Edit+beta: LQNN203
Tiết học cuối cùng của Đường Miểu là tiết thứ hai vào chiều thứ Sáu. Sau tiết thứ hai, là tiết cuối cùng của các giáo viên khác trong ngày. Buổi chiều sau tiết thứ ba, ngày thứ sáu tan học, cuối tuần chính thức bắt đầu.
Sau khi kết thúc buổi học nhạc cuối cùng của lớp 4, các em học sinh vui vẻ chào tạm biệt cô và rời khỏi phòng học nhạc. Đường Miểu thu dọn trong phòng học, sau đó đứng dậy khỏi ghế đàn piano, rời khỏi phòng học nhạc.
Sau khi rời khỏi phòng học nhạc, Đường Miểu trở lại phòng bếp nhỏ, bắt đầu phân loại nguyên liệu cho bữa tối. Trưa hôm nay cô vào làng mua chút rau, còn mua đậu phụ và một con cá, buổi tối không định nấu món gì bày vẻ. Có hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món ăn khó hơn vào ban ngày.
Trong tuần này, mặc dù cô cải thiện dinh dưỡng ba bữa một ngày nhưng tổng thể hương vị cũng không quá nặng. Trong hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món tốn nhiều công sức hơn như sườn và thịt kho.
Ngay cả khi ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, cũng sẽ luôn nghĩ về miếng ăn này.
Sau giờ học Đường Miểu liền đi rửa nguyên liệu. Khi việc dọn dẹp kết thúc cũng là lúc tan học. Cô cắt nguyên liệu cho vào nồi nấu, sau đó rời khỏi phòng bếp, đứng ở cửa bếp.
Căn bếp nhỏ nằm rất gần cổng trường, học sinh luôn qua đây mỗi khi tan trường. Nghe thấy tiếng chuông tan học, các thầy cô trong lớp thông báo tan học, sau khi các em đứng dậy chào tạm biệt là tiếng tan học ồn ào và náo nhiệt.
Dù là lúc nào đi chăng nữa, trẻ em luôn vui vẻ nhất khi tan học. Đặc biệt là những đứa trẻ này, đứa lớn nhất mới chỉ mười mấy tuổi, vẫn rất ham vui.
Sau khi lũ trẻ lao ra khỏi lớp, chúng đeo cặp sách trên lưng lao ra khỏi trường. Trên đường đi, sẽ nhìn thấy Đường Miểu đứng ở đó, lũ trẻ lần lượt đi qua và chào “Tạm biệt cô Đường ạ”, Đường Miểu mỉm cười nhìn bọn trẻ và vẫy tay chào tạm biệt.
Trong trường không có nhiều trẻ em, đám đông nhanh chóng giải tán. Trong khi các em về, các giáo viên cũng rời khỏi lớp học và mang tài liệu giảng dạy, giáo án về phòng giáo viên.
Cuối tuần sắp đến, các thầy cô có thể thư giãn một chút. Sau khi trở lại văn phòng không vội rời đi ngay mà đứng bên trong trò chuyện về các vấn đề giảng dạy trong tuần này.
Trong văn phòng, các giáo viên đang trò chuyện về vấn đề giảng dạy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pha trà, uống nước, đùa giỡn. Chẳng bao lâu, bọn trẻ đã giải tán, các thầy cô cũng trò chuyện được ít nhiều liền nói cười ra khỏi văn phòng.
Ở trường, giáo viên dạy môn dễ nhất trên cơ bản chính là Đường Miểu. Các giáo viên khác dạy các môn chính ngoài tiếng Trung và toán, về cơ bản có bốn hoặc năm lớp mỗi ngày.
Đương nhiên bọn họ không rảnh đứng đây tiễn học sinh như Đường Miểu, nhưng khi rời khỏi phòng học, mấy giáo viên đều mỉm cười chào tạm biệt Đường Miểu.
Nhiều giáo viên đến từ các làng lân cận và họ phải đi xe đạp, xe máy hoặc đi bộ về nhà.
Bọn họ không ở trong khuôn viên trường, cuối tuần chỉ có Đường Miểu ở trường, trước khi rời đi mấy giáo viên sẽ không quên dặn dò Đường Miểu chú ý an toàn.
