Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ nổi giận, sự tình hoàn toàn vượt khỏi ý liệu của họ.
Thái cổ quân vương A Lý Đức khống chế ba mươi vạn phổ thông bách tính cùng Thần Nam đại quyết chiến, bị hắn làm cỏ sạch sẽ. Sự kiện này ảnh hưởng cực lớn, khắp Nhân gian và Thiên giới đều đàm luận.
Không ai biết số người đó bị A Lý Đức quét sạch tâm thần, ngay cả các tu giả cũng chỉ cho rằng họ bị A Lý Đức khống chế tâm thần mà thôi.
Các tu giả đều cho rằng thủ đoạn của Thần Nam quá kinh hoàng, lãnh huyết tàn bạo. Đương nhiên, có những tu giả cũng hiểu rằng nếu không lập tức tiêu diệt Thái cổ quân chủ này, để y chạy thoát mới là tai nạn không tưởng tượng nổi.
Khiến Tứ tổ và Ngũ tổ nhức óc là việc phổ thông bách tính của Thiên giới và Nhân gian cũng biết việc này.
Tất cả vượt khỏi dự liệu của họ, hình ảnh Thiên Quỷ truyền về chỉ đưa đến các tu luyện chi địa, căn bản không liên quan gì đến phổ thông nhân. Nhưng trong lúc quan trọng, không hiểu ai dã dùng đại pháp lực đưa các hình ảnh này hiện lên rõ ràng khắp nơi tại Thiên giới và Nhân gian.
Tạo thành một cơn bão không tưởng tượng được.
Trong mắt ức vạn sinh linh, Thần Nam là ác ma thập ác bất xá, là cái thế tu la ma vương! Tàn sát hơn trăm vạn sinh linh, đúng là có có sách nào ghi hết tội.
Chặt hết trúc Nam Sơn không đủ để ghi lại tội ác, dùng toàn bộ sóng Đông Hải cũng không rửa sạch tiếng ác.
Kẻ hiếu sát như vậy, lục khắp lịch sử chỉ có hai người sánh được với Thần Nam là Hắc Khởi, đã đồ sát bốn mươi vạn thần ma. Người khác là Ma Chủ, giết người thân, giết bản thân để giết địch.
Nhưng hung danh của hai người này chỉ nổi trong tu luyện giới, còn Thần Nam lại được cả tầm thường bách tính biết tới.
Việc hắn làm vốn là công lao trời biển giữ yên ổn mấy chục năm cho Thiên giới Nhân gian nhưng thế nhân nào thấu.
Lời đồn có thể làm tan chảy mọi thứ.
Tổng cộng tu luyện giới có bao nhiêu người? Chỉ là một giọt nước trong biển chúng sinh. Ác danh lãnh huyết tàn bạo của Thần Nam đã truyền khắp bách tính, đến hậu thế càng dữ dội hơn. Chân tướng hoàn toàn bị thổi bay.
Tứ tổ phẫn hận vỗ tan một chiếc bàn: "Lòng người khó dò, không thể định liệu."
Ông biết nhiều người trong tu luyện giới hiểu được việc hắn làm nhưng có không ít kẻ té nước theo mưa, cố ý hủy hoại hắn.
Ngũ tổ thở dài: "Gần đây Thần Nam, cả Thần gia chúng ta, quá nổi trội, nhiều kẻ bất an…"
Thất tổ đứng cạnh cũng nói: "Đại trượng phu đứng giữa thiên địa, không thẹn với lòng là đủ, danh xấu ngàn đời rồi cũng theo gió bay đi. Thần Nam không thẹn với đất trời, mang ác danh đã sao? Cùng lắm làm trở thành nhân vật như Ma Chủ."
Ngũ tổ nói: "Đến nước này, mà ở Thiên giới và Nhân gian còn có kẻ thừa hơi đấu đá, đúng là hết nói."
