Độc giác mã thu hút sự mọi chú ý của Thần Nam, bởi vì hắn phát giác ra đây khả năng chính là độc giác thú trong truyền thuyết. Nhưng tiếng kinh hô của Long Vũ đã làm hắn bừng tỉnh. Sau khi nhìn thấy dung mạo của người ngồi trên độc giác mã, trong đầu hắn nổ "oanh" một tiếng, suýt chút nữa cũng kinh hô lên.
Đó là một thanh niên nam tử vô cùng anh tuấn, điều bất ngờ nhất là người kia trông rất giống với Tiềm Long. Nếu như không phải hắn thân mặc ma pháp bào, xung quanh người có một cỗ ma pháp năng lương dao động mãnh liệt thì Thần Nam chắc chắn đã nghĩ rằng đó là Tiềm Long tái sinh đang tiến lại gần hắn.
Long Vũ ngây ngốc nhìn thanh niên nam tử đang đến ngày càng gần, đôi mắt nàng nhòa lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ca ca..."
Nhưng nhìn kĩ lại thì thanh niên nam tử ngồi trên độc giác mã so với Tiềm Long cũng có vài chỗ không giống lắm. Tóc của hắn có màu tím đậm, còn nhãn cầu thì màu lam nhạt, rõ ràng là một người lai.
Nam tử trông giống với Tiềm Long kia hiển nhiên cũng đã chú ý tới đoàn người Thần Nam, và cũng đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Long Vũ. Hắn khẽ cười, đi đến gần Long Vũ, kìm cương độc giác mã, rồi nhẹ nhàng vẫy cánh tay phải. Tức thì trong không trung xuất hiện những trận ba động của ma pháp nguyên tố, một vòng tròn ánh sáng thánh khiết xuất hiện trước người hắn.
Mắt Long Vũ ngập tràn lệ. Nàng dường như trông thấy Tiềm Long đang đi về phía mình, thân ảnh quen thuộc giống như lần đầu hắn tặng Ngọc Liên Hoa cho nàng.
Nàng vô thức đưa tay lên, đón lấy đóa Băng Liên Hoa đang lơ lửng trên không trung.
"Tiềm Long..."
Một tay nàng đón lấy Băng Liên Hoa, một tay đưa về phía trước như muốn ôm lấy thanh niên nam tử ngồi trên độc giác thú.
Thần Nam vội giữ lấy ngọc thủ của Long Vũ, lấy tay áo lau nước mắt trên mặt nàng. Sau đó hắn quay về phía nam tử tóc màu tím ngồi trên độc giác thú nói:
"Xin lỗi. Nàng ấy gần đây tâm tình không được tốt nên đã nhận nhầm người."
Sự việc xảy ra làm hơn chục nhân mã đi theo nam tử đó cũng dừng lại, đứng sang một bên yên lặng quan sát. Trong đám người này có cả vũ giả, ma pháp sư, hầu hết trong số họ đều là tây phương vũ giả, tóc vàng mắt xanh. Cả bọn đều bị kinh động bởi phong tư tuyệt thế của Long Vũ, đồng thời với những sự việc trước mắt cảm thấy rất kì quái.
Thanh niên nam tử tóc màu tím nhảy xuống ngựa, nở một nụ cười xã giao với Thần Nam rồi quay sang Long Vũ tươi cười nói:
"Ta tên là Khải Lợi, hôm nay thật hân hạnh được quen biết với tiểu thư mĩ lệ như thiên sứ thế này."
Long Vũ đã hồi phục lại tinh thần, hiển nhiên cũng đã phát giác ra người trước mặt không phải là Tiềm Long. Nàng khẽ lắc đầu nói:
"Xin lỗi, ta đã nhận nhầm người."
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng vẫn nhìn Khải Lợi không chớp mắt. Dung mạo gần như giống nhau hoàn toàn này khơi gợi cho nàng nhớ lại những hồi ức quá khứ.
Khải Lợi mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi ta có thể biết quý danh của tiểu thư không?"
"Long Vũ".
Long Vũ vô thức đáp lại.
Thần Nam có hơi lo lắng Long Vũ sẽ xem Khải Lợi là thế thân của Tiềm Long. Hắn vội kéo nàng lui lại sau mấy bước rồi nói:
"Chúng ta lên đường thôi."
Long Vũ cũng lùi lại theo hắn vài bước, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Khải Lợi như cũ.
"Tình cờ gặ[ gỡ tức là có duyên với nhau."
Khải Lợi nói vừa nói, cánh tay cũng phải nhẹ nhàng cất lên. Ngay lập tức, không trung lại nổi lên những trận ba động của ma pháp nguyên tố. Băng Liên Hoa trong tay Long Vũ bay lên, vô số đạo ánh sáng trong không trung đều tập trung hướng về phía nó. Đóa hoa ngày càng sáng rực rỡ, tỏa hương thơm ngát, giống như là có sinh mệnh vậy.
"Ta dùng sinh mệnh ma pháp và băng hệ ma pháp để tạo ra đóa Băng Liên Hoa này, trong vòng nửa tháng sẽ không bị tan ra, trong nó ẩn chứa vô số tinh hoa thảo mộc. Tiểu thư mĩ lệ, nàng chỉ cần mang nó bên người là có thể giữ tâm hồn được thư thái."