Nhưng lần này, có mấy giáo viên không còn dặn dò nữa, thậm chí còn nói đùa: “Cô giáo Đường đang đợi thầy Hạ ăn tối à?”
Sau khi bị giáo viên trêu chọc, Đường Miểu không hề xấu hổ mà chỉ mỉm cười đáp lại.
“Đúng vậy.”
Sau khi Hạ Khiếu đến trường, hai giáo viên đã trở thành bạn cơm của nhau. Theo lời hiệu trưởng, cả hai đã biết nhau từ trước, nhưng trước khi thầy Hạ đến đây không nghĩ cô giáo Đường cũng ở đây. Như vậy vừa vặn, so với người xa lạ hoàn toàn, ít nhiều quen thuộc hơn.
Trước đây trong trường chỉ có Đường Miểu sống ở đây, nói thật thì mặc dù ở trong thôn nhưng các giáo viên vẫn có chút lo lắng. Cho dù về mặt an toàn không có vấn đề gì, nhưng cô Đường vẫn là một cô gái trẻ sống trong núi sâu rừng hoang, chỉ sợ cô sẽ sợ.
Sau khi thầy Hạ đến, vấn đề này đã được giải quyết. Cô Đường không những không còn phải sợ nữa mà còn không phải quá cô đơn.
Thầy Hạ tuy không nói nhiều nhưng với một người đã quen trước, dù không nói chuyện thì anh vẫn ở đó, tâm lý cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Ngoài ra, trên thực tế, một số giáo viên còn có chút bỡn cợt về mối quan hệ giữa Hạ Khiếu và Đường Miểu.
Đầu tiên, cô Đường và thầy Hạ đều độc thân, đều là người rất tốt, cảm thấy cô Đường hiền lành còn thầy Hạ thì ít nói, ở một mức độ nào đó cũng rất xứng đôi. Thứ hai, hai người trước đây đã quen biết nhau, không biết quen nhau đến mức độ nào, nhưng người quen biết lại cảm thấy thoải mái hơn người không quen biết, dễ dàng phát triển quan hệ hơn. Đối với những người đã lập gia đình như họ mà nói, khi thấy nam nữ thanh niên độc thân, họ không khỏi bàn tán và tác hợp.
Mặc dù quan tâm đến phương diện này nhưng họ cũng rất chú trọng đến sự đúng mực. Suy cho cùng, nếu cả hai bên đều quan tâm đến loại chuyện này thì việc thăng tiến của họ có thể coi là chất xúc tác. Nhưng nếu cả hai bên đều không quan tâm thì việc cố gắng tạo điều kiện sẽ gây ra sự xấu hổ, bối rối cho cả hai bên.
Theo quan điểm hiện tại, thầy Hạ và cô Đường chỉ là bạn cơm đơn giản. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng giống như cách họ thường thân thiết với các giáo viên khác trong trường. Bọn họ không thể nhìn thấy gì và không dám hành động liều lĩnh. Nhưng cũng có những nữ giáo viên nhạy cảm hơn, cảm thấy trước đây đã quen nhau, nhưng bây giờ lại duy trì khoảng cách như vậy, khiến người ta cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Tuy nhiên, mọi người đều có ý kiến khác nhau và không ai có thể hiểu được nên họ không đi xa hơn nữa. Bình thường ở trường, sẽ nói những câu đùa không mặn không nhạt. Đường Miểu sẽ không tức giận trước những trò đùa của họ mà chỉ đáp lại như thể họ đang trò chuyện bình thường.
Đường Miểu đáp xong, theo lời cô nói các giáo viên cũng cười một tiếng. Cười xong, một giáo viên nói: “Có thầy Hạ ở đây, chúng tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.”
Các giáo viên thực sự lo lắng, bây giờ họ thực sự cảm thấy yên tâm. Đường Miểu nghe xong mỉm cười.
Mấy người ở ngoài cửa cùng Đường Miểu nói chuyện một hồi, sau đó lần lượt rời khỏi trường học, có người đạp xe, có người đi bộ. Cuối cùng, Hạ Khiếu cũng cùng hiệu trưởng kiểm tra xem cơ sở vật chất trong trường có phù hợp hay không, sau khi kiểm tra xong, hiệu trưởng đến chào tạm biệt Đường Miểu.