Chợt Tứ tổ cảm giác sống lưng lạnh buốt, kêu lên: "Hắc Thủ lại xuất hiện."
Ngũ tổ như tỉnh mộng, cả kinh nói: "Tựa hồ …là thủ pháp của hắn."
Thất tổ nghi hoặc: "Hắc Thủ là ai?"
"Là một bàn tay thần bí vô hình, thường ra tay hãm hại vào lúc quan trọng trong loạn thế…"
Thần Nam đang ở trong một vùng núi hoang tịch, từ từ tỉnh lại, sức mạnh bát hồn đã ly thể, tuy thân thể không sao nhưng hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ đau đớn muốn rời ra.
Bảy thanh đoạn kiếm của A Lý Đức đều cắm vào thân thể hắn, nếu không có bát hồn tại thân, hồn lực của Thái cổ quân chủ đã tiêu diệt hắn.
Hắn chầm chậm đứng dậy, cảm giác thân thể cực kì hư nhược, bò lên một đỉnh núi cũng khiến toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Nhìn xuống thành quách ngoài xa, lòng hắn cảm khái vô vàn.
Một kiếp người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc đã thay đổi.
Hắn biết mình còn sống nhưng thể nội tạng phủ đã nát, kinh mạch thương tổn, tính mạng không còn bao lâu.
Ngoái đầu lại hào tình vạn trượng, vung kích xé trời, dù gặp Tùng Tán Đức Bố, Hắc Khởi cũng sẵn dàng đối chọi, bầu máu nóng rải khắp trời xanh. Thoáng chốc thân tàn thể phế, ác danh thiên cổ trên mình, tâm thần mệt mỏi mà rút về hoang sơn lạnh lẽo.
Bậc quân vương dám giết cả Thiên, đương nhiên xứng đáng với thiên cổ uy danh, dù bị phong ấn trăm ngàn năm, nguyên khí hao tổn cực điểm, nhưng lúc lâm tử phản kích vẫn khiến Thần Nam trọng thương, cơ hồ tiêu vong.
Trước lúc đại chiến, nhiêu dấu hiệu cho hắn thấy ngày tàn đã tới, vốn cho rằng sẽ táng mệnh trong tay Hắc Khởi, không ngờ bị hủy trong tay một quân vương khác.
"Lọ sứ mấy khi không vỡ miệng,
Đại tướng nào ai thoát sa trường."
Từ cổ đến nay đều thế.
Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt một đời.
Từng giương cung bắn cự long, Nghịch Thiên thất ma đao chém tuyệt thế cao thủ. Từng một ngày diệt bát tuyệt, vượt vạn dặm đại chiến Đông thổ hoàng tộc, tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm, đại náo mười tám tầng địa ngục, , huyết chiến Thiên giới …
Nhiều, nhiều lắm…
Đến giờ diệt Thái cổ quân vương, vượt giới đại chiến, hào tình tráng chí, máu nóng nhuộm trời xanh.
Vinh diệu cực điểm tiếp đó lại là ác danh thiên cổ, ngàn đời bị người ta thóa mạ, chỉ cần không thẹn với lòng vung kích huyết đồ trăm vạn sinh linh. Hung danh cũng thế, uy danh cũng thế, có lúc hắn đã từng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống Tam giới chúng sinh.
"Ta không phai người tốt nhưng cũng không phải người xấu, việc gì nên làm đã làm, những việc còn lại, ta hữu tâm vô lực …"
Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, trầm mặc hồi lâu, đại sự đã xong, hắn không còn lực xuất thủ. Lúc này hắn chỉ còn lại tâm thần mệt mỏi cực độ.
Bảy thanh đoạn kiếm do thất phách của Thái cổ quân vương tế luyện thành, sức mạnh linh hồn là đáng sợ nhất, đã ăn sâu huyết tủy hắn, ngoại vật ngoại nhân đều không thể cứu được.
