Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 38 - Chương 20.3

/191


Vẻ mặt của Quán Phú khó đoán, dứt lời, ông nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục nói: Từ khi ngài sinh ra, lão phu đã tính một quẻ, mạng của ngài có ba kiếp nạn, sống không quá mười bốn, nhưng mạng của ngài lớn, chịu được một kiếp nạn, mà kiếp nạn vừa mới xảy ra của ngài, cụ thể là cái gì, lão phu nhìn không ra, mọi thứ vẫn phải trông cậy vào bản thân ngài.

Quán Phú có hơi mệt mỏi, trước đây ông đồng ý với nàng ấy là sẽ chăm sóc cho Thủy Khanh Y, nhưng Thủy Khanh Y là một trong số ít người mà ông không nhìn thấu được vận mệnh tương lai.

Thần côn, điều ta muốn là tin tức của Bách Lý Ngọc, ta phúc lớn mạng lớn, tạm thời không chết được, Diêm Vương cũng không thèm thu nhận, ai kêu ta nghiệp chướng quá nhiều. Trong lòng Thủy Khanh Y cũng không nắm chắc, nàng sẽ phá hủy nghiệp lớn của Bách Lý Ngọc, vậy thì nàng sẽ tặng hắn sự phồn thịnh ngàn đời.

Hắn bị vây ở thần y cốc. Quán Phú lắc đầu, số mệnh của Quân Mặc U và Thủy Khanh Y vốn tương sinh tương khắc, nhưng lại đang âm thầm thay đổi, hành động nghịch thiên như vậy, rốt cuộc sẽ bị hao tổn tuổi thọ, không biết là người nào thay đổi số mệnh của hai người bọn họ, nhưng chung quy khó thoát khỏi thiên mệnh, Quán Phú cười thê lương một tiếng, thí dụ như ông. . .

Thủy Khanh Y vẫn muốn hỏi nữa, nhưng thấy áo choàng của Quán Phú trượt xuống, một mái tóc đen nhánh lộ ra từng đoạn trắng như tuyết, con ngươi quắc thước đầy sức sống mơ hồ vẩn đục, cánh tay thon dài tái nhợt dần dần khô héo, nhăn nheo biến thành một cánh tay bọc xương, giống như ông lão tám mươi tuổi.

Chuyện này. . . Thủy Khanh Y khiếp sợ trợn to hai mắt, chớp mắt một cái Quán Phú đã già đi. . .

Phụt —— Quán Phú nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười giải thoát, nói yếu ớt: Mẫu thân của ngài. . . Mẫu thân của ngài đã tỉnh.

Thủy Khanh Y sững sờ, mẫu thân tỉnh lại, ông ta sẽ biến thành như vậy. . . Nàng chợt nhớ tới lời Hách Liên Tầm nói với nàng trước đây, thì ra không phải ông ta hao tổn tu vi cứu mẫu thân, mà là lấy mạng đổi mạng!

Tại sao? Nghìn lời vạn chữ hóa thành một câu hỏi.

Tại sao? Ông cũng muốn biết tại sao. . . Ông dùng quãng đời còn lại đổi lấy sự sống cho Thủy Thiên Diên, đến tột cùng là tại vì sao? Có lẽ cho đến lúc chết ông cũng không biết.

Ta là người cô độc, chết chính là chết, không giống như mẫu thân của ngài. . . Quán Phú nhớ tới nụ cười chói lọi như ánh mặt trời kia, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, nói đứt quãng: Nàng tỉnh. . . Ta đi. . . Nàng. . . Ở Nam. . . Nam. . . Còn chưa nói xong, người đã ngã thẳng xuống đất.

Bắc Viên Trần ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động, có lẽ là ông ta đã động lòng phàm, bản thân lại không nhận ra, nhẹ nhàng nói: Mạng của ông ta đổi lấy mạng của mẫu thân nàng, hiện giờ mẫu thân của nàng đã tỉnh lại, ông ta liền quy tiên, có lẽ trước đây mẫu thân của nàng chưa tỉnh, ông ta mới sống lâu hơn mười năm.

