Bên trong nội điện của Ngự thư phòng, Quân Mặc U mặc trung y (1) nằm trên giường, mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc nào, hốc mắt xanh xao hõm sâu, xương gò má nổi cao, hiển nhiên là triệu trứng của một kẻ sắp đi đời nhà ma.
(1) Trung y: Bộ quần áo mỏng được mặc lót bên trong mà người Trung quốc thời xưa hay mặc, nó thường là màu trắng.
Mạc Vấn ẩn núp ở trên xà nhà, nhìn chủ tử nhà mình không còn tí sức sống nào, khóe miệng chợt co quắp. Tên Mạc Vũ kia làm thế nào mà biến một chủ tử đang mạnh khỏe nhanh nhẹn thành một kẻ sắp đứt hơi thế kia.
Đừng nói là Chu Vương phi, mà đến chính hắn cũng cho là chủ tử không còn bao nhiêu thời gian.
“Khụ khụ…” Quân Mặc U nhắm chặt mắt, lúc ho khan có một dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng ra, dính lên chăn gấm rồi lan ra xung quanh.
Con bà nó, đúng là bệnh nan y!
Mạc Vấn đỡ trán, chủ tử, người có cần phải diễn sâu như vậy hay không?
“Kétttt” Tiếng lăn của bánh xe bằng gỗ vang lên truyền từ bên ngoài điện tới. Mạc Vấn nín thở, thấy thân thể chủ tử giật một cái rồi nhắm chặt mắt, hắn nhanh chóng phóng ra khỏi Ngự thư phòng không một tiếng động.
“Lạch cạch…” Tiếng mành châu va chạm lanh lảnh êm tai, nhưng lại làm cho thân thể Quân Mặc U căng thẳng. Nam Cung Đệ đến đây chính là một canh bạc, là thật hay giả chỉ cần xem tối nay.
Nam Cung Đệ không ngờ rằng đột nhiên Quân Mặc U lại bệnh nặng như vậy, nghiêm trọng như vậy!
Không, đây chính là bộ dạng sắp chết do bị bệnh lâu ngày, vì sao trong thư Mộ Tranh lại không thông báo cho nàng biết? Ngược lại, nàng nghe thấy lời đồn đại ở bên ngoài, sai người đi dò la mới xác nhận là thật.
Khoảnh khắc đó, tim nàng giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng nề đến mức không thể hô hấp.
Ra sức thúc ngựa chạy tới, thấy gương mặt gầy gò của hắn còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng.
Đau đớn bóp nghẹt trong tim, rồi truyền đến khắp các khớp xương, cả thân thể nàng xụi lơ trên ghế, nước mắt không tự chủ được mà rơi khỏi vành mắt.
“Khụ khụ…” Quân Mặc U đã mất đi ý thức ho khan một cơn tê tâm liệt phế, làm Nam Cung Đệ bừng tỉnh, nàng hốt hoảng điều chỉnh xe lăn tiến đến sát mép giường.
“Tại sao lại trở thành như vậy…” Nam Cung Đệ đưa bàn tay mịn màng lau đi dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tràn ra từ khóe miệng cho Quân Mặc U, nhưng bất chấp nàng có lau thế nào cũng không lau hết, máu vẫn cứ cuồn cuộn chảy ra.
Con ngươi bên dưới mí mắt Quân Mặc U chuyển động, thầm nghĩ: “Hỏng bét, túi máu Mạc Vũ cho hắn hơi nhiều, trong miệng vẫn còn một ngụm lớn nữa.
“Tách” Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt Quân Mặc U, tâm trạng Quân Mặc U lại nôn nóng hẳn lên, “Phụt” một cái, hắn phun toàn bộ máu ra ngoài, làm bẩn quá nửa chăn gấm.
“Quân Mặc U… Quân Mặc U, huynh tỉnh lại đi…” Nam Cung Đệ thấy hắn phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt sợ hãi trắng bệch, nàng lấy một cái khăn tay khác ra liên tục lau chùi, thấy vết máu sạch sẽ rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Đệ nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Quân Mặc U rồi áp lên mặt mình, thân thể khẽ run, nếu như chẳng bao lâu nữa hắn sẽ lìa đời thì những việc nàng làm suốt mấy năm nay còn có ý nghĩa gì nữa?
Vì không muốn liên lụy đến hắn, không muốn đẩy nhi tử đến tình cảnh nguy hiểm nên nàng nhẫn tâm để hắn nghĩ rằng mình đã chết, chịu đựng nỗi đau đục khoét tận xương tủy.
Nỗi hối hận giống như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ siết chặt lấy tim phổi, đau đến mức hít thở không thông.
