Thần Ma Chi Mộ

Chương 480: Ra tay trừ gian

/635


Triệu Thụy không để ý tới lời cảm ơn của Thi Thận, đối với hắn, đây chẳng qua chỉ là chuyện vặt.

Sức chú ý của hắn đã chuyển sang việc tìm kiếm Huyền Linh đại sư.

Ánh mắt của Triệu Thụy quét qua biển người, hắn phát hiện tuy trong Kính Thủy môn đã tập trung hàng vạn tu chân giả, nhưng tu chân giả tiếp tục tới Kính Thủy môn tham gia Tiên Tứ đại hội vẫn tấp nập không dứt.

Do số người quá nhiều, những phòng ốc mà Kính Thủy môn vốn chuẩn bị đã có xu thế không cách gì chứa nổi.

Để giải quyết vấn đề này, Kính Thủy môn chủ không thể không tự thân xuất mã giải quyết vấn đề chỗ ở của mọi người.

Hắn tới trung tâm của Kính Thủy môn, cạnh một cái hồ phẳng lặng như gương, diện tích tới mấy km vuông, lấy ra một cái phất trần màu bạc, nhẹ nhàng phất một cái trên không, rồi lầm bầm niệm gì đó trong miệng.

Qua một hồi, một tiếng “ầm” vang to lên, mười mấy cột nước đường kính tới mấy mét vọt lên từ mặt hồ yên lặng, xông thẳng lên trời.

Sau khi bắn lên hơn trăm mét, những cột nước này đột nhiên phân tán thành vô số phân chi, tản ra bốn phương tám hướng, sau cùng lại hình thành những tòa lầu diện tích to lớn, hình dáng tinh mĩ!

Từng cái thang nước quấn quanh, nối những tòa lầu này lại với nhau.

Trong tòa lầu, bàn ghế giường chiếu đều đầy đủ cả, chỉ cần tiến vào ở là được.

Vân Phi và Tôn Tiểu Lan đều lần đầu tiên trông thấy pháp thuật thần kì như vậy, không khỏi vươn dài cổ, trợn tròn mắt, thỉnh thoảng phát ra từng tràng tiếng trầm trồ.

“Tiểu Triệu, ngươi có biết pháp thuật thần kì như vậy không?” Tôn Tiểu Lan xoay mặt hoa qua, hỏi với vẻ rất chờ mong.

Triệu Thụy lắc lắc đầu: “Không biết.”

Vân Phi hỏi tiếp: “Vậy pháp thuật của ngươi có thể làm được gì?”

Triệu Thụy trả lời hết sức ngắn gọn: “Giết người, hoặc là cứu người.”

Tôn Tiểu Lan và Vân Phi hai người liền im miệng.

Thi Thận cười giải thích thay Triệu Thụy: “Pháp thuật của Kính Thủy môn trước giờ tương đối đẹp đẽ. Pháp thuật của Triệu Thụy lấy thực chiến làm chủ, chú trọng hai hướng khác nhau, không thể so sánh được. Thật ra, chính vì pháp thuật quá đẹp đẽ, tu vi của môn chủ Kính Thủy môn, tuy đã đạt tới Hợp Thể kì, nhưng lại là người yếu nhất trong mười sáu cường giả của Hợp Thể kì. Bất quá lần này nếu Tiên Tứ đại hội có thể tiến hành thành công, Kính Thủy môn được pháp bảo do tiên nhân ban tặng, vậy tình hình sẽ có thay đổi lớn, chỉ sợ Kính Thủy môn chủ sẽ vì vậy mà biến thành vị mạnh nhất trong những tu chân giả Hợp Thể kì.

Nếu Tiên tứ chi bảo đủ cường đại, Kính Thủy môn chủ nói không chừng còn có thể liều mạng với tám vị tôn giả Độ Kiếp kì.

Đương nhiên, nếu như thu được tiên gia chi bảo có thể phát triển được, thì đó là phúc phận to lớn của Kính Thủy môn.

Chẳng cần bao nhiêu năm nữa, nói không chừng Kính Thủy môn sẽ phát triển thành đại phái số một số hai của tu chân giới.”

Triệu Thụy cười nói: “Tiên tứ chi bảo lại lợi hại vậy sao! Chẳng trách những tu chân giả này lại từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây, nhìn xem rốt cuộc là bảo bối kiểu gì.”

Thi Thận gật đầu nói: “Đúng vậy, trừ tứ đại đỉnh phong cường giả ra, tu chân giới tám vị tôn giả Độ Kiếp kì, cho tới mười sáu vị cường giả Hợp Thể kì, đều đã tới quá nửa, có thể thấy tiên tứ chi bảo này được trọng thị thế nào.”

