Trong Điện Tử Uyển, hai người Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc chiến tranh lạnh, bất kể Bách Lý Ngọc lấy lòng như thế nào, Thủy Khanh Y cũng không động lòng, vù ném ra ánh mắt dao găm.
Thực sự không muốn để ý đến ta sao?
Con ngươi hẹp dài của Bách Lý Ngọc dịu dàng nhìn chăm chú vào người đang cúi xuống bàn tô chữ, dường như trong con ngươi chuyên tâm xen lẫn một chút cáu kỉnh rất rõ ràng, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng, còn chưa kịp mở miệng, Thủy Khanh Y đã cúi đầu né tránh tay của Bách Lý Ngọc, làm đổ nghiên mực, nước mực bắn tung tóe.
Tránh ra chút. Cơn tức giận trong bụng Thủy Khanh Y còn chưa tiêu tan, lần này làm cho tay bị dính nước mực, tỏa ra một mùi gay mũi khó ngửi, dung nhan như vẽ thoáng chốc nhăn nhó.
Bách Lý Ngọc khẽ thở dài một hơi: Là ta không đúng, nên nhận lỗi thì cũng đã nhận lỗi, dỗ cũng đã dỗ rồi, nàng nói sẽ còn tức giận bao lâu, tóm lại cần có một thời hạn.
Trong lòng không ngừng ân hận, sớm biết nàng để ý như thế, hắn sẽ không trêu chọc nàng.
Thủy Khanh Y không vui, cười lạnh một tiếng: Huynh định thế nào? Mới nói hai ba câu đã muốn bỏ qua hiềm khích lúc trước, nghĩ hay nhỉ.
Nếu như vẫn cần một tháng, thì ta sẽ đi xa một chuyến, nếu chỉ có mấy ngày, vậy thì sẽ chịu đòn nhận tội. Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên ánh sáng lung linh, trong lòng biết Thủy Khanh Y giận dỗi, không thể vứt bỏ thể diện, nên mới buồn bực, phân cao thấp với mình.
Nếu ta nói là cả đời thì sao? Thủy Khanh Y hừ lạnh một tiếng, chịu đòn nhận tội? Nói thật dễ nghe, xem chừng chuyện hắn muốn rời đi là thật, bĩu môi, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa, tiếp tục buồn bực tô chữ.
Bách Lý Ngọc khẽ cau mày, đứng dậy đi tới phía sau nàng, nhìn chữ nàng tô kích thước không đều, còn xiêu vẹo, không khỏi đỡ trán.
Không để ý đến sự giãy giụa của nàng, bàn tay thon dài mát lạnh phủ lên trên mu bàn tay của Thủy Khanh Y: Muốn tĩnh tâm, phải vứt bỏ tạp niệm, phải có kiên nhẫn. Bách Lý Ngọc nắm bàn tay mềm mại của Thủy Khanh Y, cầm bút phác hoạ.
Thủy Khanh Y động đậy, thuận theo hắn, nhìn chữ được tô tinh tế xinh đẹp, đối lập với chữ nàng vẽ trước đó, có chút ngượng ngùng, sợ Bách Lý Ngọc giễu cợt, nàng ném bút xuống, nói: Không luyện nữa.
Tại sao?
Không nhìn thấy tay ta toàn nước mực sao? Thủy Khanh Y vừa mới phát hiện nàng còn chưa rửa sạch nước mực trên tay, đến khi nhìn thấy từng vệt đen trên áo trắng không dính một hạt bụi của Bách Lý Ngọc, cực kỳ chói mắt, đáy lòng u sầu nhất thời trở thành hư không, hừ giọng đi rửa tay.
Bách Lý Ngọc liếc mắt nhìn nước mực trên áo bào, lắc đầu một cái, cầm y phục ở trong tủ gỗ lên, đi vào bình phong thay đồ.
Chủ tử, đây là bái thiếp (1) của Phó phủ. Trong lúc Thủy Khanh Y đang hài lòng, Lãnh Vụ cầm bái thiếp màu hồng đi vào.
(1) Bái thiếp: tấm thiếp dùng để thông báo khi đến thăm ai đó ở thời cổ đại.
Chân mày của Thủy Khanh Y nhíu lại, đây là muốn làm trò gì vậy?
Nàng cũng không nhìn bái thiếp một cái, lạnh nhạt nói: Từ chối. Nghĩ tới ánh mắt nóng rực của Phó Thiển Hà nhìn Bách Lý Ngọc ngày đó, trong lòng không thoải mái.