Một lúc sau, món canh cá của Đường Miểu đã gần xong. Mùi thơm từ trong phòng bếp nhỏ bay ra, hiệu trưởng ngửi được, cười nói: “Tay nghề nấu nướng của cô Đường càng ngày càng tốt.”
Đường Miểu không phải mới bắt đầu nấu ăn ở trường. Tuy nhiên, khi còn đi học, cô khá qua loa trong việc nấu nướng, miễn có thể ăn no là được. Hiếm khi nấu cá thịt linh tinh.
Bây giờ cô không ăn một mình, có một số suy nghĩ về việc nấu nướng. Điều này cũng rất tốt.
Được hiệu trưởng khen ngợi, Đường Miểu cười hỏi: “Thầy có muốn cùng ăn không ạ?”
“Không được, tôi phải nhanh chóng trở về, hôm nay đứa cháu cũng trở về.” Hiệu trưởng cười nói.
Hiệu trưởng đã ngoài năm mươi, các con đều đã lập gia đình và lập nghiệp, đứa trẻ mà ông đang nói đến là cháu trai mới vào cấp hai của ông.
Như các em học sinh ở trường, nhiều nhất chỉ đến lớp 5, 6, khi lên cấp 2 phải lên thị trấn để đi học.
Khi hiệu trưởng nói lời này, Đường Miểu không khách khí mà chào hỏi. Lúc họ đang nói chuyện ở đây, Hạ Khiếu đã đi tới, anh đi tới bồn rửa bên kia rửa tay, cũng không thèm lau nước trên tay liền đi tới.
“Được rồi, hai người ăn cơm đi, tôi đi trước. Trường học ở đây phiền hai người rồi.” Hiệu trưởng mỉm cười liếc nhìn Hạ Khiếu rồi nói như vậy.
Ông ấy nói xong, Đường Miểu và Hạ Khiếu đáp ngắn gọn. Trả lời xong, hiệu trưởng không nán lại lâu, bước ra khỏi cổng trường.
Khi bóng dáng thầy hiệu trưởng cũng rời khỏi trường, ngôi trường rộng lớn chợt trở nên trống trải. Hiện tại ban ngày ngày càng dài hơn, nhưng đêm nay trời mưa, buổi chiều trời u ám, bây giờ trời cũng rất tối.
Nhìn hiệu trưởng rời đi, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu: “Đi thôi.”
Cô nói xong, hai người cùng nhau đi vào bếp.
...
Canh cá đã được hầm trong căn bếp nhỏ, tùy tiện xào một ít món ăn. Sau khi Đường Miểu vào bếp, Hạ Khiếu đi bưng cơm và lấy đũa, còn cô thì xào vài món ăn đã chuẩn bị sẵn.
Một lúc sau, đồ ăn được xào xong bày lên bàn, hai người ngồi vào bàn ăn trong im lặng như thường lệ.
Hạ Khiếu đã ở trường được một tuần. Đối với một ngôi trường nhỏ như vậy, một tuần là đủ để hiểu và thích nghi với nội quy.
Hạ Khiếu thích nghi rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cô nghe thấy một số thay đổi của anh được các học sinh thỉnh thoảng nhắc đến trong giờ học.
Ví dụ như thầy Hạ bây giờ sẽ chủ động nói chuyện với các em, thầy Hạ sẽ kể cho các em nghe về chuyến đi Tây Bắc của thầy, thầy Hạ cũng sẽ từ trên bục xuống kiểm tra và chủ động giảng đề linh tinh cho các em.
Tóm lại, theo thời gian trôi qua, thầy Hạ không phải là không thể tiếp cận được, anh đã trở nên sinh động hơn trước, khiến bọn trẻ có cảm giác như có máu thịt.
Nghĩ đến lời nói của bọn trẻ, Đường Miểu tự nhiên nhớ tới buổi học buổi chiều, khi các học sinh đang nói chuyện ngày mai đi chơi, bọn chúng đề nghị nói muốn dẫn thầy Hạ đi cùng.
Đường Miểu không phản đối đề nghị này, nhưng có muốn đi hay không, người quyết định vẫn là Hạ Khiếu.
