Sau khi Hoàng Chỉ bước ra từ hậu trường, cô đi đến phòng bao trên tầng hai. Người phục vụ trong quầy bar vừa gọi cho cô, nói rằng có người đang tìm cô, Hoàng Chỉ nghĩ đó là một khách hàng, khi đến nhìn thấy người trong phòng, vẻ mặt của cô đầu tiên đông cứng lại, trong mắt mang theo tia đánh giá đối phương không chắc chắn, cuối cùng mới cười hỏi môt câu.
"Vương Uy?"
Sau khi nghe cô gọi, đối phương cũng cười, gọi: "Chị Chỉ."
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, cả hai đều cười. Vương Uy đứng dậy từ ghế sô pha, ôm Hoàng Chỉ, mà Hoàng Chỉ cũng ôm đối phương, vỗ vai anh ta cười nói.
"Tiểu tử cậu còn biết tới gặp chị, bao lâu không thấy rồi?"
Bị Hoàng Chỉ vỗ như vậy, nụ cười của Vương Uy sâu hơn rất nhiều, sau khi hai người ôm nhau, Vương Uy cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, haiz, không phải vì bận sao."
Vương Uy nói xong, Hoàng Chỉ hừ cười một tiếng, sau khi chào hỏi, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.
Nói chính xác, Vương Uy xem như là đàn em của Hoàng Chỉ. Vào thời điểm đó, khi Hoàng Chỉ thành lập một ban nhạc, vòng tròn trong nước vẫn còn nổi tiếng, hai ban nhạc mà họ tham gia đã được ký hợp đồng bởi cùng một công ty.
Hoàng Chỉ là người chơi bass trong ban nhạc của cô vào thời điểm đó, Vương Uy cũng vậy. Đôi khi công ty tổ chức các sự kiện cùng nhau, họ thường gặp nhau tại các sự kiện, đã quen thuộc với nhau.
Chỉ sau đó, vòng tròn lăn lộn dần dần suy giảm, ban nhạc của Vương Uy không nổi tiếng như ban nhạc của Hoàng Chỉ, đã tan rã trước tiên. Sau khi tan rã, họ không gặp nhau nhiều, sau đó khi ban nhạc của Hoàng Chỉ tan rã, cả hai gần như không còn liên lạc.
Sau nhiều năm không gặp, Hoàng Chỉ vẫn rất vui khi gặp lại Vương Uy. Hai người ngồi trong phòng bao trên tầng 2. Ban nhạc ở tầng dưới vẫn đang biểu diễn, xem những ban nhạc mới luôn khiến họ nhớ lại những năm tháng đã qua. Sau khi ngồi xuống, chủ đề vẫn chưa dừng lại.
Vương Uy vẫn như trước, hoạt bát hay nói, khi xem màn biểu diễn của ban nhạc dưới lầu, có thể thấy được sự háo hức trong mắt anh ta. Hoàng Chỉ cười nhìn vẻ mặt của anh ta, nói: "Thế nào? Có muốn chơi hai màn không?"
Biểu diễn tại quán bar vẫn rất tùy tính. Nếu Vương Uy muốn chơi, Hoàng Chỉ có thể sắp xếp để anh ta đi xuống mượn dàn bass chơi hai màn.
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy vội xua tay, nói: "Quên đi, em đã không chạm vào bass nhiều năm rồi."
Ban nhạc tan rã, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tham gia một ban nhạc không kiếm được bao nhiêu, nhiều nhạc công của ban nhạc đã thay đổi nghề nghiệp để kiếm sống, trong đó có Vương Uy.
Sau khi nghe Vương Uy nói, vẻ mặt của Hoàng Chỉ có chút tiếc nuối, nhưng cũng thoáng qua. Một nụ cười lại xuất hiện trong mắt cô ấy, nhìn Vương Uy nói.
"Nói đi, tới tìm chị có chuyện gì?"
Kể từ khi hai người gặp nhau, họ trò chuyện về ban nhạc và quá khứ. Vương Uy đã không đến gặp cô nhiều năm như vậy, bất chợt đến gặp cô có lẽ không phải muốn cùng cô ôn chuyện. Vừa rồi hai người nói chuyện phiếm hơn mười phút, công tác chuẩn bị cũng gần xong, đến lúc nói chuyện làm ăn.
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy không giấu giếm nữa mà mỉm cười, đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Chỉ.
"Người đại diện công ty giải trí âm nhạc Bạch Thạch." Hoàng Chỉ nhìn danh thiếp và đọc, sau khi đọc xong, Hoàng Chỉ nhìn Vương Uy, nói đùa, "Không tồi nha, làm người đại diện luôn rồi."
