Dịch thuât: Mạnh Thường Quân
Hiệu đính: Leng Keng
Sau khi Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng về đến trên không thành Tội Ác liền ra lệnh cho hai con dị thú nhắm thẳng Thần Phong học viện hạ xuống.
Cư dân trong thành nhìn thấy Hổ Vương trên không liền rối rít la hét:
“Nhìn kìa, phi hổ đại đạo!”
“Đúng, chính là nó, nó không chỉ cướp hết tiền mà còn lệnh cho phi hổ phun lửa thiêu trụi râu ria của ta nữa”
“Cuối cùng nó cũng bị người của Thần Phong học viện bắt được rồi, thiên hạ từ nay đã được thái bình”
……
Tiểu Bảo Chúa ở trên không cúi xuống nhìn ngắm Thần Phong học viện, không hề khẩn trương chút nào, giống như đã giải hết oan khuất, thật tình nhìn không ra một chút sơ hở nào.
“Phượng Hoàng tỷ tỷ, muội thấy đau lòng quá, tên xấu xa đó không ngờ đối xử với muội như vậy, muội quyết định sẽ không dính líu đến hắn nữa, muội có thể cùng tỷ ở lại Thần Phong học viện tu luyện không?”
Đông Phương Phượng Hoàng mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có nhiều hảo cảm với Tiểu Bảo Chúa trên đoạn đường về, nghe thấy cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng muội phải vượt qua một loạt khảo hạch (kiểm tra/xét duyệt) mới có thể gia nhập được”
“Woa”. Lúc này trông Tiểu Bảo Chúa như một thiếu nữ ngây thơ vô cùng trong sáng.
Sau khi hai con dị thú hạ xuống đất, Tiểu Bảo Chúa từ trên lưng Hổ vương Tiểu Ngọc nhảy xuống liền vẩy tay một cái, Tiểu Ngọc bỗng biến thành một con mèo con phóng vào lòng cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc, vạn lần không tưởng được Hổ vương lại biết được biến ảo chi đạo (phép biến hóa). Kim điêu của cô ta là hậu duệ của thần điểu đại bằng, cũng có thể xem là thượng linh cầm trân thú nhưng bây giờ so với Tiểu Ngọc hiển nhiên có chút không bì được.
Lúc hai người bước vào Thần Phong học viện, lập tức gây ra một trận xôn xao, không chỉ vì Tiểu Bảo Chúa là phi hổ đại đạo đang nổi đình nổi đám mà còn bởi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cả hai.
Đông Phương Phượng Hoàng dẫn Tiểu Bảo Chúa xuyên qua đám đông đến chỗ ở của các giáo sư trong học viện, phó viện trưởng khi được bẩm báo liền phái người ra đưa cả hai đến thư phòng của ông.
“Lương tài mĩ chất thế này không ngờ lại là cường đạo, còn trẻ tuổi vậy mà đã học được nhiều thói xấu xa. May mà đã tóm được ngươi rồi nếu không thành Tội Ác sẽ còn bị ngươi nghiêng trời lật đất đến khi nào nữa?”
Tiểu Bảo Chúa trông thấy phó viện trưỏng cười cười híp cả mắt, chợt giật mình, cảm thấy lão già này thật nham hiểm lòng dạ thật không đơn giản chút nào.
“Lão bá bá, ta biết ta sai rồi mà, tất cả đều là do cái gã Thần Bắc sai ta làm đó, hắn mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau”.
An viện trưởng bật cười: “Ha ha, tiểu cô nương mưu mô, ngươi không cần phải nói dối nữa đâu, chân tướng sự việc thế nào ta đã biết cả rồi. Ngày hôm đó ngươi đến học viện của chúng ta đăng kí, ngươi quên lão già này đã bảo ngươi đóng tiền học phí rồi sao?
Tiểu Bảo Chúa kinh sợ nói: “A..., là ông ư?”
“Đúng vậy, không ngờ ngươi mới đi khỏi học viện chưa được nửa canh giờ, ngoài Đông thành liền không ngừng báo về tin tức cướp giật, một học sinh của ta đã đuổi theo đến đó, từ xa đã thấy một thanh niên tựa như đang khuyên bảo ngươi dừng tay, ta nghĩ thanh niên đó chính là Thần Bắc mà ngươi đã nói.”
“Học sinh của ông dứt khoát đã nhìn lầm rồi, là ta không ngừng xin Thần Bắc ngừng tay “
“Ha ha, tiểu cô nương mưu mô không cần phải xảo biện thêm nữa đâu. Nếu không phải ngươi có con phi hổ, hành tung phiêu hốt bất định, thì đã sớm bị học trò của ta bắt rồi. Tổng hợp từ những tài liệu của học sinhh của ta, lại thêm chính tai nghe những gì ngươi nói, ta đã kết luận việc này hoàn toàn không quan hệ gì với Thần Bắc”
“Tử lão đầu (lão già chết tiệt), xú lão đầu (lão già thúi), phôi lão đầu (lão già hư hỏng, nát bét)… thêm gã học trò đáng ghét nữa…” Tiểu Bảo Chúa trong lòng thầm chửi rủa.
Đông Phương Phượng Hoàng kế bên trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Chúa nói: “Tiểu lạp thác (con láo cá, con dơ dáy) ngươi quả thật là đang nói dối may mà ta không hoàn toàn tin ngươi”
Tiểu Bảo Chúa thấy “hoang ngôn đại kế” đã bị bại lộ liền làm ra vẻ đáng thương hại nói: “Cái này cũng không thể trách được muội, xú lão đầu này nói mỗi kỳ phải đóng ba ngàn kim tệ, muội làm sao mà có nhiều tiền đến vậy, nhưng mà muội lại rất muốn gia nhập Thần Phong học viện, bất đắc dĩ …… vì vậy liền…..”
Trong phòng, hai người nghe thấy Tiểu Bảo Chúa gọi phó viện trưởng là xú lão đầu vừa lúng túng dùng tay sờ mũi mình vừa trộm cười, bộ dạng của Tiểu Bảo Chúa trông thật ngây thơ, thiệt là làm cho người ta không giận được.
Đông Phương Phượng Hoàng hỏi: “Viện trưởng người xem phải làm thế nào?”
An viện trưỏng đáp: “Theo như quy định trong thành thì ăn trộm, kẻ cướp bị giam giữ trong năm năm, chút nữa hãy mang nó đến Thành Chủ phủ.”
“A, không được, ta phải gia nhập Thần Phong học viện, không được bắt giam ta, xú lão đầu bá bá ta biết lỗi rồi. Ông xem ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Ông tha cho ta đi” Tiểu Bảo Chúa nhắm vào tính cảm thông của con người, nếu là Thần Nam lúc này nhất định phải than dài, tại sao lại để tiểu ác ma đội lốt thiên sứ chứ?
“Ta nghĩ các Thành chủ sẽ niệm tình ngươi trẻ dại nên phạm pháp mà khai ân cho ngươi”
“Thật không?”
Trên mặt phó viện trưởng thoáng qua chút tiếu ý, đáp: “Xem ra nhiều lắm chỉ giam ngươi ba năm, thường ngày cũng chỉ bắt ngươi chà mâm, rửa chén, hoặc giúp người may vá, cũng không có gì nặng nhọc đâu”
“Không được” nếu vậy Tiểu Bảo Chúa lo lắng vô cùng. Nếu bắt một hoàng gia chi nữ như cô ta phải làm những việc như vậy thì dù cho có giết chết cô ấy cũng không chịu.
