Đường Miểu không nhớ mình đã gọi Hạ Khiếu thành A Khiếu.
Nhưng tối qua, Hạ Khiếu đã hỏi cô tại sao không gọi "A Khiếu" nữa, hẳn là không phải thuận miệng nói ra mà là có căn cứ.
Tối hôm đó cô say, quên mất việc về nhà với Hạ Khiếu. Cô chỉ có thể suy ra từ việc mất chìa khóa nên cô đã được Hạ Khiếu đưa về nhà vì không thể vào nhà. Những gì đã xảy ra ở giữa, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Uống rượu xác thực khiến người ta trở nên táo bạo hơn.
Ví dụ như, cô đã gọi Hạ Khiếu thành A Khiếu khi uống say.
Đường Miểu đã nghe thấy ai đó gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu", người đó là Tề Viễn. Trong quán bar ngày hôm đó, khi Tề Viễn đã gọi Hạ Khiếu lúc đang chơi trò chơi, gọi anh là "A Khiếu".
Có lẽ là do cậu ta gọi như vậy, sau khi cô say rượu, cũng đánh bạo hơn mà gọi Hạ Khiếu như vậy.
Nhưng là say thì say, trong trạng thái tỉnh táo này, Đường Miểu không thể gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu" được.
Quá thân mật.
Lý do tại sao Tề Viễn gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu" là vì họ là đồng đội, họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau thành lập một ban nhạc, cùng nhau lớn lên, rất gần gũi và thân thiết.
Còn cô là gì? Cùng lắm cô là hàng xóm mà Hạ Khiếu không ghét, có lẽ cũng không tính là không chán ghét, thậm chí còn có chút thích, nhưng giao tình ngắn ngủi này khiến cô không dám gọi anh quá mức thân mật.
Điều này thật không hợp lý.
Nhưng vẫn có thể gọi là "em trai".
Bởi vì khi ở quán bar ngày hôm đó chơi thật hay thách, Hạ Khiếu đã nói rằng anh thích chị gái.
Mà cô vừa vặn lớn hơn anh một chút, gọi anh là "em trai" cũng không tính là chiếm tiện nghi, mà em trai chị gái, so với quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu còn thân thiết hơn.
Điều này không chỉ mang mối quan hệ gần gũi hơn mà còn giữ được cảm giác cân xứng.
Cô cảm thấy rất vừa phải.
Vì vậy sau khi mua một nắm kẹo cho Hạ Khiếu trong siêu thị và cho vào túi vải, Đường Miểu đã mua giấy ghi chú, mua giấy bút, viết một câu cho Hạ Khiếu, một câu như vậy.
Cô cảm thấy Hạ Khiếu hẳn sẽ không ghét bỏ.
Sau khi trở về nhà, Đường Miểu liền đứng ở cửa đợi một hồi. Hạ Khiếu dường như không mở cửa ra, mà đóng cửa lại.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng anh cũng sẽ phát hiện ra nắm kẹo và mảnh giấy.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu mỉm cười, thay giày rồi bước vào phòng khách.
...
Thời gian giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu vẫn là không vừa khéo như vậy.
Dù sao sau khi cô đưa cho Hạ Khiếu kẹo, Đường Miểu đi ra ngoài hay về nhà, cô không bao giờ đụng phải Hạ Khiếu. Tuy nhiên theo Dữu Nhã Nhã nói, Vang Bóng Một Thời không biểu diễn trong thời gian gần đây, phỏng chừng anh sẽ ở nhà mấy ngày.
Cho dù không gặp Hạ Khiếu, nhưng biết Hạ Khiếu vẫn ở nhà sẽ khiến Đường Miểu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, dù đi làm hay tan làm về nhà, Đường Miểu đều nhìn sang cửa bên cạnh. Sau khi nhìn xong, cô mới lấy chìa khóa mở cửa và đi vào nhà.
Ngày tháng cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua.
Sau khi Đường Miểu từ chối Tiền Trình tham dự bữa tiệc hữu nghị, Khâu Vũ khoảng thời gian này không lên lớp nhiều. Cô ta gần đây rất bận rộn, đối với việc tụ tập, cô ta thực sự rất chú ý, mua sắm trực tuyến váy áo và những thứ tương tự đều được gửi đến quầy lễ tân của cửa hàng piano.
Có một logo sang trọng lớn được in trên đó, Tiểu Khương đã rất choáng váng, bí mật thảo luận về giá cả của chiếc váy hiệu đó với Dữu Nhã Nhã.
Và những điều này, Dữu Nhã Nhã đã nói lại nguyên vẹn với Đường Miểu. Đường Miểu cũng không biết nhiều về mấy cái này, Dữu Nhã Nhã đưa cho cô xem app phổ cập khoa học của cô ấy và giới thiệu cho cô.
Một lúc lâu sau, Đường Miểu cảm thấy ứng dụng này rất hay nên đã tải xuống, thỉnh thoảng xem qua trong giờ giải lao.
Tiết học đàn của Đường Miểu không quá gò bó, học liên tiếp hai tiết sẽ có mười phút giải lao. Trong thời gian nghỉ ngơi, Đường Miểu thỉnh thoảng đi vệ sinh, thỉnh thoảng uống nước, lúc uống nước thì dùng điện thoại di động lướt app.
Lúc cô đang lướt thì có một số học sinh đến sớm hơn, Đường Miểu để điện thoại xuống chơi với học sinh một lúc.
Chiều nay, sau khi Đường Miểu kết thúc một tiết học, cô ngồi trên ghế đàn piano xem điện thoại. Vài phút sau, cửa phòng học đàn bị gõ, tiếng gọi ngọt ngào của bé gái từ bên ngoài vọng vào.
"Cô giáo Đường, em đến rồi ~"
Đường Miểu nghe thấy giọng nói của cô bé liền cười quay đầu nhìn về phía cửa.
"Tang Tử."
Tiểu Tang Tử nghe thấy giọng nói của Đường Miểu, mỉm cười chạy tới ôm lấy Đường Miểu, Đường Miểu còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, liền bế cô bé lên.
Đứa bé năm nay mới năm tuổi, trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu. Vì xuất thân trong gia đình tốt nên cô bé thường ăn mặc rất xinh đẹp, giống như một con búp bê nhỏ, trên người có mùi thơm của sữa.
Sau khi được Đường Miểu bế lên, Tang Tử cười "khanh khách", dựa vào vòng tay của Đường Miểu.
"Tang Tử, biết tìm cô giáo Đường làm nũng rồi."
Khi Tang Tử đang tựa vào vòng tay của Đường Miểu, bà ngoại cô bé cũng mỉm cười bước vào. Mẹ của Tang Tử là một người phụ nữ mạnh mẽ, bố mẹ của chị ấy cũng rất có năng lực. Như bà ngoại của Tang Tử từng là bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện Hoài Thành, ông ngoại của Tang Tử là giáo sư tại Đại học Hoài Thành. Hai người có tuổi mới có con, sinh ra mẹ của Tang Tử, rồi mẹ Tang Tử sinh ra Tang Tử. Vì vậy, mặc dù Tang Tử chỉ mới năm tuổi, ông bà ngoại của cô bé đã nghỉ hưu, nên họ có thể giúp chăm sóc Tang Tử ngay sau khi bố mẹ của Tang Tử ly hôn.
"Không sao ạ." Đường Miểu cười nói khi nhìn thấy bà ngoại Tang Tử.
Bà ngoại Tang Tử cũng rất thích Đường Miểu.
Đối với cửa hàng đàn piano này, bà ngoại Tang Tử thích Đường Miểu nhất. Không chỉ bởi vì Đường Miểu là giáo viên dạy piano của Tang Tử, mà còn bởi vì Đường Miểu là một người rất ít nói nhưng lại có vẻ chân thành và dễ gần.