Khải Lợi nói xong liền cài đóa Băng Liên Hoa lên mái tóc dài của Long Vũ. Cài hoa xong, hắn nhảy lên độc giác mã, nhìn Long Vũ cười nói: "Hy vọng trong vòng nửa tháng nữa có thể gặp lại nàng, khi đó ta sẽ tặng nàng một đóa băng hoa vĩnh viễn không tan."
Trong ý rõ ràng là có ám chỉ. Sau đó hắn cưỡi độc giác mã lao nhanh về phía trước, hơn mười nhân mã đi cùng cũng lập tức phóng theo.
Lonh Vũ nhìn theo độc giác mã đang từ từ biến mất, thất thần mất một lúc. Nàng vuốt ve đóa Băng Liên Hoa trên tóc, thở dài u oán. Tận đến lúc này, nàng mới để ý thấy Thần Nam vẫn còn đang nắm một tay của mình, liền vội vàng thoát ra.
"Long Vũ nàng không phải....."
Thần Nam hồ nghi nhìn nàng.
"Huynh đừng có suy đoán lung tung!"
Long Vũ đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng quở trách.
Lúc này, đoàn trưởng của dong binh đoàn lẩm bẩm một mình:
"Bạch ngọc thần mã nhưng lại có thêm một cái sừng, chính là thánh thú trong truyền thuyết a! Làm sao có khả năng này được nhỉ?"
Phó đoàn trường lớn tuổi hơn đứng bên cạnh nói:
" Lạ nhất là độc giác thú hiếm khi nào hiện thế, và cũng chỉ có xử nữ thuần khiết nhất mới có thể thuần phục được nó, chứ người bình thường căn bản không thể nào tiếp cận được nó. Bảy con độc giác mã vừa rồi chắc chắn là hậu duệ của thánh thú nhưng huyết thống không thuần chủng, quyết không có khả năng là độc giác mã chân chính. Nếu không thì những người kia căn bản là không thể thuần hóa nó thành tọa kị được."
Núi non hùng vĩ dần dần lùi xa, đoàn người càng ngày càng gần phía tây của Sở quốc. Lúc này mọi người cảm thấy rõ ràng nhiệt độ càng ngày càng giảm. Thập Vạn Đại Sơn ở giữa Thiên Nguyên đại lục nên khí hậu khác thường, quanh năm bốn mùa cây cối đều xanh tốt, không có chút thay đổi.
Nghe nói là Thập Vạn Đại Sơn bị một vật gì đó vô cùng lớn bao bọc xung quanh, làm cho bốn mùa trong năm đều ấm áp như mùa xuân. Sự thật là như thế nào thì thế nhân không thể biết được.
Nửa ngày sau đoàn người đã tiến vào biên giới phía tây của Sở quốc. Từ xa xa nhìn lại đã trông thấy cổng thành, nơi đó hoa tuyết bay ngập trời, đất là một màu trắng xóa. Mọi người đều phải lấy áo ấm đã chuẩn bị từ trước ra mặc vào.
Sau khi đến được nơi này, dong binh đoàn xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, những khách thương được bảo hộ lục tục tản đi khắp nơi. Thần Nam và Long Vũ chia tay với đoàn người, không hề dừng lại mà tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía nội thành Sở quốc.
Bình Dương thành, đế đô của Sở quốc, mấy hôm nay đang có tuyết lớn. Nhưng điều đó không hề làm cho tòa đại đô phồn hoa này biến thành tiêu điều. Chỉ cần tuyết ngưng lại một chút là trên đường lớn lại xuất hiện không ngớt những tiếng mời mời mọc chào hàng.
Mấy ngày gần đây, những khách sạn tại Sở đô tấp nập vô cùng, cả những khách sạn ở những nơi hẻo lánh nhất cũng đã chật ních người. Số lượng tu luyện giả đến từ các nơi trên đại lục không dưới vài ngàn người, hơn nữa nhân số mỗi ngày một tăng thêm.
Lần này Bình Dương thành xuất hiện bí bảo, kinh động khắp nơi, vô số cao thủ chân chính đều tìm đến nơi này.Điều này làm cho Hoàng đế Sở quốc phiền não không thôi. Bí bảo trong truyền thuyết mỗi đêm đều tạo ra thiên địa dị tượng trên thượng không hoàng cung Sở quốc. Rất nhiều tu luyện giả đã tề tựu tại Sở đô, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Một khi bí bảo xuất thổ, có thể dự đoán được chắc chắn sẽ có vô số tu luyện giả bản lĩnh cao cường của tu luyện giới xông vào hoàng cung, đến lúc đó thì chỉ có trời mới biết sẽ hỗn loạn đến mức thế nào.
