- Phải nghĩ biện pháp thông tri cho lão Hầu gia, để ông ấy biết tình cảnh của ta hiện nay. Thế nhưng lại không được kinh động tới ngoại nhân, ta nên làm gì bây giờ?
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một cái lệnh bài Thanh ngọc từ trong ngực, nắm chặt giữa hai ngón tay, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, hô lên:
- Có biện pháp rồi.
Trên lệnh bài Thanh ngọc có khắc hai chữ “Kiếm Các”.
Lệnh bài Thanh ngọc này là do lão Hầu gia giao cho Ninh Tiểu Xuyên, đại biểu Ninh Tiểu Xuyên có thể chưởng quản 37 vạn cửa hàng của Kiếm Các Hầu Phủ, có quyền điều động tài nguyên, giao dịch, trở thành người cầm quyền tài chính của Kiếm Các Hầu Phủ.
Chuyện này chỉ có lão Hầu gia và Ninh Tiểu Xuyên biết.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định sẽ bắt đầu áp dụng kế hoạch của hắn, tạo ra một liên minh thương hội thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ, thành lập nông trường Huyền thú lớn nhất Ngọc Lam Đế quốc, tạo ra hệ thống giao dịch và luyện chế binh khí.
Hắn muốn âm thầm nắm giữ binh khí và chiến câu của Ngọc Lam Đế quốc trong tay.
Một khi kế hoạch của hắn bắt đầu được áp dụng, lão Hầu gia nhất định sẽ biết hắn đang âm thầm hành động.
Ninh Tiểu Xuyên dự định trước tiên sẽ bắt đầu hành động tại Hoàng thành, giữa đêm bắt đầu trù tính kế hoạch, chuẩn bị đại triển quyền cước.
Mà đêm nay, Ngọc Ngưng Sanh lại đứng bên ngoài cửa sổ, nấp sau hòn non bộ ở bên cạnh ao, quan sát Ninh Tiểu Xuyên ngồi dưới đèn viết lách suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, Ninh Tiểu Xuyên cải trang y phục, che giấu thân phận, rời khỏi Quan Ngọc Lâu.
Buổi sáng, bên ngoài Kiếm Ý võ phủ có rất nhiều đại nhân vật có tên tuổi thân phận tụ tập, tất cả đều là cao thủ Võ Đạo, đều đánh xe do Huyền thú kéo vào trong Kiếm Ý võ phủ.
Hiên chủ của Lệnh Kiếm Hiên – Lưu Văn Vũ bước xuống xe, chừng năm mươi tuổi, mặc đại bào kim sắc, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy vị chưởng quầy từ sớm đã đến Kiếm Ý võ phủ, thấp giọng hỏi:
- Phủ chủ, hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao lại mời tất cả mọi người tới?
Kiếm Ý võ phủ là võ phủ lớn nhất mà Kiếm Các Hầu Phủ thành lập trong Hoàng thành, tổng cộng có hơn 3600 đệ tử.
Phủ chủ của Kiếm Ý võ phủ là tướng quân đã từng theo lão Hầu gia chinh chiến sa trường nhiều năm, đã hơn tám mươi tuổi, ở trong hàng chi thứ của Kiếm Các Hầu Phủ, cũng có thể xem là tuyệt đỉnh cường giả.
Phủ chủ của Kiếm Ý võ phủ ngồi trên ghế thái sư, nhìn bầu trời, nói:
- Chờ một chút, đợi mọi người đến đông đủ rồi nói.
Còn chưa tới giữa trưa, bên ngoài Kiếm Ý võ phủ đã tập trung trên trăm vị chưởng quầy, chấp sự, những người này nhỏ tuổi nhất cũng hơn ba mươi tuổi, nắm giữ một vài sản nghiệp, có kinh doanh Huyền dược điếm, có thủ lĩnh phòng đấu giá, có chưởng quầy cửa hàng binh khí.
