Triệu Thụy vươn người một cách sảng khoái, trong lòng hắn tràn ngập niềm vui vì đã nâng cao được thực lực.
Hắn có thể cảm giác một cách rõ rệt được luồng chân khí dồi dào đang chậm rãi chuyển động ở bên trong kinh mạch; trong cơ bắp tràn ngập sức mạnh bộc phát cường đại, tựa hồ có thể dễ dàng phá hủy tất cả mọi thứ.
Thị lực của hắn gia tăng mạnh mẽ, cho dù có cách rất xa hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ từng đường vân li ti nằm trên chiếc lá.
Thính lực cũng tương tự đã được nâng lên một bước dài: bên ngoài phạm vi mười mét, tiếng của một con muỗi khe khẽ vo ve đôi cánh truyền vào tai hắn, nghe như tiếng lật sách sột soạt, rõ mồn một.
Thậm chí ngay cả cảm giác khó có thể nắm bắt nhất cũng trở nên nhạy cảm vô cùng.
Nhắm mắt lại, để mặc cho cảm giác tùy ý trải rộng, từng cái cây cọng cỏ trong chu vi hai mươi mét như thể bày ra ở ngay trước mắt, hiện rõ trong đầu. Thậm chí ngay cả những con côn trùng ẩn mình bên trong các bụi cỏ cũng không bỏ sót.
Ở trong trạng thái tinh thần tập trung đỉnh điểm ấy, Triệu Thụy giờ không còn chút nghi ngờ thân thể bản thân đã có thể chống đỡ được súng đạn.
Lúc này, bức quang đồ thứ ba của Bát Hoang Lục Tiên Quyết cũng từ trong màn sương mù tản mát ở trong đầu mà lộ ra dáng hình.
Triệu Thụy hởi lòng hởi dạ mà tươi cười. Bước vào Đoạt Linh hậu kỳ xong, giờ đây hắn đã có được năng lực để mở ra tiên mộ cấp ba trong tiên ma mộ viên.
Chỉ cần vừa đến đêm trăng rằm, hắn sẽ lập tức cầm Nhập Mộ tiên bài mà bước vào trong mộ viên.
Có điều đêm trăng rằm là ngày mười lăm âm lịch, cách giờ hơn nửa tháng, đành phải chịu khó chờ đợi một chút mới được.
Đầu ngón chân vừa nhấn xuống đất, thân người liền như tên rời cung, lướt trên mặt đất mà lao như tên bắn về phía Phong Lâm Cư.
Trở về nhà, tắm rửa một chút, hắn theo thói quen vớ lấy chiếc điện thoại di động để xem giờ.
Điện thoại chỉ ba giờ sáng, cách hừng đông còn chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng vì ngày mai là thứ bảy không có lớp, cho nên hắn có thừa thời gian để ngủ.
Triệu Thụy đánh thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau mới rời khỏi giường. Rửa ráy mặt mũi một phen xong, hắn ngồi vào phòng ăn, bắt đầu 'xử lý' bữa sáng gộp cả bữa trưa.
Chiếc TV LCD treo trên vách tường của phòng ăn đang chiếu một lệnh truy nã cấp A(*) của bộ công an. Lệnh truy nã nêu danh một người đàn ông tên là Mã Viên có kèm theo một bức ảnh của người này.
Trong tin nói tên Mã Viên này vốn là một trọng phạm bị xử hai mươi năm tù, kết cuộc vào một tháng trước đã vượt ngục bỏ trốn, thoát khỏi vòng vây bắt của cảnh sát, dọc đường còn giết người hút máu, thuộc loại trọng phạm cực kỳ biến thái và hung tàn.
Mã Viên có thể đã trốn đến Đông An, nếu như phát hiện ra đầu mối của kẻ này nhất định phải lập tức báo cho cảnh sát. Nếu có thể căn cứ vào đầu mối để truy bắt được Mã Viên, thì sẽ được thưởng tối đa đến đến năm triệu.