“Ta đã về rồi, huynh tỉnh lại có được hay không? Quân Mặc U, ta sai rồi, không nên mặc kệ cảm nhận của huynh, khiến chúng ta ngăn cách đôi nơi… Chỉ cần huynh tỉnh lại, cái gì ta cũng đều nghe theo huynh, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa…” Đôi mắt Nam Cung Đệ mờ mịt đẫm lệ, nhìn hơi thở yếu ớt của hắn, trong lòng từng cơn đau đớn quặn thắt, ánh mắt đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ thực sự không còn thuốc nào cứu được nữa sao?
Trong nháy mắt, nàng nghĩ đến sư phụ vì cứu nàng nên đã cho nàng ăn rất nhiều linh dược, cho nên máu của nàng cũng có thể khiến cho nhiều người không cần uống thuốc hay châm cứu vẫn sống thêm được mấy ngày.
“Thủy Dật, Thủy Dật, huynh mau vào đây.” Nam Cung Đệ quay đầu nhìn ra bên ngoài bức rèm che hô lên.
Thủy Dật nghe thấy tiếng gọi bèn đi vào, nhìn Quân Mặc U trên giường, chân mày hắn nhíu chặt lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Nếu thật sự Quân Mặc U bị bệnh nặng thì cũng chẳng có hơi đâu mà tới uy hiếp hắn chứ?
Nhưng nếu như là hắn ta đang giả bệnh, thì tại sao cả người lại gầy trơ xương như vậy?
Trong lúc vô tình ánh mắt của Thủy Dật chạm đến đôi bàn tay thon dài với ngón tay mềm mịn, ánh mắt lóe lên, may mà Đệ Nhi quá ưu sầu đến nỗi suy nghĩ không còn nhạy bén nữa, nên chưa hề phát hiện ra.
“Thủy Dật, huynh cầm giúp ta một cái chén tới đây, cả chăn nữa.” Nam Cung Đệ chỉ quan tâm đến bệnh tình của Quân Mặc U nên không phát hiện ra sắc mặt kỳ lạ của Thủy Dật.
“Lấy chén để làm gì?” Thủy Dật nhíu mày, không phải là sẽ làm chuyện điên rồ chứ?
“Ta…” Nam Cung Đệ ngước mắt nhìn Thủy Dật, nghĩ đến hắn vì cứu mình đã mang thuốc cứu mạng của mình cho nàng, mà nàng lại định lãng phí ý tốt của hắn vì Quân Mặc U nên hơi áy náy. Thế nhưng bắt nàng trơ mắt nhìn Quân Mặc U chết thì lại càng tàn nhẫn hơn. “Ta phải cứu hắn, cho dù hắn chỉ có thể sống lâu hơn một ngày, hay chỉ là một canh giờ.”
Vẻ mặt Thủy Dật vẫn không hề giãn ra, giấu bàn tay đang siết chặt trong ống tay áo. Cho dù hắn biết Quân Mặc U đang giả vờ bệnh nhưng thấy thần sắc cứng rắn kiên cường của nàng, dường như trái tim hắn lại nứt toác ra.
“Trước tiên bắt mạch cho hắn ta đã.” Thủy Dật ổn định lại tinh thần, ý bảo Nam Cung Đệ bắt mạch.
Nam Cung Đệ ngẩn ra, vẫn chưa hoàn hồn, nhưng Quân Mặc U nằm trên giường lại chột dạ, chẳng qua là hắn chỉ cải trang trên mặt, còn cơ thể vẫn giống người bình thường.
Trong lòng hoảng hốt, nếu như Thiển Thiển biết hắn giả bệnh rồi lại bị Thủy Dật đổ dầu vào lửa thì…
“Khụ…” Quân Mặc U nặng nề ho khan, mí mắt rung rung rồi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Đệ và Thủy Dật thì sửng sốt, thì thào nói: “Chu Vương… Ngươi tới thăm Trẫm?”
Khóe miệng Thủy Dật co quắp, rất muốn tát cho hắn ta mấy cái, diễn, cứ tiếp tục diễn sâu nữa đi!
“Quân Mặc U, huynh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nam Cung Đệ thấy Quân Mặc U tỉnh lại, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy bộ dạng yếu ớt thiếu sức sống của hắn, trong lòng lại nhói đau. “Truyền thái y được không?”
“Ngươi… Ngươi là ai?” Quân Mặc U ngỡ ngàng nhìn Nam Cung Đệ, nhíu mày cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không hề nhớ ra nàng là người nào.
Nam Cung Đệ dừng tay lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ rồi dần tắt hẳn. Đúng rồi, nàng đang dịch dung thì làm sao hắn biết được nàng là Thủy Khanh Y chứ?
Nhưng Quân Mặc U hoàn toàn không nhận ra nàng khiến trong lòng nàng cảm thấy hơi mất mát, chẳng phải hắn nói đã yêu đến cực hạn, dù có hóa thành tro cũng vẫn nhận ra sao?