"Chị Chỉ, chị đừng trêu em, chỉ làm công ăn lương thôi." Vương Uy vẻ mặt suy sụp.
Hoàng Chỉ nhìn vẻ mặt anh ta, không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ nói: "Làm sao? Chị có thể giúp gì được không?"
Hoàng Chỉ từ trước đến nay đều rất thẳng tính, cô đã mở miệng như vậy, Vương Uy cũng đem mục đích mình tới đây nói ra.
"Là như thế này, gần đây vòng tròn ban nhạc ngày càng nổi tiếng. Công ty tụi em muốn chuẩn bị một chương trình tạp kỹ, chọn ra hai mươi ban nhạc để PK trên cùng một sân khấu, cuối cùng chọn ra một ban nhạc xuất sắc nhất. Nói trắng ra chính là tổ chức một cuộc thi ban nhạc."
"Cuộc thi ban nhạc?" Hoàng Chỉ cười, hướng mắt về phía dưới sân khấu, nói, "Cậu nhìn những ban nhạc đó đi, có thể khống chế được sao?"
Lời này nói không sai, các thành viên trong ban nhạc không giống minh tinh, từ lâu đã quen tùy tiện, tính cách cũng rất real, căn bản không dễ quản lý như các chương trình tạp kỹ của minh tinh bình thường. Nếu muốn tổ chức cuộc thi ban nhạc, việc chỉ định là rất khó.
Mà đây chính xác là hiệu quả các gameshow mong muốn.
"Chính vì không dễ dàng kiểm soát, chân thật, thì chương trình mới càng có hiệu quả hơn không phải sao." Vương Uy, "Bây giờ là vì ratings, tỷ lệ click, chỉ định thế nào thì như thế ấy. Tất cả chỉ định đều đã được thiết kế, nhưng ban nhạc chúng ta chỉ định đều là thật."
Nói đến đây, Vương Uy không tiếp tục nói, chỉ nói: "Thực ra, đây không chỉ hoàn toàn vì gameshow, mà còn vì ban nhạc. Khi đến thời điểm, gameshow sẽ được phát sóng trên các nền tảng lớn, mức độ phổ biến của ban nhạc cũng sẽ được cải thiện về chất lượng, điều này cũng mang lại lợi ích rất đáng kể cho ban nhạc."
Thật vậy.
Trong thế giới ngày nay, lưu lượng truy cập được đặt lên hàng đầu. Nếu ban nhạc nổi tiếng từ trong gameshow, giá trị con người đương nhiên sẽ tăng lên.
"Cậu bây giờ rất quan tâm đến lợi nhuận nhỉ."
Trong khi Vương Uy đang nói chuyện, Hoàng Chỉ chỉ mỉm cười và im lặng lắng nghe, sau khi Vương Uy nói xong, Hoàng Chỉ đã hỏi câu này. Sau khi cô hỏi xong, vẻ mặt của Vương Uy thoáng dừng lại hơi không được tự nhiên.
Lý do khiến ban nhạc ít được biết đến chính là vì họ không chạy theo xu hướng thịnh hành, họ quan tâm nhiều hơn đến phong cách riêng của mình. Các nhạc công của ban nhạc hầu hết là những chàng trai kiêu ngạo.
Nhớ trước đây khi Vương Uy thành lập một ban nhạc, bởi vì thu nhập kém mà phải tan rã, công ty yêu cầu họ phát hành một số bài hát pop. Vương Uy đã đứng ra nói, nếu hát nhạc pop thì còn liên quan gì đến ban nhạc của họ. Cứ như vậy, hai bên giằng co, cuối cùng kết thúc bằng sự giải thể của ban nhạc.
Nói về chuyện này, tất cả đều là vì tuổi trẻ hiếu thắng.
Con người mà, chuyện gì muốn cũng phải giành cho được. Nghĩ đến trước đây anh ta kiêu ngạo như thế nào, bây giờ lại trở nên như thế này, sau khi xấu hổ qua đi, Vương Uy lại có chút thỏa hiệp thoải mái.
"Còn không phải là để kiếm sống sao?" Vương Uy nói.
Hoàng Chỉ vừa rồi hỏi Vương Uy như vậy, không phải để làm cho Vương Uy khó xử. Chỉ là vừa mới nhớ tới quá khứ, liền mở miệng nói như vậy thôi. Vương Uy như vậy, cô cũng sẽ không đi đâu cả, mặc dù vẫn còn liên quan đến ban nhạc, nhưng không thể làm tay bass hay ca hát nữa.