Đại công chúa của Sở quốc đã gửi đi rất nhiều thư mời đến những cao nhân ẩn tu. Nàng biết rằng có khi quân đội chưa chắc đã hữu hiệu, rất nhiều cao thủ tu vi khủng bố có khả năng xông thẳng vào hoàng cung mà vẫn vô sự. Mặc dù trong hoàng cung đã có ngũ giai tuyệt thế cao thủ Gia Cát Thừa Phong trấn giữ, nhung nàng vẫn không thể an tâm. Tất cả mọi người trong Kì sĩ phủ đều đã được nàng mời vào hoàng cung. Những ngày này trong hoàng cung có thể nói là giới bị vô cùng nghiêm ngặt.
Mãi đến một hôm, lão yêu quái đang xuất ngoại đột nhiên xuất hiện tại hoàng cung, mới làm cho Sở Nguyệt cảm thấy an tâm đôi chút. Nàng biết rằng tu vi của vị hoàng gia lão tổ tông này vô cùng khủng khiếp.
Mộng Khả Nhi ngự trên Đạo gia chí bảo Ngọc Liên Đài quay lại Đạm Đài thánh địa vài ngày, sau đó liền đi đến Sở đô. Nàng đến Bình Dương thành đã gần mười ngày, nhưng không hề đến hoàng cung tìm đại công chúa Sở Nguyệt mà bí mật trú tại một gian phòng kín đáo trong một tiểu điếm.
Phải biết rằng hiện nay hoàng cung Sở quốc bốn phía đều có tai mắt, nếu như tùy tiện đi vào, dĩ nhiên sẽ bị người ta chú ý. Mộng Khả Nhi ẩn thân trong bóng tối, không muốn để lộ mình trước địch nhân bởi vì nàng muốn bí mật thực hiện kế sách, nhằm đối phó lại với Hỗn Thiên tiểu ma vương.
Trong một khách sạn cách tiểu điếm của Mộng Khả Nhi đang ở chừng hai dặm, có một nam tử thần bí đang trú tại đó. Người này đến Sở đô từ sớm, bình thường hắn không hề xuất hiện, tất cả mọi việc đều để cho hạ nhân xử lí. Khi biết được Mộng Khả Nhi cũng đã tới Sở đô, hơn nữa lại đã điều tra ra nơi ở của nàng, hắn mới bật cười đắc ý:
"Ha ha...ngươi cuối cùng đã đến, lại còn muốn qua mặt ta nữa ư? Hừ, ta đợi ngươi đã rất lâu rồi. Ngươi và ta, hai phái ân oán dây dưa đã mấy ngàn năm, ta đã thề nhất định cho người khác thấy ta thu nạp truyền nhân của Đạm Đài thánh địa làm nữ nhân của ta, hắc hắc...."
Người này chính là Hạng Thiên, truyền nhân kiệt xuất nhất của Hỗn Thiên Đạo hiện thời. Hắn cao lớn khôi vĩ, khuôn mặt anh tuấn như dùng đao khắc thành, nét mặt hiện rõ vẻ nam tính. Chỉ là con ngươi đen nhánh lóe lên những tia tàn nhẫn, pha lẫn một chút giảo trá, làm cho người khác trông thấy phải lạnh người.
Làm người ta chú ý nhất ở Hạng Thiên là mái tóc đỏ rực trên đầu, giống như nhuốm đầy máu tươi, nhìn rất chói mắt. Nghe nói đó là do Hỗn Thiên Đạo khi tu vi đến một cảnh giới nhất định sẽ tự nhiên xuất hiện đặc điểm này. Phàm những ai tóc đỏ mới có thể được gọi là tiểu ma vương, và chỉ có đạt cảnh giới này mới có thể xuất sư. Do vậy có thể thấy tu vi của Hạng Thiên đã đạt đến một mức độ rất đáng sợ.
Hạng Thiên cười một tràng dài lãnh lẽo, sau đó quay về phía thủ hạ trong phòng ra lệnh:
"Tận dụng mọi khả năng mà ngươi có, dùng hết mọi phương pháp ti tiện nhất mà ngươi có thể nghĩ ra để đối phó với Mộng Khả Nhi."
"Điều này...."
Tên cao thủ của Hỗn Thiên Đạo có chút do dự.
Hốn Thiên tiểu ma vương cười nói:
"Chớ bận tâm, đây chỉ là việc nhỏ thôi. Nếu như các ngươi không làm, ta sẽ xuất thủ, hoặc có thể nghĩ ra một phuơng pháp khác. Mau đi đi, ta cho ngươi thời gian ba ngày, dùng hết khả năng, nhưng không nên tạo ra động tĩnh quá lớn."
Tên thủ hạ nghe xong những lời này, cúi người xuống, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Trong lúc Hỗn Thiên tiểu ma vương chuẩn bị đối phó với Mộng Khả Nhi thì nàng cũng đã nghe thủ hạ hồi báo.
Đạm Đài thánh địa và Hỗn Thiên Đạo đều là cổ phái ngàn năm, thành viên chủ chốt của họ tịnh không nhiều do di huấn của đời trước hạn chế, số đệ tử trực hệ trong phái không được vượt quá một nhân số nhất định.
Nhưng trải qua hàng ngàn năm, lúc suy thoái, khi phồn vinh, và phát triển đến hiện tại thì thế lực bên ngoài đã vô cùng lớn. Những thế lực này lại không không chịu hạn chế của di huấn. Ngoại vi đệ tử đa phần là theo con đường buôn bán hoặc quan chức. Gần như mỗi tòa thành lớn đều có dạng đệ tử này, thế lực lớn mạnh không thể tưởng tượng được.
