Dịch giả: MTQ
Biên tập: dangxuan
“Ha ha…” Trong quảng trường vang lên tiếng cười lớn Đào Nhiên. Mặc dù trước ngực bị chém một nhạt sâu tới mức có thế nhìn thấy xương nhưng lão ta vẫn cười rất hào hùng đắc ý. Lão đã tiếp đao thứ bảy của Nghịch Thiên Thất Ma Đao, sinh tử cách nhau một bước, nhưng lão vẫn có thể đứng thẳng dậy.
Sau một hồi rất lâu cười một cách điên cuồng mới dừng lại, Đào Nhiên nói lớn: “Ngươi cho rằng ma công trong người ngươi đủ để chiến thắng ta sao? Hừm, thật ngây thơ!” Lão ta quay người lại nói với đám đông ở bên ngoài: “Kẻ hung đồ này đã tiêu hao toàn bộ năng lượng sinh mệnh, chết là cái chắc, bây giờ ta chém lấy đầu hắn để tế cho những người đã chết!”
Lúc này Thần Nam toàn thân đầy vết máu vẫn đứng hiên ngang trong quảng trường. Khí thế mạnh mẽ vẫn tồn tại nhưng hai mắt hắn đã nhắm lại, toàn thân không có dấu hiệu của sự sống.
“Ca ca…” Một tiếng gọi xé nát tim gan. Tiểu Thần Hi cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi Dương Lâm, từ phía xa chạy lại. Đại chiến đã kết thúc. Trên mặt đất lồi lõm, khiến cho cô bé không ngừng vấp ngã, đầu gối trầy xước, bàn tay nhỏ bé xây xát, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhưng cô bé không hề có cảm giác đau đớn, cô bé tập tễnh chạy tới bên cạnh Thần Nam, một tay ôm chặt lấy chân Thần Nam, lay lay gào khóc…
“Ca ca, huynh đừng bỏ muội… Ca ca! Huynh mau trở về…” Tiếng khóc bi thảm của cô bé làm những người nghe thấy đều đau lòng, rơi lệ.
Đào Nhiên cau mày. Bây giờ lão ta không thể không quan tâm tới thân phận, không thể ở trước mặt trẻ con chém đầu người thân của cô bé. Vì thế lão dừng lại một chút.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể thay đổi tất cả. Khoảng khắc có được đã đem tới cho Thần Nam một cơ hội quý giá. Trên không trung đột nhiên xuất hiện bảy đạo ma ảnh, giống như bảy tia chớp màu đen lao xuống phía Thần Nam.
Nghịch Thiên Thất Ma Đao đã mang đi toàn bộ năng lượng sinh mệnh của Thần Nam nhưng hắn không phải là đã chết thật, mà hắn chỉ là rơi vào một loại trạng thái chết giả. Năng lượng sinh mệnh tự do trong không trung vẫn chịu sức kéo của khí tức trong người hắn, bây giờ lại quay trở lại.
Nguyên anh của người tu đạo, thân ngoại hóa thân của vũ giả đều là một loại năng lượng sinh mệnh cô đặc. Nghịch Thiên Thất Ma Đao là dựa vào lý luận của thân ngoại hóa thân sáng tạo ra. Năng lượng sinh mệnh hóa thành Thất Trọng Ma Đao, tách ra khỏi cơ thể, vô hình giết người.
Giây phút Thất Trọng thân ngoại hóa thân quay trở lại cơ thể, Thần Nam mở to hai mắt. Hai đạo thần quang từ trong mắt hắn phóng ra. Lúc này mọi vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn. Huyền công gia truyền tự động lưu chuyển, hắn cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng, một nguồn sức mạnh dồi dào lưu chuyển trong người hắn.
Cuối cùng hắn đã đánh tan được rào cản của tu luyện, khiến cho võ công tăng thêm một bậc. Bây giờ võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới Tam Giai đại thừa so với cảnh giới Tam Giai sơ cấp ban đầu cao hơn rất nhiều. Công lực hiện nay của hắn và lúc mới nghịch chuyển huyền công chênh lệch rất nhiều, đương nhiên không thể bình luận xem tăng lên như thế nào so với lúc thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Dao. Nghịch Thiên Thất Ma Đao phát ra huyền tà không thể lấy những lý luận bình thường để nói về nó.
“Thần Hi ngoan, đừng khóc!” Thần Nam ôm lấy Tiểu Thần Hi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Thần Hi ngạc nhiên, sau đó ôm chặt lấy cổ Thần Nam khóc rống lên. Lần này là cô bé khóc vì hạnh phúc, chứ không phải nghẹn ngào khóc vì đau buồn. Thần Nam cũng không khuyên giải nữa, để cho cô bé được thoải mái giải tỏa.