Lão nhân gia cả đời làm bác sĩ, nhìn người vẫn rất chính xác. Sau khi Đường Miểu nói xong, bà ngoại Tang Tử cười không nói gì, chỉ nói: "Vậy Tang Tử chơi với cô giáo Đường một lát nhé, bà ngoại đi vệ sinh."
Tang Tử mới đi mẫu giáo về, sau khi bà ngoại đón cô bé, liền đưa tới tiệm đàn học. Nói chung để đón một đứa trẻ, phải đợi bên ngoài một khoảng thời gian, chờ lâu nên vẫn chưa đi vệ sinh.
"Được ạ ~" Tang Tử ngoan ngoãn đáp, bà ngoại đóng cửa rời đi trước.
Đường Miểu ôm Tang Tử, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô bé, cùng cô bé chơi đùa một hồi.
Khi Đường Miểu đang ôm Tang Tử, điện thoại di động trong tay cô vẫn chưa hề đặt xuống. Màn hình điện thoại di động của cô sáng lên khi cô nhéo bàn tay nhỏ bé của Tang Tử, Tang Tử nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, thốt một tiếng "wow", nói.
"Đẹp quá."
Cô bé chỉ vào màn hình, là trang mà Đường Miểu vừa đọc. Nhìn thấy lời khen ngợi của Tang Tử, Đường Miểu đơn giản phóng to trang đó ra, nói.
"Phải, cô cũng thấy rất đẹp, em có thích không?"
"Vâng, rất thích." Tang Tử nói.
Tang Tử nói xong, Đường Miểu sờ sờ tóc của cô bé, cười nói: "Thẩm mỹ của Tang Tử chúng ta cũng thật tốt. Nhiều người nói bộ này rất đẹp."
"Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên."
Hai người thảo luận tấm hình một lúc, Đường Miểu nghĩ Tang Tử không thể xem màn hình điện thoại quá lâu nên cô cất điện thoại đi. Sau khi cất điện thoại, bà của Tang Tử vừa lúc quay lại. Ngay sau khi bà ngoại quay lại, Tang Tử không thể tiếp tục làm nũng nữa, vì vậy Đường Miểu đã đặt cô bé lên băng ghế piano và bắt đầu tiết học.
...
Khi Đường Miểu đến làm việc trong cửa hàng piano vào buổi sáng, cô nghe thấy tiếng kêu than của Tiểu Khương.
"Cô Khâu."
"Đây chính là Hermes đấy!"
"Cô mua cái gì vậy?"
Ở quầy lễ tân, ngoài Tiểu Khương, Dữu Nhã Nhã cũng đang ngồi bên cạnh Tiểu Khương, ánh mắt như có như không nhìn vào một chiếc hộp chuyển phát nhanh siêu lớn. Muốn xem, nhưng cũng tức giận. Sau khi Đường Miểu bước vào, Dữu Nhã Nhã nhìn về phía cô, gọi.
"Miểu Miểu, chị đến rồi ~"
Khi Tiểu Khương nói câu kia, Khâu Vũ đang nhìn vào chiếc hộp đó. Vỏ hộp được đóng gói kín mít, ngay cả cách đóng gói đơn giản cũng có thể thấy được sự sang trọng và quý giá của thứ đồ chuyển phát nhanh này.
Mà nó thực sự rất sang trọng.
Là được gửi từ cửa hàng Hermes ở Nam Thành.
Ở một thành phố nhỏ như Hoài Thành không có cửa hàng sang trọng, Khâu Vũ thường mua những chiếc túi xa xỉ và những thứ tương tự từ trang web chính thức hoặc trực tiếp đến Nam Thành.
Nhưng Hermes không giống như vậy, đối với Hermes, trang web chính thức chỉ có thể mua một số khăn lụa, trang sức, quần áo và linh tinh thứ khác, đối với túi xách, rất nhiều người giành không được, không đủ tư cách.
Nhìn cái hộp trước mặt, rõ ràng là một cái túi xách.
Nhịp tim của Khâu Vũ hỗn loạn vì chiếc hộp hơi chặt, cô ta xác nhận thông tin vận chuyển và logo trên đó thì cảm thấy nó không giống hàng giả.
Nhưng cô ta vẫn nói: "Không biết, tôi không có mua."
Khi cô ta nói điều này, ánh mắt của Tiểu Khương càng thêm kinh ngạc.
"Mẹ nó, không phải là người theo đuổi nào mua cho cô đó chứ?"
Sau khi Tiểu Khương nói xong, ngay cả Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu đều nhìn Khâu Vũ.
Khâu Vũ là một phụ nữ xinh đẹp. Ngay cả trong số những giáo viên dạy piano có ngoại hình và khí chất không tồi, cô ta cũng coi như xinh đẹp hơn. Khâu Vũ còn rất giỏi giao tiếp xã hội, thường thích đến quán bar hoặc đi cắm trại với một số bạn bè chơi một số trò chơi cao cấp.
Bạn trai của cô ta không hề bị đứt đoạn kể từ khi cô ta đến cửa hàng piano, có rất nhiều người theo đuổi, mà trong số đó người theo đuổi tặng đồ cho cô ta là không ít.
Bị Tiểu Khương nhắc như vậy, Khâu Vũ cũng thực sự cảm thấy như vậy.
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Khâu Vũ nhìn vào hộp giấy, cười như vậy.
"Có khả năng." Khâu Vũ nhẹ giọng nói.
Sau khi Khâu Vũ nói xong, Dữu Nhã Nhã im lặng trợn trắng mắt.
"Này, ai mà đúng lúc vậy, mau mở ra nhìn xem bên trong có gì. Không phải tối mai cô phải tham gia bữa tiệc hữu nghị giữa các cửa hàng đàn sao? Nếu là túi xách, vừa lúc cô có thể mang nó, cũng nở mày nở mặt cửa hàng đàn của chúng ta!" Tiểu Khương nói.
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Khâu Vũ cười nhìn cô ấy, nói: "Còn không biết là cái gì mà. Lại nói, dù là túi xách thì cũng phải xem có phù hợp với trang phục của tôi không, không thể chỉ xem là hàng hiệu được."
Dữu Nhã Nhã không kìm lòng được, cô ấy định trợn trắng mắt lần nữa, nhưng lại bị Đường Miểu ngăn lại.
Dữu Nhã Nhã: "..."
Nói xong, Khâu Vũ liếc nhìn Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã bên cạnh. Có lẽ là do tâm trạng của cô ta rất tốt, Khâu Vũ cũng không để mắt đến họ quá nhiều, cô ta cầm chiếc hộp chuyển phát nhanh lên, nói.
"Tôi về lớp học trước."
"Ơ, cô không mở ra cho chúng tôi xem với?" Tiểu Khương tiếc nuối nói.
"Mở cái gì, sắp đến giờ học rồi." Khâu Vũ cười nói.
Sau khi nói xong, Khâu Vũ đi lên lầu với chiếc hộp chuyển phát nhanh.
Sau khi Khâu Vũ lên lầu, cuối cùng Dữu Nhã Nhã cũng không chịu nổi nữa, vỗ bàn tức giận đến nhe răng trợn mắt, nói: "Cái gì mà sắp tới giờ học rồi? Chị ta chính là muốn đến phòng học piano đập hộp, đập hộp xong rồi quay 1800 cái video, chụp 1800 bức ảnh, sau đó khoe lên vòng bạn bè, Tiểu hồng thư*, các ứng dụng khác nhau, ước cả thế giới biết rằng chị ta có Hermes thì có."
