Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, đã kiểm soát được bệnh dịch ở thành Mẫu Đan, không đến nửa tháng, tất cả mọi người sẽ được chữa khỏi.
Một vài thương nhân phải đi qua thành Mẫu Đan, nhưng bởi vì cửa thành bị đóng, nên xảy ra bạo động, Thái Thụy đã mang theo thị vệ tới đó trước, để một mình Vũ Nghê Thường ở lại phủ công chúa.
Không biết làm thế nào mà tin tức Thủy Minh Hách không phải là long tử đã bị truyền ra ngoài, Thủy Minh Hách xin thánh chỉ, nhận tổ quy tông, đổi lại thành họ Đào, còn tên thì không thay đổi, được phong lại Vương với một họ khác, hoàn toàn rút khỏi cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế.
Mặc dù Phó Thành được ra khỏi nhà giam, nhưng bị bệnh phải nằm trên giường, không có một chút động tĩnh nào, được Thái hậu rửa sạch tội, phủ Thái phó khôi phục sự náo nhiệt thường ngày, không ít người mang quà tới cửa thăm hỏi.
Phó Thiển Hà cũng bởi vì vụ đồn đại thông dâm nên bị các thiên kim xa cách, nhưng vì có thân phận Nhàn Vương phi, nên lại trở thành nhân vật quyền thế ở Vương Đô, Tuyên Vương bị loại bỏ, Hoàng thượng chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, ngôi vị Hoàng đế không phải là của Nhàn Vương Thủy Mặc thì chẳng còn ai, sau này Phó Thiển Hà chính là Hoàng hậu, có mối quan hệ tốt với nàng ta, nói không chừng còn có thể thơm lây, xin làm một Quý phi, vẻ vang cho gia tộc.
Phó Thiển Hà nhìn đám người xúm lại thành một nhóm líu ríu nói chuyện bát quái, đáy mắt thoáng qua chán ghét, nàng ngồi ở trên ghế mây, ra hiệu cho Thúy Bình xoa trán.
Tiểu thư, ngày thường yên tĩnh, còn có thể rảnh rỗi đánh đàn vẽ tranh, hôm nay, thân phận nước lên thì thuyền lên (1), những người này gió chiều nào xoay chiều đó, tất cả đều đỏ mắt mong chờ được trở nên thân thiết, giống như ruồi bọ, ghê tởm chết người. Thúy Bình tức tối bất bình, lúc trước tiểu thư gặp nạn, thật sự là đã được thể nghiệm cảm giác của giậu đổ bìm leo, tất cả đều thêm dầu vào lửa, thừa dịp đả kích; tiểu thư đổi đời, liền tha thiết gọi tỷ tỷ muội muội, giống như thật sự là tỷ muội ruột thịt.
(1) Nước lên thì thuyền lên: Ý nói Phó Thiển Hà được gả làm chính phi của Thủy Mặc thì thân phận cũng trở nên tôn quý, được coi trọng.
Khóe miệng Phó Thiển Hà nở nụ cười châm chọc, khinh thường nhìn đám người trong đình, nàng cười lạnh nói: Vùi hoa dập liễu thì sao? Ta vẫn có thể ngồi lên ghế Vương phi, mặc dù Mặc Nhi là biểu đệ của ta, nhưng với địa vị của Phó gia, càng không thể bạc đãi ta, sau này, người nào dám làm phật ý ta. Hiện giờ Phó gia của nàng có Thái hậu chống lưng, Hoàng thượng còn không ngoan ngoãn làm theo lời nói của Thái hậu ư?
Tiểu thư có mệnh Hoàng hậu, sau này là mẫu nghi thiên hạ, lấy lòng còn không kịp, làm sao dám làm phật ý ngài? Thúy Bình nghĩ đến sau này nàng sẽ là người quan trọng bên cạnh Hoàng hậu, chẳng lẽ những người đó sẽ không nịnh bợ nàng sao? Thúy Bình nhớ tới những tháng ngày chịu khổ, đáy mắt trở nên dữ tợn.
Trong mấy nha đầu, Phó Thiển Hà thích Thúy Bình nhất, cho dù nàng ta tốt hay xấu, thì vẫn luôn trung thành tận tâm đi theo nàng, lại biết nói chút lời nói vừa ý nàng, mấy câu nịnh nọt làm trong lòng cảm thấy vui sướng hài lòng.
