Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 79 - Chương 45.2

/191


Lúc nhá nhem tối, ba người ung dung xuất hiện ở Cung Trường Nhạc, trang phục của cả ba đều cẩn thận kỹ lưỡng, chỉ riêng trên mặt lại cực kỳ nhếch nhác, đầy vết máu bầm.

Nam Cung Đệ thấy bọn họ ‘giao lưu’ trở về, khóe miệng nàng giật giật, quá thê thảm rồi.

Đôi mắt của Bắc Viên Trần biến thành mắt gấu trúc, không cần nghĩ cũng biết là do Thủy Minh Hách đánh. Khóe miệng Quân Mặc U rạn nứt, sống mũi hơi xiêu vẹo, hiển nhiên là do Bắc Viên Trần đánh. Mặt Thủy Minh Hách sưng tấy, sống mũi tím bầm, đoán là Bắc Viên Trần đánh, mà hai người bọn hắn đều khom người, hai tay theo bản năng đỡ ở thắt lưng hoặc lồng ngực, rõ ràng là Quân Mặc U hạ độc thủ, chuyên đánh vào chỗ đau nhất nhưng không nhìn thấy được, không để lại một chút dấu vết hay chứng cứ nào, chẳng phải là kẻ lòng dạ hiểm độc hay sao!

“Hả, mấy người bị làm sao vậy?” Nam Cung Đệ giả bộ kinh ngạc, chỉ vào mặt bọn hắn.

“Nương tử, hai người bọn họ đánh lộn, ta đến ngăn cản, hậu quả là bị đánh oan.” Quân Mặc U tủi thân tố cáo.

“Nói bậy.” Thủy Minh Hách và Bắc Viên Trần cùng đồng thanh, oán giận trừng mắt lườm Quân Mặc U.

Từ cái trừng mắt lườm Quân Mặc U của bọn hắn, Nam Cung Đệ đã đọc ra được một thông tin: Vô sỉ!

“Các ngươi nói trên mặt các ngươi là do ta đánh sao?”

Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách lắc đầu, trong lòng đều có một dự cảm xấu.

“Trên mặt ta là do các ngươi đánh ư?”

Hai người không hề do dự mà gật đầu.

“Đó, ta có nói bậy không?” Quân Mặc U bất đắc dĩ chìa tay, tỏ ý ta không hề đổ oan cho các ngươi.

Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách ý thức được điểm không bình thường, nhưng điều hắn ta nói thì bọn hắn không có lý do gì để phản bác, bởi vì đó là sự thật.

“Ngươi đánh lên người chúng ta.” Thủy Minh Hách xoa ngực, vẻ mặt nguy hiểm trừng mắt nhìn Quân Mặc U rồi lập tức tỏ ra đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Nam Cung Đệ, tìm kiếm đồng minh.

“Các ngươi có bằng chứng không?”

“...” Trong nháy mắt khuôn mặt hai người trở nên đen xì, lúc trở về trên người đau đớn không chịu nổi, định đi đắp thuốc, nhưng trên người không có dấu vết gì, đến một vết đỏ cũng không có!

Lần âm thầm chịu đựng này coi như ăn đủ, chẳng trách lúc ‘giao lưu’ cảm thấy Quân Mặc U kỳ quái, rõ ràng là định đánh lên người hắn ta nhưng hắn ta lại nhanh chóng thay đổi vị trí, biến thành đánh lên mặt hắn ta, để lại hai vết máu đọng, còn hai người bọn hắn đau đớn chịu phản kích của Quân Mặc U, lại chỉ có bị đánh.

Vẻ mặt Nam Cung Đệ đầy ý cười, tu vi của bọn hắn so với Quân Mặc U vẫn kém hơn một chút.

Trong lòng nàng biết rõ ràng bọn hắn là “Người bị hại”, nhưng dù sao Quân Mặc U vẫn là phu quân của nàng, nên nàng không thể nào giúp đỡ người ngoài.

“Nếu lần sau lại đánh huynh, thì ta sẽ giúp huynh đánh lại.” Nam Cung Đệ trấn an Quân Mặc U, thấy trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng hếu, nàng không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, nam nhân này càng lúc càng ấu trĩ rồi.

Hai người kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nại dùng bữa tối tại Cung Trường Nhạc, không hề tự giác được mình là khách, cứ như vừa tìm ra được một cung điện thoải mái dễ chịu, lại đánh ký hiệu để sau này quy hoạch thành lãnh địa riêng của bọn hắn, yên tâm thoải mái đến nghỉ ngơi.

--

Sáng sớm hôm sau, Quân Mặc U định dạy nhi tử học nhưng kết quả là không thấy bóng người đâu, kèm theo Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách cũng không thấy tung tích. Có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết là do hai người này chiếm đoạt mang đi.

“Nhi tử là của huynh, dù cho bọn hắn làm thế nào thì cũng không có khả năng khiến cho phụ tử xa lạ, ngược lại nhi tử sẽ đòi công bằng cho huynh.” Nam Cung Đệ thấy Quân Mặc U đeo cái vẻ mặt u ám ngồi ở trên giường mấy canh giờ, nhìn không vào mắt nên ôn hòa khuyên nhủ.