Hắn cảm giác sức mạnh tiêu tan cực nhanh, không lâu nữa sẽ thành phế nhân, hoặc thân thể sẽ tan biến, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.
Lòng còn vương vấn.
Rất nhiều việc hắn không thể hoàn thành.
Phụ thân, mẫu thân cách xa vạn năm vẫn chưa gặp gỡ nhưng biết được phụ mẫu bình an tại thế, dẫu ân hận nhưng hắn cũng yên lòng.
Vũ Hinh, càng lúc càng rời xa, là niềm ân hận vĩnh viễn. Hắn khát vọng biết bao trong quãng thời gian ngắn ngủi này được thấy lại nụ cười thơ ngây thủa xưa nhưng hắn không còn năng lực để thực hiện. Bao nhiêu thiên giai cao thủ cũng không tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền, giờ kẻ tàn phế như hắn đi đâu mà tìm?
"Lúc huynh già đi… còn nhớ được một cô bé tên Vũ Hinh…"
Hắn lẩm bẩm: "Nhớ chứ, vạn kiếp không thể xóa nhòa. Ta muốn cứu muội nhưng hiện tại… ta không làm gì được nữa…"
Lẽ ra nên quay về Nguyệt lượng nhưng hắn không muốn, chỉ muốn một mình lặng lẽ đi nốt những năm tháng cuối cùng này.
Với Mộng Khả Nhi, lòng hắn luôn mắc nợ. Gặp mặt thì sao? Có thay đổi được gì?
Hắn rất muốn gặp Long Nhi, ôm nó vào lòng nhưng không muốn nó thêm thương cảm. Thà cứ để sinh tử của mình thành một câu đố để hài tử vĩnh viễn có hi vọng.
Long Vũ…
Nạp Lan Nhược Thủy …
Tứ tổ, Ngũ tổ, Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi… từng khuôn mặt hiện lên trước mắt, sau cùng dừng lại ở Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng. Hắn lặng lẽ thở dài.
Hắn cảm giác mình như một con sói cô độc, lúc về già liền lánh xa đồng bạn, một mình vào rừng sâu tìm nơi táng thân.
Hắn mở nội thiên địa, thả các thiên sứ bị bắt, sai họ mang trái tim màu lam lên Nguyệt lượng.
Sau cùng hắn ngửa mặt hú vang, tựa hồ phát tiết những u uất trong lòng.
Hung binh phương thiên họa kích bị hắn nắm vào tay, thiên hạ đệ nhất hung binh tựa hồ cảm giác được nội bi thương anh hùng mạt lộ nên không ngừng rung động, kêu lên thê thiết.
Thần Nam lợi dụng thần lực tàn dư, múa hung kích chém ra sát khí ngút trời.
Sau cùng, phương thiên họa kích hóa thành ngàn trượng, phát ra ma khiếu chi âm, bị hắn cắm thẳng đứng trên đỉnh núi.
Hậu Nghệ cung, Liệt Không kiếm, Khốn Thiên tác …
Những bảo vật này cũng kêu lên buồn thảm, Thần Nam cắm quanh phương thiên họa kích, chúng quay vòng quanh hung kích, liên tục réo vang.
Đoạn hắn rảo bước đi.
Gió thu hiu hắt, lá bay khắp núi, thời tiết đang lúc vạn vật điêu linh.
Thời gian ba ngày qua như gió. Cái thế quân vương Hắc Khởi đại phá mười ba lá ma kì ngàn trượng, vượt khỏi Bắc Đẩu Phục Ma trận, hung diễm rực thiên địa.
Mọi tu giả Thiên giới, Nhân gian đều run sợ.
Nhưng Hắc Khởi không đại khai sát giới mà gầm lên chấn thiên, nhanh chóng tiến vào không gian chi môn về đệ ngũ giới.
Thiên cổ ma quân quay về đệ ngũ giới!
