Mã Viên vác Vân Phi đã hôn mê tạt vào trong con hẻm, mắt gã lấp lóe tia sắc đỏ khát máu, trong lòng mang theo sự sảng khoái khó tả.
Mười năm về trước, gã tu luyện cổ võ tà công gia truyền bước vào bình cảnh, thế là bắt đầu hút máu trinh nữ để tăng cường công lực, tiến hành đột phá.
Ai ngờ vừa mới hút máu được một người thì gã đã bị đệ tử Vân gia phát hiện.
Sau khi đánh bại gã , người đệ tử Vân gia đó đã phế trừ võ công, tống gã vào trong ngục giam.
Không nghĩ đến chính là, cổ võ tà công tổ truyền lại có chỗ ngoài dự liệu, gã phá rồi lại lập, không ngờ trong vòng mười năm công lực đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn có tiến bộ.
Chính vì có được thực lực siêu cường gã mới có thể vượt ra khỏi ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt, lại còn có thể ung dung đào thoát dưới sự truy bắt của cảnh sát.
Bởi vì năm đó bị phế võ công, cho nên Mã Viên đối với Vân gia oán hận cực điểm, qua mười năm không những không phai nhạt đi mà càng lúc càng thêm sâu đậm!
Lần này sau khi vượt ngục ra, gã nghìn dặm xa xôi lẻn vào Đông An chính là để tìm cơ hội hướng về phía Vân gia mà trả thù.
Chỉ là bên trong gia tộc họ Vân cường giả như mây, thế lực hùng hậu, mặc dầu thực lực hiện giờ của gã đã gần đạt đến cảnh giới tiên thiên cấp ba, nhưng vẫn không dám đối cứng cùng với Vân gia, chỉ có thể ở một bên kiên nhẫn chờ đợi, tìm thời cơ.
Chiếu theo kế họach ban đầu, gã vốn chuẩn bị âm thầm hạ thủ, giải quyết từng nhân vật cao cấp một của Vân gia.
Mục tiêu hạ thủ đầu tiên của gã chính là Vân gia đại tiểu thư Vân Phi.
Với cái nhìn của Mã Viên, đây là một mục tiêu dễ giải quyết nhất. Vì vậy gã đã cố ý tạo ra một hồi tai nạn xe cộ.
Ai ngờ, chẳng biết từ đâu lòi ra một tên tiểu tử chết tiệt đã cứu Vân Phi ngay dưới bánh xe tải, làm cho kế hoạch của gã hoàn toàn bị đổ vỡ!
Họa vô đơn chí, hành tung của gã cũng chợt bị bại lộ. Cảnh sát bắt đầu tiến hành tầm nã gắt gao đối với gã. Gã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, phải hết sức vất vả để tiếp tục ẩn náu ở Đông An.
Bởi vậy, gã không thể không thay đổi cái kế họach ban đầu, tự thân xuất hiện, bắt lấy Vân Phi, định bụng sẽ dùng những thủ đoạn dâm ngược tàn khốc nhất mà ra sức dày vò tiểu nha đầu này, khiến cho Vân gia chịu phải sự nhục nhã và đả kích tối đa, rồi sau đó rời khỏi Đông An.
Cứ niệm tưởng như vậy, Mã Viên rất nhanh đã lao ra khỏi con hẻm, rồi lại phóng qua mấy con đường, rốt cuộc đến một con phố dài.
Đây là một con phố dài yên tĩnh, đìu hiu.
Trên con phố dài không thấy một bóng người. Các căn nhà ở hai bên đường đều đóng chặt cửa, không có chút ánh sáng chiếu ra, dường như cư dân ở trong nhà đều đã đi ngủ cả.
Ánh đèn lay lắt từ mấy cột đèn cũ kỹ gỉ sét dựng ở bên đường chiếu sáng một vùng nhỏ ở gần đó.
Chung quanh là một mảng tĩnh mịch, chỉ có những cơn gió đêm buốt lạnh nhẹ rít qua, cuốn tung những tờ giấy đã ố vàng, vương vãi khắp trên con đường tối mờ yên tĩnh này.
Mã Viên trên khuôn mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười. Đã đến đây rồi thì không có thể nào có người truy đuổi được mình nữa.(*) Lần bắt cóc này có thể nói là hoàn mỹ.
Ngay vào lúc này, tiếng bước chân thong thả(1) từ cuối con phố dài truyền tới, nhẹ nhàng bay bổng giữa trời không.