Quả nhiên, có những lời nói không thể tin là thật!
“Ta… Ta là Chu Vương phi.” Nàng trốn tránh thân phận thật theo
(1) Trung y: Bộ quần áo mỏng được mặc lót bên trong mà người Trung quốc thời xưa hay mặc, nó thường là màu trắng.
Mạc Vấn ẩn núp ở trên xà nhà, nhìn chủ tử nhà mình không còn tí sức sống nào, khóe miệng chợt co quắp. Tên Mạc Vũ kia làm thế nào mà biến một chủ tử đang mạnh khỏe nhanh nhẹn thành một kẻ sắp đứt hơi thế kia.
Đừng nói là Chu Vương phi, mà đến chính hắn cũng cho là chủ tử không còn bao nhiêu thời gian.
“Khụ khụ…” Quân Mặc U nhắm chặt mắt, lúc ho khan có một dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng ra, dính lên chăn gấm rồi lan ra xung quanh.
Con bà nó, đúng là bệnh nan y!
Mạc Vấn đỡ trán, chủ tử, người có cần phải diễn sâu như vậy hay không?
“Kétttt” Tiếng lăn của bánh xe bằng gỗ vang lên truyền từ bên ngoài điện tới. Mạc Vấn nín thở, thấy thân thể chủ tử giật một cái rồi nhắm chặt mắt, hắn nhanh chóng phóng ra khỏi Ngự thư phòng không một tiếng động.
“Lạch cạch…” Tiếng mành châu va chạm lanh lảnh êm tai, nhưng lại làm cho thân thể Quân Mặc U căng thẳng. Nam Cung Đệ đến đây chính là một canh bạc, là thật hay giả chỉ cần xem tối nay.
Nam Cung Đệ không ngờ rằng đột nhiên Quân Mặc U lại bệnh nặng như vậy, nghiêm trọng như vậy!
Không, đây chính là bộ dạng sắp chết do bị bệnh lâu ngày, vì sao trong thư Mộ Tranh lại không thông báo cho nàng biết? Ngược lại, nàng nghe thấy lời đồn đại ở bên ngoài, sai người đi dò la mới xác nhận là thật.
Khoảnh khắc đó, tim nàng giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng nề đến mức không thể hô hấp.
Ra sức thúc ngựa chạy tới, thấy gương mặt gầy gò của hắn còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng.
Đau đớn bóp nghẹt trong tim, rồi truyền đến khắp các khớp xương, cả thân thể nàng xụi lơ trên ghế, nước mắt không tự chủ được mà rơi khỏi vành mắt.
“Khụ khụ…” Quân Mặc U đã mất đi ý thức ho khan một cơn tê tâm liệt phế, làm Nam Cung Đệ bừng tỉnh, nàng hốt hoảng điều chỉnh xe lăn tiến đến sát mép giường.
“Tại sao lại trở thành như vậy…” Nam Cung Đệ đưa bàn tay mịn màng lau đi dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tràn ra từ khóe miệng cho Quân Mặc U, nhưng bất chấp nàng có lau thế nào cũng không lau hết, máu vẫn cứ cuồn cuộn chảy ra.
Con ngươi bên dưới mí mắt Quân Mặc U chuyển động, thầm nghĩ: “Hỏng bét, túi máu Mạc Vũ cho hắn hơi nhiều, trong miệng vẫn còn một ngụm lớn nữa.
“Tách” Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt Quân Mặc U, tâm trạng Quân Mặc U lại nôn nóng hẳn lên, “Phụt” một cái, hắn phun toàn bộ máu ra ngoài, làm bẩn quá nửa chăn gấm.
“Quân Mặc U… Quân Mặc U, huynh tỉnh lại đi…” Nam Cung Đệ thấy hắn phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt sợ hãi trắng bệch, nàng lấy một cái khăn tay khác ra liên tục lau chùi, thấy vết máu sạch sẽ rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Đệ nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Quân Mặc U rồi áp lên mặt mình, thân thể khẽ run, nếu như chẳng bao lâu nữa hắn sẽ lìa đời thì những việc nàng làm suốt mấy năm nay còn có ý nghĩa gì nữa?
Vì không muốn liên lụy đến hắn, không muốn đẩy nhi tử đến tình cảnh nguy hiểm nên nàng nhẫn tâm để hắn nghĩ rằng mình đã chết, chịu đựng nỗi đau đục khoét tận xương tủy.
Nỗi hối hận giống như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ siết chặt lấy tim phổi, đau đến mức hít thở không thông.
“Ta đã về rồi, huynh tỉnh lại có được hay không? Quân Mặc U, ta sai rồi, không nên mặc kệ cảm nhận của huynh, khiến chúng ta ngăn cách đôi nơi… Chỉ cần huynh tỉnh lại, cái gì ta cũng đều nghe theo huynh, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa…” Đôi mắt Nam Cung Đệ mờ mịt đẫm lệ, nhìn hơi thở yếu ớt của hắn, trong lòng từng cơn đau đớn quặn thắt, ánh mắt đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ thực sự không còn thuốc nào cứu được nữa sao?