Có một hôm, Mộng Khả Nhi ngồi nhìn thức ăn trước mắt, đôi mi thanh tú khẽ chau lại. Nàng cảm thấy Hỗn Thiên Đạo quả thật có chút đáng sợ. Mặc dù đã nhận được báo cáo là Hạng Thiên đang muốn đối phó với nàng, nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng được là mặc dù đã có người giám thị nhà bếp, nhưng vẫn bị hạ độc vào thức ăn.
Một đêm Mộng Khả Nhi trằn trọc trở mình, nàng luôn cảm thấy có người trong bóng tối đang âm thầm giám thị mình. Thật ra, những đệ tử ngoại vi bảo vệ nàng đều đã bị người ta kiềm chế. Hỗn Thiên tiểu ma vương đã từng phát thệ nhất định phải bắt được Mộng Khả Nhi. Vì vậy mà thế lực ngoại vi bên ngoài của Hỗn Thiên Đạo đã đặc biệt xuất tận lực.
Lúc vừa canh ba, vài bóng đen đang nhẹ nhàng tiếp cận phòng của Mộng Khả Nhi. Song cửa sổ rất nhanh đã bị phá. Hơi độc từ từ tràn ngập trong phòng.
Chỉ là, mấy người bên ngoài còn chưa kịp vui mừng, thì một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trong phòng lóe sáng, như thiểm điện hướng tới song cửa sổ.
"Phốc" "phốc" "phốc"
vài tiếng động rất khẽ vang lên, bọn người này liền ngã gục trong vũng máu.....
Cứ như vậy qua vài hôm, số đệ tử ngoại vi của Đạm Đài thánh địa đã tử thương mất gần mười người, nhưng đệ tử ngoại vi của Hỗn Thiên Đạo cũng tổn thất không ít nhân số.
Buổi tối ngày thứ chín, Hỗn thiên tiểu ma vương đi đi đi lại trong phòng suy tính:
" Xem xét những miệng vết thương này thì quả nhiên tu vi của ả Mộng Khả Nhi này không vừ. Muốn bắt được ả, xem ra phải mất một phen động tay động chân a. Mà ta không muốn chờ đợi để rồi thất vọng nữa, các ngươi có đào hầm mà cũng không xong sao? Đêm nay ta sẽ tự mình đi bắt ả!"
Hai mắt Hạng Thiên chiếu ra hai tia sáng lạnh lẽo, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng của cả nửa gian phòng, mái tóc dài màu đỏ ở trước ánh đèn đặc biệt chói mắt.
" Khi ả ta còn ở trong phòng thì chúng thuộc hạ không dám cho người đào đất phía dưới vì sợ kinh động đến ả. Bởi vậy mới mất nhiều thời gian, nhưng mà sẽ đào xong nhanh thôi."
"Tốt, tối nay ta sẽ tự mình đi."
Đúng lúc nửa đêm, dưới giường Mộng Khả Nhi lộ ra một đường hầm tối đen. Hỗn Thiên tiểu ma vương xuất hiện bên dưới đường hầm, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, hai mắt chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo.
Kích, là một loại binh khí mạnh, hình dạng giống trường thương, nhưng tại mũi thương lại thêm hai lưỡi đao sắc hình bán nguyệt, có thể đâm cũng có thể chém. Phương thiên, là có ý cùng với trời cao so bì. Họa, là chỉ các đường vân khắc ở thân kích. Phương Thiên Họa Kích là tỏ ý muốn cùng thượng thiên họa kích. Danh xưng có ý khoa trương, muốn nói lên kích càng lợi hại bao nhiêu thì người sử dụng nhất định là bất phàm bấy nhiêu.
Cây Phương Thiên Họa Kích này là bảo vật trấn phái của Hỗn Thiên Đạo. Để tạo ra nó cần phải có kim tinh. Nó đã hao phí tâm huyết của rất nhiều người, dùng hết nhân lực, vật lực trong phái sưu tập trong hàng trăm năm dài, phải lựa chọn các quặng thiên thạch để luyện ra kim tinh. Sau đó mời tới vị Đại sư trứ danh trong việc luyện thần binh bấy giờ, hao phí tinh lực mới có thể làm cho Thiên Phương Họa Kích này xuất thế.
Có thể nói, ngoại trừ những tiên bảo như Hậu Nghệ Cung trong truyền thuyết, cây Phương Thiên Họa Kích này xứng đáng liệt vào hàng thập đại thần binh của đại lục, so với Triêu Lộ kiếm mà Mộng Khả Nhi đã mất vào tay Thần Nam còn hơn một bậc. Thường chỉ có phái chủ của Hỗn Thiên đạo hoặc truyền nhân kiệt xuất nhất mới được nắm giữ.
Hỗn Thiên tiểu ma vương tay cầm cây tuyệt thế thần binh này, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đằng không bay lên. Phương Thiên Họa Kích trong tay xuất ra những đạo ánh sáng chói mắt, lớp đất dày cả trượng chỉ nháy mắt bị bật tung lên. Một kích của thần binh, quả nhiên có thế phá trời!
