Lưu Các lão cảm kích liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y, trước đây, ngại vì nàng là nữ nhi của Thủy Thiên Diên, trong lòng có vướng mắc, sợ rằng lại là một người họa nước họa thủy, không ngờ nàng lại thấu tình đạt lý, hiểu rõ đại nghĩa như thế.
Thủy Thiên Diên thầm oán hận trong lòng, không ngờ Thủy Khanh Y chẳng những không giúp nàng, ngược lại chiếu tướng nàng, nếu như bị điều tra, có người cố ý đổ tội, sợ là nàng không ra được!
Triệt ca ca. . . Thủy Thiên Diên nghĩ lại, nàng biết chủ yếu là do Thủy Triệt, cho dù là nàng giết, nhưng Thủy Triệt cố tình che chở nàng, mọi người cũng không làm gì được.
Vẻ mặt Thủy Triệt thay đổi, môi mỏng hơi kéo lên, nhìn lướt qua Thủy Khanh Y.
Phụ hoàng, chớ để mất lòng dân. Thủy Khanh Y cau mày, nàng phải làm kẻ xấu sao?
Hoàng hậu, trước tiên nàng hãy đi theo Đại lý tự Khanh, trẫm sẽ trả cho nàng một cái công đạo, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì. Ánh mắt của Thủy Triệt dịu dàng an ủi Thủy Thiên Diên, nhìn theo tầm mắt của nàng, quả thực ông cảm thấy suy nghĩ của mình dần dần không chính xác, lắc đầu một cái, dời tầm mắt, ổn định lại tinh thần, mới nhìn về phía Thủy Khanh Y.
Triệt ca ca, Diên Nhi bị oan. Lời nói của Thủy Triệt giống như vị thuốc an thần, làm cho trái tim lơ lửng của Thủy Thiên Diên trấn an lại.
Đúng rồi, Thủy Triệt trúng nhiếp hồn thuật của nàng, làm sao có thể phớt lờ nàng chứ?
Nhìn bóng dáng rời đi của Thủy Thiên Diên, Lưu Các lão đổ mồ hôi lạnh, buông lỏng thân thể căng thẳng, giống như bị hạ đường huyết, ông lảo đảo mấy bước, được người phía sau đỡ lấy, cơ thể mới đứng vững.
Hoàng thượng, đây là thứ vi thần nhặt được ở Cung Thần Hi, có thể là của hung thủ để lại. Trước đó thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng có mặt ở hiện trường xảy ra vụ việc, nên cùng đi tới Điện Kim Loan.
Công công Tiểu Đức Tử nhận lấy con dấu nhỏ, truyền lại cho Thủy Triệt.
Thủy Triệt nhận lấy, nhìn một cái, con ngươi hơi chấn động, đảo mắt tới Phùng Vinh Quý đang đứng bên dưới với vẻ hung ác, cuối cùng dừng lại ở trên người Thủy Khanh Y.
Phùng Vinh Quý thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm độc, thật tốt, sẽ phải chết ngay tức khắc.
Ánh mắt của Thủy Khanh Y luôn đảo quanh trên người Phùng Vinh Quý, nhìn dáng vẻ của lão ta, chắc chắn là đang mừng thầm nhỉ!
Phùng Vinh Quý, đêm qua ngươi ở đâu? Lời nói của Thủy Triệt lạnh lùng nghiêm nghị, lộ ra sát khí nồng đậm, Long Uy bức thẳng vào mặt Phùng Vinh Quý, làm cho lão không chống cự nổi phải lui về phía sau mấy bước.
Vi thần. . . Đêm qua vi thần luôn ở trong thư phòng. Phùng Vinh Quý quỳ trên mặt đất, ánh mắt của Thủy Triệt phóng lên người ông, giống như mũi nhọn đâm vào lưng.
Ngươi giải thích như thế nào về thứ này? Thủy Triệt tức giận, ném con dấu xuống bên cạnh chân của Phùng Vinh Quý. Cũng là có người hãm hại ngươi sao?
Phùng Vinh Quý run rẩy nhặt con dấu trên đất lên, trong lòng hoài nghi, đây không phải là con dấu cá nhân của Thủy Khanh Y đã đưa cho ông sao?
Nhưng sau khi nhìn thấy ba chữ Phùng Vinh Quý ở phía trên, con ngươi đột nhiên co rút lại, không thể tin, ông dùng ngón tay cái chà xát mấy lần, vẫn là mấy chữ ấy như cũ, mà không thấy mấy chữ Thủy Khanh Y như lúc trước.
Trong lòng Phùng Vinh Quý hoảng loạn, chẳng lẽ có người giăng bẫy chờ ông nhảy đi vào ư?
Trong lúc giật mình, đột nhiên ông nhớ lại, Thủy Khanh Y rời kinh đến thần y cốc, nhưng tại sao lại xuất hiện ở trong triều vào lúc này, ý nghĩa của chuyện này không nói cũng rõ, ông vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng của việc giành thắng lợi, bị một chút ít ngon ngọt làm cho đầu óc lú lẫn, quên mất Thủy Khanh Y vốn không nên xuất hiện ở trong triều mới đúng. Tức giận vì tỉnh ngộ quá trễ, thì ra ông đã rơi vào trong cái bẫy đào sẵn của Thủy Khanh Y từ lâu!
