Thái hậu nương nương, người không muốn giao Hi Nhi ra đây phải không? Đừng trách Trẫm không nhắc đến tình cảm hay thể diện!”
Quân Mặc U vung tay một cái, Tạ gia đang đứng nhận tội ngay lập tức tinh thần hăng hái hẳn lên, chỉ hai ba bước đã tiến sát đến bên cạnh Thái hậu, ôm lấy Quân Trần Kiêu rồi đi đến bên cạnh Quân Mặc U.
“Hoàng thượng, xử lý Tiểu vương gia ra sao?” Tạ gia ghét nhất là vị Thái hậu lỗ mãng lăng loàn này, không cam lòng sống yên ổn trong hậu cung mà lại âm thầm cấu kết với rất nhiều thị vệ. Hoàng thượng đã có hiếu tâm, hoàn toàn không xử lý gì những hành vi của bà ta, nhưng không ngờ rằng bà ta lại dám có tâm tư khác, hận không thể diệt trừ Hoàng thượng, cướp lấy ngôi vị rồi để cho Tiểu vương gia thay thế.
Tạ gia liếc mắt nhìn Quân Trần Kiêu trong tay, trong mắt có sự khinh miệt, Tiên đế đã mất từ lâu, Thái hậu già rồi còn sinh nhi tử, không cần nghĩ cũng biết đó là một đứa con hoang, vậy mà bà ta vẫn còn muốn làm xáo trộn huyết mạch của hoàng thất.
Có thể nói Hoàng thượng bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp, nếu là người bình thường thì đã sớm nhét Thái hậu với đứa con hoang này vào lồng heo rồi dìm xuống nước, hoặc là đã treo cổ, nhưng Hoàng thượng vẫn còn giữ bà ta lại, cho ngồi trên ngôi vị Thái hậu, vậy mà bà ta còn dám đối chọi gay gắt với Hoàng thượng?
Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Thái hậu đang trợn mắt nhìn Hoàng thượng, Tạ gia không khỏi cảm thấy thông cảm với Hoàng thượng. Có một mẫu hậu như vậy, cứ dứt khoát mà ban chết, còn ai dám dị nghị?
“Mẫu hậu…” Nước mắt đã tràn đầy trong con mắt tròn tròn của Quân Trần Kiêu, cậu hoảng sợ gọi Thái hậu.
Thái hậu cảm giác như tim bà vừa bị khoét mất một miếng, trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tràn đầy oán hận, bà lạnh lùng quát tháo Quân Mặc U: “Quân Mặc U, ngươi định làm gì? Mau trả Trần Nhi lại cho ai gia, nếu như Trần Nhi có mệnh hệ gì thì ai gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nhìn vết máu bầm trên cổ Quân Trần Kiêu, Thái hậu đỏ mắt, tức giận đến mức run rẩy khắp thân thể.
Phản rồi! Phản rồi mà!
Hắn muốn bức tử bà sao?!
“Thái hậu, làm sao Trẫm có thể làm hại Trần Nhi? Chỉ là thường ngày Hi Nhi vẫn luôn nhắc tới Trần Nhi, bây giờ Trẫm để cho Trần Nhi đi theo làm bạn với Hi Nhi.” Quân Mặc U cười hời hợt, có chút bất mãn với Thái hậu đang gào thét ầm ĩ, đánh mất đi uy nghiêm của Thái hậu: “Thái hậu, chớ làm mất uy nghiêm của Hoàng gia.”
Cổ họng Thái hậu hơi tanh tanh, súc sinh đáng chết này dám lấy Trần Nhi để uy hiếp bà!
Hình như đứa con hoang kia đang gặp nguy hiểm, nên hắn muốn giết Trần Nhi để xuống đó bầu bạn với nó hả!