“Ca ca, huynh cuối cùng cũng trở về rồi, hu hu…Muội cứ tưởng huynh bỏ mặc Thần Hi ở lại không quan tâm nữa, hu hu…” Thần Hi ôm chặt lấy cổ Thần Nam, chỉ sợ buông tay ra Thần Nam sẽ biến mất không nhìn thấy đâu nữa.
Thần Nam nhẹ nhàng vỗ vào vai Thần Hi, rất lâu sau Tiểu Thần Hi mới ngừng khóc.
Lúc bảy đạo ma ảnh lao về phía THần Nam, những người ở bên ngoài đều sững sờ, rất lâu sau bọn họ mới định thần lại. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Nam. Hắn ta đã chết rồi lại phục sinh, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, thật huyền diệu kỳ bí.
Dương Lâm xúc động vô cùng. Người thanh niên mà lão ta yêu quý một lần nữa lại đem tới cho lão một điều ngạc nhiên. Trên người hắn ta không ngừng có kỳ tích xảy ra, trong lòng lão vô cùng vui mừng.
Long Vũ thất thần, hôm nay xảy ra biết bao điều không thể ngờ tới, trong lòng nàng có rất nhiều cảm xúc.
Đào Nhiên không dám tin, nhìn Thần Nam. Lão ta quả thật không tài nào hiểu nổi, tại sao người thanh niên ở trước mắt lại gan góc như vậy, lại có thể chết đi sống lại! Lão có cảm giác không thật, vô cùng nghi ngờ mình đã rơi vào trong cõi mộng. Nhưng mà trong lúc này, Thần Nam ôm Thần Hi đã tiến lại phía lão.
Thần Nam đã phát hiện ra, sau khi bị Nghịch Thiên Thất Ma Đao làm bị thương, Đào Nhiên đã bị thoát lực. Lão đã trở nên yếu ớt vô cùng.
“Hì hì…” Thần Nam cười nhạt.
Đào Nhiên trong lòng kêu khổ. Với thân phận của của mình, lão không tiện lên tiếng kêu cứu. Nhưng nếu như không kêu, lão ta sao có thể tiếp được một đòn của Thần Nam.
Trong số hơn một trăm cao thủ của Tiên Vũ học viện có người phát hiện ra điều bất thường, vội vàng xông lên cứu viện, nhưng đã muộn. Thần Nam tung ra một chưởng, Đào Nhiên kêu lên thảm thiết, máu tươi từ miệng hộc ra, ngã văng đi.
Tất cả những chuyện này diễn ra rất nhanh. Một cao thủ tiền bối gần đạt tới cảnh giới Ngũ Giai lại bị một thanh niên một đòn đánh hộc máu tươi, chỉ còn thoi thóp.
Một cao thủ tuyệt thế đã bị một thanh niên đánh bại! Điều này khiến tất cả mọi người đều không dám tin! Nhưng đó lại là sự thật.
Chiến thắng của một thanh niên cao thủ! Sự thất bại của cao thủ tiền bối nổi tiếng! Sau trận chiến ngày hôm nay đại danh của Thần Nam sẽ vang khắp đại lục.
Đào Nhiên vừa thổ huyết vừa nói đứt quãng: “Giết hắn… Tuyệt đối không thể để hắn sống mà rời khỏi đây… Nếu không thì hai mươi năm sau không có ai có thể chế ngự được hắn…”
Một trăm người trong chớp mắt vây chặt lấy Thần Nam vào giữa, bi kịch dường như lại lặp lại. Nhưng chính vào lúc này một tiếng rồng gầm trên không trung vang lên, vang vọng hơn cả tiếng của Phi long không biết bao nhiêu lần, giống như tiếng sấm dậy khiến cho tai như muốn nổ tung, vang khắp đô thành Tấn quốc.
Tất cả chiến mã của kị binh trên quảng trường đều quỵ xuồng đất, tất cả kị binh đều ngã xuống khỏi mình ngựa. Đám đông ngẩng đầu nhìn lên. Một chiếc bóng màu xám tro từ không trung nhào xuống. Cái bóng càng ngày càng gần, một Tiểu Long dài chừng hai trượng sắp hạ xuống trên quảng trường.
Thần Nam vẻ mặt vui mừng. Long Bảo Bảo đã tìm tới đây. Tiểu Thần Hi cũng vui mừng cười, cô bé vẫy tay lên không trung gọi: “Tiểu Long Long.. “
Long Bảo Bảo nhìn thấy Thần Nam toàn thân nhuốm máu, nó lộ ra vẻ giận dữ, lại gầm lên một tiếng động trời, khiến đám bộ binh, kị bịnh đều ngã lăn ra đất.