Một đạo huyết quang chớp hiện, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập khắp phòng của Mộng Khả Nhi....
Đó là một thanh niên nam tử vô cùng anh tuấn, điều bất ngờ nhất là người kia trông rất giống với Tiềm Long. Nếu như không phải hắn thân mặc ma pháp bào, xung quanh người có một cỗ ma pháp năng lương dao động mãnh liệt thì Thần Nam chắc chắn đã nghĩ rằng đó là Tiềm Long tái sinh đang tiến lại gần hắn.
Long Vũ ngây ngốc nhìn thanh niên nam tử đang đến ngày càng gần, đôi mắt nàng nhòa lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ca ca..."
Nhưng nhìn kĩ lại thì thanh niên nam tử ngồi trên độc giác mã so với Tiềm Long cũng có vài chỗ không giống lắm. Tóc của hắn có màu tím đậm, còn nhãn cầu thì màu lam nhạt, rõ ràng là một người lai.
Nam tử trông giống với Tiềm Long kia hiển nhiên cũng đã chú ý tới đoàn người Thần Nam, và cũng đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Long Vũ. Hắn khẽ cười, đi đến gần Long Vũ, kìm cương độc giác mã, rồi nhẹ nhàng vẫy cánh tay phải. Tức thì trong không trung xuất hiện những trận ba động của ma pháp nguyên tố, một vòng tròn ánh sáng thánh khiết xuất hiện trước người hắn.
Mắt Long Vũ ngập tràn lệ. Nàng dường như trông thấy Tiềm Long đang đi về phía mình, thân ảnh quen thuộc giống như lần đầu hắn tặng Ngọc Liên Hoa cho nàng.
Nàng vô thức đưa tay lên, đón lấy đóa Băng Liên Hoa đang lơ lửng trên không trung.
"Tiềm Long..."
Một tay nàng đón lấy Băng Liên Hoa, một tay đưa về phía trước như muốn ôm lấy thanh niên nam tử ngồi trên độc giác thú.
Thần Nam vội giữ lấy ngọc thủ của Long Vũ, lấy tay áo lau nước mắt trên mặt nàng. Sau đó hắn quay về phía nam tử tóc màu tím ngồi trên độc giác thú nói:
"Xin lỗi. Nàng ấy gần đây tâm tình không được tốt nên đã nhận nhầm người."
Sự việc xảy ra làm hơn chục nhân mã đi theo nam tử đó cũng dừng lại, đứng sang một bên yên lặng quan sát. Trong đám người này có cả vũ giả, ma pháp sư, hầu hết trong số họ đều là tây phương vũ giả, tóc vàng mắt xanh. Cả bọn đều bị kinh động bởi phong tư tuyệt thế của Long Vũ, đồng thời với những sự việc trước mắt cảm thấy rất kì quái.
Thanh niên nam tử tóc màu tím nhảy xuống ngựa, nở một nụ cười xã giao với Thần Nam rồi quay sang Long Vũ tươi cười nói:
"Ta tên là Khải Lợi, hôm nay thật hân hạnh được quen biết với tiểu thư mĩ lệ như thiên sứ thế này."
Long Vũ đã hồi phục lại tinh thần, hiển nhiên cũng đã phát giác ra người trước mặt không phải là Tiềm Long. Nàng khẽ lắc đầu nói:
"Xin lỗi, ta đã nhận nhầm người."
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng vẫn nhìn Khải Lợi không chớp mắt. Dung mạo gần như giống nhau hoàn toàn này khơi gợi cho nàng nhớ lại những hồi ức quá khứ.
Khải Lợi mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi ta có thể biết quý danh của tiểu thư không?"
"Long Vũ".
Long Vũ vô thức đáp lại.
Thần Nam có hơi lo lắng Long Vũ sẽ xem Khải Lợi là thế thân của Tiềm Long. Hắn vội kéo nàng lui lại sau mấy bước rồi nói:
"Chúng ta lên đường thôi."
Long Vũ cũng lùi lại theo hắn vài bước, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Khải Lợi như cũ.
"Tình cờ gặ[ gỡ tức là có duyên với nhau."
Khải Lợi nói vừa nói, cánh tay cũng phải nhẹ nhàng cất lên. Ngay lập tức, không trung lại nổi lên những trận ba động của ma pháp nguyên tố. Băng Liên Hoa trong tay Long Vũ bay lên, vô số đạo ánh sáng trong không trung đều tập trung hướng về phía nó. Đóa hoa ngày càng sáng rực rỡ, tỏa hương thơm ngát, giống như là có sinh mệnh vậy.
"Ta dùng sinh mệnh ma pháp và băng hệ ma pháp để tạo ra đóa Băng Liên Hoa này, trong vòng nửa tháng sẽ không bị tan ra, trong nó ẩn chứa vô số tinh hoa thảo mộc. Tiểu thư mĩ lệ, nàng chỉ cần mang nó bên người là có thể giữ tâm hồn được thư thái."