*Xiaohongshu (hay còn gọi là sách Little Red, Tiểu hồng thư) là nền tảng mạng xã hội về phong cách sống, đồng thời cũng là một cổng TMĐT cực nổi tiếng tại Trung Quốc.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Tiểu Khương "phụt" cười một tiếng.
"Cậu còn cười!" Dữu Nhã Nhã đi qua định đánh Tiểu Khương.
Tiểu Khương liên tục tránh né, cô ấy vừa nói vừa né: "Nếu mình có Hermes, mình cũng sẽ quay 1800 video, chụp 1800 bức ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, Tiểu hồng thư, nhiều ứng dụng khác nhau, để cả thế giới biết mình có Hermes."
Dữu Nhã Nhã: "..."
Sau khi Tiểu Khương nói xong, hỏi: "Cậu không làm như vậy hả?"
Sau khi Tiểu Khương hỏi, vẻ mặt Dữu Nhã Nhã như đưa đám: "Mình sẽ."
"Ha ha ha!" Tiểu Khương cười.
Dữu Nhã Nhã kêu một tiếng "A", nhào vào vòng tay của Đường Miểu, nói: "Tức quá, vừa tức vừa ghen tị, là Hermes đấy!"
Đường Miểu ôm lấy Dữu Nhã Nhã đang "oa oa" giả khóc, dở khóc dở cười nói: "Chị sẽ mua cho em."
"Chị còn quá trẻ người non dạ." Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã nhìn lên, lập tức cắt đứt ý nghĩ nguy hiểm của cô, "Chị có biết Hermes bao nhiêu không? Chị mà mua cho em là chị tay trắng một năm đấy."
"Hermes cũng có loại rẻ mà. Mua khăn lụa cũng không tốn bao nhiêu." Tiểu Khương bên cạnh nói.
Khi Tiểu Khương nói điều này, Dữu Nhã Nhã đứng dậy ngay lập tức.
"Đúng." Dữu Nhã Nhã dường như đã phản ứng lại.
"Đó chỉ là một chiếc hộp lớn của Hermes. Ai biết được trong đó có gì? Thao tác cơ bản của hàng xa xỉ chính là, mua một chiếc khăn lụa cũng có thể được đựng trong một chiếc hộp siêu lớn." Dữu Nhã Nhã nói.
Nói xong, Dữu Nhã Nhã cảm thấy thoải mái, ngâm nga hai lần.
"Hừ, cùng lắm chỉ là một chiếc khăn lụa mà thôi, ai thèm quan tâm."
Cứ như vậy, Dữu Nhã Nhã thuyết phục bản thân chỉ trong hai câu.
Tuy nhiên, không lâu sau khi Dữu Nhã Nhã thuyết phục bản thân, cô ấy nhìn thấy một bức ảnh đập hộp Hermes do Khâu Vũ chụp được chọn ta từ 1800 bức ảnh.
Đó là một chiếc Kelly với vẻ ngoài và màu sắc tuyệt đẹp!
...
Phải nói rằng người theo đuổi tặng chiếc túi này cho Khâu Vũ đã tìm hiểu rất kỹ về cô ta. Chiếc Kelly mà đối phương tặng cho cô ta tình cờ phù hợp với chiếc váy Dior mà Khâu Vũ mua cách đây vài ngày.
Cơ thể, ngoại hình và khí chất của Khâu Vũ vốn dĩ rất tốt. Vào thứ Bảy, khi cô ta xuất hiện trong một chiếc váy và một chiếc túi, toàn bộ cửa hàng piano nhỏ của họ đã trở nên đắt đỏ hơn rất nhiều.
Tiểu Khương hết lời khen ngợi trang phục của Khâu Vũ, váy Dior, Kelly cao cấp xứng với cái danh Hermes, đây quả thực là một lý tưởng nhân gian, đối với tiệm đàn quả thực là quá nở mày.
"Mẹ nó, toàn thân cô Khâu thế này, mọi người trong bữa tiệc có thể nghĩ cửa hàng piano của chúng ta kiếm được nhiều tiền. Giáo viên dạy piano làm công thực sự có thể có được Kelly! Còn là một màu kim cương! Chuyển phát nhanh thôi đã tốn mấy chục vạn!"
Khâu Vũ mỉm cười sau khi nghe lời khen quá khích của Tiểu Khương: "Không chỉ có mỗi mình tôi, còn cả những nhà sản xuất và thương nhân bán đàn piano. Những quý cô giàu có đó không chừng còn khinh thường túi xách của tôi."
"Thôi đi, khinh thường cũng chỉ có thể khinh thường Chanel, cô như vậy có thể khinh thường người khác." Tiểu Khương nói.
Trong khi Tiểu Khương và Khâu Vũ đang nói chuyện, Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu cũng vào cửa hàng piano cùng nhau. Hai người gặp nhau trên đường cùng với bữa sáng trên tay. Khi bước vào cửa hàng piano, nhìn thấy Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã đã sững sờ trong giây lát.
Thật là người đẹp vì lụa.
Mặc dù Khâu Vũ thường đeo túi hiệu lớn, nhưng cô ta chỉ mặc quần áo hàng hiệu tầm trung bình thường, nhiều nhất là mua một số phụ kiện cao cấp. Còn những chiếc túi hiệu, cùng lắm cũng sẽ là LV hay Gucci, giờ thì váy Dior và túi Hermes hoàn toàn khác.
Dữu Nhã Nhã nhìn Khâu Vũ, không có biểu cảm gì trên mặt, Đường Miểu cũng nhìn Khâu Vũ khi Dữu Nhã Nhã đang quan sát Khâu Vũ.
"Rất đẹp." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói câu này, Dữu Nhã Nhã gần như không kìm được nhéo Đường Miểu từ phía sau.
Bữa tiệc hữu nghị bắt đầu vào buổi tối, chưa gì buổi sáng Khâu Vũ đã mặc như một con bướm. Mặc vì cái gì? Còn không phải để cho bọn họ nhìn thấy, để thu hút hư vinh từ bọn họ sao.
Mà Đường Miểu cũng không biết là ngốc hay thật sự tốt bụng, còn chân thành khen ngợi.
Khen ngợi xong, Khâu Vũ nhìn Đường Miểu, lông mi hơi rũ xuống, liếc nhìn cô một cái rồi nói.
"Cảm ơn."
"Không có gì." Đường Miểu cũng cười.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Khâu Vũ thu hồi ánh mắt.
Trong tình huống này bây giờ, Khâu Vũ hoàn toàn giống như một con công trắng kiêu hãnh, còn bọn họ chỉ là gà rừng mà thôi. Sau khi cho họ xem xong, Khâu Vũ không đợi trong chuồng gà này nữa, cô ta nói với Tiểu Khương.
"Tôi lên lầu."
Sau đó Khâu Vũ dẫm lên đôi giày cao gót bước lên lầu với chiếc túi xách.
Người phụ nữ dáng người uyển chuyển, giày cao gót bước lên cầu thang phát ra âm thanh lộc cộc, cô ta đang đi trong hành lang hẹp, cả hành lang dường như có một tầng ánh sáng.
"Tôi thực sự..." Dữu Nhã Nhã tiếp tục nhe răng trợn mắt, "Khoe khoang cái gì, không sợ chiếc túi người khác tặng là hàng giả sao."
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói câu này, Tiểu Khương liếc cô ấy một cái rồi nói: "Không phải là hàng giả đâu."
"Chiếc túi mà đối phương tặng cho cô ta lúc đó cũng có một chiếc khăn lụa của Hermes. Cô Khâu đã có chiếc khăn lụa đó rồi. Cô ta lấy chiếc khăn lụa ra so sánh và nó giống hệt chiếc khăn của cô ta. Đều từ một cái hộp ra, làm sao có thể là giả được."