Vốn cảnh thấy chất đầy nội, máu tuôn vạn dặm không xảy ra như tưởng tượng, lưỡng giới tu giả thở phào.
Nguy cơ lần này coi như đã qua nhưng lần tới thì sao? Không ai biết. Chỉ mong hai thế lực của dnt vĩnh viễn cân bằng.
Pháp Tổ La Khải Nhĩ lần này giám thị Hắc Khởi, là thiên giai cao thủ sau cùng tự thân nhìn ma quân bỏ đi, được thần linh đại quân rình rang đón về Tây phương Thiên giới.
Các tu giả Thiên giới, Nhân gian đều đến Tây phương Thần Vực thương lượng đại sách đối phó đệ ngũ giới, giờ tinh thần hệ tổ thần quay về liền được suy tôn lên lãnh đạo.
Lần này công lao của La Khải Nhĩ quả thật rất lớn nhưng được được bốc thơm quá đáng.
Cũng có người nhớ tới Đông phương thanh niên cầm phương thiên họa kích tung hoành thiên địa, vượt giới đại chiến, máu nhuộm trời xanh. Ai cùng biết hắn lập công lớn thế nào nhưng trong lúc sóng ngầm đang dậy, không ai muốn đề cập đến.
Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ phẫn nộ gầm hét. Nhưng họ nhanh chóng lãnh tĩnh lại, đành mặc Hắc Thủ vô hình tự tung tự tác, quan trọng là tìm Thần Nam về.
Nhưng mấy ngày liền, hắn tựa hồ bốc hơi khỏi Nhân gian, biến mất vô ảnh vô tung.
Chỉ để lại hung kích cắm trên đỉnh núi cùng mấy món bảo vật rền rĩ chung quanh.
Trước lúc tìm thấy thần binh, người Thần gia không lo lắng lắm, cho rằng Thần Nam vì giết trăm vạn sinh linh mà có tâm kết nên nhất thời muốn một mình.
Nhưng theo lời thiên sứ chỉ dẫn, đến dãy núi nọ tìm ma binh hắn để lại, ai cũng biết có đại biến cố phát sinh.
Tứ tổ và Ngũ tổ ra lệnh phong tỏa nghiêm mật tin tức này, không được lộ ra mảy may.
Trên Nguyệt lượng, Tử Kim thần long phẫn nộ gào lên: "Tên khốn Pháp Tổ này, thành chủ chung à? Chung con mẹ nó chứ. Tên gian tặc này dựa vào linh lực hút của Yêu tổ Kim Dũng mới sống được, chứ anh hùng con mẹ gì. Hắn có công lao gì? Long đại gia ta khinh, khinh…"
Tiểu Phượng Hoàng cũng có vẻ uất ức: "Thần Nam ca ca sao còn chưa về, có gặp nguy hiểm không?"
Ngạc nhiên là Long Bảo Bảo thường vẫn ranh mãnh lại lộ vẻ trịnh trọng: "Chúng ta chuẩn bị hành động."
"Ba ba sao còn chưa về?"
"Chắc có việc chưa làm xong."
"Ôi."
…
Chỉ bảy ngày, Thần Nam trực tiếp từ Thần Vương tuyệt đỉnh rớt xuống đệ lục giai cảnh giới, thần lực tan đi nhanh chóng, mái tóc đen bắt đầu xuất hiện những vết lấm tấm.
"Dù không cải biến dung mạo, cũng không ai nhận ra ta, một thời gian nữa thần lực triệt để tan biến, khí tức đổi hẳn, ta sẽ hoàn toàn lẫn vào biển người mênh mông."
Hôm đó tiết thu hiu hắt, trường khoáng thế đại chiến được tu luyện giới truyền đến Nhân gian, Pháp Tổ thành nhân vật cứu thế, quả là vượt ngoài ý liệu của Thần Nam.
Nhưng vậy đã sao?
Hắn ngửa mặt đón gió thu se se, đạp lên lá khô ngút ngàn tiến tới.