Phó viện trưởng nói: “Đông Phương Phượng Hoàng hãy trông coi cô ta, cẩn thận đừng để cô ta không trốn thoát, chốc lát nữa ta sẽ phái người đi báo cho Thành Chủ phủ”
Tiểu Bảo Chúa mở to hai mắt thật đáng thương nhìn phó viện trưởng, mặc dù không nói một tiếng van xin nhưng ánh mắt đã nói lên điều ấy, nếu như người bình thường có thể tha thứ không làm khó cô ấy nhưng phó viện trưởng thì lòng dạ như gang thép vẫy vẫy tay nói: “Đông Phương Phượng Hoàng mang cô ta đi”
“Dạ”
Tiểu Bảo Chúa thấy không còn cách nào làm động lòng phó viện trưởng nên vừa đi ra ngoài vừa hét to: “tử lão đầu, xú lão đầu, phôi lão đầu… uổng công ta nói những lời tốt đẹp với ông, ta nguyền rủa ông tóc sẽ rụng trọc đầu, răng sẽ gãy hết…”
“Rầm” phó viện trưởng hối hả đóng cửa lại, thở hắt ra nói: “Thật đúng là tiểu ma phiền (đồ quái quỷ, phiền phức)”
Tiểu Bảo Chúa sau ra khỏi thư phòng của phó viện trưởng, đang định bảo con hổ Tiểu Ngọc hóa thân để chạy trốn thì Đông Phương Phượng Hoàng giống như làm trò ảo thuật, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ không ngừng quay xung quanh Tiểu Bảo Chúa.
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Đừng có coi thường quả cầu lửa nhỏ này, nó có thể thiêu rụi cả một căn phòng trong phút chốc đó. Nếu ngươi không tin, có thể chạy trốn thử”
Tiểu Bảo Chúa nghe xong chán nản vô cùng, thờ ơ nói: “Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ ơi, tỷ không tin muội sao?”
“Tin ngươi mới lạ, luôn miệng nói dối, đến bây giờ cũng không có lấy một câu nói thật”
“Nhưng bây giờ những lời nói của muội hoàn toàn là thật, muội thực sự không muốn trốn nữa đâu”
“Chỉ có quỷ mới tin lời ngươi”
“Được rồi, không tin cũng được, tỷ có thể dẫn muội đi tham quan xung quanh học viện được không?”
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn chằm chằm, sau khi tin chắc cô ta không thể giở trò gì mới nói: “Được, ngươi theo ta”
Khi di chuyển trong học viện, hai mỹ nhân tuyệt sắc này hấp dẫn vô số cặp mắt nhìn theo, cuối cùng Đông Phương Phượng Hoàng dù muốn dù không cũng đã dẫn Tiểu Bảo Chúa đến nơi cuối cùng trong viện.
“Viện trưởng sao vẫn chưa gọi người của Thành Chủ phủ đến nhỉ?”
“Hoàng tỷ tỷ, tỷ thực sự nhẫn tâm để muội bị người ta đến bắt đi sao?”
Đông Phương Phượng Hoàng không trả lời. Từ phía cửa viện có một nữ sinh đi vào nói: “Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ, viện trưởng cho gọi hai người”
“Người của Thành Chủ phủ đã đến rồi sao?”
“Chưa, nhưng hình như viện trưởng vừa mới đón một vị khách”
Quay lại thư phòng của phó viện trưởng lần nữa, Tiểu Bảo Chúa không dám nhìn thẳng vào lão nhân đang đứng trước mặt.
Phó trưởng viện lúng túng cười nói: “Tiểu nha đầu… ngươi… vô tội, ngươi được thả”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Phó viện trưởng nói: “Nhưng ngươi phải giao nộp hết những gì mà ngươi đã lấy được”.
“Không vấn đề gì” Tiểu Bảo Chúa nhẹ nhàng đổ ra một đống kim tệ to lớn rồi không tin hỏi lại: “Ông thiệt sẽ thả ta đi chứ?”
“Thật chứ, mau đi đi, nhưng không được cưỡi con Bạch Hổ bay đi gây sự nữa, nếu không sẽ lại gây ra công phẫn”
Tiểu Bảo Chúa vội nói “Xú lão đầu, ta tại sao lại có cảm giác ông cứ muốn đuổi ta đi khỏi đây, xin hỏi ta có thể gia nhập Thần Phong học viện không?”
“Không được” phó viện trưởng lập tức cự tuyệt, rồi lại nói tiếp: “Ở đây chúng ta không thu nhận những học sinh có vấn đề, tiểu nha đầu mau cút đi”
Tiểu Bảo Chúa nói: “Nhưng ta thực sự muốn gia nhập Thần Phong học viện. Xú lão đầu ông không được kì thị ta, chẳng có ai là không mắc sai lầm, huống hồ chính các người đã không truy cứu chuyện của ta mà”
“Cút mau tiểu nha đầu, Thần Phong học viện sẽ không bao giờ thu nhận ngươi”
“Ta không đi, nếu ông không cho ta gia nhập Thần Phong học viện, ta sẽ không đi đâu hết” Tiểu Bảo Chúa tỏ ra chút tức giận.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn phó viện trưởng rồi lại nhìn Tiểu Bảo Chúa, không hiểu nổi hai người này lại đang hoán đổi vị trí như thế. Vốn dĩ người đáng bị tống giam là Tiểu Bảo Chúa, nay lại là người có quyền chủ động.
Phó viện trưởng nói: “Nếu ngươi muốn gia nhập Thần Phong cũng được, nhưng phải tìm về đây bàn tay bị đứt của cổ thần, nếu không thì nói gì cũng vô ích”.
“Xú lão đầu, hãy đợi đấy ta nhất định phải gia nhập Thần Phong học viện.” Nói xong Tiểu Bảo Chúa tức giận, hồng hộc đi ra và đóng sầm cửa lại.
Sau khi thấy Tiểu Bảo Chúa đi rồi, Đông Phương Phượng Hoàng liền hỏi: “Viện trưởng phóng thích cho cô ta đi là có ý gì vậy?”
Phó viện trưởng nói: “Có một vị khách vừa đến đây, bảo ta tiểu nha đầu này có một thân phận đặc biệt, thân phận cô ta thật không thường đâu, không thể không thả ra được”.
“Quả nhiên thân phận cô ta không bình thường chút nào, thế tại sao lại không cho gia nhập học viện?”
“Một người hay gây phiền toái như thế nếu như để lại ở học viện trước sau sẽ gây náo loạn. Bây giờ chỉ mong cô ta sớm ngày rời khỏi thành Tội Ác”
Thần Nam trèo đèo lội suối, cuối cùng lúc trời nhá nhem tối mới ra khỏi đại sơn.
Màn đêm buông xuống, từng dãy núi chập chùng, thành Tội Ác trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thần Nam thân hình như điện, chỉ vài lần nhô lên hụp xuống đã tiến vào thành. Sau khi cẩn thận xem xét đại lộ và hẻm nhỏ liền thở hắt ra một hơi. Trong thành không dán họa tượng truy nã hắn. Sự việc không gay go, căng thẳng như hắn tưởng.
Khi trở lại khách sạn đột nhiên nghe thấy có tiếng động lớn ở trong phòng của hắn.
“Có trộm, tên xú tặc nào dám ăn cắp của ta chứ, hôm nay đã phải trèo đèo lội suối mệt quá rồi lại thêm chuyện này thật bực mình quá đi”
Lúc Thần Nam đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy bàn ghế bị xô đẩy lung tung, chăn giường lộn xộn, hành lý của hắn bị tháo tung ra, mấy bộ quần áo cũng vứt bừa trên đất.
“Á... bại hoại ngươi... không ngờ trở về nhanh quá” Tiểu Bảo Chúa sắc mặt sợ hãi vô cùng.
“Ha... ha… “ Thần Nam cười lớn, hắn ta đâu ngờ rằng tên trộm này lại chính là Tiểu Bảo Chúa là kẻ mà hắn đang muốn tìm nhất, hắn cảm thấy khoảng khắc này thật là tuyệt diệu.
Thần Nam cười đến toàn thân rung lên, siết chặt tay Tiểu Bảo Chúa nói: “Tiểu ác ma ngươi đã hãm hại ta thê thảm tới mức này, hại ta phải lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ, vậy mà vẫn còn dám mò đến đây ăn trộm đồ của ta?” đúng là muốn chui đầu vào rọ mà. Thật tức cười...”
“Buông tay ra mau...” Tiểu Bảo Chúa cố gắng chống cự nhưng thần tình thì hoảng loạn vô cùng.
