Edit+beta: LQNN203
Khi Đường Miểu ra ngoài vào sáng hôm sau, cô nhìn thấy chiếc bánh tart trứng bị Hạ Khiếu trả lại. Những chiếc bánh trứng trong hộp giấy không hề đụng tới, Hạ Khiếu có lẽ đã trả lại nguyên vẹn sau khi nhìn thấy nội dung của tờ giấy nhắn sau nó.
Đường Miểu đã chuẩn bị món quà này cho Hạ Khiếu để cảm ơn anh. Nhưng đối với Hạ Khiếu, anh không để tâm đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Anh không muốn dính dáng gì đến cô hàng xóm mới nên sau khi nhìn thấy món quà cô gửi, anh đã thẳng thừng từ chối.
Đường Miểu cầm hộp bánh tart trứng, ngẩng đầu nhìn cánh cửa bên cạnh. Cánh cửa phòng bên cạnh đóng chặt, cũng giống như chủ nhân của nó, toát ra hơi thở người sống chớ quấy rầy.
Đường Miểu quan sát một hồi, sau đó quay lại mở cửa nhà mình, đặt bánh trứng trở lại.
Sau khi đặt bánh trứng xuống, Đường Miểu lại bước ra khỏi nhà, đi vào thang máy.
...
Đường Miểu dùng hơn nửa tháng chuyển từ Nam Thành đến Hoài Thành.
Đối với một người, chuyển nhà không phải là mua một căn nhà có nơi để ở là kết thúc. Để bén rễ ở một thành phố mới, ngoài một ngôi nhà, điều quan trọng nhất là phải có một công việc. Ngay từ khi Đường Miểu quyết định chuyển đến thành phố Hoài Thành, cô đã bắt đầu tìm việc trên mạng.
Ngay cả khi đến thành phố mới, sự nghiệp của Đường Miểu cũng không có nhiều thay đổi. Bất kể quy mô của thành phố, một giáo viên piano sẽ luôn cần thiết. Rất nhanh, Đường Miểu nộp hồ sơ cho một cửa hàng đàn cách nhà cô không xa. Sau khi xem sơ yếu lý lịch của cô, cửa hàng đàn nhanh chóng liên lạc với cô và hẹn thời gian phỏng vấn.
Buổi sáng sau khi Đường Miểu ra ngoài, cô đã đến cửa hàng đàn.
Nơi Đường Miểu ở quả thực rất thuận tiện. Không chỉ có khu phố thương mại ngoài tiểu khu, đi đến một ngã tư phía Đông, chính là khu thương mại cao cấp ở Hoài Thành. Nơi đó có một số nhà hàng cao cấp ở Hoài Thành, cũng như quán bar lớn nhất ở Hoài Thành, nghe nói thỉnh thoảng sẽ có ban nhạc biểu diễn, rất sôi động.
Ngoài nơi này ra, còn có vị trí ở phía Nam của tiểu khu, ba giao lộ là trung tâm tài chính của Hoài Thành. Trung tâm tài chính được kết nối với tòa nhà thương mại lớn, xung quanh tòa nhà thương mại cũng có một khối khu phố thương mại quy mô tương đối lớn. Cửa hàng đàn mà Đường Miểu muốn đi phỏng vấn nằm trong khu phố thương mại đó.
Dù là thành phố lớn hay thành phố nhỏ thì các cơ sở dạy thêm học thêm ngoài giờ cực thịnh hành, đặc biệt là các cơ sở dạy kèm nhạc cụ đua nhau nở rộ khắp nơi. Tuy nhiên mặc dù có nhưng quy mô của các cửa cửa hàng đàn ở các thành phố nhỏ vẫn không thể so sánh được với quy mô của các cửa hàng đàn ở các thành phố lớn.
Sau khi Đường Miểu đến cửa hàng đàn, nhân viên và lễ tân ở quầy trước đưa cô đến văn phòng của chủ cửa hàng. Cửa hàng đàn này không lớn, chỉ có bốn năm phòng học đàn, ngoài chủ tiệm đàn còn có ba giáo viên dạy đàn.