Tiếng bước chân chẳng hề vang lên, nhưng mỗi một bước đều như dẫm lên tâm khảm, khiến cho người ta cảm thấy rợn người(2).
Mã Viên bất chợt dừng bước chạy, vẻ tươi cười trên mặt đã ngưng đọng lại.
Nhìn về phía bóng tối nơi ánh đèn đường không rọi tới được, trong ánh mắt gã lộ ra vẻ kinh nghi và cảnh giác.
Gã đã nhạy bén cảm nhận ra được, ở trong bóng tối đó đang ẩn tàng một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm!
"Ai?" Mã Viên trầm giọng gầm hỏi.
Tiếng bước chân khiến người phải kinh sợ đó đột nhiên dừng lại, chung quanh lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Mã Viên cố đưa mắt nhìn vào trong bóng tối, nhưng cũng chỉ có thể thấy loáng thoáng một bóng dáng cao lớn.
"Bước ra cho tao!" Gã lại gầm lên.
Lần này, cái bóng người thần bí đó cuối cùng chầm chậm từ trong bóng tối bước ra, hiện rõ thân hình.
Đó là một người thanh niên mang trên khuôn mặt một nụ cười nhàn nhạt, dường như trông có vẻ cởi mở, vô hại, làm cho người ta muốn được thân cận.
Song, Mã Viên lại có thể cảm giác được rõ rệt trên cơ thể của người thanh niên này đang phát ra một loại khí tức bất đồng với biểu cảm trên khuôn mặt hắn: cường đại, yêu dị, tràn đầy tính công kích, khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi.
Mã Viên trong lòng càng thêm cảnh giác, eo hơi khom xuống, thủ ra tư thế công kích, cơ bắp bất giác căng ra.
"Mày là đệ tử Vân gia?" Giọng khàn khàn, gã hỏi một câu.
"Không phải."
"Vậy mày là ai?"
"Mã Viên, tốt nhất ông không nên biết." Người thanh niên kia cười cười, "bằng không, đêm nay sẽ là ngày chết của ông."
Mã Viên có chút biến sắc. Gã gây ra huyết án tày trời, tiếng ác truyền xa, thậm chí ngay cả cảnh sát nghe đến tên của gã trong lòng cũng không khỏi phát lạnh. Không nghĩ tên thanh niên này đã biết rõ thân phận của mình mà còn dám dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với mình!
Nếu đổi là người khác, Mã Viên đoán chắc sẽ lập tức lao lên xé xác đối phương ra làm hai. Nhưng, tên thanh niên ở trước mặt này khí chất cổ quái, thần bí, khiến cho gã không dám khinh cử vọng động(3).
Nén cơn giận trong lòng xuống, Mã Viên hung hãn nhìn chằm chằm vào người thanh niên nọ hỏi: "Mày kiếm tao có chuyện gì?"
"Để Vân Phi lại, tôi sẽ thả ông đi."
"Để Vân Phi lại, mày sẽ thả tao đi?"
Mã Viên đầu tiên là ngớ ra, miệng há hốc, cười không ra tiếng, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút buồn cười, mà ngược lại tràn đầy vẻ hung ác và tàn nhẫn.
Vân Phi là nhân tố mấu chốt để gã trả thù Vân gia, gã phải dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để dày vò dâm nhục Vân Phi để trút hết hận thù tích tụ trong mười năm qua. Vậy mà tên thanh niên ở trước mặt gã không ngờ nói một câu là đã muốn gã thả Vân Phi ra. Điều này sao có thể được?
"Mày nói một câu liền đã muốn tao thả Vân Phi ra! Bỏ qua cơ hội trả thù! Mày nghĩ mà là ai? Mày có đang nằm mơ không mà đứng ở đây nói mê?" Gã lớn tiếng cười khẩy.
"Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông lại cứ khư khư đi tìm lấy cái chết, vậy không thể trách ai." Nụ cười trên khuôn mặt của người thanh niên đó từ từ tắt đi, thay vào đó là vẻ lạnh băng, "tôi tên là Triệu Thụy. Sau khi ông xuống địa ngục, ngàn vạn lần phải nhớ nhắc tên tôi với lão Diêm vương."
Mã Viên đặt Vân Phi xuống đất, trầm giọng gầm lên một tiếng, sắc đỏ khát máu trong mắt không ngừng lấp lóe.
Nắm chặt đầu quyền, gã vận chân khí trong cơ thể lên mức cực hạn.
Đêm nay, cục diện đã là không chết không thôi.