“Quân Mặc U, ngươi dám! Nếu như ngươi động đến một sợi lông của Trần Nhi, ai gia sẽ vạch trần tất cả những chuyện dơ bẩn mà ngươi đã làm, để cho dân chúng Bắc Thương cùng toàn bộ người trong thiên hạ xem xem Hoàng thượng của bọn họ, Hoàng đế Bắc Thương lại là một nam nhân đê tiện ai ai cũng có thể cưỡi lên mình! Ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ ủng hộ ngươi nữa sao?” Tâm tình An Linh kích động, hai tay khua khoắng, dường như đang xé rách vết thương đã lành sẹo của Quân Mặc U rồi tàn nhẫn vảy muối lên: “Đôi tay này của ngươi còn dơ bẩn hơn cả của ai gia, là ngươi đã giết chết một đứa trẻ sơ sinh mới chỉ chui ra khỏi bụng mẹ được nửa cái đầu, hiện nay, đứa con hoang mà ngươi yêu thương như viên ngọc trong mắt kia xảy ra chuyện, âu cũng là báo ứng mà thôi!”
Gương mặt An Linh hung dữ đến mức vặn vẹo, trông giống như ác quỷ chui lên từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt trắng bệch của Quân Mặc U bỗng chốc bị quét sạch, hắn cố gắng giữ bình tĩnh như bàn thạch, vững vàng trụ lại, lạnh lùng cương quyết nói: “Thái hậu, có câu phụ mẫu nợ thì nhi nữ trả, nếu như người đã nhắc nhở Trẫm, Trẫm mà không làm gì đó thì thật có lỗi với ơn giáo dưỡng của người.”
Sau khi An Linh phát tiết hết oán giận, bà lấy lại lý trí, thấy vẻ mặt nham hiểm mờ mịt của Quân Mặc U, khắp người lộ ra sát khí, vẻ mặt bà tái nhợt rồi đột nhiên cao giọng hỏi: “Ngươi định làm gì?” Trong lòng bà có chút hối hận, vì nhất thời khoe khoang mà chọc giận tên hung thần ác sát này!
Trong lòng Quân Mặc U biết rõ An Linh đang phô trương thanh thế, chỉ cần bà ta có điểm yếu thì còn sợ gì không đối phó được bà ta?
“Thái hậu, năm đó Trẫm đã có khả năng giết chết hết tất cả những người xem thường mình. Hiện tại, Thái hậu ‘tuổi tác đã cao’, lực bất tòng tâm không thể dạy bảo được cho Hoàng đế nên Trẫm đành đích thân dạy dỗ, đưa Trần Nhi đến quân doanh, xem nó có thể trò giỏi hơn thầy, giết chết mười vạn đại quân hay không, nếu nó có năng lực này, Trẫm sẽ ngay lập tức thoái vị nhường lại cho người có tài có đức!” Giọng nói dịu dàng của Quân Mặc U thốt ra nhưng lại mang đầy vẻ tàn nhẫn đẫm máu.
Đương nhiên An Linh có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, năm đó bà tìm những người đó đến coi hắn là nam kỹ mà phục dịch, nhưng bà không thể ngờ rằng hắn mới chỉ có mấy tuổi mà đã có bản lĩnh giết chết toàn bộ những người đó, hiện nay hắn lại trả thù bà, đẩy Trần Nhi đến quân doanh. Trần Nhi chưa bao giờ nếm trải khổ cực thì làm sao có khả năng giết chết mấy vạn đại quân? Ngay cả một người nó còn chẳng xuống tay nổi!
“Ngươi… Ngươi điên rồi… Ngươi không thể làm như vậy, nó là đệ đệ của ngươi.” An Linh khó tin trừng mắt nhìn Quân Mặc U, mấy năm gần đây bà đều chứng kiến mối quan hệ của hắn và Trần Nhi, thế nào mà giờ lại trở mặt quyết tâm xuống tay tàn nhẫn với Trần Nhi đây? Nhưng nhìn thấy một tia vằn đỏ khát máu trong đáy mắt hắn, trong cơn hoảng loạn bà lại nghĩ đến lời của Tiểu Chiêu, nàng ta nói Hoàng thượng đối xử với bà vẫn còn lưu lại một chút tình mẫu tử.