Cô luôn cảm thấy Đường Về mang đến cho các ban nhạc cơ hội biểu diễn, các ban nhạc là sự tiếp nối ban nhạc của cô. Cẩn thận nghĩ lại, ban nhạc của họ là ban nhạc của họ, còn ban nhạc của cô, đã chết hơn mười năm trước rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Chỉ liền rũ mi xuống, cười nhẹ một tiếng. Sau đó, cô kiềm chế biểu hiện của mình, hỏi Vương Uy với một nụ cười: "Vậy cậu tìm chị, đã nhìn trúng ban nhạc nào rồi?"
Vì muốn chuẩn bị cho gameshow, cần tìm hai mươi ban nhạc. Khi Vương Uy tìm cô, đương nhiên muốn cô giúp liên lạc với các ban nhạc. Mỗi năm biểu diễn ở Đường Về phải có đến hàng trăm ban nhạc lớn nhỏ, tìm được hai mươi ban nhạc là dư dả.
Sau khi Hoàng Chỉ hỏi xong, Vương Uy nói: "Vang Bóng Một Thời."
Nghe xong lời của Vương Uy, ánh mắt của Hoàng Chỉ dừng lại, sau đó ngước mắt lên nhìn anh ta, hỏi: "Ban nhạc nào?"
"Vang Bóng Một Thời." Vương Uy lặp lại, "Thực ra, hai mươi ban nhạc có thể liên hệ trực tiếp với ban nhạc của họ. Nhưng em tìm chị là để nói chuyện với Vang Bóng Một Thời, kêu gọi họ ký hợp đồng với công ty tụi em. Sau khi ký hợp đồng, công ty tụi em sẽ sắp xếp cho ban nhạc. Tất nhiên, đối với gameshow này, vị trí đầu tiên khẳng định là của họ. Sau đó, biểu diễn của ban nhạc, đại ngôn, công ty sẽ không bạc đãi họ."
Đây là điều kiện rất hấp dẫn đối với một ban nhạc.
Nhưng khi Vương Uy nói ra lợi ích cho Vang Bóng Một Thời, Hoàng Chỉ lắc đầu cười, nói: "Bỏ đi, chị khuyên cậu nên từ bỏ càng sớm càng tốt."
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy trông có vẻ sững sốt, nói: "Tại sao?"
"Các cậu muốn ký hợp đồng với Vang Bóng Một Thời, sau đó sắp xếp các buổi biểu diễn, đại ngôn linh tinh gì đúng không, làm như vậy vì cái gì?" Hoàng Chỉ hỏi.
"Đương nhiên là để kiếm tiền." Vương Uy nói, "Sau khi ký hợp đồng với công ty, mặc dù có ít tự do hơn hiện tại một chút, nhưng tiền nhất định không thể thiếu."
Nói xong, Vương Uy nói: "Ai có thể chê tiền nhiều chứ?"
Vương Uy dứt lời, Hoàng Chỉ cười một tiếng, nói: "Haiz, cậu ấy thật sự chê tiền nhiều."
"Người khác chơi nhạc có thể có tâm tư muốn kiếm tiền, nhưng tổ tông này thật sự chỉ đơn thuần là vì muốn chơi thôi."
"Hạ Khiếu chưa bao giờ thiếu tiền."
...
Đường Miểu ngồi trên ghế đẩu cao nhìn Dữu Nhã Nhã ở phía xa. Cô nàng vẫn đang trò chuyện với bạn bè, không nhìn thấy cảnh tượng ở đây.
"Em lo lắng à?"
Ngay khi ánh mắt Đường Miểu rơi vào phía xa, người đàn ông ngồi bên cạnh cô nhẹ nhàng hỏi một câu. Sau khi anh ta hỏi, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, ngoái đầu nhìn anh ta.
Khi cô nhìn sang, người đàn ông nở một nụ cười nhạt.
Không lâu sau khi Dữu Nhã Nhã rời đi, người đàn ông đó đi tới. Đầu tiên anh ta hỏi Đường Miểu có phải ở một mình không, sau đó khi biết bạn của Đường Miểu đã đi nơi khác, anh ta hỏi ý kiến của cô, ngồi bên cạnh cô.
Đây là chuyện thường thấy ở các quán bar.
Xét cho cùng, đối với những người đàn ông và phụ nữ độc thân, quán bar cũng là nơi để gặp gỡ những người khác giới. Mọi người có thể tự do đến và đi, kết bạn tùy ý.