Tiểu Khương nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
...
Dù Dữu Nhã Nhã có tức giận và ghen tị thế nào đi chăng nữa, hôm nay Khâu Vũ được coi là đã thỏa mãn sự phù phiếm tràn trề của mình.
Ban ngày ở cửa hàng đàn piano, buổi chiều Khâu Vũ phải gấp rút đến hội quán với Tiền Trình trước, vì vậy đã chia lớp cho một số giáo viên khác.
Dữu Nhã Nhã không chỉ phải nhìn cô ta bày trò mà còn phải dạy thay cho cô ta một bài, cô ấy tức giận đến mức răng gần như bị nghiền nát.
Buổi tối trong lúc ăn cơm, Dữu Nhã Nhã đang hờn dỗi trong lớp học piano của Đường Miểu, vừa uống trà sữa vừa gõ điện thoại di động.
Đường Miểu đang ăn salad, thấy Dữu Nhã Nhã chỉ uống một ly trà sữa, cô hỏi: "Em không ăn gì sao?"
"Ăn cái gì, em tức giận ăn không vô." Dữu Nhã Nhã nói.
Sau khi nghe xong lời của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cười nói: "Tức giận như vậy?"
"Đương nhiên!" Dữu Nhã Nhã thả ống hút, nhìn Đường Miểu trước mặt, nói: "Em trước kia cũng không có đặc biệt ghét chị ta, nhưng từ khi em phát hiện ra chị ta làm chị xấu hổ với mọi người ở quán bar, em liền đặc biệt ghét chị ta. Chị ta một chút cũng không nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ quan tâm đến mình, loại người này thật đáng ghét."
"Chị ta nên mất mặt một lần, cho chị ta biết cảm giác xấu hổ ở nơi công cộng, nếu không chị ta không biết sẽ khoe khoang cỡ nào." Dữu Nhã Nhã nói.
Lần trước Khâu Vũ làm Đường Miểu xấu hổ, Dữu Nhã Nhã vẫn ghi nhớ trong lòng. Nhưng cô ấy thật ngốc, cô ấy không biết làm thế nào để chống đỡ cho Đường Miểu. Cô ấy không có biện pháp nào khác, hy vọng Khâu Vũ cũng sẽ xấu hổ trước mặt người khác, để chị ta cảm nhận được tư vị xấu hổ.
Tuy nhiên, chị ta không những không xấu hổ mà thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Làm như vậy chẳng khác nào coi Dữu Nhã Nhã là không khí.
Sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu nhéo mặt cô ấy cười nói: "Cảm ơn em."
Bị Đường Miểu nhéo mặt như thế này và cảm ơn, Dữu Nhã Nhã liếc nhìn Đường Miểu rồi ậm ừ.
"Nhưng em không thể không ăn gì được." Đường Miểu nói, "Chị gọi cho em một ít món tráng miệng."
Đường Miểu nói, cô định lấy điện thoại di động ra và gọi món tráng miệng cho Dữu Nhã Nhã từ cửa hàng tráng miệng yêu thích của cô. Đường Miểu vừa nói xong, Dữu Nhã Nhã liền nói: "Không cần đâu, tối nay mẹ em làm thịt sườn heo kho tàu, em để dành bụng ăn ở nhà."
Đường Miểu: "..."
Nhìn thấy Đường Miểu cũng sắp bật cười, Dữu Nhã Nhã vội vàng nói: "Này này này, em thực sự tức giận đến mức ăn không nổi mà!"
"Được rồi." Đường Miểu cười gật đầu.
Nhìn thấy Đường Miểu cười như vậy, tâm tình Dữu Nhã Nhã có vẻ tốt hơn, cô ấy nhích về phía Đường Miểu, nói: "Cho em một quả trứng trước đi."
Đường Miểu hôm nay gọi món salad và một quả trứng luộc.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu đồng ý, giúp cô ấy mở hộp trứng luộc ra đưa cho cô ấy. Sau khi đưa cho cô ấy, Đường Miểu liếc nhìn điện thoại của cô ấy, hỏi.
"Em đang xem gì vậy?"
"Buổi phát sóng trực tiếp của bữa tiệc hôm nay." Dữu Nhã Nhã nói.
"Cái này cũng phát sóng trực tiếp?" Đường Miểu kinh ngạc nói.
"Không phải, không có." Dữu Nhã Nhã cầm lấy quả trứng luộc cắn một miếng rồi nói, "Không chỉ có cửa hàng piano của chúng ta tham gia sự kiện này, còn có các cửa hàng piano khác nữa. Em có một người bạn dạy ở một cửa hàng piano khác, cô ấy cũng được mời, sau đó bắt đầu mở một nhóm để chụp ảnh cho những người không được mời như chúng em và có được cái nhìn sâu sắc hơn. Đây, chị xem này."
Đường Miểu liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Dữu Nhã Nhã, chứa một số video và hình ảnh. Nói chung làm trong ngành sản xuất đàn piano, gia đình có chút nền tảng, thẩm mỹ cũng không tệ. Lần này, cuộc tụ họp được tổ chức tại một câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Hoài Thành, khung cảnh được sắp xếp trong một bầu không khí rất cao cấp.
"Cô ấy cũng chụp ảnh Khâu Vũ. Khâu Vũ cùng với ông chủ, chiếc túi xách xách ở mặt trước, sợ người khác không biết hay gì." Dữu Nhã Nhã khịt mũi hai lần.
Sau khi giáo viên dạy piano chụp ảnh Khâu Vũ, tự nhiên khen ngợi cô ta, nói rằng Khâu Vũ đẹp, Khâu Vũ có khí chất, Khâu Vũ giàu có, thậm chí còn xách cả Kelly của Hermes.
Quả nhiên như Dữu Nhã Nhã nghĩ, tại cuộc tụ họp kiểu này, sẽ có sự so sánh về mặt này.
Dữu Nhã Nhã bên này hừ hừ, Đường Miểu mỉm cười, cúi đầu ăn một ngụm rau xà lách.
Trong khi cô đang ăn, Dữu Nhã Nhã đột nhiên "Ơ" một tiếng.
Đường Miểu ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao vậy?"
"Đây có phải là mẹ của Tang Tử không?" Dữu Nhã Nhã thường đến lớp học piano của Đường Miểu, Tang Tử được ông bà ngoại đưa đi học piano, thỉnh thoảng mẹ cô bé cũng đến. Mẹ của Tang Tử trông rất có khí chất cũng rất nổi bật, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng khi nhìn lại quá khứ trông chị ấy rất xinh đẹp.
Đường Miểu nhìn lướt qua bức ảnh trên màn hình, gật đầu nói: "Ừ."
"Khâu Vũ đụng hàng chiếc túi với chị ấy." Dữu Nhã Nhã nói.
Đường Miểu nhìn vào mắt Dữu Nhã Nhã một lúc.
Khi hai người nhìn nhau như thế này, Dữu Nhã Nhã bấm vào bức ảnh để thu nhỏ, tin tức trong nhóm bùng nổ, phần lớn là do giáo viên piano, bạn của Dữu Nhã Nhã gửi đến từ bữa tiệc.
【 Nhã Nhã! Cô giáo dạy đàn bên các cậu đụng hàng túi với chị Tang, trưởng đại diện kinh doanh của một thương hiệu đàn piano nào đó! 】
【 Vãi! Kelly của giáo viên piano bên các cậu là giả! 】
【 Vãi! Mang túi giả thì thôi đi, còn đụng phải người xách túi thật. 】
【 Vãi! Cô giáo dạy piano này xem như bị bẽ mặt ném ở nhà rồi. ]
Nhưng tối qua, Hạ Khiếu đã hỏi cô tại sao không gọi "A Khiếu" nữa, hẳn là không phải thuận miệng nói ra mà là có căn cứ.