Anh có thể sẽ không từ chối việc lên núi ở đây, bởi Hạ Khiếu cũng là người thích khám phá và cảm nhận thiên nhiên. Sau khi tới đây, một tuần nay anh cơ bản chỉ dạy học, chưa bao giờ đi đến vùng núi xung quanh, chắc là muốn đi.
Nhưng anh muốn đi thì đi. Không nhất thiết phải đi theo họ, đặc biệt là cô.
Cho nên sau khi các học sinh đưa ra đề nghị này, Đường Miểu liền bảo bọn chúng tìm Hạ Khiếu hỏi ý kiến của anh.
Sau khi Đường Miểu đưa ra đề nghị như vậy, cô không có tiết học nào nữa, thời gian còn lại cơ bản là ở trong bếp và ở cổng trường. Cô không biết các học sinh có đề cập đến đề xuất này với Hạ Khiếu hay không, cô cũng không biết câu trả lời của Hạ Khiếu đối với đề xuất này là gì.
Nhưng nếu anh đi, cô sẵn sàng đi. Nếu anh không đi, cô cũng có ý định không đi. Bất kể anh có đi hay không, cô cũng muốn hỏi Hạ Khiếu để biết câu trả lời của anh.
Hạ Khiếu vẫn ăn tối xong trước. Khẩu vị của anh đã tốt hơn so với lần đầu tiên đến đây, trông anh không còn gầy như lúc đầu nữa, dường như nhiều khí sắc hơn một chút.
Ăn xong, Hạ Khiếu cầm bát đũa đi rửa sạch. Dọn dẹp xong, anh trở lại phòng bếp, Đường Miểu nhìn anh đặt bát đũa xuống, hỏi anh trước khi rời đi.
“Ngày mai anh đi không?”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Mấy ngày nay, Đường Miểu cũng sẽ nói với anh mấy câu khi anh rời khỏi phòng bếp. Nhưng hầu hết đều hỏi anh về các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày như liệu anh có muốn dùng nước nóng không.
Hôm nay hỏi xong câu hỏi này, Hạ Khiếu nhìn cô không nói gì.
Đường Miểu cho rằng anh không hiểu, liền nói: “Lúc em lên lớp, bọn trẻ hẹn em ngày mai lên núi ngắm thác nước. Bọn chúng nói thác nước đó rất đẹp, chỉ khi mùa hè trời mưa nhiều mới xuất hiện, em cũng là lần đầu tiên xem. Sau khi nói với em, chúng nói anh cũng đang ở trường, hỏi có muốn dẫn anh đi cùng không. Em không trả lời thay anh, chỉ bảo chúng đi hỏi anh.”
“Bọn chúng đã hỏi chưa?” Lúc này, Đường Miểu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, hỏi.
Sau khi hỏi câu này, cô kiên định nhìn anh, Hạ Khiếu nhìn vào mắt cô, nói.
“Hỏi rồi.”
Ánh mắt Đường Miểu chuyển động.
Trong lúc mắt cô đang chuyển động, cô chớp chớp mắt, kiềm chế sự thắc mắc trong mắt, nói: “Vậy anh có đi không?”
Đường Miểu lại hỏi.
Cô hỏi xong, như sợ Hạ Khiếu hiểu lầm, chỉ nói: “Nếu anh đi thì chúng ta phải dậy sớm, hơn nữa đường trên núi không dễ đi như vậy, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn ủng đi mưa. Nếu anh đi, chúng ta sẽ đi mua ngay hôm nay.”
“Nếu không đi thì thôi vậy.” Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, cười nói.
Cô tựa như đang trò chuyện với anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói xong lời muốn nói, Đường Miểu nói xong nhìn Hạ Khiếu chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt cô không còn nhắm chặt như trước, cô rất bình tĩnh, như đang hỏi anh tối nay có muốn đi ăn không, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trong khi chờ đợi, Hạ Khiếu cũng nhìn cô. Anh nhìn vẻ bình yên trong mắt cô, sau khi nhìn một lúc, Hạ Khiếu nói.
“Đi.”
Anh nói xong. Đôi mắt bình tĩnh và yên bình của Đường Miểu khẽ run lên.