Nhìn Phùng Vinh Quý như gà trống thua trận, khóe miệng Thủy Khanh Y cười lạnh, nàng chỉ phủ một lớp bùn nhão ở phía trên, rồi khắc tục danh của nàng lên, Phùng Vinh Quý lấy được con dấu của nàng, nhất định lão ta sẽ đặt ở trong bàn tay ngắm nghía nó, hoặc là bỏ vào trong ngực, bị ma sát, nhất định lớp bùn sẽ tróc ra, sẽ chỉ còn lại con dấu có khắc tục danh của lão, cho dù lão để ở một bên, nổi lên suy nghĩ muốn hãm hại nàng, trình lên Thủy Triệt, thì Thủy Triệt cũng sẽ gọt sạch lớp bùn trên con dấu.
Hoàng thượng, vi thần bị hãm hại, là Trường Nhạc, con dấu này là Công chúa Trường Nhạc cho vi thần, ngài ấy từng nói đây là con dấu Hoàng thượng tặng cho mình trong lúc sắc phong. Phùng Vinh Quý không cam lòng, còn thiếu một bước, còn thiếu một bước này, ông sẽ báo thù xong cho Thiến Thiến, vì sao ông lại thua?
Thừa tướng thật biết nói đùa, Bổn cung nhất định phải giữ thật tốt con dấu phụ hoàng tặng, làm sao có thể tùy tiện tặng nó cho người khác chứ? Huống chi, mọi người đều biết, xưa nay Bổn cung và Thừa tướng bất hòa, tại sao lại đưa con dấu của mình cho ngài? Thủy Khanh Y không nhanh không chậm lấy một con dấu từ trong lòng ngực ra, con dấu màu đỏ tươi, bên trong còn có tia máu đang di chuyển, ngay phía trên có khắc to ba chữ Thủy Khanh Y màu vàng. Phụ hoàng biết Bổn cung yêu thích màu đỏ, tất nhiên sẽ không tặng một con dấu màu hổ phách cho Bổn cung, Thừa tướng muốn đổ tội cho Bổn cung, thì phải tìm hiểu rõ ràng về sở thích mới đúng.
Ngài. . . Ngài ngậm máu phun người, con dấu này vốn là tín vật trao đổi tử sĩ của ngài với lão thần. Sắc mặt của Phùng Vinh Quý tái xanh, ngón tay run run chỉ vào Thủy Khanh Y, con ngươi trợn tròn hiện rõ tia sáng hung ác tàn nhẫn, như muốn nuốt sống nàng.
Thừa tướng già rồi nên hồ đồ, tử sĩ quan trọng như vậy, tại sao ngài lại giao cho Bổn cung được, thử hỏi chư vị, trong tay có một đội tử sĩ tinh nhuệ, các ngài sẽ giao cho kẻ thù của mình ư? Thủy quang trong mắt phượng của Thủy Khanh Y lưu chuyển, lộ rõ tia sáng cơ trí, nàng vung tay áo bào lên, khí thế lẫm liệt, nói: Chớ thấy mẫu hậu của Bổn cung bị dẫn đi, coi Bổn cung là quả hồng mềm dễ nắm, dễ áp bức, Bổn cung cũng không phải là người dễ đối phó!
Ngài. . . Ngài. . . Phụt. . . Phùng Vinh Quý trào khí huyết, phun ra một ngụm máu đen.
Nhìn đi, làm nhiều chuyện không sạch sẽ, máu cũng là màu đen, càng không nói đến lòng dạ? Chuyện vu oan này, xem chừng đều là Thừa tướng tiện tay ném tới. Thủy Khanh Y cười như không cười liếc nhìn vết máu trên đất, trong lời nói tràn đầy ý giễu cợt.
Sắc mặt của Phùng Vinh Quý trắng bệch, giơ tay lên lau ngực, đột nhiên đụng phải một thứ mềm nhũn, vội vàng lấy ra, phủ lên con dấu, nghiễm nhiên xuất hiện vài chữ Thủy Khanh Y, kích động nói: Hoàng thượng, lão thần không hề vu khống Công chúa, đây chính là con dấu Công chúa đưa cho lão thần lúc trước, lão thần bị Công chúa lừa lấy mất.
Đại thần đứng ở sau lưng Phùng Vinh Quý, duỗi thẳng cổ ra nhìn một cái, vừa vặn đúng cỡ. Nhưng cũng không thể phân biệt rõ, là Phùng Vinh Quý đã chuẩn bị trước, hay là thực sự đúng như lão ta đang nói, trước khi chưa có chứng cớ rõ ràng, bọn họ sẽ không tỏ rõ lập trường một cách tùy tiện, trước đó, Lưu Các lão đã cho bọn họ một bài học, may mà có Công chúa Trường Nhạc nói giúp, nếu như lần này người đắc tội là bọn họ, ai sẽ cứu giúp chứ?
