Gã nhân viên phụ trách tiền đặt cược sửng sốt một chút rồi cung kính nói:“Phong báo và Tê giác thú tỷ lệ là 225”. Ở trong Chí tôn khách quý, người bình thường cũng sẽ không hỏi về tỷ lệ tiền đặt cược, đại đa số đều chỉ hứng thú xem một chút thôi, không ai để ý đến tiền.
Trương Hiểu Vũ lý giải lại đây, tại thế giới này bởi vì không có số lẻ nên liền lấy bậc số một trăm,1 so với 225 chính là 1 so với 2,25.
“Ta đây mua Phong báo, năm ngàn lượng hoàng kim”. Trương Hiểu Vũ nén sự đau lòng hô lên.
Tên nhân viên trình báo nhớ rồi theo sau đi ra ngoài trình báo về số tiền đánh bạc.
“Cái Đấu thú tràng này thật đúng là nơi kiếm tiền!” Trương Hiểu Vũ cảm khái nói.
Lý Đức cười nói:“Đúng vậy, Đấu thú tràng một ngày lãi ròng hơn hai trăm vạn lượng bạc, đó là đã trừ đi toàn bộ tiền lương nhân viên công tác cùng một ít chi phí tiêu hao phẩm”.
Một ngày lãi hai trăm vạn lượng bạc, một tháng chính là sáu nghìn vạn lạng, một năm là bảy triệu hai nghìn vạn lạng, chất lên chỉ sợ tương đương với một ngọn núi nhỏ!
“Như vậy ông chủ Đấu thú tràng này không biết đề tiền đâu cho hết”.
Lý Đức nói:“ Ông chủ của Đấu thú tràng không chỉ có một người, phụ vương ta nắm giữ ba thành, các đại phú hào và các đại quan viên chiếm bảy thành”. Đừng nhìn một năm nơi này kiếm nhiều bạc như vậy, quân phí của Kim Quang quận thành một năm sẽ lấy từ đây. Hơn nữa toàn bộ chi phí cho Vương gia phủ xa hoa cũng đều cần bạc.
Thì ra là như thế, cũng khó trách, thân là người cầm quyền tại Kim Quang quận thành, bọn họ không có khả năng sẽ bỏ qua một cái bánh ngọt lớn như vậy.
Phía dưới ở giữa đấu thú tràng hình phễu là một mảng đất hình tròn, rộng ước chừng mấy chục trượng, giờ phút này lưới sắt hai bên đã được mở ra, từ bên trong có hai đầu khổng lồ hoang thú hung hãn đi ra.
Con đầu tiên là một con Báo dài hơn ba thước, hung hãn nhanh nhẹn, cả người màu nâu, lợi trảo bén nhọn như liêm đao xòe ra, mỗi một bước đi đều lấp lóe phát ra hàn quang.
Con thứ hai đi ra là một đầu ngưu độc giác cự thú, thân thể tráng kiện được bao trùm bên ngoài bởi một tầng da thật dày, đôi mắt màu vàng nhỏ ti hý nhưng tràn đầy hung quang thô bạo.
“Tê giác thú một sừng, xử lý Phong báo kia cho ta, lão tử vừa đặt cho ngươi năm mươi lượng bạc đó”.
“Giết Phong báo này, tháng này ta mới có sinh hoạt phí đó, xin ngươi đó”.
“Ông trời phù hộ ta, nhất định phải để Tê giác thú thắng!”. Trên khán đài tràn ngập thanh âm ồn ào hỗn loạn, kẻ nào kẻ nấy đều điên cuồng kêu gào, đại đa số đều cho rằng Tê giác có lực phòng ngự cực cao sẽ chiến thắng.
Trên mặt Lâm Thiên Hào mấy khối thịt béo lúc lắc mà hắc hắc cười nói:“ Con Tê giác này thân hình không kém gì ta, nhất định có thể đánh thắng, ta sẽ không nhìn lầm đâu”.
Phía sau, cô thị nữ xinh đẹp cố nhịn cười, gã mập này thực sự là tự kỷ.
Trương Hiểu Vũ đem tiền đặt cược đặt lên Phong báo không phải vì hắn cảm thấy đối phương có thể thắng mà hoàn toàn là vì tỷ lệ tiền đặt cược thôi. Nếu Phong báo thắng, hắn có thể kiếm được hơn vạn nhất một ngàn lượng hoàng kim, còn nếu đặt vào Tê giác thú thì nó thắng hắn cũng chỉ có thể kiếm được khoảng hai ngàn lượng. Hoặc là không đổ, nếu đã đổ thì liền đổ lớn, đây là quan điểm sống của Trương Hiểu Vũ.