Tối hôm đó cô say, quên mất việc về nhà với Hạ Khiếu. Cô chỉ có thể suy ra từ việc mất chìa khóa nên cô đã được Hạ Khiếu đưa về nhà vì không thể vào nhà. Những gì đã xảy ra ở giữa, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Uống rượu xác thực khiến người ta trở nên táo bạo hơn.
Ví dụ như, cô đã gọi Hạ Khiếu thành A Khiếu khi uống say.
Đường Miểu đã nghe thấy ai đó gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu", người đó là Tề Viễn. Trong quán bar ngày hôm đó, khi Tề Viễn đã gọi Hạ Khiếu lúc đang chơi trò chơi, gọi anh là "A Khiếu".
Có lẽ là do cậu ta gọi như vậy, sau khi cô say rượu, cũng đánh bạo hơn mà gọi Hạ Khiếu như vậy.
Nhưng là say thì say, trong trạng thái tỉnh táo này, Đường Miểu không thể gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu" được.
Quá thân mật.
Lý do tại sao Tề Viễn gọi Hạ Khiếu là "A Khiếu" là vì họ là đồng đội, họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau thành lập một ban nhạc, cùng nhau lớn lên, rất gần gũi và thân thiết.
Còn cô là gì? Cùng lắm cô là hàng xóm mà Hạ Khiếu không ghét, có lẽ cũng không tính là không chán ghét, thậm chí còn có chút thích, nhưng giao tình ngắn ngủi này khiến cô không dám gọi anh quá mức thân mật.
Điều này thật không hợp lý.
Nhưng vẫn có thể gọi là "em trai".
Bởi vì khi ở quán bar ngày hôm đó chơi thật hay thách, Hạ Khiếu đã nói rằng anh thích chị gái.
Mà cô vừa vặn lớn hơn anh một chút, gọi anh là "em trai" cũng không tính là chiếm tiện nghi, mà em trai chị gái, so với quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu còn thân thiết hơn.
Điều này không chỉ mang mối quan hệ gần gũi hơn mà còn giữ được cảm giác cân xứng.
Cô cảm thấy rất vừa phải.
Vì vậy sau khi mua một nắm kẹo cho Hạ Khiếu trong siêu thị và cho vào túi vải, Đường Miểu đã mua giấy ghi chú, mua giấy bút, viết một câu cho Hạ Khiếu, một câu như vậy.
Cô cảm thấy Hạ Khiếu hẳn sẽ không ghét bỏ.
Sau khi trở về nhà, Đường Miểu liền đứng ở cửa đợi một hồi. Hạ Khiếu dường như không mở cửa ra, mà đóng cửa lại.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng anh cũng sẽ phát hiện ra nắm kẹo và mảnh giấy.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu mỉm cười, thay giày rồi bước vào phòng khách.
...
Thời gian giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu vẫn là không vừa khéo như vậy.
Dù sao sau khi cô đưa cho Hạ Khiếu kẹo, Đường Miểu đi ra ngoài hay về nhà, cô không bao giờ đụng phải Hạ Khiếu. Tuy nhiên theo Dữu Nhã Nhã nói, Vang Bóng Một Thời không biểu diễn trong thời gian gần đây, phỏng chừng anh sẽ ở nhà mấy ngày.
Cho dù không gặp Hạ Khiếu, nhưng biết Hạ Khiếu vẫn ở nhà sẽ khiến Đường Miểu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, dù đi làm hay tan làm về nhà, Đường Miểu đều nhìn sang cửa bên cạnh. Sau khi nhìn xong, cô mới lấy chìa khóa mở cửa và đi vào nhà.
Ngày tháng cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua.
Sau khi Đường Miểu từ chối Tiền Trình tham dự bữa tiệc hữu nghị, Khâu Vũ khoảng thời gian này không lên lớp nhiều. Cô ta gần đây rất bận rộn, đối với việc tụ tập, cô ta thực sự rất chú ý, mua sắm trực tuyến váy áo và những thứ tương tự đều được gửi đến quầy lễ tân của cửa hàng piano.
Có một logo sang trọng lớn được in trên đó, Tiểu Khương đã rất choáng váng, bí mật thảo luận về giá cả của chiếc váy hiệu đó với Dữu Nhã Nhã.
Và những điều này, Dữu Nhã Nhã đã nói lại nguyên vẹn với Đường Miểu. Đường Miểu cũng không biết nhiều về mấy cái này, Dữu Nhã Nhã đưa cho cô xem app phổ cập khoa học của cô ấy và giới thiệu cho cô.
Một lúc lâu sau, Đường Miểu cảm thấy ứng dụng này rất hay nên đã tải xuống, thỉnh thoảng xem qua trong giờ giải lao.
Tiết học đàn của Đường Miểu không quá gò bó, học liên tiếp hai tiết sẽ có mười phút giải lao. Trong thời gian nghỉ ngơi, Đường Miểu thỉnh thoảng đi vệ sinh, thỉnh thoảng uống nước, lúc uống nước thì dùng điện thoại di động lướt app.
Lúc cô đang lướt thì có một số học sinh đến sớm hơn, Đường Miểu để điện thoại xuống chơi với học sinh một lúc.
Chiều nay, sau khi Đường Miểu kết thúc một tiết học, cô ngồi trên ghế đàn piano xem điện thoại. Vài phút sau, cửa phòng học đàn bị gõ, tiếng gọi ngọt ngào của bé gái từ bên ngoài vọng vào.
"Cô giáo Đường, em đến rồi ~"
Đường Miểu nghe thấy giọng nói của cô bé liền cười quay đầu nhìn về phía cửa.
"Tang Tử."
Tiểu Tang Tử nghe thấy giọng nói của Đường Miểu, mỉm cười chạy tới ôm lấy Đường Miểu, Đường Miểu còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, liền bế cô bé lên.
Đứa bé năm nay mới năm tuổi, trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu. Vì xuất thân trong gia đình tốt nên cô bé thường ăn mặc rất xinh đẹp, giống như một con búp bê nhỏ, trên người có mùi thơm của sữa.
Sau khi được Đường Miểu bế lên, Tang Tử cười "khanh khách", dựa vào vòng tay của Đường Miểu.
"Tang Tử, biết tìm cô giáo Đường làm nũng rồi."
Khi Tang Tử đang tựa vào vòng tay của Đường Miểu, bà ngoại cô bé cũng mỉm cười bước vào. Mẹ của Tang Tử là một người phụ nữ mạnh mẽ, bố mẹ của chị ấy cũng rất có năng lực. Như bà ngoại của Tang Tử từng là bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện Hoài Thành, ông ngoại của Tang Tử là giáo sư tại Đại học Hoài Thành. Hai người có tuổi mới có con, sinh ra mẹ của Tang Tử, rồi mẹ Tang Tử sinh ra Tang Tử. Vì vậy, mặc dù Tang Tử chỉ mới năm tuổi, ông bà ngoại của cô bé đã nghỉ hưu, nên họ có thể giúp chăm sóc Tang Tử ngay sau khi bố mẹ của Tang Tử ly hôn.
"Không sao ạ." Đường Miểu cười nói khi nhìn thấy bà ngoại Tang Tử.
Bà ngoại Tang Tử cũng rất thích Đường Miểu.
Đối với cửa hàng đàn piano này, bà ngoại Tang Tử thích Đường Miểu nhất. Không chỉ bởi vì Đường Miểu là giáo viên dạy piano của Tang Tử, mà còn bởi vì Đường Miểu là một người rất ít nói nhưng lại có vẻ chân thành và dễ gần.