Thần Nam giơ cánh tay còn lại, véo lấy bầu má trơn mịn của cô ta: “Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Đồ chết tiệt, mau bỏ tay ra, ngươi dám làm đau ta hả”
“Đến giờ mà ngươi vẫn cứng đầu hả, hôm nay ta quyết thần phục được tiểu nha đầu này”
Tiểu Bảo Chúa vừa tức giận vừa xấu hổ, cảm thấy hối hận vô cùng khi quay lại đây. Cô ta kêu lên: “Ây da... đau quá, đồ chết tiệt ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi”
Thần Nam bị Tiểu Bảo Chúa hại lội bộ cả ngày trời trong sơn lộ, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, hỏa khí bốc lên, liền đẩy Tiểu Bảo Chúa đến gần giường, rồi nằm đè lên cô ta.
Tiểu Bảo Chúa hét toáng lên: “Đồ chết tiệt, ngươi muốn làm gì vậy hả mau thả ta ra...”
Thần Nam xuất thủ chưởng vỗ xuống cặp mông đầy đặn của cô ta, tiếng “chát chát” vang lên liên tục không dứt.
“A, ây da...Tên chết tiệt ngươi dám làm nhục …… mạo phạm ta, ngươi nhất định sẽ chết... ây da....
“Víu víu” một đạo thiểm điện lóe lên trong phòng, Hổ Vương Tiểu Ngọc thấy chủ nhân bị bắt nạt liền từ trong góc phòng bay ra, nhắm Thần Nam phóng tới một đạo thiểm điện.
Thần Nam không đề phòng, bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân cháy đen. Hắn phẫn nộ đến tột cùng, buông Tiểu Bảo Chúa ra, thân hình như quỷ mị, trợn mắt lao tới Tiểu Ngọc, tiếc là Tiểu Ngọc không kịp hoá thân, liền bị hắn ta tóm được.
Hắn thực không biết huyệt đạo trên thân thú vật, liền thi triển điểm huyệt tất cả phương vị của hổ vương. Mỗi một thước da thịt của hổ vương đều bị điểm huyệt hết thảy. Cuối cùng Tiểu Ngọc như một con mèo con hiền lành, hoàn toàn bất động
“Sắc hổ dám cắn trộm ta hả…” Thần Nam nhắm trán Tiểu Ngọc điên cuồng gõ xuống mấy cái. Hổ vương đau quá nhe răng há miệng, nhưng mà thân không động được, lại không thể nói, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn. “Còn dám trợn mắt nhìn ta hả, đánh ngươi này, gõ ngươi này…” Thần Nam liên tục gõ cho nó mấy cái. Đến lúc Tiểu Ngọc lệ hổ chảy ròng ròng, trong mắt không dám lộ ra vẻ hung hăng nữa. “Con hổ quái quỷ này dám hợp sức với Tiểu ác ma cùng chống lại ta hả? Chút nữa sẽ thu thập ngươi sau.”
Lúc Thần Nam trở lại giường, Tiểu Bảo Chúa kinh sợ vô cùng, giọng run run nói: “Bại hoại… xú tặc… cả ngày ta đã chơi đùa vui vẻ với ngươi rồi, bây giờ ta không muốn chơi nữa…”
“Ngươi đùa đủ rồi nhưng ta thì chưa thấy đủ, ngươi mở miệng ra là nói ta là đồ này đồ kia là chết tiệt là thúi tha… Đừng có quên là ngươi đang nằm trong tay ta. Ta vốn dĩ đã định thả ngươi nhưng bây giờ thì không. Xem ra cần phải huấn luyện ngươi thành một thị nữ hợp cách”
Tiểu Bảo Chúa nghe xong lời này sắc mặt biến đổi hẳn. Suýt nữa thì phát điên lên nhưng cố kiềm chế lại, chịu đựng nói: “Sau này ta sẽ không gọi ngươi là chết tiệt, thúi tha nữa, được chưa?”
“Tất nhiên là phải thế rồi, sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân, rõ chưa?”
Tiểu Bảo Chúa cố kìm nén nộ hỏa nói: “Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thần Nam nha, tuyệt đối không gọi nhầm ngươi thành gì khác”
Thần Nam đáp: “Muộn rồi, sau này đồ láu lỉnh, bẻm mép này phải làm thị nữ cho ta”
“Đồ thúi tha, xú tặc, đồ vô sỉ…” Tiểu Bảo Chúa không thể kìm nén thêm được nữa vừa mắng chửi vừa đấm đá cào cấu.
Thần Nam lại đè cô ta xuống giường, tiếng “chát chát” trong phòng lại vang lên.
Tiểu Bảo Chúa cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng vô cùng, mặt cô đỏ lên nhưng không thể nghĩ ra được cách nào để tự cứu mình.
“Bại hoại… ngươi bây giờ đang lăng mạ công chúa một nước đó. Nếu như tin này được truyền đến tai phụ hoàng ta thì… Ai da… ngươi có mười cái đầu cũng không thể nào thoát được… Ái da…. Đừng đánh nữa, ta bảo đảm sẽ không nói ra sự việc hôm nay, hãy ngừng tay lại mau…”
Thần Nam ngưng tay rồi chế nhạo: “Có nguyện làm thị nữ của ta không?”
Tiểu Bảo Chúa nhanh chóng lê xuống cuối giường, nước mắt chảy như mưa: “Ta là công chúa một nước, ngươi làm sao đủ tư cách yêu cầu ta làm như thế? Huống hồ mọi chuyện giữa bọn ta chỉ là hiểu lầm, ta đã không thành tâm với ngươi. Lần sau ta không trêu đùa ngươi nữa, được chứ ?”
Thần Nam: “Tiểu ác ma, ngươi không cần phải diễn kịch với ta nữa, ta sẽ không rơi vào quỷ kế của ngươi đâu”
Tiểu Bảo Chúa đáp: “Được rồi, chúng ta thử làm bạn xem sao, không coi thường nhau nữa được không ?”
“Không được, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta không?”
Nhìn Thần Nam giơ bàn tay lên, Tiểu Bảo Chúa thấy sợ run run nói: “Sao ngươi bức người quá đáng, muốn ta đáp ứng cần phải làm cho ta một số việc, chịu không? Nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa hề có quan hệ chủ tớ đâu đây nhé”
Thần Nam trong lòng mừng thầm, không bao giờ hắn lại ngờ rằng hôm nay làm một đại ác nhân thành công đến thế, có thể doạ nạt được Tiểu Bảo Chúa không sợ trời đất này.
Hắn không bức bách Tiểu Bảo Chúa nữa, tránh khéo quá hóa vụng, trầm giọng nói: “Được, ngươi đợi ta một chút, ta đi tắm chút, đợi lát nữa quay lại sẽ nói chuyện với ngươi sau. Con hổ đáng chết dám tấn công làm cả người ta cháy đen như thế này”
Thấy Thần Nam đi khỏi, Tiểu Bảo Chúa lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy Tiểu Ngọc đang bất động
“Tiểu Ngọc, ngươi sao lại bất động như thế… Ai da… ngươi mau mau cử động đi mà, để còn đưa ta ra khỏi nơi này” Cô ta phát hoảng lên vì Tiểu Ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
“Tên chết tiệt không ngờ có thể điểm huyệt động vật nữa, đồ ác ôn đáng bị ngàn đao róc thịt mà…” Tiểu Bảo Chúa nhỏ giọng nguyền rủa hắn.
Tiểu Bảo Chúa mặc dù muốn đưa Tiểu Ngọc trốn nhưng lại nghĩ đến chuyện mĩ lệ nữ tử rơi vào tay kẻ xấu, trong lòng thấy sợ vô cùng. Bây giờ Tiểu Ngọc không thể bảo vệ mình nữa, cả thân công lực lại bị phong bế, trời đã tối rồi, thành Tội Ác người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau, chẳng biết sẽ xảy còn ra chuyện gì nữa.
Lúc Thần Nam trở lại phòng, Tiểu Bảo Chúa đang ôm con hổ đáng thương của mình để sưởi ấm cho nó.