Đường Miểu biết điều này, khi người đàn ông này đi tới cũng đầy lịch sự và tao nhã, Đường Miểu không nỡ từ chối, đành để anh ta ngồi vào chỗ của Dữu Nhã Nhã. Nhưng dù vậy, sự bài xích và khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Người đàn ông dường như nhìn thấy sự lo lắng của cô. Nhưng anh ta cũng không quá khích, anh ta tự giới thiệu bản thân mình trước, sau đó ngồi bên cạnh Đường Miểu, yêu cầu người phục vụ phục vụ hai ly rượu.
"Thực ra không cần căng thẳng." Khi người phục vụ đang pha rượu, người đàn ông đó nhìn Đường Miểu, nhẹ nhàng nói, "Tôi chỉ muốn tùy tiện tìm người tâm sự. Chúng ta không cần phải nói gì, cũng không cần phải là bạn, cứ coi như gặp một người xa lạ bình thường trên đường, tạm thời trò chuyện một chút thôi."
"Tất nhiên, nếu em không muốn nói chuyện cũng không sao." Người đàn ông nói thêm với một nụ cười.
Giọng anh ta rất hay. Mang theo một loại từ tính dành riêng cho những người đàn ông trưởng thành, lại không quá êm dịu, cùng với giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh của anh ta, bầu không khí giữa hai người đã được hòa giải bình đạm.
Trong bầu không khí bình đạm này, Đường Miểu thực sự thả lỏng. Cô nhìn người đàn ông, mỉm cười nhẹ với anh ta.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô cười, trong mắt anh ta hiện lên một nụ cười.
Trên thực tế, tướng mạo của người đàn ông này không tồi, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp trai, cộng với khí chất tao nhã, dễ gần càng làm tăng thêm vài phần hấp dẫn cho anh ta.
Trong khi Đường Miểu đang cười, người đàn ông tùy tiện nói chuyện phiếm với cô. Chủ đề trò chuyện bắt gặp được sở thích của Đường Miểu rồi chuyển sang ban nhạc trên sân khấu.
Nói đến ban nhạc, Đường Miểu không có gì để nói, nhưng người đàn ông thì có vẻ biết nhiều. Anh ta bảo Đường Miểu nhìn lên sân khấu, giới thiệu với cô về ban nhạc, các nhạc cụ và các bài hát.
Trò chuyện một lúc, rượu mà người đàn ông muốn đã được mang ra, anh ta đặt tay lên vành ly rồi đưa cho Đường Miểu.
"Mời em uống." Người đàn ông nói.
Sau khi người đàn ông nói xong, Đường Miểu rút lại sự chú ý khỏi sân khấu, nhìn thấy rượu anh ta đưa.
Rượu vừa mới pha, đèn trong quán mờ ảo, trên mặt ly trong suốt hiện ra một vầng hào quang mơ hồ. Đường Miểu liếc ly rượu rồi nhìn người đàn ông.
"Tôi..." Đường Miểu mở miệng.
"Không uống à?" Người đàn ông hỏi.
Sau khi anh ta hỏi xong, lông mi của Đường Miểu chuyển động. Khi lông mi của cô run run, biểu cảm của người đàn ông không thay đổi, anh ta cười, nói: "Nếu tới quán bar, nhất định phải uống rượu. Hơn nữa đồ uống mà tôi gọi cho em không có nhiều cồn, hương vị rất ngon, em có thể nếm thử."
"Em không cần phải uống nhiều, chỉ cần nhấp một ngụm để cảm nhận được hương vị là được."
"Không phải em muốn nếm thử nhiều thứ hơn sao. Giống như hôm nay lần đầu tiên em đến quán bar."
Anh ta thực sự rất giỏi trong việc nói chuyện.
Chỉ từ việc thuyết phục Đường Miểu uống rượu. Người đàn ông không hiếu thắng, so với thuyết phục càng giống như cổ vũ. Trong sự khích lệ không có sự bức hại mạnh mẽ, tự nhiên có thể khiến người ta an tâm.
Đường Miểu nghe lời người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong mắt người đàn ông lộ ra nụ cười dịu dàng lịch sự, Đường Miểu khẽ rũ mi xuống, đưa tay nhận lấy ly rượu.
Nhưng khi cô định cầm ly rượu lên thì bị một bàn tay đè xuống.
Các ngón tay của bàn tay đó thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, đốt ngón tay trên mu bàn tay hơi phồng lên do lực của chủ nhân tạo thành một đường rãnh tinh xảo và đẹp mắt.
Ly rượu bị đè xuống, Đường Miểu sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn người đang đè lại ly rượu.