Người đến càng nhiều, lại càng khiến cho những chưởng quầy này kinh hãi, thủ lĩnh các sản nghiệp dưới trướng của Kiếm Các Hầu đều đã đến rồi, ngoại trừ hội nghị thường kỳ hàng năm ra, đây là lần đầu tiên tập trung mọi người cùng một chỗ.
Chẳng lẽ sắp có đại sự gì xảy ra?
Chính và lúc buổi trưa, tất cả mọi người đã tề tựu, mấy trăm người tụ tập trong Kiếm Ý võ phủ, xôn xao nghị luận với nhau, cảm thấy chuyện này không phải tầm thường.
- Vương lão, ngươi cũng tới đây à?
- Nhận được thiếp mời của Phủ chủ, ta liền lập tức chạy đến đây. Ta còn đang buồn bực đây, tại sao các ngươi cũng đến?
- Ta cũng thu được thiếp mời của Phủ chủ.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ, dường như đang muốn hỏi thăm rốt cuộc là có chuyện gì?
Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ đứng dậy, cao giọng nói:
- Cho mời đặc sứ của Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên mang một chiếc mặt nạ màu vàng, mặc trường bào trắng tinh, tư thế oai hùng, khí vũ hiên ngang từ bên trong đi ra, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm các vị thủ lĩnh, nói:
- Các vị chưởng quầy, lúc ra cửa có có bị người nào theo dõi không?
- Không có… Không có…
Các vị thủ lĩnh đều hai mặt nhìn nhau, đều không đoán được Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có địa vị gì.
Hiên chủ Lệnh Kiếm Hiên Lưu Văn Vũ, có tu vi Võ Đạo Thoát Tục cảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy hoài nghi với thân phận của đối phương, nói:
- Các hạ nói rằng mình là đặc sứ của Kiếm Các Hầu Phủ, có chứng cớ không?
Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng, long hổ Huyền Khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, một luồng uy thế Võ Tôn từ trên người bạo phát ra, áp bách cho những vị thủ lĩnh khác đều vội vàng lùi về phía sau, sắc mặt tất cả đại biến, không dám nhiều lời nữa.
- Chẳng lẽ là một vị… Võ Tôn?
Lưu Văn Vũ cũng hoảng sợ không thôi, uy thế trên người Ninh Tiểu Xuyên phát ra còn hơn cả hắn, áp bách đến mức hắn thiếu chút nữa là khuất phục.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, không ngờ dưới uy thế Võ Tôn mà cũng không quỳ xuống, tâm chí của người này cũng không tệ.
Ninh Tiểu Xuyên lấy lệnh bài Thanh ngọc đưa ra trước mặt mọi người, uy nghiêm nói:
- Từ nay về sau, tất cả sản nghiệp cửa hàng của Kiếm Các Hầu Phủ, đều sẽ do ta tiếp quản, các ngươi có ý kiến gì không?
Những thủ lĩnh này đều đồng loạt chấn động, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên cũng phát sinh biến hóa.
- Người này rốt cuộc là có địa vị gì?
- Hầu gia đem tất cả sản nghiệp cửa hàng giao cho hắn quản lý, người này tuyệt đối là con cháu trực hệ của Hầu Phủ, hơn nữa tu vi của hắn còn rất cao.
Lưu Văn Vũ và những thủ lĩnh khác đều vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Bái kiến đặc sứ.
Ninh Tiểu Xuyên phất phất tay, ra hiệu bọn hắn đứng dậy, nói:
- Hầu gia đã giao 37 vạn sản nghiệp cửa hàng trong Đế quốc cho ta tiếp quản, nhưng thật ra ta lại muốn tiến hành chỉnh hợp với những sản nghiệp này một phen. Các vị đều là nguyên lão của Kiếm Các Hầu Phủ, nhất định đều là người đáng tin cậy, đúng không?
- Tin cậy, tuyệt đối tin cậy.