Chủ tiệm đàn tên là Tiền Trình, tuổi không lớn lắm, cửa hàng đàn piano này do anh ta thành lập sau khi tốt nghiệp, sau vài năm phát triển, đây có thể coi là nguồn học viên tương đối cố định. Cách đây một thời gian, một giáo viên của cửa hàng đã từ chức, Tiền Trình đã đăng thông báo tuyển dụng và chọn Đường Miểu từ rất nhiều hồ sơ xin việc.
Sơ yếu lý lịch của Đường Miểu rất xuất sắc.
Đối với những công việc bình thường, Đường Miểu chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, cho nên tìm việc không dễ dàng như vậy. Nhưng đối với công việc của một giáo viên piano, lý lịch, kinh nghiệm từng đoạt giải thưởng và kinh nghiệm làm việc của cô đều là vô song ở Hoài Thành.
Và cô thậm chí còn có kinh nghiệm làm việc trong một cửa hàng đàn rất nổi tiếng ở Nam Thành, đạt tiêu chuẩn của một giáo viên trình độ A, điều hiếm thấy ở nơi nhỏ bé này ở Hoài Thành.
Nhưng sơ yếu lý lịch là do chính Đường Miểu viết, sau khi nhận được sơ yếu lý lịch của Đường Miểu, Tiền Trình đã yêu cầu quầy lễ tân liên hệ với cửa hàng đàn ở Nam Thành, xác nhận lý lịch của Đường Miểu là thật. Sau khi xác nhận lý lịch là thật, hôm nay còn lại là xem trình độ chơi đàn của Đường Miểu.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân với Tiền Trình, Đường Miểu được đưa đến một lớp học piano. Theo yêu cầu của Tiền Trình, Đường Miểu đã chơi một đoạn. Giữa buổi biểu diễn, vài giáo viên khác cũng lần lượt đến cửa hàng đàn, sau khi nghe thấy tiếng đàn, họ cũng ghé qua phòng học piano để nghe Đường Miểu chơi đàn.
Đối với những người biết gì đó về đàn piano thì không mất quá nhiều thời gian để chơi đàn, chỉ cần chơi một đoạn ngắn là có thể nghe được trình độ.
Tại đây Đường Miểu ngồi trên ghế đàn piano, chơi xong một đoạn của đàn, khi chơi xong liền nghe thấy tiếng vỗ tay ngoài cửa, còn có tiếng khen ngợi của một cô gái.
"Woa! Thật lợi hại thật lợi hại! Chị là giáo viên piano ở Nam Thành phải không?"
Nghe thấy giọng nói của cô gái, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, thấy cô gái đang đứng ở cửa đang mỉm cười với mình.
Cô gái còn rất trẻ, mới ngoài đôi mươi. Lớn lên da trắng, dáng người hơi mập, mặt trang điểm, đeo kính tròn, khi cười rộ lên cả người đều tròn xoe.
Sau khi cô gái nói điều này, Đường Miểu mỉm cười với cô ấy, gật đầu: "Xin chào. Tên tôi là Đường Miểu."
"Xin chào, xin chào cô giáo Đường, em tên là Dữu Nhã Nhã, chị gọi em là Nhã Nhã là được." Sau khi giới thiệu bản thân, Dữu Nhã Nhã, nói với ông chủ Tiền Trình ở bên: "Ông chủ, kỹ năng của cô Đường tốt như vậy, có phải nên trực tiếp để chị ấy ở lại không?"
Trước khi Dữu Nhã Nhã có thể nói xong, một giọng nói của một giáo viên khác từ phía sau truyền đến, so với vẻ hoạt bát của Dữu Nhã Nhã, giáo viên kia rõ ràng là nghiêm túc hơn, lớn tuổi hơn Dữu Nhã Nhã một chút.
"Phải xem cô ta có đồng ý ở lại hay không đã." Khi nói, một giáo viên khác bước tới chỗ Dữu Nhã Nhã, so với phong cách của Dữu Nhã Nhã, cô giáo này trông chững chạc hơn nhiều. Dáng người rất tốt, trang điểm kỹ càng, tóc đen gợn sóng, nhìn qua rất phong tình vạn chủng.