“Tiểu nha đầu mang cho ta chậu nước nóng lại đây”
“Ngươi... ngươi chẳng phải là đã tắm rồi đó sao... vẫn còn muốn nước làm gì”
“Ta muốn rửa chân, phải đi hàng trăm dặm sơn lộ, chân ta đã phồng rộp lên rồi nè”
“Ngươi... muốn ta bê nước rửa chân thì chỉ có nằm mơ thôi nhé, ta chết cũng không làm chuyện đó”
Thần Nam phải tự dàn xếp, liền giảm bớt yêu cầu của mình nói: “huhm... thế thì bưng trà rót cho ta đi, mau bưng trà tới đây mau lên”
Tiểu Bảo Chúa trong lòng nguyền rủa Thần Nam cả trăm lần, nhưng cũng miễn cưỡng đi ra. Sau khi đi ra tiền viện gặp hỏa kế (tiểu nhị/bồi bàn) tiếp lấy bình trà nóng, ánh mắt láo liên, đầu óc đen tối không ngừng suy tính.
“Bại hoại chết tiệt dám làm nhục bổn công chúa, lại còn muốn uống trà ta dâng nữa... Oh, ngày hôm nay ta muốn ngươi phải uống nước rửa chân.” Tiểu Bảo Chúa hiển nhiên không thể tự cởi giày vớ ra, liền nhẹ nhàng nhúng chân hổ nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc vào nước trà. Cuối cùng nhịn không được bật cười: “Xú tặc cái này là do ngươi tự chuốc lấy nhé. Haha... ha...”
Lúc Thần Nam bưng trà lên định uống thì bắt gặp khóe miệng Tiểu Bảo Chúa cười cười quỷ quyệt, trong đầu hắn tức thì cảnh giác, tách trà này chắc chắn có vấn đề. Hắn đặt tách trà đang đưa đếng miệng xuống, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra có một sợi lông trắng, rồi lại nhìn nhìn tiểu từ miêu (con mèo nhỏ hiền) Tiểu Ngọc đang trong lòng Tiểu Bảo Chúa, trong chốc lát hiểu ra toàn bộ sự việc, khẳng định tách trà này có “dấu vết” của Hổ vương.
Thần nam tức giận đặt chén trà lên trên bàn nói: “Tiểu ác ma không ngờ đến lúc này mà nguơi vẫn còn giở trò với ta. Xem ra ta quá dễ dãi với ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt ngươi”
Tiểu Bảo Chúa sợ run lên, không nghĩ được Thần Nam lại nhìn ra trong tách trà có “huyền cơ”, run run hỏi: “Bại... Thần Nam ngươi sao thế, ngươi … muốn gì?”
“Dám giở trò (động thủ cước) trong trà hả, sau này ta mà không lưu ý chắc bị ngươi hại chết ngay.” Vừa nói hắn đứng lên.
Ta không có giở trò (động thủ cước) vào đó... á... ngươi không được qua đây...”
Thần Nam kéo Tiểu Bảo Chúa lại, ném Tiểu Ngọc xuống đất, rồi đẩy cô ta lên giường.
Tiểu Bảo Chúa lúc này thực tình run sợ, hoảng hốt đến cực điểm, run run nói: “Bại hoại, không, Thần Nam... ngươi không được làm bừa ta biết ta sai rồi... lần sau ta không dám nữa”
Bất ngờ Thần Nam cảm thấy có gì đó vô cùng bất an, một cỗ áp lực tuyệt đại từ ngoài cửa sổ ùa vào làm hắn cảm thấy vừa khiếp hồn vía vừa không thể chống cự lại và nó ngày càng mạnh lên. Áp lực cường đại này rất dị thường, như thủy triều dâng hết đợt này đến đợt khác.
Thần Nam sửng sốt, bây giờ hắn đã là một tam giai cao thủ (cao thủ cấp ba) mà vẫn bị cỗ áp lực này chế ngự không thể kháng cự lại chút nào, có thể tưởng tượng tu vi của người đang đến kinh khủng thế nào. Khi hắn bắt ép Tiểu Bảo Chúa trốn đi, tại khách sạn cách kinh đô Sở quốc hàng trăm dặm cũng đã từng có cảm giác bất an cường liệt như vậy, lần này cũng tương tự nhưng lại mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thần Nam bỗng liên tưởng đến huyền tổ hoàng đế của Sở quốc, lão yêu quái đã trên 170 tuổi, rồi nhìn sang Tiểu Bảo phát hiện ra cô ta không có cảm giác như hắn, lập tức khẳng định chắc chắn rằng người đến là lão yêu quái chứ không ai khác. Hắn thấy sống lưng lạnh lẽo, lão yêu quái này thực sự đến đây thì tu vi khủng khiếp của lão không chỉ bảo vệ Tiểu Bảo Chúa mà chắc là có âm mưu gì với hắn nữa, hoặc nếu khác thì cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tiểu Tiểu Bảo Chúa nhìn sắc mặt không không ngừng biến đổi của Thần Nam thì trong lòng run lên, sợ hắn “nổi máu thú vật lên”
Một lúc sau Thần Nam mới bình tĩnh lại, đối với lão yêu quái úy kỵ đang bên ngoài, hắn không dám vô lễ thái quá với Tiểu Bảo Chúa.
“Tiểu ác ma đừng nằm ỳ ra trên giường nữa. Mau dậy đi”
Tiểu Bảo Chúa phút chốc thấy thoải mái trở lại nói: “Ai thèm nằm trên giường của ngươi chứ, xú tử liễu”
Thần Nam không thèm quan tâm đến, nhấc con Tiểu Ngọc từ dưới đất lên, trên thân nó loạn xạ những chấm chấm kim sắc kình khí xuyên vào thân thể.
Tiểu Ngọc vừa cử động được lập tức biến thân hóa thành đại hổ thân hình chiếm hết nữa căn phòng rồi như muốn mở miệng gầm rống nhưng Thần Nam đã nhanh tay lẹ mắt, nhét hết giày vớ vào miệng nó, sau đó còn không ngừng vơ vét mấy bộ đồ dơ ném thêm vào. Dù vậy những thứ này làm sao có thể chặn được cái miệng to lớn đỏ lòm của Hổ vương, hắn vội vàng gom hết chăn nệm trên giường rồi nhét đầy hết cả miệng Tiểu Ngọc trước khi nó kịp rống lên.
Dù miệng của Tiểu Ngọc kẹt cứng nhưng nó vẫn nhắm Thần Nam vồ tới, hắn vội vàng né sang một bên, quát Tiểu Bảo Chủ: “Mau kêu con sắc hổ dừng lại ngay, nếu không ta sẽ lột da nó đó”
Tiểu Bảo Chúa kêu to: “Tiểu Ngọc dừng lại đi, bây giờ chúng ta không đánh lại cái tên khốn khiếp này, mai sau sẽ báo thù hắn.
Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Bảo Chủ với ánh mắt oan khuất vô hạn, sau cùng thì cũng ngừng công kích rồi không ngừng ói mửa giày dép hôi thúi của Thần Nam mà nó đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Tiểu Bảo Chúa bịt mũi, chửi mắng: “Thần Nam ngươi… thiệt xấu xa quá, không ngờ ngươi ác độc nhét những thứ tởm lợm này vào miệng Tiểu Ngọc, ngươi xem bộ dáng nó khó chịu đến mức nào.”
Tiểu Ngọc biến nhỏ lại như mèo con, vẫn không ngừng ói, trên đất một đống bầy nhầy.
Thần Nam gắt gỏng lại: “XX, sắc hổ ngươi sao lại yếu ớt vậy, giày vớ của ta không tệ chứ?”
Tiểu Bảo Chủ hét lên: “Xú tử liễu (Đồ thúi tha chết tiệt)”
Tiểu Ngọc không ngờ như có nhân tính gật gật đầu rồi lại bắt đầu ói mửa như điên.
Thần Nam lúng túng lắc đầu nói: “Lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ nên “mùi vị” cũng không tầm thường đâu. Sắc hổ cũng đáng đời ngươi lắm, ai kêu ngươi dám dùng thiểm điện đánh trộm ta”.
Tiểu Bảo Chúa thương quá, ôm Tiểu Ngọc vào lòng, giúp nó súc miệng, qua một lúc lâu nó đã thôi không còn ói nữa.