Thái cổ quân vương A Lý Đức khống chế ba mươi vạn phổ thông bách tính cùng Thần Nam đại quyết chiến, bị hắn làm cỏ sạch sẽ. Sự kiện này ảnh hưởng cực lớn, khắp Nhân gian và Thiên giới đều đàm luận.
Không ai biết số người đó bị A Lý Đức quét sạch tâm thần, ngay cả các tu giả cũng chỉ cho rằng họ bị A Lý Đức khống chế tâm thần mà thôi.
Các tu giả đều cho rằng thủ đoạn của Thần Nam quá kinh hoàng, lãnh huyết tàn bạo. Đương nhiên, có những tu giả cũng hiểu rằng nếu không lập tức tiêu diệt Thái cổ quân chủ này, để y chạy thoát mới là tai nạn không tưởng tượng nổi.
Khiến Tứ tổ và Ngũ tổ nhức óc là việc phổ thông bách tính của Thiên giới và Nhân gian cũng biết việc này.
Tất cả vượt khỏi dự liệu của họ, hình ảnh Thiên Quỷ truyền về chỉ đưa đến các tu luyện chi địa, căn bản không liên quan gì đến phổ thông nhân. Nhưng trong lúc quan trọng, không hiểu ai dã dùng đại pháp lực đưa các hình ảnh này hiện lên rõ ràng khắp nơi tại Thiên giới và Nhân gian.
Tạo thành một cơn bão không tưởng tượng được.
Trong mắt ức vạn sinh linh, Thần Nam là ác ma thập ác bất xá, là cái thế tu la ma vương! Tàn sát hơn trăm vạn sinh linh, đúng là có có sách nào ghi hết tội.
Chặt hết trúc Nam Sơn không đủ để ghi lại tội ác, dùng toàn bộ sóng Đông Hải cũng không rửa sạch tiếng ác.
Kẻ hiếu sát như vậy, lục khắp lịch sử chỉ có hai người sánh được với Thần Nam là Hắc Khởi, đã đồ sát bốn mươi vạn thần ma. Người khác là Ma Chủ, giết người thân, giết bản thân để giết địch.
Nhưng hung danh của hai người này chỉ nổi trong tu luyện giới, còn Thần Nam lại được cả tầm thường bách tính biết tới.
Việc hắn làm vốn là công lao trời biển giữ yên ổn mấy chục năm cho Thiên giới Nhân gian nhưng thế nhân nào thấu.
Lời đồn có thể làm tan chảy mọi thứ.
Tổng cộng tu luyện giới có bao nhiêu người? Chỉ là một giọt nước trong biển chúng sinh. Ác danh lãnh huyết tàn bạo của Thần Nam đã truyền khắp bách tính, đến hậu thế càng dữ dội hơn. Chân tướng hoàn toàn bị thổi bay.
Tứ tổ phẫn hận vỗ tan một chiếc bàn: "Lòng người khó dò, không thể định liệu."
Ông biết nhiều người trong tu luyện giới hiểu được việc hắn làm nhưng có không ít kẻ té nước theo mưa, cố ý hủy hoại hắn.
Ngũ tổ thở dài: "Gần đây Thần Nam, cả Thần gia chúng ta, quá nổi trội, nhiều kẻ bất an…"
Thất tổ đứng cạnh cũng nói: "Đại trượng phu đứng giữa thiên địa, không thẹn với lòng là đủ, danh xấu ngàn đời rồi cũng theo gió bay đi. Thần Nam không thẹn với đất trời, mang ác danh đã sao? Cùng lắm làm trở thành nhân vật như Ma Chủ."
Ngũ tổ nói: "Đến nước này, mà ở Thiên giới và Nhân gian còn có kẻ thừa hơi đấu đá, đúng là hết nói."
Chợt Tứ tổ cảm giác sống lưng lạnh buốt, kêu lên: "Hắc Thủ lại xuất hiện."