Khi cô giáo kia đang nói chuyện, ánh mắt cô ta hơi buông xuống rơi vào Đường Miểu, nhẹ liếc nhìn đánh giá Đường Miểu, nói: "Có thể người ta chướng mắt tiệm đàn nhỏ của chúng ta thì sao."
"Cô Khâu sao lại nói như vậy, nếu cô Đường chướng mắt cửa hàng đàn của chúng ta, sao cô ấy phải nộp hồ sơ vào đây." Dữu Nhã Nhã có chút không đồng tình mà phản bác.
"Làm sao một giáo viên dạy piano từ cửa hàng piano lớn ở Nam Thành lại có thể làm việc ở đây được. Dù cho có làm việc ở đây thì cũng chỉ nhất thời mới mẻ thôi, hẳn sẽ không lâu đâu." Khâu Vũ nói.
Nghe xong Khâu Vũ nói, Dữu Nhã Nhã cau mày không vui, nói: "Chỗ này của chúng ta cũng không có yêu cầu phải ở lâu."
Sau khi Dữu Nhã Nhã trả lời như vậy, Khâu Vũ nhún vai, không tiếp tục tranh cãi với cô ấy nữa.
"Tôi về phòng học trước."
Dứt lời, Khâu Vũ ra khỏi cửa, quay trở lại phòng học piano của mình.
Khi đến nơi làm việc mới, sẽ gặp gỡ những đồng nghiệp mới trong công việc mới. Tính cách mỗi người khác nhau nên mối quan hệ với đồng nghiệp cũng khác nhau.
Tại lối vào của lớp học piano, mặc dù Khâu Vũ không tỏ ra thù địch, nhưng cô ta cũng không tỏ ra chào đón đồng nghiệp mới của mình. Đường Miểu cũng không quan tâm lắm.
Mặc dù thái độ của Khâu Vũ không rõ ràng, nhưng Dữu Nhã Nhã tỏ ra rất nhiệt tình và tốt bụng với cô.
Sau khi Đường Miểu chơi xong, Tiền Trình quyết định cô sẽ ở lại làm việc. Buổi sáng, Đường Miểu ký hợp đồng làm việc, cứ như vậy làm việc ở cửa hàng đàn.
Hôm nay là ngày làm việc, ban ngày cửa hàng đàn không có lớp học, Đường Miểu vừa đến, dưới người cũng không có học sinh. Tuy nhiên cuối tháng sáu, kỳ nghỉ hè đang đến gần, việc kinh doanh đàn piano cũng đang vào mùa cao điểm. Gần đây, rất nhiều phụ huynh và học sinh đã đến cửa hàng piano để hỏi về các khóa học mùa hè, sau khi Đường Miểu ở lại, Tiền Trình đã sắp xếp cô ở quầy lễ tân. Nếu buổi chiều phụ huynh đưa học sinh đến, Đường Miểu có thể đưa học sinh đó đến lớp học thử, như vậy cô đã có lịch giảng dạy.
Phụ huynh đưa học sinh đến đây, phải là buổi chiều sau khi học sinh tan học. Trước giờ tan học, Đường Miểu đều nhàn rỗi. Trong khi cô đang sắp xếp trong lớp học piano của mình, Dữu Nhã Nhã bước vào với hai cốc trà sữa.
"Cô giáo Đường."
Dữu Nhã Nhã mỉm cười gọi, quơ quơ ly trà sữa với cô.
Nhìn thấy Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cũng cười, nói: "Cứ gọi chị là Đường Miểu được rồi."
"Được ạ." Dữu Nhã Nhã không khách sáo, đồng thời đưa một ly trà sữa cho Đường Miểu, Đường Miểu cầm lấy, nói cảm ơn.
"Chị đã quen chưa?"
Sau khi Dữu Nhã Nhã đưa trà sữa cho Đường Miểu, cô ấy cũng không rời đi. Cô ấy không có lớp học vào ban ngày, ở trong lớp cảm thấy nhàm chán, vì vậy đến chơi với Đường Miểu.
Ngồi trên băng ghế trong lớp học của Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã nhâm nhi trà sữa và trò chuyện với Đường Miểu.
"Ừm. Cũng tương tự như phòng học piano trước đây." Đường Miểu nói với Dữu Nhã Nhã.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã cười, khi cô ấy cười lộ ra hai chiếc răng hổ, rất đáng yêu.