Thủy Khanh Y máy móc gật đầu, nghĩ tới việc Hách Liên Tầm nói nàng nên chú ý đến Quán Phú, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn cười, một người ngay cả mạng sống cũng không cần, thì còn có thứ gì quan trọng mà không thể bỏ được?

Không!

Có một thứ bị mẫu thân cướp đi, đó chính là trái tim của ông ta, phải không?

Bẩm báo với phụ hoàng, an táng long trọng! Thủy Khanh Y lau hết nước trên khóe mắt, sai thị vệ nâng Quốc sư lên trên giường, nghĩ tới Bách Lý Ngọc bị vây ở thần y cốc, Thủy Khanh Y để lại một tờ giấy, sai Lãnh Vụ giao cho Thủy Triệt, sau đó nàng cưỡi ngựa xuất cung.

Trông thấy Bắc Viên Trần đang chờ nàng ở cửa thành, Thủy Khanh Y không cự tuyệt, cùng hắn đi về phía trước.

Trên cửa thành, một bóng đen nhìn hai người rời đi, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng ẩn nấp vào trong cung.

Tối nay động thủ. Giọng nói lạnh lẽo lộ ra sát khí vang lên trong Điện Thiển Hà.

Dạ, Chủ thượng!

. . . . . .

Phủ Thừa tướng, trong thư phòng.

Lão gia, công chúa rời kinh.

Tối nay động thủ! Mặt Phùng Vinh Quý dữ tợn, ông đã đợi giờ phút này từ lâu, nhìn Chân Thiến nằm trên giường còn chưa nhập liệm, vẻ mặt từ ái, Thiến Thiến, con xem, phụ thân sẽ làm cho từng người trong bọn chúng không được chết tử tế, báo thù rửa hận cho con.

Phúc Lợi nhìn cảnh này, trong lòng chua xót, mặc dù hắn không hiểu hành động của lão gia, nhưng có thể hiểu được tình cảm cha con của lão gia đối với tiểu thư, hắn chỉ hi vọng mau chóng tự tay đâm chết kẻ thù, để cho tiểu thư sớm yên nghỉ dưới lòng đất.

Lão gia, chúng ta phải làm thế nào? Trong lòng Phúc Lợi lo lắng, nhưng cảm thấy lo lắng về điều gì, lại không nói ra được.

Bên cạnh chúng ta còn có hơn bốn trăm tử sĩ, một nhóm đến Điện Thiển Hà phóng hỏa, thu hút sự chú ý của mọi người, ám sát Phó Cầm. Nói xong, ông lấy con dấu của Thủy Khanh Y từ trong lòng ngực ra, đưa cho Phúc Lợi, nói với vẻ nham hiểm: Nhớ để nó rơi ở bên cạnh thi thể của Phó Cầm!

Dạ! Phúc Lợi nhận lấy, phi thân rời khỏi.

Khuôn mặt của Phùng Vinh Quý ngập tràn nụ cười ác độc, không ngừng nói: Sắp rồi, sắp rồi, Thiến Thiến, con hãy kiên nhẫn chờ đợi, một nhà ba người chúng ta lập tức có thể đoàn tụ.

Mà ở trong Cung Thần Hi, cũng đang mưu tính như vậy, Phùng Vinh Hoa vừa nhận được tin Thủy Khanh Y rời kinh, lập tức vào cung.

Cầm Nhi, tiện nhân kia không mang theo người bên cạnh, chúng ta có thể phái người đuổi giết, đến lúc đó tạo thành cảnh thổ phỉ cướp bóc, là được. Phùng Vinh Hoa nóng lòng muốn diệt trừ Thủy Khanh Y, nếu không trong lòng bà sẽ bất an.

Phó Cầm gật đầu, trong lòng tự có tính toán, trên đường đi bọn chúng phải qua Cửu Lê Cốc, nơi đó có một ổ thổ phỉ, tốt nhất là nên ra tay. Mẫu thân, Cầm Nhi biết phải làm thế nào. Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng không thể trì hoãn!