- Chúng ta rất trung thành và tận tâm với Hầu Phủ, tuyệt đối sẽ không đem cơ mật của Hầu Phủ tiết lộ ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Ta an tâm rồi. Kiếm Các Hầu Phủ muốn phát triển, không thể tách rời khỏi thương nhân, không thể tách rời khỏi tiền tài và tài nguyên. Lúc ta nhậm chức, việc đầu tiên muốn làm chính là chỉnh hợp tất cả cửa hàng, thành lập một liên minh thương hội thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ.
- Đương nhiên, ta biết chuyện này rất khó, cho nên mới cần mọi người cùng nhau cố gắng. Chúng ta sẽ bắt đầu chỉnh hợp từ Hoàng thành, sau khi căn cơ ở Hoàng thành vững chắc, sẽ lại phát triển đi khắp các nơi của Đế quốc.
Ninh Tiểu Xuyên lại tiến hành một hồi tuyên thệ trang trọng với các vị thủ lĩnh tại Kiếm Ý võ phủ, đồng thời cũng an bài người lập tức bắt đầu thành lập tổng bộ “Kiếm Các thương hội”, sau đó nghiên cứu thảo luận cụ thể cách thức thương hội vận hành, phân chia tài chính, điều động tài nguyên,…
Sau khi thảo luận xong tất cả mọi chuyện, sắc trời cũng đã tối.
Ninh Tiểu Xuyên giữ lại 26 vị thủ lĩnh, tiếp tục thương lượng chuyện quan trọng.
26 vị thủ lĩnh này đều kinh doanh giao dịch và luyện chế binh khí, cửa hàng trải rộng khắp nơi trong Hoàng thành.
- Đặc sứ giữ chúng ta lại, hẳn là còn có chuyện gì quan trọng?
Lưu Văn Vũ hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Lưu Văn Vũ, cười nói:
- Lưu chưởng quỹ, mời ngồi.
- Không dám, ta nào dám cùng ngang vai ngang vế với đặc sứ.
Lưu Văn Vũ biết được tu vi Võ Đạo của vị đặc sứ đại nhân này, cho nên cực kỳ cung kính với đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, đừng khách khí với ta.
Tiếp theo ta sẽ trao đổi với ngươi chuyện cực kỳ trọng yếu, nếu như ngươi có thể làm tốt, tương lai nói không chừng có thể ngồi ngang vai ngang vế với Vương Hầu.
Trong lòng Lưu Văn Vũ lại càng kinh hãi, thế nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất thong dong, ngồi xuống đối diện với Ninh Tiểu Xuyên, cẩn thận nói:
- Đặc sứ đại nhân, có việc gì cứ phân phó, nếu như chỗ nào có thể dùng được Lưu mỗ, cho dù Lưu mỗ đầu rơi máu chảy cũng không chối từ.
Ninh Tiểu Xuyên hiểu rõ cách làm người của Lưu Văn Vũ, hắn là thân tín mà lão Hầu gia đặc biệt bồi dưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy. Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới tìm hắn.
Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tán phát ra Huyền Khí Võ Đạo, bao trùm toàn bộ đại đường, ánh mắt càng trở nên sắc bén, nói:
- Ta muốn để Lưu chưởng quỹ giúp ta thành lập nơi buôn bán binh khí lớn nhất Hoàng thành. Lưu chưởng quỹ cảm thấy mình cần bao nhiêu tài chính?
Sắc mặt Lưu Văn Vũ thoáng run, nói:
- Nơi buôn bán binh khí lớn nhất? Đặc sứ, ngài muốn chiếm bao nhiêu thị phần giao dịch binh khí tại Hoàng thành?
- Ít nhất một nửa, đây chỉ mới là giai đoạn ban đầu mà thôi. Nếu như thật sự bắt đầu phát triển, ta muốn trong mười kiện vũ khí của Hoàng thành thì có ít nhất tám kiện có khắc tiêu ký của Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Trên mặt Lưu Văn Vũ lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói:
- Đây là chuyện không thể, quá khó khăn. Trong Hoàng thành, Kiếm Các Hầu Phủ có tổng cộng 17 nơi bán binh khí, cho dù chỉnh hợp lại cùng một chỗ thì số định mức trong Hoàng thành cũng không đến 5%. Muốn phát triển đến 50% thì quả thật khó như lên trời, cho dù có nhiều tài chính hơn thì cũng không có khả năng làm được.