"Ai ya, chị không cần tôn trọng cửa hàng đàn của chúng em~ Cửa hàng đàn nhỏ này, phòng học chỉ có hai mét vuông, làm sao có thể giống với phòng học đàn mà chị từng làm được."
Dữu Nhã Nhã nói, Đường Miểu cũng không phản bác, cười cười với cô ấy.
Mặc dù Dữu Nhã Nhã đã nói như vậy, nhưng cô không hề oán giận môi trường của cửa hàng đàn. Đối với cô, học phí giờ dạy học ở cửa hàng đàn cao, lại gần nhà nên cô có thể kiếm đủ tiền để chi tiêu. Lý tưởng của cô đơn giản, cho nên mỗi ngày đều vui vẻ.
Nhưng mặc dù vậy, Dữu Nhã Nhã vẫn có chút tò mò về Đường Miểu mới tới. Cô ấy không phải là người có thể che giấu mọi chuyện, sau khi trò chuyện với Đường Miểu một hồi, Dữu Nhã Nhã hỏi.
"Tại sao chị lại đến Hoài Thành?"
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy một cái.
Dữu Nhã Nhã đã xem sơ yếu lý lịch của Đường Miểu. Kinh nghiệm làm việc của Đường Miểu đều ở Nam Thành, mà quê hương của cô không phải Hoài Thành. Cô đã làm rất tốt công việc ở cửa hàng piano trước đây, nhưng đột nhiên lại đến một thành phố mà cô không biết rõ, hẳn là có nguyên nhân gì đó.
Dù rất tò mò nhưng Dữu Nhã Nhã cũng coi đây như một chủ đề bàn tán nhỏ. Vì vậy sau khi Đường Miểu giải thích lý do, cô ấy đã rất sửng sốt.
"Thất tình." Đường Miểu nói.
Dữu Nhã Nhã nghe Đường Miểu nói lý do, nhất thời quên cả hút trà sữa, cô nàng thả ống hút đang ngậm ra, như là có chút không hiểu, hỏi một câu như xác nhận.
"Thất tình?"
"Ừm." Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu đáp lại, sau đó giải thích: "Chị và bạn trai đã ở bên nhau mười năm, khoảng thời gian trước anh ta lừa dối. Chị không muốn ở lại Nam Thành, cho nên đã đến Hoài Thành."
Sau khi Đường Miểu giải thích, ánh mắt Dữu Nhã Nhã lập tức nổi lên sự phẫn nộ.
"Mười năm? Lừa dối?" Dữu Nhã Nhã ngừng uống trà sữa, phẫn nộ nói: "Đây là cẩu nam nhân gì vậy!"
Thực ra Dữu Nhã Nhã năm nay vừa tròn 20 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm yêu đương. Nhưng sau khi nghe những gì Đường Miểu nói, cô nàng cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra.
Đối với một cô gái, nếu cô ấy có thể duy trì mối quan hệ với một người đàn ông trong mười năm, điều đó có nghĩa là tình cảm cô ấy rất sâu đậm. Chính vì điều này mà sau khi bị phản bội, Đường Miểu thậm chí không thể ở lại thành phố nơi hai người sống cùng nhau, đến một nơi xa lạ này để chữa vết thương lòng.
Trong miệng Dữu Nhã Nhã thốt ra một tràng mắng mỏ.
So với sự kích động của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu dường như đã bình tĩnh hơn về vấn đề này, cô theo tiếng trách mắng cười nhẹ một tiếng. Ngay cả khi nở một nụ cười, Dữu Nhã Nhã dường như có thể cảm nhận được nỗi đau và nỗi buồn khó tả trong đôi mắt của Đường Miểu.
"Tối nay chị có thời gian không?"
Dữu Nhã Nhã ngừng mắng chửi, hỏi Đường Miểu.
Sau khi hỏi điều này, Đường Miểu nhướng mắt lên nhìn cô ấy, có chút không rõ hỏi một câu.
"Sao vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã nở một nụ cười khó hiểu, cô ấy ậm ừ cười hai tiếng, rồi nhấp một ngụm trà sữa.
"Đưa chị đi tìm hạnh phúc!"