Trong lòng Quân Mặc U kìm nén một trận lửa, nhi tử của hắn còn chưa thân thiết với hắn được mấy ngày đã bị bắt cóc, làm sao có thể nhớ kỹ hắn được?

Nói không chừng hai người kia lại gây chia rẽ quan hệ phụ tử bọn hắn!

Nam Cung Đệ thấy nét mặt Quân Mặc U vẫn thối như cũ, đáy mắt có chút thương cảm: “Vừa rồi Minh Vực truyền tin tức đến, đã tìm được thuốc để chữa chân nhưng chúng ta lại không biết sử dụng, chỉ có Bắc Viên Trần mới có cách. Nếu huynh đắc tội hắn, hắn không muốn chữa chân cho ta, thì ta phải làm sao?” Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hẳn huynh sẽ nghĩ rằng Bắc Viên Trần sẽ không bỏ mặc ta, thế nhưng một ngày ta còn chưa khỏe lại thì hắn sẽ nán lại Bắc Thương thêm một ngày. Nếu như sớm chữa khỏi thì hắn sẽ không còn lý do gì mà ở lại đây nữa, có thể để hắn rời đi, lúc đó chẳng phải sẽ không còn ai chiếm lấy nhi tử của huynh nữa sao?”

Trong lòng lại khổ sở than vãn: Bắc Viên Trần à, ngươi đừng trách ta qua cầu rút ván, ai bảo ngươi trêu chọc cái tên nam nhân thối lòng dạ hẹp hòi này chứ?

Quả nhiên, sắc mặt Quân Mặc U giống như xé mây nhìn thấy mặt trời, sáng sủa trở lại, cười tao nhã: “Hóa ra là như vậy.”

Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi chuyện của hai tỷ muội Thương Tiệp Ảnh thì lỗ tai lại nghe thấy có tiếng bước chân tiến đến gần. “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mời người tới Cung Ngưng Hòa, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Hai người nhìn nhau, Nam Cung Đệ khẽ gật đầu, Quân Mặc U hôn nhẹ lên khóe môi hồng nhuận mềm mại của Nam Cung Đệ một cái rồi đứng dậy đi theo cung nữ của Thái hậu đến Cung Ngưng Hòa .

Vừa bước vào Cung Ngưng Hòa đã nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào, Quân Mặc U mất kiên nhẫn chau mày, lững thững dạo bước trong sân vắng rồi tiến đến ngồi xuống ghế xếp.

Hắn nhàn hạ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng đen rõ ràng nhưng không còn tiêu cự ở phía trước, dung nhan xinh đẹp nổi lên hai vết sẹo hung dữ, nhìn thấy ghê người.

Tâm trạng thoáng lay động, chẳng lẽ Thái hậu muốn đòi công bằng cho Thương Tiệp Ảnh?

“Hoàng thượng, ai gia không nên nhúng tay vào chuyện của ngươi, nhưng bất kể thế nào thì Ảnh Nhi cũng là công chúa tiền triều, không yêu cầu ngươi hậu đãi nó thì ngươi cũng không nên tàn nhẫn mà chọc mù hai mắt rồi rạch mặt, triệt đường lui của nó.” Vẻ mặt An Linh từ bi nhìn về phía Thương Tiệp Ảnh, thế nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nét cười, là một loại ý cười giống như quá khoái chí vì đã báo được thù.

“Thái hậu nương nương, từ trước đến nay Hoàng thượng không hề bạc đãi Ảnh Nhi, là Ảnh Nhi... không hiểu rõ thân phận của mình, nên đã quá phận.” Giọng Thương Tiệp Ảnh run rẩy nhỏ như tiếng ruồi bay, xen lẫn với sợ hãi.

“Ảnh Nhi, ngươi đừng sợ, ai gia sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.” An Linh nghiêm khắc nói, quay đầu nhìn về phía Quân Mặc U, trong đáy mắt có vẻ thất vọng: “Hoàng thượng, ai gia lầm tưởng rằng ngươi có thể một mình đảm đương tất cả, nên mới không quan tâm đến ngươi, không ngờ rằng ngươi vẫn hồ đồ như vậy. Tuy Ảnh Nhi là công chúa vong quốc, nhưng nó đối xử với ngươi chân thành, ngươi hà cớ gì phải tàn nhẫn với nó như vậy? Nếu không thể chấp nhận nó thì vì sao lúc trước phải ngăn cản đề nghị để nó đi hòa thân của ai gia?”

Trong lòng bà lại hận không thể nghiến nát hàng răng của mình (1), đầu tiên là nghênh đón một đứa con hoang không rõ nguồn gốc, chớp mắt một cái lại mang về một phế nhân với tướng mạo tầm thường, hắn định bắt đầu đối phó bà sao?

(1) Nguyên gốc là ‘cắn nát răng bạc’. Từ này bắt nguồn từ người phụ nữ lúc đạt được


/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status