Giữa hai người bọn họ sẽ chỉ có một kẻ có thể sống sót rời khỏi con phố này.
Mười năm về trước, gã tu luyện cổ võ tà công gia truyền bước vào bình cảnh, thế là bắt đầu hút máu trinh nữ để tăng cường công lực, tiến hành đột phá.
Ai ngờ vừa mới hút máu được một người thì gã đã bị đệ tử Vân gia phát hiện.
Sau khi đánh bại gã , người đệ tử Vân gia đó đã phế trừ võ công, tống gã vào trong ngục giam.
Không nghĩ đến chính là, cổ võ tà công tổ truyền lại có chỗ ngoài dự liệu, gã phá rồi lại lập, không ngờ trong vòng mười năm công lực đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn có tiến bộ.
Chính vì có được thực lực siêu cường gã mới có thể vượt ra khỏi ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt, lại còn có thể ung dung đào thoát dưới sự truy bắt của cảnh sát.
Bởi vì năm đó bị phế võ công, cho nên Mã Viên đối với Vân gia oán hận cực điểm, qua mười năm không những không phai nhạt đi mà càng lúc càng thêm sâu đậm!
Lần này sau khi vượt ngục ra, gã nghìn dặm xa xôi lẻn vào Đông An chính là để tìm cơ hội hướng về phía Vân gia mà trả thù.
Chỉ là bên trong gia tộc họ Vân cường giả như mây, thế lực hùng hậu, mặc dầu thực lực hiện giờ của gã đã gần đạt đến cảnh giới tiên thiên cấp ba, nhưng vẫn không dám đối cứng cùng với Vân gia, chỉ có thể ở một bên kiên nhẫn chờ đợi, tìm thời cơ.
Chiếu theo kế họach ban đầu, gã vốn chuẩn bị âm thầm hạ thủ, giải quyết từng nhân vật cao cấp một của Vân gia.
Mục tiêu hạ thủ đầu tiên của gã chính là Vân gia đại tiểu thư Vân Phi.
Với cái nhìn của Mã Viên, đây là một mục tiêu dễ giải quyết nhất. Vì vậy gã đã cố ý tạo ra một hồi tai nạn xe cộ.
Ai ngờ, chẳng biết từ đâu lòi ra một tên tiểu tử chết tiệt đã cứu Vân Phi ngay dưới bánh xe tải, làm cho kế hoạch của gã hoàn toàn bị đổ vỡ!
Họa vô đơn chí, hành tung của gã cũng chợt bị bại lộ. Cảnh sát bắt đầu tiến hành tầm nã gắt gao đối với gã. Gã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, phải hết sức vất vả để tiếp tục ẩn náu ở Đông An.
Bởi vậy, gã không thể không thay đổi cái kế họach ban đầu, tự thân xuất hiện, bắt lấy Vân Phi, định bụng sẽ dùng những thủ đoạn dâm ngược tàn khốc nhất mà ra sức dày vò tiểu nha đầu này, khiến cho Vân gia chịu phải sự nhục nhã và đả kích tối đa, rồi sau đó rời khỏi Đông An.
Cứ niệm tưởng như vậy, Mã Viên rất nhanh đã lao ra khỏi con hẻm, rồi lại phóng qua mấy con đường, rốt cuộc đến một con phố dài.
Đây là một con phố dài yên tĩnh, đìu hiu.
Trên con phố dài không thấy một bóng người. Các căn nhà ở hai bên đường đều đóng chặt cửa, không có chút ánh sáng chiếu ra, dường như cư dân ở trong nhà đều đã đi ngủ cả.
Ánh đèn lay lắt từ mấy cột đèn cũ kỹ gỉ sét dựng ở bên đường chiếu sáng một vùng nhỏ ở gần đó.
Chung quanh là một mảng tĩnh mịch, chỉ có những cơn gió đêm buốt lạnh nhẹ rít qua, cuốn tung những tờ giấy đã ố vàng, vương vãi khắp trên con đường tối mờ yên tĩnh này.
Mã Viên trên khuôn mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười. Đã đến đây rồi thì không có thể nào có người truy đuổi được mình nữa.(*) Lần bắt cóc này có thể nói là hoàn mỹ.
Ngay vào lúc này, tiếng bước chân thong thả(1) từ cuối con phố dài truyền tới, nhẹ nhàng bay bổng giữa trời không.
Tiếng bước chân chẳng hề vang lên, nhưng mỗi một bước đều như dẫm lên tâm khảm, khiến cho người ta cảm thấy rợn người(2).