Khi Đường Miểu ra ngoài vào sáng hôm sau, cô nhìn thấy chiếc bánh tart trứng bị Hạ Khiếu trả lại. Những chiếc bánh trứng trong hộp giấy không hề đụng tới, Hạ Khiếu có lẽ đã trả lại nguyên vẹn sau khi nhìn thấy nội dung của tờ giấy nhắn sau nó.
Đường Miểu đã chuẩn bị món quà này cho Hạ Khiếu để cảm ơn anh. Nhưng đối với Hạ Khiếu, anh không để tâm đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Anh không muốn dính dáng gì đến cô hàng xóm mới nên sau khi nhìn thấy món quà cô gửi, anh đã thẳng thừng từ chối.
Đường Miểu cầm hộp bánh tart trứng, ngẩng đầu nhìn cánh cửa bên cạnh. Cánh cửa phòng bên cạnh đóng chặt, cũng giống như chủ nhân của nó, toát ra hơi thở người sống chớ quấy rầy.
Đường Miểu quan sát một hồi, sau đó quay lại mở cửa nhà mình, đặt bánh trứng trở lại.
Sau khi đặt bánh trứng xuống, Đường Miểu lại bước ra khỏi nhà, đi vào thang máy.
...
Đường Miểu dùng hơn nửa tháng chuyển từ Nam Thành đến Hoài Thành.
Đối với một người, chuyển nhà không phải là mua một căn nhà có nơi để ở là kết thúc. Để bén rễ ở một thành phố mới, ngoài một ngôi nhà, điều quan trọng nhất là phải có một công việc. Ngay từ khi Đường Miểu quyết định chuyển đến thành phố Hoài Thành, cô đã bắt đầu tìm việc trên mạng.
Ngay cả khi đến thành phố mới, sự nghiệp của Đường Miểu cũng không có nhiều thay đổi. Bất kể quy mô của thành phố, một giáo viên piano sẽ luôn cần thiết. Rất nhanh, Đường Miểu nộp hồ sơ cho một cửa hàng đàn cách nhà cô không xa. Sau khi xem sơ yếu lý lịch của cô, cửa hàng đàn nhanh chóng liên lạc với cô và hẹn thời gian phỏng vấn.
Buổi sáng sau khi Đường Miểu ra ngoài, cô đã đến cửa hàng đàn.
Nơi Đường Miểu ở quả thực rất thuận tiện. Không chỉ có khu phố thương mại ngoài tiểu khu, đi đến một ngã tư phía Đông, chính là khu thương mại cao cấp ở Hoài Thành. Nơi đó có một số nhà hàng cao cấp ở Hoài Thành, cũng như quán bar lớn nhất ở Hoài Thành, nghe nói thỉnh thoảng sẽ có ban nhạc biểu diễn, rất sôi động.
Ngoài nơi này ra, còn có vị trí ở phía Nam của tiểu khu, ba giao lộ là trung tâm tài chính của Hoài Thành. Trung tâm tài chính được kết nối với tòa nhà thương mại lớn, xung quanh tòa nhà thương mại cũng có một khối khu phố thương mại quy mô tương đối lớn. Cửa hàng đàn mà Đường Miểu muốn đi phỏng vấn nằm trong khu phố thương mại đó.
Dù là thành phố lớn hay thành phố nhỏ thì các cơ sở dạy thêm học thêm ngoài giờ cực thịnh hành, đặc biệt là các cơ sở dạy kèm nhạc cụ đua nhau nở rộ khắp nơi. Tuy nhiên mặc dù có nhưng quy mô của các cửa cửa hàng đàn ở các thành phố nhỏ vẫn không thể so sánh được với quy mô của các cửa hàng đàn ở các thành phố lớn.
Sau khi Đường Miểu đến cửa hàng đàn, nhân viên và lễ tân ở quầy trước đưa cô đến văn phòng của chủ cửa hàng. Cửa hàng đàn này không lớn, chỉ có bốn năm phòng học đàn, ngoài chủ tiệm đàn còn có ba giáo viên dạy đàn.