Hiệu đính: Leng Keng
Sau khi Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng về đến trên không thành Tội Ác liền ra lệnh cho hai con dị thú nhắm thẳng Thần Phong học viện hạ xuống.
Cư dân trong thành nhìn thấy Hổ Vương trên không liền rối rít la hét:
“Nhìn kìa, phi hổ đại đạo!”
“Đúng, chính là nó, nó không chỉ cướp hết tiền mà còn lệnh cho phi hổ phun lửa thiêu trụi râu ria của ta nữa”
“Cuối cùng nó cũng bị người của Thần Phong học viện bắt được rồi, thiên hạ từ nay đã được thái bình”
……
Tiểu Bảo Chúa ở trên không cúi xuống nhìn ngắm Thần Phong học viện, không hề khẩn trương chút nào, giống như đã giải hết oan khuất, thật tình nhìn không ra một chút sơ hở nào.
“Phượng Hoàng tỷ tỷ, muội thấy đau lòng quá, tên xấu xa đó không ngờ đối xử với muội như vậy, muội quyết định sẽ không dính líu đến hắn nữa, muội có thể cùng tỷ ở lại Thần Phong học viện tu luyện không?”
Đông Phương Phượng Hoàng mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có nhiều hảo cảm với Tiểu Bảo Chúa trên đoạn đường về, nghe thấy cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng muội phải vượt qua một loạt khảo hạch (kiểm tra/xét duyệt) mới có thể gia nhập được”
“Woa”. Lúc này trông Tiểu Bảo Chúa như một thiếu nữ ngây thơ vô cùng trong sáng.
Sau khi hai con dị thú hạ xuống đất, Tiểu Bảo Chúa từ trên lưng Hổ vương Tiểu Ngọc nhảy xuống liền vẩy tay một cái, Tiểu Ngọc bỗng biến thành một con mèo con phóng vào lòng cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc, vạn lần không tưởng được Hổ vương lại biết được biến ảo chi đạo (phép biến hóa). Kim điêu của cô ta là hậu duệ của thần điểu đại bằng, cũng có thể xem là thượng linh cầm trân thú nhưng bây giờ so với Tiểu Ngọc hiển nhiên có chút không bì được.
Lúc hai người bước vào Thần Phong học viện, lập tức gây ra một trận xôn xao, không chỉ vì Tiểu Bảo Chúa là phi hổ đại đạo đang nổi đình nổi đám mà còn bởi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cả hai.
Đông Phương Phượng Hoàng dẫn Tiểu Bảo Chúa xuyên qua đám đông đến chỗ ở của các giáo sư trong học viện, phó viện trưởng khi được bẩm báo liền phái người ra đưa cả hai đến thư phòng của ông.
“Lương tài mĩ chất thế này không ngờ lại là cường đạo, còn trẻ tuổi vậy mà đã học được nhiều thói xấu xa. May mà đã tóm được ngươi rồi nếu không thành Tội Ác sẽ còn bị ngươi nghiêng trời lật đất đến khi nào nữa?”
Tiểu Bảo Chúa trông thấy phó viện trưỏng cười cười híp cả mắt, chợt giật mình, cảm thấy lão già này thật nham hiểm lòng dạ thật không đơn giản chút nào.
“Lão bá bá, ta biết ta sai rồi mà, tất cả đều là do cái gã Thần Bắc sai ta làm đó, hắn mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau”.
An viện trưởng bật cười: “Ha ha, tiểu cô nương mưu mô, ngươi không cần phải nói dối nữa đâu, chân tướng sự việc thế nào ta đã biết cả rồi. Ngày hôm đó ngươi đến học viện của chúng ta đăng kí, ngươi quên lão già này đã bảo ngươi đóng tiền học phí rồi sao?
Tiểu Bảo Chúa kinh sợ nói: “A..., là ông ư?”
“Đúng vậy, không ngờ ngươi mới đi khỏi học viện chưa được nửa canh giờ, ngoài Đông thành liền không ngừng báo về tin tức cướp giật, một học sinh của ta đã đuổi theo đến đó, từ xa đã thấy một thanh niên tựa như đang khuyên bảo ngươi dừng tay, ta nghĩ thanh niên đó chính là Thần Bắc mà ngươi đã nói.”
“Học sinh của ông dứt khoát đã nhìn lầm rồi, là ta không ngừng xin Thần Bắc ngừng tay “
“Ha ha, tiểu cô nương mưu mô không cần phải xảo biện thêm nữa đâu. Nếu không phải ngươi có con phi hổ, hành tung phiêu hốt bất định, thì đã sớm bị học trò của ta bắt rồi. Tổng hợp từ những tài liệu của học sinhh của ta, lại thêm chính tai nghe những gì ngươi nói, ta đã kết luận việc này hoàn toàn không quan hệ gì với Thần Bắc”
“Tử lão đầu (lão già chết tiệt), xú lão đầu (lão già thúi), phôi lão đầu (lão già hư hỏng, nát bét)… thêm gã học trò đáng ghét nữa…” Tiểu Bảo Chúa trong lòng thầm chửi rủa.
Đông Phương Phượng Hoàng kế bên trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Chúa nói: “Tiểu lạp thác (con láo cá, con dơ dáy) ngươi quả thật là đang nói dối may mà ta không hoàn toàn tin ngươi”
Tiểu Bảo Chúa thấy “hoang ngôn đại kế” đã bị bại lộ liền làm ra vẻ đáng thương hại nói: “Cái này cũng không thể trách được muội, xú lão đầu này nói mỗi kỳ phải đóng ba ngàn kim tệ, muội làm sao mà có nhiều tiền đến vậy, nhưng mà muội lại rất muốn gia nhập Thần Phong học viện, bất đắc dĩ …… vì vậy liền…..”
Trong phòng, hai người nghe thấy Tiểu Bảo Chúa gọi phó viện trưởng là xú lão đầu vừa lúng túng dùng tay sờ mũi mình vừa trộm cười, bộ dạng của Tiểu Bảo Chúa trông thật ngây thơ, thiệt là làm cho người ta không giận được.
Đông Phương Phượng Hoàng hỏi: “Viện trưởng người xem phải làm thế nào?”
An viện trưỏng đáp: “Theo như quy định trong thành thì ăn trộm, kẻ cướp bị giam giữ trong năm năm, chút nữa hãy mang nó đến Thành Chủ phủ.”
“A, không được, ta phải gia nhập Thần Phong học viện, không được bắt giam ta, xú lão đầu bá bá ta biết lỗi rồi. Ông xem ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Ông tha cho ta đi” Tiểu Bảo Chúa nhắm vào tính cảm thông của con người, nếu là Thần Nam lúc này nhất định phải than dài, tại sao lại để tiểu ác ma đội lốt thiên sứ chứ?
“Ta nghĩ các Thành chủ sẽ niệm tình ngươi trẻ dại nên phạm pháp mà khai ân cho ngươi”
“Thật không?”
Trên mặt phó viện trưởng thoáng qua chút tiếu ý, đáp: “Xem ra nhiều lắm chỉ giam ngươi ba năm, thường ngày cũng chỉ bắt ngươi chà mâm, rửa chén, hoặc giúp người may vá, cũng không có gì nặng nhọc đâu”
“Không được” nếu vậy Tiểu Bảo Chúa lo lắng vô cùng. Nếu bắt một hoàng gia chi nữ như cô ta phải làm những việc như vậy thì dù cho có giết chết cô ấy cũng không chịu.