Không còn bị tiện nhân kia chèn ép phải không? Mặc dù Thái hậu là mẫu thân của Hoàng thượng, nhưng cũng chịu không ít bực bội vì tiện nhân kia. Phó Thiển Hà nghĩ đến vẻ mặt khiêu khích trào phúng của Thủy Khanh Y, móng tay bấu chặt vào bàn đá, ‘tách’, móng tay dài bị gãy vang lên một tiếng chói tai, Phó Thiển Hà vẫn không cảm thấy đau đớn, cơn đau mười ngón tay liền với lòng bàn tay kia, không thể so sánh với sự thù hận như hồng thủy đang tuôn trào trong lòng.
Tiểu thư, trước tiên ngài nhẫn nhịn một chút, đợi đến khi cô gia ngồi lên ngai vàng, còn sợ tiện nhân kia sao, ả ta sẽ ngoan ngoãn mặc cho ngài xâu xé. Sao Thúy Bình lại không hận Thủy Khanh Y chứ, nếu không phải do ả ta, Phó phủ sẽ không sa sút, không sa sút, nàng cũng sẽ không bị khắp nơi xem thường.
Dù gì sau này cũng là đại cô tỷ (2) của ta, có nên tới hỏi thăm một chút hay không? Phó Thiển Hà rất vất vả mới có được quyền thế, hận không thể lập tức đi tới đi lui ở trước mặt Thủy Khanh Y, làm ả ta tức chết.
(2) Đại cô tỷ: có nghĩa là chị chồng.
Dốc hết tâm tư, cũng không thể lật đổ ả ta, có phải đã hận đến nỗi đào góc tường ở trong cung hay không?
Tiểu thư. . . Thúy Bình nhìn sắc mặt dữ tợn của Phó Thiển Hà, thì biết rõ không thể can ngăn được nữa nên đành ngậm miệng lại.
Phó Thiển Hà liếc mắt nhìn đám người trong đình, đứng dậy phất tay áo nói: Ngươi đi thông báo cho các nàng ấy, Thái phi nương nương triệu kiến ta, nên phải vào cung trước, mời các nàng ấy ở lại chơi vui vẻ.
Thúy Bình ngẩn ra, không phải là đi gặp công chúa sao? Tại sao lại tới gặp Thái phi?
Thái phi có ân với chúng ta, có thể có được những thứ này, đều là công lao của Thái phi nương nương. Dứt lời, Phó Thiển Hà trở về khuê phòng thay cung trang trang trọng rồi vào cung.
Phó Thiển Hà đi thẳng vào điện, thấy Hoắc Ánh Dung quỳ gối ở trên bồ đoàn, đang gõ mõ, nàng lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt thoáng bối rối, bà ấy đang?
Ai gia sống ở trong miếu đường đã lâu, tụng kinh niệm Phật thành thói quen. Dường như Hoắc Ánh Dung đoán được tâm tư của Phó Thiển Hà, giọng khàn khàn nói ra.
Phó Thiển Hà nhíu mày lại, giọng nói của Hoắc Ánh Dung quá mức chói tai.
Từ từ đến gần, nhìn kinh văn đang mở, mí mắt Phó Thiển Hà khẽ động, cung kính nói: Hôm nay vào cung hỏi thăm sức khỏe Thái phi nương nương, nếu nương nương có việc bận, A Hà sẽ không quấy rầy.
Hoắc Ánh Dung đột nhiên mở mắt ra, đặt dùi gỗ xuống, đứng dậy nói: Ngồi một chút đã.
Cung nữ rất nhanh trí châm trà.
Phó Thiển Hà rủ mắt thu lại vẻ không kiên nhẫn trong mắt, thầm trách bản thân làm bộ làm tịch, nếu không phải muốn giữ hình tượng ở trước mặt các vị thiên kim, nàng vội vàng rời đi, bị lan truyền là giả bộ thanh cao, thì sẽ phá hủy tu dưỡng của nàng, chỉ có thể lấy cớ Thái phi cho mời, mà các vị thiên kim trong nhà cũng có địa vị không tầm thường, nếu biết được nàng vốn không tới gặp Thái phi, chẳng phải là bị lộ tẩy sao?