Khải Lợi nói xong liền cài đóa Băng Liên Hoa lên mái tóc dài của Long Vũ. Cài hoa xong, hắn nhảy lên độc giác mã, nhìn Long Vũ cười nói: "Hy vọng trong vòng nửa tháng nữa có thể gặp lại nàng, khi đó ta sẽ tặng nàng một đóa băng hoa vĩnh viễn không tan."
Trong ý rõ ràng là có ám chỉ. Sau đó hắn cưỡi độc giác mã lao nhanh về phía trước, hơn mười nhân mã đi cùng cũng lập tức phóng theo.
Lonh Vũ nhìn theo độc giác mã đang từ từ biến mất, thất thần mất một lúc. Nàng vuốt ve đóa Băng Liên Hoa trên tóc, thở dài u oán. Tận đến lúc này, nàng mới để ý thấy Thần Nam vẫn còn đang nắm một tay của mình, liền vội vàng thoát ra.
"Long Vũ nàng không phải....."
Thần Nam hồ nghi nhìn nàng.
"Huynh đừng có suy đoán lung tung!"
Long Vũ đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng quở trách.
Lúc này, đoàn trưởng của dong binh đoàn lẩm bẩm một mình:
"Bạch ngọc thần mã nhưng lại có thêm một cái sừng, chính là thánh thú trong truyền thuyết a! Làm sao có khả năng này được nhỉ?"
Phó đoàn trường lớn tuổi hơn đứng bên cạnh nói:
" Lạ nhất là độc giác thú hiếm khi nào hiện thế, và cũng chỉ có xử nữ thuần khiết nhất mới có thể thuần phục được nó, chứ người bình thường căn bản không thể nào tiếp cận được nó. Bảy con độc giác mã vừa rồi chắc chắn là hậu duệ của thánh thú nhưng huyết thống không thuần chủng, quyết không có khả năng là độc giác mã chân chính. Nếu không thì những người kia căn bản là không thể thuần hóa nó thành tọa kị được."
Núi non hùng vĩ dần dần lùi xa, đoàn người càng ngày càng gần phía tây của Sở quốc. Lúc này mọi người cảm thấy rõ ràng nhiệt độ càng ngày càng giảm. Thập Vạn Đại Sơn ở giữa Thiên Nguyên đại lục nên khí hậu khác thường, quanh năm bốn mùa cây cối đều xanh tốt, không có chút thay đổi.
Nghe nói là Thập Vạn Đại Sơn bị một vật gì đó vô cùng lớn bao bọc xung quanh, làm cho bốn mùa trong năm đều ấm áp như mùa xuân. Sự thật là như thế nào thì thế nhân không thể biết được.
Nửa ngày sau đoàn người đã tiến vào biên giới phía tây của Sở quốc. Từ xa xa nhìn lại đã trông thấy cổng thành, nơi đó hoa tuyết bay ngập trời, đất là một màu trắng xóa. Mọi người đều phải lấy áo ấm đã chuẩn bị từ trước ra mặc vào.
Sau khi đến được nơi này, dong binh đoàn xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, những khách thương được bảo hộ lục tục tản đi khắp nơi. Thần Nam và Long Vũ chia tay với đoàn người, không hề dừng lại mà tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía nội thành Sở quốc.
Bình Dương thành, đế đô của Sở quốc, mấy hôm nay đang có tuyết lớn. Nhưng điều đó không hề làm cho tòa đại đô phồn hoa này biến thành tiêu điều. Chỉ cần tuyết ngưng lại một chút là trên đường lớn lại xuất hiện không ngớt những tiếng mời mời mọc chào hàng.
Mấy ngày gần đây, những khách sạn tại Sở đô tấp nập vô cùng, cả những khách sạn ở những nơi hẻo lánh nhất cũng đã chật ních người. Số lượng tu luyện giả đến từ các nơi trên đại lục không dưới vài ngàn người, hơn nữa nhân số mỗi ngày một tăng thêm.
Lần này Bình Dương thành xuất hiện bí bảo, kinh động khắp nơi, vô số cao thủ chân chính đều tìm đến nơi này.Điều này làm cho Hoàng đế Sở quốc phiền não không thôi. Bí bảo trong truyền thuyết mỗi đêm đều tạo ra thiên địa dị tượng trên thượng không hoàng cung Sở quốc. Rất nhiều tu luyện giả đã tề tựu tại Sở đô, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Một khi bí bảo xuất thổ, có thể dự đoán được chắc chắn sẽ có vô số tu luyện giả bản lĩnh cao cường của tu luyện giới xông vào hoàng cung, đến lúc đó thì chỉ có trời mới biết sẽ hỗn loạn đến mức thế nào.
Đại công chúa của Sở quốc đã gửi đi rất nhiều thư mời đến những cao nhân ẩn tu. Nàng biết rằng có khi quân đội chưa chắc đã hữu hiệu, rất nhiều cao thủ tu vi khủng bố có khả năng xông thẳng vào hoàng cung mà vẫn vô sự. Mặc dù trong hoàng cung đã có ngũ giai tuyệt thế cao thủ Gia Cát Thừa Phong trấn giữ, nhung nàng vẫn không thể an tâm. Tất cả mọi người trong Kì sĩ phủ đều đã được nàng mời vào hoàng cung. Những ngày này trong hoàng cung có thể nói là giới bị vô cùng nghiêm ngặt.