Phó viện trưởng nói: “Đông Phương Phượng Hoàng hãy trông coi cô ta, cẩn thận đừng để cô ta không trốn thoát, chốc lát nữa ta sẽ phái người đi báo cho Thành Chủ phủ”
Tiểu Bảo Chúa mở to hai mắt thật đáng thương nhìn phó viện trưởng, mặc dù không nói một tiếng van xin nhưng ánh mắt đã nói lên điều ấy, nếu như người bình thường có thể tha thứ không làm khó cô ấy nhưng phó viện trưởng thì lòng dạ như gang thép vẫy vẫy tay nói: “Đông Phương Phượng Hoàng mang cô ta đi”
“Dạ”
Tiểu Bảo Chúa thấy không còn cách nào làm động lòng phó viện trưởng nên vừa đi ra ngoài vừa hét to: “tử lão đầu, xú lão đầu, phôi lão đầu… uổng công ta nói những lời tốt đẹp với ông, ta nguyền rủa ông tóc sẽ rụng trọc đầu, răng sẽ gãy hết…”
“Rầm” phó viện trưởng hối hả đóng cửa lại, thở hắt ra nói: “Thật đúng là tiểu ma phiền (đồ quái quỷ, phiền phức)”
Tiểu Bảo Chúa sau ra khỏi thư phòng của phó viện trưởng, đang định bảo con hổ Tiểu Ngọc hóa thân để chạy trốn thì Đông Phương Phượng Hoàng giống như làm trò ảo thuật, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ không ngừng quay xung quanh Tiểu Bảo Chúa.
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Đừng có coi thường quả cầu lửa nhỏ này, nó có thể thiêu rụi cả một căn phòng trong phút chốc đó. Nếu ngươi không tin, có thể chạy trốn thử”
Tiểu Bảo Chúa nghe xong chán nản vô cùng, thờ ơ nói: “Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ ơi, tỷ không tin muội sao?”
“Tin ngươi mới lạ, luôn miệng nói dối, đến bây giờ cũng không có lấy một câu nói thật”
“Nhưng bây giờ những lời nói của muội hoàn toàn là thật, muội thực sự không muốn trốn nữa đâu”
“Chỉ có quỷ mới tin lời ngươi”
“Được rồi, không tin cũng được, tỷ có thể dẫn muội đi tham quan xung quanh học viện được không?”
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn chằm chằm, sau khi tin chắc cô ta không thể giở trò gì mới nói: “Được, ngươi theo ta”
Khi di chuyển trong học viện, hai mỹ nhân tuyệt sắc này hấp dẫn vô số cặp mắt nhìn theo, cuối cùng Đông Phương Phượng Hoàng dù muốn dù không cũng đã dẫn Tiểu Bảo Chúa đến nơi cuối cùng trong viện.
“Viện trưởng sao vẫn chưa gọi người của Thành Chủ phủ đến nhỉ?”
“Hoàng tỷ tỷ, tỷ thực sự nhẫn tâm để muội bị người ta đến bắt đi sao?”
Đông Phương Phượng Hoàng không trả lời. Từ phía cửa viện có một nữ sinh đi vào nói: “Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ, viện trưởng cho gọi hai người”
“Người của Thành Chủ phủ đã đến rồi sao?”
“Chưa, nhưng hình như viện trưởng vừa mới đón một vị khách”
Quay lại thư phòng của phó viện trưởng lần nữa, Tiểu Bảo Chúa không dám nhìn thẳng vào lão nhân đang đứng trước mặt.
Phó trưởng viện lúng túng cười nói: “Tiểu nha đầu… ngươi… vô tội, ngươi được thả”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Phó viện trưởng nói: “Nhưng ngươi phải giao nộp hết những gì mà ngươi đã lấy được”.
“Không vấn đề gì” Tiểu Bảo Chúa nhẹ nhàng đổ ra một đống kim tệ to lớn rồi không tin hỏi lại: “Ông thiệt sẽ thả ta đi chứ?”
“Thật chứ, mau đi đi, nhưng không được cưỡi con Bạch Hổ bay đi gây sự nữa, nếu không sẽ lại gây ra công phẫn”
Tiểu Bảo Chúa vội nói “Xú lão đầu, ta tại sao lại có cảm giác ông cứ muốn đuổi ta đi khỏi đây, xin hỏi ta có thể gia nhập Thần Phong học viện không?”
“Không được” phó viện trưởng lập tức cự tuyệt, rồi lại nói tiếp: “Ở đây chúng ta không thu nhận những học sinh có vấn đề, tiểu nha đầu mau cút đi”
Tiểu Bảo Chúa nói: “Nhưng ta thực sự muốn gia nhập Thần Phong học viện. Xú lão đầu ông không được kì thị ta, chẳng có ai là không mắc sai lầm, huống hồ chính các người đã không truy cứu chuyện của ta mà”
“Cút mau tiểu nha đầu, Thần Phong học viện sẽ không bao giờ thu nhận ngươi”
“Ta không đi, nếu ông không cho ta gia nhập Thần Phong học viện, ta sẽ không đi đâu hết” Tiểu Bảo Chúa tỏ ra chút tức giận.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn phó viện trưởng rồi lại nhìn Tiểu Bảo Chúa, không hiểu nổi hai người này lại đang hoán đổi vị trí như thế. Vốn dĩ người đáng bị tống giam là Tiểu Bảo Chúa, nay lại là người có quyền chủ động.
Phó viện trưởng nói: “Nếu ngươi muốn gia nhập Thần Phong cũng được, nhưng phải tìm về đây bàn tay bị đứt của cổ thần, nếu không thì nói gì cũng vô ích”.
“Xú lão đầu, hãy đợi đấy ta nhất định phải gia nhập Thần Phong học viện.” Nói xong Tiểu Bảo Chúa tức giận, hồng hộc đi ra và đóng sầm cửa lại.
Sau khi thấy Tiểu Bảo Chúa đi rồi, Đông Phương Phượng Hoàng liền hỏi: “Viện trưởng phóng thích cho cô ta đi là có ý gì vậy?”
Phó viện trưởng nói: “Có một vị khách vừa đến đây, bảo ta tiểu nha đầu này có một thân phận đặc biệt, thân phận cô ta thật không thường đâu, không thể không thả ra được”.
“Quả nhiên thân phận cô ta không bình thường chút nào, thế tại sao lại không cho gia nhập học viện?”
“Một người hay gây phiền toái như thế nếu như để lại ở học viện trước sau sẽ gây náo loạn. Bây giờ chỉ mong cô ta sớm ngày rời khỏi thành Tội Ác”
Thần Nam trèo đèo lội suối, cuối cùng lúc trời nhá nhem tối mới ra khỏi đại sơn.
Màn đêm buông xuống, từng dãy núi chập chùng, thành Tội Ác trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thần Nam thân hình như điện, chỉ vài lần nhô lên hụp xuống đã tiến vào thành. Sau khi cẩn thận xem xét đại lộ và hẻm nhỏ liền thở hắt ra một hơi. Trong thành không dán họa tượng truy nã hắn. Sự việc không gay go, căng thẳng như hắn tưởng.
Khi trở lại khách sạn đột nhiên nghe thấy có tiếng động lớn ở trong phòng của hắn.
“Có trộm, tên xú tặc nào dám ăn cắp của ta chứ, hôm nay đã phải trèo đèo lội suối mệt quá rồi lại thêm chuyện này thật bực mình quá đi”
Lúc Thần Nam đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy bàn ghế bị xô đẩy lung tung, chăn giường lộn xộn, hành lý của hắn bị tháo tung ra, mấy bộ quần áo cũng vứt bừa trên đất.
“Á... bại hoại ngươi... không ngờ trở về nhanh quá” Tiểu Bảo Chúa sắc mặt sợ hãi vô cùng.
“Ha... ha… “ Thần Nam cười lớn, hắn ta đâu ngờ rằng tên trộm này lại chính là Tiểu Bảo Chúa là kẻ mà hắn đang muốn tìm nhất, hắn cảm thấy khoảng khắc này thật là tuyệt diệu.
Thần Nam cười đến toàn thân rung lên, siết chặt tay Tiểu Bảo Chúa nói: “Tiểu ác ma ngươi đã hãm hại ta thê thảm tới mức này, hại ta phải lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ, vậy mà vẫn còn dám mò đến đây ăn trộm đồ của ta?” đúng là muốn chui đầu vào rọ mà. Thật tức cười...”
“Buông tay ra mau...” Tiểu Bảo Chúa cố gắng chống cự nhưng thần tình thì hoảng loạn vô cùng.