Chẳng lẽ Thừa tướng đã sớm có chuẩn bị từ trước, đề phòng chuyện bị bại lộ, nên mới nghĩ ra kế hoạch dự phòng? Lưu Các lão vuốt chùm râu hoa râm, giọng nói sang sảng.
Đúng vậy, điều này cũng không thể chứng minh Bổn cung giết hại Lệnh Quý phi. Thủy Khanh Y liếc nhìn Lưu Các lão, nghĩ thầm: Không phí công giúp đỡ!
Hẳn là mọi người đã nhìn thấy chữ viết của Công chúa, có gì khác biệt so với ba chữ này không? Phùng Vinh Quý nắm chặt con dấu trên tay, đây là vật chứng duy nhất chứng minh sự trong sạch của ông.
Thủy Triệt như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn, cười lạnh: Đừng tưởng rằng là Công chúa Hoàng thất thì chữ viết cũng đẹp, nếu như Y Nhi có thể viết được nét chữ như thế này, sợ rằng trẫm nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Dứt lời, Thủy Triệt phất tay, nói: Tiểu Đức Tử, đem giấy viết chữ của Công chúa ra đây.
Tiểu Đức Tử liếc mắt đồng cảm với Thừa tướng, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, còn chưa tìm hiểu rõ ràng về sở thích thói quen của Công chúa đã gài tang vật, không phải là tự tìm cái chết sao?
Lục từ trong đống tấu chương được một tờ giấy Tuyên Thành, công công Tiểu Đức Tử mở ra, hướng về phía chư vị đại thần: Đây là chữ viết của Công chúa mà Hoàng thượng đã giữ lại vài ngày trước, chính vì như thế này mà bị Hoàng thượng chế nhạo, lúc ấy Công chúa tức giận đến ngất xỉu, không để ý tới Hoàng thượng vài ngày.
Thủy Khanh Y nhìn nét chữ chó cào ở phía trên, nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, mặt mo không kìm được đỏ lên, nhưng nghe thấy lời nói của Tiểu Đức Tử, mặt lập tức đen xì, ngươi mới tức đến ngất xỉu, cả nhà ngươi đều tức đến ngất xỉu!
Rõ ràng nàng bị một nghiên mực của phụ hoàng đánh ngất, làm sao có thể tức giận đến ngất xỉu được chứ? Còn có thể tào lao hơn không?
Phùng Vinh Quý cũng trợn tròn mắt, đây là chữ viết của Thủy Khanh Y ư? Rủ mắt nhìn chữ viết xinh đẹp trong tay, thực sự muốn tỏ ra không biết gì về hoàn cảnh xung quanh mà bất tỉnh, không cần nghĩ cũng biết Thủy Khanh Y sai người khác khắc chữ, mà những gì ông vừa nói khi nãy, nghiễm nhiên đã chứng minh chuyện ông bịa đặt hãm hại Thủy Khanh Y.
Phùng Vinh Quý đang định mở miệng nói gì đó, thì ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Tào Hạo mặc bộ khôi giáp mềm đi vào, quỳ trên mặt đất, trình hộp gỗ nhỏ trong tay lên, nói: Hoàng thượng, đây là vật chứng chặn đường giết Thái phó tìm được ở Cửu Lê Cốc.
Công công Tiểu Đức Tử nhận lấy, mở ra rồi đặt lên trên long án, Thủy Triệt lấy ra, nhìn ký hiệu ở phía trên, cười lạnh: Phùng ái khanh còn gì để nói không?
Dứt lời, Thủy Triệt đập chiếc nhẫn dính máu đến trước mặt của Phùng Vinh Quý, làm nó vỡ ra thành nhiều mảnh.
Phùng Vinh Quý nhìn chiếc nhẫn gia truyền trên đất, sợ đến mất hồn mất vía, trợn tròn mắt nhìn về phía Thủy Khanh Y, ông hối hận, hối hận vì muốn tính kế nàng ta, đối địch với nàng ta, nếu không, sẽ không cho nàng ta cơ hội tương kế tựu kế, người chết sạch ở trong tay nàng ta, bây giờ lại biến thành do ông giết chết, bị vu oan ngay trên đầu mình, cho dù lưỡi nở hoa sen (1) cũng không thể phủ định tội danh!
(1) Lưỡi nở hoa sen: ý chỉ nói năng khéo léo.
Hoàng thượng, Phó Đạt là muội phu của lão thần, làm sao lão thần có thể giết hắn? Lão thần bị oan! Hơi thở của Phùng Vinh Quý ngắt quãng, cố gắng đến cái giãy giụa cuối cùng của kẻ sắp chết.
Phùng ái khanh, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đột nhiên Thủy Triệt lộ ra sát ý, ra hiệu cho người đem đồ ở bên ngoài vào.
Phùng Vinh Quý bắt đầu lo lắng, quay đầu lại
/191
|