Phó Thiển Hà chăm chú nhìn chén trà đang tỏa hơi nước lượn lờ, nàng đành ngồi xuống ghế dựa, bưng chén trà lên rồi đặt vào lòng bàn tay để sưởi ấm: Thái phi nương nương, đây là trà gì vậy? Thật là thơm!
Hoắc Ánh Dung tháo khăn che mặt xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn, bưng chén trà uống cạn một hơi, bà nói: Trà hoa lài.
Phó Thiển Hà ngước mắt, vết sẹo dữ tợn lọt vào trong mắt, nàng sợ đến mức tim chợt co rút nhanh, chén trà trong tay rơi xuống đất, tiếng vang trong trẻo thu hút ánh mắt của mọi người.
Hoắc Ánh Dung nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Phó Thiển Hà, bà thu lại nụ cười trên mặt, siết chặt chén sứ ở trong tay, mắt khép hờ, bà nói: Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi đi.
Phó Thiển Hà thoáng chốc đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng hoảng sợ, không thể đắc tội với Thái phi: Nương nương, A Hà đau lòng cho ngài, là ai tàn nhẫn như vậy? Mắt hạnh ẩn chứa hơi nước, tràn đầy tức giận.
Hoắc Ánh Dung nhìn chằm chằm Phó Thiển Hà, thấy nàng ta thật lòng, bà cười một tiếng rồi nói: Đứa bé ngốc, dọa ngươi thôi. Nói xong, Hoắc Ánh Dung đặt chén trà xuống, lau vết sẹo trên mặt, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: Cái này là trừng phạt, cảnh cáo ai gia giữ đúng bổn phận.
Phó Thiển Hà thấy Hoắc Ánh Dung như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt lấp lánh nói: Nương nương, A Hà vừa trông thấy ngài, đã cảm thấy đặc biệt thân thiết, thì ra là vì cảnh ngộ của chúng ta giống nhau. Nói xong, Phó Thiển Hà có chút nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.
Hửm?
A Hà được phụ thân triệu hồi kinh, trên đường gặp phải lưu manh, được phò mã cứu, lúc ấy không biết thân phận của hắn, cảm phục phong thái của hắn, sinh lòng ngưỡng mộ, nhưng công chúa Trường Nhạc quá ngang ngược, gây khó dễ khắp nơi, ở Thương Minh Đại lục này, ai không tam thê tứ thiếp chứ? Mà số mệnh A Hà không tốt, nhìn trúng phò mã, bị hãm hại mất thân. . . Phó Thiển Hà khóc không thành tiếng, tràn ngập đau thương, khổ sở nhìn Thái phi: May mà ông trời có mắt, để cho A Hà gặp được quý nhân Thái phi nương nương.
Hoắc Ánh Dung thâm trầm nhìn Phó Thiển Hà, bà đứng dậy, lấy khăn ra lau hết nước mắt cho Phó Thiển Hà, cảm thông nói: Đứa bé đáng thương, không sao, gọi ai gia là Hoàng nãi nãi.
Phó Thiển Hà ngẩn ra, sau đó vui mừng mà khóc: Có thể gọi Thái phi là Hoàng nãi nãi, là phúc phận kiếp trước đã tu luyện được của A Hà, cảm tạ không còn kịp, làm sao có thể ghét bỏ? Dứt lời, nàng mở miệng gọi: Hoàng nãi nãi.
Ồ! Trên gương mặt tang thương của Hoắc Ánh Dung hiện đầy nụ cười, chỉ là gương mặt chi chít vết sẹo cực kỳ dữ tợn kia, giống như mở ra một cái miệng lớn, muốn cắn nuốt cả bầu trời, cực kỳ khiếp người.
Phó Thiển Hà rất vui sướng, cho dù chán ghét Hoắc Ánh Dung như thế nào, rốt cuộc cũng là một chỗ dựa của nàng, ở trong cung cũng không đến nỗi không có người nào.
Hoàng nãi nãi. Phó Thiển Hà gọi liền mấy tiếng.
Hoắc Ánh Dung cười tới nỗi không khép miệng lại được, không ngừng khen ngợi, đau lòng kéo tay của Phó Thiển Hà nói: Hài nhi, dù sao mệnh của Hoàng nãi nãi cũng không dài, có một số việc ngươi gặp khó khăn, Hoàng nãi nãi sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm, làm cho ngươi không vui, Hoàng nãi nãi cũng sẽ giúp ngươi quét dọn sạch sẽ. Đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hoắc Ánh Dung tràn ngập vẻ hung ác.