Hạ Khiếu đứng trước quầy bar, tay phải đè ly rượu cô gái đang cầm, ánh mắt anh hơi rũ xuống, lạnh băng lại đạm mạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái, nói.
"Cút."
"Vương Uy?"
Sau khi nghe cô gọi, đối phương cũng cười, gọi: "Chị Chỉ."
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, cả hai đều cười. Vương Uy đứng dậy từ ghế sô pha, ôm Hoàng Chỉ, mà Hoàng Chỉ cũng ôm đối phương, vỗ vai anh ta cười nói.
"Tiểu tử cậu còn biết tới gặp chị, bao lâu không thấy rồi?"
Bị Hoàng Chỉ vỗ như vậy, nụ cười của Vương Uy sâu hơn rất nhiều, sau khi hai người ôm nhau, Vương Uy cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, haiz, không phải vì bận sao."
Vương Uy nói xong, Hoàng Chỉ hừ cười một tiếng, sau khi chào hỏi, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.
Nói chính xác, Vương Uy xem như là đàn em của Hoàng Chỉ. Vào thời điểm đó, khi Hoàng Chỉ thành lập một ban nhạc, vòng tròn trong nước vẫn còn nổi tiếng, hai ban nhạc mà họ tham gia đã được ký hợp đồng bởi cùng một công ty.
Hoàng Chỉ là người chơi bass trong ban nhạc của cô vào thời điểm đó, Vương Uy cũng vậy. Đôi khi công ty tổ chức các sự kiện cùng nhau, họ thường gặp nhau tại các sự kiện, đã quen thuộc với nhau.
Chỉ sau đó, vòng tròn lăn lộn dần dần suy giảm, ban nhạc của Vương Uy không nổi tiếng như ban nhạc của Hoàng Chỉ, đã tan rã trước tiên. Sau khi tan rã, họ không gặp nhau nhiều, sau đó khi ban nhạc của Hoàng Chỉ tan rã, cả hai gần như không còn liên lạc.
Sau nhiều năm không gặp, Hoàng Chỉ vẫn rất vui khi gặp lại Vương Uy. Hai người ngồi trong phòng bao trên tầng 2. Ban nhạc ở tầng dưới vẫn đang biểu diễn, xem những ban nhạc mới luôn khiến họ nhớ lại những năm tháng đã qua. Sau khi ngồi xuống, chủ đề vẫn chưa dừng lại.
Vương Uy vẫn như trước, hoạt bát hay nói, khi xem màn biểu diễn của ban nhạc dưới lầu, có thể thấy được sự háo hức trong mắt anh ta. Hoàng Chỉ cười nhìn vẻ mặt của anh ta, nói: "Thế nào? Có muốn chơi hai màn không?"
Biểu diễn tại quán bar vẫn rất tùy tính. Nếu Vương Uy muốn chơi, Hoàng Chỉ có thể sắp xếp để anh ta đi xuống mượn dàn bass chơi hai màn.
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy vội xua tay, nói: "Quên đi, em đã không chạm vào bass nhiều năm rồi."
Ban nhạc tan rã, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tham gia một ban nhạc không kiếm được bao nhiêu, nhiều nhạc công của ban nhạc đã thay đổi nghề nghiệp để kiếm sống, trong đó có Vương Uy.
Sau khi nghe Vương Uy nói, vẻ mặt của Hoàng Chỉ có chút tiếc nuối, nhưng cũng thoáng qua. Một nụ cười lại xuất hiện trong mắt cô ấy, nhìn Vương Uy nói.
"Nói đi, tới tìm chị có chuyện gì?"
Kể từ khi hai người gặp nhau, họ trò chuyện về ban nhạc và quá khứ. Vương Uy đã không đến gặp cô nhiều năm như vậy, bất chợt đến gặp cô có lẽ không phải muốn cùng cô ôn chuyện. Vừa rồi hai người nói chuyện phiếm hơn mười phút, công tác chuẩn bị cũng gần xong, đến lúc nói chuyện làm ăn.
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy không giấu giếm nữa mà mỉm cười, đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Chỉ.
"Người đại diện công ty giải trí âm nhạc Bạch Thạch." Hoàng Chỉ nhìn danh thiếp và đọc, sau khi đọc xong, Hoàng Chỉ nhìn Vương Uy, nói đùa, "Không tồi nha, làm người đại diện luôn rồi."
"Chị Chỉ, chị đừng trêu em, chỉ làm công ăn lương thôi." Vương Uy vẻ mặt suy sụp.