Lý Đức cười khổ nói:“Hiểu Vũ huynh, lần này chúng ta phải thua rồi”.
“Vì sao vậy!” Trương Hiểu Vũ kỳ quái hỏi.
“Nguyên tưởng rằng đây là Tê giác bình thường, Phong báo sẽ có cơ hội thắng, nào ngờ lại xuất hiện con cuồng bạo độc giác Tê giác này.
“Cuồng bạo Tê giác thú, sao lại thế!”.
“Cuồng bạo Tê giác thú cũng là Tê giác thú, không có gì khác nhau quá lớn nhưng mà loại Tê giác thú này trời sanh tính tàn bạo, nhìn thấy máu sẽ nổi cơn điên, hơn nữa vô luận bị trọng thương thế nào cũng không làm cho nó đình chỉ công kích, điểm này phi thường đáng sợ, Phong báo chỉ cần bị nó đánh một đòn phỏng chừng sẽ xong đời”.
“Trước khi phân thắng bại thì chuyện gì cũng đều có khả năng, chuyện lấy yếu thắng mạnh vẫn thường có mà”. Trương Hiểu Vũ không thừa nhận chuyện Phong báo tất phải thua, đương nhiên nghe Lý Đức vừa nói như vậy hắn cũng thấy được cơ hội thắng xác thực là rất nhỏ.
Lâm Thiên Hào đắc ý nói:“Tiểu Hầu gia, Hiểu Vũ huynh, xem ra nhãn lực của ta không tồi!”.
“Tiểu mập mạp, sao hôm nay không đi Quốc sắc lâu, có phải là lại bị Mẫu đơn tiểu thư đá phải không”. Lúc này, bên ngoài Chí tôn khách quý lâu bỗng nhiên có tiếng một người tuổi trẻ truyền vào.
Lâm Thiên Hào bật thốt lên nói:“Là Hoa đại ca!”.
“Ha ha, phản ứng rất nhanh?” Một thanh niên tướng mạo bình thường nhưng khí chất bất phàm mặc hắc giáp đi vào.
“Cơn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy, có phải là vừa cùng Tú Tú tẩu tử luận võ hay không ”. Lâm Thiên Hào ý vị thâm trường nhìn hắc giáp thanh niên hỏi.
Hắc giáp thanh niên trừng mắt nói:“Ngươi lắm miệng”.
Lý Đức mỉm cười nói:“Hoa đại ca cũng đến đổ một ván sao, có phải là Tú Tú tẩu tử không cho huynh tiền tiêu vặt hả”.
“Các ngươi, hai tên này chỉ biết chọc ngoáy ta, chỉ có Lý Dục là tốt”, Hắc giáp thanh niên ca thán nói.
Trương Hiểu Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy thanh niên trước mắt này ước chừng hai mươi bảy tuổi, tướng mạo mười phần bình thường nhưng mà khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta thực sự cảm thấy thoải mái. Trên người mặc quần áo uy vũ hắc giáp, trên lưng đeo trường đao, coi như là một nhân vật thanh niên tuấn kiệt.
Lý Đức giới thiệu với Trương Hiểu Vũ nói:“Đây là đại đội trưởng Cuồng ưng quân đoàn của Kim Quang quận thành, Hoa Tuấn Kiệt, là bạn của ca ca ta, thực lực ở đỉnh phong Đại võ sư, trong số các thanh niên cao thủ bài danh thứ hai mươi ba”.
Nói đến Hoa Tuấn Kiệt, Lý Đức lại không thể không nghĩ đến Kim Quang quận thành đệ nhất mỹ nữ Tư Đồ Tú Tú, không biết vì cái gì mà lại thích Hoa Tuấn Kiệt, điều này làm cho Lý Đức buồn bực rất lâu nhưng hiện tại ngẫm lại thì thật đúng là may mắn! Nữ nhân kia thật sự là quá cường hãn, tu vi đã ở đỉnh phong Đại võ sư, thích người khác luận bàn, không luận bàn là không được, Hoa Tuấn Kiệt có thể có được tu vi hiện tại thì hơn phân nửa là do bị Tư Đồ Tú Tú ép luyện mà ra.
Hoa Tuấn Kiệt nhìn về phía Trương Hiểu Vũ nói:“Tiểu Hầu gia, sao không đem bằng hữu giới thiệu cho ta một chút”.