Thần Nam giơ cánh tay còn lại, véo lấy bầu má trơn mịn của cô ta: “Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Đồ chết tiệt, mau bỏ tay ra, ngươi dám làm đau ta hả”
“Đến giờ mà ngươi vẫn cứng đầu hả, hôm nay ta quyết thần phục được tiểu nha đầu này”
Tiểu Bảo Chúa vừa tức giận vừa xấu hổ, cảm thấy hối hận vô cùng khi quay lại đây. Cô ta kêu lên: “Ây da... đau quá, đồ chết tiệt ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi”
Thần Nam bị Tiểu Bảo Chúa hại lội bộ cả ngày trời trong sơn lộ, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, hỏa khí bốc lên, liền đẩy Tiểu Bảo Chúa đến gần giường, rồi nằm đè lên cô ta.
Tiểu Bảo Chúa hét toáng lên: “Đồ chết tiệt, ngươi muốn làm gì vậy hả mau thả ta ra...”
Thần Nam xuất thủ chưởng vỗ xuống cặp mông đầy đặn của cô ta, tiếng “chát chát” vang lên liên tục không dứt.
“A, ây da...Tên chết tiệt ngươi dám làm nhục …… mạo phạm ta, ngươi nhất định sẽ chết... ây da....
“Víu víu” một đạo thiểm điện lóe lên trong phòng, Hổ Vương Tiểu Ngọc thấy chủ nhân bị bắt nạt liền từ trong góc phòng bay ra, nhắm Thần Nam phóng tới một đạo thiểm điện.
Thần Nam không đề phòng, bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân cháy đen. Hắn phẫn nộ đến tột cùng, buông Tiểu Bảo Chúa ra, thân hình như quỷ mị, trợn mắt lao tới Tiểu Ngọc, tiếc là Tiểu Ngọc không kịp hoá thân, liền bị hắn ta tóm được.
Hắn thực không biết huyệt đạo trên thân thú vật, liền thi triển điểm huyệt tất cả phương vị của hổ vương. Mỗi một thước da thịt của hổ vương đều bị điểm huyệt hết thảy. Cuối cùng Tiểu Ngọc như một con mèo con hiền lành, hoàn toàn bất động
“Sắc hổ dám cắn trộm ta hả…” Thần Nam nhắm trán Tiểu Ngọc điên cuồng gõ xuống mấy cái. Hổ vương đau quá nhe răng há miệng, nhưng mà thân không động được, lại không thể nói, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn. “Còn dám trợn mắt nhìn ta hả, đánh ngươi này, gõ ngươi này…” Thần Nam liên tục gõ cho nó mấy cái. Đến lúc Tiểu Ngọc lệ hổ chảy ròng ròng, trong mắt không dám lộ ra vẻ hung hăng nữa. “Con hổ quái quỷ này dám hợp sức với Tiểu ác ma cùng chống lại ta hả? Chút nữa sẽ thu thập ngươi sau.”
Lúc Thần Nam trở lại giường, Tiểu Bảo Chúa kinh sợ vô cùng, giọng run run nói: “Bại hoại… xú tặc… cả ngày ta đã chơi đùa vui vẻ với ngươi rồi, bây giờ ta không muốn chơi nữa…”
“Ngươi đùa đủ rồi nhưng ta thì chưa thấy đủ, ngươi mở miệng ra là nói ta là đồ này đồ kia là chết tiệt là thúi tha… Đừng có quên là ngươi đang nằm trong tay ta. Ta vốn dĩ đã định thả ngươi nhưng bây giờ thì không. Xem ra cần phải huấn luyện ngươi thành một thị nữ hợp cách”
Tiểu Bảo Chúa nghe xong lời này sắc mặt biến đổi hẳn. Suýt nữa thì phát điên lên nhưng cố kiềm chế lại, chịu đựng nói: “Sau này ta sẽ không gọi ngươi là chết tiệt, thúi tha nữa, được chưa?”
“Tất nhiên là phải thế rồi, sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân, rõ chưa?”
Tiểu Bảo Chúa cố kìm nén nộ hỏa nói: “Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thần Nam nha, tuyệt đối không gọi nhầm ngươi thành gì khác”
Thần Nam đáp: “Muộn rồi, sau này đồ láu lỉnh, bẻm mép này phải làm thị nữ cho ta”
“Đồ thúi tha, xú tặc, đồ vô sỉ…” Tiểu Bảo Chúa không thể kìm nén thêm được nữa vừa mắng chửi vừa đấm đá cào cấu.
Thần Nam lại đè cô ta xuống giường, tiếng “chát chát” trong phòng lại vang lên.
Tiểu Bảo Chúa cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng vô cùng, mặt cô đỏ lên nhưng không thể nghĩ ra được cách nào để tự cứu mình.
“Bại hoại… ngươi bây giờ đang lăng mạ công chúa một nước đó. Nếu như tin này được truyền đến tai phụ hoàng ta thì… Ai da… ngươi có mười cái đầu cũng không thể nào thoát được… Ái da…. Đừng đánh nữa, ta bảo đảm sẽ không nói ra sự việc hôm nay, hãy ngừng tay lại mau…”
Thần Nam ngưng tay rồi chế nhạo: “Có nguyện làm thị nữ của ta không?”
Tiểu Bảo Chúa nhanh chóng lê xuống cuối giường, nước mắt chảy như mưa: “Ta là công chúa một nước, ngươi làm sao đủ tư cách yêu cầu ta làm như thế? Huống hồ mọi chuyện giữa bọn ta chỉ là hiểu lầm, ta đã không thành tâm với ngươi. Lần sau ta không trêu đùa ngươi nữa, được chứ ?”
Thần Nam: “Tiểu ác ma, ngươi không cần phải diễn kịch với ta nữa, ta sẽ không rơi vào quỷ kế của ngươi đâu”
Tiểu Bảo Chúa đáp: “Được rồi, chúng ta thử làm bạn xem sao, không coi thường nhau nữa được không ?”
“Không được, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta không?”
Nhìn Thần Nam giơ bàn tay lên, Tiểu Bảo Chúa thấy sợ run run nói: “Sao ngươi bức người quá đáng, muốn ta đáp ứng cần phải làm cho ta một số việc, chịu không? Nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa hề có quan hệ chủ tớ đâu đây nhé”
Thần Nam trong lòng mừng thầm, không bao giờ hắn lại ngờ rằng hôm nay làm một đại ác nhân thành công đến thế, có thể doạ nạt được Tiểu Bảo Chúa không sợ trời đất này.
Hắn không bức bách Tiểu Bảo Chúa nữa, tránh khéo quá hóa vụng, trầm giọng nói: “Được, ngươi đợi ta một chút, ta đi tắm chút, đợi lát nữa quay lại sẽ nói chuyện với ngươi sau. Con hổ đáng chết dám tấn công làm cả người ta cháy đen như thế này”
Thấy Thần Nam đi khỏi, Tiểu Bảo Chúa lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy Tiểu Ngọc đang bất động
“Tiểu Ngọc, ngươi sao lại bất động như thế… Ai da… ngươi mau mau cử động đi mà, để còn đưa ta ra khỏi nơi này” Cô ta phát hoảng lên vì Tiểu Ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
“Tên chết tiệt không ngờ có thể điểm huyệt động vật nữa, đồ ác ôn đáng bị ngàn đao róc thịt mà…” Tiểu Bảo Chúa nhỏ giọng nguyền rủa hắn.
Tiểu Bảo Chúa mặc dù muốn đưa Tiểu Ngọc trốn nhưng lại nghĩ đến chuyện mĩ lệ nữ tử rơi vào tay kẻ xấu, trong lòng thấy sợ vô cùng. Bây giờ Tiểu Ngọc không thể bảo vệ mình nữa, cả thân công lực lại bị phong bế, trời đã tối rồi, thành Tội Ác người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau, chẳng biết sẽ xảy còn ra chuyện gì nữa.
Lúc Thần Nam trở lại phòng, Tiểu Bảo Chúa đang ôm con hổ đáng thương của mình để sưởi ấm cho nó.