Hoàng Chỉ nhìn vẻ mặt anh ta, không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ nói: "Làm sao? Chị có thể giúp gì được không?"
Hoàng Chỉ từ trước đến nay đều rất thẳng tính, cô đã mở miệng như vậy, Vương Uy cũng đem mục đích mình tới đây nói ra.
"Là như thế này, gần đây vòng tròn ban nhạc ngày càng nổi tiếng. Công ty tụi em muốn chuẩn bị một chương trình tạp kỹ, chọn ra hai mươi ban nhạc để PK trên cùng một sân khấu, cuối cùng chọn ra một ban nhạc xuất sắc nhất. Nói trắng ra chính là tổ chức một cuộc thi ban nhạc."
"Cuộc thi ban nhạc?" Hoàng Chỉ cười, hướng mắt về phía dưới sân khấu, nói, "Cậu nhìn những ban nhạc đó đi, có thể khống chế được sao?"
Lời này nói không sai, các thành viên trong ban nhạc không giống minh tinh, từ lâu đã quen tùy tiện, tính cách cũng rất real, căn bản không dễ quản lý như các chương trình tạp kỹ của minh tinh bình thường. Nếu muốn tổ chức cuộc thi ban nhạc, việc chỉ định là rất khó.
Mà đây chính xác là hiệu quả các gameshow mong muốn.
"Chính vì không dễ dàng kiểm soát, chân thật, thì chương trình mới càng có hiệu quả hơn không phải sao." Vương Uy, "Bây giờ là vì ratings, tỷ lệ click, chỉ định thế nào thì như thế ấy. Tất cả chỉ định đều đã được thiết kế, nhưng ban nhạc chúng ta chỉ định đều là thật."
Nói đến đây, Vương Uy không tiếp tục nói, chỉ nói: "Thực ra, đây không chỉ hoàn toàn vì gameshow, mà còn vì ban nhạc. Khi đến thời điểm, gameshow sẽ được phát sóng trên các nền tảng lớn, mức độ phổ biến của ban nhạc cũng sẽ được cải thiện về chất lượng, điều này cũng mang lại lợi ích rất đáng kể cho ban nhạc."
Thật vậy.
Trong thế giới ngày nay, lưu lượng truy cập được đặt lên hàng đầu. Nếu ban nhạc nổi tiếng từ trong gameshow, giá trị con người đương nhiên sẽ tăng lên.
"Cậu bây giờ rất quan tâm đến lợi nhuận nhỉ."
Trong khi Vương Uy đang nói chuyện, Hoàng Chỉ chỉ mỉm cười và im lặng lắng nghe, sau khi Vương Uy nói xong, Hoàng Chỉ đã hỏi câu này. Sau khi cô hỏi xong, vẻ mặt của Vương Uy thoáng dừng lại hơi không được tự nhiên.
Lý do khiến ban nhạc ít được biết đến chính là vì họ không chạy theo xu hướng thịnh hành, họ quan tâm nhiều hơn đến phong cách riêng của mình. Các nhạc công của ban nhạc hầu hết là những chàng trai kiêu ngạo.
Nhớ trước đây khi Vương Uy thành lập một ban nhạc, bởi vì thu nhập kém mà phải tan rã, công ty yêu cầu họ phát hành một số bài hát pop. Vương Uy đã đứng ra nói, nếu hát nhạc pop thì còn liên quan gì đến ban nhạc của họ. Cứ như vậy, hai bên giằng co, cuối cùng kết thúc bằng sự giải thể của ban nhạc.
Nói về chuyện này, tất cả đều là vì tuổi trẻ hiếu thắng.
Con người mà, chuyện gì muốn cũng phải giành cho được. Nghĩ đến trước đây anh ta kiêu ngạo như thế nào, bây giờ lại trở nên như thế này, sau khi xấu hổ qua đi, Vương Uy lại có chút thỏa hiệp thoải mái.
"Còn không phải là để kiếm sống sao?" Vương Uy nói.
Hoàng Chỉ vừa rồi hỏi Vương Uy như vậy, không phải để làm cho Vương Uy khó xử. Chỉ là vừa mới nhớ tới quá khứ, liền mở miệng nói như vậy thôi. Vương Uy như vậy, cô cũng sẽ không đi đâu cả, mặc dù vẫn còn liên quan đến ban nhạc, nhưng không thể làm tay bass hay ca hát nữa.