Trong lòng Phó Thiển Hà phấn khích, nàng biết hàm ý bên trong, không ngờ tới đây một lát, có thể thu hoạch nhiều hơn ngoài dự đoán như vậy.
Tâm tình của Phó Thiển Hà vô cùng tốt, ngồi cùng Thái phi một hồi lâu, rồi ở lại dùng bữa, mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng đứng dậy cáo từ: Hoàng nãi nãi, đã vào cung rồi, tôn nữ muốn đi thăm công chúa Trường Nhạc.
Cẩn thận một chút.
Dạ, về sau nàng ta là đại cô tỷ của tôn nữ, chắc chắn sẽ có dịp gặp mặt, không bằng tôn nữ đi thăm dò, sau này sống chung thì sẽ dễ dàng đề phòng. Phó Thiển Hà thầm đoán thứ mà Hoắc Ánh Dung vừa nhét vào trong lòng bàn tay của mình, dịu dàng nói cảm ơn, rồi đi tới Điện Tử Uyển.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Khanh Y đang dùng bữa, nàng nâng cằm nhìn Bách Lý Ngọc đang thong thả dùng thức ăn, nàng chỉ cảm thấy dạ dày no căng, lại có hơi nhớ những ngày giành ăn với Thủy Minh Hách.
Mặc dù ban đầu không bằng lòng, nhưng sau đó nàng lại chấp nhận, trái lại còn bị Thủy Minh Hách tính kế.
Nhớ ra từ sau khi Thủy Minh Hách công bố thân phận, sau đó không biết hắn đã trốn đi đâu, đã nhiều ngày không trông thấy.
Cạch một tiếng, Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng gõ bát đĩa, phát ra tiếng vang trong trẻo, thấy Thủy Khanh Y ngước mắt nhìn, Bách Lý Ngọc đặt đũa xuống, hắn nói: Có chuyện phiền lòng à? Từ lúc bắt đầu ăn cho tới bây giờ, ước chừng nàng đã thất thần được khoảng thời gian một nén nhang.
Thủy Khanh Y lắc đầu, nhìn dung nhan như ngọc của hắn,
Một vài thương nhân phải đi qua thành Mẫu Đan, nhưng bởi vì cửa thành bị đóng, nên xảy ra bạo động, Thái Thụy đã mang theo thị vệ tới đó trước, để một mình Vũ Nghê Thường ở lại phủ công chúa.
Không biết làm thế nào mà tin tức Thủy Minh Hách không phải là long tử đã bị truyền ra ngoài, Thủy Minh Hách xin thánh chỉ, nhận tổ quy tông, đổi lại thành họ Đào, còn tên thì không thay đổi, được phong lại Vương với một họ khác, hoàn toàn rút khỏi cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế.
Mặc dù Phó Thành được ra khỏi nhà giam, nhưng bị bệnh phải nằm trên giường, không có một chút động tĩnh nào, được Thái hậu rửa sạch tội, phủ Thái phó khôi phục sự náo nhiệt thường ngày, không ít người mang quà tới cửa thăm hỏi.
Phó Thiển Hà cũng bởi vì vụ đồn đại thông dâm nên bị các thiên kim xa cách, nhưng vì có thân phận Nhàn Vương phi, nên lại trở thành nhân vật quyền thế ở Vương Đô, Tuyên Vương bị loại bỏ, Hoàng thượng chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, ngôi vị Hoàng đế không phải là của Nhàn Vương Thủy Mặc thì chẳng còn ai, sau này Phó Thiển Hà chính là Hoàng hậu, có mối quan hệ tốt với nàng ta, nói không chừng còn có thể thơm lây, xin làm một Quý phi, vẻ vang cho gia tộc.
Phó Thiển Hà nhìn đám người xúm lại thành một nhóm líu ríu nói chuyện bát quái, đáy mắt thoáng qua chán ghét, nàng ngồi ở trên ghế mây, ra hiệu cho Thúy Bình xoa trán.