Bà ngã ngồi “bộp” một tiếng xuống đất, sắc mặt làm ra vẻ nhu hòa nói: “U Nhi, là lỗi của mẫu hậu, năm đó mẫu hậu hồ đồ nên bị kẻ gian xui khiến rồi gây ra chuyện không thể tha thứ như vậy. Trần Nhi vẫn còn nhỏ, nó không chỉ là nhi tử của mẫu hậu mà còn là đệ đệ của con, mấy năm nay con sống chung với nó rất tốt, cho nên mẫu hậu tin rằng con sẽ không ra tay với Trần Nhi. Chẳng phải đứa trẻ kia không hề có quan hệ gì với chúng ta sao? Con cần gì phải vì nó mà phá vỡ tình huynh đệ giữa con và Trần Nhi, chúng ta có gì từ từ rồi nói.”
Quân Mặc U nhìn Thái hậu cố ý giả bộ làm một mẫu thân hiền lành mà vẻ mặt bà ta lại cứng đờ, chỉ cười một cái thôi mà trông méo mó vặn vẹo cực kỳ buồn cười.
“U Nhi, ngươi cũng nói tuổi tác mẫu hậu lớn rồi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, hiện giờ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, may mà vẫn chưa muộn, vẫn có thể bù đắp lại rất nhiều sai lầm, mẫu hậu không hy vọng sau này con hối hận, làm việc gì nhất định cũng phải thận trọng.” An Linh cúi đầu vỗ vỗ lên khuôn mặt căng thẳng, ngước mắt thấy Quân Mặc U hơi thả lỏng, trong lòng lập tức vui vẻ. Tiểu Chiêu nói đúng, dù sao đi nữa thì bà vẫn là mẫu thân ruột thịt của hắn, làm gì có mối thù hận nào mà không hóa giải được đây? “Ôi, năm đó nhìn thấy con sống không bằng chết, mẫu hậu cũng nhất thời suy nghĩ không thông suốt nên mới nhờ ngoại tổ phụ của con hạ Mẫu tử cổ, nếu như con không sống nổi thì mẫu hậu cũng không thiết sống nữa. Mà nay thời gian của mẫu hậu không còn nhiều nên không muốn liên lụy đến con, đợi có dịp sẽ soạn một phong thư gửi cho ngoại tổ phụ, nói người giải cổ trùng trên người chúng ta.”
Quân Mặc U không biết mình nên phản ứng thế nào, bà ta cho rằng chỉ một câu nói là có thể xóa sạch hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ sao?
Những ký ức đã chôn chặt trong đầu, cả đời cũng không muốn nhắc tới lại bị bà ta liên tiếp xé tan niêm phong, từng cảnh tượng ghê tởm lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu hắn. Hắn không bị thù hận làm ăn mòn lý trí mà lấy mạng bà ta đã là giới hạn lớn nhất rồi, vậy mà bà ta còn muốn hắn quên đi toàn bộ, cùng diễn trò mẫu hiền lành – nhi tử hiếu với bà ta sao?
Quân Mặc U nhếch môi nở nụ cười buốt giá, thờ ơ nhìn An Linh tự biên tự diễn, nghĩ rằng bà ta muốn chứng tỏ mình có lòng ăn năn hối cải, thì cũng phải làm cho giống một chút, hắn sẽ cân nhắc không để cho bà ta chịu đựng chuyện quá khó khăn.
“Thái hậu, Hi Nhi không còn nữa thì Trẫm cũng chẳng còn thiết tha điều gì nữa, đi theo người thì Trẫm còn tiện thể giữ lại được một cái mỹ danh hiếu nghĩa, như vậy thì cớ gì mà không theo? Càng không cần quấy rầy ngoại tổ phụ, lão nhân gia người tuổi đã ngoài bảy mươi, nên thanh tĩnh mới tốt.”