Về phương diện tiền thưởng, phía công an xưa nay vân luôn khá là hẹp hòi, tội phạm truy nã mà có số tiền thưởng đạt đến mấy trăm nghìn đã thuộc vào loại tội phạm truy nã đặc biệt rồi. Vậy mà lần này phía cảnh sát treo ra số tiền thưởng năm triệu đồng cao ngất ngưởng(1) đủ để chứng minh sự nguy hiểm và trọng yếu của tên Mã Viên này!
Chỉ là, năm triệu đối với người khác mà nói có lẽ là một số tiền lớn, nhưng đối với Triệu Thụy mà nói lại chẳng tính là gì. Hắn là vì cảm thấy cái tin tức này rất thú vị cho nên mới vội lướt mắt qua xem, rồi liền dùng đồ điều khiển chuyển sang kênh thể thao, ngay cả diện mạo trên tấm hình của Mã Viên hắn cũng không chú ý đến lắm.
Vừa ăn cơm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi thì nhạc chuông điện thoại reo lên. Tên hiện trên điện thoại là của La Thành gọi đến(**).
"Ơi, tên mập, kiếm tớ có chuyện gì?" Triệu Thụy bắt mắt hỏi.
"Lão đại, cậu đang ở đâu đó?"
"Ở nhà." Triệu Thụy chỉ trả lời ngắn gọn một câu.
"Nếu cậu không có làm gì, vậy hãy qua đây chơi mạt trượt đi! Ba tay thiếu một, đang kiếm không ra người nào đây!" La Thành la lớn ở bên đầu dây bên kia.
Đánh bài ở trong khuôn viên trường đại học là chuyện rất thường gặp, đặc biệt là lúc tiết hạ thu, tối đến sau khi tắt đèn bên ngoài hành lang khu nhà trọ của sinh viên có thể thấy rõ các cánh tay của những nam sinh viên lấp lóe dưới ánh đèn tường, tụm năm tụm bảy(2) đánh bài khắp nơi.
Còn về phần mạt chược, ngược lại mà nói có rất ít người chơi, chủ yếu là vì công cụ khó tìm.
Triệu Thụy cùng bọn La Thành chơi mạt chược vốn không phải là đánh bạc ăn tiền, mà là lúc cuối tuần rảnh rỗi không có việc gì làm bày ra chơi vui một chút, đánh nhỏ, ăn ít. Hơn nữa trình độ bọn đều tệ như nhau, nên dù chơi cả đêm cũng ăn chả được bao nhiêu.
Rốt cuộc thường sẽ phát sinh ra tình huống như vầy: người nào thắng trên bàn mạt trượt sẽ đãi ăn món gì đó, kết quả ngược lại còn bị lấy không ít tiền.
Vì La Thành ở bên kia tha thiết rủ hắn, hơn nữa Triệu Thụy tối hôm qua cũng vừa mới bước vào một cảnh giới mới, muốn thư giãn một chút, nên liền đáp ứng luôn.
"Tốt quá, bọn tớ đợi cậu qua."
"Đừng để lát mới đi nha, đi ngay giờ luôn. Nhanh! Nhanh!" La Thành ở đầu bên kia điện thoại luôn miệng hối thúc, vẻ như gấp không thể đợi được nữa.
"Tớ ở khá xa, giờ lại là giữa trưa thứ bảy, trên đường kẹt xe dữ lắm, chỉ sợ sẽ không nhanh được. Nếu không thì cậu tìm ai đó thể trước đi, tớ sẽ cố tới nhanh." Triệu Thụy cười nói.
"Nếu mà có thể tìm người, ai còn gọi điện thoại cho cậu chi!" La Thành ở bên đầu dây bên kia thầm nói một câu, đoạn cúp máy.
Triệu Thụy bỏ điện thoại xuống, thay quần áo, sau đó rời khỏi nhà đón xe đến trường.