Chủ tiệm đàn tên là Tiền Trình, tuổi không lớn lắm, cửa hàng đàn piano này do anh ta thành lập sau khi tốt nghiệp, sau vài năm phát triển, đây có thể coi là nguồn học viên tương đối cố định. Cách đây một thời gian, một giáo viên của cửa hàng đã từ chức, Tiền Trình đã đăng thông báo tuyển dụng và chọn Đường Miểu từ rất nhiều hồ sơ xin việc.
Sơ yếu lý lịch của Đường Miểu rất xuất sắc.
Đối với những công việc bình thường, Đường Miểu chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, cho nên tìm việc không dễ dàng như vậy. Nhưng đối với công việc của một giáo viên piano, lý lịch, kinh nghiệm từng đoạt giải thưởng và kinh nghiệm làm việc của cô đều là vô song ở Hoài Thành.
Và cô thậm chí còn có kinh nghiệm làm việc trong một cửa hàng đàn rất nổi tiếng ở Nam Thành, đạt tiêu chuẩn của một giáo viên trình độ A, điều hiếm thấy ở nơi nhỏ bé này ở Hoài Thành.
Nhưng sơ yếu lý lịch là do chính Đường Miểu viết, sau khi nhận được sơ yếu lý lịch của Đường Miểu, Tiền Trình đã yêu cầu quầy lễ tân liên hệ với cửa hàng đàn ở Nam Thành, xác nhận lý lịch của Đường Miểu là thật. Sau khi xác nhận lý lịch là thật, hôm nay còn lại là xem trình độ chơi đàn của Đường Miểu.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân với Tiền Trình, Đường Miểu được đưa đến một lớp học piano. Theo yêu cầu của Tiền Trình, Đường Miểu đã chơi một đoạn. Giữa buổi biểu diễn, vài giáo viên khác cũng lần lượt đến cửa hàng đàn, sau khi nghe thấy tiếng đàn, họ cũng ghé qua phòng học piano để nghe Đường Miểu chơi đàn.
Đối với những người biết gì đó về đàn piano thì không mất quá nhiều thời gian để chơi đàn, chỉ cần chơi một đoạn ngắn là có thể nghe được trình độ.
Tại đây Đường Miểu ngồi trên ghế đàn piano, chơi xong một đoạn của đàn, khi chơi xong liền nghe thấy tiếng vỗ tay ngoài cửa, còn có tiếng khen ngợi của một cô gái.
"Woa! Thật lợi hại thật lợi hại! Chị là giáo viên piano ở Nam Thành phải không?"
Nghe thấy giọng nói của cô gái, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, thấy cô gái đang đứng ở cửa đang mỉm cười với mình.
Cô gái còn rất trẻ, mới ngoài đôi mươi. Lớn lên da trắng, dáng người hơi mập, mặt trang điểm, đeo kính tròn, khi cười rộ lên cả người đều tròn xoe.
Sau khi cô gái nói điều này, Đường Miểu mỉm cười với cô ấy, gật đầu: "Xin chào. Tên tôi là Đường Miểu."
"Xin chào, xin chào cô giáo Đường, em tên là Dữu Nhã Nhã, chị gọi em là Nhã Nhã là được." Sau khi giới thiệu bản thân, Dữu Nhã Nhã, nói với ông chủ Tiền Trình ở bên: "Ông chủ, kỹ năng của cô Đường tốt như vậy, có phải nên trực tiếp để chị ấy ở lại không?"
Trước khi Dữu Nhã Nhã có thể nói xong, một giọng nói của một giáo viên khác từ phía sau truyền đến, so với vẻ hoạt bát của Dữu Nhã Nhã, giáo viên kia rõ ràng là nghiêm túc hơn, lớn tuổi hơn Dữu Nhã Nhã một chút.
"Phải xem cô ta có đồng ý ở lại hay không đã." Khi nói, một giáo viên khác bước tới chỗ Dữu Nhã Nhã, so với phong cách của Dữu Nhã Nhã, cô giáo này trông chững chạc hơn nhiều. Dáng người rất tốt, trang điểm kỹ càng, tóc đen gợn sóng, nhìn qua rất phong tình vạn chủng.
Khi cô giáo kia đang nói chuyện, ánh mắt cô ta hơi buông xuống rơi vào Đường Miểu, nhẹ liếc nhìn đánh giá Đường Miểu, nói: "Có thể người ta chướng mắt tiệm đàn nhỏ của chúng ta thì sao."