“Trương Hiểu Vũ, mười bảy tuổi, tứ cấp Đại võ sư”.
Lý Đức vừa dứt lời, Hoa Tuấn Kiệt cùng Lâm Thiên Hào ánh mắt đều sáng ngời, mười bảy tuổi đã là tứ cấp Đại võ sư, xem ra là do tiểu Hầu gia quen biết từ đâu chớ không phải là quan môn đệ tử của môn phái nào.
Nhìn thấy hai người giật mình, Lý Đức đắc ý cười cười, loại thiên phú này cũng không phải tầm thường.
“Thần nhân! Hiểu Vũ huynh, nếu không tối nay đến nhà ta ăn cơm đi, hai chúng ta bồi dưỡng một chút cảm tình!” Tiểu mập mạp vội vàng mời mọc.
Hoa Tuấn Kiệt đả kích nói:“Phương pháp bồi dưỡng cảm tình của ngươi đã dọa chết bao nhiêu người rồi, ta vẫn nhớ kỹ”.
Tuy nhiên mấy người đều là dạng nhân vật, dạng thiên tài gì còn chưa thấy qua nên ban đầu hơi có chút giật mình rồi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lấy từ trong lòng ra một bao tiền, Hoa Tuấn Kiệt đổ ra một đống hoàng kim rồi đếm :“Mười hai, năm hai,...... Chín trăm chín hai, còn lại có chín trăm chín hai”.
“Cho ta đặt chín trăm chín mươi hai lượng hoàng kim vào Phong báo”.
Lâm Thiên Hào xì một tiếng nở nụ cười nói:“Tú Tú tẩu tử rất tàn nhẫn, chín trăm chín mươi hai lượng này cũng do huynh ăn trộm ở đâu hay tàng trữ bao giờ hả!”.
“Cái gì mà trộng tàng trữ, là do ta quên chưa nói với nàng thôi, ta cảnh cáo ngươi không được đâm thọc vào chuyện này, tiền này nếu có ai biết thì ta nhất định sẽ tra ra, mà đừng có để ta điều tra ra đó”.
Trương Hiểu Vũ cảm thấy thú vị, cái này chẳng lẽ chính là chuyện bị vợ quản nghiêm trong truyền thuyết sao, thật đúng là hiếm thấy! Cái này so với hình tượng Hoa Tuấn Kiệt uy vũ bên ngoài đúng là một trời một vực.
“Đấu thú bắt đầu!”.
Mấy người vội dời mắt về phía Đấu thú tràng.
Trương Hiểu Vũ lý giải lại đây, tại thế giới này bởi vì không có số lẻ nên liền lấy bậc số một trăm,1 so với 225 chính là 1 so với 2,25.
“Ta đây mua Phong báo, năm ngàn lượng hoàng kim”. Trương Hiểu Vũ nén sự đau lòng hô lên.
Tên nhân viên trình báo nhớ rồi theo sau đi ra ngoài trình báo về số tiền đánh bạc.
“Cái Đấu thú tràng này thật đúng là nơi kiếm tiền!” Trương Hiểu Vũ cảm khái nói.
Lý Đức cười nói:“Đúng vậy, Đấu thú tràng một ngày lãi ròng hơn hai trăm vạn lượng bạc, đó là đã trừ đi toàn bộ tiền lương nhân viên công tác cùng một ít chi phí tiêu hao phẩm”.
Một ngày lãi hai trăm vạn lượng bạc, một tháng chính là sáu nghìn vạn lạng, một năm là bảy triệu hai nghìn vạn lạng, chất lên chỉ sợ tương đương với một ngọn núi nhỏ!
“Như vậy ông chủ Đấu thú tràng này không biết đề tiền đâu cho hết”.
Lý Đức nói:“ Ông chủ của Đấu thú tràng không chỉ có một người, phụ vương ta nắm giữ ba thành, các đại phú hào và các đại quan viên chiếm bảy thành”. Đừng nhìn một năm nơi này kiếm nhiều bạc như vậy, quân phí của Kim Quang quận thành một năm sẽ lấy từ đây. Hơn nữa toàn bộ chi phí cho Vương gia phủ xa hoa cũng đều cần bạc.
Thì ra là như thế, cũng khó trách, thân là người cầm quyền tại Kim Quang quận thành, bọn họ không có khả năng sẽ bỏ qua một cái bánh ngọt lớn như vậy.
Phía dưới ở giữa đấu thú tràng hình phễu là một mảng đất hình tròn, rộng ước chừng mấy chục trượng, giờ phút này lưới sắt hai bên đã được mở ra, từ bên trong có hai đầu khổng lồ hoang thú hung hãn đi ra.