Lần trước ở Phó phủ xảy ra chuyện như vậy, nàng và Phó Thiển Hà cũng coi như là đã trở mặt, ngoài mặt ra vẻ thân thiết, đó cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Chủ tử, người đã chờ ở ngoài điện rồi. Lãnh Vụ trợn tròn mắt, nghiễm nhiên là nàng biết chủ tử không muốn nhìn thấy nàng ta, nên mới đến đây một chuyến, dò xét cẩn thận vẻ mặt của chủ tử, thấy chủ tử không tức giận, hơi kéo dài giọng.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, vậy thì nàng nhất định phải gặp sao?
Lãnh Vụ, ta muốn ngủ một lát, hôm đó bị tiếng đàn gây thương tích, cần nghỉ ngơi. Dứt lời, Thủy Khanh Y nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, thuận tay vuốt cuốn sách trông như cuốn dã sử ở bên giường.
Lãnh Vụ mở miệng, nhưng liếc mắt nhìn thấy Đại chủ tử đứng ở phía sau, lập tức ngậm miệng, xoay người đi ra ngoài chuyển lời.
Nàng nên đi gặp một lần. Bách Lý Ngọc khom người ngồi ở bên cạnh Thủy Khanh Y, nghĩ đến tư liệu về Phó Thiển Hà, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Tay Thủy Khanh Y dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, đáy mắt lướt qua vẻ hung ác, chỉ vào cửa, nói: Huynh muốn gặp nàng ta như thế, vậy thì huynh cứ đi đi, nói với ta làm gì? Trong lòng giống như bị trải một lớp dầu, vừa dầu vừa ngấy.
Ngay sau đó, Thủy Khanh Y tràn đầy uất ức, nghe theo nàng một chút thì sẽ chết à, cả ngày đối chọi với nàng.
Mặc dù trong mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ bị tổn thương, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên nói: Phó Thiển Hà là đồ đệ mà Quỷ Dung lão nhân hài lòng nhất, không chỉ biết Kỳ môn Độn Giáp, còn biết Thuật nghịch thiên mà Quỷ Qua lão nhân tâm đắc nhất. Nàng tiếp xúc nhiều hơn với nàng ta, thì có thể hiểu rõ hơn, để đề phòng cho tốt.
Thủy Khanh Y khẽ xùy, nàng đều biết những điều này, không người nào hiểu rõ mục đích tới đây của Phó Thiển Hà hơn nàng, đơn giản là đến
Thực sự không muốn để ý đến ta sao?
Con ngươi hẹp dài của Bách Lý Ngọc dịu dàng nhìn chăm chú vào người đang cúi xuống bàn tô chữ, dường như trong con ngươi chuyên tâm xen lẫn một chút cáu kỉnh rất rõ ràng, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng, còn chưa kịp mở miệng, Thủy Khanh Y đã cúi đầu né tránh tay của Bách Lý Ngọc, làm đổ nghiên mực, nước mực bắn tung tóe.
Tránh ra chút. Cơn tức giận trong bụng Thủy Khanh Y còn chưa tiêu tan, lần này làm cho tay bị dính nước mực, tỏa ra một mùi gay mũi khó ngửi, dung nhan như vẽ thoáng chốc nhăn nhó.
Bách Lý Ngọc khẽ thở dài một hơi: Là ta không đúng, nên nhận lỗi thì cũng đã nhận lỗi, dỗ cũng đã dỗ rồi, nàng nói sẽ còn tức giận bao lâu, tóm lại cần có một thời hạn.
Trong lòng không ngừng ân hận, sớm biết nàng để ý như thế, hắn sẽ không trêu chọc nàng.
Thủy Khanh Y không vui, cười lạnh một tiếng: Huynh định thế nào? Mới nói hai ba câu đã muốn bỏ qua hiềm khích lúc trước, nghĩ hay nhỉ.
Nếu như vẫn cần một tháng, thì ta sẽ đi xa một chuyến, nếu chỉ có mấy ngày, vậy thì sẽ chịu đòn nhận tội. Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên ánh sáng lung linh, trong lòng biết Thủy Khanh Y giận dỗi, không thể vứt bỏ thể diện, nên mới buồn bực, phân cao thấp với mình.
Nếu ta nói là cả đời thì sao? Thủy Khanh Y hừ lạnh một tiếng, chịu đòn nhận tội? Nói thật dễ nghe, xem chừng chuyện hắn muốn rời đi là thật, bĩu môi, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa, tiếp tục buồn bực tô chữ.