Vừa mới rời khỏi nhà không bao lâu, La Thành lại gọi điện thoại đến, nói là đã tìm thấy người rồi, trong ngữ khí có phần hớn hở.
Triệu Thụy không cần đoán cũng biết, tên mập đoan chắc là đã thắng được vài ván. Cái vẻ đắc ý hớn hở đó, dù ngăn cách qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được.
"Rốt cuộc đứa đáng thương nào đã bị cậu gạt sạch(***) rồi?"
"Haha, ông chủ lớn ơi! Cậu đến đi rồi sẽ biết." Ở đầu dây bên kia, tên mập nói một cách thần bí.
"Không nói thì thôi." Triệu Thụy cúp máy, cảm thấy có chút buồn cười.
Song, ngay lúc hắn ở trên xe gần đến trường, tên mập lại gọi điện đến. Có điều, lần này hắn lại kêu la thảm thiết đến khản cả giọng:
"Lão đại! Mau lại đây cứu mạng với! Còn không đến thì bọn tớ sẽ đều chơi xong hết rồi!"
"Ơ? Lại là chuyện gì rồi?"
Triệu Thụy có hơi chút bất ngờ. Trên đường hắn đi xe mặc dù có gặp phải kẹt xe, nhưng tổng cộng cũng chưa đi được đến một tiếng đồng hồ, thấy rằng cho dù là thua, cũng không thể nào thua nhanh như vậy chứ? Cái sự chuyển biến này cũng thật sự là quá lớn đi.
"Vốn nghĩ người ta là 'gà', rốt cuộc chính mình mới bị coi là 'gà' để cho người ta 'làm thịt' một cách tàn nhẫn đây!" La Thành tiếp tục la thảm.
"Người đó rốt cuộc là ai vậy?"
Ngay lúc La Thành đang muốn trả lời, đột nhiên ở đầu điện thoại bên đó lờ mờ vọng tới một tiếng 'hừm' êm tai, La Thành liền lập tức câm nín, vội vã cúp máy.
Triệu Thụy khẽ nhíu mày, cảm thấy tiếng 'hừm' đó dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Hắn có thể cảm giác một cách rõ rệt được luồng chân khí dồi dào đang chậm rãi chuyển động ở bên trong kinh mạch; trong cơ bắp tràn ngập sức mạnh bộc phát cường đại, tựa hồ có thể dễ dàng phá hủy tất cả mọi thứ.
Thị lực của hắn gia tăng mạnh mẽ, cho dù có cách rất xa hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ từng đường vân li ti nằm trên chiếc lá.
Thính lực cũng tương tự đã được nâng lên một bước dài: bên ngoài phạm vi mười mét, tiếng của một con muỗi khe khẽ vo ve đôi cánh truyền vào tai hắn, nghe như tiếng lật sách sột soạt, rõ mồn một.
Thậm chí ngay cả cảm giác khó có thể nắm bắt nhất cũng trở nên nhạy cảm vô cùng.
Nhắm mắt lại, để mặc cho cảm giác tùy ý trải rộng, từng cái cây cọng cỏ trong chu vi hai mươi mét như thể bày ra ở ngay trước mắt, hiện rõ trong đầu. Thậm chí ngay cả những con côn trùng ẩn mình bên trong các bụi cỏ cũng không bỏ sót.
Ở trong trạng thái tinh thần tập trung đỉnh điểm ấy, Triệu Thụy giờ không còn chút nghi ngờ thân thể bản thân đã có thể chống đỡ được súng đạn.
Lúc này, bức quang đồ thứ ba của Bát Hoang Lục Tiên Quyết cũng từ trong màn sương mù tản mát ở trong đầu mà lộ ra dáng hình.
Triệu Thụy hởi lòng hởi dạ mà tươi cười. Bước vào Đoạt Linh hậu kỳ xong, giờ đây hắn đã có được năng lực để mở ra tiên mộ cấp ba trong tiên ma mộ viên.