“Tiểu nha đầu mang cho ta chậu nước nóng lại đây”
“Ngươi... ngươi chẳng phải là đã tắm rồi đó sao... vẫn còn muốn nước làm gì”
“Ta muốn rửa chân, phải đi hàng trăm dặm sơn lộ, chân ta đã phồng rộp lên rồi nè”
“Ngươi... muốn ta bê nước rửa chân thì chỉ có nằm mơ thôi nhé, ta chết cũng không làm chuyện đó”
Thần Nam phải tự dàn xếp, liền giảm bớt yêu cầu của mình nói: “huhm... thế thì bưng trà rót cho ta đi, mau bưng trà tới đây mau lên”
Tiểu Bảo Chúa trong lòng nguyền rủa Thần Nam cả trăm lần, nhưng cũng miễn cưỡng đi ra. Sau khi đi ra tiền viện gặp hỏa kế (tiểu nhị/bồi bàn) tiếp lấy bình trà nóng, ánh mắt láo liên, đầu óc đen tối không ngừng suy tính.
“Bại hoại chết tiệt dám làm nhục bổn công chúa, lại còn muốn uống trà ta dâng nữa... Oh, ngày hôm nay ta muốn ngươi phải uống nước rửa chân.” Tiểu Bảo Chúa hiển nhiên không thể tự cởi giày vớ ra, liền nhẹ nhàng nhúng chân hổ nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc vào nước trà. Cuối cùng nhịn không được bật cười: “Xú tặc cái này là do ngươi tự chuốc lấy nhé. Haha... ha...”
Lúc Thần Nam bưng trà lên định uống thì bắt gặp khóe miệng Tiểu Bảo Chúa cười cười quỷ quyệt, trong đầu hắn tức thì cảnh giác, tách trà này chắc chắn có vấn đề. Hắn đặt tách trà đang đưa đếng miệng xuống, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra có một sợi lông trắng, rồi lại nhìn nhìn tiểu từ miêu (con mèo nhỏ hiền) Tiểu Ngọc đang trong lòng Tiểu Bảo Chúa, trong chốc lát hiểu ra toàn bộ sự việc, khẳng định tách trà này có “dấu vết” của Hổ vương.
Thần nam tức giận đặt chén trà lên trên bàn nói: “Tiểu ác ma không ngờ đến lúc này mà nguơi vẫn còn giở trò với ta. Xem ra ta quá dễ dãi với ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt ngươi”
Tiểu Bảo Chúa sợ run lên, không nghĩ được Thần Nam lại nhìn ra trong tách trà có “huyền cơ”, run run hỏi: “Bại... Thần Nam ngươi sao thế, ngươi … muốn gì?”
“Dám giở trò (động thủ cước) trong trà hả, sau này ta mà không lưu ý chắc bị ngươi hại chết ngay.” Vừa nói hắn đứng lên.
Ta không có giở trò (động thủ cước) vào đó... á... ngươi không được qua đây...”
Thần Nam kéo Tiểu Bảo Chúa lại, ném Tiểu Ngọc xuống đất, rồi đẩy cô ta lên giường.
Tiểu Bảo Chúa lúc này thực tình run sợ, hoảng hốt đến cực điểm, run run nói: “Bại hoại, không, Thần Nam... ngươi không được làm bừa ta biết ta sai rồi... lần sau ta không dám nữa”
Bất ngờ Thần Nam cảm thấy có gì đó vô cùng bất an, một cỗ áp lực tuyệt đại từ ngoài cửa sổ ùa vào làm hắn cảm thấy vừa khiếp hồn vía vừa không thể chống cự lại và nó ngày càng mạnh lên. Áp lực cường đại này rất dị thường, như thủy triều dâng hết đợt này đến đợt khác.
Thần Nam sửng sốt, bây giờ hắn đã là một tam giai cao thủ (cao thủ cấp ba) mà vẫn bị cỗ áp lực này chế ngự không thể kháng cự lại chút nào, có thể tưởng tượng tu vi của người đang đến kinh khủng thế nào. Khi hắn bắt ép Tiểu Bảo Chúa trốn đi, tại khách sạn cách kinh đô Sở quốc hàng trăm dặm cũng đã từng có cảm giác bất an cường liệt như vậy, lần này cũng tương tự nhưng lại mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thần Nam bỗng liên tưởng đến huyền tổ hoàng đế của Sở quốc, lão yêu quái đã trên 170 tuổi, rồi nhìn sang Tiểu Bảo phát hiện ra cô ta không có cảm giác như hắn, lập tức khẳng định chắc chắn rằng người đến là lão yêu quái chứ không ai khác. Hắn thấy sống lưng lạnh lẽo, lão yêu quái này thực sự đến đây thì tu vi khủng khiếp của lão không chỉ bảo vệ Tiểu Bảo Chúa mà chắc là có âm mưu gì với hắn nữa, hoặc nếu khác thì cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tiểu Tiểu Bảo Chúa nhìn sắc mặt không không ngừng biến đổi của Thần Nam thì trong lòng run lên, sợ hắn “nổi máu thú vật lên”
Một lúc sau Thần Nam mới bình tĩnh lại, đối với lão yêu quái úy kỵ đang bên ngoài, hắn không dám vô lễ thái quá với Tiểu Bảo Chúa.
“Tiểu ác ma đừng nằm ỳ ra trên giường nữa. Mau dậy đi”
Tiểu Bảo Chúa phút chốc thấy thoải mái trở lại nói: “Ai thèm nằm trên giường của ngươi chứ, xú tử liễu”
Thần Nam không thèm quan tâm đến, nhấc con Tiểu Ngọc từ dưới đất lên, trên thân nó loạn xạ những chấm chấm kim sắc kình khí xuyên vào thân thể.
Tiểu Ngọc vừa cử động được lập tức biến thân hóa thành đại hổ thân hình chiếm hết nữa căn phòng rồi như muốn mở miệng gầm rống nhưng Thần Nam đã nhanh tay lẹ mắt, nhét hết giày vớ vào miệng nó, sau đó còn không ngừng vơ vét mấy bộ đồ dơ ném thêm vào. Dù vậy những thứ này làm sao có thể chặn được cái miệng to lớn đỏ lòm của Hổ vương, hắn vội vàng gom hết chăn nệm trên giường rồi nhét đầy hết cả miệng Tiểu Ngọc trước khi nó kịp rống lên.
Dù miệng của Tiểu Ngọc kẹt cứng nhưng nó vẫn nhắm Thần Nam vồ tới, hắn vội vàng né sang một bên, quát Tiểu Bảo Chủ: “Mau kêu con sắc hổ dừng lại ngay, nếu không ta sẽ lột da nó đó”
Tiểu Bảo Chúa kêu to: “Tiểu Ngọc dừng lại đi, bây giờ chúng ta không đánh lại cái tên khốn khiếp này, mai sau sẽ báo thù hắn.
Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Bảo Chủ với ánh mắt oan khuất vô hạn, sau cùng thì cũng ngừng công kích rồi không ngừng ói mửa giày dép hôi thúi của Thần Nam mà nó đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Tiểu Bảo Chúa bịt mũi, chửi mắng: “Thần Nam ngươi… thiệt xấu xa quá, không ngờ ngươi ác độc nhét những thứ tởm lợm này vào miệng Tiểu Ngọc, ngươi xem bộ dáng nó khó chịu đến mức nào.”
Tiểu Ngọc biến nhỏ lại như mèo con, vẫn không ngừng ói, trên đất một đống bầy nhầy.
Thần Nam gắt gỏng lại: “XX, sắc hổ ngươi sao lại yếu ớt vậy, giày vớ của ta không tệ chứ?”
Tiểu Bảo Chủ hét lên: “Xú tử liễu (Đồ thúi tha chết tiệt)”
Tiểu Ngọc không ngờ như có nhân tính gật gật đầu rồi lại bắt đầu ói mửa như điên.
Thần Nam lúng túng lắc đầu nói: “Lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ nên “mùi vị” cũng không tầm thường đâu. Sắc hổ cũng đáng đời ngươi lắm, ai kêu ngươi dám dùng thiểm điện đánh trộm ta”.
Tiểu Bảo Chúa thương quá, ôm Tiểu Ngọc vào lòng, giúp nó súc miệng, qua một lúc lâu nó đã thôi không còn ói nữa.
/285
|