Trong nháy mắt, nàng nghĩ đến sư phụ vì cứu nàng nên đã cho nàng ăn rất nhiều linh dược, cho nên máu của nàng cũng có thể khiến cho nhiều người không cần uống thuốc hay châm cứu vẫn sống thêm được mấy ngày.
“Thủy Dật, Thủy Dật, huynh mau vào đây.” Nam Cung Đệ quay đầu nhìn ra bên ngoài bức rèm che hô lên.
Thủy Dật nghe thấy tiếng gọi bèn đi vào, nhìn Quân Mặc U trên giường, chân mày hắn nhíu chặt lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Nếu thật sự Quân Mặc U bị bệnh nặng thì cũng chẳng có hơi đâu mà tới uy hiếp hắn chứ?
Nhưng nếu như là hắn ta đang giả bệnh, thì tại sao cả người lại gầy trơ xương như vậy?
Trong lúc vô tình ánh mắt của Thủy Dật chạm đến đôi bàn tay thon dài với ngón tay mềm mịn, ánh mắt lóe lên, may mà Đệ Nhi quá ưu sầu đến nỗi suy nghĩ không còn nhạy bén nữa, nên chưa hề phát hiện ra.
“Thủy Dật, huynh cầm giúp ta một cái chén tới đây, cả chăn nữa.” Nam Cung Đệ chỉ quan tâm đến bệnh tình của Quân Mặc U nên không phát hiện ra sắc mặt kỳ lạ của Thủy Dật.
“Lấy chén để làm gì?” Thủy Dật nhíu mày, không phải là sẽ làm chuyện điên rồ chứ?
“Ta…” Nam Cung Đệ ngước mắt nhìn Thủy Dật, nghĩ đến hắn vì cứu mình đã mang thuốc cứu mạng của mình cho nàng, mà nàng lại định lãng phí ý tốt của hắn vì Quân Mặc U nên hơi áy náy. Thế nhưng bắt nàng trơ mắt nhìn Quân Mặc U chết thì lại càng tàn nhẫn hơn. “Ta phải cứu hắn, cho dù hắn chỉ có thể sống lâu hơn một ngày, hay chỉ là một canh giờ.”
Vẻ mặt Thủy Dật vẫn không hề giãn ra, giấu bàn tay đang siết chặt trong ống tay áo. Cho dù hắn biết Quân Mặc U đang giả vờ bệnh nhưng thấy thần sắc cứng rắn kiên cường của nàng, dường như trái tim hắn lại nứt toác ra.
“Trước tiên bắt mạch cho hắn ta đã.” Thủy Dật ổn định lại tinh thần, ý bảo Nam Cung Đệ bắt mạch.
Nam Cung Đệ ngẩn ra, vẫn chưa hoàn hồn, nhưng Quân Mặc U nằm trên giường lại chột dạ, chẳng qua là hắn chỉ cải trang trên mặt, còn cơ thể vẫn giống người bình thường.
Trong lòng hoảng hốt, nếu như Thiển Thiển biết hắn giả bệnh rồi lại bị Thủy Dật đổ dầu vào lửa thì…
“Khụ…” Quân Mặc U nặng nề ho khan, mí mắt rung rung rồi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Đệ và Thủy Dật thì sửng sốt, thì thào nói: “Chu Vương… Ngươi tới thăm Trẫm?”
Khóe miệng Thủy Dật co quắp, rất muốn tát cho hắn ta mấy cái, diễn, cứ tiếp tục diễn sâu nữa đi!
“Quân Mặc U, huynh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nam Cung Đệ thấy Quân Mặc U tỉnh lại, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy bộ dạng yếu ớt thiếu sức sống của hắn, trong lòng lại nhói đau. “Truyền thái y được không?”
“Ngươi… Ngươi là ai?” Quân Mặc U ngỡ ngàng nhìn Nam Cung Đệ, nhíu mày cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không hề nhớ ra nàng là người nào.
Nam Cung Đệ dừng tay lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ rồi dần tắt hẳn. Đúng rồi, nàng đang dịch dung thì làm sao hắn biết được nàng là Thủy Khanh Y chứ?
Nhưng Quân Mặc U hoàn toàn không nhận ra nàng khiến trong lòng nàng cảm thấy hơi mất mát, chẳng phải hắn nói đã yêu đến cực hạn, dù có hóa thành tro cũng vẫn nhận ra sao?
Quả nhiên, có những lời nói không thể tin là thật!
“Ta… Ta là Chu Vương phi.” Nàng trốn tránh thân phận thật theo
/191
|