Lão nhân gia cả đời làm bác sĩ, nhìn người vẫn rất chính xác. Sau khi Đường Miểu nói xong, bà ngoại Tang Tử cười không nói gì, chỉ nói: "Vậy Tang Tử chơi với cô giáo Đường một lát nhé, bà ngoại đi vệ sinh."
Tang Tử mới đi mẫu giáo về, sau khi bà ngoại đón cô bé, liền đưa tới tiệm đàn học. Nói chung để đón một đứa trẻ, phải đợi bên ngoài một khoảng thời gian, chờ lâu nên vẫn chưa đi vệ sinh.
"Được ạ ~" Tang Tử ngoan ngoãn đáp, bà ngoại đóng cửa rời đi trước.
Đường Miểu ôm Tang Tử, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô bé, cùng cô bé chơi đùa một hồi.
Khi Đường Miểu đang ôm Tang Tử, điện thoại di động trong tay cô vẫn chưa hề đặt xuống. Màn hình điện thoại di động của cô sáng lên khi cô nhéo bàn tay nhỏ bé của Tang Tử, Tang Tử nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, thốt một tiếng "wow", nói.
"Đẹp quá."
Cô bé chỉ vào màn hình, là trang mà Đường Miểu vừa đọc. Nhìn thấy lời khen ngợi của Tang Tử, Đường Miểu đơn giản phóng to trang đó ra, nói.
"Phải, cô cũng thấy rất đẹp, em có thích không?"
"Vâng, rất thích." Tang Tử nói.
Tang Tử nói xong, Đường Miểu sờ sờ tóc của cô bé, cười nói: "Thẩm mỹ của Tang Tử chúng ta cũng thật tốt. Nhiều người nói bộ này rất đẹp."
"Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên."
Hai người thảo luận tấm hình một lúc, Đường Miểu nghĩ Tang Tử không thể xem màn hình điện thoại quá lâu nên cô cất điện thoại đi. Sau khi cất điện thoại, bà của Tang Tử vừa lúc quay lại. Ngay sau khi bà ngoại quay lại, Tang Tử không thể tiếp tục làm nũng nữa, vì vậy Đường Miểu đã đặt cô bé lên băng ghế piano và bắt đầu tiết học.
...
Khi Đường Miểu đến làm việc trong cửa hàng piano vào buổi sáng, cô nghe thấy tiếng kêu than của Tiểu Khương.
"Cô Khâu."
"Đây chính là Hermes đấy!"
"Cô mua cái gì vậy?"
Ở quầy lễ tân, ngoài Tiểu Khương, Dữu Nhã Nhã cũng đang ngồi bên cạnh Tiểu Khương, ánh mắt như có như không nhìn vào một chiếc hộp chuyển phát nhanh siêu lớn. Muốn xem, nhưng cũng tức giận. Sau khi Đường Miểu bước vào, Dữu Nhã Nhã nhìn về phía cô, gọi.
"Miểu Miểu, chị đến rồi ~"
Khi Tiểu Khương nói câu kia, Khâu Vũ đang nhìn vào chiếc hộp đó. Vỏ hộp được đóng gói kín mít, ngay cả cách đóng gói đơn giản cũng có thể thấy được sự sang trọng và quý giá của thứ đồ chuyển phát nhanh này.
Mà nó thực sự rất sang trọng.
Là được gửi từ cửa hàng Hermes ở Nam Thành.
Ở một thành phố nhỏ như Hoài Thành không có cửa hàng sang trọng, Khâu Vũ thường mua những chiếc túi xa xỉ và những thứ tương tự từ trang web chính thức hoặc trực tiếp đến Nam Thành.
Nhưng Hermes không giống như vậy, đối với Hermes, trang web chính thức chỉ có thể mua một số khăn lụa, trang sức, quần áo và linh tinh thứ khác, đối với túi xách, rất nhiều người giành không được, không đủ tư cách.
Nhìn cái hộp trước mặt, rõ ràng là một cái túi xách.
Nhịp tim của Khâu Vũ hỗn loạn vì chiếc hộp hơi chặt, cô ta xác nhận thông tin vận chuyển và logo trên đó thì cảm thấy nó không giống hàng giả.
Nhưng cô ta vẫn nói: "Không biết, tôi không có mua."
Khi cô ta nói điều này, ánh mắt của Tiểu Khương càng thêm kinh ngạc.
"Mẹ nó, không phải là người theo đuổi nào mua cho cô đó chứ?"
Sau khi Tiểu Khương nói xong, ngay cả Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu đều nhìn Khâu Vũ.
Khâu Vũ là một phụ nữ xinh đẹp. Ngay cả trong số những giáo viên dạy piano có ngoại hình và khí chất không tồi, cô ta cũng coi như xinh đẹp hơn. Khâu Vũ còn rất giỏi giao tiếp xã hội, thường thích đến quán bar hoặc đi cắm trại với một số bạn bè chơi một số trò chơi cao cấp.
Bạn trai của cô ta không hề bị đứt đoạn kể từ khi cô ta đến cửa hàng piano, có rất nhiều người theo đuổi, mà trong số đó người theo đuổi tặng đồ cho cô ta là không ít.
Bị Tiểu Khương nhắc như vậy, Khâu Vũ cũng thực sự cảm thấy như vậy.
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Khâu Vũ nhìn vào hộp giấy, cười như vậy.
"Có khả năng." Khâu Vũ nhẹ giọng nói.
Sau khi Khâu Vũ nói xong, Dữu Nhã Nhã im lặng trợn trắng mắt.
"Này, ai mà đúng lúc vậy, mau mở ra nhìn xem bên trong có gì. Không phải tối mai cô phải tham gia bữa tiệc hữu nghị giữa các cửa hàng đàn sao? Nếu là túi xách, vừa lúc cô có thể mang nó, cũng nở mày nở mặt cửa hàng đàn của chúng ta!" Tiểu Khương nói.
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Khâu Vũ cười nhìn cô ấy, nói: "Còn không biết là cái gì mà. Lại nói, dù là túi xách thì cũng phải xem có phù hợp với trang phục của tôi không, không thể chỉ xem là hàng hiệu được."
Dữu Nhã Nhã không kìm lòng được, cô ấy định trợn trắng mắt lần nữa, nhưng lại bị Đường Miểu ngăn lại.
Dữu Nhã Nhã: "..."
Nói xong, Khâu Vũ liếc nhìn Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã bên cạnh. Có lẽ là do tâm trạng của cô ta rất tốt, Khâu Vũ cũng không để mắt đến họ quá nhiều, cô ta cầm chiếc hộp chuyển phát nhanh lên, nói.
"Tôi về lớp học trước."
"Ơ, cô không mở ra cho chúng tôi xem với?" Tiểu Khương tiếc nuối nói.
"Mở cái gì, sắp đến giờ học rồi." Khâu Vũ cười nói.
Sau khi nói xong, Khâu Vũ đi lên lầu với chiếc hộp chuyển phát nhanh.
Sau khi Khâu Vũ lên lầu, cuối cùng Dữu Nhã Nhã cũng không chịu nổi nữa, vỗ bàn tức giận đến nhe răng trợn mắt, nói: "Cái gì mà sắp tới giờ học rồi? Chị ta chính là muốn đến phòng học piano đập hộp, đập hộp xong rồi quay 1800 cái video, chụp 1800 bức ảnh, sau đó khoe lên vòng bạn bè, Tiểu hồng thư*, các ứng dụng khác nhau, ước cả thế giới biết rằng chị ta có Hermes thì có."