Biên tập: dangxuan
“Ha ha…” Trong quảng trường vang lên tiếng cười lớn Đào Nhiên. Mặc dù trước ngực bị chém một nhạt sâu tới mức có thế nhìn thấy xương nhưng lão ta vẫn cười rất hào hùng đắc ý. Lão đã tiếp đao thứ bảy của Nghịch Thiên Thất Ma Đao, sinh tử cách nhau một bước, nhưng lão vẫn có thể đứng thẳng dậy.
Sau một hồi rất lâu cười một cách điên cuồng mới dừng lại, Đào Nhiên nói lớn: “Ngươi cho rằng ma công trong người ngươi đủ để chiến thắng ta sao? Hừm, thật ngây thơ!” Lão ta quay người lại nói với đám đông ở bên ngoài: “Kẻ hung đồ này đã tiêu hao toàn bộ năng lượng sinh mệnh, chết là cái chắc, bây giờ ta chém lấy đầu hắn để tế cho những người đã chết!”
Lúc này Thần Nam toàn thân đầy vết máu vẫn đứng hiên ngang trong quảng trường. Khí thế mạnh mẽ vẫn tồn tại nhưng hai mắt hắn đã nhắm lại, toàn thân không có dấu hiệu của sự sống.
“Ca ca…” Một tiếng gọi xé nát tim gan. Tiểu Thần Hi cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi Dương Lâm, từ phía xa chạy lại. Đại chiến đã kết thúc. Trên mặt đất lồi lõm, khiến cho cô bé không ngừng vấp ngã, đầu gối trầy xước, bàn tay nhỏ bé xây xát, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhưng cô bé không hề có cảm giác đau đớn, cô bé tập tễnh chạy tới bên cạnh Thần Nam, một tay ôm chặt lấy chân Thần Nam, lay lay gào khóc…
“Ca ca, huynh đừng bỏ muội… Ca ca! Huynh mau trở về…” Tiếng khóc bi thảm của cô bé làm những người nghe thấy đều đau lòng, rơi lệ.
Đào Nhiên cau mày. Bây giờ lão ta không thể không quan tâm tới thân phận, không thể ở trước mặt trẻ con chém đầu người thân của cô bé. Vì thế lão dừng lại một chút.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể thay đổi tất cả. Khoảng khắc có được đã đem tới cho Thần Nam một cơ hội quý giá. Trên không trung đột nhiên xuất hiện bảy đạo ma ảnh, giống như bảy tia chớp màu đen lao xuống phía Thần Nam.
Nghịch Thiên Thất Ma Đao đã mang đi toàn bộ năng lượng sinh mệnh của Thần Nam nhưng hắn không phải là đã chết thật, mà hắn chỉ là rơi vào một loại trạng thái chết giả. Năng lượng sinh mệnh tự do trong không trung vẫn chịu sức kéo của khí tức trong người hắn, bây giờ lại quay trở lại.
Nguyên anh của người tu đạo, thân ngoại hóa thân của vũ giả đều là một loại năng lượng sinh mệnh cô đặc. Nghịch Thiên Thất Ma Đao là dựa vào lý luận của thân ngoại hóa thân sáng tạo ra. Năng lượng sinh mệnh hóa thành Thất Trọng Ma Đao, tách ra khỏi cơ thể, vô hình giết người.
Giây phút Thất Trọng thân ngoại hóa thân quay trở lại cơ thể, Thần Nam mở to hai mắt. Hai đạo thần quang từ trong mắt hắn phóng ra. Lúc này mọi vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn. Huyền công gia truyền tự động lưu chuyển, hắn cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng, một nguồn sức mạnh dồi dào lưu chuyển trong người hắn.
Cuối cùng hắn đã đánh tan được rào cản của tu luyện, khiến cho võ công tăng thêm một bậc. Bây giờ võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới Tam Giai đại thừa so với cảnh giới Tam Giai sơ cấp ban đầu cao hơn rất nhiều. Công lực hiện nay của hắn và lúc mới nghịch chuyển huyền công chênh lệch rất nhiều, đương nhiên không thể bình luận xem tăng lên như thế nào so với lúc thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Dao. Nghịch Thiên Thất Ma Đao phát ra huyền tà không thể lấy những lý luận bình thường để nói về nó.
“Thần Hi ngoan, đừng khóc!” Thần Nam ôm lấy Tiểu Thần Hi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Thần Hi ngạc nhiên, sau đó ôm chặt lấy cổ Thần Nam khóc rống lên. Lần này là cô bé khóc vì hạnh phúc, chứ không phải nghẹn ngào khóc vì đau buồn. Thần Nam cũng không khuyên giải nữa, để cho cô bé được thoải mái giải tỏa.