Ninh Tiểu Xuyên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
- Lưu chưởng quỹ vẫn không đủ niềm tin rồi, đây gọi là chuyện do người làm, nhân định thắng thiên, nếu như Lưu chưởng quỹ ngay cả một chút niềm tin cũng không có, vậy thì ta chỉ có thể tìm người khác mà thôi.
Lưu Văn Vũ khẽ siết chặt nắm tay, giống như đang hạ một quyết định vô cùng gian nan, cắn răng nói:
- Liều mạng phụng bồi đặc sứ, đặc sứ định xuất ra bao nhiêu tài chính để xây dựng nơi buôn bán binh khí lớn nhất Hoàng thành?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lưu Văn Vũ, nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu tài chính thì ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu tài chính, muốn bao nhiêu nhân lực, ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu nhân lực. Nửa năm, trong vòng nửa năm, Lưu chưởng quỹ cảm thấy có thể phát triển nơi buôn bán binh khí đến trình độ nào?
Lưu Văn Vũ không ngừng bấm đốt ngón tay tính toán, nửa ngày sau, nói:
- Nếu như có đủ tài chính và nhân lực, ta có thể mua toàn bộ binh khí ở nơi khác với giá cao, sau đó cạnh tranh với những đối thủ nhỏ yếu. Trong vòng nửa năm, có lẽ có thể đạt tới định mức 20% của Hoàng thành.
- Không, trong vòng nửa năm, ít nhất phải đạt tới 50% định mức.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Lưu Văn Vũ nói:
- Bố cục thị trường binh khí tại Hoàng thành vô cùng phức tạp, tất cả các đại Vương Hầu đều tranh giành. Nếu như chúng ta muốn phát triển, như vậy nhất định phải đoạt thức ăn trong miệng bọn họ, những Vương Hầu này tuyệt đối không có khả năng nhả ra, chúng ta cũng chỉ có thể thu mua và chèn ép những cửa hàng nhỏ không có bối cảnh mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp thì nhất định phải lớn mật, phải không sợ đắc tội người khác, cho dù là sản nghiệp của Vương Hầu, cũng phải đoạt lấy.
Xem ra vị đặc sứ này đã quyết tâm cướp lấy thị trường binh khí rồi.
Lưu Văn Vũ nói:
- Tại Hoàng thành, chiếm thị trường binh khí lớn nhất là hai nhà Tề Thiên Hầu Phủ và Kỳ Lân Vương Phủ, bọn họ đều chiếm khoảng 20% định mức thị trường, nếu như có thể cướp đoạt được thị trường binh khí mà bọn hắn khống chế, chúng ta nói không chừng sẽ có khả năng lũng đoạn được thị trường binh khí của toàn bộ Hoàng thành. Chẳng qua…
- Chẳng qua thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Lưu Văn Vũ nói:
- Chẳng qua Tề Thiên Hầu Phủ và Kỳ Lân Vương Phủ đều là thế lực rất cường đại, bọn họ có lò rèn binh khí lớn nhất, lung lạc được rất nhiều Luyện Khí Sư, sớm đã hình thành dây chuyền sản nghiệp. Muốn cướp lấy thị trường của bọn họ, cho dù chúng ta trả giá gấp mười lần tài chính, cũng chưa chắc là có thể thành công.
- Chắc chắn sẽ có biện pháp, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết, bây giờ ngươi hãy chỉnh hợp hết tất cả nơi bán binh khí trong Hoàng thành về một nhà, sau đó bắt đầu thu mua binh khí ở cửa hàng của những nhà khác, nên chèn ép thì chèn ép, nên thu mua thì thu mua. Trước hết hãy thành lập một cửa hàng bán binh khí thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ, thống nhất thành lập một chế độ và một điều lệ, đặt tên là… Thần Kiếm cung.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một cái lệnh bài Thanh ngọc từ trong ngực, nắm chặt giữa hai ngón tay, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, hô lên:
- Có biện pháp rồi.