*Xiaohongshu (hay còn gọi là sách Little Red, Tiểu hồng thư) là nền tảng mạng xã hội về phong cách sống, đồng thời cũng là một cổng TMĐT cực nổi tiếng tại Trung Quốc.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Tiểu Khương "phụt" cười một tiếng.
"Cậu còn cười!" Dữu Nhã Nhã đi qua định đánh Tiểu Khương.
Tiểu Khương liên tục tránh né, cô ấy vừa nói vừa né: "Nếu mình có Hermes, mình cũng sẽ quay 1800 video, chụp 1800 bức ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, Tiểu hồng thư, nhiều ứng dụng khác nhau, để cả thế giới biết mình có Hermes."
Dữu Nhã Nhã: "..."
Sau khi Tiểu Khương nói xong, hỏi: "Cậu không làm như vậy hả?"
Sau khi Tiểu Khương hỏi, vẻ mặt Dữu Nhã Nhã như đưa đám: "Mình sẽ."
"Ha ha ha!" Tiểu Khương cười.
Dữu Nhã Nhã kêu một tiếng "A", nhào vào vòng tay của Đường Miểu, nói: "Tức quá, vừa tức vừa ghen tị, là Hermes đấy!"
Đường Miểu ôm lấy Dữu Nhã Nhã đang "oa oa" giả khóc, dở khóc dở cười nói: "Chị sẽ mua cho em."
"Chị còn quá trẻ người non dạ." Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã nhìn lên, lập tức cắt đứt ý nghĩ nguy hiểm của cô, "Chị có biết Hermes bao nhiêu không? Chị mà mua cho em là chị tay trắng một năm đấy."
"Hermes cũng có loại rẻ mà. Mua khăn lụa cũng không tốn bao nhiêu." Tiểu Khương bên cạnh nói.
Khi Tiểu Khương nói điều này, Dữu Nhã Nhã đứng dậy ngay lập tức.
"Đúng." Dữu Nhã Nhã dường như đã phản ứng lại.
"Đó chỉ là một chiếc hộp lớn của Hermes. Ai biết được trong đó có gì? Thao tác cơ bản của hàng xa xỉ chính là, mua một chiếc khăn lụa cũng có thể được đựng trong một chiếc hộp siêu lớn." Dữu Nhã Nhã nói.
Nói xong, Dữu Nhã Nhã cảm thấy thoải mái, ngâm nga hai lần.
"Hừ, cùng lắm chỉ là một chiếc khăn lụa mà thôi, ai thèm quan tâm."
Cứ như vậy, Dữu Nhã Nhã thuyết phục bản thân chỉ trong hai câu.
Tuy nhiên, không lâu sau khi Dữu Nhã Nhã thuyết phục bản thân, cô ấy nhìn thấy một bức ảnh đập hộp Hermes do Khâu Vũ chụp được chọn ta từ 1800 bức ảnh.
Đó là một chiếc Kelly với vẻ ngoài và màu sắc tuyệt đẹp!
...
Phải nói rằng người theo đuổi tặng chiếc túi này cho Khâu Vũ đã tìm hiểu rất kỹ về cô ta. Chiếc Kelly mà đối phương tặng cho cô ta tình cờ phù hợp với chiếc váy Dior mà Khâu Vũ mua cách đây vài ngày.
Cơ thể, ngoại hình và khí chất của Khâu Vũ vốn dĩ rất tốt. Vào thứ Bảy, khi cô ta xuất hiện trong một chiếc váy và một chiếc túi, toàn bộ cửa hàng piano nhỏ của họ đã trở nên đắt đỏ hơn rất nhiều.
Tiểu Khương hết lời khen ngợi trang phục của Khâu Vũ, váy Dior, Kelly cao cấp xứng với cái danh Hermes, đây quả thực là một lý tưởng nhân gian, đối với tiệm đàn quả thực là quá nở mày.
"Mẹ nó, toàn thân cô Khâu thế này, mọi người trong bữa tiệc có thể nghĩ cửa hàng piano của chúng ta kiếm được nhiều tiền. Giáo viên dạy piano làm công thực sự có thể có được Kelly! Còn là một màu kim cương! Chuyển phát nhanh thôi đã tốn mấy chục vạn!"
Khâu Vũ mỉm cười sau khi nghe lời khen quá khích của Tiểu Khương: "Không chỉ có mỗi mình tôi, còn cả những nhà sản xuất và thương nhân bán đàn piano. Những quý cô giàu có đó không chừng còn khinh thường túi xách của tôi."
"Thôi đi, khinh thường cũng chỉ có thể khinh thường Chanel, cô như vậy có thể khinh thường người khác." Tiểu Khương nói.
Trong khi Tiểu Khương và Khâu Vũ đang nói chuyện, Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu cũng vào cửa hàng piano cùng nhau. Hai người gặp nhau trên đường cùng với bữa sáng trên tay. Khi bước vào cửa hàng piano, nhìn thấy Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã đã sững sờ trong giây lát.
Thật là người đẹp vì lụa.
Mặc dù Khâu Vũ thường đeo túi hiệu lớn, nhưng cô ta chỉ mặc quần áo hàng hiệu tầm trung bình thường, nhiều nhất là mua một số phụ kiện cao cấp. Còn những chiếc túi hiệu, cùng lắm cũng sẽ là LV hay Gucci, giờ thì váy Dior và túi Hermes hoàn toàn khác.
Dữu Nhã Nhã nhìn Khâu Vũ, không có biểu cảm gì trên mặt, Đường Miểu cũng nhìn Khâu Vũ khi Dữu Nhã Nhã đang quan sát Khâu Vũ.
"Rất đẹp." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói câu này, Dữu Nhã Nhã gần như không kìm được nhéo Đường Miểu từ phía sau.
Bữa tiệc hữu nghị bắt đầu vào buổi tối, chưa gì buổi sáng Khâu Vũ đã mặc như một con bướm. Mặc vì cái gì? Còn không phải để cho bọn họ nhìn thấy, để thu hút hư vinh từ bọn họ sao.
Mà Đường Miểu cũng không biết là ngốc hay thật sự tốt bụng, còn chân thành khen ngợi.
Khen ngợi xong, Khâu Vũ nhìn Đường Miểu, lông mi hơi rũ xuống, liếc nhìn cô một cái rồi nói.
"Cảm ơn."
"Không có gì." Đường Miểu cũng cười.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Khâu Vũ thu hồi ánh mắt.
Trong tình huống này bây giờ, Khâu Vũ hoàn toàn giống như một con công trắng kiêu hãnh, còn bọn họ chỉ là gà rừng mà thôi. Sau khi cho họ xem xong, Khâu Vũ không đợi trong chuồng gà này nữa, cô ta nói với Tiểu Khương.
"Tôi lên lầu."
Sau đó Khâu Vũ dẫm lên đôi giày cao gót bước lên lầu với chiếc túi xách.
Người phụ nữ dáng người uyển chuyển, giày cao gót bước lên cầu thang phát ra âm thanh lộc cộc, cô ta đang đi trong hành lang hẹp, cả hành lang dường như có một tầng ánh sáng.
"Tôi thực sự..." Dữu Nhã Nhã tiếp tục nhe răng trợn mắt, "Khoe khoang cái gì, không sợ chiếc túi người khác tặng là hàng giả sao."
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói câu này, Tiểu Khương liếc cô ấy một cái rồi nói: "Không phải là hàng giả đâu."
"Chiếc túi mà đối phương tặng cho cô ta lúc đó cũng có một chiếc khăn lụa của Hermes. Cô Khâu đã có chiếc khăn lụa đó rồi. Cô ta lấy chiếc khăn lụa ra so sánh và nó giống hệt chiếc khăn của cô ta. Đều từ một cái hộp ra, làm sao có thể là giả được."