“Ca ca, huynh cuối cùng cũng trở về rồi, hu hu…Muội cứ tưởng huynh bỏ mặc Thần Hi ở lại không quan tâm nữa, hu hu…” Thần Hi ôm chặt lấy cổ Thần Nam, chỉ sợ buông tay ra Thần Nam sẽ biến mất không nhìn thấy đâu nữa.
Thần Nam nhẹ nhàng vỗ vào vai Thần Hi, rất lâu sau Tiểu Thần Hi mới ngừng khóc.
Lúc bảy đạo ma ảnh lao về phía THần Nam, những người ở bên ngoài đều sững sờ, rất lâu sau bọn họ mới định thần lại. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Nam. Hắn ta đã chết rồi lại phục sinh, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, thật huyền diệu kỳ bí.
Dương Lâm xúc động vô cùng. Người thanh niên mà lão ta yêu quý một lần nữa lại đem tới cho lão một điều ngạc nhiên. Trên người hắn ta không ngừng có kỳ tích xảy ra, trong lòng lão vô cùng vui mừng.
Long Vũ thất thần, hôm nay xảy ra biết bao điều không thể ngờ tới, trong lòng nàng có rất nhiều cảm xúc.
Đào Nhiên không dám tin, nhìn Thần Nam. Lão ta quả thật không tài nào hiểu nổi, tại sao người thanh niên ở trước mắt lại gan góc như vậy, lại có thể chết đi sống lại! Lão có cảm giác không thật, vô cùng nghi ngờ mình đã rơi vào trong cõi mộng. Nhưng mà trong lúc này, Thần Nam ôm Thần Hi đã tiến lại phía lão.
Thần Nam đã phát hiện ra, sau khi bị Nghịch Thiên Thất Ma Đao làm bị thương, Đào Nhiên đã bị thoát lực. Lão đã trở nên yếu ớt vô cùng.
“Hì hì…” Thần Nam cười nhạt.
Đào Nhiên trong lòng kêu khổ. Với thân phận của của mình, lão không tiện lên tiếng kêu cứu. Nhưng nếu như không kêu, lão ta sao có thể tiếp được một đòn của Thần Nam.
Trong số hơn một trăm cao thủ của Tiên Vũ học viện có người phát hiện ra điều bất thường, vội vàng xông lên cứu viện, nhưng đã muộn. Thần Nam tung ra một chưởng, Đào Nhiên kêu lên thảm thiết, máu tươi từ miệng hộc ra, ngã văng đi.
Tất cả những chuyện này diễn ra rất nhanh. Một cao thủ tiền bối gần đạt tới cảnh giới Ngũ Giai lại bị một thanh niên một đòn đánh hộc máu tươi, chỉ còn thoi thóp.
Một cao thủ tuyệt thế đã bị một thanh niên đánh bại! Điều này khiến tất cả mọi người đều không dám tin! Nhưng đó lại là sự thật.
Chiến thắng của một thanh niên cao thủ! Sự thất bại của cao thủ tiền bối nổi tiếng! Sau trận chiến ngày hôm nay đại danh của Thần Nam sẽ vang khắp đại lục.
Đào Nhiên vừa thổ huyết vừa nói đứt quãng: “Giết hắn… Tuyệt đối không thể để hắn sống mà rời khỏi đây… Nếu không thì hai mươi năm sau không có ai có thể chế ngự được hắn…”
Một trăm người trong chớp mắt vây chặt lấy Thần Nam vào giữa, bi kịch dường như lại lặp lại. Nhưng chính vào lúc này một tiếng rồng gầm trên không trung vang lên, vang vọng hơn cả tiếng của Phi long không biết bao nhiêu lần, giống như tiếng sấm dậy khiến cho tai như muốn nổ tung, vang khắp đô thành Tấn quốc.
Tất cả chiến mã của kị binh trên quảng trường đều quỵ xuồng đất, tất cả kị binh đều ngã xuống khỏi mình ngựa. Đám đông ngẩng đầu nhìn lên. Một chiếc bóng màu xám tro từ không trung nhào xuống. Cái bóng càng ngày càng gần, một Tiểu Long dài chừng hai trượng sắp hạ xuống trên quảng trường.
Thần Nam vẻ mặt vui mừng. Long Bảo Bảo đã tìm tới đây. Tiểu Thần Hi cũng vui mừng cười, cô bé vẫy tay lên không trung gọi: “Tiểu Long Long.. “
Long Bảo Bảo nhìn thấy Thần Nam toàn thân nhuốm máu, nó lộ ra vẻ giận dữ, lại gầm lên một tiếng động trời, khiến đám bộ binh, kị bịnh đều ngã lăn ra đất.
/285
|