Trong lời nói của Quân Mặc U có gai, thành công khiến cho Thái hậu không giả bộ nổi nữa, vẻ mặt cứng đờ thay đổi mấy lần, như một phụ nhân chanh chua xông về phía Tạ gia, muốn đoạt lại Quân Trần Kiêu từ trong tay hắn, nhưng lại bị Tạ gia ‘không đành lòng’ đạp cho một cước bay sang bên cạnh.
“Phản rồi, phản rồi, tất cả đều cưỡi lên đầu ai gia rồi. Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này xuống đánh chết!” Ngón tay Thái hậu rỉ máu đỏ tươi chỉ thẳng vào Tạ gia, liên tục kêu gào.
“Thái hậu phát điên (1) rồi, dám tập kích Trẫm, đem nhốt vào thủy lao.” Dứt lời, Quân Mặc U xoay người rời đi.
(1) Nguyên gốc là “thất tâm phong”, một loại bệnh chỉ xảy ra ở người già, gần giống với chứng mất trí tuổi già, gần giống với tâm thần phân liệt, phát điên.
An Linh há có thể cam chịu số phận? Cố nhẫn nhịn cơn đau buốt ở lồng ngực, lớn tiếng gào thét: “Quân Mặc U, ngươi không bằng đám súc sinh, ai gia phải để cho người trong thiên hạ biết ngươi là đồ lòng lang dạ sói, dám đối xử
Quân Mặc U liếc mắt về phía An Linh đã chỉnh trang lại dung nhan, đang ôm Quân Trần Kiêu ngồi ngay ngắn trên giường, trong con mắt thâm độc của bà ta hiện lên vẻ đắc ý, hắn nặng nề nói: “Lục soát kỹ chưa?”
Nghe thấy vậy, ý cười trong đáy mắt An Linh càng thêm nồng đậm, trong lòng hận đứa con hoang kia sao không chết luôn đi, để cho Quân Mặc U lại thất bại thảm hại một lần nữa, sự trừng phạt tốt nhất đối với hắn chính là nội tâm bị hành hạ giày vò.
“Hoàng thượng, việc gì mà phải gây khó dễ cho Tạ thống lĩnh, cho dù có đào sâu ba thước đất ở Cung Ngưng Hòa, lật đáy lên trời thì cũng không thể tìm ra Hi Nhi đâu.” Cánh môi đỏ tươi của Thái Hậu lúc đóng lúc mở, tràn đầy vẻ châm chọc. “Hay là nên tranh thủ thời gian đến chỗ khác mà tìm, nếu như kéo dài thời gian thì có lẽ Hi Nhi đã có thể gặp nguy hiểm rồi.”
Lời nói quan tâm lo lắng của bà lọt vào trong tai Quân Mặc U lại càng chói tai hơn, hắn cười lạnh nói: “Thái hậu nương nương, người không muốn giao Hi Nhi ra đây phải không? Đừng trách Trẫm không nhắc đến tình cảm hay thể diện!”
Quân Mặc U vung tay một cái, Tạ gia đang đứng nhận tội ngay lập tức tinh thần hăng hái hẳn lên, chỉ hai ba bước đã tiến sát đến bên cạnh Thái hậu, ôm lấy Quân Trần Kiêu rồi đi đến bên cạnh Quân Mặc U.
“Hoàng thượng, xử lý Tiểu vương gia ra sao?” Tạ gia ghét nhất là vị Thái hậu lỗ mãng lăng loàn này, không cam lòng sống yên ổn trong hậu cung mà lại âm thầm cấu kết với rất nhiều thị vệ. Hoàng thượng đã có hiếu tâm, hoàn toàn không xử lý gì những hành vi của bà ta, nhưng không ngờ rằng bà ta lại dám có tâm tư khác, hận không thể diệt trừ Hoàng thượng, cướp lấy ngôi vị rồi để cho Tiểu vương gia thay thế.
Tạ gia liếc mắt nhìn Quân Trần Kiêu trong tay, trong mắt có sự khinh miệt, Tiên đế đã mất từ lâu, Thái hậu già rồi còn sinh nhi tử, không cần nghĩ cũng biết đó là một đứa con hoang, vậy mà bà ta vẫn còn muốn làm xáo trộn huyết mạch của hoàng thất.