Tiểu Khương nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
...
Dù Dữu Nhã Nhã có tức giận và ghen tị thế nào đi chăng nữa, hôm nay Khâu Vũ được coi là đã thỏa mãn sự phù phiếm tràn trề của mình.
Ban ngày ở cửa hàng đàn piano, buổi chiều Khâu Vũ phải gấp rút đến hội quán với Tiền Trình trước, vì vậy đã chia lớp cho một số giáo viên khác.
Dữu Nhã Nhã không chỉ phải nhìn cô ta bày trò mà còn phải dạy thay cho cô ta một bài, cô ấy tức giận đến mức răng gần như bị nghiền nát.
Buổi tối trong lúc ăn cơm, Dữu Nhã Nhã đang hờn dỗi trong lớp học piano của Đường Miểu, vừa uống trà sữa vừa gõ điện thoại di động.
Đường Miểu đang ăn salad, thấy Dữu Nhã Nhã chỉ uống một ly trà sữa, cô hỏi: "Em không ăn gì sao?"
"Ăn cái gì, em tức giận ăn không vô." Dữu Nhã Nhã nói.
Sau khi nghe xong lời của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cười nói: "Tức giận như vậy?"
"Đương nhiên!" Dữu Nhã Nhã thả ống hút, nhìn Đường Miểu trước mặt, nói: "Em trước kia cũng không có đặc biệt ghét chị ta, nhưng từ khi em phát hiện ra chị ta làm chị xấu hổ với mọi người ở quán bar, em liền đặc biệt ghét chị ta. Chị ta một chút cũng không nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ quan tâm đến mình, loại người này thật đáng ghét."
"Chị ta nên mất mặt một lần, cho chị ta biết cảm giác xấu hổ ở nơi công cộng, nếu không chị ta không biết sẽ khoe khoang cỡ nào." Dữu Nhã Nhã nói.
Lần trước Khâu Vũ làm Đường Miểu xấu hổ, Dữu Nhã Nhã vẫn ghi nhớ trong lòng. Nhưng cô ấy thật ngốc, cô ấy không biết làm thế nào để chống đỡ cho Đường Miểu. Cô ấy không có biện pháp nào khác, hy vọng Khâu Vũ cũng sẽ xấu hổ trước mặt người khác, để chị ta cảm nhận được tư vị xấu hổ.
Tuy nhiên, chị ta không những không xấu hổ mà thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Làm như vậy chẳng khác nào coi Dữu Nhã Nhã là không khí.
Sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu nhéo mặt cô ấy cười nói: "Cảm ơn em."
Bị Đường Miểu nhéo mặt như thế này và cảm ơn, Dữu Nhã Nhã liếc nhìn Đường Miểu rồi ậm ừ.
"Nhưng em không thể không ăn gì được." Đường Miểu nói, "Chị gọi cho em một ít món tráng miệng."
Đường Miểu nói, cô định lấy điện thoại di động ra và gọi món tráng miệng cho Dữu Nhã Nhã từ cửa hàng tráng miệng yêu thích của cô. Đường Miểu vừa nói xong, Dữu Nhã Nhã liền nói: "Không cần đâu, tối nay mẹ em làm thịt sườn heo kho tàu, em để dành bụng ăn ở nhà."
Đường Miểu: "..."
Nhìn thấy Đường Miểu cũng sắp bật cười, Dữu Nhã Nhã vội vàng nói: "Này này này, em thực sự tức giận đến mức ăn không nổi mà!"
"Được rồi." Đường Miểu cười gật đầu.
Nhìn thấy Đường Miểu cười như vậy, tâm tình Dữu Nhã Nhã có vẻ tốt hơn, cô ấy nhích về phía Đường Miểu, nói: "Cho em một quả trứng trước đi."
Đường Miểu hôm nay gọi món salad và một quả trứng luộc.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu đồng ý, giúp cô ấy mở hộp trứng luộc ra đưa cho cô ấy. Sau khi đưa cho cô ấy, Đường Miểu liếc nhìn điện thoại của cô ấy, hỏi.
"Em đang xem gì vậy?"
"Buổi phát sóng trực tiếp của bữa tiệc hôm nay." Dữu Nhã Nhã nói.
"Cái này cũng phát sóng trực tiếp?" Đường Miểu kinh ngạc nói.
"Không phải, không có." Dữu Nhã Nhã cầm lấy quả trứng luộc cắn một miếng rồi nói, "Không chỉ có cửa hàng piano của chúng ta tham gia sự kiện này, còn có các cửa hàng piano khác nữa. Em có một người bạn dạy ở một cửa hàng piano khác, cô ấy cũng được mời, sau đó bắt đầu mở một nhóm để chụp ảnh cho những người không được mời như chúng em và có được cái nhìn sâu sắc hơn. Đây, chị xem này."
Đường Miểu liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Dữu Nhã Nhã, chứa một số video và hình ảnh. Nói chung làm trong ngành sản xuất đàn piano, gia đình có chút nền tảng, thẩm mỹ cũng không tệ. Lần này, cuộc tụ họp được tổ chức tại một câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Hoài Thành, khung cảnh được sắp xếp trong một bầu không khí rất cao cấp.
"Cô ấy cũng chụp ảnh Khâu Vũ. Khâu Vũ cùng với ông chủ, chiếc túi xách xách ở mặt trước, sợ người khác không biết hay gì." Dữu Nhã Nhã khịt mũi hai lần.
Sau khi giáo viên dạy piano chụp ảnh Khâu Vũ, tự nhiên khen ngợi cô ta, nói rằng Khâu Vũ đẹp, Khâu Vũ có khí chất, Khâu Vũ giàu có, thậm chí còn xách cả Kelly của Hermes.
Quả nhiên như Dữu Nhã Nhã nghĩ, tại cuộc tụ họp kiểu này, sẽ có sự so sánh về mặt này.
Dữu Nhã Nhã bên này hừ hừ, Đường Miểu mỉm cười, cúi đầu ăn một ngụm rau xà lách.
Trong khi cô đang ăn, Dữu Nhã Nhã đột nhiên "Ơ" một tiếng.
Đường Miểu ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao vậy?"
"Đây có phải là mẹ của Tang Tử không?" Dữu Nhã Nhã thường đến lớp học piano của Đường Miểu, Tang Tử được ông bà ngoại đưa đi học piano, thỉnh thoảng mẹ cô bé cũng đến. Mẹ của Tang Tử trông rất có khí chất cũng rất nổi bật, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng khi nhìn lại quá khứ trông chị ấy rất xinh đẹp.
Đường Miểu nhìn lướt qua bức ảnh trên màn hình, gật đầu nói: "Ừ."
"Khâu Vũ đụng hàng chiếc túi với chị ấy." Dữu Nhã Nhã nói.
Đường Miểu nhìn vào mắt Dữu Nhã Nhã một lúc.
Khi hai người nhìn nhau như thế này, Dữu Nhã Nhã bấm vào bức ảnh để thu nhỏ, tin tức trong nhóm bùng nổ, phần lớn là do giáo viên piano, bạn của Dữu Nhã Nhã gửi đến từ bữa tiệc.
【 Nhã Nhã! Cô giáo dạy đàn bên các cậu đụng hàng túi với chị Tang, trưởng đại diện kinh doanh của một thương hiệu đàn piano nào đó! 】
【 Vãi! Kelly của giáo viên piano bên các cậu là giả! 】
【 Vãi! Mang túi giả thì thôi đi, còn đụng phải người xách túi thật. 】
【 Vãi! Cô giáo dạy piano này xem như bị bẽ mặt ném ở nhà rồi. ]
/100
|