Trên lệnh bài Thanh ngọc có khắc hai chữ “Kiếm Các”.
Lệnh bài Thanh ngọc này là do lão Hầu gia giao cho Ninh Tiểu Xuyên, đại biểu Ninh Tiểu Xuyên có thể chưởng quản 37 vạn cửa hàng của Kiếm Các Hầu Phủ, có quyền điều động tài nguyên, giao dịch, trở thành người cầm quyền tài chính của Kiếm Các Hầu Phủ.
Chuyện này chỉ có lão Hầu gia và Ninh Tiểu Xuyên biết.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định sẽ bắt đầu áp dụng kế hoạch của hắn, tạo ra một liên minh thương hội thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ, thành lập nông trường Huyền thú lớn nhất Ngọc Lam Đế quốc, tạo ra hệ thống giao dịch và luyện chế binh khí.
Hắn muốn âm thầm nắm giữ binh khí và chiến câu của Ngọc Lam Đế quốc trong tay.
Một khi kế hoạch của hắn bắt đầu được áp dụng, lão Hầu gia nhất định sẽ biết hắn đang âm thầm hành động.
Ninh Tiểu Xuyên dự định trước tiên sẽ bắt đầu hành động tại Hoàng thành, giữa đêm bắt đầu trù tính kế hoạch, chuẩn bị đại triển quyền cước.
Mà đêm nay, Ngọc Ngưng Sanh lại đứng bên ngoài cửa sổ, nấp sau hòn non bộ ở bên cạnh ao, quan sát Ninh Tiểu Xuyên ngồi dưới đèn viết lách suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, Ninh Tiểu Xuyên cải trang y phục, che giấu thân phận, rời khỏi Quan Ngọc Lâu.
Buổi sáng, bên ngoài Kiếm Ý võ phủ có rất nhiều đại nhân vật có tên tuổi thân phận tụ tập, tất cả đều là cao thủ Võ Đạo, đều đánh xe do Huyền thú kéo vào trong Kiếm Ý võ phủ.
Hiên chủ của Lệnh Kiếm Hiên – Lưu Văn Vũ bước xuống xe, chừng năm mươi tuổi, mặc đại bào kim sắc, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy vị chưởng quầy từ sớm đã đến Kiếm Ý võ phủ, thấp giọng hỏi:
- Phủ chủ, hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao lại mời tất cả mọi người tới?
Kiếm Ý võ phủ là võ phủ lớn nhất mà Kiếm Các Hầu Phủ thành lập trong Hoàng thành, tổng cộng có hơn 3600 đệ tử.
Phủ chủ của Kiếm Ý võ phủ là tướng quân đã từng theo lão Hầu gia chinh chiến sa trường nhiều năm, đã hơn tám mươi tuổi, ở trong hàng chi thứ của Kiếm Các Hầu Phủ, cũng có thể xem là tuyệt đỉnh cường giả.
Phủ chủ của Kiếm Ý võ phủ ngồi trên ghế thái sư, nhìn bầu trời, nói:
- Chờ một chút, đợi mọi người đến đông đủ rồi nói.
Còn chưa tới giữa trưa, bên ngoài Kiếm Ý võ phủ đã tập trung trên trăm vị chưởng quầy, chấp sự, những người này nhỏ tuổi nhất cũng hơn ba mươi tuổi, nắm giữ một vài sản nghiệp, có kinh doanh Huyền dược điếm, có thủ lĩnh phòng đấu giá, có chưởng quầy cửa hàng binh khí.
Người đến càng nhiều, lại càng khiến cho những chưởng quầy này kinh hãi, thủ lĩnh các sản nghiệp dưới trướng của Kiếm Các Hầu đều đã đến rồi, ngoại trừ hội nghị thường kỳ hàng năm ra, đây là lần đầu tiên tập trung mọi người cùng một chỗ.