Có thể nói Hoàng thượng bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp, nếu là người bình thường thì đã sớm nhét Thái hậu với đứa con hoang này vào lồng heo rồi dìm xuống nước, hoặc là đã treo cổ, nhưng Hoàng thượng vẫn còn giữ bà ta lại, cho ngồi trên ngôi vị Thái hậu, vậy mà bà ta còn dám đối chọi gay gắt với Hoàng thượng?
Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Thái hậu đang trợn mắt nhìn Hoàng thượng, Tạ gia không khỏi cảm thấy thông cảm với Hoàng thượng. Có một mẫu hậu như vậy, cứ dứt khoát mà ban chết, còn ai dám dị nghị?
“Mẫu hậu…” Nước mắt đã tràn đầy trong con mắt tròn tròn của Quân Trần Kiêu, cậu hoảng sợ gọi Thái hậu.
Thái hậu cảm giác như tim bà vừa bị khoét mất một miếng, trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tràn đầy oán hận, bà lạnh lùng quát tháo Quân Mặc U: “Quân Mặc U, ngươi định làm gì? Mau trả Trần Nhi lại cho ai gia, nếu như Trần Nhi có mệnh hệ gì thì ai gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nhìn vết máu bầm trên cổ Quân Trần Kiêu, Thái hậu đỏ mắt, tức giận đến mức run rẩy khắp thân thể.
Phản rồi! Phản rồi mà!
Hắn muốn bức tử bà sao?!
“Thái hậu, làm sao Trẫm có thể làm hại Trần Nhi? Chỉ là thường ngày Hi Nhi vẫn luôn nhắc tới Trần Nhi, bây giờ Trẫm để cho Trần Nhi đi theo làm bạn với Hi Nhi.” Quân Mặc U cười hời hợt, có chút bất mãn với Thái hậu đang gào thét ầm ĩ, đánh mất đi uy nghiêm của Thái hậu: “Thái hậu, chớ làm mất uy nghiêm của Hoàng gia.”
Cổ họng Thái hậu hơi tanh tanh, súc sinh đáng chết này dám lấy Trần Nhi để uy hiếp bà!
Hình như đứa con hoang kia đang gặp nguy hiểm, nên hắn muốn giết Trần Nhi để xuống đó bầu bạn với nó hả!
“Quân Mặc U, ngươi dám! Nếu như ngươi động đến một sợi lông của Trần Nhi, ai gia sẽ vạch trần tất cả những chuyện dơ bẩn mà ngươi đã làm, để cho dân chúng Bắc Thương cùng toàn bộ người trong thiên hạ xem xem Hoàng thượng của bọn họ, Hoàng đế Bắc Thương lại là một nam nhân đê tiện ai ai cũng có thể cưỡi lên mình! Ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ ủng hộ ngươi nữa sao?” Tâm tình An Linh kích động, hai tay khua khoắng, dường như đang xé rách vết thương đã lành sẹo của Quân Mặc U rồi tàn nhẫn vảy muối lên: “Đôi tay này của ngươi còn dơ bẩn hơn cả của ai gia, là ngươi đã giết chết một đứa trẻ sơ sinh mới chỉ chui ra khỏi bụng mẹ được nửa cái đầu, hiện nay, đứa con hoang mà ngươi yêu thương như viên ngọc trong mắt kia xảy ra chuyện, âu cũng là báo ứng mà thôi!”
Gương mặt An Linh hung dữ đến mức vặn vẹo, trông giống như ác quỷ chui lên từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt trắng bệch của Quân Mặc U bỗng chốc bị quét sạch, hắn cố gắng giữ bình tĩnh như bàn thạch, vững vàng trụ lại, lạnh lùng cương quyết nói: “Thái hậu, có câu phụ mẫu nợ thì nhi nữ trả, nếu như người đã nhắc nhở Trẫm, Trẫm mà không làm gì đó thì thật có lỗi với ơn giáo dưỡng của người.”