Hai người đang nói chuyện, một tu chân giả trông khoảng ba mươi mấy tuổi, mỏ nhọn hàm khỉ, để râu sơn dương, mặc một bộ đạo bào đi tới trước mặt, ánh mắt không thiện cảm nhìn Thi Thận, rồi âm dương quái khí nói:

“Ồ? Đây không phải là Thi Thận tiền bối sao? Đã lâu rồi không gặp!”

Thi Thận đánh giá người này mấy cái, hơi nghi hoặc hỏi: “Đạo hữu là đệ tử phái nào? Chúng ta đã từng gặp sao?”

Đạo nhân đó nói: “Thi Thận tiền bối đúng là quý nhân hay quên việc, chẳng lẽ ngài đã quên, trăm năm trước, tại Bắc Kinh, tôi đã bị ngài chỉnh rất thảm sao?”

Thi Thận nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, trên mặt lộ ra vài phần khinh thường: “Ta nhớ ra rồi. Thì ra ngươi là tên thần côn Phong Linh tử lừa tiền lừa sắc hồi đó.”

Phong Linh tử nói: “Chính là tại hạ, ngày đó được ngài ban ơn, tôi xém nửa mất luôn cái mạng.”

Thi Thận cười lạnh nói: “Đó là ngươi gặp quả báo! Ngươi lấy danh nghĩa tu tiên, sáng lập tà giáo, quyên tụ tiền tài, gian dâm phụ nữ, vô ác bất tác. Hồi đó chỉ chỉnh trị ngươi một phen, chặt một cánh tay của ngươi, cũng tính là rất tiện nghi cho ngươi rồi. Thế nào? Ngươi còn muốn ta chỉnh trị ngươi một lần nữa sao?”

Phong Linh tử cười khặc khặc, nói: “Tôi lại quả thật muốn để ngài chỉnh trị một lần, chỉ sợ ngài không có gan đó.”

“Ta không có gan đó?” Thi Thận tuy biết rõ Phong Linh tử đang chọc lão, nhưng bị tiểu nhân như vậy khinh thị, cũng không tránh khỏi nổi giận trong lòng: “Không quản ngươi là thần thánh phương nào, bây giờ có ai chống lưng, ta cũng thu thập ngươi như cũ!”

“Khẩu khí thật lớn!” Một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ xa truyền tới.

Triệu Thụy nhìn theo, chỉ thấy một lão đạo mặt dài, được bảy tám đệ tử vây quanh, huênh hoang hống hách bay tới.

Dọc đường, những tu chân giả khác đều nhao nhao tránh ra, dường như rất cố kị với bọn đạo nhân này.

Lão đạo mặt dài đó bay tới cạnh Thi Thận, ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Ai dám ra tay với đệ tử của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo!”

“Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo!” Thi Thận nghe tên này liền biến sắc mặt.

Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo là môn phái lớn nhất hiện nay của tu chân giới, mấy trăm năm nay, Thiên Sư đạo cường giả lớp lớp, chén ép các môn phái tu chân khác.

Luận về thế lực, ngoại trừ Ma tông thần bí mạc trắc ra, không còn thế lực nào tương đương nữa.

Thiên Sư đạo chưởng môn Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li, càng là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, nghe nói thực lực đã đạt tới Đại Thừa kì, chuyện phi thăng thành tiên là trong tầm tay.

Thi Thận không ngờ kẻ phẩm đức bại hoại như Phong Linh tử lại gia nhập vào đệ nhất đại phái của tu chân giới!

Lão không dám chậm trễ, vội thi lễ với đạo sĩ mặt dài: “Đạo trưởng là vị cao nhân nào của Thiên Sư đạo?”

Lão đạo mặt dài hếch mũi lên trời: “Lê Chiêu Dương!”

“Chiêu Dương thiên sư?” Thi Thận hít một hơi khí lạnh, Chiêu Dương thiên sư này là sư đệ của Trương Tụng Linh, nghe nói tu vi đã đạt tới Hợp Thể kì, là một trong mười sáu cường giả Hợp Thể kì, thực lực cường đại, cảnh giới cao hơn lão quá nhiều.

“Không sai. Chính là lão đạo.” Lê Chiêu Dương không nhìn Thi Thận lấy một cái, giọng châm chọc: “Ngươi lại là thần thánh phương nào mà đến Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo cũng không để vào mắt, thậm chí còn kêu gào, muốn ra tay với đệ tử Phong Linh tử của ta?”

Thi Thận từng nghe nói đệ tử của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo trước nay hống hách ngang ngược, đặc biệt là Triêu Dương thiên sư lại càng ngạo mạn vô lễ, nhỏ nhen thù vặt.

Vừa rồi mình không cẩn thận lời nói mạo phạm, Chiêu Dương thiên sư này chỉ sợ đã ghi hận vào lòng rồi.

Lão tịnh không muốn tạo ra cừu gia cường đại như vậy, bèn ôm quyền nói: “Tôi là một trong Thượng Hải Thi gia nhị lão Thi Thận, vừa rồi không biết Phong Linh tử là đệ tử của ngài, lời nói có điều mạo phạm, xin ngài bỏ qua.”