Mã Viên bất chợt dừng bước chạy, vẻ tươi cười trên mặt đã ngưng đọng lại.
Nhìn về phía bóng tối nơi ánh đèn đường không rọi tới được, trong ánh mắt gã lộ ra vẻ kinh nghi và cảnh giác.
Gã đã nhạy bén cảm nhận ra được, ở trong bóng tối đó đang ẩn tàng một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm!
"Ai?" Mã Viên trầm giọng gầm hỏi.
Tiếng bước chân khiến người phải kinh sợ đó đột nhiên dừng lại, chung quanh lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Mã Viên cố đưa mắt nhìn vào trong bóng tối, nhưng cũng chỉ có thể thấy loáng thoáng một bóng dáng cao lớn.
"Bước ra cho tao!" Gã lại gầm lên.
Lần này, cái bóng người thần bí đó cuối cùng chầm chậm từ trong bóng tối bước ra, hiện rõ thân hình.
Đó là một người thanh niên mang trên khuôn mặt một nụ cười nhàn nhạt, dường như trông có vẻ cởi mở, vô hại, làm cho người ta muốn được thân cận.
Song, Mã Viên lại có thể cảm giác được rõ rệt trên cơ thể của người thanh niên này đang phát ra một loại khí tức bất đồng với biểu cảm trên khuôn mặt hắn: cường đại, yêu dị, tràn đầy tính công kích, khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi.
Mã Viên trong lòng càng thêm cảnh giác, eo hơi khom xuống, thủ ra tư thế công kích, cơ bắp bất giác căng ra.
"Mày là đệ tử Vân gia?" Giọng khàn khàn, gã hỏi một câu.
"Không phải."
"Vậy mày là ai?"
"Mã Viên, tốt nhất ông không nên biết." Người thanh niên kia cười cười, "bằng không, đêm nay sẽ là ngày chết của ông."
Mã Viên có chút biến sắc. Gã gây ra huyết án tày trời, tiếng ác truyền xa, thậm chí ngay cả cảnh sát nghe đến tên của gã trong lòng cũng không khỏi phát lạnh. Không nghĩ tên thanh niên này đã biết rõ thân phận của mình mà còn dám dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với mình!
Nếu đổi là người khác, Mã Viên đoán chắc sẽ lập tức lao lên xé xác đối phương ra làm hai. Nhưng, tên thanh niên ở trước mặt này khí chất cổ quái, thần bí, khiến cho gã không dám khinh cử vọng động(3).
Nén cơn giận trong lòng xuống, Mã Viên hung hãn nhìn chằm chằm vào người thanh niên nọ hỏi: "Mày kiếm tao có chuyện gì?"
"Để Vân Phi lại, tôi sẽ thả ông đi."
"Để Vân Phi lại, mày sẽ thả tao đi?"
Mã Viên đầu tiên là ngớ ra, miệng há hốc, cười không ra tiếng, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút buồn cười, mà ngược lại tràn đầy vẻ hung ác và tàn nhẫn.
Vân Phi là nhân tố mấu chốt để gã trả thù Vân gia, gã phải dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để dày vò dâm nhục Vân Phi để trút hết hận thù tích tụ trong mười năm qua. Vậy mà tên thanh niên ở trước mặt gã không ngờ nói một câu là đã muốn gã thả Vân Phi ra. Điều này sao có thể được?
"Mày nói một câu liền đã muốn tao thả Vân Phi ra! Bỏ qua cơ hội trả thù! Mày nghĩ mà là ai? Mày có đang nằm mơ không mà đứng ở đây nói mê?" Gã lớn tiếng cười khẩy.
"Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông lại cứ khư khư đi tìm lấy cái chết, vậy không thể trách ai." Nụ cười trên khuôn mặt của người thanh niên đó từ từ tắt đi, thay vào đó là vẻ lạnh băng, "tôi tên là Triệu Thụy. Sau khi ông xuống địa ngục, ngàn vạn lần phải nhớ nhắc tên tôi với lão Diêm vương."
Mã Viên đặt Vân Phi xuống đất, trầm giọng gầm lên một tiếng, sắc đỏ khát máu trong mắt không ngừng lấp lóe.
Nắm chặt đầu quyền, gã vận chân khí trong cơ thể lên mức cực hạn.
Đêm nay, cục diện đã là không chết không thôi.
Giữa hai người bọn họ sẽ chỉ có một kẻ có thể sống sót rời khỏi con phố này.
/635
|