Mãi đến một hôm, lão yêu quái đang xuất ngoại đột nhiên xuất hiện tại hoàng cung, mới làm cho Sở Nguyệt cảm thấy an tâm đôi chút. Nàng biết rằng tu vi của vị hoàng gia lão tổ tông này vô cùng khủng khiếp.
Mộng Khả Nhi ngự trên Đạo gia chí bảo Ngọc Liên Đài quay lại Đạm Đài thánh địa vài ngày, sau đó liền đi đến Sở đô. Nàng đến Bình Dương thành đã gần mười ngày, nhưng không hề đến hoàng cung tìm đại công chúa Sở Nguyệt mà bí mật trú tại một gian phòng kín đáo trong một tiểu điếm.
Phải biết rằng hiện nay hoàng cung Sở quốc bốn phía đều có tai mắt, nếu như tùy tiện đi vào, dĩ nhiên sẽ bị người ta chú ý. Mộng Khả Nhi ẩn thân trong bóng tối, không muốn để lộ mình trước địch nhân bởi vì nàng muốn bí mật thực hiện kế sách, nhằm đối phó lại với Hỗn Thiên tiểu ma vương.
Trong một khách sạn cách tiểu điếm của Mộng Khả Nhi đang ở chừng hai dặm, có một nam tử thần bí đang trú tại đó. Người này đến Sở đô từ sớm, bình thường hắn không hề xuất hiện, tất cả mọi việc đều để cho hạ nhân xử lí. Khi biết được Mộng Khả Nhi cũng đã tới Sở đô, hơn nữa lại đã điều tra ra nơi ở của nàng, hắn mới bật cười đắc ý:
"Ha ha...ngươi cuối cùng đã đến, lại còn muốn qua mặt ta nữa ư? Hừ, ta đợi ngươi đã rất lâu rồi. Ngươi và ta, hai phái ân oán dây dưa đã mấy ngàn năm, ta đã thề nhất định cho người khác thấy ta thu nạp truyền nhân của Đạm Đài thánh địa làm nữ nhân của ta, hắc hắc...."
Người này chính là Hạng Thiên, truyền nhân kiệt xuất nhất của Hỗn Thiên Đạo hiện thời. Hắn cao lớn khôi vĩ, khuôn mặt anh tuấn như dùng đao khắc thành, nét mặt hiện rõ vẻ nam tính. Chỉ là con ngươi đen nhánh lóe lên những tia tàn nhẫn, pha lẫn một chút giảo trá, làm cho người khác trông thấy phải lạnh người.
Làm người ta chú ý nhất ở Hạng Thiên là mái tóc đỏ rực trên đầu, giống như nhuốm đầy máu tươi, nhìn rất chói mắt. Nghe nói đó là do Hỗn Thiên Đạo khi tu vi đến một cảnh giới nhất định sẽ tự nhiên xuất hiện đặc điểm này. Phàm những ai tóc đỏ mới có thể được gọi là tiểu ma vương, và chỉ có đạt cảnh giới này mới có thể xuất sư. Do vậy có thể thấy tu vi của Hạng Thiên đã đạt đến một mức độ rất đáng sợ.
Hạng Thiên cười một tràng dài lãnh lẽo, sau đó quay về phía thủ hạ trong phòng ra lệnh:
"Tận dụng mọi khả năng mà ngươi có, dùng hết mọi phương pháp ti tiện nhất mà ngươi có thể nghĩ ra để đối phó với Mộng Khả Nhi."
"Điều này...."
Tên cao thủ của Hỗn Thiên Đạo có chút do dự.
Hốn Thiên tiểu ma vương cười nói:
"Chớ bận tâm, đây chỉ là việc nhỏ thôi. Nếu như các ngươi không làm, ta sẽ xuất thủ, hoặc có thể nghĩ ra một phuơng pháp khác. Mau đi đi, ta cho ngươi thời gian ba ngày, dùng hết khả năng, nhưng không nên tạo ra động tĩnh quá lớn."
Tên thủ hạ nghe xong những lời này, cúi người xuống, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Trong lúc Hỗn Thiên tiểu ma vương chuẩn bị đối phó với Mộng Khả Nhi thì nàng cũng đã nghe thủ hạ hồi báo.
Đạm Đài thánh địa và Hỗn Thiên Đạo đều là cổ phái ngàn năm, thành viên chủ chốt của họ tịnh không nhiều do di huấn của đời trước hạn chế, số đệ tử trực hệ trong phái không được vượt quá một nhân số nhất định.
Nhưng trải qua hàng ngàn năm, lúc suy thoái, khi phồn vinh, và phát triển đến hiện tại thì thế lực bên ngoài đã vô cùng lớn. Những thế lực này lại không không chịu hạn chế của di huấn. Ngoại vi đệ tử đa phần là theo con đường buôn bán hoặc quan chức. Gần như mỗi tòa thành lớn đều có dạng đệ tử này, thế lực lớn mạnh không thể tưởng tượng được.