Tiết học cuối cùng của Đường Miểu là tiết thứ hai vào chiều thứ Sáu. Sau tiết thứ hai, là tiết cuối cùng của các giáo viên khác trong ngày. Buổi chiều sau tiết thứ ba, ngày thứ sáu tan học, cuối tuần chính thức bắt đầu.
Sau khi kết thúc buổi học nhạc cuối cùng của lớp 4, các em học sinh vui vẻ chào tạm biệt cô và rời khỏi phòng học nhạc. Đường Miểu thu dọn trong phòng học, sau đó đứng dậy khỏi ghế đàn piano, rời khỏi phòng học nhạc.
Sau khi rời khỏi phòng học nhạc, Đường Miểu trở lại phòng bếp nhỏ, bắt đầu phân loại nguyên liệu cho bữa tối. Trưa hôm nay cô vào làng mua chút rau, còn mua đậu phụ và một con cá, buổi tối không định nấu món gì bày vẻ. Có hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món ăn khó hơn vào ban ngày.
Trong tuần này, mặc dù cô cải thiện dinh dưỡng ba bữa một ngày nhưng tổng thể hương vị cũng không quá nặng. Trong hai ngày cuối tuần, cô sẽ nấu một số món tốn nhiều công sức hơn như sườn và thịt kho.
Ngay cả khi ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, cũng sẽ luôn nghĩ về miếng ăn này.
Sau giờ học Đường Miểu liền đi rửa nguyên liệu. Khi việc dọn dẹp kết thúc cũng là lúc tan học. Cô cắt nguyên liệu cho vào nồi nấu, sau đó rời khỏi phòng bếp, đứng ở cửa bếp.
Căn bếp nhỏ nằm rất gần cổng trường, học sinh luôn qua đây mỗi khi tan trường. Nghe thấy tiếng chuông tan học, các thầy cô trong lớp thông báo tan học, sau khi các em đứng dậy chào tạm biệt là tiếng tan học ồn ào và náo nhiệt.
Dù là lúc nào đi chăng nữa, trẻ em luôn vui vẻ nhất khi tan học. Đặc biệt là những đứa trẻ này, đứa lớn nhất mới chỉ mười mấy tuổi, vẫn rất ham vui.
Sau khi lũ trẻ lao ra khỏi lớp, chúng đeo cặp sách trên lưng lao ra khỏi trường. Trên đường đi, sẽ nhìn thấy Đường Miểu đứng ở đó, lũ trẻ lần lượt đi qua và chào “Tạm biệt cô Đường ạ”, Đường Miểu mỉm cười nhìn bọn trẻ và vẫy tay chào tạm biệt.
Trong trường không có nhiều trẻ em, đám đông nhanh chóng giải tán. Trong khi các em về, các giáo viên cũng rời khỏi lớp học và mang tài liệu giảng dạy, giáo án về phòng giáo viên.
Cuối tuần sắp đến, các thầy cô có thể thư giãn một chút. Sau khi trở lại văn phòng không vội rời đi ngay mà đứng bên trong trò chuyện về các vấn đề giảng dạy trong tuần này.
Trong văn phòng, các giáo viên đang trò chuyện về vấn đề giảng dạy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pha trà, uống nước, đùa giỡn. Chẳng bao lâu, bọn trẻ đã giải tán, các thầy cô cũng trò chuyện được ít nhiều liền nói cười ra khỏi văn phòng.
Ở trường, giáo viên dạy môn dễ nhất trên cơ bản chính là Đường Miểu. Các giáo viên khác dạy các môn chính ngoài tiếng Trung và toán, về cơ bản có bốn hoặc năm lớp mỗi ngày.
Đương nhiên bọn họ không rảnh đứng đây tiễn học sinh như Đường Miểu, nhưng khi rời khỏi phòng học, mấy giáo viên đều mỉm cười chào tạm biệt Đường Miểu.
Nhiều giáo viên đến từ các làng lân cận và họ phải đi xe đạp, xe máy hoặc đi bộ về nhà.
Bọn họ không ở trong khuôn viên trường, cuối tuần chỉ có Đường Miểu ở trường, trước khi rời đi mấy giáo viên sẽ không quên dặn dò Đường Miểu chú ý an toàn.