Ngũ tổ như tỉnh mộng, cả kinh nói: "Tựa hồ …là thủ pháp của hắn."
Thất tổ nghi hoặc: "Hắc Thủ là ai?"
"Là một bàn tay thần bí vô hình, thường ra tay hãm hại vào lúc quan trọng trong loạn thế…"
Thần Nam đang ở trong một vùng núi hoang tịch, từ từ tỉnh lại, sức mạnh bát hồn đã ly thể, tuy thân thể không sao nhưng hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ đau đớn muốn rời ra.
Bảy thanh đoạn kiếm của A Lý Đức đều cắm vào thân thể hắn, nếu không có bát hồn tại thân, hồn lực của Thái cổ quân chủ đã tiêu diệt hắn.
Hắn chầm chậm đứng dậy, cảm giác thân thể cực kì hư nhược, bò lên một đỉnh núi cũng khiến toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Nhìn xuống thành quách ngoài xa, lòng hắn cảm khái vô vàn.
Một kiếp người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc đã thay đổi.
Hắn biết mình còn sống nhưng thể nội tạng phủ đã nát, kinh mạch thương tổn, tính mạng không còn bao lâu.
Ngoái đầu lại hào tình vạn trượng, vung kích xé trời, dù gặp Tùng Tán Đức Bố, Hắc Khởi cũng sẵn dàng đối chọi, bầu máu nóng rải khắp trời xanh. Thoáng chốc thân tàn thể phế, ác danh thiên cổ trên mình, tâm thần mệt mỏi mà rút về hoang sơn lạnh lẽo.
Bậc quân vương dám giết cả Thiên, đương nhiên xứng đáng với thiên cổ uy danh, dù bị phong ấn trăm ngàn năm, nguyên khí hao tổn cực điểm, nhưng lúc lâm tử phản kích vẫn khiến Thần Nam trọng thương, cơ hồ tiêu vong.
Trước lúc đại chiến, nhiêu dấu hiệu cho hắn thấy ngày tàn đã tới, vốn cho rằng sẽ táng mệnh trong tay Hắc Khởi, không ngờ bị hủy trong tay một quân vương khác.
"Lọ sứ mấy khi không vỡ miệng,
Đại tướng nào ai thoát sa trường."
Từ cổ đến nay đều thế.
Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt một đời.
Từng giương cung bắn cự long, Nghịch Thiên thất ma đao chém tuyệt thế cao thủ. Từng một ngày diệt bát tuyệt, vượt vạn dặm đại chiến Đông thổ hoàng tộc, tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm, đại náo mười tám tầng địa ngục, , huyết chiến Thiên giới …
Nhiều, nhiều lắm…
Đến giờ diệt Thái cổ quân vương, vượt giới đại chiến, hào tình tráng chí, máu nóng nhuộm trời xanh.
Vinh diệu cực điểm tiếp đó lại là ác danh thiên cổ, ngàn đời bị người ta thóa mạ, chỉ cần không thẹn với lòng vung kích huyết đồ trăm vạn sinh linh. Hung danh cũng thế, uy danh cũng thế, có lúc hắn đã từng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống Tam giới chúng sinh.
"Ta không phai người tốt nhưng cũng không phải người xấu, việc gì nên làm đã làm, những việc còn lại, ta hữu tâm vô lực …"
Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, trầm mặc hồi lâu, đại sự đã xong, hắn không còn lực xuất thủ. Lúc này hắn chỉ còn lại tâm thần mệt mỏi cực độ.
Bảy thanh đoạn kiếm do thất phách của Thái cổ quân vương tế luyện thành, sức mạnh linh hồn là đáng sợ nhất, đã ăn sâu huyết tủy hắn, ngoại vật ngoại nhân đều không thể cứu được.