"Cô Khâu sao lại nói như vậy, nếu cô Đường chướng mắt cửa hàng đàn của chúng ta, sao cô ấy phải nộp hồ sơ vào đây." Dữu Nhã Nhã có chút không đồng tình mà phản bác.
"Làm sao một giáo viên dạy piano từ cửa hàng piano lớn ở Nam Thành lại có thể làm việc ở đây được. Dù cho có làm việc ở đây thì cũng chỉ nhất thời mới mẻ thôi, hẳn sẽ không lâu đâu." Khâu Vũ nói.
Nghe xong Khâu Vũ nói, Dữu Nhã Nhã cau mày không vui, nói: "Chỗ này của chúng ta cũng không có yêu cầu phải ở lâu."
Sau khi Dữu Nhã Nhã trả lời như vậy, Khâu Vũ nhún vai, không tiếp tục tranh cãi với cô ấy nữa.
"Tôi về phòng học trước."
Dứt lời, Khâu Vũ ra khỏi cửa, quay trở lại phòng học piano của mình.
Khi đến nơi làm việc mới, sẽ gặp gỡ những đồng nghiệp mới trong công việc mới. Tính cách mỗi người khác nhau nên mối quan hệ với đồng nghiệp cũng khác nhau.
Tại lối vào của lớp học piano, mặc dù Khâu Vũ không tỏ ra thù địch, nhưng cô ta cũng không tỏ ra chào đón đồng nghiệp mới của mình. Đường Miểu cũng không quan tâm lắm.
Mặc dù thái độ của Khâu Vũ không rõ ràng, nhưng Dữu Nhã Nhã tỏ ra rất nhiệt tình và tốt bụng với cô.
Sau khi Đường Miểu chơi xong, Tiền Trình quyết định cô sẽ ở lại làm việc. Buổi sáng, Đường Miểu ký hợp đồng làm việc, cứ như vậy làm việc ở cửa hàng đàn.
Hôm nay là ngày làm việc, ban ngày cửa hàng đàn không có lớp học, Đường Miểu vừa đến, dưới người cũng không có học sinh. Tuy nhiên cuối tháng sáu, kỳ nghỉ hè đang đến gần, việc kinh doanh đàn piano cũng đang vào mùa cao điểm. Gần đây, rất nhiều phụ huynh và học sinh đã đến cửa hàng piano để hỏi về các khóa học mùa hè, sau khi Đường Miểu ở lại, Tiền Trình đã sắp xếp cô ở quầy lễ tân. Nếu buổi chiều phụ huynh đưa học sinh đến, Đường Miểu có thể đưa học sinh đó đến lớp học thử, như vậy cô đã có lịch giảng dạy.
Phụ huynh đưa học sinh đến đây, phải là buổi chiều sau khi học sinh tan học. Trước giờ tan học, Đường Miểu đều nhàn rỗi. Trong khi cô đang sắp xếp trong lớp học piano của mình, Dữu Nhã Nhã bước vào với hai cốc trà sữa.
"Cô giáo Đường."
Dữu Nhã Nhã mỉm cười gọi, quơ quơ ly trà sữa với cô.
Nhìn thấy Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cũng cười, nói: "Cứ gọi chị là Đường Miểu được rồi."
"Được ạ." Dữu Nhã Nhã không khách sáo, đồng thời đưa một ly trà sữa cho Đường Miểu, Đường Miểu cầm lấy, nói cảm ơn.
"Chị đã quen chưa?"
Sau khi Dữu Nhã Nhã đưa trà sữa cho Đường Miểu, cô ấy cũng không rời đi. Cô ấy không có lớp học vào ban ngày, ở trong lớp cảm thấy nhàm chán, vì vậy đến chơi với Đường Miểu.
Ngồi trên băng ghế trong lớp học của Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã nhâm nhi trà sữa và trò chuyện với Đường Miểu.
"Ừm. Cũng tương tự như phòng học piano trước đây." Đường Miểu nói với Dữu Nhã Nhã.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã cười, khi cô ấy cười lộ ra hai chiếc răng hổ, rất đáng yêu.