Sau khi An Linh phát tiết hết oán giận, bà lấy lại lý trí, thấy vẻ mặt nham hiểm mờ mịt của Quân Mặc U, khắp người lộ ra sát khí, vẻ mặt bà tái nhợt rồi đột nhiên cao giọng hỏi: “Ngươi định làm gì?” Trong lòng bà có chút hối hận, vì nhất thời khoe khoang mà chọc giận tên hung thần ác sát này!
Trong lòng Quân Mặc U biết rõ An Linh đang phô trương thanh thế, chỉ cần bà ta có điểm yếu thì còn sợ gì không đối phó được bà ta?
“Thái hậu, năm đó Trẫm đã có khả năng giết chết hết tất cả những người xem thường mình. Hiện tại, Thái hậu ‘tuổi tác đã cao’, lực bất tòng tâm không thể dạy bảo được cho Hoàng đế nên Trẫm đành đích thân dạy dỗ, đưa Trần Nhi đến quân doanh, xem nó có thể trò giỏi hơn thầy, giết chết mười vạn đại quân hay không, nếu nó có năng lực này, Trẫm sẽ ngay lập tức thoái vị nhường lại cho người có tài có đức!” Giọng nói dịu dàng của Quân Mặc U thốt ra nhưng lại mang đầy vẻ tàn nhẫn đẫm máu.
Đương nhiên An Linh có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, năm đó bà tìm những người đó đến coi hắn là nam kỹ mà phục dịch, nhưng bà không thể ngờ rằng hắn mới chỉ có mấy tuổi mà đã có bản lĩnh giết chết toàn bộ những người đó, hiện nay hắn lại trả thù bà, đẩy Trần Nhi đến quân doanh. Trần Nhi chưa bao giờ nếm trải khổ cực thì làm sao có khả năng giết chết mấy vạn đại quân? Ngay cả một người nó còn chẳng xuống tay nổi!
“Ngươi… Ngươi điên rồi… Ngươi không thể làm như vậy, nó là đệ đệ của ngươi.” An Linh khó tin trừng mắt nhìn Quân Mặc U, mấy năm gần đây bà đều chứng kiến mối quan hệ của hắn và Trần Nhi, thế nào mà giờ lại trở mặt quyết tâm xuống tay tàn nhẫn với Trần Nhi đây? Nhưng nhìn thấy một tia vằn đỏ khát máu trong đáy mắt hắn, trong cơn hoảng loạn bà lại nghĩ đến lời của Tiểu Chiêu, nàng ta nói Hoàng thượng đối xử với bà vẫn còn lưu lại một chút tình mẫu tử.
Bà ngã ngồi “bộp” một tiếng xuống đất, sắc mặt làm ra vẻ nhu hòa nói: “U Nhi, là lỗi của mẫu hậu, năm đó mẫu hậu hồ đồ nên bị kẻ gian xui khiến rồi gây ra chuyện không thể tha thứ như vậy. Trần Nhi vẫn còn nhỏ, nó không chỉ là nhi tử của mẫu hậu mà còn là đệ đệ của con, mấy năm nay con sống chung với nó rất tốt, cho nên mẫu hậu tin rằng con sẽ không ra tay với Trần Nhi. Chẳng phải đứa trẻ kia không hề có quan hệ gì với chúng ta sao? Con cần gì phải vì nó mà phá vỡ tình huynh đệ giữa con và Trần Nhi, chúng ta có gì từ từ rồi nói.”
Quân Mặc U nhìn Thái hậu cố ý giả bộ làm một mẫu thân hiền lành mà vẻ mặt bà ta lại cứng đờ, chỉ cười một cái thôi mà trông méo mó vặn vẹo cực kỳ buồn cười.