“Thi gia? Thi gia nào? Sao ta trước giờ chưa nghe qua nhỉ?” Lê Chiêu Dương nhìn quanh, cười cợt không chút cố kị: “Tu chân giới có một môn phái như vậy sao?”

Phong Linh tử liền tiến lại, cười phụ họa: “Chỉ là môn phái nhỏ xíu vặt vãnh, lão nhân gia ngài sao có thể nghe qua? Như vậy không phải làm bẩn tai ngài sao?”

Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo đệ tử liền cười to lên, nhao nhao chế nhạo: “Đúng đó. Đúng đó. Một môn phái nhỏ như vậy, đừng nói ngài chưa nghe qua, đến chúng con cũng chưa từng nghe qua đây!”

Thi Thận bị những môn nhân Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo tung hứng trêu chọc, sớm đã giận tím mặt.

Thế nhưng, lão sợ uy danh của Thiên Sư đạo, không dám phát tác, chỉ đành gượng giữ khuôn mặt, để mặc bọn họ trêu chọc.

Vân Phi ở bên cạnh lại không nghe nổi, tức giận mắng Lê Chiêu Dương: “Đến loại cặn bã xấu xa như Phong Linh tử ngươi còn thu làm đệ tử, hơn nữa còn bao che hắn như vậy, xem ra ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đều cùng một lứa với hắn cả!”

Sắc mặt Lê Chiêu Dương liền trở nên khó coi, lão thân là Chiêu Dương thiên sư của Long Hổ Sơn, trước giờ được người ta tôn sùng, ngoại trừ chưởng môn nhân Trương Tụng Li ra, không một ai dám bất kính với lão.

Thế nhưng tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này dám mắng lão là đồ cặn bã!

Đây đúng là nhổ lông trên đầu cọp!

“Tiểu nha đầu! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Sống lâu quá phát chán rồi sao?”

“Lại dám vô lễ với Chiêu Dương thiên sư của chúng ta như vậy!”

“…”

“…”

Đám đệ tử xung quanh Lê Chiêu Dương liền chửi mắng Vân Phi.

Phong Linh tử có Lê Chiêu Dương chống lưng, càng lộ rõ hung quang trong mắt, sắc mặt dữ tợn bước từng bước lại gần Vân Phi.

“Ngươi dám sỉ nhục Chiêu Dương thiên sư sư phụ ta, chính là sỉ nhục cả Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo của ta! Không cho ngươi coi một chút, ngươi còn coi Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo chúng ta không có người! Khặc khặc, ta lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi hai cái hố, cho ngươi một chút giáo huấn!”

Vân Phi không khỏi bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, lui mạnh ra sau.

Những tu chân giả quanh đó tuy hết sức bất mãn với thái độ hung hăng hống hách của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, nhưng sợ Thiên Sư đạo báo thù về sau, nhất thời không ai dám bước ra, chỉ dám tức giận mà không dám nói gì.

Phong Linh tử rất nhanh đã tới gần Vân Phi, đưa móng tay khô quắt nắm lấy khuôn mặt như gốm sứ của Vân Phi.

Vân Phi bị dọa kêu thét lên, chính vào lúc này, Triệu Thụy ra tay như chớp, nắm chặt lấy cổ tay hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi dám đụng tới một sợi lông của cô ta, ta liền chặt cánh tay này của ngươi xuống!”

Phong Linh tử chỉ cảm thấy tay mình như bị kềm sắt kẹp lại, đến xương cũng muốn nứt ra.

Hắn trợn hai con mắt nhỏ, hung hăng nhìn Triệu Thụy, nhe nanh giơ vuốt điên cuồng chửi rủa: “Ngươi là ai? Lại dám xen vào chuyện này! Buông ta ra! Mau buông ta ra! Nếu không, chờ ta băm nhỏ ngươi ra cho chó ăn!”

Triệu Thụy vốn thập phần khinh thường kiểu cáo mượn oai hùm của Phong Linh tử này, bây giờ nghe hắn la quát như vậy, trong lòng càng thêm chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Thật sao? Ta lại muốn xem thử ngươi làm sao băm nhỏ ta ra!”

Tiếng nói vừa dứt, tay hắn đã tăng mạnh lực đạo.

Chỉ nghe một tiếng “crack” giòn tan vang lên, cánh tay của Phong Linh tử đã bị hắn bẻ gãy tại chỗ!

Không chỉ như vậy, Triệu Thụy không làm thì thôi, làm thì tới nơi tới chốn, hắn ngưng tụ chân khí, điên cuồng tuôn ra, xông thẳng vào đan điền Phong Linh tử, khuấy cho nghiêng trời lệch đất, làm trăm năm tu vi của hắn hủy trong một ngày!


/635

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status