Tiểu thư, ngày thường yên tĩnh, còn có thể rảnh rỗi đánh đàn vẽ tranh, hôm nay, thân phận nước lên thì thuyền lên (1), những người này gió chiều nào xoay chiều đó, tất cả đều đỏ mắt mong chờ được trở nên thân thiết, giống như ruồi bọ, ghê tởm chết người. Thúy Bình tức tối bất bình, lúc trước tiểu thư gặp nạn, thật sự là đã được thể nghiệm cảm giác của giậu đổ bìm leo, tất cả đều thêm dầu vào lửa, thừa dịp đả kích; tiểu thư đổi đời, liền tha thiết gọi tỷ tỷ muội muội, giống như thật sự là tỷ muội ruột thịt.
(1) Nước lên thì thuyền lên: Ý nói Phó Thiển Hà được gả làm chính phi của Thủy Mặc thì thân phận cũng trở nên tôn quý, được coi trọng.
Khóe miệng Phó Thiển Hà nở nụ cười châm chọc, khinh thường nhìn đám người trong đình, nàng cười lạnh nói: Vùi hoa dập liễu thì sao? Ta vẫn có thể ngồi lên ghế Vương phi, mặc dù Mặc Nhi là biểu đệ của ta, nhưng với địa vị của Phó gia, càng không thể bạc đãi ta, sau này, người nào dám làm phật ý ta. Hiện giờ Phó gia của nàng có Thái hậu chống lưng, Hoàng thượng còn không ngoan ngoãn làm theo lời nói của Thái hậu ư?
Tiểu thư có mệnh Hoàng hậu, sau này là mẫu nghi thiên hạ, lấy lòng còn không kịp, làm sao dám làm phật ý ngài? Thúy Bình nghĩ đến sau này nàng sẽ là người quan trọng bên cạnh Hoàng hậu, chẳng lẽ những người đó sẽ không nịnh bợ nàng sao? Thúy Bình nhớ tới những tháng ngày chịu khổ, đáy mắt trở nên dữ tợn.
Trong mấy nha đầu, Phó Thiển Hà thích Thúy Bình nhất, cho dù nàng ta tốt hay xấu, thì vẫn luôn trung thành tận tâm đi theo nàng, lại biết nói chút lời nói vừa ý nàng, mấy câu nịnh nọt làm trong lòng cảm thấy vui sướng hài lòng.
Không còn bị tiện nhân kia chèn ép phải không? Mặc dù Thái hậu là mẫu thân của Hoàng thượng, nhưng cũng chịu không ít bực bội vì tiện nhân kia. Phó Thiển Hà nghĩ đến vẻ mặt khiêu khích trào phúng của Thủy Khanh Y, móng tay bấu chặt vào bàn đá, ‘tách’, móng tay dài bị gãy vang lên một tiếng chói tai, Phó Thiển Hà vẫn không cảm thấy đau đớn, cơn đau mười ngón tay liền với lòng bàn tay kia, không thể so sánh với sự thù hận như hồng thủy đang tuôn trào trong lòng.
Tiểu thư, trước tiên ngài nhẫn nhịn một chút, đợi đến khi cô gia ngồi lên ngai vàng, còn sợ tiện nhân kia sao, ả ta sẽ ngoan ngoãn mặc cho ngài xâu xé. Sao Thúy Bình lại không hận Thủy Khanh Y chứ, nếu không phải do ả ta, Phó phủ sẽ không sa sút, không sa sút, nàng cũng sẽ không bị khắp nơi xem thường.
Dù gì sau này cũng là đại cô tỷ (2) của ta, có nên tới hỏi thăm một chút hay không? Phó Thiển Hà rất vất vả mới có được quyền thế, hận không thể lập tức đi tới đi lui ở trước mặt Thủy Khanh Y, làm ả ta tức chết.
(2) Đại cô tỷ: có nghĩa là chị chồng.
Dốc hết tâm tư, cũng không thể lật đổ ả ta, có phải đã hận đến nỗi đào góc tường ở trong cung hay không?
Tiểu thư. . . Thúy Bình nhìn sắc mặt dữ tợn của Phó Thiển Hà, thì biết rõ không thể can ngăn được nữa nên đành ngậm miệng lại.
Phó Thiển Hà liếc mắt nhìn đám người trong đình, đứng dậy phất tay áo nói: Ngươi đi thông báo cho các nàng ấy, Thái phi nương nương triệu kiến ta, nên phải vào cung trước, mời các nàng ấy ở lại chơi vui vẻ.