“U Nhi, ngươi cũng nói tuổi tác mẫu hậu lớn rồi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, hiện giờ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, may mà vẫn chưa muộn, vẫn có thể bù đắp lại rất nhiều sai lầm, mẫu hậu không hy vọng sau này con hối hận, làm việc gì nhất định cũng phải thận trọng.” An Linh cúi đầu vỗ vỗ lên khuôn mặt căng thẳng, ngước mắt thấy Quân Mặc U hơi thả lỏng, trong lòng lập tức vui vẻ. Tiểu Chiêu nói đúng, dù sao đi nữa thì bà vẫn là mẫu thân ruột thịt của hắn, làm gì có mối thù hận nào mà không hóa giải được đây? “Ôi, năm đó nhìn thấy con sống không bằng chết, mẫu hậu cũng nhất thời suy nghĩ không thông suốt nên mới nhờ ngoại tổ phụ của con hạ Mẫu tử cổ, nếu như con không sống nổi thì mẫu hậu cũng không thiết sống nữa. Mà nay thời gian của mẫu hậu không còn nhiều nên không muốn liên lụy đến con, đợi có dịp sẽ soạn một phong thư gửi cho ngoại tổ phụ, nói người giải cổ trùng trên người chúng ta.”
Quân Mặc U không biết mình nên phản ứng thế nào, bà ta cho rằng chỉ một câu nói là có thể xóa sạch hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ sao?
Những ký ức đã chôn chặt trong đầu, cả đời cũng không muốn nhắc tới lại bị bà ta liên tiếp xé tan niêm phong, từng cảnh tượng ghê tởm lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu hắn. Hắn không bị thù hận làm ăn mòn lý trí mà lấy mạng bà ta đã là giới hạn lớn nhất rồi, vậy mà bà ta còn muốn hắn quên đi toàn bộ, cùng diễn trò mẫu hiền lành – nhi tử hiếu với bà ta sao?
Quân Mặc U nhếch môi nở nụ cười buốt giá, thờ ơ nhìn An Linh tự biên tự diễn, nghĩ rằng bà ta muốn chứng tỏ mình có lòng ăn năn hối cải, thì cũng phải làm cho giống một chút, hắn sẽ cân nhắc không để cho bà ta chịu đựng chuyện quá khó khăn.
“Thái hậu, Hi Nhi không còn nữa thì Trẫm cũng chẳng còn thiết tha điều gì nữa, đi theo người thì Trẫm còn tiện thể giữ lại được một cái mỹ danh hiếu nghĩa, như vậy thì cớ gì mà không theo? Càng không cần quấy rầy ngoại tổ phụ, lão nhân gia người tuổi đã ngoài bảy mươi, nên thanh tĩnh mới tốt.”
Trong lời nói của Quân Mặc U có gai, thành công khiến cho Thái hậu không giả bộ nổi nữa, vẻ mặt cứng đờ thay đổi mấy lần, như một phụ nhân chanh chua xông về phía Tạ gia, muốn đoạt lại Quân Trần Kiêu từ trong tay hắn, nhưng lại bị Tạ gia ‘không đành lòng’ đạp cho một cước bay sang bên cạnh.
“Phản rồi, phản rồi, tất cả đều cưỡi lên đầu ai gia rồi. Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này xuống đánh chết!” Ngón tay Thái hậu rỉ máu đỏ tươi chỉ thẳng vào Tạ gia, liên tục kêu gào.
“Thái hậu phát điên (1) rồi, dám tập kích Trẫm, đem nhốt vào thủy lao.” Dứt lời, Quân Mặc U xoay người rời đi.
(1) Nguyên gốc là “thất tâm phong”, một loại bệnh chỉ xảy ra ở người già, gần giống với chứng mất trí tuổi già, gần giống với tâm thần phân liệt, phát điên.
An Linh há có thể cam chịu số phận? Cố nhẫn nhịn cơn đau buốt ở lồng ngực, lớn tiếng gào thét: “Quân Mặc U, ngươi không bằng đám súc sinh, ai gia phải để cho người trong thiên hạ biết ngươi là đồ lòng lang dạ sói, dám đối xử
/191
|