Đây, ngươi cầm lấy cái này, đến lúc đó phải đổ tội cho lão bất tử Phùng Vinh Quý kia. Phùng Vinh Hoa lấy một cái nhẫn ngọc từ trong tay áo ra đưa cho Phó Cầm, đó là vật gia truyền của Phùng gia, phía trên có ký hiệu của Phùng gia.

Phó Cầm cười âm nhu một tiếng, nàng cảm thấy đây là chuyện làm nàng vừa ý nhất của mẫu thân.

Làm phiền mẫu thân. Phó Cầm vuốt bụng, uống sữa dê vừa mới vắt ra, mùi hôi của sữa làm cho nàng cau mày, nín thở uống một hơi cạn sạch, lau khóe miệng, nói: Người để cho phụ thân sắp xếp, ông ấy sẽ biết phải làm thế nào.

Phùng Vinh Hoa gật đầu, con ngươi khẽ chuyển, nói: Cũng không thể giữ lại tiện nhân ở Điện Thiển Hà kia.

Đương nhiên Phó Cầm hiểu rõ, trước đây coi nàng ta là người bên kia sắp xếp vào, mắt nhắm mắt mở, nhưng nàng ta lại nổi lên tâm tư không nên có, nhất định không thể làm ngơ.

Vâng, tối nay hai người hãy ở lại trong phủ, không được đi đâu. Phó Cầm dặn dò, tối nay nhất định là một đêm không yên bình, chỉ là, Phùng Vinh Quý sẽ an phận ư?

Cầm Nhi, ngươi yên tâm dưỡng thai, ta sẽ nói với phụ thân của ngươi để hắn theo dõi Phùng Vinh Quý. Phùng Vinh Hoa đứng dậy, định xuất cung, nhưng nghĩ đến cái chết của Tần Ngọc Trinh, nếu thẳng tay giết chết Thủy Khanh Y, thì trong lòng không thể hả giận, quay đầu nói: Ngươi định cứ thế giết Thủy Khanh Y như vậy, chẳng phải là hời cho nàng ta sao?

Đương nhiên không đơn giản như vậy, nữ nhi đã thu xếp xong xuôi giúp nàng ta. Nói xong, Phó Cầm vung tay lên, sáu gã nam nhân cường tráng da đen đi từ nội điện ra, tóc bện đuôi sam, trên người vẽ vật tổ (1) với nhiều màu sắc khác nhau, bên dưới quấn da thú, vừa nhìn đã có thể nhận ra không phải là người Nam Chiếu, mà giống như người man di. Nếu làm cho nàng ta bị lăng nhục mà chết ở trước mặt mọi người, mẫu thân, người nói sẽ thế nào?

Sắc mặt của Phùng Vinh Hoa chẳng hề có vẻ bất ngờ, gật đầu, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không vui, để mấy nam nhân cường tráng này làm nhục tiện nhân kia, làm cho nàng ta sảng khoái đến chết, so với việc đâm chết, nàng ta còn được lợi hơn, nhưng thấy dáng vẻ của nữ nhi, nghiễm nhiên là đã quyết định, nên bà không phản bác.

Như vậy cũng được, nhưng mà tiện nhân kia có tính ti tiện, nàng ta đã từng nói muốn thu thập ba nghìn nam nhân, ngươi để cho người ta chà đạp nàng, nếu như nàng ta thích thú thì sao? Nàng ta không hề cảm thấy mất mặt, chẳng phải là uổng công tặng mấy nam nhân kia cho nàng ta sao? Thành thân với Ám Đế đã ba năm, trông đức hạnh kia của nàng ta, nhất định là chưa được thỏa mãn. Phùng Vinh Hoa nói chua ngoa, trong lòng cảm thấy Thủy Khanh Y chính là một nữ nhân dâm đãng.

Phó Cầm cười lạnh, mẫu thân của nàng chính là người phàm tục khiếm nhã, không có kiến thức như thế, Thủy




/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status