Con đầu tiên là một con Báo dài hơn ba thước, hung hãn nhanh nhẹn, cả người màu nâu, lợi trảo bén nhọn như liêm đao xòe ra, mỗi một bước đi đều lấp lóe phát ra hàn quang.
Con thứ hai đi ra là một đầu ngưu độc giác cự thú, thân thể tráng kiện được bao trùm bên ngoài bởi một tầng da thật dày, đôi mắt màu vàng nhỏ ti hý nhưng tràn đầy hung quang thô bạo.
“Tê giác thú một sừng, xử lý Phong báo kia cho ta, lão tử vừa đặt cho ngươi năm mươi lượng bạc đó”.
“Giết Phong báo này, tháng này ta mới có sinh hoạt phí đó, xin ngươi đó”.
“Ông trời phù hộ ta, nhất định phải để Tê giác thú thắng!”. Trên khán đài tràn ngập thanh âm ồn ào hỗn loạn, kẻ nào kẻ nấy đều điên cuồng kêu gào, đại đa số đều cho rằng Tê giác có lực phòng ngự cực cao sẽ chiến thắng.
Trên mặt Lâm Thiên Hào mấy khối thịt béo lúc lắc mà hắc hắc cười nói:“ Con Tê giác này thân hình không kém gì ta, nhất định có thể đánh thắng, ta sẽ không nhìn lầm đâu”.
Phía sau, cô thị nữ xinh đẹp cố nhịn cười, gã mập này thực sự là tự kỷ.
Trương Hiểu Vũ đem tiền đặt cược đặt lên Phong báo không phải vì hắn cảm thấy đối phương có thể thắng mà hoàn toàn là vì tỷ lệ tiền đặt cược thôi. Nếu Phong báo thắng, hắn có thể kiếm được hơn vạn nhất một ngàn lượng hoàng kim, còn nếu đặt vào Tê giác thú thì nó thắng hắn cũng chỉ có thể kiếm được khoảng hai ngàn lượng. Hoặc là không đổ, nếu đã đổ thì liền đổ lớn, đây là quan điểm sống của Trương Hiểu Vũ.
Lý Đức cười khổ nói:“Hiểu Vũ huynh, lần này chúng ta phải thua rồi”.
“Vì sao vậy!” Trương Hiểu Vũ kỳ quái hỏi.
“Nguyên tưởng rằng đây là Tê giác bình thường, Phong báo sẽ có cơ hội thắng, nào ngờ lại xuất hiện con cuồng bạo độc giác Tê giác này.
“Cuồng bạo Tê giác thú, sao lại thế!”.
“Cuồng bạo Tê giác thú cũng là Tê giác thú, không có gì khác nhau quá lớn nhưng mà loại Tê giác thú này trời sanh tính tàn bạo, nhìn thấy máu sẽ nổi cơn điên, hơn nữa vô luận bị trọng thương thế nào cũng không làm cho nó đình chỉ công kích, điểm này phi thường đáng sợ, Phong báo chỉ cần bị nó đánh một đòn phỏng chừng sẽ xong đời”.
“Trước khi phân thắng bại thì chuyện gì cũng đều có khả năng, chuyện lấy yếu thắng mạnh vẫn thường có mà”. Trương Hiểu Vũ không thừa nhận chuyện Phong báo tất phải thua, đương nhiên nghe Lý Đức vừa nói như vậy hắn cũng thấy được cơ hội thắng xác thực là rất nhỏ.
Lâm Thiên Hào đắc ý nói:“Tiểu Hầu gia, Hiểu Vũ huynh, xem ra nhãn lực của ta không tồi!”.
“Tiểu mập mạp, sao hôm nay không đi Quốc sắc lâu, có phải là lại bị Mẫu đơn tiểu thư đá phải không”. Lúc này, bên ngoài Chí tôn khách quý lâu bỗng nhiên có tiếng một người tuổi trẻ truyền vào.
Lâm Thiên Hào bật thốt lên nói:“Là Hoa đại ca!”.
“Ha ha, phản ứng rất nhanh?” Một thanh niên tướng mạo bình thường nhưng khí chất bất phàm mặc hắc giáp đi vào.
“Cơn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy, có phải là vừa cùng Tú Tú tẩu tử luận võ hay không ”. Lâm Thiên Hào ý vị thâm trường nhìn hắc giáp thanh niên hỏi.
Hắc giáp thanh niên trừng mắt nói:“Ngươi lắm miệng”.