Chẳng lẽ sắp có đại sự gì xảy ra?
Chính và lúc buổi trưa, tất cả mọi người đã tề tựu, mấy trăm người tụ tập trong Kiếm Ý võ phủ, xôn xao nghị luận với nhau, cảm thấy chuyện này không phải tầm thường.
- Vương lão, ngươi cũng tới đây à?
- Nhận được thiếp mời của Phủ chủ, ta liền lập tức chạy đến đây. Ta còn đang buồn bực đây, tại sao các ngươi cũng đến?
- Ta cũng thu được thiếp mời của Phủ chủ.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ, dường như đang muốn hỏi thăm rốt cuộc là có chuyện gì?
Phủ chủ Kiếm Ý võ phủ đứng dậy, cao giọng nói:
- Cho mời đặc sứ của Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên mang một chiếc mặt nạ màu vàng, mặc trường bào trắng tinh, tư thế oai hùng, khí vũ hiên ngang từ bên trong đi ra, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm các vị thủ lĩnh, nói:
- Các vị chưởng quầy, lúc ra cửa có có bị người nào theo dõi không?
- Không có… Không có…
Các vị thủ lĩnh đều hai mặt nhìn nhau, đều không đoán được Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có địa vị gì.
Hiên chủ Lệnh Kiếm Hiên Lưu Văn Vũ, có tu vi Võ Đạo Thoát Tục cảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy hoài nghi với thân phận của đối phương, nói:
- Các hạ nói rằng mình là đặc sứ của Kiếm Các Hầu Phủ, có chứng cớ không?
Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng, long hổ Huyền Khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, một luồng uy thế Võ Tôn từ trên người bạo phát ra, áp bách cho những vị thủ lĩnh khác đều vội vàng lùi về phía sau, sắc mặt tất cả đại biến, không dám nhiều lời nữa.
- Chẳng lẽ là một vị… Võ Tôn?
Lưu Văn Vũ cũng hoảng sợ không thôi, uy thế trên người Ninh Tiểu Xuyên phát ra còn hơn cả hắn, áp bách đến mức hắn thiếu chút nữa là khuất phục.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, không ngờ dưới uy thế Võ Tôn mà cũng không quỳ xuống, tâm chí của người này cũng không tệ.
Ninh Tiểu Xuyên lấy lệnh bài Thanh ngọc đưa ra trước mặt mọi người, uy nghiêm nói:
- Từ nay về sau, tất cả sản nghiệp cửa hàng của Kiếm Các Hầu Phủ, đều sẽ do ta tiếp quản, các ngươi có ý kiến gì không?
Những thủ lĩnh này đều đồng loạt chấn động, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên cũng phát sinh biến hóa.
- Người này rốt cuộc là có địa vị gì?
- Hầu gia đem tất cả sản nghiệp cửa hàng giao cho hắn quản lý, người này tuyệt đối là con cháu trực hệ của Hầu Phủ, hơn nữa tu vi của hắn còn rất cao.
Lưu Văn Vũ và những thủ lĩnh khác đều vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Bái kiến đặc sứ.
Ninh Tiểu Xuyên phất phất tay, ra hiệu bọn hắn đứng dậy, nói:
- Hầu gia đã giao 37 vạn sản nghiệp cửa hàng trong Đế quốc cho ta tiếp quản, nhưng thật ra ta lại muốn tiến hành chỉnh hợp với những sản nghiệp này một phen. Các vị đều là nguyên lão của Kiếm Các Hầu Phủ, nhất định đều là người đáng tin cậy, đúng không?
- Tin cậy, tuyệt đối tin cậy.
- Chúng ta rất trung thành và tận tâm với Hầu Phủ, tuyệt đối sẽ không đem cơ mật của Hầu Phủ tiết lộ ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Ta an tâm rồi. Kiếm Các Hầu Phủ muốn phát triển, không thể tách rời khỏi thương nhân, không thể tách rời khỏi tiền tài và tài nguyên. Lúc ta nhậm chức, việc đầu tiên muốn làm chính là chỉnh hợp tất cả cửa hàng, thành lập một liên minh thương hội thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ.