Có một hôm, Mộng Khả Nhi ngồi nhìn thức ăn trước mắt, đôi mi thanh tú khẽ chau lại. Nàng cảm thấy Hỗn Thiên Đạo quả thật có chút đáng sợ. Mặc dù đã nhận được báo cáo là Hạng Thiên đang muốn đối phó với nàng, nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng được là mặc dù đã có người giám thị nhà bếp, nhưng vẫn bị hạ độc vào thức ăn.
Một đêm Mộng Khả Nhi trằn trọc trở mình, nàng luôn cảm thấy có người trong bóng tối đang âm thầm giám thị mình. Thật ra, những đệ tử ngoại vi bảo vệ nàng đều đã bị người ta kiềm chế. Hỗn Thiên tiểu ma vương đã từng phát thệ nhất định phải bắt được Mộng Khả Nhi. Vì vậy mà thế lực ngoại vi bên ngoài của Hỗn Thiên Đạo đã đặc biệt xuất tận lực.
Lúc vừa canh ba, vài bóng đen đang nhẹ nhàng tiếp cận phòng của Mộng Khả Nhi. Song cửa sổ rất nhanh đã bị phá. Hơi độc từ từ tràn ngập trong phòng.
Chỉ là, mấy người bên ngoài còn chưa kịp vui mừng, thì một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trong phòng lóe sáng, như thiểm điện hướng tới song cửa sổ.
"Phốc" "phốc" "phốc"
vài tiếng động rất khẽ vang lên, bọn người này liền ngã gục trong vũng máu.....
Cứ như vậy qua vài hôm, số đệ tử ngoại vi của Đạm Đài thánh địa đã tử thương mất gần mười người, nhưng đệ tử ngoại vi của Hỗn Thiên Đạo cũng tổn thất không ít nhân số.
Buổi tối ngày thứ chín, Hỗn thiên tiểu ma vương đi đi đi lại trong phòng suy tính:
" Xem xét những miệng vết thương này thì quả nhiên tu vi của ả Mộng Khả Nhi này không vừ. Muốn bắt được ả, xem ra phải mất một phen động tay động chân a. Mà ta không muốn chờ đợi để rồi thất vọng nữa, các ngươi có đào hầm mà cũng không xong sao? Đêm nay ta sẽ tự mình đi bắt ả!"
Hai mắt Hạng Thiên chiếu ra hai tia sáng lạnh lẽo, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng của cả nửa gian phòng, mái tóc dài màu đỏ ở trước ánh đèn đặc biệt chói mắt.
" Khi ả ta còn ở trong phòng thì chúng thuộc hạ không dám cho người đào đất phía dưới vì sợ kinh động đến ả. Bởi vậy mới mất nhiều thời gian, nhưng mà sẽ đào xong nhanh thôi."
"Tốt, tối nay ta sẽ tự mình đi."
Đúng lúc nửa đêm, dưới giường Mộng Khả Nhi lộ ra một đường hầm tối đen. Hỗn Thiên tiểu ma vương xuất hiện bên dưới đường hầm, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, hai mắt chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo.
Kích, là một loại binh khí mạnh, hình dạng giống trường thương, nhưng tại mũi thương lại thêm hai lưỡi đao sắc hình bán nguyệt, có thể đâm cũng có thể chém. Phương thiên, là có ý cùng với trời cao so bì. Họa, là chỉ các đường vân khắc ở thân kích. Phương Thiên Họa Kích là tỏ ý muốn cùng thượng thiên họa kích. Danh xưng có ý khoa trương, muốn nói lên kích càng lợi hại bao nhiêu thì người sử dụng nhất định là bất phàm bấy nhiêu.
Cây Phương Thiên Họa Kích này là bảo vật trấn phái của Hỗn Thiên Đạo. Để tạo ra nó cần phải có kim tinh. Nó đã hao phí tâm huyết của rất nhiều người, dùng hết nhân lực, vật lực trong phái sưu tập trong hàng trăm năm dài, phải lựa chọn các quặng thiên thạch để luyện ra kim tinh. Sau đó mời tới vị Đại sư trứ danh trong việc luyện thần binh bấy giờ, hao phí tinh lực mới có thể làm cho Thiên Phương Họa Kích này xuất thế.
Có thể nói, ngoại trừ những tiên bảo như Hậu Nghệ Cung trong truyền thuyết, cây Phương Thiên Họa Kích này xứng đáng liệt vào hàng thập đại thần binh của đại lục, so với Triêu Lộ kiếm mà Mộng Khả Nhi đã mất vào tay Thần Nam còn hơn một bậc. Thường chỉ có phái chủ của Hỗn Thiên đạo hoặc truyền nhân kiệt xuất nhất mới được nắm giữ.
Hỗn Thiên tiểu ma vương tay cầm cây tuyệt thế thần binh này, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đằng không bay lên. Phương Thiên Họa Kích trong tay xuất ra những đạo ánh sáng chói mắt, lớp đất dày cả trượng chỉ nháy mắt bị bật tung lên. Một kích của thần binh, quả nhiên có thế phá trời!
Một đạo huyết quang chớp hiện, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập khắp phòng của Mộng Khả Nhi....
/286
|