Nhưng lần này, có mấy giáo viên không còn dặn dò nữa, thậm chí còn nói đùa: “Cô giáo Đường đang đợi thầy Hạ ăn tối à?”
Sau khi bị giáo viên trêu chọc, Đường Miểu không hề xấu hổ mà chỉ mỉm cười đáp lại.
“Đúng vậy.”
Sau khi Hạ Khiếu đến trường, hai giáo viên đã trở thành bạn cơm của nhau. Theo lời hiệu trưởng, cả hai đã biết nhau từ trước, nhưng trước khi thầy Hạ đến đây không nghĩ cô giáo Đường cũng ở đây. Như vậy vừa vặn, so với người xa lạ hoàn toàn, ít nhiều quen thuộc hơn.
Trước đây trong trường chỉ có Đường Miểu sống ở đây, nói thật thì mặc dù ở trong thôn nhưng các giáo viên vẫn có chút lo lắng. Cho dù về mặt an toàn không có vấn đề gì, nhưng cô Đường vẫn là một cô gái trẻ sống trong núi sâu rừng hoang, chỉ sợ cô sẽ sợ.
Sau khi thầy Hạ đến, vấn đề này đã được giải quyết. Cô Đường không những không còn phải sợ nữa mà còn không phải quá cô đơn.
Thầy Hạ tuy không nói nhiều nhưng với một người đã quen trước, dù không nói chuyện thì anh vẫn ở đó, tâm lý cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Ngoài ra, trên thực tế, một số giáo viên còn có chút bỡn cợt về mối quan hệ giữa Hạ Khiếu và Đường Miểu.
Đầu tiên, cô Đường và thầy Hạ đều độc thân, đều là người rất tốt, cảm thấy cô Đường hiền lành còn thầy Hạ thì ít nói, ở một mức độ nào đó cũng rất xứng đôi. Thứ hai, hai người trước đây đã quen biết nhau, không biết quen nhau đến mức độ nào, nhưng người quen biết lại cảm thấy thoải mái hơn người không quen biết, dễ dàng phát triển quan hệ hơn. Đối với những người đã lập gia đình như họ mà nói, khi thấy nam nữ thanh niên độc thân, họ không khỏi bàn tán và tác hợp.
Mặc dù quan tâm đến phương diện này nhưng họ cũng rất chú trọng đến sự đúng mực. Suy cho cùng, nếu cả hai bên đều quan tâm đến loại chuyện này thì việc thăng tiến của họ có thể coi là chất xúc tác. Nhưng nếu cả hai bên đều không quan tâm thì việc cố gắng tạo điều kiện sẽ gây ra sự xấu hổ, bối rối cho cả hai bên.
Theo quan điểm hiện tại, thầy Hạ và cô Đường chỉ là bạn cơm đơn giản. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng giống như cách họ thường thân thiết với các giáo viên khác trong trường. Bọn họ không thể nhìn thấy gì và không dám hành động liều lĩnh. Nhưng cũng có những nữ giáo viên nhạy cảm hơn, cảm thấy trước đây đã quen nhau, nhưng bây giờ lại duy trì khoảng cách như vậy, khiến người ta cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Tuy nhiên, mọi người đều có ý kiến khác nhau và không ai có thể hiểu được nên họ không đi xa hơn nữa. Bình thường ở trường, sẽ nói những câu đùa không mặn không nhạt. Đường Miểu sẽ không tức giận trước những trò đùa của họ mà chỉ đáp lại như thể họ đang trò chuyện bình thường.
Đường Miểu đáp xong, theo lời cô nói các giáo viên cũng cười một tiếng. Cười xong, một giáo viên nói: “Có thầy Hạ ở đây, chúng tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.”
Các giáo viên thực sự lo lắng, bây giờ họ thực sự cảm thấy yên tâm. Đường Miểu nghe xong mỉm cười.
Mấy người ở ngoài cửa cùng Đường Miểu nói chuyện một hồi, sau đó lần lượt rời khỏi trường học, có người đạp xe, có người đi bộ. Cuối cùng, Hạ Khiếu cũng cùng hiệu trưởng kiểm tra xem cơ sở vật chất trong trường có phù hợp hay không, sau khi kiểm tra xong, hiệu trưởng đến chào tạm biệt Đường Miểu.