- Đương nhiên, ta biết chuyện này rất khó, cho nên mới cần mọi người cùng nhau cố gắng. Chúng ta sẽ bắt đầu chỉnh hợp từ Hoàng thành, sau khi căn cơ ở Hoàng thành vững chắc, sẽ lại phát triển đi khắp các nơi của Đế quốc.
Ninh Tiểu Xuyên lại tiến hành một hồi tuyên thệ trang trọng với các vị thủ lĩnh tại Kiếm Ý võ phủ, đồng thời cũng an bài người lập tức bắt đầu thành lập tổng bộ “Kiếm Các thương hội”, sau đó nghiên cứu thảo luận cụ thể cách thức thương hội vận hành, phân chia tài chính, điều động tài nguyên,…
Sau khi thảo luận xong tất cả mọi chuyện, sắc trời cũng đã tối.
Ninh Tiểu Xuyên giữ lại 26 vị thủ lĩnh, tiếp tục thương lượng chuyện quan trọng.
26 vị thủ lĩnh này đều kinh doanh giao dịch và luyện chế binh khí, cửa hàng trải rộng khắp nơi trong Hoàng thành.
- Đặc sứ giữ chúng ta lại, hẳn là còn có chuyện gì quan trọng?
Lưu Văn Vũ hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Lưu Văn Vũ, cười nói:
- Lưu chưởng quỹ, mời ngồi.
- Không dám, ta nào dám cùng ngang vai ngang vế với đặc sứ.
Lưu Văn Vũ biết được tu vi Võ Đạo của vị đặc sứ đại nhân này, cho nên cực kỳ cung kính với đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, đừng khách khí với ta.
Tiếp theo ta sẽ trao đổi với ngươi chuyện cực kỳ trọng yếu, nếu như ngươi có thể làm tốt, tương lai nói không chừng có thể ngồi ngang vai ngang vế với Vương Hầu.
Trong lòng Lưu Văn Vũ lại càng kinh hãi, thế nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất thong dong, ngồi xuống đối diện với Ninh Tiểu Xuyên, cẩn thận nói:
- Đặc sứ đại nhân, có việc gì cứ phân phó, nếu như chỗ nào có thể dùng được Lưu mỗ, cho dù Lưu mỗ đầu rơi máu chảy cũng không chối từ.
Ninh Tiểu Xuyên hiểu rõ cách làm người của Lưu Văn Vũ, hắn là thân tín mà lão Hầu gia đặc biệt bồi dưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy. Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới tìm hắn.
Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tán phát ra Huyền Khí Võ Đạo, bao trùm toàn bộ đại đường, ánh mắt càng trở nên sắc bén, nói:
- Ta muốn để Lưu chưởng quỹ giúp ta thành lập nơi buôn bán binh khí lớn nhất Hoàng thành. Lưu chưởng quỹ cảm thấy mình cần bao nhiêu tài chính?
Sắc mặt Lưu Văn Vũ thoáng run, nói:
- Nơi buôn bán binh khí lớn nhất? Đặc sứ, ngài muốn chiếm bao nhiêu thị phần giao dịch binh khí tại Hoàng thành?
- Ít nhất một nửa, đây chỉ mới là giai đoạn ban đầu mà thôi. Nếu như thật sự bắt đầu phát triển, ta muốn trong mười kiện vũ khí của Hoàng thành thì có ít nhất tám kiện có khắc tiêu ký của Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Trên mặt Lưu Văn Vũ lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói:
- Đây là chuyện không thể, quá khó khăn. Trong Hoàng thành, Kiếm Các Hầu Phủ có tổng cộng 17 nơi bán binh khí, cho dù chỉnh hợp lại cùng một chỗ thì số định mức trong Hoàng thành cũng không đến 5%. Muốn phát triển đến 50% thì quả thật khó như lên trời, cho dù có nhiều tài chính hơn thì cũng không có khả năng làm được.