Cô luôn cảm thấy Đường Về mang đến cho các ban nhạc cơ hội biểu diễn, các ban nhạc là sự tiếp nối ban nhạc của cô. Cẩn thận nghĩ lại, ban nhạc của họ là ban nhạc của họ, còn ban nhạc của cô, đã chết hơn mười năm trước rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Chỉ liền rũ mi xuống, cười nhẹ một tiếng. Sau đó, cô kiềm chế biểu hiện của mình, hỏi Vương Uy với một nụ cười: "Vậy cậu tìm chị, đã nhìn trúng ban nhạc nào rồi?"
Vì muốn chuẩn bị cho gameshow, cần tìm hai mươi ban nhạc. Khi Vương Uy tìm cô, đương nhiên muốn cô giúp liên lạc với các ban nhạc. Mỗi năm biểu diễn ở Đường Về phải có đến hàng trăm ban nhạc lớn nhỏ, tìm được hai mươi ban nhạc là dư dả.
Sau khi Hoàng Chỉ hỏi xong, Vương Uy nói: "Vang Bóng Một Thời."
Nghe xong lời của Vương Uy, ánh mắt của Hoàng Chỉ dừng lại, sau đó ngước mắt lên nhìn anh ta, hỏi: "Ban nhạc nào?"
"Vang Bóng Một Thời." Vương Uy lặp lại, "Thực ra, hai mươi ban nhạc có thể liên hệ trực tiếp với ban nhạc của họ. Nhưng em tìm chị là để nói chuyện với Vang Bóng Một Thời, kêu gọi họ ký hợp đồng với công ty tụi em. Sau khi ký hợp đồng, công ty tụi em sẽ sắp xếp cho ban nhạc. Tất nhiên, đối với gameshow này, vị trí đầu tiên khẳng định là của họ. Sau đó, biểu diễn của ban nhạc, đại ngôn, công ty sẽ không bạc đãi họ."
Đây là điều kiện rất hấp dẫn đối với một ban nhạc.
Nhưng khi Vương Uy nói ra lợi ích cho Vang Bóng Một Thời, Hoàng Chỉ lắc đầu cười, nói: "Bỏ đi, chị khuyên cậu nên từ bỏ càng sớm càng tốt."
Sau khi Hoàng Chỉ nói xong, Vương Uy trông có vẻ sững sốt, nói: "Tại sao?"
"Các cậu muốn ký hợp đồng với Vang Bóng Một Thời, sau đó sắp xếp các buổi biểu diễn, đại ngôn linh tinh gì đúng không, làm như vậy vì cái gì?" Hoàng Chỉ hỏi.
"Đương nhiên là để kiếm tiền." Vương Uy nói, "Sau khi ký hợp đồng với công ty, mặc dù có ít tự do hơn hiện tại một chút, nhưng tiền nhất định không thể thiếu."
Nói xong, Vương Uy nói: "Ai có thể chê tiền nhiều chứ?"
Vương Uy dứt lời, Hoàng Chỉ cười một tiếng, nói: "Haiz, cậu ấy thật sự chê tiền nhiều."
"Người khác chơi nhạc có thể có tâm tư muốn kiếm tiền, nhưng tổ tông này thật sự chỉ đơn thuần là vì muốn chơi thôi."
"Hạ Khiếu chưa bao giờ thiếu tiền."
...
Đường Miểu ngồi trên ghế đẩu cao nhìn Dữu Nhã Nhã ở phía xa. Cô nàng vẫn đang trò chuyện với bạn bè, không nhìn thấy cảnh tượng ở đây.
"Em lo lắng à?"
Ngay khi ánh mắt Đường Miểu rơi vào phía xa, người đàn ông ngồi bên cạnh cô nhẹ nhàng hỏi một câu. Sau khi anh ta hỏi, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, ngoái đầu nhìn anh ta.
Khi cô nhìn sang, người đàn ông nở một nụ cười nhạt.
Không lâu sau khi Dữu Nhã Nhã rời đi, người đàn ông đó đi tới. Đầu tiên anh ta hỏi Đường Miểu có phải ở một mình không, sau đó khi biết bạn của Đường Miểu đã đi nơi khác, anh ta hỏi ý kiến của cô, ngồi bên cạnh cô.
Đây là chuyện thường thấy ở các quán bar.
Xét cho cùng, đối với những người đàn ông và phụ nữ độc thân, quán bar cũng là nơi để gặp gỡ những người khác giới. Mọi người có thể tự do đến và đi, kết bạn tùy ý.
Đường Miểu biết điều này, khi người đàn ông này đi tới cũng đầy lịch sự và tao nhã, Đường Miểu không nỡ từ chối, đành để anh ta ngồi vào chỗ của Dữu Nhã Nhã. Nhưng dù vậy, sự bài xích và khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Người đàn ông dường như nhìn thấy sự lo lắng của cô. Nhưng anh ta cũng không quá khích, anh ta tự giới thiệu bản thân mình trước, sau đó ngồi bên cạnh Đường Miểu, yêu cầu người phục vụ phục vụ hai ly rượu.