Chỉ cần vừa đến đêm trăng rằm, hắn sẽ lập tức cầm Nhập Mộ tiên bài mà bước vào trong mộ viên.
Có điều đêm trăng rằm là ngày mười lăm âm lịch, cách giờ hơn nửa tháng, đành phải chịu khó chờ đợi một chút mới được.
Đầu ngón chân vừa nhấn xuống đất, thân người liền như tên rời cung, lướt trên mặt đất mà lao như tên bắn về phía Phong Lâm Cư.
Trở về nhà, tắm rửa một chút, hắn theo thói quen vớ lấy chiếc điện thoại di động để xem giờ.
Điện thoại chỉ ba giờ sáng, cách hừng đông còn chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng vì ngày mai là thứ bảy không có lớp, cho nên hắn có thừa thời gian để ngủ.
Triệu Thụy đánh thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau mới rời khỏi giường. Rửa ráy mặt mũi một phen xong, hắn ngồi vào phòng ăn, bắt đầu 'xử lý' bữa sáng gộp cả bữa trưa.
Chiếc TV LCD treo trên vách tường của phòng ăn đang chiếu một lệnh truy nã cấp A(*) của bộ công an. Lệnh truy nã nêu danh một người đàn ông tên là Mã Viên có kèm theo một bức ảnh của người này.
Trong tin nói tên Mã Viên này vốn là một trọng phạm bị xử hai mươi năm tù, kết cuộc vào một tháng trước đã vượt ngục bỏ trốn, thoát khỏi vòng vây bắt của cảnh sát, dọc đường còn giết người hút máu, thuộc loại trọng phạm cực kỳ biến thái và hung tàn.
Mã Viên có thể đã trốn đến Đông An, nếu như phát hiện ra đầu mối của kẻ này nhất định phải lập tức báo cho cảnh sát. Nếu có thể căn cứ vào đầu mối để truy bắt được Mã Viên, thì sẽ được thưởng tối đa đến đến năm triệu.
Về phương diện tiền thưởng, phía công an xưa nay vân luôn khá là hẹp hòi, tội phạm truy nã mà có số tiền thưởng đạt đến mấy trăm nghìn đã thuộc vào loại tội phạm truy nã đặc biệt rồi. Vậy mà lần này phía cảnh sát treo ra số tiền thưởng năm triệu đồng cao ngất ngưởng(1) đủ để chứng minh sự nguy hiểm và trọng yếu của tên Mã Viên này!
Chỉ là, năm triệu đối với người khác mà nói có lẽ là một số tiền lớn, nhưng đối với Triệu Thụy mà nói lại chẳng tính là gì. Hắn là vì cảm thấy cái tin tức này rất thú vị cho nên mới vội lướt mắt qua xem, rồi liền dùng đồ điều khiển chuyển sang kênh thể thao, ngay cả diện mạo trên tấm hình của Mã Viên hắn cũng không chú ý đến lắm.
Vừa ăn cơm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi thì nhạc chuông điện thoại reo lên. Tên hiện trên điện thoại là của La Thành gọi đến(**).
"Ơi, tên mập, kiếm tớ có chuyện gì?" Triệu Thụy bắt mắt hỏi.
"Lão đại, cậu đang ở đâu đó?"
"Ở nhà." Triệu Thụy chỉ trả lời ngắn gọn một câu.
"Nếu cậu không có làm gì, vậy hãy qua đây chơi mạt trượt đi! Ba tay thiếu một, đang kiếm không ra người nào đây!" La Thành la lớn ở bên đầu dây bên kia.
Đánh bài ở trong khuôn viên trường đại học là chuyện rất thường gặp, đặc biệt là lúc tiết hạ thu, tối đến sau khi tắt đèn bên ngoài hành lang khu nhà trọ của sinh viên có thể thấy rõ các cánh tay của những nam sinh viên lấp lóe dưới ánh đèn tường, tụm năm tụm bảy(2) đánh bài khắp nơi.