Ninh Tiểu Xuyên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
- Lưu chưởng quỹ vẫn không đủ niềm tin rồi, đây gọi là chuyện do người làm, nhân định thắng thiên, nếu như Lưu chưởng quỹ ngay cả một chút niềm tin cũng không có, vậy thì ta chỉ có thể tìm người khác mà thôi.
Lưu Văn Vũ khẽ siết chặt nắm tay, giống như đang hạ một quyết định vô cùng gian nan, cắn răng nói:
- Liều mạng phụng bồi đặc sứ, đặc sứ định xuất ra bao nhiêu tài chính để xây dựng nơi buôn bán binh khí lớn nhất Hoàng thành?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lưu Văn Vũ, nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu tài chính thì ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu tài chính, muốn bao nhiêu nhân lực, ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu nhân lực. Nửa năm, trong vòng nửa năm, Lưu chưởng quỹ cảm thấy có thể phát triển nơi buôn bán binh khí đến trình độ nào?
Lưu Văn Vũ không ngừng bấm đốt ngón tay tính toán, nửa ngày sau, nói:
- Nếu như có đủ tài chính và nhân lực, ta có thể mua toàn bộ binh khí ở nơi khác với giá cao, sau đó cạnh tranh với những đối thủ nhỏ yếu. Trong vòng nửa năm, có lẽ có thể đạt tới định mức 20% của Hoàng thành.
- Không, trong vòng nửa năm, ít nhất phải đạt tới 50% định mức.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Lưu Văn Vũ nói:
- Bố cục thị trường binh khí tại Hoàng thành vô cùng phức tạp, tất cả các đại Vương Hầu đều tranh giành. Nếu như chúng ta muốn phát triển, như vậy nhất định phải đoạt thức ăn trong miệng bọn họ, những Vương Hầu này tuyệt đối không có khả năng nhả ra, chúng ta cũng chỉ có thể thu mua và chèn ép những cửa hàng nhỏ không có bối cảnh mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp thì nhất định phải lớn mật, phải không sợ đắc tội người khác, cho dù là sản nghiệp của Vương Hầu, cũng phải đoạt lấy.
Xem ra vị đặc sứ này đã quyết tâm cướp lấy thị trường binh khí rồi.
Lưu Văn Vũ nói:
- Tại Hoàng thành, chiếm thị trường binh khí lớn nhất là hai nhà Tề Thiên Hầu Phủ và Kỳ Lân Vương Phủ, bọn họ đều chiếm khoảng 20% định mức thị trường, nếu như có thể cướp đoạt được thị trường binh khí mà bọn hắn khống chế, chúng ta nói không chừng sẽ có khả năng lũng đoạn được thị trường binh khí của toàn bộ Hoàng thành. Chẳng qua…
- Chẳng qua thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Lưu Văn Vũ nói:
- Chẳng qua Tề Thiên Hầu Phủ và Kỳ Lân Vương Phủ đều là thế lực rất cường đại, bọn họ có lò rèn binh khí lớn nhất, lung lạc được rất nhiều Luyện Khí Sư, sớm đã hình thành dây chuyền sản nghiệp. Muốn cướp lấy thị trường của bọn họ, cho dù chúng ta trả giá gấp mười lần tài chính, cũng chưa chắc là có thể thành công.
- Chắc chắn sẽ có biện pháp, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết, bây giờ ngươi hãy chỉnh hợp hết tất cả nơi bán binh khí trong Hoàng thành về một nhà, sau đó bắt đầu thu mua binh khí ở cửa hàng của những nhà khác, nên chèn ép thì chèn ép, nên thu mua thì thu mua. Trước hết hãy thành lập một cửa hàng bán binh khí thuộc về Kiếm Các Hầu Phủ, thống nhất thành lập một chế độ và một điều lệ, đặt tên là… Thần Kiếm cung.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
/1434
|