"Thực ra không cần căng thẳng." Khi người phục vụ đang pha rượu, người đàn ông đó nhìn Đường Miểu, nhẹ nhàng nói, "Tôi chỉ muốn tùy tiện tìm người tâm sự. Chúng ta không cần phải nói gì, cũng không cần phải là bạn, cứ coi như gặp một người xa lạ bình thường trên đường, tạm thời trò chuyện một chút thôi."
"Tất nhiên, nếu em không muốn nói chuyện cũng không sao." Người đàn ông nói thêm với một nụ cười.
Giọng anh ta rất hay. Mang theo một loại từ tính dành riêng cho những người đàn ông trưởng thành, lại không quá êm dịu, cùng với giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh của anh ta, bầu không khí giữa hai người đã được hòa giải bình đạm.
Trong bầu không khí bình đạm này, Đường Miểu thực sự thả lỏng. Cô nhìn người đàn ông, mỉm cười nhẹ với anh ta.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô cười, trong mắt anh ta hiện lên một nụ cười.
Trên thực tế, tướng mạo của người đàn ông này không tồi, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp trai, cộng với khí chất tao nhã, dễ gần càng làm tăng thêm vài phần hấp dẫn cho anh ta.
Trong khi Đường Miểu đang cười, người đàn ông tùy tiện nói chuyện phiếm với cô. Chủ đề trò chuyện bắt gặp được sở thích của Đường Miểu rồi chuyển sang ban nhạc trên sân khấu.
Nói đến ban nhạc, Đường Miểu không có gì để nói, nhưng người đàn ông thì có vẻ biết nhiều. Anh ta bảo Đường Miểu nhìn lên sân khấu, giới thiệu với cô về ban nhạc, các nhạc cụ và các bài hát.
Trò chuyện một lúc, rượu mà người đàn ông muốn đã được mang ra, anh ta đặt tay lên vành ly rồi đưa cho Đường Miểu.
"Mời em uống." Người đàn ông nói.
Sau khi người đàn ông nói xong, Đường Miểu rút lại sự chú ý khỏi sân khấu, nhìn thấy rượu anh ta đưa.
Rượu vừa mới pha, đèn trong quán mờ ảo, trên mặt ly trong suốt hiện ra một vầng hào quang mơ hồ. Đường Miểu liếc ly rượu rồi nhìn người đàn ông.
"Tôi..." Đường Miểu mở miệng.
"Không uống à?" Người đàn ông hỏi.
Sau khi anh ta hỏi xong, lông mi của Đường Miểu chuyển động. Khi lông mi của cô run run, biểu cảm của người đàn ông không thay đổi, anh ta cười, nói: "Nếu tới quán bar, nhất định phải uống rượu. Hơn nữa đồ uống mà tôi gọi cho em không có nhiều cồn, hương vị rất ngon, em có thể nếm thử."
"Em không cần phải uống nhiều, chỉ cần nhấp một ngụm để cảm nhận được hương vị là được."
"Không phải em muốn nếm thử nhiều thứ hơn sao. Giống như hôm nay lần đầu tiên em đến quán bar."
Anh ta thực sự rất giỏi trong việc nói chuyện.
Chỉ từ việc thuyết phục Đường Miểu uống rượu. Người đàn ông không hiếu thắng, so với thuyết phục càng giống như cổ vũ. Trong sự khích lệ không có sự bức hại mạnh mẽ, tự nhiên có thể khiến người ta an tâm.
Đường Miểu nghe lời người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong mắt người đàn ông lộ ra nụ cười dịu dàng lịch sự, Đường Miểu khẽ rũ mi xuống, đưa tay nhận lấy ly rượu.
Nhưng khi cô định cầm ly rượu lên thì bị một bàn tay đè xuống.
Các ngón tay của bàn tay đó thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, đốt ngón tay trên mu bàn tay hơi phồng lên do lực của chủ nhân tạo thành một đường rãnh tinh xảo và đẹp mắt.
Ly rượu bị đè xuống, Đường Miểu sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn người đang đè lại ly rượu.
Hạ Khiếu đứng trước quầy bar, tay phải đè ly rượu cô gái đang cầm, ánh mắt anh hơi rũ xuống, lạnh băng lại đạm mạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái, nói.
"Cút."
/100
|