Lý Đức mỉm cười nói:“Hoa đại ca cũng đến đổ một ván sao, có phải là Tú Tú tẩu tử không cho huynh tiền tiêu vặt hả”.
“Các ngươi, hai tên này chỉ biết chọc ngoáy ta, chỉ có Lý Dục là tốt”, Hắc giáp thanh niên ca thán nói.
Trương Hiểu Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy thanh niên trước mắt này ước chừng hai mươi bảy tuổi, tướng mạo mười phần bình thường nhưng mà khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta thực sự cảm thấy thoải mái. Trên người mặc quần áo uy vũ hắc giáp, trên lưng đeo trường đao, coi như là một nhân vật thanh niên tuấn kiệt.
Lý Đức giới thiệu với Trương Hiểu Vũ nói:“Đây là đại đội trưởng Cuồng ưng quân đoàn của Kim Quang quận thành, Hoa Tuấn Kiệt, là bạn của ca ca ta, thực lực ở đỉnh phong Đại võ sư, trong số các thanh niên cao thủ bài danh thứ hai mươi ba”.
Nói đến Hoa Tuấn Kiệt, Lý Đức lại không thể không nghĩ đến Kim Quang quận thành đệ nhất mỹ nữ Tư Đồ Tú Tú, không biết vì cái gì mà lại thích Hoa Tuấn Kiệt, điều này làm cho Lý Đức buồn bực rất lâu nhưng hiện tại ngẫm lại thì thật đúng là may mắn! Nữ nhân kia thật sự là quá cường hãn, tu vi đã ở đỉnh phong Đại võ sư, thích người khác luận bàn, không luận bàn là không được, Hoa Tuấn Kiệt có thể có được tu vi hiện tại thì hơn phân nửa là do bị Tư Đồ Tú Tú ép luyện mà ra.
Hoa Tuấn Kiệt nhìn về phía Trương Hiểu Vũ nói:“Tiểu Hầu gia, sao không đem bằng hữu giới thiệu cho ta một chút”.
“Trương Hiểu Vũ, mười bảy tuổi, tứ cấp Đại võ sư”.
Lý Đức vừa dứt lời, Hoa Tuấn Kiệt cùng Lâm Thiên Hào ánh mắt đều sáng ngời, mười bảy tuổi đã là tứ cấp Đại võ sư, xem ra là do tiểu Hầu gia quen biết từ đâu chớ không phải là quan môn đệ tử của môn phái nào.
Nhìn thấy hai người giật mình, Lý Đức đắc ý cười cười, loại thiên phú này cũng không phải tầm thường.
“Thần nhân! Hiểu Vũ huynh, nếu không tối nay đến nhà ta ăn cơm đi, hai chúng ta bồi dưỡng một chút cảm tình!” Tiểu mập mạp vội vàng mời mọc.
Hoa Tuấn Kiệt đả kích nói:“Phương pháp bồi dưỡng cảm tình của ngươi đã dọa chết bao nhiêu người rồi, ta vẫn nhớ kỹ”.
Tuy nhiên mấy người đều là dạng nhân vật, dạng thiên tài gì còn chưa thấy qua nên ban đầu hơi có chút giật mình rồi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lấy từ trong lòng ra một bao tiền, Hoa Tuấn Kiệt đổ ra một đống hoàng kim rồi đếm :“Mười hai, năm hai,...... Chín trăm chín hai, còn lại có chín trăm chín hai”.
“Cho ta đặt chín trăm chín mươi hai lượng hoàng kim vào Phong báo”.
Lâm Thiên Hào xì một tiếng nở nụ cười nói:“Tú Tú tẩu tử rất tàn nhẫn, chín trăm chín mươi hai lượng này cũng do huynh ăn trộm ở đâu hay tàng trữ bao giờ hả!”.
“Cái gì mà trộng tàng trữ, là do ta quên chưa nói với nàng thôi, ta cảnh cáo ngươi không được đâm thọc vào chuyện này, tiền này nếu có ai biết thì ta nhất định sẽ tra ra, mà đừng có để ta điều tra ra đó”.
Trương Hiểu Vũ cảm thấy thú vị, cái này chẳng lẽ chính là chuyện bị vợ quản nghiêm trong truyền thuyết sao, thật đúng là hiếm thấy! Cái này so với hình tượng Hoa Tuấn Kiệt uy vũ bên ngoài đúng là một trời một vực.
“Đấu thú bắt đầu!”.
Mấy người vội dời mắt về phía Đấu thú tràng.
/545
|