Một lúc sau, món canh cá của Đường Miểu đã gần xong. Mùi thơm từ trong phòng bếp nhỏ bay ra, hiệu trưởng ngửi được, cười nói: “Tay nghề nấu nướng của cô Đường càng ngày càng tốt.”
Đường Miểu không phải mới bắt đầu nấu ăn ở trường. Tuy nhiên, khi còn đi học, cô khá qua loa trong việc nấu nướng, miễn có thể ăn no là được. Hiếm khi nấu cá thịt linh tinh.
Bây giờ cô không ăn một mình, có một số suy nghĩ về việc nấu nướng. Điều này cũng rất tốt.
Được hiệu trưởng khen ngợi, Đường Miểu cười hỏi: “Thầy có muốn cùng ăn không ạ?”
“Không được, tôi phải nhanh chóng trở về, hôm nay đứa cháu cũng trở về.” Hiệu trưởng cười nói.
Hiệu trưởng đã ngoài năm mươi, các con đều đã lập gia đình và lập nghiệp, đứa trẻ mà ông đang nói đến là cháu trai mới vào cấp hai của ông.
Như các em học sinh ở trường, nhiều nhất chỉ đến lớp 5, 6, khi lên cấp 2 phải lên thị trấn để đi học.
Khi hiệu trưởng nói lời này, Đường Miểu không khách khí mà chào hỏi. Lúc họ đang nói chuyện ở đây, Hạ Khiếu đã đi tới, anh đi tới bồn rửa bên kia rửa tay, cũng không thèm lau nước trên tay liền đi tới.
“Được rồi, hai người ăn cơm đi, tôi đi trước. Trường học ở đây phiền hai người rồi.” Hiệu trưởng mỉm cười liếc nhìn Hạ Khiếu rồi nói như vậy.
Ông ấy nói xong, Đường Miểu và Hạ Khiếu đáp ngắn gọn. Trả lời xong, hiệu trưởng không nán lại lâu, bước ra khỏi cổng trường.
Khi bóng dáng thầy hiệu trưởng cũng rời khỏi trường, ngôi trường rộng lớn chợt trở nên trống trải. Hiện tại ban ngày ngày càng dài hơn, nhưng đêm nay trời mưa, buổi chiều trời u ám, bây giờ trời cũng rất tối.
Nhìn hiệu trưởng rời đi, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu: “Đi thôi.”
Cô nói xong, hai người cùng nhau đi vào bếp.
...
Canh cá đã được hầm trong căn bếp nhỏ, tùy tiện xào một ít món ăn. Sau khi Đường Miểu vào bếp, Hạ Khiếu đi bưng cơm và lấy đũa, còn cô thì xào vài món ăn đã chuẩn bị sẵn.
Một lúc sau, đồ ăn được xào xong bày lên bàn, hai người ngồi vào bàn ăn trong im lặng như thường lệ.
Hạ Khiếu đã ở trường được một tuần. Đối với một ngôi trường nhỏ như vậy, một tuần là đủ để hiểu và thích nghi với nội quy.
Hạ Khiếu thích nghi rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cô nghe thấy một số thay đổi của anh được các học sinh thỉnh thoảng nhắc đến trong giờ học.
Ví dụ như thầy Hạ bây giờ sẽ chủ động nói chuyện với các em, thầy Hạ sẽ kể cho các em nghe về chuyến đi Tây Bắc của thầy, thầy Hạ cũng sẽ từ trên bục xuống kiểm tra và chủ động giảng đề linh tinh cho các em.
Tóm lại, theo thời gian trôi qua, thầy Hạ không phải là không thể tiếp cận được, anh đã trở nên sinh động hơn trước, khiến bọn trẻ có cảm giác như có máu thịt.
Nghĩ đến lời nói của bọn trẻ, Đường Miểu tự nhiên nhớ tới buổi học buổi chiều, khi các học sinh đang nói chuyện ngày mai đi chơi, bọn chúng đề nghị nói muốn dẫn thầy Hạ đi cùng.
Đường Miểu không phản đối đề nghị này, nhưng có muốn đi hay không, người quyết định vẫn là Hạ Khiếu.