Hắn cảm giác sức mạnh tiêu tan cực nhanh, không lâu nữa sẽ thành phế nhân, hoặc thân thể sẽ tan biến, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.
Lòng còn vương vấn.
Rất nhiều việc hắn không thể hoàn thành.
Phụ thân, mẫu thân cách xa vạn năm vẫn chưa gặp gỡ nhưng biết được phụ mẫu bình an tại thế, dẫu ân hận nhưng hắn cũng yên lòng.
Vũ Hinh, càng lúc càng rời xa, là niềm ân hận vĩnh viễn. Hắn khát vọng biết bao trong quãng thời gian ngắn ngủi này được thấy lại nụ cười thơ ngây thủa xưa nhưng hắn không còn năng lực để thực hiện. Bao nhiêu thiên giai cao thủ cũng không tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền, giờ kẻ tàn phế như hắn đi đâu mà tìm?
"Lúc huynh già đi… còn nhớ được một cô bé tên Vũ Hinh…"
Hắn lẩm bẩm: "Nhớ chứ, vạn kiếp không thể xóa nhòa. Ta muốn cứu muội nhưng hiện tại… ta không làm gì được nữa…"
Lẽ ra nên quay về Nguyệt lượng nhưng hắn không muốn, chỉ muốn một mình lặng lẽ đi nốt những năm tháng cuối cùng này.
Với Mộng Khả Nhi, lòng hắn luôn mắc nợ. Gặp mặt thì sao? Có thay đổi được gì?
Hắn rất muốn gặp Long Nhi, ôm nó vào lòng nhưng không muốn nó thêm thương cảm. Thà cứ để sinh tử của mình thành một câu đố để hài tử vĩnh viễn có hi vọng.
Long Vũ…
Nạp Lan Nhược Thủy …
Tứ tổ, Ngũ tổ, Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi… từng khuôn mặt hiện lên trước mắt, sau cùng dừng lại ở Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng. Hắn lặng lẽ thở dài.
Hắn cảm giác mình như một con sói cô độc, lúc về già liền lánh xa đồng bạn, một mình vào rừng sâu tìm nơi táng thân.
Hắn mở nội thiên địa, thả các thiên sứ bị bắt, sai họ mang trái tim màu lam lên Nguyệt lượng.
Sau cùng hắn ngửa mặt hú vang, tựa hồ phát tiết những u uất trong lòng.
Hung binh phương thiên họa kích bị hắn nắm vào tay, thiên hạ đệ nhất hung binh tựa hồ cảm giác được nội bi thương anh hùng mạt lộ nên không ngừng rung động, kêu lên thê thiết.
Thần Nam lợi dụng thần lực tàn dư, múa hung kích chém ra sát khí ngút trời.
Sau cùng, phương thiên họa kích hóa thành ngàn trượng, phát ra ma khiếu chi âm, bị hắn cắm thẳng đứng trên đỉnh núi.
Hậu Nghệ cung, Liệt Không kiếm, Khốn Thiên tác …
Những bảo vật này cũng kêu lên buồn thảm, Thần Nam cắm quanh phương thiên họa kích, chúng quay vòng quanh hung kích, liên tục réo vang.
Đoạn hắn rảo bước đi.
Gió thu hiu hắt, lá bay khắp núi, thời tiết đang lúc vạn vật điêu linh.
Thời gian ba ngày qua như gió. Cái thế quân vương Hắc Khởi đại phá mười ba lá ma kì ngàn trượng, vượt khỏi Bắc Đẩu Phục Ma trận, hung diễm rực thiên địa.
Mọi tu giả Thiên giới, Nhân gian đều run sợ.
Nhưng Hắc Khởi không đại khai sát giới mà gầm lên chấn thiên, nhanh chóng tiến vào không gian chi môn về đệ ngũ giới.
Thiên cổ ma quân quay về đệ ngũ giới!
Vốn cảnh thấy chất đầy nội, máu tuôn vạn dặm không xảy ra như tưởng tượng, lưỡng giới tu giả thở phào.