Thúy Bình ngẩn ra, không phải là đi gặp công chúa sao? Tại sao lại tới gặp Thái phi?
Thái phi có ân với chúng ta, có thể có được những thứ này, đều là công lao của Thái phi nương nương. Dứt lời, Phó Thiển Hà trở về khuê phòng thay cung trang trang trọng rồi vào cung.
Phó Thiển Hà đi thẳng vào điện, thấy Hoắc Ánh Dung quỳ gối ở trên bồ đoàn, đang gõ mõ, nàng lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt thoáng bối rối, bà ấy đang?
Ai gia sống ở trong miếu đường đã lâu, tụng kinh niệm Phật thành thói quen. Dường như Hoắc Ánh Dung đoán được tâm tư của Phó Thiển Hà, giọng khàn khàn nói ra.
Phó Thiển Hà nhíu mày lại, giọng nói của Hoắc Ánh Dung quá mức chói tai.
Từ từ đến gần, nhìn kinh văn đang mở, mí mắt Phó Thiển Hà khẽ động, cung kính nói: Hôm nay vào cung hỏi thăm sức khỏe Thái phi nương nương, nếu nương nương có việc bận, A Hà sẽ không quấy rầy.
Hoắc Ánh Dung đột nhiên mở mắt ra, đặt dùi gỗ xuống, đứng dậy nói: Ngồi một chút đã.
Cung nữ rất nhanh trí châm trà.
Phó Thiển Hà rủ mắt thu lại vẻ không kiên nhẫn trong mắt, thầm trách bản thân làm bộ làm tịch, nếu không phải muốn giữ hình tượng ở trước mặt các vị thiên kim, nàng vội vàng rời đi, bị lan truyền là giả bộ thanh cao, thì sẽ phá hủy tu dưỡng của nàng, chỉ có thể lấy cớ Thái phi cho mời, mà các vị thiên kim trong nhà cũng có địa vị không tầm thường, nếu biết được nàng vốn không tới gặp Thái phi, chẳng phải là bị lộ tẩy sao?
Phó Thiển Hà chăm chú nhìn chén trà đang tỏa hơi nước lượn lờ, nàng đành ngồi xuống ghế dựa, bưng chén trà lên rồi đặt vào lòng bàn tay để sưởi ấm: Thái phi nương nương, đây là trà gì vậy? Thật là thơm!
Hoắc Ánh Dung tháo khăn che mặt xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn, bưng chén trà uống cạn một hơi, bà nói: Trà hoa lài.
Phó Thiển Hà ngước mắt, vết sẹo dữ tợn lọt vào trong mắt, nàng sợ đến mức tim chợt co rút nhanh, chén trà trong tay rơi xuống đất, tiếng vang trong trẻo thu hút ánh mắt của mọi người.
Hoắc Ánh Dung nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Phó Thiển Hà, bà thu lại nụ cười trên mặt, siết chặt chén sứ ở trong tay, mắt khép hờ, bà nói: Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi đi.
Phó Thiển Hà thoáng chốc đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng hoảng sợ, không thể đắc tội với Thái phi: Nương nương, A Hà đau lòng cho ngài, là ai tàn nhẫn như vậy? Mắt hạnh ẩn chứa hơi nước, tràn đầy tức giận.
Hoắc Ánh Dung nhìn chằm chằm Phó Thiển Hà, thấy nàng ta thật lòng, bà cười một tiếng rồi nói: Đứa bé ngốc, dọa ngươi thôi. Nói xong, Hoắc Ánh Dung đặt chén trà xuống, lau vết sẹo trên mặt, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: Cái này là trừng phạt, cảnh cáo ai gia giữ đúng bổn phận.
Phó Thiển Hà thấy Hoắc Ánh Dung như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt lấp lánh nói: Nương nương, A Hà vừa trông thấy ngài, đã cảm thấy đặc biệt thân thiết, thì ra là vì cảnh ngộ của chúng ta giống nhau. Nói xong, Phó Thiển Hà có chút nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.
Hửm?
A Hà được phụ thân triệu hồi kinh, trên đường gặp phải lưu manh, được phò mã cứu, lúc ấy không biết thân phận của hắn, cảm phục phong thái của hắn, sinh lòng ngưỡng mộ, nhưng công chúa Trường Nhạc quá ngang ngược, gây khó dễ khắp nơi, ở Thương Minh Đại lục này, ai không tam thê tứ thiếp chứ? Mà số mệnh A Hà không tốt, nhìn trúng phò mã, bị hãm hại mất thân. . . Phó Thiển Hà khóc không thành tiếng, tràn ngập đau thương, khổ sở nhìn Thái phi: May mà ông trời có mắt, để cho A Hà gặp được quý nhân Thái phi nương nương.