Còn về phần mạt chược, ngược lại mà nói có rất ít người chơi, chủ yếu là vì công cụ khó tìm.
Triệu Thụy cùng bọn La Thành chơi mạt chược vốn không phải là đánh bạc ăn tiền, mà là lúc cuối tuần rảnh rỗi không có việc gì làm bày ra chơi vui một chút, đánh nhỏ, ăn ít. Hơn nữa trình độ bọn đều tệ như nhau, nên dù chơi cả đêm cũng ăn chả được bao nhiêu.
Rốt cuộc thường sẽ phát sinh ra tình huống như vầy: người nào thắng trên bàn mạt trượt sẽ đãi ăn món gì đó, kết quả ngược lại còn bị lấy không ít tiền.
Vì La Thành ở bên kia tha thiết rủ hắn, hơn nữa Triệu Thụy tối hôm qua cũng vừa mới bước vào một cảnh giới mới, muốn thư giãn một chút, nên liền đáp ứng luôn.
"Tốt quá, bọn tớ đợi cậu qua."
"Đừng để lát mới đi nha, đi ngay giờ luôn. Nhanh! Nhanh!" La Thành ở đầu bên kia điện thoại luôn miệng hối thúc, vẻ như gấp không thể đợi được nữa.
"Tớ ở khá xa, giờ lại là giữa trưa thứ bảy, trên đường kẹt xe dữ lắm, chỉ sợ sẽ không nhanh được. Nếu không thì cậu tìm ai đó thể trước đi, tớ sẽ cố tới nhanh." Triệu Thụy cười nói.
"Nếu mà có thể tìm người, ai còn gọi điện thoại cho cậu chi!" La Thành ở bên đầu dây bên kia thầm nói một câu, đoạn cúp máy.
Triệu Thụy bỏ điện thoại xuống, thay quần áo, sau đó rời khỏi nhà đón xe đến trường.
Vừa mới rời khỏi nhà không bao lâu, La Thành lại gọi điện thoại đến, nói là đã tìm thấy người rồi, trong ngữ khí có phần hớn hở.
Triệu Thụy không cần đoán cũng biết, tên mập đoan chắc là đã thắng được vài ván. Cái vẻ đắc ý hớn hở đó, dù ngăn cách qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được.
"Rốt cuộc đứa đáng thương nào đã bị cậu gạt sạch(***) rồi?"
"Haha, ông chủ lớn ơi! Cậu đến đi rồi sẽ biết." Ở đầu dây bên kia, tên mập nói một cách thần bí.
"Không nói thì thôi." Triệu Thụy cúp máy, cảm thấy có chút buồn cười.
Song, ngay lúc hắn ở trên xe gần đến trường, tên mập lại gọi điện đến. Có điều, lần này hắn lại kêu la thảm thiết đến khản cả giọng:
"Lão đại! Mau lại đây cứu mạng với! Còn không đến thì bọn tớ sẽ đều chơi xong hết rồi!"
"Ơ? Lại là chuyện gì rồi?"
Triệu Thụy có hơi chút bất ngờ. Trên đường hắn đi xe mặc dù có gặp phải kẹt xe, nhưng tổng cộng cũng chưa đi được đến một tiếng đồng hồ, thấy rằng cho dù là thua, cũng không thể nào thua nhanh như vậy chứ? Cái sự chuyển biến này cũng thật sự là quá lớn đi.
"Vốn nghĩ người ta là 'gà', rốt cuộc chính mình mới bị coi là 'gà' để cho người ta 'làm thịt' một cách tàn nhẫn đây!" La Thành tiếp tục la thảm.
"Người đó rốt cuộc là ai vậy?"
Ngay lúc La Thành đang muốn trả lời, đột nhiên ở đầu điện thoại bên đó lờ mờ vọng tới một tiếng 'hừm' êm tai, La Thành liền lập tức câm nín, vội vã cúp máy.
Triệu Thụy khẽ nhíu mày, cảm thấy tiếng 'hừm' đó dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
/635
|