"Ai ya, chị không cần tôn trọng cửa hàng đàn của chúng em~ Cửa hàng đàn nhỏ này, phòng học chỉ có hai mét vuông, làm sao có thể giống với phòng học đàn mà chị từng làm được."
Dữu Nhã Nhã nói, Đường Miểu cũng không phản bác, cười cười với cô ấy.
Mặc dù Dữu Nhã Nhã đã nói như vậy, nhưng cô không hề oán giận môi trường của cửa hàng đàn. Đối với cô, học phí giờ dạy học ở cửa hàng đàn cao, lại gần nhà nên cô có thể kiếm đủ tiền để chi tiêu. Lý tưởng của cô đơn giản, cho nên mỗi ngày đều vui vẻ.
Nhưng mặc dù vậy, Dữu Nhã Nhã vẫn có chút tò mò về Đường Miểu mới tới. Cô ấy không phải là người có thể che giấu mọi chuyện, sau khi trò chuyện với Đường Miểu một hồi, Dữu Nhã Nhã hỏi.
"Tại sao chị lại đến Hoài Thành?"
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy một cái.
Dữu Nhã Nhã đã xem sơ yếu lý lịch của Đường Miểu. Kinh nghiệm làm việc của Đường Miểu đều ở Nam Thành, mà quê hương của cô không phải Hoài Thành. Cô đã làm rất tốt công việc ở cửa hàng piano trước đây, nhưng đột nhiên lại đến một thành phố mà cô không biết rõ, hẳn là có nguyên nhân gì đó.
Dù rất tò mò nhưng Dữu Nhã Nhã cũng coi đây như một chủ đề bàn tán nhỏ. Vì vậy sau khi Đường Miểu giải thích lý do, cô ấy đã rất sửng sốt.
"Thất tình." Đường Miểu nói.
Dữu Nhã Nhã nghe Đường Miểu nói lý do, nhất thời quên cả hút trà sữa, cô nàng thả ống hút đang ngậm ra, như là có chút không hiểu, hỏi một câu như xác nhận.
"Thất tình?"
"Ừm." Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu đáp lại, sau đó giải thích: "Chị và bạn trai đã ở bên nhau mười năm, khoảng thời gian trước anh ta lừa dối. Chị không muốn ở lại Nam Thành, cho nên đã đến Hoài Thành."
Sau khi Đường Miểu giải thích, ánh mắt Dữu Nhã Nhã lập tức nổi lên sự phẫn nộ.
"Mười năm? Lừa dối?" Dữu Nhã Nhã ngừng uống trà sữa, phẫn nộ nói: "Đây là cẩu nam nhân gì vậy!"
Thực ra Dữu Nhã Nhã năm nay vừa tròn 20 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm yêu đương. Nhưng sau khi nghe những gì Đường Miểu nói, cô nàng cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra.
Đối với một cô gái, nếu cô ấy có thể duy trì mối quan hệ với một người đàn ông trong mười năm, điều đó có nghĩa là tình cảm cô ấy rất sâu đậm. Chính vì điều này mà sau khi bị phản bội, Đường Miểu thậm chí không thể ở lại thành phố nơi hai người sống cùng nhau, đến một nơi xa lạ này để chữa vết thương lòng.
Trong miệng Dữu Nhã Nhã thốt ra một tràng mắng mỏ.
So với sự kích động của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu dường như đã bình tĩnh hơn về vấn đề này, cô theo tiếng trách mắng cười nhẹ một tiếng. Ngay cả khi nở một nụ cười, Dữu Nhã Nhã dường như có thể cảm nhận được nỗi đau và nỗi buồn khó tả trong đôi mắt của Đường Miểu.
"Tối nay chị có thời gian không?"
Dữu Nhã Nhã ngừng mắng chửi, hỏi Đường Miểu.
Sau khi hỏi điều này, Đường Miểu nhướng mắt lên nhìn cô ấy, có chút không rõ hỏi một câu.
"Sao vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã nở một nụ cười khó hiểu, cô ấy ậm ừ cười hai tiếng, rồi nhấp một ngụm trà sữa.
"Đưa chị đi tìm hạnh phúc!"
/100
|