Bách Lý Ngọc khẽ cau mày, đứng dậy đi tới phía sau nàng, nhìn chữ nàng tô kích thước không đều, còn xiêu vẹo, không khỏi đỡ trán.
Không để ý đến sự giãy giụa của nàng, bàn tay thon dài mát lạnh phủ lên trên mu bàn tay của Thủy Khanh Y: Muốn tĩnh tâm, phải vứt bỏ tạp niệm, phải có kiên nhẫn. Bách Lý Ngọc nắm bàn tay mềm mại của Thủy Khanh Y, cầm bút phác hoạ.
Thủy Khanh Y động đậy, thuận theo hắn, nhìn chữ được tô tinh tế xinh đẹp, đối lập với chữ nàng vẽ trước đó, có chút ngượng ngùng, sợ Bách Lý Ngọc giễu cợt, nàng ném bút xuống, nói: Không luyện nữa.
Tại sao?
Không nhìn thấy tay ta toàn nước mực sao? Thủy Khanh Y vừa mới phát hiện nàng còn chưa rửa sạch nước mực trên tay, đến khi nhìn thấy từng vệt đen trên áo trắng không dính một hạt bụi của Bách Lý Ngọc, cực kỳ chói mắt, đáy lòng u sầu nhất thời trở thành hư không, hừ giọng đi rửa tay.
Bách Lý Ngọc liếc mắt nhìn nước mực trên áo bào, lắc đầu một cái, cầm y phục ở trong tủ gỗ lên, đi vào bình phong thay đồ.
Chủ tử, đây là bái thiếp (1) của Phó phủ. Trong lúc Thủy Khanh Y đang hài lòng, Lãnh Vụ cầm bái thiếp màu hồng đi vào.
(1) Bái thiếp: tấm thiếp dùng để thông báo khi đến thăm ai đó ở thời cổ đại.
Chân mày của Thủy Khanh Y nhíu lại, đây là muốn làm trò gì vậy?
Nàng cũng không nhìn bái thiếp một cái, lạnh nhạt nói: Từ chối. Nghĩ tới ánh mắt nóng rực của Phó Thiển Hà nhìn Bách Lý Ngọc ngày đó, trong lòng không thoải mái.
Lần trước ở Phó phủ xảy ra chuyện như vậy, nàng và Phó Thiển Hà cũng coi như là đã trở mặt, ngoài mặt ra vẻ thân thiết, đó cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Chủ tử, người đã chờ ở ngoài điện rồi. Lãnh Vụ trợn tròn mắt, nghiễm nhiên là nàng biết chủ tử không muốn nhìn thấy nàng ta, nên mới đến đây một chuyến, dò xét cẩn thận vẻ mặt của chủ tử, thấy chủ tử không tức giận, hơi kéo dài giọng.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, vậy thì nàng nhất định phải gặp sao?
Lãnh Vụ, ta muốn ngủ một lát, hôm đó bị tiếng đàn gây thương tích, cần nghỉ ngơi. Dứt lời, Thủy Khanh Y nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, thuận tay vuốt cuốn sách trông như cuốn dã sử ở bên giường.
Lãnh Vụ mở miệng, nhưng liếc mắt nhìn thấy Đại chủ tử đứng ở phía sau, lập tức ngậm miệng, xoay người đi ra ngoài chuyển lời.
Nàng nên đi gặp một lần. Bách Lý Ngọc khom người ngồi ở bên cạnh Thủy Khanh Y, nghĩ đến tư liệu về Phó Thiển Hà, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Tay Thủy Khanh Y dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, đáy mắt lướt qua vẻ hung ác, chỉ vào cửa, nói: Huynh muốn gặp nàng ta như thế, vậy thì huynh cứ đi đi, nói với ta làm gì? Trong lòng giống như bị trải một lớp dầu, vừa dầu vừa ngấy.
Ngay sau đó, Thủy Khanh Y tràn đầy uất ức, nghe theo nàng một chút thì sẽ chết à, cả ngày đối chọi với nàng.
Mặc dù trong mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ bị tổn thương, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên nói: Phó Thiển Hà là đồ đệ mà Quỷ Dung lão nhân hài lòng nhất, không chỉ biết Kỳ môn Độn Giáp, còn biết Thuật nghịch thiên mà Quỷ Qua lão nhân tâm đắc nhất. Nàng tiếp xúc nhiều hơn với nàng ta, thì có thể hiểu rõ hơn, để đề phòng cho tốt.
Thủy Khanh Y khẽ xùy, nàng đều biết những điều này, không người nào hiểu rõ mục đích tới đây của Phó Thiển Hà hơn nàng, đơn giản là đến
/191
|