Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 35 - Chương 19.2

/191


Bách Trượng Nhai, một mình Thái Phù dẫn người mai phục ở trên sườn núi cao, cúi người nhìn đường núi gập ghềnh, chỉ rộng năm thước, bên dưới là vách đá vạn trượng, khiến cho đầu óc nàng choáng váng một hồi.

Nếu những người kia áp giải đại ca đi qua đường này, nàng liều lĩnh dẫn người đi xuống, đám người kia đẩy đại ca xuống vách đá thì làm thế nào?

Trong lòng ảo não, nàng nên truyền tin cho Thủy Khanh Y ngay lúc nhận được tin tức, nhưng mà, nàng ta sẽ quan tâm sao?

Gương mặt trong trẻo lộ ra vẻ lo lắng, Thái Phù định rút lui, thì trông thấy có người đang đi về phía bên này, từ từ dán người lên mặt đất, nghe thấy tiếng chấn động của vó ngựa, trong lòng nghiêm nghị, vung tay nói: Bây giờ chúng ta đi cứu người. Nói xong, Thái Phù dẫn đầu nhảy xuống sườn núi, chặn trước mặt người đang giam giữ Thái Thụy.

Chỉ chốc lát sau, trên sườn núi xuất hiện cả trăm tên áo đen, giơ trường kiếm phát ra tia sắc bén.

Thái Phù thầm nghĩ không ổn, nhưng đã không còn cách nào khác để thoát thân, ngay lúc nàng cho là sẽ bị bắt, chợt có một người áo đen tới gần nàng, đang định động thủ, thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc: Mang theo người của ngươi rút lui!

Trong lòng Thái Phù vui vẻ, là viện binh tới, không nói hai lời, nàng liền dẫn người của mình lui ra, mặc dù chạy thoát thành công, nhưng bị tổn thất tám người.

Trận giao chiến phía dưới trở nên hỗn loạn, tất cả đều là người mặc áo đen, hơi thở tỏa ra trên người giống nhau, không thể nào phân biệt được, nhưng hai mươi tử sĩ Thủy Khanh Y mang tới, trên người đều có ký hiệu mà chỉ người mình mới nhận ra, tất cả người chết đều là người của Phó Cầm.

Người của Phó Cầm lại không dám ra tay bừa bãi, sững sờ bị kiếm đâm ngay tại chỗ.

Đột nhiên, tai của Thủy Khanh Y nghe thấy có tiếng xé gió, nàng vung tay lên, người từ từ di chuyển, người của Phó Cầm thấy nàng rời đi, đuổi theo phía sau, nhưng đã không còn kịp nữa, hàng loạt người áo đen không ngừng xông tới, đâm chém về phía bọn họ.

Đám người này bị người của Thủy Khanh Y không nói lời nào đã ra tay chém giết một trận, trước mắt toát ra vẻ là người mình , nhưng còn chưa hỏi han đã ra sát chiêu, đương nhiên bọn chúng bị chọc giận, vì bảo vệ tính mạng, nên rút kiếm ra tàn sát lẫn nhau.

Thủy Khanh Y mặc một bộ đồ màu đen đứng ở trên sườn núi, nhìn cảnh người chém giết ở phía dưới, đáy mắt tối tăm, Phùng Vinh Quý đang chờ người của nàng đi xuống, rồi mới xông ra đánh, đương nhiên là muốn diệt sạch người của nàng và của Phó Cầm, nhưng lão đã tính sai, trừ phi là dưới tình huống nàng không biết rõ, thì kế hoạch kia mới có thể thành công.

Tại sao bọn chúng không giết các ngươi? Vẻ mặt của Thái Phù tò mò, hỏi.

Bởi vì bọn chúng đều là một đám tử sĩ được huấn luyện ra, hơi thở trên người giống nhau, nên lầm tưởng là viện binh. Thủy Khanh Y nhìn Phùng Vinh Quý đang đứng thẳng ở phía dưới xa xa, nhấc mũi chân lên, liền xuất hiện ở phía sau lão ta.

Thừa tướng, trận vây quét này, có kích thích không? Mắt phượng của Thủy Khanh Y sâu thẳm như giếng cổ, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.

Phùng Vinh Quý thấy Thủy Khanh Y đột nhiên xuất hiện, trong lòng chấn động, thất thanh nói: Ngài. . .

Ta? Tại sao Bổn cung lại xuất hiện ở đây hả? Thủy Khanh Y cười như không cười nhìn Phùng Vinh Quý, nàng đứng đón gió, nhìn người áo đen càng ngày càng ít, nói: Bổn cung nhận được tin báo, nghe nói Thừa tướng có hành động, trong lòng hiếu kỳ nên tới quan sát, quả nhiên không làm cho Bổn cung thất vọng, một lần quét sạch người của Lệnh Quý phi.

Phùng Vinh Quý vừa nghe xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông nhẹ nhàng thở ra, may mà nàng ta không biết ý đồ của ông. Vội vàng phụ họa nói: Đúng vậy, đây không phải là đều nhờ có công chúa sao, phải tỏ rõ lập trường, lão thần tới nghênh đón Thái Tướng quân giúp ngài.

Trong lòng Thủy Khanh Y cười lạnh, trên mặt lại rất thản nhiên: Vậy thì phải cảm tạ Thừa tướng, hiện giờ chúng ta là người trên cùng một con thuyền, có hành động gì thì phải thông báo mới phải, nếu không, sơ ý một cái, sẽ giết người mình !

Phùng Vinh Quý vô cùng lo sợ, đoán không ra tâm tư của Thủy Khanh Y, lời nói trước đó của nàng thể hiện rõ không biết ông là hoàng tước ở phía sau (1), nhưng, câu phía sau này, tràn đầy ý uy hiếp, nghiễm nhiên là vạch trần mánh khóe của ông.

Công chúa nói phải, sau này lão thần nhất định sẽ thương lượng cùng công chúa. Phùng Vinh Quý nhìn vách đá vạn trượng, gió lớn thổi vù vù phía dưới, nổi lên tâm tư không đứng đắn, nếu như đẩy nàng ta. . .

Thừa tướng, quang cảnh của Bách Trượng Nhai thật sự là rất đẹp, lúc trước Bổn cung thấy ánh mắt say mê nhìn phong cảnh của Thừa tướng, nhất định là ngài yêu thích nơi này. . . Thủy Khanh Y vô tình nói, nhưng nghe vào trong tai của Phùng Vinh Quý lại là bùa đòi mạng, gió lạnh giống như lưỡi đao sắc bén cứa lên da mặt làm ông đau đớn, cả người toát ra mồ hôi lạnh, liên tục xua tay nói: Lão thần còn phải dốc sức vì công chúa.

Đúng đó, thiếu mất Thừa tướng, Bổn cung cũng không nỡ. Dứt lời, Thủy




/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status