Anh có thể sẽ không từ chối việc lên núi ở đây, bởi Hạ Khiếu cũng là người thích khám phá và cảm nhận thiên nhiên. Sau khi tới đây, một tuần nay anh cơ bản chỉ dạy học, chưa bao giờ đi đến vùng núi xung quanh, chắc là muốn đi.
Nhưng anh muốn đi thì đi. Không nhất thiết phải đi theo họ, đặc biệt là cô.
Cho nên sau khi các học sinh đưa ra đề nghị này, Đường Miểu liền bảo bọn chúng tìm Hạ Khiếu hỏi ý kiến của anh.
Sau khi Đường Miểu đưa ra đề nghị như vậy, cô không có tiết học nào nữa, thời gian còn lại cơ bản là ở trong bếp và ở cổng trường. Cô không biết các học sinh có đề cập đến đề xuất này với Hạ Khiếu hay không, cô cũng không biết câu trả lời của Hạ Khiếu đối với đề xuất này là gì.
Nhưng nếu anh đi, cô sẵn sàng đi. Nếu anh không đi, cô cũng có ý định không đi. Bất kể anh có đi hay không, cô cũng muốn hỏi Hạ Khiếu để biết câu trả lời của anh.
Hạ Khiếu vẫn ăn tối xong trước. Khẩu vị của anh đã tốt hơn so với lần đầu tiên đến đây, trông anh không còn gầy như lúc đầu nữa, dường như nhiều khí sắc hơn một chút.
Ăn xong, Hạ Khiếu cầm bát đũa đi rửa sạch. Dọn dẹp xong, anh trở lại phòng bếp, Đường Miểu nhìn anh đặt bát đũa xuống, hỏi anh trước khi rời đi.
“Ngày mai anh đi không?”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Mấy ngày nay, Đường Miểu cũng sẽ nói với anh mấy câu khi anh rời khỏi phòng bếp. Nhưng hầu hết đều hỏi anh về các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày như liệu anh có muốn dùng nước nóng không.
Hôm nay hỏi xong câu hỏi này, Hạ Khiếu nhìn cô không nói gì.
Đường Miểu cho rằng anh không hiểu, liền nói: “Lúc em lên lớp, bọn trẻ hẹn em ngày mai lên núi ngắm thác nước. Bọn chúng nói thác nước đó rất đẹp, chỉ khi mùa hè trời mưa nhiều mới xuất hiện, em cũng là lần đầu tiên xem. Sau khi nói với em, chúng nói anh cũng đang ở trường, hỏi có muốn dẫn anh đi cùng không. Em không trả lời thay anh, chỉ bảo chúng đi hỏi anh.”
“Bọn chúng đã hỏi chưa?” Lúc này, Đường Miểu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, hỏi.
Sau khi hỏi câu này, cô kiên định nhìn anh, Hạ Khiếu nhìn vào mắt cô, nói.
“Hỏi rồi.”
Ánh mắt Đường Miểu chuyển động.
Trong lúc mắt cô đang chuyển động, cô chớp chớp mắt, kiềm chế sự thắc mắc trong mắt, nói: “Vậy anh có đi không?”
Đường Miểu lại hỏi.
Cô hỏi xong, như sợ Hạ Khiếu hiểu lầm, chỉ nói: “Nếu anh đi thì chúng ta phải dậy sớm, hơn nữa đường trên núi không dễ đi như vậy, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn ủng đi mưa. Nếu anh đi, chúng ta sẽ đi mua ngay hôm nay.”
“Nếu không đi thì thôi vậy.” Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, cười nói.
Cô tựa như đang trò chuyện với anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói xong lời muốn nói, Đường Miểu nói xong nhìn Hạ Khiếu chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt cô không còn nhắm chặt như trước, cô rất bình tĩnh, như đang hỏi anh tối nay có muốn đi ăn không, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trong khi chờ đợi, Hạ Khiếu cũng nhìn cô. Anh nhìn vẻ bình yên trong mắt cô, sau khi nhìn một lúc, Hạ Khiếu nói.
“Đi.”
Anh nói xong. Đôi mắt bình tĩnh và yên bình của Đường Miểu khẽ run lên.
/100
|