Nguy cơ lần này coi như đã qua nhưng lần tới thì sao? Không ai biết. Chỉ mong hai thế lực của dnt vĩnh viễn cân bằng.
Pháp Tổ La Khải Nhĩ lần này giám thị Hắc Khởi, là thiên giai cao thủ sau cùng tự thân nhìn ma quân bỏ đi, được thần linh đại quân rình rang đón về Tây phương Thiên giới.
Các tu giả Thiên giới, Nhân gian đều đến Tây phương Thần Vực thương lượng đại sách đối phó đệ ngũ giới, giờ tinh thần hệ tổ thần quay về liền được suy tôn lên lãnh đạo.
Lần này công lao của La Khải Nhĩ quả thật rất lớn nhưng được được bốc thơm quá đáng.
Cũng có người nhớ tới Đông phương thanh niên cầm phương thiên họa kích tung hoành thiên địa, vượt giới đại chiến, máu nhuộm trời xanh. Ai cùng biết hắn lập công lớn thế nào nhưng trong lúc sóng ngầm đang dậy, không ai muốn đề cập đến.
Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ phẫn nộ gầm hét. Nhưng họ nhanh chóng lãnh tĩnh lại, đành mặc Hắc Thủ vô hình tự tung tự tác, quan trọng là tìm Thần Nam về.
Nhưng mấy ngày liền, hắn tựa hồ bốc hơi khỏi Nhân gian, biến mất vô ảnh vô tung.
Chỉ để lại hung kích cắm trên đỉnh núi cùng mấy món bảo vật rền rĩ chung quanh.
Trước lúc tìm thấy thần binh, người Thần gia không lo lắng lắm, cho rằng Thần Nam vì giết trăm vạn sinh linh mà có tâm kết nên nhất thời muốn một mình.
Nhưng theo lời thiên sứ chỉ dẫn, đến dãy núi nọ tìm ma binh hắn để lại, ai cũng biết có đại biến cố phát sinh.
Tứ tổ và Ngũ tổ ra lệnh phong tỏa nghiêm mật tin tức này, không được lộ ra mảy may.
Trên Nguyệt lượng, Tử Kim thần long phẫn nộ gào lên: "Tên khốn Pháp Tổ này, thành chủ chung à? Chung con mẹ nó chứ. Tên gian tặc này dựa vào linh lực hút của Yêu tổ Kim Dũng mới sống được, chứ anh hùng con mẹ gì. Hắn có công lao gì? Long đại gia ta khinh, khinh…"
Tiểu Phượng Hoàng cũng có vẻ uất ức: "Thần Nam ca ca sao còn chưa về, có gặp nguy hiểm không?"
Ngạc nhiên là Long Bảo Bảo thường vẫn ranh mãnh lại lộ vẻ trịnh trọng: "Chúng ta chuẩn bị hành động."
"Ba ba sao còn chưa về?"
"Chắc có việc chưa làm xong."
"Ôi."
…
Chỉ bảy ngày, Thần Nam trực tiếp từ Thần Vương tuyệt đỉnh rớt xuống đệ lục giai cảnh giới, thần lực tan đi nhanh chóng, mái tóc đen bắt đầu xuất hiện những vết lấm tấm.
"Dù không cải biến dung mạo, cũng không ai nhận ra ta, một thời gian nữa thần lực triệt để tan biến, khí tức đổi hẳn, ta sẽ hoàn toàn lẫn vào biển người mênh mông."
Hôm đó tiết thu hiu hắt, trường khoáng thế đại chiến được tu luyện giới truyền đến Nhân gian, Pháp Tổ thành nhân vật cứu thế, quả là vượt ngoài ý liệu của Thần Nam.
Nhưng vậy đã sao?
Hắn ngửa mặt đón gió thu se se, đạp lên lá khô ngút ngàn tiến tới.
/513
|