Hoắc Ánh Dung thâm trầm nhìn Phó Thiển Hà, bà đứng dậy, lấy khăn ra lau hết nước mắt cho Phó Thiển Hà, cảm thông nói: Đứa bé đáng thương, không sao, gọi ai gia là Hoàng nãi nãi.
Phó Thiển Hà ngẩn ra, sau đó vui mừng mà khóc: Có thể gọi Thái phi là Hoàng nãi nãi, là phúc phận kiếp trước đã tu luyện được của A Hà, cảm tạ không còn kịp, làm sao có thể ghét bỏ? Dứt lời, nàng mở miệng gọi: Hoàng nãi nãi.
Ồ! Trên gương mặt tang thương của Hoắc Ánh Dung hiện đầy nụ cười, chỉ là gương mặt chi chít vết sẹo cực kỳ dữ tợn kia, giống như mở ra một cái miệng lớn, muốn cắn nuốt cả bầu trời, cực kỳ khiếp người.
Phó Thiển Hà rất vui sướng, cho dù chán ghét Hoắc Ánh Dung như thế nào, rốt cuộc cũng là một chỗ dựa của nàng, ở trong cung cũng không đến nỗi không có người nào.
Hoàng nãi nãi. Phó Thiển Hà gọi liền mấy tiếng.
Hoắc Ánh Dung cười tới nỗi không khép miệng lại được, không ngừng khen ngợi, đau lòng kéo tay của Phó Thiển Hà nói: Hài nhi, dù sao mệnh của Hoàng nãi nãi cũng không dài, có một số việc ngươi gặp khó khăn, Hoàng nãi nãi sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm, làm cho ngươi không vui, Hoàng nãi nãi cũng sẽ giúp ngươi quét dọn sạch sẽ. Đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hoắc Ánh Dung tràn ngập vẻ hung ác.
Trong lòng Phó Thiển Hà phấn khích, nàng biết hàm ý bên trong, không ngờ tới đây một lát, có thể thu hoạch nhiều hơn ngoài dự đoán như vậy.
Tâm tình của Phó Thiển Hà vô cùng tốt, ngồi cùng Thái phi một hồi lâu, rồi ở lại dùng bữa, mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng đứng dậy cáo từ: Hoàng nãi nãi, đã vào cung rồi, tôn nữ muốn đi thăm công chúa Trường Nhạc.
Cẩn thận một chút.
Dạ, về sau nàng ta là đại cô tỷ của tôn nữ, chắc chắn sẽ có dịp gặp mặt, không bằng tôn nữ đi thăm dò, sau này sống chung thì sẽ dễ dàng đề phòng. Phó Thiển Hà thầm đoán thứ mà Hoắc Ánh Dung vừa nhét vào trong lòng bàn tay của mình, dịu dàng nói cảm ơn, rồi đi tới Điện Tử Uyển.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Khanh Y đang dùng bữa, nàng nâng cằm nhìn Bách Lý Ngọc đang thong thả dùng thức ăn, nàng chỉ cảm thấy dạ dày no căng, lại có hơi nhớ những ngày giành ăn với Thủy Minh Hách.
Mặc dù ban đầu không bằng lòng, nhưng sau đó nàng lại chấp nhận, trái lại còn bị Thủy Minh Hách tính kế.
Nhớ ra từ sau khi Thủy Minh Hách công bố thân phận, sau đó không biết hắn đã trốn đi đâu, đã nhiều ngày không trông thấy.
Cạch một tiếng, Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng gõ bát đĩa, phát ra tiếng vang trong trẻo, thấy Thủy Khanh Y ngước mắt nhìn, Bách Lý Ngọc đặt đũa xuống, hắn nói: Có chuyện phiền lòng à? Từ lúc bắt đầu ăn cho tới bây giờ, ước chừng nàng đã thất thần được khoảng thời gian một nén nhang.
Thủy Khanh Y lắc đầu, nhìn dung nhan như ngọc của hắn,
/191
|